Chương 7: Virgen de la Paloma
Xuân Thập Tam Thiếu
04/03/2014
“A lô?” Điện thoại nối máy trong nháy mắt, tôi nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp, như là trút được gánh nặng.
“Còn chơi chưa đủ sao? Em định khi nào thì trở về?” Đầu dây bên kia rất im lặng, tôi có thể đoán được, lúc này Hạ Ương đang tựa vào đầu giường, vừa dùng khăn lau tóc ướt sũng, vừa gọi điện thoại cho tôi.
“Qua…một thời gian nữa đi.” Tôi trả lời mập mờ không rõ.
“Lỗ Tây Vĩnh,” nếu Hạ Ương gọi thẳng tên tôi, anh thật sự nổi nóng, “Em về đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“…” Lồng ngực tôi bỗng nhiên có bất an khó hiểu, giống như anh sẽ mở ra chiếc hộp Pandora với tôi.
“Sao em không nói gì cả?” Anh đợi một lúc, vẫn không đợi được câu trả lời của tôi, khẩu khí trở nên càng kém.
“Em…” Tôi hít vào một hơi thật sâu, sự bất lực bỗng chốc nảy sinh trong lòng, “Hạ Ương, anh…có thích ba anh không?”
“…” Cái này đến phiên anh không nói ra lời.
“Nếu ba mẹ làm ra chuyện khiến anh cảm thấy rất thất vọng —— cho dù việc này không liên quan đến anh —— anh nên làm gì bây giờ?” Tôi dừng một chút, tiếp tục nói, “Giả vờ không nhìn thấy sao, hay là ra mặt chỉ trích bọn họ… Em cảm thấy mình chẳng làm được cái nào, em chỉ cảm thấy rất thất vọng.”
Hạ Ương bỗng nhiên khẽ cười một cái, dùng giọng nói trầm thấp nói quanh co: “Nhưng trái đất không xoay quanh mình em, thế giới cũng không vì ý nghĩ của em mà thay đổi.”
Tôi thừa nhận, anh nói đúng.
“Có lẽ ở trong mắt chúng ta bọn họ là ba mẹ, nhưng ở trong mắt ba mẹ của bọn họ, bọn họ cũng chỉ là đứa nhỏ…” Anh nói, “Dù sao chăng nữa, nếu em coi bọn họ là một cá nhân độc lập để đối xử, có lẽ hình tượng lớn lao này đã cắm rễ trong lòng em từ bé hoá thành hư ảo. Nhưng…bọn họ là ba mẹ em, là người nhà của em.”
Giọng điệu của Hạ Ương dịu dàng như vậy, tôi lại chỉ có thể dùng cười khổ để đáp lời. Dường như từ trước đến nay, tôi luôn có đủ loại thắc mắc cần anh giúp tôi giải đáp, nhưng tôi lại không giúp gì được cho anh, thậm chí lúc mẹ anh qua đời, bởi vì không chịu được tính tình kỳ lạ của anh mà tôi tình nguyện lựa chọn tránh anh.
“Anh thì sao?” Tôi dứt bỏ phiền não trong lồng ngực mình, quyết định làm một người rộng lượng hơn, “Gần đây anh và chú Hạ còn cãi nhau không?”
Anh khẽ cười một cái, trong tiếng cười chứa đựng một tia chua xót: “Không nói gạt em, buổi tối vừa cãi nhau xong, giận đến mức anh không ngủ yên.”
Tôi cũng cười theo: “Người nên tức giận là chú Hạ chứ, anh láu cá như vậy, chú ấy làm sao trị được anh.”
“Vậy thì em sai rồi, từ nhỏ đến lớn anh chỉ ăn ba anh ở một số điểm.”
“Điểm nào?”
“Đe doạ dụ dỗ cộng thêm lời nói thành khẩn.”
Tôi bị anh chọc cười ha ha: “Chú ấy coi anh là tình nghi phạm tội à?”
“Không biết, ông ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện có liên quan đến công việc khi ở nhà.”
“Anh ngoài tính tình không đứng đắn ra, các mặt khác cũng được…”
“Anh không đứng đắn chỗ nào?” Hạ Ương nghe ra có vẻ rất bất mãn.
Tôi cười ha ha: “So với anh Hai, anh chính là không đứng đắn.”
Anh ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó nói: “Anh Hai là ai?”
Tôi thu lại nụ cười, không biết nên trả lời thế nào với anh: “Anh, anh Hai chính là…anh trai em đấy…”
“…”
“Chính là con trai của ba em…” Không biết vì sao, tôi cảm thấy Hạ Ương không vui cho lắm.
“Anh ta làm gì?” Nhưng giọng nói của anh nghe ra rất bình tĩnh.
“Anh ấy là một kiến trúc sư, phụ trách làm mô hình, dùng để tạo mô hình của nhà thờ lớn.”
“Anh ta…” Hạ Ương chần chừ một chút, rồi mới nói, “Bọn họ có hỏi mượn tiền em không?”
“?”
“Hoặc là đưa ra yêu cầu gì quái lạ không? Anh ta có chiếm tiện nghi của em không?”
“Hạ Ương!” Tôi nhịn không được nghiêm mặt nói, “Anh suy nghĩ gì đấy hả! Anh ấy là anh trai của em! Tuy rằng tụi em không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng anh ấy là anh trai em —— hơn nữa tính tình của anh ấy rất ngay thẳng, tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì xấu xa!”
“Tây Vĩnh, em phải biết rằng, con người trên thế giới này rất phức tạp, có cái gọi là ‘tri nhân tri diện bất tri tâm’, em làm sao biết bề ngoài anh ta có vẻ ngay thẳng, trong lòng nhất định cũng là chính nhân quân tử chứ?”
Tôi bỗng nhiên rất tức giận, vô cùng tức giận!
“…” Lúc tôi nổi giận, bình thường chỉ có thể dùng trầm mặc để biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
“Em không thể chỉ dùng một mặt mà đi đánh giá người khác, em rất đơn thuần, hoàn toàn không biết hiểm ác trên thế gian này.” Hạ Ương nói tiếp.
“…Em không muốn nói chuyện với anh.” Tôi lạnh lùng nói.
“Lỗ Tây Vĩnh, em đừng không biết phân biệt.” Hạ Ương cũng phát hoả.
“Em biết hay không biết phân biệt chẳng liên quan đến anh!”
“Mẹ nó, em, em ngứa mình có phải hay không?”
Tôi giận đến sắp khóc, không muốn nghe anh nói một chữ nào nữa, tôi trực tiếp cúp điện thoại. Sau khi ấn nút xong, tôi lại sợ anh gọi đến mắng tôi, vì thế lập tức tắt máy.
Lúc này đã gần tối tại Châu Âu, ngoài cửa sổ bầu trời vẫn quang đãng, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính trên đầu tôi chiếu trên mặt đất ánh ra một lỗ ống kính màu cam.
Hôm nay tôi không ra ngoài, mà ở nhà nghỉ ngơi. Ngụy Mộng và Emilio vẫn lái xe ra ngoài mua đồ dùng cho ngày lễ, tôi không rõ rốt cuộc là ngày lễ gì mà mua đồ phung phí như vậy. Còn anh Hai dẫn Tử An đến vườn thực vật lân cận, hình như bài tập nghỉ hè của cậu ấy là luận văn viết về động thực vật, cậu ấy một mực tìm tài liệu thực tế cho luận văn. Tôi thì nằm trên ghế dựa đọc sách cả ngày, xa nhà đến Châu Âu ngàn dặm, đây là lần đầu tiên trong mấy tuần qua tôi có thời gian rảnh rỗi làm những việc thường làm khi ở nhà. Kết quả…kết quả tâm tình tốt của ngày hôm nay lại bị một cú điện thoại của Hạ Ương đánh tan thành mây khói.
Tôi đứng lên, đi qua đi lại trong phòng. Tôi vẫn còn rất tức giận, vô cùng tức giận. Tôi thật chán ghét Hạ Ương lại có ý nghĩ thế này, rốt cuộc anh coi ba và anh Hai tôi là ai? Mặc dù bọn họ không hoàn hảo, nhưng bọn họ là người nhà của tôi! Là người quan trọng nhất với tôi trên thế giới này!
Quá tức giận, tôi chỉ có thể ngồi trên giường, cắn răn lau nước mắt.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa rồi mở cửa phòng tôi ra, tôi ngẩng đầu, trong một mảnh mơ hồ, tôi phát hiện anh Hai đang đứng ở cửa.
Trong nháy mắt, tôi tức giận đến cảm thấy rất buồn cười. Không ngừng giận Hạ Ương, cũng giận bản thân mình, hơn nữa dáng vẻ quá nhếch nhác của tôi đã ba lần bốn lượt bị anh Hai nhìn thấy, có lẽ anh cho rằng tôi là người động một tí sẽ rơi nước mắt.
“Lại…làm sao vậy?” Anh đứng ở cửa, tựa lưng vào cửa chớp, một tay đút trong túi quần, tay kia thì vẫn duy trì tư thế gõ cửa.
Dưới loại tình huống này, tôi cảm thấy mình nên nói một tiếng “Không có gì”, sau đó tựa như không xảy ra chuyện gì mà lau nước mắt, mỉm cười với anh.
Nhưng tôi nhìn ánh mắt anh Hai, bỗng nhiên cảm thấy, tôi có thể tâm sự với anh, vì vậy lúc tôi vui vẻ, khổ sở, tức giận, hoang mang, đều có thể nói với anh.
“Bạn tốt của em…” Tôi nói, “Lo lắng em một mình ở bên ngoài sẽ bị lừa gạt.”
Anh nhướng lông mày, khoanh tay lại đi tới: “Vậy tại sao em khóc?”
Tôi cắn môi, chần chừ một chút, vẫn nói ra: “Bởi vì anh ấy nghi ngờ anh.”
“?”
“Anh ấy nghi ngờ anh, nghi ngờ các người đều là người xấu.”
“Sau đó thì sao?” Anh đứng trước mặt tôi, nhìn xuống tôi, trong ánh mắt mang theo vẻ buồn cười.
“Cái gì sau đó?” Tôi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sau đó vì sao em muốn khóc?” Trong mắt anh, khoé miệng anh đều chứa ý cười.
“Anh ấy nói các người là người xấu đấy!” Nước mắt của tôi không thể khống chế mà chảy xuống.
“Anh ta nói tụi anh là người xấu thì tại sao em muốn khóc?” Anh Hai thật sự cười rộ lên, vươn tay dùng ngón cái lau đi nước mắt ở hai bên má tôi.
“Em tức giận mà!” Tôi trừng anh, phát hiện ánh mắt anh giống như đang nhìn một con cún nhỏ thú vị.
Sau đó, anh Hai ngồi chồm hổm, nhìn đôi mắt tôi, không che dấu nụ cười chút nào.
“Anh làm gì!” Tôi tức tối chìa tay đánh anh một quyền, đánh vào vai anh, anh không né mà tiếp tục cười.
“Cười em.” Anh không có ý tứ muốn dỗ dành tôi, ngược lại nói trắng ra.
“Vì có người nói xấu các người mà em cảm thấy khổ sở mới khóc! Anh còn cười em!” Tôi rống lên.
Anh cười lớn tiếng hơn nữa, tôi hận không thể tát một bạt tai xoá đi nụ cười của anh. Nhưng mà, từ lúc tôi quen anh đến nay, lần đầu tiên tôi có thể thấy anh thoải mái cười to, không phải cười lạnh, cũng không dịu dàng, là nụ cười…đến nhăn cả khoé mắt khắc sâu trong lòng người khác.
Tôi đưa tay muốn đánh anh, lại bị anh giữ lại, khi cười rộ lên khoé mắt anh lõm vào rất sâu, làm lộ ra con mắt rất đặc biệt.
“Được, được, anh không cười…” Nhưng anh vẫn cười mà nhìn tôi phẫn nộ trừng anh, “Anh chỉ cảm thấy em rất trẻ con, rất ngốc.”
Trong khoảnh khắc này, tôi nhớ tới vẻ mặt của anh dưới đèn đường tối qua. Cả ngày tôi hơi lo sợ bất an, thế nhưng lại không muốn nghĩ nhiều, có lẽ trực giác của tôi hoàn toàn vô nghĩa… Nhưng không biết vì sao, tôi hình như luôn có thể nhìn thấy chính mình trong mắt anh.
Đợi đến lúc tôi phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện anh Hai vẫn nắm tay tôi, lòng bàn tay anh ấm áp mà mạnh mẽ, khiến tôi chột dạ lập tức đỏ mặt. Ngay lúc tôi lo lắng không biết giãy dụa thế nào, thì Ngụy Mộng gõ hai cái trên cánh cửa phòng tôi, tôi quay đầu nhìn vẻ mặt của dì ấy hơi kinh ngạc, tôi theo phản xạ mà giãy khỏi bàn tay của anh Hai.
Tôi không nhìn anh, nhưng tôi có thể cảm giác, anh dường như ngớ ra một lúc, sau đó có phần…không vui.
Ngụy Mộng khôi phục lại biểu tình ôn hoà của ngày thường, mỉm cười nói: “Xuống dưới ăn cơm thôi.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Cho đến khi dì ấy xoay người bước đi, tôi mới dám quay đầu lén nhìn anh Hai. Anh cũng trở lại biểu tình không có gì như thường, giống như người đàn ông vừa rồi cười ha ha không phải là anh. Tôi muốn đứng dậy nhưng anh giữ chặt tôi, đưa hộp khăn giấy cho tôi:
“Trước hết lau sạch nước mũi của em đi.”
À… Hoá ra ngay từ đầu là tôi đang khóc mà…
Anh Hai đảo mắt, đưa ra dáng vẻ không chịu nổi rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tôi theo sau, một tay cầm hộp khăn giấy, tay kia lấy một tờ lau nước mũi. Sau đó tôi rất tự nhiên mà nghịch ngợm bỏ tờ giấy vào cái mũ trên áo hoodie của anh. Anh quay đầu lại trừng tôi một cái, đưa tay ra sau lấy khăn giấy ra, rồi tiếp tục đi. Nhưng tôi lại hoá ghiền, cầm khăn giấy lau qua loa trên mặt, rồi ném vào cái mũ sau áo anh. Anh Hai tiếp tục trừng tôi, lấy khăn giấy ra. Đợi đến lần thứ ba, tay tôi vừa mới đưa qua, đã bị anh trở tay bắt lấy, sau đó anh xoay người, trong mắt loé ra tia sáng xảo quyệt. Tôi chưa từng thấy qua anh Hai như vậy, vì thế tôi sợ đến mức hét rầm lên, cố sức tránh đi rồi thoát khỏi anh, vội vàng chạy xuống lầu.
Tử An và Ngụy Mộng bị tiếng thét của tôi dẫn dắt đi ra, thấy tôi hốt hoảng trốn vào nhà ăn, anh Hai ở phía sau dùng khăn giấy vo tròn ném vào đầu tôi, Ngụy Mộng bất đắc dĩ cười rộ lên, Tử An lại vểnh miệng nói:
“Anh Hai, anh không thể ‘chỉ thấy người mới cười’ à! Bây giờ anh chỉ chơi với chị, mà không chơi với em.”
Tôi đi vào nhà ăn, phát hiện Emilio không ở đây, vì thế tuỳ ý tìm chỗ gần vị trí chủ nhân nhất. Ngụy Mộng tiến vào bắt đầu phân chia thức ăn, Tử An và anh Hai đến cuối cùng. Anh Hai vỗ vai Tử An: “Đồ ngốc, câu kia không phải dùng như vậy.”
Hai anh em ngồi đối diện tôi, tôi nhẹ nhàng thở ra. Ngụy Mộng bưng canh nóng hổi lên, mặc dù vào mùa hè nóng bức thế này không xem là quá thích hợp, nhưng vẫn khiến tôi có khẩu vị.
“Ngày mai là lễ Đức Mẹ,” Ngụy Mộng nhìn tôi nói, “Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó, sau đó đến rạp hát xem ca kịch. Dì tin cháu sẽ thích.”
Tôi bỗng nhiên có chút mong chờ ngày mai. Tôi lấy bánh mì yến mạch nhúng vào canh, nhai một miếng lớn.
“Lễ Đức Mẹ là gì ạ?” Tôi hỏi.
“Lễ Đức Mẹ Paloma,” anh Hai ngồi đối diện tôi nói, “Là vì kỷ niệm ảnh Đức Mẹ được tìm thấy ở Paloma. Vào ngày 15 tháng 8 hằng năm, mọi người ở Madrid sẽ xin lấy xuống ảnh Đức Mẹ từ nhà thờ, sau đó tha hồ vui chơi ở trên đường.”
“Trên cơ bản, em không hiểu ngày này có gì để chúc mừng,” tôi nói không rõ ràng, “Thế nhưng em thích lễ hội.”
“Đúng rồi, cháu có lễ phục không?” Ngụy Mộng nhẹ nhàng vỗ tay tôi hỏi.
Tôi lắc đầu. Tôi ra ngoài đi du lịch thì phải mang lễ phục làm gì.
“Được rồi, ăn xong cháu theo dì vào phòng chọn thử, xem có cái nào vừa với cháu không.” Dì ấy cười dí dỏm mà nháy mắt với tôi.
Vì thế sau khi ăn xong, tôi theo Ngụy Mộng lên lầu. Đây là lần đầu tiên tôi vào phòng ngủ của dì ấy và Emilio, cả buồng trong cũng rất lớn, từ một hành lang dài nối liền phòng ngủ, phòng treo quần áo, thư phòng và phòng tắm. Phòng treo quần áo gần như lớn hơn phòng ngủ của tôi, sắp xếp ngăn nắp các loại quần áo, giày, trang sức, kem dưỡng da, vân vân, quả thực tôi thấy mà hoa mắt.
Ngụy Mộng chọn lựa một lúc, từ trên giá lấy ra vài chiếc váy đặt trên ghế: “Cháu hãy thử mấy bộ này, hoặc là tự cháu chọn đi, dì xuống gọi điện thoại trước đã.”
Tôi kinh ngạc gật đầu, nhìn dì ấy biến mất ở cửa.
“À,” dì ấy xoay lại lần nữa nói, “Cháu nhất định đừng khách khí, thích cái nào thì mặc thử trước nhé.”
“Dạ…” Tôi lại hơi bối rối.
Dì ấy vừa lòng cười cười, sau đó thật sự rời khỏi.
Tôi cẩn thận nhìn tất cả trong phòng, cảm thấy giống như đang nằm mơ. Tôi đóng cửa lại, bắt đầu mặc thử mấy cái váy trên ghế. Tôi ngạc nhiên phát hiện, Ngụy Mộng giống mẹ tôi, mặc dù tuổi đã xế chiều, nhưng dáng người nhỏ bé vẫn không thua kém theo năm tháng, thậm chí…ngực của dì ấy còn lớn hơn tôi một chút.
Dì ấy để lại những chiếc váy rất đẹp cho tôi thử, tôi hơi do dự. Sau đó tôi chần chừ một chút, vẫn quyết định xem trên giá áo của dì ấy còn có những gì. Tôi không muốn màu đỏ, bởi vì nó hơi diễm lệ, cũng không muốn màu vàng, bởi vì rất long trọng, màu xanh da trời và xanh lá cây sẽ làm tôi có vẻ rất đen, màu vàng và màu tím làm cho làn da tôi ố vàng. Cuối cùng, từ trong góc tôi tìm được một chiếc váy màu trắng gạo, chất vải sờ lên rất mềm mại, quả thực trơn mịn giống tơ lụa, nhưng bề ngoài cũng ánh lên, trên vai thêu chuỗi hạt và ren, không quá phô trương lại hoa lệ. Trên vòng eo của váy có một chiếc thắt lưng bằng lụa màu cà phê nhạt, ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng bóng bẩy mê người.
Tôi quả thực yêu thích nó không muốn buông tay, vội vàng mặc vào người, đứng ở trước gương ngắm nhìn.
Lúc này, Ngụy Mộng gõ cửa tiến vào, trong phút chốc nhìn thấy tôi, dì ấy kinh ngạc há hốc miệng, sau đó đi tới, nhẹ nhàng ôm tôi một cái, rồi đứng trước gương nhìn tôi trong gương, nói:
“Đây là lễ phục dì mặc khi kết hôn với Emilio.”
“A!” Tôi mở to mắt, vội vàng muốn cởi ra, “Cháu xin lỗi… Cháu không biết…”
“Không, không,” dì ấy ngăn tôi lại, “Đừng lo lắng, chỉ là lễ phục, không phải áo cưới. Dì chỉ là không ngờ cháu sẽ thích nó, dì còn cho rằng cháu sẽ thấy chiếc váy này hơi chững chạc.”
“Sao lại vậy chứ…” Tôi nhìn dì ấy, phát hiện trong mắt dì ấy ươn ướt.
Ngụy Mộng tiếp tục ngắm nhìn tôi, sau đó nói: “Cháu mặc đẹp lắm, đừng cởi ra, ngày mai cháu mặc bộ này đi.”
“Cháu…”
“Nhưng mà chỗ này hơi lớn,” dì ấy đưa tay ra sau lưng tôi làm một cái nếp gấp, “Như vậy thì vừa hơn phải không? Để dì sửa lại giúp cháu, rất đơn giản.”
“À…”
“Giày đâu? Cháu mang giày số mấy?”
“37…” Tôi ngơ ngác nói.
“Ồ,” Dì ấy ảo não thở dài, “Nhỏ hơn dì một số… Nhưng không sao, giày xăng-đan mang lớn hơn một số hẳn là không sao.”
“…”
“Còn có đồ trang sức nữa, túi xách tay nữa?”
Tôi đứng đó nhìn thấy dì ấy vội vàng qua lại, tôi có ảo giác dường như cách một thế hệ. Ngụy Mộng cầm hai túi xách sang đây cho tôi, phát hiện tôi để chân trần, nắm chặt tay, vẫn không nhúc nhích mà nhìn dì ấy, Ngụy Mộng liền dừng bước, cũng nhìn tôi.
“Cháu xin lỗi…” Tôi thốt ra, “Cháu là…con gái riêng của chồng dì, dì còn đối xử tốt với cháu như vậy…”
Dì ấy cẩn thận nhìn ánh mắt tôi, nhìn một hồi lâu, mới chân thành nói: “Là chồng trước.”
“?”
“Dì và Lộ Thiên Quang đã kết thúc từ lâu, người chồng hiện tại của dì là Emilio.”
“…”
“Còn nữa,” dì ấy mỉm cười, “Cho dù cháu là con gái của ai, đừng nói mình là con gái riêng, đây là một nghĩa xấu, thế nhưng gánh nặng này không nên để cháu vác lấy. Nhớ kỹ, có lẽ ba mẹ cháu phạm sai lầm, nhưng cháu không có.”
Lời của dì ấy khiến mũi tôi cay cay, nhưng tôi cố sức nhịn xuống.
Ngụy Mộng vỗ vai tôi, sau đó đẩy tôi đến trước gương, chọn thứ gì đó cho tôi rồi ra dấu trên người tôi. Cuối cùng dì ấy nhìn tôi trong gương, nói:
“Nhưng nói thật,dì cảm thấy dì mặc chiếc váy này trông đẹp hơn cháu nhiều.”
Tôi cũng nhìn dì ấy, sau đó nhịn không được mà bật cười khúc khích. Madrid vào tháng tám, ngoài khí trời oi bức ra thì còn có mùi vị hoan lạc. Trong đáy lòng, tôi có một loại chờ mong khó hiểu đối với ngày lễ này, bởi vì đây là ngày lễ gia đình. Mặc dù hiện tại gia đình này không thuộc về tôi, nhưng nó thuộc về Lộ Ngụy Minh, anh trai của tôi, vì vậy tôi cũng cảm thấy như nó thuộc về tôi.
Tôi tắm rửa, sấy tóc, thay chiếc váy tối qua Ngụy Mộng cho tôi mượn, rồi lại lấy ra hộp trang điểm, tô son điểm phấn lên mặt. Cuối cùng tôi thay giày cao gót với dây quai viền mảnh pha lê, đeo túi xách tay rồi đi xuống lầu.
Hôm nay Emilio đích thân lái xe, ông ấy và Ngụy Mộng đều ở trong vườn hoa, Ngụy Mộng đang cho hai con chó Labrador của mình ăn, thường thường còn nói tiếng Tây Ban Nha với chúng. Anh Hai và Tử An cũng đã xuống lầu từ mười phút trước, phái nam lúc nào cũng có thể tuỳ tiện chọn đôi giày đi ra ngoài. Tôi đứng trước gương, gấp gáp ngắm một tí rồi chạy vội ra ngoài.
Lúc này đã bảy giờ tối, mặt trời vẫn treo cao trên bầu trời, nhưng tia sáng đã mờ hơn nhiều. Tôi đi tới cửa chính, xuống bậc thang, anh Hai đã đứng ở cuối bậc thang, anh đưa lưng về phía tôi, nhìn Tử An nghịch ngợm lấy viên đá thả vào bể phun nước trong vườn hoa.
Bậc thang quanh co khúc khuỷu, có rất nhiều góc cạnh, hai bên thì đủ loại cây cối cao cao, cho nên bóng dáng của anh Hai lúc ẩn lúc hiện, lúc ẩn lúc hiện.
Khi tôi đi đến đoạn thang cuối cùng, anh Hai nghe được bước chân của tôi liền quay đầu. Tôi quẹo qua chỗ ngoặt, cây cối che khuất gương mặt anh, tôi lại đi xuống hai bước, vừa ngẩng đầu, tôi phát hiện anh ngay trước mắt tôi.
Anh ăn mặc rất trang trọng, bộ âu phục màu đen phối với áo sơ mi trắng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ăn mặc trang trọng như thế, cũng là lần đầu tiên, tôi lại cảm thấy anh Hai rất…điển trai.
Được rồi, tha thứ cho tôi trong đầu lại dùng từ có ý mờ ám như vậy để hình dung anh trai của tôi, bởi vì anh của giờ phút này, thật sự không giống với khuôn mặt tú lơ khơ áo cotton quần jean thường ngày.
Thành thật mà nói bàn về diện mạo của vị anh Hai này chỉ có thể nói là đoan chính, bàn về phong thái anh lại không phong lưu phóng khoáng giống ba, hơn nữa tính khí thẳng thắn và tính cách không nhiệt tình với ai, thật sự rất khó dùng điển trai hoặc là anh tuấn để hình dung anh.
Tôi lại bước xuống một bậc thang, mới nhìn rõ khuôn mặt anh, hoặc là chính xác hơn, là thấy rõ ánh mắt anh.
Anh nhìn tôi không chớp mắt, thật như là không nhận ra tôi. Trong mắt anh có…gì đó tinh tường rất khó nói, nhưng điều tôi có thể khẳng định chính là, anh hơi giật mình, về phần nói là ngạc nhiên vui mừng hay là kinh hãi, vậy thì tôi không biết. Ánh mắt anh giống như người thường, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng khi anh chăm chú nhìn bạn, thì bạn sẽ cảm thấy hình như trong mắt anh có sức hấp dẫn…
Tôi dừng bước chân, đứng yên trên bậc thang. Bởi vì lúc chạy xuống rất gấp, tôi còn thở hổn hển. Tôi nhìn anh Hai, kéo ra một nụ cười, sau đó, tôi lại đỏ mặt —— bị anh trai mình nhìn thấy mình đỏ mặt.
Anh không phải cho rằng tôi là kẻ điên chứ?
Tôi hơi mất tự nhiên mà kéo chiếc váy trên người, còn vén tóc ra sau tai, tin rằng như thế sẽ làm tôi có vẻ càng thục nữ một chút. Sau khi sửa sang lại, tôi lấy dũng khí nhìn về phía anh Hai… Phát hiện anh vẫn nhìn tôi không chớp mắt.
“?” Tôi nhíu mày, đặt câu hỏi với anh.
Anh Hai bỗng nhiên quay đầu đi chỗ khác, không biết ánh mắt đang nhìn đâu, anh đút hai tay vào túi quần, ho nhẹ một cái, sau đó nói: “…Sao lại chậm chạp thế.”
Tôi bĩu môi: “Phụ nữ mà, ai cũng vậy…”
“…Em là phụ nữ sao.” Khi nói lời này, giọng điệu của anh lạnh lùng, giống như đang tuyên bố một sự thật không thể nghi ngờ.
Tôi xuống một bậc thang, kích động muốn vung quả đấm đánh anh, nhưng vừa mới trừng mắt, thì chợt nghe Tử An kêu lên: “”Wow, chị à! Chị đẹp quá!”
Tôi không biết Tử An có nịnh bợ tôi không, hoặc là cậu ấy nhìn tất cả phụ nữ đều như nhau, thế nhưng bất cứ người phụ nữ nào, cho dù là mập ốm, chỉ cần nghe có người khen cô ấy xinh đẹp hoặc trẻ tuổi thì sẽ mặt mày hớn hở thôi…
Vì thế tôi nhếch môi cười rộ lên, trên bậc thang còn ba bậc, tôi nhảy xuống hai bậc: “Thật vậy sao? Thằng nhóc này miệng thật là ngọt —— a!”
Ai dè không ngờ tới, giày cao gót trật một cái, tôi không đứng vững liền ngã nhào xuống. Mắt thấy mình sắp té ngã, bỗng nhiên có người ôm tôi lại, tôi theo bản năng đưa tay ôm anh. Chờ tôi đứng vững vàng, mới nhận ra, tôi ngã vào trong ngực anh, mà vây quanh tôi chính là cơ thể anh, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt pha lẫn với mùi dầu gội của phái nam toả ra từ trên người anh.
Cứ như vậy trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình như tiến vào lỗ hỏng thời gian, trong đầu cuồn cuộn hỗn độn, không có hình ảnh gì, cũng không có âm thanh gì. Tôi không biết một cái chớp mắt rốt cuộc bao nhiêu lâu, là một giây, một phút đồng hồ, hay là một thể kỷ… Tôi chỉ biết, giây tiếp theo, khi giác quan và ý thức của tôi trở về, tôi gần như đẩy anh ra theo bản năng.
Mắt cá chân hơi đau nhức, nhưng tôi không biểu hiện ra ngoài, chỉ là xoa cánh tay, xấu hổ đứng một bên, ngay cả dũng khí liếc nhìn anh cũng không có.
“Chị, chị không sao chứ?” Tử An đỡ tôi hỏi.
Tôi vội lắc đầu: “Không sao, không sao…”
Ngụy Mộng và Emilio đi tới, dì ấy khen tôi mặc váy trông có vẻ quyến rũ, Emilio lại cho tôi một cái ôm hào phóng nhiệt tình. Sau đó chúng tôi chuẩn bị xuất phát đi vào nội thành ăn tối.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Tử An đã chui vào hàng ghế sau xe, tôi chần chừ một chút, đành phải kiên trì tiến vào ngồi giữa, rụt bờ vai lại, không dám nhìn anh Hai vào ngồi cuối cùng.
Xe khởi động chạy trên đường núi, hướng đến trung tâm thành phố. Tôi cứng ngắc co nửa người về bên phải, nhưng vẫn vô ý đụng vào người anh Hai, khiến tôi sởn tóc gáy, cho dù cách lớp quần áo tôi như có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh.
Tử An và Ngụy Mộng thân thiết nói về những việc nhìn thấy nghe thấy ở Madrid, cùng với chuyện trong trường của cậu ấy, Ngụy Mộng thỉnh thoảng đảm nhiệm phiên dịch cho Emilio, Tử An ngẫu nhiên cũng nói vài câu Tây Ban Nha vụng về.
Tôi và anh Hai lại trầm mặc. Tôi phải vô cùng tập trung tinh thần mới có thể áp chế bất an trong đáy lòng, không suy nghĩ lung tung, nếu không loại bất an này sẽ trở nên càng sợ hãi không thể vãn hồi.
Mãi cho đến khi chúng tôi đến nhà hàng, từ trên xe bước xuống, hô hấp trong không khí hoan lạc, tôi mới thoáng ổn định tinh thần lại. Nhà hàng không lớn, trang trí cũng không đặc biệt xa hoa, nhưng rất tinh xảo, mọi người ngồi trong nhà hàng đều có vẻ rất danh giá. Hình như Ngụy Mộng và Emilio thường xuyên tới đây, một bàn khách cạnh cửa sổ có lẽ là bạn của bọn họ, hai người đi qua chào hỏi, còn gọi chúng tôi cùng đi qua.
Mặc dù bọn họ nói tiếng Tây Ban Nha tôi nghe không hiểu, nhưng dựa vào cử chỉ và vẻ mặt, tôi cũng biết Ngụy Mộng đang giới thiệu chúng tôi.
“Con trai, cháu trai, còn có…” Dì ấy cười vỗ vai tôi, tôi đoán rằng dì ấy nói là “con gái” thì phải.
Tôi hơi xúc động, nhưng bởi vì ngôn ngữ không thông, tôi không thể nói gì nên lời, chỉ là cố gắng tươi cười khiến mình nhìn qua thân thiện một chút.
Chào hỏi xong, chúng tôi trở lại bàn ăn. Mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong lòng tôi vẫn nơm nớp lo sợ, sợ mình có hành động gì kỳ lạ, để cho người khác cảm thấy bất ngờ.
Emilio gọi nhân viên phục vụ đến bắt đầu gọi món ăn. Tử An vẫn lải nhải với Ngụy Mộng về chuyện trong trường của cậu ấy, tôi chăm chú nhìn sườn mặt của Ngụy Mộng, bỗng nhiên có chút hâm mộ anh Hai có người mẹ như vậy. Hình như từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ già có biểu tình thế này, cho dù tôi nói gì, bà sẽ làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng căn bản không để ý chút nào —— ít nhất, một khi có điện thoại từ công việc, bà sẽ lập tức ra hiệu tôi tạm dừng, sau đó chuyên tâm chạy đi nhận điện thoại.
Nhưng mà, mặc dù vậy, vào giờ phút này, tôi bắt đầu điên cuồng nhớ nhung mẹ già, nhớ nhung người có lẽ không xứng với chức vụ người mẹ nhưng lại cho tôi sinh mệnh.
“Tây Vĩnh,” Ngụy Mộng bỗng nhiên vỗ cánh tay tôi, “Cháu hình như ít khi nói chuyện với chúng tôi, nhưng dì rất muốn hiểu cháu hơn.”
Tôi lộ ra một nụ cười sợ hãi, tôi biết, dì ấy nói vậy chính là muốn bày tỏ sự quan tâm đối với tôi nhiều hơn.
“Cháu…” Tôi chần chừ một chút, “Cháu không trải qua chuyện gì đặc biệt cả?”
“Sao lại thế chứ,” Tử An mở to mắt nhìn tôi, “Chị một mình rời khỏi nhà đi ngàn dặm tới tìm ba ruột đấy! Đây là một câu chuyện mạo hiểm của bản thân.”
Tôi cười tự giễu: “Nhưng dọc đường đi, mạo hiểm lớn nhất của chị chính là cho em và anh Hai lên xe chị…”
Tử An sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha. Cậu ấy lúc nào cũng không kiêng nể gì, nhưng vẻ mặt tươi cười tràn ngập thanh xuân của cậu ấy lại khiến người ta khó có thể trách móc nặng nề.
Tôi liếc nhìn anh Hai một cái, phát hiện anh đang nhìn tôi. Anh ngồi bên cạnh tôi, nhưng ánh mắt như là cách tôi rất xa…
“Tây Vĩnh,” Ngụy Mộng kéo tay tôi nói, “Cháu có vui không?... Dì nói là, cháu đã tìm được thứ cháu luôn muốn tìm…”
Trong lúc nhất thời, tôi không biết nên trả lời thế nào.
Vấn đề này của dì ấy, giống như là mở ra chiếc hộp Pandora, hàng ngàn chữ bay ra, tôi căn bản không thể bắt lấy.
Ngay lúc tôi ngớ ra không biết làm sao, anh Hai nói: “Mẹ, thói quen xấu khi làm cô giáo của mẹ lại tái phát rồi, luôn muốn đặt ra câu hỏi để người ta trả lời…”
Ngụy Mộng lập tức tỉnh ngộ, vỗ lưng tôi: “Được, chúng ta không nói chuyện này nữa, uống một ly trước đi!”
Mặc dù trong lòng tôi còn cảm kích, nhưng tôi lại không có dũng khí nhìn anh. Chỉ nghiêm túc cầm ly rượu trước mặt, uống cạn champagne bên trong.
Tối nay, tôi ở đất khách quê người cảm nhận được bầu không khí khác với lễ quốc khánh, trong nhà hàng mọi người đều mỉm cười, đèn chiếu xuống cửa kính, màu sắc lần lượt thay đổi, chúng tôi uống một ly rồi lại một ly khác, sự nhiệt tình của người Tây Ban Nha đối với cuộc sống và ngày lễ vượt qua sự tưởng tượng của tôi.
Chín giờ, màn đêm chưa buông xuống ở Madrid, chúng tôi đi đến sân khấu kịch, một màn tiệc khác lại bắt đầu.
Trước khi sân khấu mở màn, tôi quyết định đi toilet trước. Tác dụng của champagne chậm và mạnh hơn tôi tưởng, cho dù còn chưa tới nỗi nôn mửa, nhưng ít nhất đầu tôi đã bắt đầu choáng váng.
Tôi đứng trước bồn rửa tay hít sâu hai hơi, không dám dùng nước lạnh để làm mình tỉnh táo, vẻ mặt ướt sũng mất đi phấn trang điểm thật là bẽ mặt, tôi chỉ có thể tựa vào vách tường đá lạnh như băng, định làm cho mình tỉnh lại.
Cứ như vậy ngây người mười lăm phút, tôi mới bắt đầu thoải mái hơn. Sau khi khẳng định bước chân của mình vững vàng, tôi ở trước gương sửa sang lại mái tóc một chút, rồi đi ra ngoài.
Bức màn sân khấu đã kéo lên, tôi nghĩ ca kịch hẳn là bắt đầu rồi, nhưng trên hành lang vẫn không ít người, nhưng tất cả mọi người đều cố gắng duy trì sự im lặng.
Bỗng nhiên, ở phía sau có người nắm thắt lưng tôi, lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, thì một hơi thở ấm áp đã ập đến sau gáy tôi, xen lẫn với mùi rượu mãnh liệt.
Người đàn ông nói một câu bằng tiếng Tây Ban Nha mà tôi nghe không hiểu, sau đó hôn một cái lên cổ tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là hét lên, nhưng hình như âm thanh bị nghẹn ở chỗ nào không thể phát ra được. Tôi không ngừng vùng vẫy, sợ hãi và bất an lập tức giống như thủy triều dâng lên trong lòng.
Sau đó người kia chợt thả tôi ra, tôi loạng choạng lùi về sau vài bước. Tôi xoay người, mới phát hiện là anh Hai.
Anh nhíu mày nhìn người say rượu kia, nhưng tôi kinh ngạc nhìn sườn mặt anh, bởi vì tôi chưa hề thấy anh giận dữ như vậy.
Người kia than thở vài câu còn muốn sang đây, bỗng nhiên có hai người bên cạnh giữ anh ta lại, luôn miệng nói tiếng Tây Ban Nha. Tôi đoán bọn họ đang xin lỗi, anh Hai đưa tay ôm vai tôi, dáng vẻ nói chuyện và giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Khi hai người kia nghe anh Hai nói xong thì nhìn tôi, bọn họ bày ra vẻ mặt có lỗi, nói quang quác một hồi với chúng tôi. Tôi xấu hổ và bất an lấy tay phủi nơi bị hơi thở xa lạ hôn qua, tôi kéo tay áo anh Hai:
“Đầu em hơi choáng, anh có thể dẫn em ra ngoài hóng gió không?”
Nhưng mà, ban đêm vào tháng tám của Madrid lại hình như không tìm thấy gió. Là một thành phố đất liền, đêm xuống tại Madrid oi bức. Nhưng kỳ quái là, sự oi bức trong không khí lại như thừa số nổi lơ lửng đón mừng. Tôi nghĩ, đây là một thành phố có sức hấp dẫn nhất từ đầu đến cuối.
Nhưng tôi của giờ phút này lại không rảnh rỗi đi nhận thức sức hấp dẫn của nó, sau khi choáng váng đầu biến mất, nhức đầu quả thực tra tấn thần kinh não của tôi.
“Em có thể ngồi xuống không?” Không đợi anh Hai trả lời, tôi tự mình ngồi trên bậc thang trước cửa nhà hát.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh sau lưng tôi, sau đó anh chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh tôi, bắt đầu kéo nơ trên cổ xuống.
“Đừng!” Tôi vội đưa tay ngăn anh lại, “Đợi còn phải vào trong nữa…”
Anh dừng một chút: “Em xác định?”
Tôi nắm lấy cổ tay anh, kinh ngạc suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn buông ra.
Anh Hai kéo nơ xuống, bỏ vào trong túi quần, sau đó giống như tôi, chẳng nói câu nào mà ngắm nhìn mọi người ở ngoài hàng rào sắt của sân khấu kịch vừa đi vừa quơ lá cờ, hoặc là lớn tiếng vui đùa ầm ĩ.
Không biết qua bao lâu, tôi nói: “Hoá ra anh cũng không thích như vậy à…”
“Điều này không có liên quan đến thích hay không thích,” anh nhún vai, “Chẳng qua đây không phải là cuộc sống của anh… Đây là cuộc sống của Emilio và mẹ anh.”
“Vậy cuộc sống của anh là gì?” Tôi quay đầu hỏi anh.
“…Phòng làm việc, mô hình, sơ đồ phác thảo, linh kiện, số liệu máy tính, còn có vô số hình ảnh và cơ học kết hợp với tư tưởng kiến trúc.”
“Nếu không biết tính tình của anh, em sẽ cho rằng anh đang đùa giỡn.” Tôi nhìn người đến người đi trên đường, chợt rơi vào cảm xúc nhớ nhà khó hiểu.
Anh Hai quay đầu sang đây, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi không nhìn anh, chỉ thở dài: “Lộ Ngụy Minh, anh thật sự không hận em?”
“Hình như anh đã trả lời vấn đề này rồi.” Anh cũng quay đầu đi, không nhìn tôi.
“Vậy anh trả lời một lần nữa đi.”
“Vì sao anh phải hận em?” Anh hỏi lại.
Tôi đảo mắt: “Anh không thể trả lời ‘hận’ hoặc ‘không hận’ sao?”
“…Không hận.”
Tôi còn muốn tiếp tục than phiền nữa, nhưng nghe câu trả lời trắng ra, tôi bỗng chốc không biết nên tiếp tục thế nào.
Chúng tôi trầm mặc, trên bậc thang trước cửa lớn của sân khấu kịch, chúng tôi dường như trở nên vô cùng nhỏ bé, dưới sao trời của màn đêm, cả Madrid cũng trở nên rất nhỏ bé.
“Muốn khóc thì khóc đi.” Anh Hai nói.
Tôi muốn nói khóc làm gì. Nhưng hé miệng ra, nước mắt lại chảy xuống.
Anh không nhìn tôi, chỉ là vươn tay ôm tôi, vỗ vai tôi: “Nếu không có hai người kia ở đó, anh đã đánh tên kia một trận.”
Tôi vừa khóc vừa cười.
Chẳng lẽ anh thấy được sự uất ức giấu sau nụ cười của tôi sao?
“Anh Hai, anh biết không,” tôi lau nước mắt nói, “Em muốn về nhà.”
“…”
“Em nói là, nhà của em… nhà em ở Thượng Hải.”
“…Anh biết.”
“?” Tôi nhìn sườn mặt anh, muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Anh như là không muốn để ý đến tôi, chỉ nhìn đám người cách đó không xa.
Tôi suy nghĩ, bỗng nhiên đứng lên, lại thiếu chút nữa bị mắt nổi đom đóm trước mặt đánh bại.
Anh Hai vội vàng đứng dậy đỡ tôi, tôi nhìn anh, nói: “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố.” Người nào chưa từng đến đây thì có lẽ rất khó nhận biết “lễ cuồng hoan” là cái gì. Ít nhất theo tôi mà nói, từ lúc chào đời tới nay ngày lễ có ấn tượng sâu sắc nhất chỉ là lễ quốc khánh vào một năm nào đó, khắp nơi trên đường là những người trẻ tuổi cầm bong bóng và gậy, tôi cùng vài người bạn học ăn xong cơm tối thì đi dạo trên con đường náo nhiệt nhất, có đôi khi sẽ đi qua một nhóm bạn nhỏ tuổi xấp xỉ với chúng tôi, mặc dù không biết, chúng tôi vẫn đùa dai dùng gậy gõ đầu đối phương. Ngày đó tôi nhớ rõ tới khuya mới về nhà, nhưng lúc tôi về nhà, trên đường vẫn chật ních người…
Thế nhưng lễ cuồng hoan ở đây có không khí sôi nổi hơn, mặc kệ nam nữ già trẻ, có người vừa đi vừa uống bia, có đeo mặt nạ khoa trương hoặc là hoá trang đầy mặt, có nắm một chùm bong bóng, có đeo ruy băng… Mặc dù màn đêm buông xuống, nhưng trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười hưng phấn.
Cuồng hoan không viết trên mặt bọn họ, mà là tràn ngập trong không khí ở Madrid.
Tôi mua hai thứ đồ loé sáng ở ven đường, lúc đầu anh Hai sống chết không đội, nhưng tôi giả vờ muốn khóc, rơi vào đường cùng, anh đành phải đội. Tôi mua một “gậy tiên nữ” phát quang.
“Bây giờ, cuối cùng em đã biến thành tiên nữ.”
Nói xong tôi bắt đầu vừa xoay vòng, vừa niệm thần chú “Úm ba la xì bùa”.
Anh Hai đút hai tay vào túi quần nhìn tôi, gương mặt vốn khó đoán vì bị bắt đội thứ đồ ngớ ngẩn rốt cuộc dần dần hoà tan.
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, bỗng nhiên có cảm xúc…khó có thể nói ra. Cảm xúc này quấy nhiễu tôi cả buổi tối, nếu không xảy ra màn vừa rồi, tôi nghĩ tôi có thể vẫn sẽ duy trì khoảng cách với anh.
“Sao thế?” Anh Hai cười cười nhìn tôi, đưa tay sờ mặt tôi một chút, “Tiên nữ bị hạ thần chú rồi sao?”
Tôi nhìn anh, trong lòng có một âm thanh nói: mặc kệ nó! Đây là lễ cuồng hoan!
Vì thế tôi nhếch môi, dùng “gậy tiên nữ” chỉ vào anh nói: “Thần à, mau biến người này thành heo đi!”
Nhưng anh Hai đoạt lấy “gậy tiên nữ” trong tay tôi, nói: “Biến em thành con chuột! Em tin không, anh gõ ba cái, em sẽ lập tức biến thành một con chuột!”
Tôi giương miệng, cúi đầu nhìn “gậy tiên nữ” đang loé sáng nằm trên vai tôi, lại ngẩng đầu nhìn thấy anh quá con nít, sau đó tôi xoay người làm bộ hét lên chạy đi.
Chúng tôi chạy trên đường phố Madrid, tôi vừa thét vừa cười, tôi không thấy rõ khuôn mặt của anh Hai, nhưng tôi dường như nghe thấy tiếng cười của anh, anh còn nói, “Bây giờ là cái thứ ba đây.”
Mọi người đang đi đối diện cũng mỉm cười, không ai dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng tôi, cũng không có người tham gia với chúng tôi. Trong bầu không khí, ngoại trừ vui hết mình thì còn có tự do. Tôi như cảm thấy, thành phố này thuộc về chúng tôi, nhưng cũng không thuộc về chúng tôi.
Tôi rốt cục dừng lại tại một hồ phun nước ở ngã ba đường nào đó, mang giày cao gót chạy bộ thật sự không dễ chịu chút nào, huống chi tôi còn mặc váy.
Bước chân của anh Hai cách rất gần, hơn nữa anh dường như không có ý ngừng lại, tôi còn chưa kịp xoay người kêu dừng thì anh đã đến trước mặt tôi, bắt lấy tôi, dùng “gậy tiên nữ” gõ đầu tôi: “Bùm bùm bùm.”
Giây tiếp theo, trên bầu trời bỗng dưng vang lên tiếng nổ, doạ hai chúng tôi đến ngây người.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời —— hoá ra, có người bắn pháo hoa!
Tôi và anh Hai ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện đối phương cũng mở to mắt, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, như là thật sự cho rằng câu thần chú kia linh nghiệm…
Chúng tôi cười khanh khách, cười đến mức như là khóc.
“Làm em sợ muốn chết…” Tôi nói.
“Anh cũng vậy,” anh Hai vỗ ngực, “Anh còn tưởng rằng em thật sự biến thành con chuột.”
“…”
“Lúc đó anh thật sự hối hận muốn chết, sớm biết vậy nên biến em thành xe thể thao, ít nhất anh còn có thể lái trở về.”
“…” Tôi cảm thấy đầu mình như bị vẽ lên ba vạch đen.
Thế là trong bóng đêm, chúng tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chầm chậm bước đi trên đường phố Madrid.
Xung quanh luôn có nhóm người huyên náo đi qua, nhưng từ khi màn đêm buông xuống, lễ cuồng hoan như cũng muốn kéo màn xuống.
Sau trận chạy nhảy vừa rồi, giày cao gót trên chân tôi rốt cục bắt đầu đưa ra kháng nghị, ngón chân truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn. Tôi đoán đôi giày này rất đắt tiền, chỉ là dây quai bằng những mảnh thuỷ tinh đã khiến người ta sinh lòng yêu mến, huống chi nó còn mềm mại hơn giày cao gót bình thường, cho nên tôi có chút hối hận vừa rồi chẳng ngó ngàng gì tới. Bản thân tôi đối với giày dép cũng không có thiên vị gì, chỉ là mẹ già của tôi hoàn toàn yêu thích giày dép, phòng treo quần áo trong nhà hàng năm bày đặt mấy chục loại giày khác nhau, số lượng không thay đổi nhiều lắm, nhưng mỗi khi gặp hàng giảm giá hay sản phẩm mới đưa ra thị trường, mẹ già sẽ lần lượt đổi mới “tàng phẩm” của bà. Bà ngoại tôi thường dùng tư tưởng chủ nghĩa Marx-Lenin của bà để giáo dục mẹ tôi, nhưng mẹ tôi hình như chưa từng dự định muốn nghe theo lời khuyên bảo, với lại tôi không cảm thấy chuyện này kỳ lạ chút nào, bởi tôi vì giống mẹ già “cố chấp” như vậy, nên cũng thích sưu tập vật gì đó. Vì vậy, tôi luôn có phần am hiểu về giày dép, bởi vì mẹ già thường nói: nhìn một người, trước hết phải nhìn chân của người đó.
Kỳ thật, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được lý luận quái đản này rốt cuộc là gì, nhưng tôi biết, những người chịu chi tiền để mua giày đẹp, có lẽ là cùng một loại người với mẹ già —— nói vậy, Ngụy Mộng với mẹ tôi, có thể là cùng một loại người hay không?
Vì thế, ở trong đầu tôi, bóng dáng của hai người dần dần chồng chéo lên nhau…
“Anh có đồng ý với quan điểm này không?” Đi dưới đèn đường, tôi nói với anh Hai, “Trong cuộc sống của con người, có lẽ có rất nhiều đoạn tình cảm, nhưng cuối cùng bọn họ lại phát hiện thực ra bản thân mình yêu thương cùng một loại người.”
Anh Hai không trả lời vấn đề của tôi, mà hỏi thẳng: “Em muốn nói gì?”
Tôi cười khổ một cái, không biết có nên nói không, nhưng cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Em cảm thấy mẹ anh…thực ra có điểm giống mẹ em.”
Trước ngày hôm nay, tôi chưa từng suy nghĩ vấn đề này, mà hiện tại, ý tưởng này giống như trái bom bỗng nhiên nổ tung trong đầu tôi.
Anh Hai sửng sốt một chút, bước chân hình như cũng tạm dừng. Tôi hơi nghiêng người nhìn anh, dưới ngọn đèn mờ tối, tôi không thấy rõ trong đôi mắt sâu xa của anh rốt cuộc có những gì. Nhưng tôi có thể thấy rõ khoé miệng anh cười khổ.
“Phải không…” Câu này của anh, không biết là tán thành hay không.
Tôi bỗng nhiên không muốn kéo dài vấn đề này, trong tiềm thức, tôi biết, có lẽ càng thảo luận sâu về ba mẹ của chúng tôi, sẽ chỉ làm cho quan hệ giữa chúng tôi rơi vào hoàn cảnh xấu hổ lại đau khổ.
“Anh thì sao?” Tôi quyết định làm cho đề tài này trở nên thoải mái một chút, “Anh có nghĩ rằng mình cũng yêu thương cùng một loại người hay không?”
Anh nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười kỳ lạ, tôi lần nữa nhìn thấy…sự quyến rũ trong mắt anh.
Có lẽ cách dùng từ của tôi không quá chính xác, nhưng giờ phút này, tôi chỉ có thể nghĩ đến từ này. “Quyến rũ” hai chữ này đối với anh Hai thật sự có điểm không hợp, nếu bạn muốn tôi dùng hai chữ để hình dung anh, tôi nghĩ phần lớn chính là: cẩn thận, tin cậy, khoẻ mạnh, khô khan…
Nhưng đêm nay chúng tôi đã uống rất nhiều champagne, hơn nữa một loạt sự việc xảy ra, cho dù là tôi hay là anh, cũng bất giác lộ ra một mặt khác chân thật hơn.
“Vậy em thì sao?” Anh không trả lời tôi mà hỏi lại.
“Em…” Tôi cau mày suy nghĩ một lát, nhớ tới việc thiếu kinh nghiệm trong tình cảm có thể lộ ra, tôi vừa thụt lùi vừa nói, “Em nghĩ rằng, em không hiểu đàn ông, cho nên cũng không thể nói đến yêu hay không yêu.”
Anh Hai cười rộ lên, dường như suy nghĩ câu nói cuối cùng của tôi, sau cùng anh nói: “Anh vốn muốn nói, phụ nữ ở bên ngoài nhìn qua có khác biệt rất lớn, nhưng trên thực tế trong lòng cũng gần giống vậy. Tuy nhiên sau khi nghe em nói xong, anh nghĩ rằng có lẽ là vì anh không hiểu phụ nữ.”
Tôi nhếch môi cười: “Anh muốn kết hôn phải không?”
“Có một thời gian quả thật rất muốn.” Anh thở dài, không giống như là oán trách, ngược lại như là một loại giải phóng.
“Hiện tại thì sao?”
“Hiện tại?” Anh cười lên, “Giống như em nói, có lẽ anh vốn không hiểu phụ nữ, cho nên…”
Anh nhún vai, đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ hoàn toàn thả lỏng.
Tôi xoay người, mang giày cao gót đi từng bước về phía trước. Chúng tôi một trước một sau trên đường phố Madrid, đi dưới đèn đường, đi dưới ánh hoàng hôn. Gió thổi trên làn da, có chút cảm giác mát lạnh, khiến cho màn đêm buông xuống trở nên rõ rệt.
Tôi chợt xoay người, thụt lùi nhìn anh Hai: “Vừa rồi em nói em muốn về nhà, anh không thấy giật mình chút nào sao?”
Anh nhìn tôi, vẻ mặt lạnh nhạt: “Con người, cho dù phiêu bạt ở bên ngoài bao lâu, cuối cùng vẫn muốn trở về nhà. Đây là lẽ thường của đời người.”
Nhìn thấy đường nét kiên nghị của khuôn mặt anh, lòng tôi sinh ra phiền muộn: có lẽ, cũng sắp đến lúc tạm biệt. Tôi biết ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến, nhưng vẫn không muốn suy nghĩ.
Tôi chẳng muốn hỏi anh có nhớ tôi hay không, việc đó dường như có chút quái đản. Nhưng tôi hy vọng thỉnh thoảng anh sẽ nhớ tôi, ít nhất, khi tôi tưởng tượng lúc về nhà, tôi nhất định sẽ nhớ tất cả mọi việc đã xảy ra trong mùa hè này, thị trấn đất đỏ, hoa oải hương, con đường thôn quên, thành luỹ, giáo đường của Gaudí, ban đêm tĩnh lặng, lễ cuồng hoan… Đương nhiên, còn có những người mà tôi quen biết.
Tất nhiên, nhất là anh Hai.
Nghĩ đến đây, cái mũi của tôi bỗng nhiên đau xót, thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Sau đó, anh Hai điềm nhiên như không mà đi tới ôm vai tôi, tiếp tục đi về phía trước.
“Đừng lau nước mắt, như vậy rất mất mặt.” Anh nói.
Vòng tay của anh rất ấm áp, khiến cho sự mát lạnh trên làn da tôi vừa bị gió thổi đến đều tan biến.
Chúng tôi đi qua một hồ phun nước, hồ phun nước này thật lớn, nằm giữa ngã ba đường. Nửa đêm, trên đường hầu như không có xe, vì vậy những người đi đường đều ngồi cạnh hồ phun nước nói chuyện phiếm.
“Muốn uống chút gì không?” Anh Hai hỏi.
Lúc này tôi mới phát hiện mình lại rất đói bụng: “Không muốn uống, nhưng em muốn ăn gì đó.”
Vừa dứt lời, tiếng bụng đói kêu lên, nhưng không phải tôi phát ra âm thanh này, là anh Hai.
Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Hơn nửa đêm muốn tìm nhà hàng ở Madrid thật sự không có gì khó, tôi thậm chí có tâm tình ăn uống như tám đứa trẻ, cho nên khi anh Hai đề nghị mua hai phần thịt xông khói nướng và bánh kem ở ven đường, tôi quả thực muốn hoan hô nhảy múa.
Mua bánh kem xong, hai Hai không biết lấy đâu ra hai chai bia, chúng tôi tìm một bậc thang có thể nhìn thấy hồ phun nước, rồi ngồi xuống bắt đầu ăn. Sau khi no say, trông thấy mọi người vui đùa ồn ào cách đó không xa, tâm trạng của tôi bỗng nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh.
“Anh sẽ đến Thượng Hải chứ?” Tôi nói, “Nếu anh đến, em có thể dẫn anh ra ngoài đi dạo.”
Giống như mùa hè này, anh dẫn tôi đi du lịch tạu miền Nam nước Pháp và Tây Ban Nha.
Nghĩ đến đây, tôi lại trở nên rất mong đợi. Nhưng tưởng tượng đến sẽ chia tay với bọn họ, và với vùng đất này, một loại tình cảm không nỡ khiến tâm trạng của tôi giảm sút.
Anh Hai cúi đầu, nhìn bậc thang ở dưới chân, cười khổ một cái: “Em hy vọng anh đến sao?”
“Đương nhiên.” Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“Anh luôn cho rằng…” Anh ngẩng đầu, ngắm nhìn hồ phun nước cách đó không xa, “Em rất ghét anh.”
“Không phải đâu!” Tôi kêu to, “Rõ ràng là anh ghét em!”
Anh Hai quay đầu, dùng cùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi: “Sao anh lại ghét em…”
“Anh có đầy đủ lý do để ghét em, bởi vì em là đứa con gái riêng không biết từ đâu ra của ba,” tôi nhìn anh, phát hiện trong mắt anh có loại thảng thốt không nói nên lời, “Hơn nữa anh luôn xa cách với em.”
“Anh đâu có!” Anh lên án tôi, dáng vẻ vô tội.
“Anh có.” Tôi mở to mắt, dưới tác dụng của rượu cồn và tâm tình nhớ nhà, tôi nói ra tất cả, “Mặc kệ Tử An nói muốn ăn gì, đi đâu, hoặc là đau đầu nhức óc, anh sẽ luôn cố gắng thoả mãn cậu ấy, quan tâm cậu ấy. Nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng hỏi ý kiến của em, cũng không hỏi em cần gì, cũng chưa bao giờ quan tâm em suy nghĩ cái gì!”
Anh Hai nhìn tôi, mở to mắt, không biết cái này coi như là chột dạ, hay là anh thật sự không biết nên trả lời thế nào.
“Hơn nữa,” tôi lại tiếp tục lên án, “Trước khi đến Madrid, anh đều rất ít cười với em, mỗi lần đối mặt với em, anh đều đưa ra khuôn mặt cứng nhắc như là tốt nhất em đừng tồn tại.”
“Anh….Anh…” Anh Hai kinh ngạc hồi lâu mới nghẹn ra một câu, “Anh sợ em cảm thấy anh phiền phức!”
Tôi nhíu đầu lông mày: “Phiền phức? Vì sao?”
“Bởi vì Tử An luôn cảm thấy anh phiền mà.”
“…”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, thật không biết nên nói gì mới tốt. Nhưng tôi lại kìm lòng không được mà bật cười, hoá ra anh không phải khó ở chung, mà là…ngốc.
“Đương nhiên,” Anh Hai ho nhẹ một tiếng, “Em cũng không được lòng người bao nhiêu… Nhưng mà! Anh tuyệt đối không bày ra sắc mặt cho em xem!”
Tôi nhìn ánh mắt anh, càng cảm thấy anh thật sự…không giống người đàn ông tôi đã quen lúc trước. Anh thẳng thắn như vậy, thẳng thắng đến mức khiến người ta không đành lòng mà trách móc anh nặng nề. Hoá ra dưới bề ngoài lạnh nhạt của anh là một trái tim đơn thuần đang đập mạnh.
Anh không nói những lời cảm động, nhưng tôi vẫn xúc động, tôi chợt cảm thấy rất vui, mặc dù chuyện ba mẹ luôn khiến trong lòng tôi có một bóng ma che lại làm cho tôi không thể thở nổi, nhưng rời khỏi nhà, đi đến nơi xa ngàn dặm, quen biết ba ruột của tôi, quen biết người đàn ông ở trước mắt tôi, khi tôi nghĩ đến mình có duyên phận kỳ diệu với bọn họ, trong lòng tôi như được hạnh phúc lấp đầy.
“Cám ơn anh, cho dù nói thế nào, cám ơn anh…” Tôi vươn tay ôm cổ anh Hai, rất tự nhiên hôn một cái lên trán anh. Ngoài người yêu ra, tôi chưa từng chủ động hôn bất cứ người khác phái nào, thế nhưng nụ hôn này là từ trong thâm tâm… Tôi không biết phải hình dung thế nào, tôi chỉ là muốn làm vậy.
Giống như ngoại trừ hôn anh, tôi cũng không nghĩ ra cách khác có thể biểu đạt tâm tình của tôi vào lúc này…
Tôi buông anh ra, phát hiện anh ngạc nhiên nhìn tôi, như là bị doạ rồi. Tôi thật sự cảm thấy buồn cười, hoá ra anh ngại ngùng như vậy, chỉ là hôn lên trán mà anh cũng đỏ mặt, huống chi chúng tôi là anh em!
Tôi nhếch môi, nghĩ muốn mở miệng trêu chọc anh vài câu, lại cảm thấy khuôn mặt anh rất gần, gần đến mức…người bị doạ đổi thành tôi. Hơn nữa, anh hình như không có ý muốn dừng lại.
“Anh ——”
Tôi muốn hỏi anh làm gì?
Nhưng đã không cần hỏi, bởi vì tôi phát hiện anh đang hôn tôi. Không phải hôn trán tôi, mà là đôi môi. Không phải nụ hôn biểu đạt sự cảm kích, mà là…loại hôn của nam nữ hôn nhau.
Tôi sửng sốt hồi lâu, cho đến khi anh cạy mở hàm răng của tôi, bắt lấy đầu lưỡi cứng đờ của tôi, tôi mới theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Nhưng mà…nhưng đẩy mãi cũng không nhúc nhích, một chút cũng không nhúc nhích! Cánh tay của anh không biết siết chặt tôi từ lúc nào, khiến tôi không thể động đậy, cho đến giờ phút này, tôi mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, một loại sợ hãi đối với một thế giới không biết bỗng chốc vỡ tung trong lòng tôi. Tôi dùng sức đánh anh, nhưng nắm tay của tôi bị anh nắm chặt, lòng bàn tay anh nóng bỏng đến mức muốn thiêu cháy trái tim tôi.
Tôi hoảng hốt đến cực điểm, hơi thở của anh giống như thuỷ triều ập lên tôi, trong đầu tôi trống rỗng, gần như bị bao phủ…
Nhưng vào lúc này, tiếng chuông vang lên từ phía xa xa, đó là tiếng chuông của giáo đường, tiếng vang lọt vào tai, giống như cảnh báo tôi tỉnh lại.
Cuối cùng tôi dùng sức đẩy Lộ Ngụy Minh ra, anh thở hổn hển, tôi cũng thở hổn hển, anh vẫn nắm tay tôi, nhìn tôi, ánh mắt anh vô cùng phức tạp.
Trái tim và đầu óc tôi khó thở, tức giận đến mức muốn đánh anh ngay lập tức, vừa mới giơ tay lên, tôi cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó liền mất đi tri giác…
“Còn chơi chưa đủ sao? Em định khi nào thì trở về?” Đầu dây bên kia rất im lặng, tôi có thể đoán được, lúc này Hạ Ương đang tựa vào đầu giường, vừa dùng khăn lau tóc ướt sũng, vừa gọi điện thoại cho tôi.
“Qua…một thời gian nữa đi.” Tôi trả lời mập mờ không rõ.
“Lỗ Tây Vĩnh,” nếu Hạ Ương gọi thẳng tên tôi, anh thật sự nổi nóng, “Em về đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“…” Lồng ngực tôi bỗng nhiên có bất an khó hiểu, giống như anh sẽ mở ra chiếc hộp Pandora với tôi.
“Sao em không nói gì cả?” Anh đợi một lúc, vẫn không đợi được câu trả lời của tôi, khẩu khí trở nên càng kém.
“Em…” Tôi hít vào một hơi thật sâu, sự bất lực bỗng chốc nảy sinh trong lòng, “Hạ Ương, anh…có thích ba anh không?”
“…” Cái này đến phiên anh không nói ra lời.
“Nếu ba mẹ làm ra chuyện khiến anh cảm thấy rất thất vọng —— cho dù việc này không liên quan đến anh —— anh nên làm gì bây giờ?” Tôi dừng một chút, tiếp tục nói, “Giả vờ không nhìn thấy sao, hay là ra mặt chỉ trích bọn họ… Em cảm thấy mình chẳng làm được cái nào, em chỉ cảm thấy rất thất vọng.”
Hạ Ương bỗng nhiên khẽ cười một cái, dùng giọng nói trầm thấp nói quanh co: “Nhưng trái đất không xoay quanh mình em, thế giới cũng không vì ý nghĩ của em mà thay đổi.”
Tôi thừa nhận, anh nói đúng.
“Có lẽ ở trong mắt chúng ta bọn họ là ba mẹ, nhưng ở trong mắt ba mẹ của bọn họ, bọn họ cũng chỉ là đứa nhỏ…” Anh nói, “Dù sao chăng nữa, nếu em coi bọn họ là một cá nhân độc lập để đối xử, có lẽ hình tượng lớn lao này đã cắm rễ trong lòng em từ bé hoá thành hư ảo. Nhưng…bọn họ là ba mẹ em, là người nhà của em.”
Giọng điệu của Hạ Ương dịu dàng như vậy, tôi lại chỉ có thể dùng cười khổ để đáp lời. Dường như từ trước đến nay, tôi luôn có đủ loại thắc mắc cần anh giúp tôi giải đáp, nhưng tôi lại không giúp gì được cho anh, thậm chí lúc mẹ anh qua đời, bởi vì không chịu được tính tình kỳ lạ của anh mà tôi tình nguyện lựa chọn tránh anh.
“Anh thì sao?” Tôi dứt bỏ phiền não trong lồng ngực mình, quyết định làm một người rộng lượng hơn, “Gần đây anh và chú Hạ còn cãi nhau không?”
Anh khẽ cười một cái, trong tiếng cười chứa đựng một tia chua xót: “Không nói gạt em, buổi tối vừa cãi nhau xong, giận đến mức anh không ngủ yên.”
Tôi cũng cười theo: “Người nên tức giận là chú Hạ chứ, anh láu cá như vậy, chú ấy làm sao trị được anh.”
“Vậy thì em sai rồi, từ nhỏ đến lớn anh chỉ ăn ba anh ở một số điểm.”
“Điểm nào?”
“Đe doạ dụ dỗ cộng thêm lời nói thành khẩn.”
Tôi bị anh chọc cười ha ha: “Chú ấy coi anh là tình nghi phạm tội à?”
“Không biết, ông ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện có liên quan đến công việc khi ở nhà.”
“Anh ngoài tính tình không đứng đắn ra, các mặt khác cũng được…”
“Anh không đứng đắn chỗ nào?” Hạ Ương nghe ra có vẻ rất bất mãn.
Tôi cười ha ha: “So với anh Hai, anh chính là không đứng đắn.”
Anh ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó nói: “Anh Hai là ai?”
Tôi thu lại nụ cười, không biết nên trả lời thế nào với anh: “Anh, anh Hai chính là…anh trai em đấy…”
“…”
“Chính là con trai của ba em…” Không biết vì sao, tôi cảm thấy Hạ Ương không vui cho lắm.
“Anh ta làm gì?” Nhưng giọng nói của anh nghe ra rất bình tĩnh.
“Anh ấy là một kiến trúc sư, phụ trách làm mô hình, dùng để tạo mô hình của nhà thờ lớn.”
“Anh ta…” Hạ Ương chần chừ một chút, rồi mới nói, “Bọn họ có hỏi mượn tiền em không?”
“?”
“Hoặc là đưa ra yêu cầu gì quái lạ không? Anh ta có chiếm tiện nghi của em không?”
“Hạ Ương!” Tôi nhịn không được nghiêm mặt nói, “Anh suy nghĩ gì đấy hả! Anh ấy là anh trai của em! Tuy rằng tụi em không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng anh ấy là anh trai em —— hơn nữa tính tình của anh ấy rất ngay thẳng, tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì xấu xa!”
“Tây Vĩnh, em phải biết rằng, con người trên thế giới này rất phức tạp, có cái gọi là ‘tri nhân tri diện bất tri tâm’, em làm sao biết bề ngoài anh ta có vẻ ngay thẳng, trong lòng nhất định cũng là chính nhân quân tử chứ?”
Tôi bỗng nhiên rất tức giận, vô cùng tức giận!
“…” Lúc tôi nổi giận, bình thường chỉ có thể dùng trầm mặc để biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
“Em không thể chỉ dùng một mặt mà đi đánh giá người khác, em rất đơn thuần, hoàn toàn không biết hiểm ác trên thế gian này.” Hạ Ương nói tiếp.
“…Em không muốn nói chuyện với anh.” Tôi lạnh lùng nói.
“Lỗ Tây Vĩnh, em đừng không biết phân biệt.” Hạ Ương cũng phát hoả.
“Em biết hay không biết phân biệt chẳng liên quan đến anh!”
“Mẹ nó, em, em ngứa mình có phải hay không?”
Tôi giận đến sắp khóc, không muốn nghe anh nói một chữ nào nữa, tôi trực tiếp cúp điện thoại. Sau khi ấn nút xong, tôi lại sợ anh gọi đến mắng tôi, vì thế lập tức tắt máy.
Lúc này đã gần tối tại Châu Âu, ngoài cửa sổ bầu trời vẫn quang đãng, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính trên đầu tôi chiếu trên mặt đất ánh ra một lỗ ống kính màu cam.
Hôm nay tôi không ra ngoài, mà ở nhà nghỉ ngơi. Ngụy Mộng và Emilio vẫn lái xe ra ngoài mua đồ dùng cho ngày lễ, tôi không rõ rốt cuộc là ngày lễ gì mà mua đồ phung phí như vậy. Còn anh Hai dẫn Tử An đến vườn thực vật lân cận, hình như bài tập nghỉ hè của cậu ấy là luận văn viết về động thực vật, cậu ấy một mực tìm tài liệu thực tế cho luận văn. Tôi thì nằm trên ghế dựa đọc sách cả ngày, xa nhà đến Châu Âu ngàn dặm, đây là lần đầu tiên trong mấy tuần qua tôi có thời gian rảnh rỗi làm những việc thường làm khi ở nhà. Kết quả…kết quả tâm tình tốt của ngày hôm nay lại bị một cú điện thoại của Hạ Ương đánh tan thành mây khói.
Tôi đứng lên, đi qua đi lại trong phòng. Tôi vẫn còn rất tức giận, vô cùng tức giận. Tôi thật chán ghét Hạ Ương lại có ý nghĩ thế này, rốt cuộc anh coi ba và anh Hai tôi là ai? Mặc dù bọn họ không hoàn hảo, nhưng bọn họ là người nhà của tôi! Là người quan trọng nhất với tôi trên thế giới này!
Quá tức giận, tôi chỉ có thể ngồi trên giường, cắn răn lau nước mắt.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa rồi mở cửa phòng tôi ra, tôi ngẩng đầu, trong một mảnh mơ hồ, tôi phát hiện anh Hai đang đứng ở cửa.
Trong nháy mắt, tôi tức giận đến cảm thấy rất buồn cười. Không ngừng giận Hạ Ương, cũng giận bản thân mình, hơn nữa dáng vẻ quá nhếch nhác của tôi đã ba lần bốn lượt bị anh Hai nhìn thấy, có lẽ anh cho rằng tôi là người động một tí sẽ rơi nước mắt.
“Lại…làm sao vậy?” Anh đứng ở cửa, tựa lưng vào cửa chớp, một tay đút trong túi quần, tay kia thì vẫn duy trì tư thế gõ cửa.
Dưới loại tình huống này, tôi cảm thấy mình nên nói một tiếng “Không có gì”, sau đó tựa như không xảy ra chuyện gì mà lau nước mắt, mỉm cười với anh.
Nhưng tôi nhìn ánh mắt anh Hai, bỗng nhiên cảm thấy, tôi có thể tâm sự với anh, vì vậy lúc tôi vui vẻ, khổ sở, tức giận, hoang mang, đều có thể nói với anh.
“Bạn tốt của em…” Tôi nói, “Lo lắng em một mình ở bên ngoài sẽ bị lừa gạt.”
Anh nhướng lông mày, khoanh tay lại đi tới: “Vậy tại sao em khóc?”
Tôi cắn môi, chần chừ một chút, vẫn nói ra: “Bởi vì anh ấy nghi ngờ anh.”
“?”
“Anh ấy nghi ngờ anh, nghi ngờ các người đều là người xấu.”
“Sau đó thì sao?” Anh đứng trước mặt tôi, nhìn xuống tôi, trong ánh mắt mang theo vẻ buồn cười.
“Cái gì sau đó?” Tôi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sau đó vì sao em muốn khóc?” Trong mắt anh, khoé miệng anh đều chứa ý cười.
“Anh ấy nói các người là người xấu đấy!” Nước mắt của tôi không thể khống chế mà chảy xuống.
“Anh ta nói tụi anh là người xấu thì tại sao em muốn khóc?” Anh Hai thật sự cười rộ lên, vươn tay dùng ngón cái lau đi nước mắt ở hai bên má tôi.
“Em tức giận mà!” Tôi trừng anh, phát hiện ánh mắt anh giống như đang nhìn một con cún nhỏ thú vị.
Sau đó, anh Hai ngồi chồm hổm, nhìn đôi mắt tôi, không che dấu nụ cười chút nào.
“Anh làm gì!” Tôi tức tối chìa tay đánh anh một quyền, đánh vào vai anh, anh không né mà tiếp tục cười.
“Cười em.” Anh không có ý tứ muốn dỗ dành tôi, ngược lại nói trắng ra.
“Vì có người nói xấu các người mà em cảm thấy khổ sở mới khóc! Anh còn cười em!” Tôi rống lên.
Anh cười lớn tiếng hơn nữa, tôi hận không thể tát một bạt tai xoá đi nụ cười của anh. Nhưng mà, từ lúc tôi quen anh đến nay, lần đầu tiên tôi có thể thấy anh thoải mái cười to, không phải cười lạnh, cũng không dịu dàng, là nụ cười…đến nhăn cả khoé mắt khắc sâu trong lòng người khác.
Tôi đưa tay muốn đánh anh, lại bị anh giữ lại, khi cười rộ lên khoé mắt anh lõm vào rất sâu, làm lộ ra con mắt rất đặc biệt.
“Được, được, anh không cười…” Nhưng anh vẫn cười mà nhìn tôi phẫn nộ trừng anh, “Anh chỉ cảm thấy em rất trẻ con, rất ngốc.”
Trong khoảnh khắc này, tôi nhớ tới vẻ mặt của anh dưới đèn đường tối qua. Cả ngày tôi hơi lo sợ bất an, thế nhưng lại không muốn nghĩ nhiều, có lẽ trực giác của tôi hoàn toàn vô nghĩa… Nhưng không biết vì sao, tôi hình như luôn có thể nhìn thấy chính mình trong mắt anh.
Đợi đến lúc tôi phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện anh Hai vẫn nắm tay tôi, lòng bàn tay anh ấm áp mà mạnh mẽ, khiến tôi chột dạ lập tức đỏ mặt. Ngay lúc tôi lo lắng không biết giãy dụa thế nào, thì Ngụy Mộng gõ hai cái trên cánh cửa phòng tôi, tôi quay đầu nhìn vẻ mặt của dì ấy hơi kinh ngạc, tôi theo phản xạ mà giãy khỏi bàn tay của anh Hai.
Tôi không nhìn anh, nhưng tôi có thể cảm giác, anh dường như ngớ ra một lúc, sau đó có phần…không vui.
Ngụy Mộng khôi phục lại biểu tình ôn hoà của ngày thường, mỉm cười nói: “Xuống dưới ăn cơm thôi.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Cho đến khi dì ấy xoay người bước đi, tôi mới dám quay đầu lén nhìn anh Hai. Anh cũng trở lại biểu tình không có gì như thường, giống như người đàn ông vừa rồi cười ha ha không phải là anh. Tôi muốn đứng dậy nhưng anh giữ chặt tôi, đưa hộp khăn giấy cho tôi:
“Trước hết lau sạch nước mũi của em đi.”
À… Hoá ra ngay từ đầu là tôi đang khóc mà…
Anh Hai đảo mắt, đưa ra dáng vẻ không chịu nổi rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tôi theo sau, một tay cầm hộp khăn giấy, tay kia lấy một tờ lau nước mũi. Sau đó tôi rất tự nhiên mà nghịch ngợm bỏ tờ giấy vào cái mũ trên áo hoodie của anh. Anh quay đầu lại trừng tôi một cái, đưa tay ra sau lấy khăn giấy ra, rồi tiếp tục đi. Nhưng tôi lại hoá ghiền, cầm khăn giấy lau qua loa trên mặt, rồi ném vào cái mũ sau áo anh. Anh Hai tiếp tục trừng tôi, lấy khăn giấy ra. Đợi đến lần thứ ba, tay tôi vừa mới đưa qua, đã bị anh trở tay bắt lấy, sau đó anh xoay người, trong mắt loé ra tia sáng xảo quyệt. Tôi chưa từng thấy qua anh Hai như vậy, vì thế tôi sợ đến mức hét rầm lên, cố sức tránh đi rồi thoát khỏi anh, vội vàng chạy xuống lầu.
Tử An và Ngụy Mộng bị tiếng thét của tôi dẫn dắt đi ra, thấy tôi hốt hoảng trốn vào nhà ăn, anh Hai ở phía sau dùng khăn giấy vo tròn ném vào đầu tôi, Ngụy Mộng bất đắc dĩ cười rộ lên, Tử An lại vểnh miệng nói:
“Anh Hai, anh không thể ‘chỉ thấy người mới cười’ à! Bây giờ anh chỉ chơi với chị, mà không chơi với em.”
Tôi đi vào nhà ăn, phát hiện Emilio không ở đây, vì thế tuỳ ý tìm chỗ gần vị trí chủ nhân nhất. Ngụy Mộng tiến vào bắt đầu phân chia thức ăn, Tử An và anh Hai đến cuối cùng. Anh Hai vỗ vai Tử An: “Đồ ngốc, câu kia không phải dùng như vậy.”
Hai anh em ngồi đối diện tôi, tôi nhẹ nhàng thở ra. Ngụy Mộng bưng canh nóng hổi lên, mặc dù vào mùa hè nóng bức thế này không xem là quá thích hợp, nhưng vẫn khiến tôi có khẩu vị.
“Ngày mai là lễ Đức Mẹ,” Ngụy Mộng nhìn tôi nói, “Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó, sau đó đến rạp hát xem ca kịch. Dì tin cháu sẽ thích.”
Tôi bỗng nhiên có chút mong chờ ngày mai. Tôi lấy bánh mì yến mạch nhúng vào canh, nhai một miếng lớn.
“Lễ Đức Mẹ là gì ạ?” Tôi hỏi.
“Lễ Đức Mẹ Paloma,” anh Hai ngồi đối diện tôi nói, “Là vì kỷ niệm ảnh Đức Mẹ được tìm thấy ở Paloma. Vào ngày 15 tháng 8 hằng năm, mọi người ở Madrid sẽ xin lấy xuống ảnh Đức Mẹ từ nhà thờ, sau đó tha hồ vui chơi ở trên đường.”
“Trên cơ bản, em không hiểu ngày này có gì để chúc mừng,” tôi nói không rõ ràng, “Thế nhưng em thích lễ hội.”
“Đúng rồi, cháu có lễ phục không?” Ngụy Mộng nhẹ nhàng vỗ tay tôi hỏi.
Tôi lắc đầu. Tôi ra ngoài đi du lịch thì phải mang lễ phục làm gì.
“Được rồi, ăn xong cháu theo dì vào phòng chọn thử, xem có cái nào vừa với cháu không.” Dì ấy cười dí dỏm mà nháy mắt với tôi.
Vì thế sau khi ăn xong, tôi theo Ngụy Mộng lên lầu. Đây là lần đầu tiên tôi vào phòng ngủ của dì ấy và Emilio, cả buồng trong cũng rất lớn, từ một hành lang dài nối liền phòng ngủ, phòng treo quần áo, thư phòng và phòng tắm. Phòng treo quần áo gần như lớn hơn phòng ngủ của tôi, sắp xếp ngăn nắp các loại quần áo, giày, trang sức, kem dưỡng da, vân vân, quả thực tôi thấy mà hoa mắt.
Ngụy Mộng chọn lựa một lúc, từ trên giá lấy ra vài chiếc váy đặt trên ghế: “Cháu hãy thử mấy bộ này, hoặc là tự cháu chọn đi, dì xuống gọi điện thoại trước đã.”
Tôi kinh ngạc gật đầu, nhìn dì ấy biến mất ở cửa.
“À,” dì ấy xoay lại lần nữa nói, “Cháu nhất định đừng khách khí, thích cái nào thì mặc thử trước nhé.”
“Dạ…” Tôi lại hơi bối rối.
Dì ấy vừa lòng cười cười, sau đó thật sự rời khỏi.
Tôi cẩn thận nhìn tất cả trong phòng, cảm thấy giống như đang nằm mơ. Tôi đóng cửa lại, bắt đầu mặc thử mấy cái váy trên ghế. Tôi ngạc nhiên phát hiện, Ngụy Mộng giống mẹ tôi, mặc dù tuổi đã xế chiều, nhưng dáng người nhỏ bé vẫn không thua kém theo năm tháng, thậm chí…ngực của dì ấy còn lớn hơn tôi một chút.
Dì ấy để lại những chiếc váy rất đẹp cho tôi thử, tôi hơi do dự. Sau đó tôi chần chừ một chút, vẫn quyết định xem trên giá áo của dì ấy còn có những gì. Tôi không muốn màu đỏ, bởi vì nó hơi diễm lệ, cũng không muốn màu vàng, bởi vì rất long trọng, màu xanh da trời và xanh lá cây sẽ làm tôi có vẻ rất đen, màu vàng và màu tím làm cho làn da tôi ố vàng. Cuối cùng, từ trong góc tôi tìm được một chiếc váy màu trắng gạo, chất vải sờ lên rất mềm mại, quả thực trơn mịn giống tơ lụa, nhưng bề ngoài cũng ánh lên, trên vai thêu chuỗi hạt và ren, không quá phô trương lại hoa lệ. Trên vòng eo của váy có một chiếc thắt lưng bằng lụa màu cà phê nhạt, ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng bóng bẩy mê người.
Tôi quả thực yêu thích nó không muốn buông tay, vội vàng mặc vào người, đứng ở trước gương ngắm nhìn.
Lúc này, Ngụy Mộng gõ cửa tiến vào, trong phút chốc nhìn thấy tôi, dì ấy kinh ngạc há hốc miệng, sau đó đi tới, nhẹ nhàng ôm tôi một cái, rồi đứng trước gương nhìn tôi trong gương, nói:
“Đây là lễ phục dì mặc khi kết hôn với Emilio.”
“A!” Tôi mở to mắt, vội vàng muốn cởi ra, “Cháu xin lỗi… Cháu không biết…”
“Không, không,” dì ấy ngăn tôi lại, “Đừng lo lắng, chỉ là lễ phục, không phải áo cưới. Dì chỉ là không ngờ cháu sẽ thích nó, dì còn cho rằng cháu sẽ thấy chiếc váy này hơi chững chạc.”
“Sao lại vậy chứ…” Tôi nhìn dì ấy, phát hiện trong mắt dì ấy ươn ướt.
Ngụy Mộng tiếp tục ngắm nhìn tôi, sau đó nói: “Cháu mặc đẹp lắm, đừng cởi ra, ngày mai cháu mặc bộ này đi.”
“Cháu…”
“Nhưng mà chỗ này hơi lớn,” dì ấy đưa tay ra sau lưng tôi làm một cái nếp gấp, “Như vậy thì vừa hơn phải không? Để dì sửa lại giúp cháu, rất đơn giản.”
“À…”
“Giày đâu? Cháu mang giày số mấy?”
“37…” Tôi ngơ ngác nói.
“Ồ,” Dì ấy ảo não thở dài, “Nhỏ hơn dì một số… Nhưng không sao, giày xăng-đan mang lớn hơn một số hẳn là không sao.”
“…”
“Còn có đồ trang sức nữa, túi xách tay nữa?”
Tôi đứng đó nhìn thấy dì ấy vội vàng qua lại, tôi có ảo giác dường như cách một thế hệ. Ngụy Mộng cầm hai túi xách sang đây cho tôi, phát hiện tôi để chân trần, nắm chặt tay, vẫn không nhúc nhích mà nhìn dì ấy, Ngụy Mộng liền dừng bước, cũng nhìn tôi.
“Cháu xin lỗi…” Tôi thốt ra, “Cháu là…con gái riêng của chồng dì, dì còn đối xử tốt với cháu như vậy…”
Dì ấy cẩn thận nhìn ánh mắt tôi, nhìn một hồi lâu, mới chân thành nói: “Là chồng trước.”
“?”
“Dì và Lộ Thiên Quang đã kết thúc từ lâu, người chồng hiện tại của dì là Emilio.”
“…”
“Còn nữa,” dì ấy mỉm cười, “Cho dù cháu là con gái của ai, đừng nói mình là con gái riêng, đây là một nghĩa xấu, thế nhưng gánh nặng này không nên để cháu vác lấy. Nhớ kỹ, có lẽ ba mẹ cháu phạm sai lầm, nhưng cháu không có.”
Lời của dì ấy khiến mũi tôi cay cay, nhưng tôi cố sức nhịn xuống.
Ngụy Mộng vỗ vai tôi, sau đó đẩy tôi đến trước gương, chọn thứ gì đó cho tôi rồi ra dấu trên người tôi. Cuối cùng dì ấy nhìn tôi trong gương, nói:
“Nhưng nói thật,dì cảm thấy dì mặc chiếc váy này trông đẹp hơn cháu nhiều.”
Tôi cũng nhìn dì ấy, sau đó nhịn không được mà bật cười khúc khích. Madrid vào tháng tám, ngoài khí trời oi bức ra thì còn có mùi vị hoan lạc. Trong đáy lòng, tôi có một loại chờ mong khó hiểu đối với ngày lễ này, bởi vì đây là ngày lễ gia đình. Mặc dù hiện tại gia đình này không thuộc về tôi, nhưng nó thuộc về Lộ Ngụy Minh, anh trai của tôi, vì vậy tôi cũng cảm thấy như nó thuộc về tôi.
Tôi tắm rửa, sấy tóc, thay chiếc váy tối qua Ngụy Mộng cho tôi mượn, rồi lại lấy ra hộp trang điểm, tô son điểm phấn lên mặt. Cuối cùng tôi thay giày cao gót với dây quai viền mảnh pha lê, đeo túi xách tay rồi đi xuống lầu.
Hôm nay Emilio đích thân lái xe, ông ấy và Ngụy Mộng đều ở trong vườn hoa, Ngụy Mộng đang cho hai con chó Labrador của mình ăn, thường thường còn nói tiếng Tây Ban Nha với chúng. Anh Hai và Tử An cũng đã xuống lầu từ mười phút trước, phái nam lúc nào cũng có thể tuỳ tiện chọn đôi giày đi ra ngoài. Tôi đứng trước gương, gấp gáp ngắm một tí rồi chạy vội ra ngoài.
Lúc này đã bảy giờ tối, mặt trời vẫn treo cao trên bầu trời, nhưng tia sáng đã mờ hơn nhiều. Tôi đi tới cửa chính, xuống bậc thang, anh Hai đã đứng ở cuối bậc thang, anh đưa lưng về phía tôi, nhìn Tử An nghịch ngợm lấy viên đá thả vào bể phun nước trong vườn hoa.
Bậc thang quanh co khúc khuỷu, có rất nhiều góc cạnh, hai bên thì đủ loại cây cối cao cao, cho nên bóng dáng của anh Hai lúc ẩn lúc hiện, lúc ẩn lúc hiện.
Khi tôi đi đến đoạn thang cuối cùng, anh Hai nghe được bước chân của tôi liền quay đầu. Tôi quẹo qua chỗ ngoặt, cây cối che khuất gương mặt anh, tôi lại đi xuống hai bước, vừa ngẩng đầu, tôi phát hiện anh ngay trước mắt tôi.
Anh ăn mặc rất trang trọng, bộ âu phục màu đen phối với áo sơ mi trắng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ăn mặc trang trọng như thế, cũng là lần đầu tiên, tôi lại cảm thấy anh Hai rất…điển trai.
Được rồi, tha thứ cho tôi trong đầu lại dùng từ có ý mờ ám như vậy để hình dung anh trai của tôi, bởi vì anh của giờ phút này, thật sự không giống với khuôn mặt tú lơ khơ áo cotton quần jean thường ngày.
Thành thật mà nói bàn về diện mạo của vị anh Hai này chỉ có thể nói là đoan chính, bàn về phong thái anh lại không phong lưu phóng khoáng giống ba, hơn nữa tính khí thẳng thắn và tính cách không nhiệt tình với ai, thật sự rất khó dùng điển trai hoặc là anh tuấn để hình dung anh.
Tôi lại bước xuống một bậc thang, mới nhìn rõ khuôn mặt anh, hoặc là chính xác hơn, là thấy rõ ánh mắt anh.
Anh nhìn tôi không chớp mắt, thật như là không nhận ra tôi. Trong mắt anh có…gì đó tinh tường rất khó nói, nhưng điều tôi có thể khẳng định chính là, anh hơi giật mình, về phần nói là ngạc nhiên vui mừng hay là kinh hãi, vậy thì tôi không biết. Ánh mắt anh giống như người thường, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng khi anh chăm chú nhìn bạn, thì bạn sẽ cảm thấy hình như trong mắt anh có sức hấp dẫn…
Tôi dừng bước chân, đứng yên trên bậc thang. Bởi vì lúc chạy xuống rất gấp, tôi còn thở hổn hển. Tôi nhìn anh Hai, kéo ra một nụ cười, sau đó, tôi lại đỏ mặt —— bị anh trai mình nhìn thấy mình đỏ mặt.
Anh không phải cho rằng tôi là kẻ điên chứ?
Tôi hơi mất tự nhiên mà kéo chiếc váy trên người, còn vén tóc ra sau tai, tin rằng như thế sẽ làm tôi có vẻ càng thục nữ một chút. Sau khi sửa sang lại, tôi lấy dũng khí nhìn về phía anh Hai… Phát hiện anh vẫn nhìn tôi không chớp mắt.
“?” Tôi nhíu mày, đặt câu hỏi với anh.
Anh Hai bỗng nhiên quay đầu đi chỗ khác, không biết ánh mắt đang nhìn đâu, anh đút hai tay vào túi quần, ho nhẹ một cái, sau đó nói: “…Sao lại chậm chạp thế.”
Tôi bĩu môi: “Phụ nữ mà, ai cũng vậy…”
“…Em là phụ nữ sao.” Khi nói lời này, giọng điệu của anh lạnh lùng, giống như đang tuyên bố một sự thật không thể nghi ngờ.
Tôi xuống một bậc thang, kích động muốn vung quả đấm đánh anh, nhưng vừa mới trừng mắt, thì chợt nghe Tử An kêu lên: “”Wow, chị à! Chị đẹp quá!”
Tôi không biết Tử An có nịnh bợ tôi không, hoặc là cậu ấy nhìn tất cả phụ nữ đều như nhau, thế nhưng bất cứ người phụ nữ nào, cho dù là mập ốm, chỉ cần nghe có người khen cô ấy xinh đẹp hoặc trẻ tuổi thì sẽ mặt mày hớn hở thôi…
Vì thế tôi nhếch môi cười rộ lên, trên bậc thang còn ba bậc, tôi nhảy xuống hai bậc: “Thật vậy sao? Thằng nhóc này miệng thật là ngọt —— a!”
Ai dè không ngờ tới, giày cao gót trật một cái, tôi không đứng vững liền ngã nhào xuống. Mắt thấy mình sắp té ngã, bỗng nhiên có người ôm tôi lại, tôi theo bản năng đưa tay ôm anh. Chờ tôi đứng vững vàng, mới nhận ra, tôi ngã vào trong ngực anh, mà vây quanh tôi chính là cơ thể anh, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt pha lẫn với mùi dầu gội của phái nam toả ra từ trên người anh.
Cứ như vậy trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình như tiến vào lỗ hỏng thời gian, trong đầu cuồn cuộn hỗn độn, không có hình ảnh gì, cũng không có âm thanh gì. Tôi không biết một cái chớp mắt rốt cuộc bao nhiêu lâu, là một giây, một phút đồng hồ, hay là một thể kỷ… Tôi chỉ biết, giây tiếp theo, khi giác quan và ý thức của tôi trở về, tôi gần như đẩy anh ra theo bản năng.
Mắt cá chân hơi đau nhức, nhưng tôi không biểu hiện ra ngoài, chỉ là xoa cánh tay, xấu hổ đứng một bên, ngay cả dũng khí liếc nhìn anh cũng không có.
“Chị, chị không sao chứ?” Tử An đỡ tôi hỏi.
Tôi vội lắc đầu: “Không sao, không sao…”
Ngụy Mộng và Emilio đi tới, dì ấy khen tôi mặc váy trông có vẻ quyến rũ, Emilio lại cho tôi một cái ôm hào phóng nhiệt tình. Sau đó chúng tôi chuẩn bị xuất phát đi vào nội thành ăn tối.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Tử An đã chui vào hàng ghế sau xe, tôi chần chừ một chút, đành phải kiên trì tiến vào ngồi giữa, rụt bờ vai lại, không dám nhìn anh Hai vào ngồi cuối cùng.
Xe khởi động chạy trên đường núi, hướng đến trung tâm thành phố. Tôi cứng ngắc co nửa người về bên phải, nhưng vẫn vô ý đụng vào người anh Hai, khiến tôi sởn tóc gáy, cho dù cách lớp quần áo tôi như có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh.
Tử An và Ngụy Mộng thân thiết nói về những việc nhìn thấy nghe thấy ở Madrid, cùng với chuyện trong trường của cậu ấy, Ngụy Mộng thỉnh thoảng đảm nhiệm phiên dịch cho Emilio, Tử An ngẫu nhiên cũng nói vài câu Tây Ban Nha vụng về.
Tôi và anh Hai lại trầm mặc. Tôi phải vô cùng tập trung tinh thần mới có thể áp chế bất an trong đáy lòng, không suy nghĩ lung tung, nếu không loại bất an này sẽ trở nên càng sợ hãi không thể vãn hồi.
Mãi cho đến khi chúng tôi đến nhà hàng, từ trên xe bước xuống, hô hấp trong không khí hoan lạc, tôi mới thoáng ổn định tinh thần lại. Nhà hàng không lớn, trang trí cũng không đặc biệt xa hoa, nhưng rất tinh xảo, mọi người ngồi trong nhà hàng đều có vẻ rất danh giá. Hình như Ngụy Mộng và Emilio thường xuyên tới đây, một bàn khách cạnh cửa sổ có lẽ là bạn của bọn họ, hai người đi qua chào hỏi, còn gọi chúng tôi cùng đi qua.
Mặc dù bọn họ nói tiếng Tây Ban Nha tôi nghe không hiểu, nhưng dựa vào cử chỉ và vẻ mặt, tôi cũng biết Ngụy Mộng đang giới thiệu chúng tôi.
“Con trai, cháu trai, còn có…” Dì ấy cười vỗ vai tôi, tôi đoán rằng dì ấy nói là “con gái” thì phải.
Tôi hơi xúc động, nhưng bởi vì ngôn ngữ không thông, tôi không thể nói gì nên lời, chỉ là cố gắng tươi cười khiến mình nhìn qua thân thiện một chút.
Chào hỏi xong, chúng tôi trở lại bàn ăn. Mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong lòng tôi vẫn nơm nớp lo sợ, sợ mình có hành động gì kỳ lạ, để cho người khác cảm thấy bất ngờ.
Emilio gọi nhân viên phục vụ đến bắt đầu gọi món ăn. Tử An vẫn lải nhải với Ngụy Mộng về chuyện trong trường của cậu ấy, tôi chăm chú nhìn sườn mặt của Ngụy Mộng, bỗng nhiên có chút hâm mộ anh Hai có người mẹ như vậy. Hình như từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ già có biểu tình thế này, cho dù tôi nói gì, bà sẽ làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng căn bản không để ý chút nào —— ít nhất, một khi có điện thoại từ công việc, bà sẽ lập tức ra hiệu tôi tạm dừng, sau đó chuyên tâm chạy đi nhận điện thoại.
Nhưng mà, mặc dù vậy, vào giờ phút này, tôi bắt đầu điên cuồng nhớ nhung mẹ già, nhớ nhung người có lẽ không xứng với chức vụ người mẹ nhưng lại cho tôi sinh mệnh.
“Tây Vĩnh,” Ngụy Mộng bỗng nhiên vỗ cánh tay tôi, “Cháu hình như ít khi nói chuyện với chúng tôi, nhưng dì rất muốn hiểu cháu hơn.”
Tôi lộ ra một nụ cười sợ hãi, tôi biết, dì ấy nói vậy chính là muốn bày tỏ sự quan tâm đối với tôi nhiều hơn.
“Cháu…” Tôi chần chừ một chút, “Cháu không trải qua chuyện gì đặc biệt cả?”
“Sao lại thế chứ,” Tử An mở to mắt nhìn tôi, “Chị một mình rời khỏi nhà đi ngàn dặm tới tìm ba ruột đấy! Đây là một câu chuyện mạo hiểm của bản thân.”
Tôi cười tự giễu: “Nhưng dọc đường đi, mạo hiểm lớn nhất của chị chính là cho em và anh Hai lên xe chị…”
Tử An sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha. Cậu ấy lúc nào cũng không kiêng nể gì, nhưng vẻ mặt tươi cười tràn ngập thanh xuân của cậu ấy lại khiến người ta khó có thể trách móc nặng nề.
Tôi liếc nhìn anh Hai một cái, phát hiện anh đang nhìn tôi. Anh ngồi bên cạnh tôi, nhưng ánh mắt như là cách tôi rất xa…
“Tây Vĩnh,” Ngụy Mộng kéo tay tôi nói, “Cháu có vui không?... Dì nói là, cháu đã tìm được thứ cháu luôn muốn tìm…”
Trong lúc nhất thời, tôi không biết nên trả lời thế nào.
Vấn đề này của dì ấy, giống như là mở ra chiếc hộp Pandora, hàng ngàn chữ bay ra, tôi căn bản không thể bắt lấy.
Ngay lúc tôi ngớ ra không biết làm sao, anh Hai nói: “Mẹ, thói quen xấu khi làm cô giáo của mẹ lại tái phát rồi, luôn muốn đặt ra câu hỏi để người ta trả lời…”
Ngụy Mộng lập tức tỉnh ngộ, vỗ lưng tôi: “Được, chúng ta không nói chuyện này nữa, uống một ly trước đi!”
Mặc dù trong lòng tôi còn cảm kích, nhưng tôi lại không có dũng khí nhìn anh. Chỉ nghiêm túc cầm ly rượu trước mặt, uống cạn champagne bên trong.
Tối nay, tôi ở đất khách quê người cảm nhận được bầu không khí khác với lễ quốc khánh, trong nhà hàng mọi người đều mỉm cười, đèn chiếu xuống cửa kính, màu sắc lần lượt thay đổi, chúng tôi uống một ly rồi lại một ly khác, sự nhiệt tình của người Tây Ban Nha đối với cuộc sống và ngày lễ vượt qua sự tưởng tượng của tôi.
Chín giờ, màn đêm chưa buông xuống ở Madrid, chúng tôi đi đến sân khấu kịch, một màn tiệc khác lại bắt đầu.
Trước khi sân khấu mở màn, tôi quyết định đi toilet trước. Tác dụng của champagne chậm và mạnh hơn tôi tưởng, cho dù còn chưa tới nỗi nôn mửa, nhưng ít nhất đầu tôi đã bắt đầu choáng váng.
Tôi đứng trước bồn rửa tay hít sâu hai hơi, không dám dùng nước lạnh để làm mình tỉnh táo, vẻ mặt ướt sũng mất đi phấn trang điểm thật là bẽ mặt, tôi chỉ có thể tựa vào vách tường đá lạnh như băng, định làm cho mình tỉnh lại.
Cứ như vậy ngây người mười lăm phút, tôi mới bắt đầu thoải mái hơn. Sau khi khẳng định bước chân của mình vững vàng, tôi ở trước gương sửa sang lại mái tóc một chút, rồi đi ra ngoài.
Bức màn sân khấu đã kéo lên, tôi nghĩ ca kịch hẳn là bắt đầu rồi, nhưng trên hành lang vẫn không ít người, nhưng tất cả mọi người đều cố gắng duy trì sự im lặng.
Bỗng nhiên, ở phía sau có người nắm thắt lưng tôi, lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, thì một hơi thở ấm áp đã ập đến sau gáy tôi, xen lẫn với mùi rượu mãnh liệt.
Người đàn ông nói một câu bằng tiếng Tây Ban Nha mà tôi nghe không hiểu, sau đó hôn một cái lên cổ tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là hét lên, nhưng hình như âm thanh bị nghẹn ở chỗ nào không thể phát ra được. Tôi không ngừng vùng vẫy, sợ hãi và bất an lập tức giống như thủy triều dâng lên trong lòng.
Sau đó người kia chợt thả tôi ra, tôi loạng choạng lùi về sau vài bước. Tôi xoay người, mới phát hiện là anh Hai.
Anh nhíu mày nhìn người say rượu kia, nhưng tôi kinh ngạc nhìn sườn mặt anh, bởi vì tôi chưa hề thấy anh giận dữ như vậy.
Người kia than thở vài câu còn muốn sang đây, bỗng nhiên có hai người bên cạnh giữ anh ta lại, luôn miệng nói tiếng Tây Ban Nha. Tôi đoán bọn họ đang xin lỗi, anh Hai đưa tay ôm vai tôi, dáng vẻ nói chuyện và giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Khi hai người kia nghe anh Hai nói xong thì nhìn tôi, bọn họ bày ra vẻ mặt có lỗi, nói quang quác một hồi với chúng tôi. Tôi xấu hổ và bất an lấy tay phủi nơi bị hơi thở xa lạ hôn qua, tôi kéo tay áo anh Hai:
“Đầu em hơi choáng, anh có thể dẫn em ra ngoài hóng gió không?”
Nhưng mà, ban đêm vào tháng tám của Madrid lại hình như không tìm thấy gió. Là một thành phố đất liền, đêm xuống tại Madrid oi bức. Nhưng kỳ quái là, sự oi bức trong không khí lại như thừa số nổi lơ lửng đón mừng. Tôi nghĩ, đây là một thành phố có sức hấp dẫn nhất từ đầu đến cuối.
Nhưng tôi của giờ phút này lại không rảnh rỗi đi nhận thức sức hấp dẫn của nó, sau khi choáng váng đầu biến mất, nhức đầu quả thực tra tấn thần kinh não của tôi.
“Em có thể ngồi xuống không?” Không đợi anh Hai trả lời, tôi tự mình ngồi trên bậc thang trước cửa nhà hát.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh sau lưng tôi, sau đó anh chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh tôi, bắt đầu kéo nơ trên cổ xuống.
“Đừng!” Tôi vội đưa tay ngăn anh lại, “Đợi còn phải vào trong nữa…”
Anh dừng một chút: “Em xác định?”
Tôi nắm lấy cổ tay anh, kinh ngạc suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn buông ra.
Anh Hai kéo nơ xuống, bỏ vào trong túi quần, sau đó giống như tôi, chẳng nói câu nào mà ngắm nhìn mọi người ở ngoài hàng rào sắt của sân khấu kịch vừa đi vừa quơ lá cờ, hoặc là lớn tiếng vui đùa ầm ĩ.
Không biết qua bao lâu, tôi nói: “Hoá ra anh cũng không thích như vậy à…”
“Điều này không có liên quan đến thích hay không thích,” anh nhún vai, “Chẳng qua đây không phải là cuộc sống của anh… Đây là cuộc sống của Emilio và mẹ anh.”
“Vậy cuộc sống của anh là gì?” Tôi quay đầu hỏi anh.
“…Phòng làm việc, mô hình, sơ đồ phác thảo, linh kiện, số liệu máy tính, còn có vô số hình ảnh và cơ học kết hợp với tư tưởng kiến trúc.”
“Nếu không biết tính tình của anh, em sẽ cho rằng anh đang đùa giỡn.” Tôi nhìn người đến người đi trên đường, chợt rơi vào cảm xúc nhớ nhà khó hiểu.
Anh Hai quay đầu sang đây, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi không nhìn anh, chỉ thở dài: “Lộ Ngụy Minh, anh thật sự không hận em?”
“Hình như anh đã trả lời vấn đề này rồi.” Anh cũng quay đầu đi, không nhìn tôi.
“Vậy anh trả lời một lần nữa đi.”
“Vì sao anh phải hận em?” Anh hỏi lại.
Tôi đảo mắt: “Anh không thể trả lời ‘hận’ hoặc ‘không hận’ sao?”
“…Không hận.”
Tôi còn muốn tiếp tục than phiền nữa, nhưng nghe câu trả lời trắng ra, tôi bỗng chốc không biết nên tiếp tục thế nào.
Chúng tôi trầm mặc, trên bậc thang trước cửa lớn của sân khấu kịch, chúng tôi dường như trở nên vô cùng nhỏ bé, dưới sao trời của màn đêm, cả Madrid cũng trở nên rất nhỏ bé.
“Muốn khóc thì khóc đi.” Anh Hai nói.
Tôi muốn nói khóc làm gì. Nhưng hé miệng ra, nước mắt lại chảy xuống.
Anh không nhìn tôi, chỉ là vươn tay ôm tôi, vỗ vai tôi: “Nếu không có hai người kia ở đó, anh đã đánh tên kia một trận.”
Tôi vừa khóc vừa cười.
Chẳng lẽ anh thấy được sự uất ức giấu sau nụ cười của tôi sao?
“Anh Hai, anh biết không,” tôi lau nước mắt nói, “Em muốn về nhà.”
“…”
“Em nói là, nhà của em… nhà em ở Thượng Hải.”
“…Anh biết.”
“?” Tôi nhìn sườn mặt anh, muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Anh như là không muốn để ý đến tôi, chỉ nhìn đám người cách đó không xa.
Tôi suy nghĩ, bỗng nhiên đứng lên, lại thiếu chút nữa bị mắt nổi đom đóm trước mặt đánh bại.
Anh Hai vội vàng đứng dậy đỡ tôi, tôi nhìn anh, nói: “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố.” Người nào chưa từng đến đây thì có lẽ rất khó nhận biết “lễ cuồng hoan” là cái gì. Ít nhất theo tôi mà nói, từ lúc chào đời tới nay ngày lễ có ấn tượng sâu sắc nhất chỉ là lễ quốc khánh vào một năm nào đó, khắp nơi trên đường là những người trẻ tuổi cầm bong bóng và gậy, tôi cùng vài người bạn học ăn xong cơm tối thì đi dạo trên con đường náo nhiệt nhất, có đôi khi sẽ đi qua một nhóm bạn nhỏ tuổi xấp xỉ với chúng tôi, mặc dù không biết, chúng tôi vẫn đùa dai dùng gậy gõ đầu đối phương. Ngày đó tôi nhớ rõ tới khuya mới về nhà, nhưng lúc tôi về nhà, trên đường vẫn chật ních người…
Thế nhưng lễ cuồng hoan ở đây có không khí sôi nổi hơn, mặc kệ nam nữ già trẻ, có người vừa đi vừa uống bia, có đeo mặt nạ khoa trương hoặc là hoá trang đầy mặt, có nắm một chùm bong bóng, có đeo ruy băng… Mặc dù màn đêm buông xuống, nhưng trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười hưng phấn.
Cuồng hoan không viết trên mặt bọn họ, mà là tràn ngập trong không khí ở Madrid.
Tôi mua hai thứ đồ loé sáng ở ven đường, lúc đầu anh Hai sống chết không đội, nhưng tôi giả vờ muốn khóc, rơi vào đường cùng, anh đành phải đội. Tôi mua một “gậy tiên nữ” phát quang.
“Bây giờ, cuối cùng em đã biến thành tiên nữ.”
Nói xong tôi bắt đầu vừa xoay vòng, vừa niệm thần chú “Úm ba la xì bùa”.
Anh Hai đút hai tay vào túi quần nhìn tôi, gương mặt vốn khó đoán vì bị bắt đội thứ đồ ngớ ngẩn rốt cuộc dần dần hoà tan.
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, bỗng nhiên có cảm xúc…khó có thể nói ra. Cảm xúc này quấy nhiễu tôi cả buổi tối, nếu không xảy ra màn vừa rồi, tôi nghĩ tôi có thể vẫn sẽ duy trì khoảng cách với anh.
“Sao thế?” Anh Hai cười cười nhìn tôi, đưa tay sờ mặt tôi một chút, “Tiên nữ bị hạ thần chú rồi sao?”
Tôi nhìn anh, trong lòng có một âm thanh nói: mặc kệ nó! Đây là lễ cuồng hoan!
Vì thế tôi nhếch môi, dùng “gậy tiên nữ” chỉ vào anh nói: “Thần à, mau biến người này thành heo đi!”
Nhưng anh Hai đoạt lấy “gậy tiên nữ” trong tay tôi, nói: “Biến em thành con chuột! Em tin không, anh gõ ba cái, em sẽ lập tức biến thành một con chuột!”
Tôi giương miệng, cúi đầu nhìn “gậy tiên nữ” đang loé sáng nằm trên vai tôi, lại ngẩng đầu nhìn thấy anh quá con nít, sau đó tôi xoay người làm bộ hét lên chạy đi.
Chúng tôi chạy trên đường phố Madrid, tôi vừa thét vừa cười, tôi không thấy rõ khuôn mặt của anh Hai, nhưng tôi dường như nghe thấy tiếng cười của anh, anh còn nói, “Bây giờ là cái thứ ba đây.”
Mọi người đang đi đối diện cũng mỉm cười, không ai dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng tôi, cũng không có người tham gia với chúng tôi. Trong bầu không khí, ngoại trừ vui hết mình thì còn có tự do. Tôi như cảm thấy, thành phố này thuộc về chúng tôi, nhưng cũng không thuộc về chúng tôi.
Tôi rốt cục dừng lại tại một hồ phun nước ở ngã ba đường nào đó, mang giày cao gót chạy bộ thật sự không dễ chịu chút nào, huống chi tôi còn mặc váy.
Bước chân của anh Hai cách rất gần, hơn nữa anh dường như không có ý ngừng lại, tôi còn chưa kịp xoay người kêu dừng thì anh đã đến trước mặt tôi, bắt lấy tôi, dùng “gậy tiên nữ” gõ đầu tôi: “Bùm bùm bùm.”
Giây tiếp theo, trên bầu trời bỗng dưng vang lên tiếng nổ, doạ hai chúng tôi đến ngây người.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời —— hoá ra, có người bắn pháo hoa!
Tôi và anh Hai ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện đối phương cũng mở to mắt, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, như là thật sự cho rằng câu thần chú kia linh nghiệm…
Chúng tôi cười khanh khách, cười đến mức như là khóc.
“Làm em sợ muốn chết…” Tôi nói.
“Anh cũng vậy,” anh Hai vỗ ngực, “Anh còn tưởng rằng em thật sự biến thành con chuột.”
“…”
“Lúc đó anh thật sự hối hận muốn chết, sớm biết vậy nên biến em thành xe thể thao, ít nhất anh còn có thể lái trở về.”
“…” Tôi cảm thấy đầu mình như bị vẽ lên ba vạch đen.
Thế là trong bóng đêm, chúng tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chầm chậm bước đi trên đường phố Madrid.
Xung quanh luôn có nhóm người huyên náo đi qua, nhưng từ khi màn đêm buông xuống, lễ cuồng hoan như cũng muốn kéo màn xuống.
Sau trận chạy nhảy vừa rồi, giày cao gót trên chân tôi rốt cục bắt đầu đưa ra kháng nghị, ngón chân truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn. Tôi đoán đôi giày này rất đắt tiền, chỉ là dây quai bằng những mảnh thuỷ tinh đã khiến người ta sinh lòng yêu mến, huống chi nó còn mềm mại hơn giày cao gót bình thường, cho nên tôi có chút hối hận vừa rồi chẳng ngó ngàng gì tới. Bản thân tôi đối với giày dép cũng không có thiên vị gì, chỉ là mẹ già của tôi hoàn toàn yêu thích giày dép, phòng treo quần áo trong nhà hàng năm bày đặt mấy chục loại giày khác nhau, số lượng không thay đổi nhiều lắm, nhưng mỗi khi gặp hàng giảm giá hay sản phẩm mới đưa ra thị trường, mẹ già sẽ lần lượt đổi mới “tàng phẩm” của bà. Bà ngoại tôi thường dùng tư tưởng chủ nghĩa Marx-Lenin của bà để giáo dục mẹ tôi, nhưng mẹ tôi hình như chưa từng dự định muốn nghe theo lời khuyên bảo, với lại tôi không cảm thấy chuyện này kỳ lạ chút nào, bởi tôi vì giống mẹ già “cố chấp” như vậy, nên cũng thích sưu tập vật gì đó. Vì vậy, tôi luôn có phần am hiểu về giày dép, bởi vì mẹ già thường nói: nhìn một người, trước hết phải nhìn chân của người đó.
Kỳ thật, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được lý luận quái đản này rốt cuộc là gì, nhưng tôi biết, những người chịu chi tiền để mua giày đẹp, có lẽ là cùng một loại người với mẹ già —— nói vậy, Ngụy Mộng với mẹ tôi, có thể là cùng một loại người hay không?
Vì thế, ở trong đầu tôi, bóng dáng của hai người dần dần chồng chéo lên nhau…
“Anh có đồng ý với quan điểm này không?” Đi dưới đèn đường, tôi nói với anh Hai, “Trong cuộc sống của con người, có lẽ có rất nhiều đoạn tình cảm, nhưng cuối cùng bọn họ lại phát hiện thực ra bản thân mình yêu thương cùng một loại người.”
Anh Hai không trả lời vấn đề của tôi, mà hỏi thẳng: “Em muốn nói gì?”
Tôi cười khổ một cái, không biết có nên nói không, nhưng cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Em cảm thấy mẹ anh…thực ra có điểm giống mẹ em.”
Trước ngày hôm nay, tôi chưa từng suy nghĩ vấn đề này, mà hiện tại, ý tưởng này giống như trái bom bỗng nhiên nổ tung trong đầu tôi.
Anh Hai sửng sốt một chút, bước chân hình như cũng tạm dừng. Tôi hơi nghiêng người nhìn anh, dưới ngọn đèn mờ tối, tôi không thấy rõ trong đôi mắt sâu xa của anh rốt cuộc có những gì. Nhưng tôi có thể thấy rõ khoé miệng anh cười khổ.
“Phải không…” Câu này của anh, không biết là tán thành hay không.
Tôi bỗng nhiên không muốn kéo dài vấn đề này, trong tiềm thức, tôi biết, có lẽ càng thảo luận sâu về ba mẹ của chúng tôi, sẽ chỉ làm cho quan hệ giữa chúng tôi rơi vào hoàn cảnh xấu hổ lại đau khổ.
“Anh thì sao?” Tôi quyết định làm cho đề tài này trở nên thoải mái một chút, “Anh có nghĩ rằng mình cũng yêu thương cùng một loại người hay không?”
Anh nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười kỳ lạ, tôi lần nữa nhìn thấy…sự quyến rũ trong mắt anh.
Có lẽ cách dùng từ của tôi không quá chính xác, nhưng giờ phút này, tôi chỉ có thể nghĩ đến từ này. “Quyến rũ” hai chữ này đối với anh Hai thật sự có điểm không hợp, nếu bạn muốn tôi dùng hai chữ để hình dung anh, tôi nghĩ phần lớn chính là: cẩn thận, tin cậy, khoẻ mạnh, khô khan…
Nhưng đêm nay chúng tôi đã uống rất nhiều champagne, hơn nữa một loạt sự việc xảy ra, cho dù là tôi hay là anh, cũng bất giác lộ ra một mặt khác chân thật hơn.
“Vậy em thì sao?” Anh không trả lời tôi mà hỏi lại.
“Em…” Tôi cau mày suy nghĩ một lát, nhớ tới việc thiếu kinh nghiệm trong tình cảm có thể lộ ra, tôi vừa thụt lùi vừa nói, “Em nghĩ rằng, em không hiểu đàn ông, cho nên cũng không thể nói đến yêu hay không yêu.”
Anh Hai cười rộ lên, dường như suy nghĩ câu nói cuối cùng của tôi, sau cùng anh nói: “Anh vốn muốn nói, phụ nữ ở bên ngoài nhìn qua có khác biệt rất lớn, nhưng trên thực tế trong lòng cũng gần giống vậy. Tuy nhiên sau khi nghe em nói xong, anh nghĩ rằng có lẽ là vì anh không hiểu phụ nữ.”
Tôi nhếch môi cười: “Anh muốn kết hôn phải không?”
“Có một thời gian quả thật rất muốn.” Anh thở dài, không giống như là oán trách, ngược lại như là một loại giải phóng.
“Hiện tại thì sao?”
“Hiện tại?” Anh cười lên, “Giống như em nói, có lẽ anh vốn không hiểu phụ nữ, cho nên…”
Anh nhún vai, đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ hoàn toàn thả lỏng.
Tôi xoay người, mang giày cao gót đi từng bước về phía trước. Chúng tôi một trước một sau trên đường phố Madrid, đi dưới đèn đường, đi dưới ánh hoàng hôn. Gió thổi trên làn da, có chút cảm giác mát lạnh, khiến cho màn đêm buông xuống trở nên rõ rệt.
Tôi chợt xoay người, thụt lùi nhìn anh Hai: “Vừa rồi em nói em muốn về nhà, anh không thấy giật mình chút nào sao?”
Anh nhìn tôi, vẻ mặt lạnh nhạt: “Con người, cho dù phiêu bạt ở bên ngoài bao lâu, cuối cùng vẫn muốn trở về nhà. Đây là lẽ thường của đời người.”
Nhìn thấy đường nét kiên nghị của khuôn mặt anh, lòng tôi sinh ra phiền muộn: có lẽ, cũng sắp đến lúc tạm biệt. Tôi biết ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến, nhưng vẫn không muốn suy nghĩ.
Tôi chẳng muốn hỏi anh có nhớ tôi hay không, việc đó dường như có chút quái đản. Nhưng tôi hy vọng thỉnh thoảng anh sẽ nhớ tôi, ít nhất, khi tôi tưởng tượng lúc về nhà, tôi nhất định sẽ nhớ tất cả mọi việc đã xảy ra trong mùa hè này, thị trấn đất đỏ, hoa oải hương, con đường thôn quên, thành luỹ, giáo đường của Gaudí, ban đêm tĩnh lặng, lễ cuồng hoan… Đương nhiên, còn có những người mà tôi quen biết.
Tất nhiên, nhất là anh Hai.
Nghĩ đến đây, cái mũi của tôi bỗng nhiên đau xót, thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Sau đó, anh Hai điềm nhiên như không mà đi tới ôm vai tôi, tiếp tục đi về phía trước.
“Đừng lau nước mắt, như vậy rất mất mặt.” Anh nói.
Vòng tay của anh rất ấm áp, khiến cho sự mát lạnh trên làn da tôi vừa bị gió thổi đến đều tan biến.
Chúng tôi đi qua một hồ phun nước, hồ phun nước này thật lớn, nằm giữa ngã ba đường. Nửa đêm, trên đường hầu như không có xe, vì vậy những người đi đường đều ngồi cạnh hồ phun nước nói chuyện phiếm.
“Muốn uống chút gì không?” Anh Hai hỏi.
Lúc này tôi mới phát hiện mình lại rất đói bụng: “Không muốn uống, nhưng em muốn ăn gì đó.”
Vừa dứt lời, tiếng bụng đói kêu lên, nhưng không phải tôi phát ra âm thanh này, là anh Hai.
Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Hơn nửa đêm muốn tìm nhà hàng ở Madrid thật sự không có gì khó, tôi thậm chí có tâm tình ăn uống như tám đứa trẻ, cho nên khi anh Hai đề nghị mua hai phần thịt xông khói nướng và bánh kem ở ven đường, tôi quả thực muốn hoan hô nhảy múa.
Mua bánh kem xong, hai Hai không biết lấy đâu ra hai chai bia, chúng tôi tìm một bậc thang có thể nhìn thấy hồ phun nước, rồi ngồi xuống bắt đầu ăn. Sau khi no say, trông thấy mọi người vui đùa ồn ào cách đó không xa, tâm trạng của tôi bỗng nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh.
“Anh sẽ đến Thượng Hải chứ?” Tôi nói, “Nếu anh đến, em có thể dẫn anh ra ngoài đi dạo.”
Giống như mùa hè này, anh dẫn tôi đi du lịch tạu miền Nam nước Pháp và Tây Ban Nha.
Nghĩ đến đây, tôi lại trở nên rất mong đợi. Nhưng tưởng tượng đến sẽ chia tay với bọn họ, và với vùng đất này, một loại tình cảm không nỡ khiến tâm trạng của tôi giảm sút.
Anh Hai cúi đầu, nhìn bậc thang ở dưới chân, cười khổ một cái: “Em hy vọng anh đến sao?”
“Đương nhiên.” Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“Anh luôn cho rằng…” Anh ngẩng đầu, ngắm nhìn hồ phun nước cách đó không xa, “Em rất ghét anh.”
“Không phải đâu!” Tôi kêu to, “Rõ ràng là anh ghét em!”
Anh Hai quay đầu, dùng cùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi: “Sao anh lại ghét em…”
“Anh có đầy đủ lý do để ghét em, bởi vì em là đứa con gái riêng không biết từ đâu ra của ba,” tôi nhìn anh, phát hiện trong mắt anh có loại thảng thốt không nói nên lời, “Hơn nữa anh luôn xa cách với em.”
“Anh đâu có!” Anh lên án tôi, dáng vẻ vô tội.
“Anh có.” Tôi mở to mắt, dưới tác dụng của rượu cồn và tâm tình nhớ nhà, tôi nói ra tất cả, “Mặc kệ Tử An nói muốn ăn gì, đi đâu, hoặc là đau đầu nhức óc, anh sẽ luôn cố gắng thoả mãn cậu ấy, quan tâm cậu ấy. Nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng hỏi ý kiến của em, cũng không hỏi em cần gì, cũng chưa bao giờ quan tâm em suy nghĩ cái gì!”
Anh Hai nhìn tôi, mở to mắt, không biết cái này coi như là chột dạ, hay là anh thật sự không biết nên trả lời thế nào.
“Hơn nữa,” tôi lại tiếp tục lên án, “Trước khi đến Madrid, anh đều rất ít cười với em, mỗi lần đối mặt với em, anh đều đưa ra khuôn mặt cứng nhắc như là tốt nhất em đừng tồn tại.”
“Anh….Anh…” Anh Hai kinh ngạc hồi lâu mới nghẹn ra một câu, “Anh sợ em cảm thấy anh phiền phức!”
Tôi nhíu đầu lông mày: “Phiền phức? Vì sao?”
“Bởi vì Tử An luôn cảm thấy anh phiền mà.”
“…”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, thật không biết nên nói gì mới tốt. Nhưng tôi lại kìm lòng không được mà bật cười, hoá ra anh không phải khó ở chung, mà là…ngốc.
“Đương nhiên,” Anh Hai ho nhẹ một tiếng, “Em cũng không được lòng người bao nhiêu… Nhưng mà! Anh tuyệt đối không bày ra sắc mặt cho em xem!”
Tôi nhìn ánh mắt anh, càng cảm thấy anh thật sự…không giống người đàn ông tôi đã quen lúc trước. Anh thẳng thắn như vậy, thẳng thắng đến mức khiến người ta không đành lòng mà trách móc anh nặng nề. Hoá ra dưới bề ngoài lạnh nhạt của anh là một trái tim đơn thuần đang đập mạnh.
Anh không nói những lời cảm động, nhưng tôi vẫn xúc động, tôi chợt cảm thấy rất vui, mặc dù chuyện ba mẹ luôn khiến trong lòng tôi có một bóng ma che lại làm cho tôi không thể thở nổi, nhưng rời khỏi nhà, đi đến nơi xa ngàn dặm, quen biết ba ruột của tôi, quen biết người đàn ông ở trước mắt tôi, khi tôi nghĩ đến mình có duyên phận kỳ diệu với bọn họ, trong lòng tôi như được hạnh phúc lấp đầy.
“Cám ơn anh, cho dù nói thế nào, cám ơn anh…” Tôi vươn tay ôm cổ anh Hai, rất tự nhiên hôn một cái lên trán anh. Ngoài người yêu ra, tôi chưa từng chủ động hôn bất cứ người khác phái nào, thế nhưng nụ hôn này là từ trong thâm tâm… Tôi không biết phải hình dung thế nào, tôi chỉ là muốn làm vậy.
Giống như ngoại trừ hôn anh, tôi cũng không nghĩ ra cách khác có thể biểu đạt tâm tình của tôi vào lúc này…
Tôi buông anh ra, phát hiện anh ngạc nhiên nhìn tôi, như là bị doạ rồi. Tôi thật sự cảm thấy buồn cười, hoá ra anh ngại ngùng như vậy, chỉ là hôn lên trán mà anh cũng đỏ mặt, huống chi chúng tôi là anh em!
Tôi nhếch môi, nghĩ muốn mở miệng trêu chọc anh vài câu, lại cảm thấy khuôn mặt anh rất gần, gần đến mức…người bị doạ đổi thành tôi. Hơn nữa, anh hình như không có ý muốn dừng lại.
“Anh ——”
Tôi muốn hỏi anh làm gì?
Nhưng đã không cần hỏi, bởi vì tôi phát hiện anh đang hôn tôi. Không phải hôn trán tôi, mà là đôi môi. Không phải nụ hôn biểu đạt sự cảm kích, mà là…loại hôn của nam nữ hôn nhau.
Tôi sửng sốt hồi lâu, cho đến khi anh cạy mở hàm răng của tôi, bắt lấy đầu lưỡi cứng đờ của tôi, tôi mới theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Nhưng mà…nhưng đẩy mãi cũng không nhúc nhích, một chút cũng không nhúc nhích! Cánh tay của anh không biết siết chặt tôi từ lúc nào, khiến tôi không thể động đậy, cho đến giờ phút này, tôi mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, một loại sợ hãi đối với một thế giới không biết bỗng chốc vỡ tung trong lòng tôi. Tôi dùng sức đánh anh, nhưng nắm tay của tôi bị anh nắm chặt, lòng bàn tay anh nóng bỏng đến mức muốn thiêu cháy trái tim tôi.
Tôi hoảng hốt đến cực điểm, hơi thở của anh giống như thuỷ triều ập lên tôi, trong đầu tôi trống rỗng, gần như bị bao phủ…
Nhưng vào lúc này, tiếng chuông vang lên từ phía xa xa, đó là tiếng chuông của giáo đường, tiếng vang lọt vào tai, giống như cảnh báo tôi tỉnh lại.
Cuối cùng tôi dùng sức đẩy Lộ Ngụy Minh ra, anh thở hổn hển, tôi cũng thở hổn hển, anh vẫn nắm tay tôi, nhìn tôi, ánh mắt anh vô cùng phức tạp.
Trái tim và đầu óc tôi khó thở, tức giận đến mức muốn đánh anh ngay lập tức, vừa mới giơ tay lên, tôi cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó liền mất đi tri giác…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.