Quyến Luyến Em Từng Phút Từng Giây
Chương 14: Khi Nào Kết Hôn
Hỏa Thụ
17/03/2023
Trong lòng Mạc Dương âm thầm chửi thề một tiếng rồi kéo tay Lâm Phức Phức đi đến phòng ăn.
Thật ra anh muốn ấn người trên giường điên cuồng làm, nhưng mà anh sợ mình không cẩn thận làm cho người ta hôn mê. Rốt cuộc thì khai trai lâu thì không nói, nhưng đây vừa mới khai trai lại nhịn ba tháng, đổi lại là ai thì cũng không thể nào nhịn được.
Lâm Phức Phức đi bên cạnh Mạc Dương, cô cao tầm một mét sáu, ở bên cạnh chiều cao một mét tám lăm của anh giống như con gà vậy.
Cô để ý cái tay của anh đang cầm cổ tay cô.
Đôi tay đẹp đẽ kia của anh biết chơi dương cầm, biết chơi bóng rổ, dường như đôi tay không gì là không làm được đang nắm tay cô, tuy rằng chỉ là cổ tay.
Lâm Phức Phức thật sự rất vui vẻ rất vui vẻ, cô nhẹ nhàng mím mím môi mình, hơi thở mát lạnh của anh dường như còn ở trên môi cô.
Hiện tại chân thật như vậy, cô muốn ghi tạc sâu trong lòng, chậm rãi hồi tưởng.
Đây là một căn phòng tổng thống, sau khi đi vào thì không khí vừa xa hoa vừa ấm áp lần lượt hiện ra.
Điều kiện gia đình Lâm Phức Phức bình thường, đây là lần đầu tiên Lâm Phức Phức cảm nhận được sự chênh lệch chân thật như thế. Thực ra cô vẫn luôn biết cô và Mạc Dương là người ở hai thế giới.
Các món ăn đã được bày sẵn trên bàn.
Khách sạn năm sao cao cấp xa hoa, không chỗ nào thể hiện không tinh xảo. Mạc Dương tùy tiện ngồi xuống, hỏi Lâm Phức Phức: “Nhà em dạo này thế nào? Dạo này sức khỏe của bác trai bác gái vẫn ổn chứ?”
Lâm Phức Phức gật gật đầu: “Đều khá tốt.”
Sau đó cô lại bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Mạc Dương nhếch lông mày nhìn cô một cái, tiếp tục cắt bít tết trên đĩa.
Hai người làm hàng xóm mười năm, quan hệ của phụ huynh cũng không tồi. Nhưng nói đến là thấy lạ, dường như giữa Mạc Dương và Lâm Phức Phức có một tấm bình phong ở giữa. Hai người họ đều học cùng trường cấp hai và cấp ba mà lại rất ít khi gặp nhau.
Sợ bầu không khí xấu hổ, Lâm Phức Phức lại tìm đề tài, nói: “Anh trai em sắp kết hôn rồi.”
“Vậy à, rất tốt.”
Anh nói với vẻ hờ hững rồi cắt bít tết trong đĩa đưa cho cô, lại lấy đĩa của cô về phía mình. Động tác thành thạo dứt khoát, dường như đã hình thành thói quen như thế này từ lâu rồi.
Lâm Phức Phức yên lặng nhận lấy, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Bỗng nhiên Lâm Phức Phức cảm thấy giữa hai người họ cũng không có chủ đề nói chuyện chung nào cả. Cô dứt khoát nghiêm túc nhấm nháp đĩa thịt bò cao cấp này, cho vào miệng thấy tươi ngon mỹ vị, làm cho người ta không nhịn được lại ăn thêm một miếng.
Lúc đang ăn, bỗng nhiên cô nghe thấy Mạc Dương hỏi: “Vậy em thì sao? Chuẩn bị khi nào kết hôn?”
Thật ra anh muốn ấn người trên giường điên cuồng làm, nhưng mà anh sợ mình không cẩn thận làm cho người ta hôn mê. Rốt cuộc thì khai trai lâu thì không nói, nhưng đây vừa mới khai trai lại nhịn ba tháng, đổi lại là ai thì cũng không thể nào nhịn được.
Lâm Phức Phức đi bên cạnh Mạc Dương, cô cao tầm một mét sáu, ở bên cạnh chiều cao một mét tám lăm của anh giống như con gà vậy.
Cô để ý cái tay của anh đang cầm cổ tay cô.
Đôi tay đẹp đẽ kia của anh biết chơi dương cầm, biết chơi bóng rổ, dường như đôi tay không gì là không làm được đang nắm tay cô, tuy rằng chỉ là cổ tay.
Lâm Phức Phức thật sự rất vui vẻ rất vui vẻ, cô nhẹ nhàng mím mím môi mình, hơi thở mát lạnh của anh dường như còn ở trên môi cô.
Hiện tại chân thật như vậy, cô muốn ghi tạc sâu trong lòng, chậm rãi hồi tưởng.
Đây là một căn phòng tổng thống, sau khi đi vào thì không khí vừa xa hoa vừa ấm áp lần lượt hiện ra.
Điều kiện gia đình Lâm Phức Phức bình thường, đây là lần đầu tiên Lâm Phức Phức cảm nhận được sự chênh lệch chân thật như thế. Thực ra cô vẫn luôn biết cô và Mạc Dương là người ở hai thế giới.
Các món ăn đã được bày sẵn trên bàn.
Khách sạn năm sao cao cấp xa hoa, không chỗ nào thể hiện không tinh xảo. Mạc Dương tùy tiện ngồi xuống, hỏi Lâm Phức Phức: “Nhà em dạo này thế nào? Dạo này sức khỏe của bác trai bác gái vẫn ổn chứ?”
Lâm Phức Phức gật gật đầu: “Đều khá tốt.”
Sau đó cô lại bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Mạc Dương nhếch lông mày nhìn cô một cái, tiếp tục cắt bít tết trên đĩa.
Hai người làm hàng xóm mười năm, quan hệ của phụ huynh cũng không tồi. Nhưng nói đến là thấy lạ, dường như giữa Mạc Dương và Lâm Phức Phức có một tấm bình phong ở giữa. Hai người họ đều học cùng trường cấp hai và cấp ba mà lại rất ít khi gặp nhau.
Sợ bầu không khí xấu hổ, Lâm Phức Phức lại tìm đề tài, nói: “Anh trai em sắp kết hôn rồi.”
“Vậy à, rất tốt.”
Anh nói với vẻ hờ hững rồi cắt bít tết trong đĩa đưa cho cô, lại lấy đĩa của cô về phía mình. Động tác thành thạo dứt khoát, dường như đã hình thành thói quen như thế này từ lâu rồi.
Lâm Phức Phức yên lặng nhận lấy, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Bỗng nhiên Lâm Phức Phức cảm thấy giữa hai người họ cũng không có chủ đề nói chuyện chung nào cả. Cô dứt khoát nghiêm túc nhấm nháp đĩa thịt bò cao cấp này, cho vào miệng thấy tươi ngon mỹ vị, làm cho người ta không nhịn được lại ăn thêm một miếng.
Lúc đang ăn, bỗng nhiên cô nghe thấy Mạc Dương hỏi: “Vậy em thì sao? Chuẩn bị khi nào kết hôn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.