Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 719: Từ đầu đến cuối nhà họ Chu

Hoàng Oanh

20/02/2015

- Trưởng phòng, lúc này Ủy ban Trung ương mặt trận tổ quốc đến tìm anh để hỏi thăm vấn đề gì thế?

Đại Lưu hỏi trong điện thoại với giọng ngờ vực.

Tính Đại Lưu rất dè dặt, làm việc rất cẩn thận, đây đều là ưu điểm của anh ta và cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Phạm Hồng Vũ cố gắng đề cử anh ta tiếp nhận chức thư ký của mình. Nếu đem ra so sánh sự giác ngộ và khả năng thiên phú về lĩnh vực chính trị thì Đại Lưu đều thua xa Phạm Hồng Vũ rồi.

Nhưng cũng không quan hệ gì. Phạm Hồng Vũ vốn dĩ không phải cùng loại. Lúc đầu Vưu Lợi Dân chọn hắn đến làm việc tại phòng thư ký, vốn dĩ chọn không phải là “Thư ký” mà là tuyển “phụ tá” thôi. Đương nhiên là ý đồ bồi dưỡng cũng lộ rõ, đem cho Phạm Hồng Vũ một vầng hào quang sáng chói, sau này chỉ cần ở lại làm việc trong tỉnh Thanh Sơn thì sự tiện lợi là nhất rồi.

Cũng không thể yêu cầu mỗi một người thư ký đều cùng một loại như Phạm Hồng Vũ được.

Đại Lưu tự mình cũng rất hiểu điều này, cho nên vẫn luôn giữ một thái độ hết sức cung kính với Phạm Hồng Vũ, ngay cả đến xưng hô cũng không dám thay đổi, anh ta biết rõ địa vị của hắn trong lòng Vưu Lợi Dân, không phải tay thư ký bình thường nào cũng sánh được.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chắc là có liên quan đến đoàn khách Hồng Kong lần trước đến Vân Hồ khảo sát, Bí thư Vinh cũng thừa nhận rồi, là tinh thần chủ nghĩa quốc tế vĩ đại. Các đồng chí bên Ủy ban Trung ương mặt trận tổ quốc rất coi trọng chuyện này cũng là lẽ đương nhiên thôi. À phải rồi, Đại Lưu, Cao Ánh Huy có nói với anh rằng Ủy ban mặt trận tổ quốc tỉnh cũng cho gọi Lục Cửu lên tỉnh không?

- Không có… cho nên tôi mới thấy hơi kỳ lạ. Trưởng phòng, theo lý thì không nên như vậy…

Năng lực giác ngộ chính trị của Đại Lưu tuy rằng không bằng Phạm Hồng Vũ, nhưng cũng rất nhạy bén, nếu như so sánh với Thư ký của lãnh đạo tỉnh ủy khác thì không hề thua kém. Nếu là việc các đồng chí trong Ủy ban Trung ương mặt trận tổ quốc đến tìm hiểu Vân Hồ thì theo lẽ thường nên thông báo cho Bí thư huyện ủy và Chủ tịch Ủy ban mặt trận tổ quốc huyện lên tỉnh đàm thoại. Bọn họ trong ngành với nhau - là những người chuyên phụ trách chứ Chủ tịch huyện Phạm Hồng Vũ này có đi giao lưu hay không thì không quan trọng.

Ủy ban Mặt trận Tổ quốc tỉnh chỉ thông báo cho mỗi mình Phạm Hồng Vũ mà thôi, thật là quá châm chọc mà.

Người ta có ý muốn tránh mặt Lục Cửu đây mà!

Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng nói:

- Không sao, Đại Lưu! Đoàn chuyên gia Hồng Kong này vốn dĩ là do Huyện ủy mời đến, Lục Cửu cũng chưa bao giờ có giao lưu cụ thể gì với họ cả, cả các đồng chí trong Ủy ban mặt trận tổ quốc huyện cũng vậy.

Lúc ban đầu Lục Cửu kiên quyết không “dính vào”, bây giờ quả nhiên đã hiện ra là “chỗ ngon” rồi.

Ai nói rằng cán bộ cơ sở tính mẫn cảm chính trị không cao?

- Trưởng phòng! Vậy chuyện này…

- Không sao đâu, Đại Lưu! Anh thấy nên xử lý thế nào thì cứ làm như vậy đi, đừng lo lắng gì cả.

- Ồ, ồ! Được ạ.

Đại Lưu vâng dạ liên tục.

Vừa mới gác điện thoại với Đại Lưu xong, máy nhắn tin bên hông Phạm Hồng Vũ lại đổ chuông, cầm lên xem thì thấy số máy của văn phòng chỗ Lý Xuân Vũ gọi.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, rồi gọi điện thoại lại cho Lý Xuân Vũ.

- Phạm Nhị, người ta ra tay thật rồi đấy.

Câu đầu tiên Lý Xuân Vũ đã la mắng rồi, nghe chừng Lý nhị thiếu gia đã tức giận rồi.

- Sao vậy?

Phạm Hồng Vũ giả đò hỏi.



- Mới vừa nãy, anh Tùng gọi điện thoại cho tôi nói rằng vợ anh ta đã đến Thanh Sơn các cậu. Đi cùng với chị ta còn có cả hai cán bộ bên đó nữa. Một người là Phó Cục trưởng Cục 3 tên là Lâm Vũ Tường, và một lãnh đạo chóp bu là Diệp Lâm. Bọn họ cùng một chỗ với Trưởng phòng Long Hải.

Phạm Hồng Vũ kinh ngạc, nói:

- Diệp Lâm cũng đến ư?

Bên đó muốn đá ông ta xuống Ủy ban mặt trận tổ quốc, sau đó sẽ dần dần “sửa chữa”, Tiêu Lang đã mật báo trước rồi nên Phạm Hồng Vũ sớm đã có chuẩn bị, chỉ có điều không ngờ rằng Diệp Lâm cũng bị cuốn tới rồi.

- Đúng thế, tôi cũng đã hỏi Tuyết Tùng như vậy, không dính vào thì đến làm gì, cậu đoán xem anh ta nói thế nào?

- Nói thế nào?

- Tuyết Tùng nói, chính là Phó chủ tịch Lý của Ủy ban mặt trận tổ quốc đích thân chỉ định cho Diệp Lâm tới Thanh Sơn đấy.

- Phó chủ tịch Lý sao?

Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại một câu, nhíu đôi lông màu lại.

- Đúng, chính là Lý Quân Hoành, ha hả! Là chú rể của Chu Đại Toàn! Người thân đấy!

Lý Xuân Vũ cười lạnh lùng:

- Phạm Nhị, không ngờ tới chứ gì? Cho nên mới nói vẫn là lão già bên đó hiểu biết nhất, để cho cậu không thể dựa vào ai mà phải tùy cơ ứng biến thôi.

Lúc ở Lý gia, Lý Thạch Viễn đã có lần nhắc nhở Phạm Hồng Vũ, để cho hắn phải chú ý nhiều hơn nữa.

Không thể ngờ được là nhà họ Chu đã nhúng tay vào rồi.

Lý Xuân Vũ nổi giận đùng đùng nói:

- Con mẹ nó! Bây giờ Hứa Minh Thành vẫn còn chưa xử, bọn họ lại còn dám làm thế này, không phải quá vô liêm sỉ à? Có tin tôi sẽ trừng trị bọn khốn nạn này không?

Phạm Hồng Vũ cười cười rồi nói: - Xuân Vũ, việc của Hứa Minh Thành đã chấm dứt rồi, anh không cần nhúng tay vào nữa đâu.

Lý Xuân Vũ đối với hắn có đủ nghĩa khí, điều này không cần phải nói, nhưng trong thủ đô đều làm việc có quy tắc cả. Nếu như ở khách sạn Hữu Nghị mà hai bên đạt được thỏa thuận trước mặt Tưởng Tuyết Tùng thì sau đó không được nuốt lời nữa. Đâm dao sau lưng – việc này mà lan truyền ra ngoài, những người không hiểu nội tình ai cũng đều sẽ chỉ trích Lý Xuân Vũ phá vỡ quy ước. Trong hội thế gia thủ đô rốt cuộc có những quy ước gì, từ trước đến nay đều không có “ quy định bằng văn bản”, nhưng mà có chút ranh giới mà mọi người đều phải tuân thủ.

Nhà họ Chu đã lùi bước rồi, Chu Đại Toàn cũng đã tự mình đưa em vợ đến sở Công an tự thú, thế là cũng đã đủ nể mặt Lý Xuân Vũ và toàn thể nhà họ Lý lắm rồi.

Còn về việc chú rể của Chu Đại Toàn là Lý Quân Hoành chỉ định Diệp Lâm đi Thanh Sơn với Phạm Hồng Vũ “giao lưu tình cảm” đã là một việc khác rồi.

Hậu duệ đời thứ ba kiệt xuất của nhà họ Chu bị Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ kẹp chặt cổ, bị nuốt quả đắng như vậy nên nhà họ Chu phản kích là điều đương nhiên.

- Thế thì để cho bọn chúng cứ thế mà dính vào à?

Lý Xuân Vũ không thể nào nguôi giận được.

Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, nói:

- Cứ tính là ai cũng sẽ đánh thì bọn họ muốn làm gì là việc của bọn họ, có được như ý hay không thì không phải bọn họ nói là được, tuy nhiên trực tiếp ném Diệp Vũ vào, chưa chắc đã thấy được đó là ý kiến hay. Xem ra chúng ta nên nhận định lại con người Chu Đại Toàn rồi.

- Nói vậy là ý gì?

- Chu Đại Toàn cũng giống như Lục Nguyệt, đều là người vô cùng cứng rắn, ngoan cố. Muốn ép Tưởng Tuyết Tùng và bọn họ cùng lên một chiếc thuyền, chỉ sợ rằng phán đoán sai, con người Tưởng Tuyết Tùng trong ngoài đều kín kẽ không dễ dàng bắt nạt được đâu.



Tưởng Tuyết Tùng gọi điện báo cho Lý Xuân Vũ sự việc, cho thấy rõ sự việc. Đương nhiên, Diệp Lâm đến Tỉnh Thanh Sơn tìm tới Phạm Hồng Vũ để “giao lưu tâm đắc” cũng chính là với tới người anh em Lý Xuân Vũ của hắn. Tưởng Tuyết Tùng cũng biết gọi cú điện thoại này. Thế nhưng nếu chỉ là như thế thôi thì anh ta không thể nói đến sự việc một cách rõ ràng tường tận như vậy được, bao gồm cả danh tính của hai vị lãnh đạo Ủy ban mặt trận tổ quốc cùng đến kia nữa. Nói ra được một cách tường tận như vậy, ngay cả chuyện Lý Quân Hoành đích thân chỉ định Diệp Lâm nữa, tất cả đều rõ ràng rồi.

Không cần nói đến việc Tưởng Tuyết Tùng có vừa lòng với Chu Đại Toàn hay không, nhưng ít nhất thì anh ta cũng không trở mặt gì với Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ.

Với sự thông minh của Chu Đại Toàn, chắc là đã biết làm thế này rồi sẽ gây phản cảm với Tưởng Tuyết Tùng, nhưng anh ta đã làm như vậy rồi thì chỉ có thể hiện rõ một vấn đề: Chu Đại Toàn hoàn toàn tin tưởng vào lần “hành động” này.

Chỉ cần sự việc thành công thật sự rồi, Phạm Hồng Vũ để cho một chỗ, cho dù Tưởng Tuyết Tùng có giải thích thế nào, trở thành sự thật rành rành ra đó, cũng không thể giải thích nổi, càng nhai càng ra bọt mà thôi. Hơn nữa với một Tưởng Tuyết Tùng vô cùng kiêu ngạo vậy thì không thể có chuyện anh ta giải thích quá nhiều với Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ cả.

Đến lúc đó Tưởng Tuyết Tùng dù không vui vẻ cũng đành phải đứng một chỗ với Chu Đại Toàn mà thôi.

Có rất nhiều “đông minh” chính trị giống kiểu như thế.

Đồng minh không phải là bằng hữu.

Bạn bè là ý hợp tâm đầu, không có quá nhiều rắc rối về lợi lộc, mà đồng minh thì liên kết với nhau hoàn toàn là do mối lợi cả. Đến lúc nào đó mà lợi ích chung không còn tồn tại nữa thì đồng minh rất có thể sẽ biến thành kẻ thù.

Một ví dụ điển hình nhất đó là mối quan hệ của Mỹ và Liên Xô trước và sau thế chiến thứ hai.

Phạm Hồng Vũ nói Chu Đại Toàn cố chấp và mạnh mẽ thật là lời nhận xét đúng.

- Đúng thế, Tuyết Tùng không cùng loại người với bọn họ. Thật bực mình với anh ta, đủ một bình cho Chu Đại Toàn uống đó. Haiz! Đúng rồi, lần trước anh đi vội quá nên vẫn không kịp ăn với Tuyết Tùng một bữa cơm, nói chuyện phiếm về công việc chính chỗ các anh. Lần tới về thủ đô thì phải nhớ mời anh ta một bữa cơm đó. Ha hả! anh ta cũng giống như anh, đều là những người có nhiều mưu kế, các anh đúng là trời sinh ra để lăn lộn trong thể chế đấy.

Lý nhị thiếu gia nói rồi bất giác thở dài một tiếng.

- Chuyện này anh hãy yên tâm, nhất định tôi sẽ mời, tôi cũng rất muốn nói chuyện với anh ta lắm.

- Ừ, hai cô bé đó thế nào rồi, không gây chuyện gì đấy chứ?

Lý Xuân Vũ lại bắt đầu quan tâm đến đứa em gái nhà mình, cho dù Lý Thu Vũ rất bướng bỉnh không nghe lời, nhưng vẫn là em gái ruột của anh ta, Lý Xuân Vũ phải để ý đến đứa em gái này.

- Yên tâm đi, không phải ở cùng chỗ với Đông Nhan sao?mấy hôm nay tôi chẳng có thời gian đi cùng chúng, chúng nó tự do vui chơi, tôi kêu Công an huyện cho người theo bảo vệ rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.

- Thế thì tốt rồi, trải qua chuyện lần trước, tôi sợ rằng con bé nó lại gây chuyện, cũng phải nghĩ đến cảm giác của Đông Nhan rồi. Ôi trời! Phạm Nhị, mấy hôm nữa cậu cho chúng về nhà đi, mẹ tôi với cô Vĩ luôn thấy không yên tâm.

Điều này thì Phạm Hồng Vũ cũng rất hiểu, hơn nữa hắn luôn có dự cảm “bất thường”, dường như Hùng Diễm Linh đã linh cảm được điều gì đó trong nội tâm của Lý Thu Vũ, nên tỏ ra cảnh giác.

Chuyện này, muốn tiến thêm cũng không tiến được mà muốn lui cũng không lui được, thật là đau đầu.

- Tôi sẽ cố gắng, thế nhưng mà việc này có làm được hay không tôi cũng chưa chắc đâu. Nói thật với anh, Xuân Vũ! Hai con bé này làm tôi đau đầu nhất, ngày ngày đều phải hầu hạ cẩn thận, còn không dám nói nặng lời, ôi trời!

Chủ tịch huyện Phạm thở dài một hơi, cười khổ nói.

- Có ai phủ nhận đâu, cậu còn tốt đấy, còn tôi đã đau đầu suốt bao năm nay rồi, dù sao cậu cứ làm hết sức là được rồi.

Lý Xuân Vũ rất đồng cảm.

Nói chuyện điện thoại với Lý Xuân Vũ, Phạm Hồng Vũ định liệu trong lòng, rồi lại gọi điện thoại cho Lý Thu Vũ. Hai ngày hôm nay, Lý Thu Vũ và Đông Nhan không ở trong khách sạn Vân Hồ mà đến ở trong khu dân chài ở thị trấn Lô Hoa rồi. Trong mắt hai cô gái này, chơi ở khu dân chài vui hơn ở khách sạn Vân Hồ rất nhiều. Lý Thu Vũ vừa mới học được cách câu cá nên nghiện mất rồi, nhất định cứ phải đến bên hồ cá để thỏa mãn.

Phạm Hồng Vũ nói với Lý Thu Vũ rằng hắn có việc phải lên tỉnh thành, tối nay có lẽ không về kịp, nên không tới đó vui chơi với họ được.

Hai cô gái cho dù không vui nhưng cũng không thể nói gì được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook