Chương 15: Tiểu dấm chua di tình
Đan Khúc Vị Thành Ca
13/05/2021
"Điều kiện gì?" mắt trái của Vệ Lương bỗng giật giật mấy cái, tự dưng Nàng có một dự cảm không lành.
An Mân nhíu mày:
"Tạm thời chưa có nghĩ ra."
Vệ Lương còn chưa kịp thở phào nhẹ nhỡm thì đã bị An Mân lạnh mặt nói chêm một câu:
" Sau này không được khiêu vũ với cô gái nào khác! Nếu như để chị thấy, chị... chị nhất định đâm mù hai mắt mình."
Trong đầu An Mân không khỏi nhớ lại hình ảnh kinh diễm của Vệ Lương khiêu vũ bên cạnh nữ sinh khác, hình ảnh đó cứ khắc sâu vào tâm trí nàng, khiến nàng giận dữ không vui!!!
"Này này.... Không được nói bậy!!!" Vệ Lương đưa tay che lại miệng An Mân, vẻ mặt thương cảm:
"Sau này tôi không khiêu vũ nữa thì được chứ gì..."
"Như vậy cũng được..." An Mân chớp chớp mắt, cầm lấy ly kem trên bàn, múc một muỗng dút cho Vệ Lương, chính nàng cũng vui vẻ ăn cùng.
Lúc này không còn biết ngượng à? Vệ Lương chớp mắt một cái, bỗng dưng nghĩ tới một vấn đề:
"Chuyện vừa rồi có tính là điều kiện hay không?"
"Không tính~~"
An Mân ngậm chiếc muỗng trong miệng, đưa tay xoa xoa đầu Vệ Lương.
Vệ Lương vuốt vuốt tóc, đột nhiên nhận ra, người con gái Nàng yêu nhìn bề ngoài thì ôn nhu như thế thôi chứ thật ra rất bạo lực... haizzz hàng lấy rồi có thể trả lại được không ta.
An Mân dường như có thể nghe thấy tiếng lòng của Vệ Lương, nàng ngừng mọi động tác, trừng to mắt:
"Sao, hối hận à???"
"Đâu có!!" Vệ Lương cọ cọ trước ngực An Mân.
"Sau này ở nhà của chúng ta, tôi chính là Bụi Thái Lang, phụ trách kiếm tiền chăm sóc chị, còn chị là Hồng Thái Lang, phụ trách quản tôi. Được không?"
An Mân nghe Vệ Lương cam đoan một cách ngây thơ, không thể nói là không cảm động được.
"Giảng viên An, hôm nay không trở về được không?"
Vệ Lương chăm chú nhìn chằm chằm An Mân, Nàng thật sự luyến tiếc cùng người con gái Nàng yêu xa nhau dù chỉ một phút.
An Mân khó xử nhíu mày, tuy rằng nàng rất muốn ở bên cạnh Vệ Lương nhưng nếu như vậy có ổn hay không, mọi chuyện có vẻ tiến triển quá nhanh, nàng không thể nắm bắt được....
Vệ Lương nhìn thấy An Mân do dự, khe khẽ thở dài:
"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, chị đừng để trong lòng."
Nhìn vẻ mặt thất vọng, ánh mắt ảm đạm mất đi thần sắc của Vệ Lương, An Mân sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt Nàng cơ chứ. Thả ly kem xuống mặt bàn, vùi đầu vào trong ngực Vệ Lương:
"Hôm nay không về...."
"Thật sao?" Bởi vì kinh hỉ nên giọng nói của Vệ Lương cũng to cao hơn bình thường. Vệ Lương mỉm cười, ôm chặt An Mân vào lòng, ánh mắt trở nên ôn nhu mềm mại:
"Giảng viên An, có chị bên cạnh thật tốt."
An Mân nghe vậy ngẩng đầu nhìn Vệ Lương mỉm cười chua xót:
"Chị không hề tốt, chị la em, còn không để ý tới cảm xúc của em, trốn tránh em. Chị như vậy thì làm sao được gọi là tốt, không chút nào tốt cả..."
An Mân đưa tay nâng cằm của Vệ Lương lên, xoa xoa khuôn mặt Nàng:
"Sau này không cho phép em đánh nhau, càng không cho phép em tự tổn thương chính mình, biết không?"
Vệ Lương gật đầu, nhìn thẳng vào mắt An Mân, nhẹ nhàng nói:
"An Mân, tôi chưa từng thật lòng thích một ai cả, tôi cũng không biết thích một người sẽ là cảm giác gì, phải làm như thế nào mới là tốt nhất cho người đó. Cho nên nếu tôi có làm chuyện gì sai trái hay vô lý, tôi mong chị nhất định phải nói cho tôi biết, để cho tôi có thể sửa. Đừng bỏ mặc tôi, không để ý tới tôi, được không?"
"Vệ Lương, em là một đứa trẻ tốt....đứa ngốc."
An Mân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Vệ Lương. Giờ khắc này nàng cảm thấy Vệ Lương không hề giống như người khác đồn đại, kiêu ngạo ương ngạnh bất tuân tiểu ma vương, Nàng giống như một đứa trẻ tội nghiệp khuyết thiếu cảm giác an toàn, yếu ớt cần người chở che.
"Không, tôi không phải trẻ con, tôi trưởng thành rồi!!" Vệ Lương cầm lấy bàn tay của An Mân áp lên khuôn mặt mình, chân thành mà nói:
"An Mân, tôi sẽ chăm sóc chị, bảo vệ chị cả đời này, không bao giờ xa cách..."
An Mân mỉm cười nhìn Nàng:
"Tiểu tử ngốc, chị đói bụng" trong lòng nàng thầm hẹn ước:
"Cả đời nhất thế, mãi không chia lìa!!!!"
"Tôi đi làm cơm." Vệ Lương cười xoay người bước vào bếp, trước khi đi Nàng cũng không quên hôn lên trán An Mân một cái. Lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, sau đó xắt gọt đun nấu, thân hình Nàng loay hoay trong gian bếp làm ấm lòng An Mân.
Tục ngữ thường nói, muốn giữ được trái tim người mình yêu thì trước tiên phải giữ lấy cái bụng của họ trước. Điều này Vệ Lương tuyệt đối tin tưởng. Mà nói tới công phu làm bếp của Vệ Lương cũng phải kể ra công lao đầu thuộc về Đường Chi Ngữ, này không phải nàng ta ban tặng còn ai.
Trước kia, Vệ Khuynh Lương bận rộn công việc, trong nhà thường ngày chỉ có hai chị em các Nàng, chuyện ăn ở bếp núc cũng phải tự thân vận động. Nhưng phải nói hết lần này tới lần khác, phong hoa tuyệt đại nữ cường nhân Đường tỷ tỷ của chúng ta chính là một tiểu thư mười ngón không dính xuân thủy, chuyện bếp núc thì thôi....haizz, ngu ngốc không ai bằng.
Vệ Lương sau một lần ăn mì nàng ta nấu xong thì sống chết không cho nàng ta bước vào phòng bếp nửa bước. Vì thể từ đó tiểu Vệ Lương dù thân người bé nhỏ nhưng lại rất có duyên với nhà bếp, có thể là thiên phú trời cho, đồ ăn do Nàng nấu tuyệt không chê vào đâu được. Những món ăn của Nàng làm cho Đường Chi Ngữ muốn ngừng đũa mà không được, ngay cả Vệ Khuynh Lương nếm qua một lần cũng không ngừng mở miệng khen ngon.
Chưa tới một tiếng đồng hồ, một bàn mỹ thực đẹp mắt lại không kém phần dinh dưỡng gồm hai món mặn một món canh đã ra lò. Cải xanh xào, chân gà hấp gừng, canh đậu hủ nấu đầu cá.
Sắc hương vị đủ cả mười phần, mùi hương thơm nức mũi. Hai mắt An Mân tỏa sáng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của nàng ta mà Vệ Lương cảm thấy vui mừng không thôi.
"Vệ Lương, trước giờ em không hề nói cho chị biết em biết nấu ăn đó nha..."
An Mân cảm thấy chính nàng vô tình nhặt được bảo bối, một người hoàn mỹ như Vệ Lương nếu như bỏ qua thì dù cho có đi khắp chân trời góc bể cũng chưa chắc tìm ra người thứ hai tốt như Vệ Lương.
"An Mân, chị cũng đâu có hỏi tôi đâu!!" Vệ Lương thấy An Mân ăn ngon miệng cũng vui vẻ hớn hở ra mặt.
"Ừ, đúng vậy!!" An Mân lầm bầm trong miệng vài câu gì đó rồi lại tiếp tục động đũa mà ăn. Chờ đến lúc thức ăn trên bàn đã vơi hơn một nửa nàng mới phát hiện, Vệ Lương vẫn chưa cầm đũa ăn cùng nàng.
"Sao em không ăn?"
Vệ Lương nháy mắt mấy cái, cười bỡn cợt:
"Tôi chỉ muốn nhìn chị, mà nói thật nhìn chị ăn còn thú vị hơn là chính mình ăn nữa đó..."
Nói xong Nàng rút một tờ khăn giấy giúp An Mân lau đi vết dầu mỡ dính trên mặt và quần áo. Cô nàng này lúc đi ăn bên ngoài thì tao nhã đoan trang giống như một vị mệnh phụ phu nhân của châu Âu. Nhưng khi ăn ở nhà thì thôi rồi, giống như một đứa trẻ háu ăn. Nhưng thật lạ là, Vệ Lương thích tính cách của An Mân như vậy.
An Mân liếc Vệ Lương một cái, hừ nhẹ rồi gắp một miếng chân gà cho vào chén của Nàng.
"Ăn nhanh đi, nếu không sẽ không có sức rửa chén..."
Vệ Lương ai oán, khuôn mặt biểu hiện vẻ không tin, đôi chân mày nhíu lại đăm chiêu"
"Không phải là chị rửa chén sao?"
"Đừng có giỡn, trước giờ chị không có đụng tới mấy thứ đầy dầu mỡ đó đâu!!!"
An Mân tốt bụng vỗ vỗ vai của Vệ Lương, nàng đi tới tủ lạnh lấy ra một hộp ô mai bắt đầu tráng miệng...
Huhu, thật không dám nghĩ nha, thì ra một giảng viên An bình thường ngoài mặt luôn ôn nhu nho nhã vậy mà giờ đây thật là phúc hắc!!
Vệ Lương cam chịu bới cơm ăn, Nàng còn không quên lâu lâu dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía An Mân. Mà An Mân vừa ăn ô mai vừa thản nhiên xem tivi như muốn nói:
"Em làm gì được chị nè!!!"
Ức hiếp...tuyệt đối hiếp người quá đáng!! Vệ Lương thở dài một hơi, nhíu mày nhìn về phía An Mân:
<Việc nhỏ nhặt như thế này trước nhịn chị đi, nhưng có những chuyện không phải chị muốn ức hiếp tôi là dễ đâu!!>
An Mân bị nụ cười gian xảo của Vệ Lương làm cho nổi hết cả da gà, nàng không thể làm gì khác hơn là giả vờ ngó lơ, ngắm mắt không biết.
Mà bên này Vệ Lương vừa hớn hở thu dọn chén đĩa đem đi rửa vừa cất vang bài Quốc tế ca: "Vùng lên hỡi những nô lệ ở thế gian......"
Trước đây Vệ Lương chưa bao giờ nghĩ, nấu cơm rửa chén lại có thể là một chuyện vui vẻ như vậy. Thế nên mới nói, bên cạnh người mình yêu, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt nhưng cũng hạnh phúc biết bao.
Lúc Nàng làm xong mọi chuyện trở về phòng khách thì nguyên hộp ô mai đã bị ai đó tiêu diệt hơn một nửa. Vệ Lương nhanh tay đoạt lấy, trừng mắt nhìn An Mân:
"Ăn như vậy dễ đau bụng lắm!!"
"Nhưng mà... nhưng mà chị còn muốn ăn." An Mân tỏ vẻ đáng thương, ánh mắt rưng rưng nhìn về phía hộp ô mai trong tay Vệ Lương, nàng vươn tay định lấy nhưng nửa đường bị chặn lại.
"Ừ, cho chị nè." Vệ Lương cười hì hì, ngậm một viên ô mai rồi tiến đến gần bên miệng An Mân, mơ hồ nói:
"Ăn."
"Vô lại!!!"khuôn mặt An Mân đỏ bừng, nàng đưa tay đẩy mạnh cái kẻ xấu xa trước mặt rồi nhanh chóng di chuyển sang băng ghế khác.
"Ha ha......" Vệ Lương nuốt viên ô mai trong miệng, ngả người xuống sô pha cười to.
"An Mân, dọn đến đây đi, tôi muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy chị. Tôi muốn nhìn thấy chị trước khi đi vào giấc ngủ. Và mỗi khi thức giấc, người đầu tiên tôi muốn gặp cũng là chị. Dọn đến ở với tôi đi!!!!"
An Mân nhíu mày:
"Tạm thời chưa có nghĩ ra."
Vệ Lương còn chưa kịp thở phào nhẹ nhỡm thì đã bị An Mân lạnh mặt nói chêm một câu:
" Sau này không được khiêu vũ với cô gái nào khác! Nếu như để chị thấy, chị... chị nhất định đâm mù hai mắt mình."
Trong đầu An Mân không khỏi nhớ lại hình ảnh kinh diễm của Vệ Lương khiêu vũ bên cạnh nữ sinh khác, hình ảnh đó cứ khắc sâu vào tâm trí nàng, khiến nàng giận dữ không vui!!!
"Này này.... Không được nói bậy!!!" Vệ Lương đưa tay che lại miệng An Mân, vẻ mặt thương cảm:
"Sau này tôi không khiêu vũ nữa thì được chứ gì..."
"Như vậy cũng được..." An Mân chớp chớp mắt, cầm lấy ly kem trên bàn, múc một muỗng dút cho Vệ Lương, chính nàng cũng vui vẻ ăn cùng.
Lúc này không còn biết ngượng à? Vệ Lương chớp mắt một cái, bỗng dưng nghĩ tới một vấn đề:
"Chuyện vừa rồi có tính là điều kiện hay không?"
"Không tính~~"
An Mân ngậm chiếc muỗng trong miệng, đưa tay xoa xoa đầu Vệ Lương.
Vệ Lương vuốt vuốt tóc, đột nhiên nhận ra, người con gái Nàng yêu nhìn bề ngoài thì ôn nhu như thế thôi chứ thật ra rất bạo lực... haizzz hàng lấy rồi có thể trả lại được không ta.
An Mân dường như có thể nghe thấy tiếng lòng của Vệ Lương, nàng ngừng mọi động tác, trừng to mắt:
"Sao, hối hận à???"
"Đâu có!!" Vệ Lương cọ cọ trước ngực An Mân.
"Sau này ở nhà của chúng ta, tôi chính là Bụi Thái Lang, phụ trách kiếm tiền chăm sóc chị, còn chị là Hồng Thái Lang, phụ trách quản tôi. Được không?"
An Mân nghe Vệ Lương cam đoan một cách ngây thơ, không thể nói là không cảm động được.
"Giảng viên An, hôm nay không trở về được không?"
Vệ Lương chăm chú nhìn chằm chằm An Mân, Nàng thật sự luyến tiếc cùng người con gái Nàng yêu xa nhau dù chỉ một phút.
An Mân khó xử nhíu mày, tuy rằng nàng rất muốn ở bên cạnh Vệ Lương nhưng nếu như vậy có ổn hay không, mọi chuyện có vẻ tiến triển quá nhanh, nàng không thể nắm bắt được....
Vệ Lương nhìn thấy An Mân do dự, khe khẽ thở dài:
"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, chị đừng để trong lòng."
Nhìn vẻ mặt thất vọng, ánh mắt ảm đạm mất đi thần sắc của Vệ Lương, An Mân sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt Nàng cơ chứ. Thả ly kem xuống mặt bàn, vùi đầu vào trong ngực Vệ Lương:
"Hôm nay không về...."
"Thật sao?" Bởi vì kinh hỉ nên giọng nói của Vệ Lương cũng to cao hơn bình thường. Vệ Lương mỉm cười, ôm chặt An Mân vào lòng, ánh mắt trở nên ôn nhu mềm mại:
"Giảng viên An, có chị bên cạnh thật tốt."
An Mân nghe vậy ngẩng đầu nhìn Vệ Lương mỉm cười chua xót:
"Chị không hề tốt, chị la em, còn không để ý tới cảm xúc của em, trốn tránh em. Chị như vậy thì làm sao được gọi là tốt, không chút nào tốt cả..."
An Mân đưa tay nâng cằm của Vệ Lương lên, xoa xoa khuôn mặt Nàng:
"Sau này không cho phép em đánh nhau, càng không cho phép em tự tổn thương chính mình, biết không?"
Vệ Lương gật đầu, nhìn thẳng vào mắt An Mân, nhẹ nhàng nói:
"An Mân, tôi chưa từng thật lòng thích một ai cả, tôi cũng không biết thích một người sẽ là cảm giác gì, phải làm như thế nào mới là tốt nhất cho người đó. Cho nên nếu tôi có làm chuyện gì sai trái hay vô lý, tôi mong chị nhất định phải nói cho tôi biết, để cho tôi có thể sửa. Đừng bỏ mặc tôi, không để ý tới tôi, được không?"
"Vệ Lương, em là một đứa trẻ tốt....đứa ngốc."
An Mân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Vệ Lương. Giờ khắc này nàng cảm thấy Vệ Lương không hề giống như người khác đồn đại, kiêu ngạo ương ngạnh bất tuân tiểu ma vương, Nàng giống như một đứa trẻ tội nghiệp khuyết thiếu cảm giác an toàn, yếu ớt cần người chở che.
"Không, tôi không phải trẻ con, tôi trưởng thành rồi!!" Vệ Lương cầm lấy bàn tay của An Mân áp lên khuôn mặt mình, chân thành mà nói:
"An Mân, tôi sẽ chăm sóc chị, bảo vệ chị cả đời này, không bao giờ xa cách..."
An Mân mỉm cười nhìn Nàng:
"Tiểu tử ngốc, chị đói bụng" trong lòng nàng thầm hẹn ước:
"Cả đời nhất thế, mãi không chia lìa!!!!"
"Tôi đi làm cơm." Vệ Lương cười xoay người bước vào bếp, trước khi đi Nàng cũng không quên hôn lên trán An Mân một cái. Lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, sau đó xắt gọt đun nấu, thân hình Nàng loay hoay trong gian bếp làm ấm lòng An Mân.
Tục ngữ thường nói, muốn giữ được trái tim người mình yêu thì trước tiên phải giữ lấy cái bụng của họ trước. Điều này Vệ Lương tuyệt đối tin tưởng. Mà nói tới công phu làm bếp của Vệ Lương cũng phải kể ra công lao đầu thuộc về Đường Chi Ngữ, này không phải nàng ta ban tặng còn ai.
Trước kia, Vệ Khuynh Lương bận rộn công việc, trong nhà thường ngày chỉ có hai chị em các Nàng, chuyện ăn ở bếp núc cũng phải tự thân vận động. Nhưng phải nói hết lần này tới lần khác, phong hoa tuyệt đại nữ cường nhân Đường tỷ tỷ của chúng ta chính là một tiểu thư mười ngón không dính xuân thủy, chuyện bếp núc thì thôi....haizz, ngu ngốc không ai bằng.
Vệ Lương sau một lần ăn mì nàng ta nấu xong thì sống chết không cho nàng ta bước vào phòng bếp nửa bước. Vì thể từ đó tiểu Vệ Lương dù thân người bé nhỏ nhưng lại rất có duyên với nhà bếp, có thể là thiên phú trời cho, đồ ăn do Nàng nấu tuyệt không chê vào đâu được. Những món ăn của Nàng làm cho Đường Chi Ngữ muốn ngừng đũa mà không được, ngay cả Vệ Khuynh Lương nếm qua một lần cũng không ngừng mở miệng khen ngon.
Chưa tới một tiếng đồng hồ, một bàn mỹ thực đẹp mắt lại không kém phần dinh dưỡng gồm hai món mặn một món canh đã ra lò. Cải xanh xào, chân gà hấp gừng, canh đậu hủ nấu đầu cá.
Sắc hương vị đủ cả mười phần, mùi hương thơm nức mũi. Hai mắt An Mân tỏa sáng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của nàng ta mà Vệ Lương cảm thấy vui mừng không thôi.
"Vệ Lương, trước giờ em không hề nói cho chị biết em biết nấu ăn đó nha..."
An Mân cảm thấy chính nàng vô tình nhặt được bảo bối, một người hoàn mỹ như Vệ Lương nếu như bỏ qua thì dù cho có đi khắp chân trời góc bể cũng chưa chắc tìm ra người thứ hai tốt như Vệ Lương.
"An Mân, chị cũng đâu có hỏi tôi đâu!!" Vệ Lương thấy An Mân ăn ngon miệng cũng vui vẻ hớn hở ra mặt.
"Ừ, đúng vậy!!" An Mân lầm bầm trong miệng vài câu gì đó rồi lại tiếp tục động đũa mà ăn. Chờ đến lúc thức ăn trên bàn đã vơi hơn một nửa nàng mới phát hiện, Vệ Lương vẫn chưa cầm đũa ăn cùng nàng.
"Sao em không ăn?"
Vệ Lương nháy mắt mấy cái, cười bỡn cợt:
"Tôi chỉ muốn nhìn chị, mà nói thật nhìn chị ăn còn thú vị hơn là chính mình ăn nữa đó..."
Nói xong Nàng rút một tờ khăn giấy giúp An Mân lau đi vết dầu mỡ dính trên mặt và quần áo. Cô nàng này lúc đi ăn bên ngoài thì tao nhã đoan trang giống như một vị mệnh phụ phu nhân của châu Âu. Nhưng khi ăn ở nhà thì thôi rồi, giống như một đứa trẻ háu ăn. Nhưng thật lạ là, Vệ Lương thích tính cách của An Mân như vậy.
An Mân liếc Vệ Lương một cái, hừ nhẹ rồi gắp một miếng chân gà cho vào chén của Nàng.
"Ăn nhanh đi, nếu không sẽ không có sức rửa chén..."
Vệ Lương ai oán, khuôn mặt biểu hiện vẻ không tin, đôi chân mày nhíu lại đăm chiêu"
"Không phải là chị rửa chén sao?"
"Đừng có giỡn, trước giờ chị không có đụng tới mấy thứ đầy dầu mỡ đó đâu!!!"
An Mân tốt bụng vỗ vỗ vai của Vệ Lương, nàng đi tới tủ lạnh lấy ra một hộp ô mai bắt đầu tráng miệng...
Huhu, thật không dám nghĩ nha, thì ra một giảng viên An bình thường ngoài mặt luôn ôn nhu nho nhã vậy mà giờ đây thật là phúc hắc!!
Vệ Lương cam chịu bới cơm ăn, Nàng còn không quên lâu lâu dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía An Mân. Mà An Mân vừa ăn ô mai vừa thản nhiên xem tivi như muốn nói:
"Em làm gì được chị nè!!!"
Ức hiếp...tuyệt đối hiếp người quá đáng!! Vệ Lương thở dài một hơi, nhíu mày nhìn về phía An Mân:
<Việc nhỏ nhặt như thế này trước nhịn chị đi, nhưng có những chuyện không phải chị muốn ức hiếp tôi là dễ đâu!!>
An Mân bị nụ cười gian xảo của Vệ Lương làm cho nổi hết cả da gà, nàng không thể làm gì khác hơn là giả vờ ngó lơ, ngắm mắt không biết.
Mà bên này Vệ Lương vừa hớn hở thu dọn chén đĩa đem đi rửa vừa cất vang bài Quốc tế ca: "Vùng lên hỡi những nô lệ ở thế gian......"
Trước đây Vệ Lương chưa bao giờ nghĩ, nấu cơm rửa chén lại có thể là một chuyện vui vẻ như vậy. Thế nên mới nói, bên cạnh người mình yêu, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt nhưng cũng hạnh phúc biết bao.
Lúc Nàng làm xong mọi chuyện trở về phòng khách thì nguyên hộp ô mai đã bị ai đó tiêu diệt hơn một nửa. Vệ Lương nhanh tay đoạt lấy, trừng mắt nhìn An Mân:
"Ăn như vậy dễ đau bụng lắm!!"
"Nhưng mà... nhưng mà chị còn muốn ăn." An Mân tỏ vẻ đáng thương, ánh mắt rưng rưng nhìn về phía hộp ô mai trong tay Vệ Lương, nàng vươn tay định lấy nhưng nửa đường bị chặn lại.
"Ừ, cho chị nè." Vệ Lương cười hì hì, ngậm một viên ô mai rồi tiến đến gần bên miệng An Mân, mơ hồ nói:
"Ăn."
"Vô lại!!!"khuôn mặt An Mân đỏ bừng, nàng đưa tay đẩy mạnh cái kẻ xấu xa trước mặt rồi nhanh chóng di chuyển sang băng ghế khác.
"Ha ha......" Vệ Lương nuốt viên ô mai trong miệng, ngả người xuống sô pha cười to.
"An Mân, dọn đến đây đi, tôi muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy chị. Tôi muốn nhìn thấy chị trước khi đi vào giấc ngủ. Và mỗi khi thức giấc, người đầu tiên tôi muốn gặp cũng là chị. Dọn đến ở với tôi đi!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.