Quyến Luyến Em Từng Phút Từng Giây
Chương 21: Chỉ Là Một Người Bạn Bình Thường Thôi
Hỏa Thụ
19/03/2023
“Trước đây em thường xuyên đến đây à?” Mạc Dương mang theo khẩu trang, giọng nói càng lộ ra âm thanh trầm thấp.
Lâm Phức Phức gặt gật đầu rồi nói: “Anh trai em nhiều bạn bè, khi em còn bé rất thích đi theo anh trai ăn ké.”
“Phía bên này có quán nào ngon không?” Mạc Dương đứng đầu đường, dường như cũng cảm thấy hơi mơ hồ.
Từ khi lên cấp ba, chuyện ăn ở của anh đều được sắp xếp ổn thỏa cả, bên cạnh lúc nào cũng có một trợ lý. Nhiều khi, anh cảm giác như mình đã đánh mất năng lực tự chăm sóc mình vậy. Không thể yêu đương, không thể kết bạn lung tung, không thể tùy ý ra ngoài… bây giờ đứng ở con đường đã từng thường xuyên đi qua, nhưng hình như anh lại cảm thấy rất lạ lẫm.
Lâm Phức Phức quay sang nhìn anh, rất muốn nói là: không phải là anh nói muốn dẫn em đi ăn đồ ăn ngon à?
Nhưng mà Lâm Phức Phức lại đổi câu hỏi khác: “Anh thích ăn tôm không? Có một quán cũ đã vài chục năm rồi, lần nào em cũng đi ăn quán đó.”
Ngược lại Mạc Dương lại nhìn ra được cô rất muốn ăn qua ánh mắt của cô, anh đút hai tay vào túi, biểu cảm thờ ơ nói: “Đi thôi.”
Buổi đêm mùa hè, mùi thơm của bữa ăn khuya bay ra bốn phía.
Lâm Phức Phức chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ăn bữa khuya cùng với Mạc Dương.
Người chủ quán mập mạp nhận ra Lâm Phức Phức, vội vàng đi lên chào hỏi: “Dẫn theo bạn trai đến à.”
Chủ quán vừa nói vừa nhìn Mạc Dương, đáng tiếc đêm hôm khuya khoắt lại đeo khẩu trang không nhìn rõ mặt.
Lâm Phức Phức vội vàng giải thích: “Không phải đâu, không phải đâu, chỉ là một người bạn bình thường thôi ạ.”
Mạc Dương nghe vậy thì nhướng mày, nhìn về phía Lâm Phức Phức.
Vội vã phủi sạch quan hệ như vậy à?
Lâm Phức Phức cảm thấy chột dạ, quay đầu gọi món: “Anh không ăn được cay phải không? Vậy em đề cử cho anh ăn thập tam hương nhé, mùi vị cũng rất ngon.”
Mạc Dương không nói gì, trong ánh mắt lộ ra cảm giác miễn cưỡng.
Lâm Phức Phức lại xác nhận với anh một lần nữa, lúc này anh mới từ từ trả lời ‘ừ’ một tiếng.
Trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái lắm, luôn cảm giác như là anh đang không được vui, đại khái là vì cảm thấy hoàn cảnh ở đây không tốt sao?
Nhìn xung quanh một vòng, ở đây mùi khói dầu rất nặng, biển quảng cáo được dán khắp nơi, thật sự rất không phù hợp với hình tượng của anh.
Bỗng nhiên cô cảm thấy đi đến đây ăn tôm là một lựa chọn hoàn toàn sai lầm.
Ở một phương diện khác, Lâm Phức Phức cũng rất lo lắng có người sẽ nhận ra Mạc Dương. Chàng trai này đứng sừng sững trong giới giải trí mười năm, số người theo dõi trên Weibo đã hơn một trăm triệu người từ lâu. Mà người qua lại ở khu phố ăn vặt đều là người trẻ tuổi, ngay cả người đại diện của món đồ uống trên tay cô cũng là anh.
Lâm Phức Phức gặt gật đầu rồi nói: “Anh trai em nhiều bạn bè, khi em còn bé rất thích đi theo anh trai ăn ké.”
“Phía bên này có quán nào ngon không?” Mạc Dương đứng đầu đường, dường như cũng cảm thấy hơi mơ hồ.
Từ khi lên cấp ba, chuyện ăn ở của anh đều được sắp xếp ổn thỏa cả, bên cạnh lúc nào cũng có một trợ lý. Nhiều khi, anh cảm giác như mình đã đánh mất năng lực tự chăm sóc mình vậy. Không thể yêu đương, không thể kết bạn lung tung, không thể tùy ý ra ngoài… bây giờ đứng ở con đường đã từng thường xuyên đi qua, nhưng hình như anh lại cảm thấy rất lạ lẫm.
Lâm Phức Phức quay sang nhìn anh, rất muốn nói là: không phải là anh nói muốn dẫn em đi ăn đồ ăn ngon à?
Nhưng mà Lâm Phức Phức lại đổi câu hỏi khác: “Anh thích ăn tôm không? Có một quán cũ đã vài chục năm rồi, lần nào em cũng đi ăn quán đó.”
Ngược lại Mạc Dương lại nhìn ra được cô rất muốn ăn qua ánh mắt của cô, anh đút hai tay vào túi, biểu cảm thờ ơ nói: “Đi thôi.”
Buổi đêm mùa hè, mùi thơm của bữa ăn khuya bay ra bốn phía.
Lâm Phức Phức chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ăn bữa khuya cùng với Mạc Dương.
Người chủ quán mập mạp nhận ra Lâm Phức Phức, vội vàng đi lên chào hỏi: “Dẫn theo bạn trai đến à.”
Chủ quán vừa nói vừa nhìn Mạc Dương, đáng tiếc đêm hôm khuya khoắt lại đeo khẩu trang không nhìn rõ mặt.
Lâm Phức Phức vội vàng giải thích: “Không phải đâu, không phải đâu, chỉ là một người bạn bình thường thôi ạ.”
Mạc Dương nghe vậy thì nhướng mày, nhìn về phía Lâm Phức Phức.
Vội vã phủi sạch quan hệ như vậy à?
Lâm Phức Phức cảm thấy chột dạ, quay đầu gọi món: “Anh không ăn được cay phải không? Vậy em đề cử cho anh ăn thập tam hương nhé, mùi vị cũng rất ngon.”
Mạc Dương không nói gì, trong ánh mắt lộ ra cảm giác miễn cưỡng.
Lâm Phức Phức lại xác nhận với anh một lần nữa, lúc này anh mới từ từ trả lời ‘ừ’ một tiếng.
Trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái lắm, luôn cảm giác như là anh đang không được vui, đại khái là vì cảm thấy hoàn cảnh ở đây không tốt sao?
Nhìn xung quanh một vòng, ở đây mùi khói dầu rất nặng, biển quảng cáo được dán khắp nơi, thật sự rất không phù hợp với hình tượng của anh.
Bỗng nhiên cô cảm thấy đi đến đây ăn tôm là một lựa chọn hoàn toàn sai lầm.
Ở một phương diện khác, Lâm Phức Phức cũng rất lo lắng có người sẽ nhận ra Mạc Dương. Chàng trai này đứng sừng sững trong giới giải trí mười năm, số người theo dõi trên Weibo đã hơn một trăm triệu người từ lâu. Mà người qua lại ở khu phố ăn vặt đều là người trẻ tuổi, ngay cả người đại diện của món đồ uống trên tay cô cũng là anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.