Chương 24
Bồng Lai Khách
13/10/2020
Trong căn nhà trệt không quá rộng ở hậu doanh của Tuần Phòng Doanh, không đốt đèn dầu, trong phòng tối om, bóng dáng vị quan quân trẻ tuổi tĩnh như nham trạch.
Từ lúc trở về, Nhiếp Tái Trầm vẫn lẳng lặng chờ đợi như vậy, cả người như hợp thành một thể với bóng đêm.
Cuối giờ Hợi, khi mà tất cả mọi người đang đắm chìm trong mộng đẹp, lính gác lại lần nữa đi tới, báo cho anh tin thứ hai trong tối nay.
Vị quản sự Bạch gia Lưu Quảng vừa mới gấp rút tới đây, nói có việc muốn mời Nhiếp Tái Trầm lập tức vào thành.
Nên tới, vẫn tới. Từ cái khoảnh khắc ngày hôm ấy anh không quả quyết cự tuyệt cô, kết quả cuối cùng này đã chú định rồi.
Anh trốn không thoát.
Ai bảo anh gặp phải tiểu thư Bạch gia đây.
Muốn trách, thì tự trách mình thì hơn.
Nhiếp Tái Trầm chậm rãi đứng lên, mở cửa, đi ra ngoài.
Bước chân của anh ban đầu còn nặng trịch và trì trệ, nhưng rất nhanh, anh cất bước nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn, đi ra cổng lớn.
Lưu Quảng mời anh lên xe ngựa của Bạch gia, mình đi lên sau, cùng anh ngồi chung một xe.
Thái độ của ông thoạt nhìn như bình thường, mặt mang nụ cười, chỉ nói lão gia mời anh qua nhà có việc cần bàn bạc, ngoài ra không nói gì thêm. Ở trên mặt hoặc trong mắt ông không có chút bất mãn hay khinh thường gì cả, chỉ là cả chặng đường đi, trong thùng xe yên tĩnh đến vô cùng, ai cũng không nói gì, nửa đường Lưu Quảng thậm chí còn nhắm mắt giả bộ ngủ. Tận đến lúc xe ngựa vào thành, dừng ở trước cổng lớn Bạch gia, hai người xuống xe chuẩn bị đi vào trong, ông mới dùng ánh mắt đồng cảm và khó hiểu nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi lẽ ra có tiền đồ rất tốt này, chần chừ một chút, đứng sát gần hạ thấp giọng nói:
– Cậu Nhiếp, tôi thấy cậu không giống người không đúng mực, nhưng dẫu sao cậu cũng quá trẻ, nhất thời phạm sai lầm là điều dễ hiểu. Xảy ra chuyện như vậy, tới trước mặt lão gia, cậu chớ có ngang bướng chọc giận ông ấy nhé.
Ông dừng lại một chút.
– Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm đầu. Có sự nghiệp rồi, cái khác ngày sau lo gì không có? Tôi cũng muốn tốt cho cậu mới nhắc nhở cậu đôi câu thôi.
Nói xong thì vội vàng đi vào trong nhà.
Nhiếp Tái Trầm đứng giữa hai con sư tử đá canh hai bên trước cổng lớn Bạch gia, anh hơi ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa to rộng cao ngất ở giữa kia.
Canh giờ này, hạ nhân còn lại Bạch gia đã đi ngủ hết rồi, Bạch phủ rộng lớn như vậy, chỉ có thư phòng của Bạch Thành Sơn là còn sáng đèn.
Lưu Quảng mau chóng dẫn anh đến trước cửa thư phòng, gõ hai tiếng, không đợi bên trong trả lời, nhẹ nhàng đấy mở cửa ra, chờ Nhiếp Tái Trầm đi vào lại khép cửa lại, bản thân thì canh giữ ở ngay chỗ ra vào gần đó.
Trong thư phòng đèn sáng tỏ, Bạch Thành Sơn ngồi nghiêm chỉnh, mặt mày lạnh như sương, khác biệt rất lớn với vẻ hiền hòa hằng ngày. Hai ánh mắt của ông như lưỡi dao sắc bén, bắn về phía Nhiếp Tái Trầm đang đi vào dừng ở trước mặt mình, lạnh lùng nhìn anh khom lưng hành lễ với mình, mở miệng hỏi luôn:
– Nhiếp Tái Trầm, cậu dám động vào con gái của tôi?
Bạch Thành Sơn trong lòng tức giận cuồn cuộn.
Con gái cưng của ông được ông cưng chiều yêu thương từ nhỏ đến lớn, nếu không phải gái lớn gả chồng, người làm cha như ông chỉ mong có thể ở bên con cái cả đời, thế mà giờ lại bị một người đàn ông ngoại lai không danh không phận đụng chạm vào! Điều này làm người cha như ông làm sao chịu cho nổi.
– Giỏi, giỏi lắm. – Ông cười lạnh gật đầu liên tục, – Từ lúc cậu tới, Bạch gia tuy có điểm thiếu chu toàn, nhưng tôi tự đặt tay lên ngực tự hỏi, với cậu cũng coi như lễ ngộ, hơn nữa rất tín nhiệm cậu, ký thác kỳ vọng cao vào cậu, cớ gì cậu lại ở sau lưng tôi làm ra cái chuyện như vậy?
Người thanh niên đối diện vẫn lặng thinh, không một câu biện bạch.
Bạch Thành Sơn nổi trận lôi đình, hận không thể cho anh hai cái bạt tai. Hai quả cầu sắt trong tay xoay tròn, sau một lát, ông mới chậm rãi ổn định lại cơn giận, nói:
– Ngước mắt lên, nhìn tôi!
Nhiếp Tái Trầm ngước ánh mắt đang nhìn chân, nhìn ông cụ đối diện.
– Nhóc con, Bạch Thành Sơn tôi tới tuổi này rồi, có yêu ma quỷ quái gì mà chưa từng thấy? Có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi là loại nhóc con chưa ráo máu đầu như cậu. Cậu tơ tưởng con gái tôi, cũng là điều thường tình của con người, tôi không trách cậu. Tôi chỉ hỏi cậu, con gái của tôi tại sao lại đối tốt với cậu? Có phải nó nói gì với cậu không? Nếu cậu có lý do gì khó nói, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ không trách cậu. Nếu là con gái tôi không đúng, Bạch Thành Sơn tôi cũng không phải kẻ không biết đạo lý.
Nói xong, ông nhìn đối phương, khuôn mặt không giận tự uy.
Thư phòng rộng rãi, nhưng vào một khắc này, bầu không khí tựa như bị một áp lực vô hình ép chặt, ép vào Nhiếp Tái Tràm đứng ở giữa phòng.
Từng giọt mồ hôi lăn dọc theo gò má anh lăn xuống.
Anh chậm rãi nắm chặt bàn tay lại, thấp giọng nói:
– Tất cả đều là lỗi của cháu.
Thư phòng yên tĩnh một lát, Bạch Thành Sơn đập quả cầu sắt trong tay lên bàn, đứng bật lên, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nói của Lưu Quảng vang lên:
– Ôi…tiểu thư…cô đừng đi vào…
Anh còn đang nói, đã nghe có tiếng bước chân chạy vội tới trước cửa, cánh cửa bị người ta đẩy ra, Bạch Cẩm Tú bước vào là chạy tới bên Nhiếp Tái Trầm, đứng đằng trước che chở cho anh, nói với Bạch Thành Sơn:
– Cha ơi, sao cha lại giấu con gọi anh ấy đến đây?
Về đến nhà, vào phòng mình rồi, biết Lưu Quảng nhất định tức khắc đi bẩm báo ông cụ mọi chuyện, cho nên cô vẫn luôn ở trong phòng chờ cha gọi mình, nhưng chờ mãi chờ mãi, thấy sắp qua nửa đêm rồi mà bên chỗ ông cụ vẫn không có chút động tĩnh gì, lúc ấy cô mới thấy bất bình thường, vội vã chạy qua xem sao, vừa đến nới, thấy trong thư phòng sáng đèn, Lưu Quảng đứng ở ngay lối ra vào canh giữ, lập tức đoán được mọi chuyện.
Gừng càng già càng cay, không ngờ cha mình lại bỏ gần tìm xa, không hỏi mình trước mà lại đi tìm Nhiếp Tái Trầm trước.
Sau lưng cô đổ mồ hôi lạnh, chạy nhanh đi vào, nom dáng vẻ của Nhiếp Tái Trầm có vẻ như chưa bán đứng mình, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, chắn trước mặt anh để đánh đòn phủ đầu.
Bạch Thành Sơn đứng ở sau bàn, ánh mắt từ con gái lại chuyển sang chàng thanh niên kia, lại từ chàng thanh niên chuyển sang con gái, sắc mặt âm trầm vô cùng, hừ một tiếng:
– Sao, cha gọi cậu ta đến nói chuyện cũng không được à?
– Cha ơi, cha không cần phải đối phó với anh ấy đâu. Hai ngày này con đã muốn giải thích rõ với cha, nếu cha đã biết rồi, vậy thì càng tốt. Là con thích anh ấy trước. Con muốn ở bên anh ấy, cả đời con, không phải anh ấy thì sẽ không gả cho ai hết.
Lưu Quảng đứng ngoài cửa nghe thế, nom lão gia tái xanh cả mặt, bản thân mình cũng bị hoảng sợ không nhẹ, e là động tĩnh lớn trong thư phòng này sẽ bị hạ nhân nào đó trong nhà nửa đêm đi tiểu sẽ nghe được, vội vã đóng cánh cửa vừa bị tiểu thư đẩy ra, mình cũng lui ra chỗ cũ, run rẩy canh giữ.
Bạch Thành Sơn nhìn con gái. Ánh mắt cô nhìn thẳng, không có ý thoái nhượng. Ông không nén nổi cơn phẫn nộ, giơ tay lên muốn đập bàn thật mạnh, ngay khoảnh khắc rơi xuống, lại cứng rắn thu về, chuyển sang chắp tay sau lưng, đi đi lại lại bên cạnh bàn.
– Nếu cha không đồng ý thì sao?
– Cha, anh ấy không tiền tài không địa vị, chỉ là một người nghèo túng, nhưng vậy thì có sao? Trên đời này người hiển quý rất nhiều, nhưng anh ấy tốt hơn so với bất cứ ai! Con coi trọng anh ấy, con thật lòng thích anh ấy, con muốn ở bên anh ấy cả đời! Cha ơi cha đồng ý thì tốt quá, nếu cha không đồng ý, con…
Đôi mắt cô chứa chan nước mắt, dừng một chút, nhìn bốn phía, ánh mắt rơi xuống chiếc kéo đặt ở góc bàn, liền nhào tới chộp lấy, đặt vào cổ mình.
– Nếu cha ép gả con cho người khác như từng ép anh cả, con…con không thiết sống nữa! Con sẽ không như anh cả. Con sẽ đi tìm mẹ, ở với mẹ, đỡ phải làm cha phiền lòng!
Từng câu nói của cô rơi vào tai, Nhiếp Tái Trầm chậm rãi ngước mắt lên, nhìn cô che chắn trước mình tay cầm cây kéo, giọng nghẹn ngào nhưng lại mang theo sự nghiêm túc không chút nhượng bộ, trong mắt anh khó nén được tia phức tạp khôn kể.
Bạch Thành Sơn thì đang vừa do dự vừa thấy phiền hà rắc rối.
Đêm nay khi biết được sự việc, ông rất tức giận, nhưng ngẫm kỹ, cảm giác đầu tiên của ông là, trong chuyện này có điểm kỳ lạ.
Con gái mình không muốn gả cho Cố Cảnh Hồng, ông dĩ nhiên là biết. Nhưng cha mẹ trên đời này ăn muối còn nhiều hơn con cái ăn cơm, kinh nghiệm và sự từng trải rất nhiều, hy vọng quyết định sáng suốt của mình có thể lựa chọn con đường chính xác cho quãng đời còn lại của con gái cưng. Bạch Thành Sơn dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, bởi quá yêu thương mà càng thận trọng, sợ rằng chuyện hôn nhân đại sự cả đời của con gái bởi không hiểu chuyện và tính cách ngang bướng mà phạm phải sai lầm không thể cứu vãn được.
Về hôn sự của con cả, tuy ban đầu con trai cũng giận mình một thời gian, nhưng con gái Trương gia mà mình cưới về cho con trai giờ đã chứng minh cái nhìn lúc trước của ông rồi, rất có năng lực, quản lý sắp xếp nhà cửa đâu ra đấy, dẫu rằng vẫn có chút khuyết điểm, nhưng đại để là rất xứng đáng, so với cô gái mà lúc trước con trai coi trọng thì thích hợp là con dâu Trương gia hơn nhiều. Mà tới hiện tại, con trai và con dâu vẫn luôn tôn trọng kính nhau như khách, chả phải cuộc sống rất tốt đẹp đó sao?
Giờ đến hôn sự của con gái, ông càng thận trọng hơn. Nói trắng ra, con trai Cố gia, ông không quá hài lòng, nhưng cũng không quá bài xích. Dẫu sao thì, bất luận từ hình thức, gia thế, hay là tài cán bản thân thì cậu ấy đều rất nổi bật, lại có tình cảm với con gái mình, tuy mục đích cầu thân cũng không đơn thuần, tất cả đều chỉ muốn giành được sự ủng hộ của mình. Nhưng việc hôn nhân, đặc biệt là đại môn đại hộ từ xưa đến nay có nhà nào chỉ dựa vào một chữ tình của con gái mà quyết định đâu? Tình cảm với nhau dù có tốt đẹp đến mấy, thì theo thời gian trôi dần, khó tránh khỏi sẽ thay đổi, chỉ có liên hôn có lợi ích ràng buộc là không thể chia cách, mới là hôn nhân vững chắc, người vợ mới đạt được địa vị thật sự ở nhà chồng. Cho nên ông chưa lập tức cự tuyệt Cố gia, nhưng dù Tổng đốc đích thân tới đây, ông cũng không tính quyết định hôn sự của con gái. Ông có rất nhiều lý do hợp lý đư từ chối hôn sự, mà cũng không sợ đắc tội với người ta.
Ông hãy còn muốn thận trọng quan sát và suy xét thêm, nhưng không thể ngờ được rằng, vào lúc này, lại gây ra náo loạn lớn đến thế này.
Nếu đây chỉ là trò mà con gái bày ra để phán kháng mình, vậy thì dễ thôi, con gái sẽ không thật sự dùng mạng của nó để phản đối. Nhưng vừa rồi lúc con gái không ở đây, đối mặt với sự ép bức của mình, phản ứng của thằng nhóc họ Nhiếp này lại làm ông không dám chắc chắn.
Lẽ nào hai đứa nó thật sự đang yêu nhau?
Ông nhìn con gái đâm cây kéo vào cổ để uy hiếp mình thì lại lo lắng.
Tính cách con gái mình như nào, ông là người hiểu rõ nhất. Nhỡ đâu con bé thật sự yêu thằng nhóc này, mình ép hai đứa nó chia tay nhau, nó có kích động gây ra chuyện gì không rất khó mà nói.
Bạch Thành Sơn tức thì lòng mềm đi, có giận đến mấy cũng không dám nổi giận với con gái.
– Cha ơi, con chỉ muốn nói với cha, con đã là người của anh ấy rồi.
Buông lời xong, Bạch Cẩm Tú kéo tay Nhiếp Tái Trầm đến bên cạnh mình, đứng sóng vai với nhau.
– Cái gì?
Bạch Thành Sơn nghe được rõ, không kìm chế được nữa, giận tím mặt, đập bàn rầm một cái.
– Con nói gì, nhắc lại cho cha xem nào?
– Cha không cần to tiếng, con đã là người của anh ấy rồi. – Cô dừng một chút, – Cha chờ một lát, con lấy cái này cho cha xem.
Cô thả tay Nhiếp Tái Trầm ra, chạy ra ngoài. Lúc ra tới cửa thì chân dừng lại, quay lại nhìn Nhiếp Tái Trầm đang đứng thẳng tắp như cây cột sắt, nói với ông cụ:
– Anh ấy là người của con rồi, nếu cha nhân lúc không có con mà đánh anh ấy, con cũng không muốn sống nữa.
Nói xong mới mở cửa chạy đi.
Trong thư phòng chỉ còn lại Bạch Thành Sơn và Nhiếp Tái Trầm. Bạch Thành Sơn giận đến râu run rẩy lên, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Nhiếp Tái Trầm. Lưu Quảng đang canh giữ bên ngoài cũng loáng thoáng nghe được, mắt trợn to hoảng sợ, nhưng nhớ tới cảnh mà mình đã chứng kiến tối này thì lại cảm thấy rất có khả năng đó.
Bạch Cẩm Tú quay lại rất nhanh, tay cầm thêm một bản vẽ, đưa đến trước mặt ông cụ.
– Cha xem đi.
Bạch Thành Sơn vừa liếc một cái đã lập tức chuyển sang Nhiếp Tái Trầm, ánh mắt như đao sắc.
– Cha ơi, chính là ngày đó, con muốn anh ấy làm người mẫu cho con. Ban đầu anh ấy không chịu, về sau bị con ép buộc nên đành phải cởi quần áo để con vẽ. Con vẽ được một nửa, thì cùng với anh ấy…
Cô dừng lại, lại về đứng bên cạnh Nhiếp Tái Trầm, nắm lấy tay anh thật chặt.
– Cha ơi cha muốn mắng thì cứ mắng con gái không biết xấu hổ. Tất cả là con chủ động. Là con thích anh ấy, không phải anh ấy con không gả cho ai hết.
Nói xong, cô quay sang Nhiếp Tái Trầm vẫn mãi lặng thinh từ nãy đến giờ, khẽ mỉm cười, thì thầm an ủi:
– Anh đừng sợ. Chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, cha em nhất định sẽ tán thành.
Ánh mắt Bạch Thành Sơn ban đầu dừng trên bức họa vẽ người đàn ông trần trụi nửa người, mí mắt giật không ngừng, sau một lúc lâu, vẻ tức giận trên mặt ông dần dà tan biến.
Ông chậm rãi ngồi thẳng lên, nhìn Nhiếp Tái Trầm, yên lặng hồi lâu, chợt nói:
– Cậu, ở lại. Tú Tú, con đi ra ngoài đi.
– Con không đi…
– Đi ra ngòai!
Ngữ khí Bạch Thành Sơn bình thản, mang theo sự uy nghiêm không cho phép bất kỳ ai phản kháng, ánh mắt sắc bén.
Bạch Cẩm Tú biết cha mình bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng thực ra đã giận tới cực độ rồi, vào lúc này, nếu mình còn ngang bướng, chỉ sợ sẽ hoàn toàn chọc giận ông, nhưng cứ thế mà đi, để lại một mình Nhiếp Tái Trầm với cha, cô lại không yên tâm.
Cô không hiểu mình đã bộc lộ đến thế rồi, cha vẫn muốn đơn độc nói chuyện với anh, rốt cuộc là muốn nói gì
Phản ứng đó của cha, là điều mà trước đó cô không lường trước được.
Cô nắm chặt tay Nhiếp Tái Trầm, đầu ngón tay lạnh buốt, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
– Lão Lưu, đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi!
Bạch Thành Sơn nói vọng ra ngoài, Lưu Quảng vội tiến vào, khom người cười xòa với Bạch Cẩm Tú:
– Tiểu thư, chúng ta đi thôi.
Bạch Cẩm Tú biết rõ mình không thể chống lại được. Cô quay lưng lại với cha, thầm nhéo nhéo tay Nhiếp Tái Trầm, ra hiệu anh nhìn mình, dùng ánh mắt khẩn cầu với anh, rồi mới buông ra, trong lòng mang theo nỗi thấp thỏm chậm rì rì đi ra ngoài.
Trong thư phòng lại lần nữa chỉ còn lại Bạch Thành Sơn cùng Nhiếp Tái Trầm. Bạch Thành Sơn ngồi trên ghế bành, híp mắt nhìn anh chằm chằm một lát, bình thản nói:
– Tôi cho cậu năm vạn khối, nghe rõ đây, là mỹ kim, không phải tiền chim ưng. Cậu quay trở về, cũng không cần thăng vị trí kia, tôi biết Hỗn Thành Hiệp đang trống vị trí Tiêu Thống, vị trí này sẽ là của cậu. Hoặc là, cậu có bất cứ yêu cầu gì khác, thì việc nói, chỉ cần Bạch mỗ này làm được, tôi chắc chắn sẽ trợ giúp cậu thực hiện. Nhưng từ đây về sau, tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Tôi nói được làm được. Chỉ có yêu cầu duy nhất, chính là cậu phải rời khỏi con gái tôi, để nó không gây sự với cha nó nữa.
– Thế nào? Điều này hẳn không khó chứ? Tôi biết cậu là người thông minh, đừng để tôi phải thất vọng. Nếu cậu còn tham lam không biết đủ, không biết tiến lui, tôi không tính làm gì cậu, nhưng muốn tiền đồ của cậu có dễ đi hay không thì dễ như trở bàn tay.
Nhiếp Tái Trầm rốt cuộc ngước mắt lên, nhìn Bạch Thành Sơn, nói:
– Bạch lão gia, là cháu phụ sự tín nhiệm của bác, cũng khinh nhờn lễ ngộ của bác đối với cháu, tất cả là lỗi của cháu. Sự việc của Bạch tiểu thư, là cháu không biết tự lượng sức mình mơ ước xa vời, cô ấy lại quá ngây thơ, bị cháu dụ dỗ, nên mới yêu cháu, không nghe lời của bác. Giờ Bạch lão gia vẫn còn muốn dìu dắt cháu, cháu vô cùng cảm kích, cháu thật lòng không dám, càng không có mặt mũi nào nhận lòng tốt của bác, mong bác thu hồi lại.
– Bất kể bác suy xét chuyện gì, nhất định đều bởi vì tình cảm của Bạch tiểu thư, là suy nghĩ cho cô ấy. Giờ cô ấy không nghe bác, cũng chỉ bởi hiểu lầm mà thôi. Mà tình cảm của cô ấy với cháu, mong Bạch lão gia yên tâm, đó chỉ là mê muội nhất thời mà thôi. Cháu đi rồi, Bạch lão gia và cô ấy nói chuyện thẳng thắn với nhau, lắng nghe tâm tư của cô ấy, cũng để cô ấy biết tấm lòng và nỗi khổ của bác, cô ấy nhất định sẽ hiểu, và cũng sẽ cảm kích bác.
Anh dừng lại một chút,
– Mà cháu, sai lầm lớn nhất, cháu nguyện chấp nhận mọi sự trách phạt. Sau khi trở về, cháu sẽ chờ tin của bác.
Anh cúi mình hành lễ sâu với Bạch Thành Sơn, sau đó, không đợi ông lên tiếng đã thẳng người lên, trong ánh nhìn chăm chú không biểu lộ chút hỉ nộ gì của ông cụ, mở cửa, đi ra ngoài.
Hết chương 24
Từ lúc trở về, Nhiếp Tái Trầm vẫn lẳng lặng chờ đợi như vậy, cả người như hợp thành một thể với bóng đêm.
Cuối giờ Hợi, khi mà tất cả mọi người đang đắm chìm trong mộng đẹp, lính gác lại lần nữa đi tới, báo cho anh tin thứ hai trong tối nay.
Vị quản sự Bạch gia Lưu Quảng vừa mới gấp rút tới đây, nói có việc muốn mời Nhiếp Tái Trầm lập tức vào thành.
Nên tới, vẫn tới. Từ cái khoảnh khắc ngày hôm ấy anh không quả quyết cự tuyệt cô, kết quả cuối cùng này đã chú định rồi.
Anh trốn không thoát.
Ai bảo anh gặp phải tiểu thư Bạch gia đây.
Muốn trách, thì tự trách mình thì hơn.
Nhiếp Tái Trầm chậm rãi đứng lên, mở cửa, đi ra ngoài.
Bước chân của anh ban đầu còn nặng trịch và trì trệ, nhưng rất nhanh, anh cất bước nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn, đi ra cổng lớn.
Lưu Quảng mời anh lên xe ngựa của Bạch gia, mình đi lên sau, cùng anh ngồi chung một xe.
Thái độ của ông thoạt nhìn như bình thường, mặt mang nụ cười, chỉ nói lão gia mời anh qua nhà có việc cần bàn bạc, ngoài ra không nói gì thêm. Ở trên mặt hoặc trong mắt ông không có chút bất mãn hay khinh thường gì cả, chỉ là cả chặng đường đi, trong thùng xe yên tĩnh đến vô cùng, ai cũng không nói gì, nửa đường Lưu Quảng thậm chí còn nhắm mắt giả bộ ngủ. Tận đến lúc xe ngựa vào thành, dừng ở trước cổng lớn Bạch gia, hai người xuống xe chuẩn bị đi vào trong, ông mới dùng ánh mắt đồng cảm và khó hiểu nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi lẽ ra có tiền đồ rất tốt này, chần chừ một chút, đứng sát gần hạ thấp giọng nói:
– Cậu Nhiếp, tôi thấy cậu không giống người không đúng mực, nhưng dẫu sao cậu cũng quá trẻ, nhất thời phạm sai lầm là điều dễ hiểu. Xảy ra chuyện như vậy, tới trước mặt lão gia, cậu chớ có ngang bướng chọc giận ông ấy nhé.
Ông dừng lại một chút.
– Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm đầu. Có sự nghiệp rồi, cái khác ngày sau lo gì không có? Tôi cũng muốn tốt cho cậu mới nhắc nhở cậu đôi câu thôi.
Nói xong thì vội vàng đi vào trong nhà.
Nhiếp Tái Trầm đứng giữa hai con sư tử đá canh hai bên trước cổng lớn Bạch gia, anh hơi ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa to rộng cao ngất ở giữa kia.
Canh giờ này, hạ nhân còn lại Bạch gia đã đi ngủ hết rồi, Bạch phủ rộng lớn như vậy, chỉ có thư phòng của Bạch Thành Sơn là còn sáng đèn.
Lưu Quảng mau chóng dẫn anh đến trước cửa thư phòng, gõ hai tiếng, không đợi bên trong trả lời, nhẹ nhàng đấy mở cửa ra, chờ Nhiếp Tái Trầm đi vào lại khép cửa lại, bản thân thì canh giữ ở ngay chỗ ra vào gần đó.
Trong thư phòng đèn sáng tỏ, Bạch Thành Sơn ngồi nghiêm chỉnh, mặt mày lạnh như sương, khác biệt rất lớn với vẻ hiền hòa hằng ngày. Hai ánh mắt của ông như lưỡi dao sắc bén, bắn về phía Nhiếp Tái Trầm đang đi vào dừng ở trước mặt mình, lạnh lùng nhìn anh khom lưng hành lễ với mình, mở miệng hỏi luôn:
– Nhiếp Tái Trầm, cậu dám động vào con gái của tôi?
Bạch Thành Sơn trong lòng tức giận cuồn cuộn.
Con gái cưng của ông được ông cưng chiều yêu thương từ nhỏ đến lớn, nếu không phải gái lớn gả chồng, người làm cha như ông chỉ mong có thể ở bên con cái cả đời, thế mà giờ lại bị một người đàn ông ngoại lai không danh không phận đụng chạm vào! Điều này làm người cha như ông làm sao chịu cho nổi.
– Giỏi, giỏi lắm. – Ông cười lạnh gật đầu liên tục, – Từ lúc cậu tới, Bạch gia tuy có điểm thiếu chu toàn, nhưng tôi tự đặt tay lên ngực tự hỏi, với cậu cũng coi như lễ ngộ, hơn nữa rất tín nhiệm cậu, ký thác kỳ vọng cao vào cậu, cớ gì cậu lại ở sau lưng tôi làm ra cái chuyện như vậy?
Người thanh niên đối diện vẫn lặng thinh, không một câu biện bạch.
Bạch Thành Sơn nổi trận lôi đình, hận không thể cho anh hai cái bạt tai. Hai quả cầu sắt trong tay xoay tròn, sau một lát, ông mới chậm rãi ổn định lại cơn giận, nói:
– Ngước mắt lên, nhìn tôi!
Nhiếp Tái Trầm ngước ánh mắt đang nhìn chân, nhìn ông cụ đối diện.
– Nhóc con, Bạch Thành Sơn tôi tới tuổi này rồi, có yêu ma quỷ quái gì mà chưa từng thấy? Có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi là loại nhóc con chưa ráo máu đầu như cậu. Cậu tơ tưởng con gái tôi, cũng là điều thường tình của con người, tôi không trách cậu. Tôi chỉ hỏi cậu, con gái của tôi tại sao lại đối tốt với cậu? Có phải nó nói gì với cậu không? Nếu cậu có lý do gì khó nói, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ không trách cậu. Nếu là con gái tôi không đúng, Bạch Thành Sơn tôi cũng không phải kẻ không biết đạo lý.
Nói xong, ông nhìn đối phương, khuôn mặt không giận tự uy.
Thư phòng rộng rãi, nhưng vào một khắc này, bầu không khí tựa như bị một áp lực vô hình ép chặt, ép vào Nhiếp Tái Tràm đứng ở giữa phòng.
Từng giọt mồ hôi lăn dọc theo gò má anh lăn xuống.
Anh chậm rãi nắm chặt bàn tay lại, thấp giọng nói:
– Tất cả đều là lỗi của cháu.
Thư phòng yên tĩnh một lát, Bạch Thành Sơn đập quả cầu sắt trong tay lên bàn, đứng bật lên, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nói của Lưu Quảng vang lên:
– Ôi…tiểu thư…cô đừng đi vào…
Anh còn đang nói, đã nghe có tiếng bước chân chạy vội tới trước cửa, cánh cửa bị người ta đẩy ra, Bạch Cẩm Tú bước vào là chạy tới bên Nhiếp Tái Trầm, đứng đằng trước che chở cho anh, nói với Bạch Thành Sơn:
– Cha ơi, sao cha lại giấu con gọi anh ấy đến đây?
Về đến nhà, vào phòng mình rồi, biết Lưu Quảng nhất định tức khắc đi bẩm báo ông cụ mọi chuyện, cho nên cô vẫn luôn ở trong phòng chờ cha gọi mình, nhưng chờ mãi chờ mãi, thấy sắp qua nửa đêm rồi mà bên chỗ ông cụ vẫn không có chút động tĩnh gì, lúc ấy cô mới thấy bất bình thường, vội vã chạy qua xem sao, vừa đến nới, thấy trong thư phòng sáng đèn, Lưu Quảng đứng ở ngay lối ra vào canh giữ, lập tức đoán được mọi chuyện.
Gừng càng già càng cay, không ngờ cha mình lại bỏ gần tìm xa, không hỏi mình trước mà lại đi tìm Nhiếp Tái Trầm trước.
Sau lưng cô đổ mồ hôi lạnh, chạy nhanh đi vào, nom dáng vẻ của Nhiếp Tái Trầm có vẻ như chưa bán đứng mình, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, chắn trước mặt anh để đánh đòn phủ đầu.
Bạch Thành Sơn đứng ở sau bàn, ánh mắt từ con gái lại chuyển sang chàng thanh niên kia, lại từ chàng thanh niên chuyển sang con gái, sắc mặt âm trầm vô cùng, hừ một tiếng:
– Sao, cha gọi cậu ta đến nói chuyện cũng không được à?
– Cha ơi, cha không cần phải đối phó với anh ấy đâu. Hai ngày này con đã muốn giải thích rõ với cha, nếu cha đã biết rồi, vậy thì càng tốt. Là con thích anh ấy trước. Con muốn ở bên anh ấy, cả đời con, không phải anh ấy thì sẽ không gả cho ai hết.
Lưu Quảng đứng ngoài cửa nghe thế, nom lão gia tái xanh cả mặt, bản thân mình cũng bị hoảng sợ không nhẹ, e là động tĩnh lớn trong thư phòng này sẽ bị hạ nhân nào đó trong nhà nửa đêm đi tiểu sẽ nghe được, vội vã đóng cánh cửa vừa bị tiểu thư đẩy ra, mình cũng lui ra chỗ cũ, run rẩy canh giữ.
Bạch Thành Sơn nhìn con gái. Ánh mắt cô nhìn thẳng, không có ý thoái nhượng. Ông không nén nổi cơn phẫn nộ, giơ tay lên muốn đập bàn thật mạnh, ngay khoảnh khắc rơi xuống, lại cứng rắn thu về, chuyển sang chắp tay sau lưng, đi đi lại lại bên cạnh bàn.
– Nếu cha không đồng ý thì sao?
– Cha, anh ấy không tiền tài không địa vị, chỉ là một người nghèo túng, nhưng vậy thì có sao? Trên đời này người hiển quý rất nhiều, nhưng anh ấy tốt hơn so với bất cứ ai! Con coi trọng anh ấy, con thật lòng thích anh ấy, con muốn ở bên anh ấy cả đời! Cha ơi cha đồng ý thì tốt quá, nếu cha không đồng ý, con…
Đôi mắt cô chứa chan nước mắt, dừng một chút, nhìn bốn phía, ánh mắt rơi xuống chiếc kéo đặt ở góc bàn, liền nhào tới chộp lấy, đặt vào cổ mình.
– Nếu cha ép gả con cho người khác như từng ép anh cả, con…con không thiết sống nữa! Con sẽ không như anh cả. Con sẽ đi tìm mẹ, ở với mẹ, đỡ phải làm cha phiền lòng!
Từng câu nói của cô rơi vào tai, Nhiếp Tái Trầm chậm rãi ngước mắt lên, nhìn cô che chắn trước mình tay cầm cây kéo, giọng nghẹn ngào nhưng lại mang theo sự nghiêm túc không chút nhượng bộ, trong mắt anh khó nén được tia phức tạp khôn kể.
Bạch Thành Sơn thì đang vừa do dự vừa thấy phiền hà rắc rối.
Đêm nay khi biết được sự việc, ông rất tức giận, nhưng ngẫm kỹ, cảm giác đầu tiên của ông là, trong chuyện này có điểm kỳ lạ.
Con gái mình không muốn gả cho Cố Cảnh Hồng, ông dĩ nhiên là biết. Nhưng cha mẹ trên đời này ăn muối còn nhiều hơn con cái ăn cơm, kinh nghiệm và sự từng trải rất nhiều, hy vọng quyết định sáng suốt của mình có thể lựa chọn con đường chính xác cho quãng đời còn lại của con gái cưng. Bạch Thành Sơn dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, bởi quá yêu thương mà càng thận trọng, sợ rằng chuyện hôn nhân đại sự cả đời của con gái bởi không hiểu chuyện và tính cách ngang bướng mà phạm phải sai lầm không thể cứu vãn được.
Về hôn sự của con cả, tuy ban đầu con trai cũng giận mình một thời gian, nhưng con gái Trương gia mà mình cưới về cho con trai giờ đã chứng minh cái nhìn lúc trước của ông rồi, rất có năng lực, quản lý sắp xếp nhà cửa đâu ra đấy, dẫu rằng vẫn có chút khuyết điểm, nhưng đại để là rất xứng đáng, so với cô gái mà lúc trước con trai coi trọng thì thích hợp là con dâu Trương gia hơn nhiều. Mà tới hiện tại, con trai và con dâu vẫn luôn tôn trọng kính nhau như khách, chả phải cuộc sống rất tốt đẹp đó sao?
Giờ đến hôn sự của con gái, ông càng thận trọng hơn. Nói trắng ra, con trai Cố gia, ông không quá hài lòng, nhưng cũng không quá bài xích. Dẫu sao thì, bất luận từ hình thức, gia thế, hay là tài cán bản thân thì cậu ấy đều rất nổi bật, lại có tình cảm với con gái mình, tuy mục đích cầu thân cũng không đơn thuần, tất cả đều chỉ muốn giành được sự ủng hộ của mình. Nhưng việc hôn nhân, đặc biệt là đại môn đại hộ từ xưa đến nay có nhà nào chỉ dựa vào một chữ tình của con gái mà quyết định đâu? Tình cảm với nhau dù có tốt đẹp đến mấy, thì theo thời gian trôi dần, khó tránh khỏi sẽ thay đổi, chỉ có liên hôn có lợi ích ràng buộc là không thể chia cách, mới là hôn nhân vững chắc, người vợ mới đạt được địa vị thật sự ở nhà chồng. Cho nên ông chưa lập tức cự tuyệt Cố gia, nhưng dù Tổng đốc đích thân tới đây, ông cũng không tính quyết định hôn sự của con gái. Ông có rất nhiều lý do hợp lý đư từ chối hôn sự, mà cũng không sợ đắc tội với người ta.
Ông hãy còn muốn thận trọng quan sát và suy xét thêm, nhưng không thể ngờ được rằng, vào lúc này, lại gây ra náo loạn lớn đến thế này.
Nếu đây chỉ là trò mà con gái bày ra để phán kháng mình, vậy thì dễ thôi, con gái sẽ không thật sự dùng mạng của nó để phản đối. Nhưng vừa rồi lúc con gái không ở đây, đối mặt với sự ép bức của mình, phản ứng của thằng nhóc họ Nhiếp này lại làm ông không dám chắc chắn.
Lẽ nào hai đứa nó thật sự đang yêu nhau?
Ông nhìn con gái đâm cây kéo vào cổ để uy hiếp mình thì lại lo lắng.
Tính cách con gái mình như nào, ông là người hiểu rõ nhất. Nhỡ đâu con bé thật sự yêu thằng nhóc này, mình ép hai đứa nó chia tay nhau, nó có kích động gây ra chuyện gì không rất khó mà nói.
Bạch Thành Sơn tức thì lòng mềm đi, có giận đến mấy cũng không dám nổi giận với con gái.
– Cha ơi, con chỉ muốn nói với cha, con đã là người của anh ấy rồi.
Buông lời xong, Bạch Cẩm Tú kéo tay Nhiếp Tái Trầm đến bên cạnh mình, đứng sóng vai với nhau.
– Cái gì?
Bạch Thành Sơn nghe được rõ, không kìm chế được nữa, giận tím mặt, đập bàn rầm một cái.
– Con nói gì, nhắc lại cho cha xem nào?
– Cha không cần to tiếng, con đã là người của anh ấy rồi. – Cô dừng một chút, – Cha chờ một lát, con lấy cái này cho cha xem.
Cô thả tay Nhiếp Tái Trầm ra, chạy ra ngoài. Lúc ra tới cửa thì chân dừng lại, quay lại nhìn Nhiếp Tái Trầm đang đứng thẳng tắp như cây cột sắt, nói với ông cụ:
– Anh ấy là người của con rồi, nếu cha nhân lúc không có con mà đánh anh ấy, con cũng không muốn sống nữa.
Nói xong mới mở cửa chạy đi.
Trong thư phòng chỉ còn lại Bạch Thành Sơn và Nhiếp Tái Trầm. Bạch Thành Sơn giận đến râu run rẩy lên, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Nhiếp Tái Trầm. Lưu Quảng đang canh giữ bên ngoài cũng loáng thoáng nghe được, mắt trợn to hoảng sợ, nhưng nhớ tới cảnh mà mình đã chứng kiến tối này thì lại cảm thấy rất có khả năng đó.
Bạch Cẩm Tú quay lại rất nhanh, tay cầm thêm một bản vẽ, đưa đến trước mặt ông cụ.
– Cha xem đi.
Bạch Thành Sơn vừa liếc một cái đã lập tức chuyển sang Nhiếp Tái Trầm, ánh mắt như đao sắc.
– Cha ơi, chính là ngày đó, con muốn anh ấy làm người mẫu cho con. Ban đầu anh ấy không chịu, về sau bị con ép buộc nên đành phải cởi quần áo để con vẽ. Con vẽ được một nửa, thì cùng với anh ấy…
Cô dừng lại, lại về đứng bên cạnh Nhiếp Tái Trầm, nắm lấy tay anh thật chặt.
– Cha ơi cha muốn mắng thì cứ mắng con gái không biết xấu hổ. Tất cả là con chủ động. Là con thích anh ấy, không phải anh ấy con không gả cho ai hết.
Nói xong, cô quay sang Nhiếp Tái Trầm vẫn mãi lặng thinh từ nãy đến giờ, khẽ mỉm cười, thì thầm an ủi:
– Anh đừng sợ. Chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, cha em nhất định sẽ tán thành.
Ánh mắt Bạch Thành Sơn ban đầu dừng trên bức họa vẽ người đàn ông trần trụi nửa người, mí mắt giật không ngừng, sau một lúc lâu, vẻ tức giận trên mặt ông dần dà tan biến.
Ông chậm rãi ngồi thẳng lên, nhìn Nhiếp Tái Trầm, yên lặng hồi lâu, chợt nói:
– Cậu, ở lại. Tú Tú, con đi ra ngoài đi.
– Con không đi…
– Đi ra ngòai!
Ngữ khí Bạch Thành Sơn bình thản, mang theo sự uy nghiêm không cho phép bất kỳ ai phản kháng, ánh mắt sắc bén.
Bạch Cẩm Tú biết cha mình bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng thực ra đã giận tới cực độ rồi, vào lúc này, nếu mình còn ngang bướng, chỉ sợ sẽ hoàn toàn chọc giận ông, nhưng cứ thế mà đi, để lại một mình Nhiếp Tái Trầm với cha, cô lại không yên tâm.
Cô không hiểu mình đã bộc lộ đến thế rồi, cha vẫn muốn đơn độc nói chuyện với anh, rốt cuộc là muốn nói gì
Phản ứng đó của cha, là điều mà trước đó cô không lường trước được.
Cô nắm chặt tay Nhiếp Tái Trầm, đầu ngón tay lạnh buốt, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
– Lão Lưu, đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi!
Bạch Thành Sơn nói vọng ra ngoài, Lưu Quảng vội tiến vào, khom người cười xòa với Bạch Cẩm Tú:
– Tiểu thư, chúng ta đi thôi.
Bạch Cẩm Tú biết rõ mình không thể chống lại được. Cô quay lưng lại với cha, thầm nhéo nhéo tay Nhiếp Tái Trầm, ra hiệu anh nhìn mình, dùng ánh mắt khẩn cầu với anh, rồi mới buông ra, trong lòng mang theo nỗi thấp thỏm chậm rì rì đi ra ngoài.
Trong thư phòng lại lần nữa chỉ còn lại Bạch Thành Sơn cùng Nhiếp Tái Trầm. Bạch Thành Sơn ngồi trên ghế bành, híp mắt nhìn anh chằm chằm một lát, bình thản nói:
– Tôi cho cậu năm vạn khối, nghe rõ đây, là mỹ kim, không phải tiền chim ưng. Cậu quay trở về, cũng không cần thăng vị trí kia, tôi biết Hỗn Thành Hiệp đang trống vị trí Tiêu Thống, vị trí này sẽ là của cậu. Hoặc là, cậu có bất cứ yêu cầu gì khác, thì việc nói, chỉ cần Bạch mỗ này làm được, tôi chắc chắn sẽ trợ giúp cậu thực hiện. Nhưng từ đây về sau, tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Tôi nói được làm được. Chỉ có yêu cầu duy nhất, chính là cậu phải rời khỏi con gái tôi, để nó không gây sự với cha nó nữa.
– Thế nào? Điều này hẳn không khó chứ? Tôi biết cậu là người thông minh, đừng để tôi phải thất vọng. Nếu cậu còn tham lam không biết đủ, không biết tiến lui, tôi không tính làm gì cậu, nhưng muốn tiền đồ của cậu có dễ đi hay không thì dễ như trở bàn tay.
Nhiếp Tái Trầm rốt cuộc ngước mắt lên, nhìn Bạch Thành Sơn, nói:
– Bạch lão gia, là cháu phụ sự tín nhiệm của bác, cũng khinh nhờn lễ ngộ của bác đối với cháu, tất cả là lỗi của cháu. Sự việc của Bạch tiểu thư, là cháu không biết tự lượng sức mình mơ ước xa vời, cô ấy lại quá ngây thơ, bị cháu dụ dỗ, nên mới yêu cháu, không nghe lời của bác. Giờ Bạch lão gia vẫn còn muốn dìu dắt cháu, cháu vô cùng cảm kích, cháu thật lòng không dám, càng không có mặt mũi nào nhận lòng tốt của bác, mong bác thu hồi lại.
– Bất kể bác suy xét chuyện gì, nhất định đều bởi vì tình cảm của Bạch tiểu thư, là suy nghĩ cho cô ấy. Giờ cô ấy không nghe bác, cũng chỉ bởi hiểu lầm mà thôi. Mà tình cảm của cô ấy với cháu, mong Bạch lão gia yên tâm, đó chỉ là mê muội nhất thời mà thôi. Cháu đi rồi, Bạch lão gia và cô ấy nói chuyện thẳng thắn với nhau, lắng nghe tâm tư của cô ấy, cũng để cô ấy biết tấm lòng và nỗi khổ của bác, cô ấy nhất định sẽ hiểu, và cũng sẽ cảm kích bác.
Anh dừng lại một chút,
– Mà cháu, sai lầm lớn nhất, cháu nguyện chấp nhận mọi sự trách phạt. Sau khi trở về, cháu sẽ chờ tin của bác.
Anh cúi mình hành lễ sâu với Bạch Thành Sơn, sau đó, không đợi ông lên tiếng đã thẳng người lên, trong ánh nhìn chăm chú không biểu lộ chút hỉ nộ gì của ông cụ, mở cửa, đi ra ngoài.
Hết chương 24
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.