Chương 1: CHƯƠNG 1 (Phần 1)
Tử Trừng
14/08/2015
“Em muốn ly hôn.” Tạ
Mỹ Tiệp bình tĩnh nhìn về phía người chồng mới vừa về đến nhà nói, thật
giống như đang bàn luận chuyện thời tiết hôm nay như thế nào vậy.
“… Em bị thần kinh cái gì thế?” Cặp mắt Lê Bách Thuần trợn tròn, không thể tin cái chính mình nghe được.
Anh mới vừa vào cửa, còn không kịp để cặp công văn xuống thở ra một hơi, lập tức nghe bà xã nói ra một chuyện khó tiếp nhận như vậy, anh khiếp sợ đến không kịp nói ra lời.
Anh và vợ là thanh mai trúc mãi cùng lớn lên bên nhau, sau khi anh tốt nghiệp đại học ra khỏi quân đội không lâu, hai bên cha mẹ lập tức thúc giục bọn họ nhanh chóng kết hôn.
Mặc dù bọn họ không có yêu đương oanh oanh liệt liệt, nhưng có lẽ là bởi vì cùng nhau lớn lên, rất quen thuộc với nhau, cảm thấy kết hôn cũng không có gì là không tốt, cho nên hai người không có quá nhiều ý kiến, kết hôn với nhau vô cùng tự nhiên.
Tính đến bây giờ đã kết hôn được hơn hai năm, sau khi cưới tất cả đều THUẬN, không có cãi vả và thăng trầm quá lớn, vì vậy anh chưa từng nghĩ cô muốn ly hôn.
“Em không có điên, em thật sự muốn ly hôn.” Cô nghiêm túc nói, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dao động nào của tâm tình.
“Chuyện xảy ra tất phải có nguyên nhân, dù sao cũng không thể không nói ra lý do mà ly hôn phải không?” Anh đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, đưa tay vuốt ve trán, hoàn toàn không có biện pháp tìm ra bất cứ manh mối nào trong lời nói không đầu không đuôi của cô.
“… Cá tính không hợp.” Tạ Mỹ Tiệp chần chừ một hồi lâu, rốt cuộc cô cứng rắn nặn ra một lý do.
Nhìn gương mặt khôi ngô đẹp trai của chồng, Tạ Mỹ Tiệp hiểu nguyên nhân vì sao có loại kết cuộc ngày hôm nay.
Lê Bách Thuần có hai mắt xinh đẹp hẹp dài, sóng mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng gợi cảm hơi cong lên, mái tóc đen dày được cắt chỉnh tề, cộng thêm thân hình gần như đúng tiêu chuẩn người mẫu, tùy tiện giơ tay nhấc chân cũng có thể dễ dàng bắt được trái tim cô gái.
Có lẽ Từ Tĩnh Phương – con gái của ông chủ Bách Thuần, chính là say đắm dáng vẻ này của Bách Thuần… Thôi, những thứ kia đều không quan trọng, quan trọng là cô nguyện ý cam kết tương lai tươi sáng của Bách Thuần, vậy là đủ rồi.
Coi như cô hoàn toàn không muốn làm như vậy, nhưng vì tương lai anh sẽ là ông chủ… Cho dù trái tim có đau hơn nữa, cô vẫn phải lựa chọn rời đi.
Lê Bách Thuần nghe vậy, cằm thiếu chút nữa đã rớt xuống. “Đây là cái lý do nát gì thế? Một chút sáng kiến cũng không có, anh không tin”
“Em nói thật!” Mặt Tạ Mỹ Tiệp đỏ bừng lên, dùng dáng vẻ thấu tình đạt lý quát anh.
“Làm sao em lại kích động như thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Lê Bách Thuần mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn thuần, không khỏi nhíu mày hỏi.
“Em không có kích động.” Ngực của cô phập phồng rất nhanh, âm thanh khẽ phát run. “Em thuần túy là đang bàn bạc.”
“Bàn bạc? Nhưng lý do của em căn bản là không có cách nào thuyết phục người khác cả!” Bọn họ vừa không gây gổ, tình cảm cũng rất tốt, nhưng cô lại đột nhiên nói muốn ly hôn? Cái này căn bản không hợp với lẽ thường!
“Được, vậy em đàng hoàng nói cho anh biết! Em còn trẻ như vậy, điều kiện cũng không kém, tại sao phải trói mình bên cạnh anh ba mươi, bốn mươi năm nữa?” Cô nắm chặt quả đấm, cố nói ra lời lạnh lùng gây đả thương người khác.
“Em?” Lê Bách Thuần trợn tròn mắt, không ngờ vợ của anh lại nói ra lời đả thương người như vậy.
“Em nói có sai không? Chúng ta dời đến Đài Bắc cũng hai năm rồi, anh vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ, tiền kiếm được thật là ít ỏi, bao giờ chúng ta mới có thể dọn ra một căn nhà lớn hơn? Lúc nào thì mới có thể có tiền sinh con? Thay vì như vậy, không bằng tách ra sống riêng, để cho em lại đi tìm người có tiền sống tốt ngày qua ngày.”
Lê Bách Thuần kinh ngạc há to miệng, không thể tin tưởng người vợ của mình lại cảm nhận như thế, lòng tự ái của anh bị thương, vẻ mặt đỏ rực lên.
“Em nhất định phải nói lời đả thương người khác như vậy sao?” Anh tức đến thiếu chút nữa không trúng gió mà run rẩy lên án vợ con làm sai.
“Em không có ý làm tổn thương anh, em chỉ muốn ly hôn.” Tạ Mỹ Tiệp kiên định nhắc lại.
Lê Bách Thuần nhìn vẻ mặt kiên định của vợ, đưa hai tay che vẻ mặt mệt mỏi đi.
“Được, nếu em đã xem thường anh như vậy, nghĩ muốn ly hôn như vậy, thì ly hôn đi”
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, bao gồm khiến một người trẻ tuổi biến thành một người trưởng thành, một thương nhân sành đời.
Chỉ trong thời gian năm năm, Lê Bách Thuần đã từ một nhân viên nhỏ trong công ty quảng cáo thăng thẳng lên làm Tổng giám đốc, còn khác ở chỗ mở một nhà máy in ấn quy mô không nhỏ, đặc biệt tiếp nhận hợp đồng của các đơn vị nhà nước, công trạng ổn định vả lại càng lúc càng lớn mạnh, nghiễm nhiên tăng giá trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim trên thị trường.
Thành tựu trước mắt anh đạt được, là do năm đó bất ngờ bị vợ trước ghét bỏ? Lê Bách Thuần đứng trên cửa sổ cao ốc nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, thầm suy nghĩ.
Thật ra thì anh biết rõ, sở dĩ mình có được thành công hôm nay, phần lớn có liên quan mật thiết đến những câu nói hung hăng đầy khiêu chiến của vợ trước mình.
Nếu như không phải cô nói ra những lời độc ác, nhạo báng anh chỉ là một nhân viên nhỏ, có lẽ anh sẽ không vì có được thành công mà ngày đêm làm việc, không phải là muốn một ngày kia có thể nở mày nở mặt trước mặt cô, thậm chí khi gặp được cô, sẽ hung hăng giễu cợt cô một phen.
Có lẽ như vậy không đủ đàn ông, nhưng chính anh không nuốt nổi cách nói chuyện kia.
Nhưng thành thật mà nói, năm năm qua, tức giận trong lòng anh gần như đã tan thành mây khói, anh tích lũy tài lực hùng hậu, mua nhà ở khu cao cấp, có năng lực cho ba mẹ anh em có cuộc sống tốt nhất, nhưng cũng không có vì vậy mà cảm thấy dễ chịu hơn, đối với vợ trước Mỹ Tiệp, anh vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Những năm gần đây, hằng đêm anh ngủ không tốt, mỗi lần tiến vào mộng đẹp, bóng dáng của vợ trước không hề báo động mà lại xuất hiện trong giấc mộng của anh.
Trên mặt cô treo nụ cười yếu ớt y hệt thường ngày, không có đối chọi gay gắt, cũng không có diện mạo lạnh lùng trước khi chia lìa, tất cả tựa như bọn họ chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện không vui nào trước kia, hạnh phúc tốt đẹp như vậy.
Kết hôn xong thì bắt đầu đưa nhau đến Đài Bắc sống, mỗi ngày tan làm cô đều sẽ vì anh mà chuẩn bị nước tắm, chờ anh rửa sạch mệt mỏi của một ngày, sẽ chờ anh đến cùng ăn bàn cơm tối nóng hổi…
Ngày tháng ấy thật sự rất tốt đẹp! Cho tới bây giờ anh còn thường xuyên nhớ tới đoạn thời gian hạnh phúc trước kia…
“Bách Thuần? Anh còn chưa có tan làm sao?” Từ Tĩnh Phương đẩy cửa vào, phát hiện anh đứng ở trước cửa sổ sát đất trầm tư, không khỏi sửng sốt một chút, người đứng bên cửa thần sắc phức tạp.
Lê Bách Thuần quay đầu lại, vừa thấy Từ Tĩnh Phương, khuôn mặt lên nở ra nụ cười. “Đúng vậy, thế nào? Em chuẩn bị tan làm rồi sao?”
Từ Tĩnh Phương là con gái của ông chủ anh, từ khi anh còn là nhân viên nhỏ, Từ Tĩnh Phương đã đặc biệt chăm sóc anh, còn thường xuyên ‘âm thầm lén lút’ đưa cho anh các hợp đồng có lợi nhuận khá cao, cho nên anh mới có thể nhanh lên chức như vậy.
Một cô gái mà suy nghĩ vì người đàn ông như thế, không phải là thưởng thức tài năng của đối phương, phải có ý tứ khác thì mới làm như vậy với đối phương, đến các đồng nghiệp đều lén lút giễu cợt anh lớn lên đẹp trai, tài giỏi mới có thể được con gái ông chủ ưu ái như thế.
Chỉ là, tâm tình của Từ Tĩnh Phương, khi vừa bắt đầu anh căn bản không phát hiện, cho đến sau khi anh và Mỹ Tiệp ly hôn, thái độ của Tĩnh Phương càng ngày càng rõ ràng, anh mới dần dần hiểu tâm ý của cô, nhưng đối với anh mà nói một chút tình cảm cũng không có.
Không chỉ có Từ Tĩnh Phương, còn rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, đẹp hơn nữa cũng không cách nào làm anh động lòng.
Có lúc anh thậm chí sẽ hoài nghi mình có năng lực thật sự hay không, nếu không anh đã sớm không còn bị hôn nhân ràng buộc nữa, vì sao nhìn bất kỳ cô gái nào cũng không kích động như vậy, năm năm qua thậm chí trải qua cuộc sống của hòa thượng không tình cảm.
Có lẽ Từ Tĩnh Phương chính là không chịu nổi anh thờ ơ hững hờ như vậy phải không? Mấy năm qua hình như cô đã thấy ra, không hề cố gắng lấy lòng anh, cũng đã có bạn trai mới, hai người ân ái vui vẻ, cũng làm cho anh thở phào nhẹ nhõm đi rất nhiều, rốt cuộc đối đãi với cô như bạn bè bình thường.
“Đúng vậy, trước khi tan việc tới hỏi thăm anh một chút hỏi anh sao còn chưa về nhà?” Từ Tĩnh Phương nhìn anh, không khỏi thấp thỏm giật giật khóe miệng.
“Bởi vì tầng lầu này tương đối cao, cảnh đây nhìn đẹp mắt hơn ở nhà, cho nên ở lại!” Thật ra thì, đối với anh mà nói ở nhà hay ở công ty cũng không có gì khác biệt, dù sao về đến nhà cũng cô đơn một mình.
“Thật xin lỗi.” Mơ hồ nhìn thấu suy nghĩ của anh, Từ Tĩnh Phương nắm chặt quả đấm, do dự một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói xin lỗi. “Đều là sai lầm của em.”
“… Em làm gì mà phải nói như vậy?” Anh kinh ngạc mà nhìn cô, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
“Anh không muốn trở về là bởi vì trong nhà chỉ có một mình anh thôi đúng không?” Vành mắt Từ Tĩnh Phương đỏ hoe, nhẹ nhàng nhìn anh.
Đây không phải là phản ứng một người đàn ông trẻ tuổi như anh nên có, anh nên hăng hái hơn một chút, ngang ngược cao ngạo hơn một chút, nhưng anh vẫn cứ thường đứng thẩn thờ bên cửa sổ.
Không lâu sau nữa, cô cũng đã sắp kết hôn, giờ phút này ngay lúc chính mình sắp lấy được hạnh phúc, lại thấy được dáng vẻ cô đơn của anh, cái này khiến cho trong lòng cô có một cảm giác tội ác, ép cô nhất định phải nói thật cho anh biết chứ không tài nào quên được.
“Đây là vấn đề cá nhân anh, căn bản không liên quan đến em, sao em phải nói xin lỗi?” Không biết là cô đã làm cái gì sai, sao phải nói xin lỗi với chuyện anh có cô đơn hay là không?
“Kỳ thật thì có chuyện em vẫn không dám nói thật với anh…” Từ Tĩnh Phương hít hít lỗ mũi, tiếp tục nói: “Năm năm trước, bởi vì em thích anh, cho nên làm cái chuyện khiến cho mình hối hận cả đời…”
Cô vốn suy nghĩ rằng cả đời này cũng không thể nói ra sự kiện kia, nhưng nhìn Bách Thuần thường trầm mặc nhìn xa xăm không nói như vậy, nhìn vào trong mắt cô, cảm giác tội ác luôn nhét đầy ở đáy lòng, cả ngày lẫn đêm chèn ép làm cô gần như không thởnổi, cô chưa từng đem chuyện làm thất đức của mình nói cho người khác nghe, đến người thân thiết nhất trong nhà của cô cũng không biết.
Bởi vì cô không dám, cũng không có mặt mũi để nói ra.
Nhưng bây giờ tình hình này khiến cho trong nháy mắt cảm giác tội ác của cô bộc phát, cô nguyện ý nói chuyện này ra, hy vọng có thể lấy lại được sự tha thứ của anh cũng quên được quá khứ, đừng cứ trầm mặt như vậy.
Lê Bách Thuần càng nghe càng mơ hồ, chân mày dần dần nhíu lại.
“Khi đó em tuổi trẻ nông nổi, nghĩ thầm lấy tài sản và gia cảnh của mình có thể cho anh tương lai tốt hơn, cho nên em gạt anh tìm tới vợ anh…” Cô run rẩy nói, bởi vì chột dạ, cho nên giọng nói đè rất nhỏ, nhưng Lê Bách Thuần vẫn tinh tường nghe được.
Anh không dám tin trợn to hai mắt, đứng sững sờ tại chỗ.
Đây là điều anh chưa từng nghĩ tới, Tĩnh Phương thế nhưng đi tìm Mỹ Tiệp?! Anh hoàn toàn không biết!
“Em tìm cô ấy làm cái gì?” Anh nhất thời không cách nào tiêu hóa tin tức này, cổ họng giống như nuốt phải con cá lớn, trầm thấp hỏi.
“… Em bị thần kinh cái gì thế?” Cặp mắt Lê Bách Thuần trợn tròn, không thể tin cái chính mình nghe được.
Anh mới vừa vào cửa, còn không kịp để cặp công văn xuống thở ra một hơi, lập tức nghe bà xã nói ra một chuyện khó tiếp nhận như vậy, anh khiếp sợ đến không kịp nói ra lời.
Anh và vợ là thanh mai trúc mãi cùng lớn lên bên nhau, sau khi anh tốt nghiệp đại học ra khỏi quân đội không lâu, hai bên cha mẹ lập tức thúc giục bọn họ nhanh chóng kết hôn.
Mặc dù bọn họ không có yêu đương oanh oanh liệt liệt, nhưng có lẽ là bởi vì cùng nhau lớn lên, rất quen thuộc với nhau, cảm thấy kết hôn cũng không có gì là không tốt, cho nên hai người không có quá nhiều ý kiến, kết hôn với nhau vô cùng tự nhiên.
Tính đến bây giờ đã kết hôn được hơn hai năm, sau khi cưới tất cả đều THUẬN, không có cãi vả và thăng trầm quá lớn, vì vậy anh chưa từng nghĩ cô muốn ly hôn.
“Em không có điên, em thật sự muốn ly hôn.” Cô nghiêm túc nói, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dao động nào của tâm tình.
“Chuyện xảy ra tất phải có nguyên nhân, dù sao cũng không thể không nói ra lý do mà ly hôn phải không?” Anh đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, đưa tay vuốt ve trán, hoàn toàn không có biện pháp tìm ra bất cứ manh mối nào trong lời nói không đầu không đuôi của cô.
“… Cá tính không hợp.” Tạ Mỹ Tiệp chần chừ một hồi lâu, rốt cuộc cô cứng rắn nặn ra một lý do.
Nhìn gương mặt khôi ngô đẹp trai của chồng, Tạ Mỹ Tiệp hiểu nguyên nhân vì sao có loại kết cuộc ngày hôm nay.
Lê Bách Thuần có hai mắt xinh đẹp hẹp dài, sóng mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng gợi cảm hơi cong lên, mái tóc đen dày được cắt chỉnh tề, cộng thêm thân hình gần như đúng tiêu chuẩn người mẫu, tùy tiện giơ tay nhấc chân cũng có thể dễ dàng bắt được trái tim cô gái.
Có lẽ Từ Tĩnh Phương – con gái của ông chủ Bách Thuần, chính là say đắm dáng vẻ này của Bách Thuần… Thôi, những thứ kia đều không quan trọng, quan trọng là cô nguyện ý cam kết tương lai tươi sáng của Bách Thuần, vậy là đủ rồi.
Coi như cô hoàn toàn không muốn làm như vậy, nhưng vì tương lai anh sẽ là ông chủ… Cho dù trái tim có đau hơn nữa, cô vẫn phải lựa chọn rời đi.
Lê Bách Thuần nghe vậy, cằm thiếu chút nữa đã rớt xuống. “Đây là cái lý do nát gì thế? Một chút sáng kiến cũng không có, anh không tin”
“Em nói thật!” Mặt Tạ Mỹ Tiệp đỏ bừng lên, dùng dáng vẻ thấu tình đạt lý quát anh.
“Làm sao em lại kích động như thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Lê Bách Thuần mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn thuần, không khỏi nhíu mày hỏi.
“Em không có kích động.” Ngực của cô phập phồng rất nhanh, âm thanh khẽ phát run. “Em thuần túy là đang bàn bạc.”
“Bàn bạc? Nhưng lý do của em căn bản là không có cách nào thuyết phục người khác cả!” Bọn họ vừa không gây gổ, tình cảm cũng rất tốt, nhưng cô lại đột nhiên nói muốn ly hôn? Cái này căn bản không hợp với lẽ thường!
“Được, vậy em đàng hoàng nói cho anh biết! Em còn trẻ như vậy, điều kiện cũng không kém, tại sao phải trói mình bên cạnh anh ba mươi, bốn mươi năm nữa?” Cô nắm chặt quả đấm, cố nói ra lời lạnh lùng gây đả thương người khác.
“Em?” Lê Bách Thuần trợn tròn mắt, không ngờ vợ của anh lại nói ra lời đả thương người như vậy.
“Em nói có sai không? Chúng ta dời đến Đài Bắc cũng hai năm rồi, anh vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ, tiền kiếm được thật là ít ỏi, bao giờ chúng ta mới có thể dọn ra một căn nhà lớn hơn? Lúc nào thì mới có thể có tiền sinh con? Thay vì như vậy, không bằng tách ra sống riêng, để cho em lại đi tìm người có tiền sống tốt ngày qua ngày.”
Lê Bách Thuần kinh ngạc há to miệng, không thể tin tưởng người vợ của mình lại cảm nhận như thế, lòng tự ái của anh bị thương, vẻ mặt đỏ rực lên.
“Em nhất định phải nói lời đả thương người khác như vậy sao?” Anh tức đến thiếu chút nữa không trúng gió mà run rẩy lên án vợ con làm sai.
“Em không có ý làm tổn thương anh, em chỉ muốn ly hôn.” Tạ Mỹ Tiệp kiên định nhắc lại.
Lê Bách Thuần nhìn vẻ mặt kiên định của vợ, đưa hai tay che vẻ mặt mệt mỏi đi.
“Được, nếu em đã xem thường anh như vậy, nghĩ muốn ly hôn như vậy, thì ly hôn đi”
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, bao gồm khiến một người trẻ tuổi biến thành một người trưởng thành, một thương nhân sành đời.
Chỉ trong thời gian năm năm, Lê Bách Thuần đã từ một nhân viên nhỏ trong công ty quảng cáo thăng thẳng lên làm Tổng giám đốc, còn khác ở chỗ mở một nhà máy in ấn quy mô không nhỏ, đặc biệt tiếp nhận hợp đồng của các đơn vị nhà nước, công trạng ổn định vả lại càng lúc càng lớn mạnh, nghiễm nhiên tăng giá trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim trên thị trường.
Thành tựu trước mắt anh đạt được, là do năm đó bất ngờ bị vợ trước ghét bỏ? Lê Bách Thuần đứng trên cửa sổ cao ốc nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, thầm suy nghĩ.
Thật ra thì anh biết rõ, sở dĩ mình có được thành công hôm nay, phần lớn có liên quan mật thiết đến những câu nói hung hăng đầy khiêu chiến của vợ trước mình.
Nếu như không phải cô nói ra những lời độc ác, nhạo báng anh chỉ là một nhân viên nhỏ, có lẽ anh sẽ không vì có được thành công mà ngày đêm làm việc, không phải là muốn một ngày kia có thể nở mày nở mặt trước mặt cô, thậm chí khi gặp được cô, sẽ hung hăng giễu cợt cô một phen.
Có lẽ như vậy không đủ đàn ông, nhưng chính anh không nuốt nổi cách nói chuyện kia.
Nhưng thành thật mà nói, năm năm qua, tức giận trong lòng anh gần như đã tan thành mây khói, anh tích lũy tài lực hùng hậu, mua nhà ở khu cao cấp, có năng lực cho ba mẹ anh em có cuộc sống tốt nhất, nhưng cũng không có vì vậy mà cảm thấy dễ chịu hơn, đối với vợ trước Mỹ Tiệp, anh vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Những năm gần đây, hằng đêm anh ngủ không tốt, mỗi lần tiến vào mộng đẹp, bóng dáng của vợ trước không hề báo động mà lại xuất hiện trong giấc mộng của anh.
Trên mặt cô treo nụ cười yếu ớt y hệt thường ngày, không có đối chọi gay gắt, cũng không có diện mạo lạnh lùng trước khi chia lìa, tất cả tựa như bọn họ chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện không vui nào trước kia, hạnh phúc tốt đẹp như vậy.
Kết hôn xong thì bắt đầu đưa nhau đến Đài Bắc sống, mỗi ngày tan làm cô đều sẽ vì anh mà chuẩn bị nước tắm, chờ anh rửa sạch mệt mỏi của một ngày, sẽ chờ anh đến cùng ăn bàn cơm tối nóng hổi…
Ngày tháng ấy thật sự rất tốt đẹp! Cho tới bây giờ anh còn thường xuyên nhớ tới đoạn thời gian hạnh phúc trước kia…
“Bách Thuần? Anh còn chưa có tan làm sao?” Từ Tĩnh Phương đẩy cửa vào, phát hiện anh đứng ở trước cửa sổ sát đất trầm tư, không khỏi sửng sốt một chút, người đứng bên cửa thần sắc phức tạp.
Lê Bách Thuần quay đầu lại, vừa thấy Từ Tĩnh Phương, khuôn mặt lên nở ra nụ cười. “Đúng vậy, thế nào? Em chuẩn bị tan làm rồi sao?”
Từ Tĩnh Phương là con gái của ông chủ anh, từ khi anh còn là nhân viên nhỏ, Từ Tĩnh Phương đã đặc biệt chăm sóc anh, còn thường xuyên ‘âm thầm lén lút’ đưa cho anh các hợp đồng có lợi nhuận khá cao, cho nên anh mới có thể nhanh lên chức như vậy.
Một cô gái mà suy nghĩ vì người đàn ông như thế, không phải là thưởng thức tài năng của đối phương, phải có ý tứ khác thì mới làm như vậy với đối phương, đến các đồng nghiệp đều lén lút giễu cợt anh lớn lên đẹp trai, tài giỏi mới có thể được con gái ông chủ ưu ái như thế.
Chỉ là, tâm tình của Từ Tĩnh Phương, khi vừa bắt đầu anh căn bản không phát hiện, cho đến sau khi anh và Mỹ Tiệp ly hôn, thái độ của Tĩnh Phương càng ngày càng rõ ràng, anh mới dần dần hiểu tâm ý của cô, nhưng đối với anh mà nói một chút tình cảm cũng không có.
Không chỉ có Từ Tĩnh Phương, còn rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, đẹp hơn nữa cũng không cách nào làm anh động lòng.
Có lúc anh thậm chí sẽ hoài nghi mình có năng lực thật sự hay không, nếu không anh đã sớm không còn bị hôn nhân ràng buộc nữa, vì sao nhìn bất kỳ cô gái nào cũng không kích động như vậy, năm năm qua thậm chí trải qua cuộc sống của hòa thượng không tình cảm.
Có lẽ Từ Tĩnh Phương chính là không chịu nổi anh thờ ơ hững hờ như vậy phải không? Mấy năm qua hình như cô đã thấy ra, không hề cố gắng lấy lòng anh, cũng đã có bạn trai mới, hai người ân ái vui vẻ, cũng làm cho anh thở phào nhẹ nhõm đi rất nhiều, rốt cuộc đối đãi với cô như bạn bè bình thường.
“Đúng vậy, trước khi tan việc tới hỏi thăm anh một chút hỏi anh sao còn chưa về nhà?” Từ Tĩnh Phương nhìn anh, không khỏi thấp thỏm giật giật khóe miệng.
“Bởi vì tầng lầu này tương đối cao, cảnh đây nhìn đẹp mắt hơn ở nhà, cho nên ở lại!” Thật ra thì, đối với anh mà nói ở nhà hay ở công ty cũng không có gì khác biệt, dù sao về đến nhà cũng cô đơn một mình.
“Thật xin lỗi.” Mơ hồ nhìn thấu suy nghĩ của anh, Từ Tĩnh Phương nắm chặt quả đấm, do dự một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói xin lỗi. “Đều là sai lầm của em.”
“… Em làm gì mà phải nói như vậy?” Anh kinh ngạc mà nhìn cô, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
“Anh không muốn trở về là bởi vì trong nhà chỉ có một mình anh thôi đúng không?” Vành mắt Từ Tĩnh Phương đỏ hoe, nhẹ nhàng nhìn anh.
Đây không phải là phản ứng một người đàn ông trẻ tuổi như anh nên có, anh nên hăng hái hơn một chút, ngang ngược cao ngạo hơn một chút, nhưng anh vẫn cứ thường đứng thẩn thờ bên cửa sổ.
Không lâu sau nữa, cô cũng đã sắp kết hôn, giờ phút này ngay lúc chính mình sắp lấy được hạnh phúc, lại thấy được dáng vẻ cô đơn của anh, cái này khiến cho trong lòng cô có một cảm giác tội ác, ép cô nhất định phải nói thật cho anh biết chứ không tài nào quên được.
“Đây là vấn đề cá nhân anh, căn bản không liên quan đến em, sao em phải nói xin lỗi?” Không biết là cô đã làm cái gì sai, sao phải nói xin lỗi với chuyện anh có cô đơn hay là không?
“Kỳ thật thì có chuyện em vẫn không dám nói thật với anh…” Từ Tĩnh Phương hít hít lỗ mũi, tiếp tục nói: “Năm năm trước, bởi vì em thích anh, cho nên làm cái chuyện khiến cho mình hối hận cả đời…”
Cô vốn suy nghĩ rằng cả đời này cũng không thể nói ra sự kiện kia, nhưng nhìn Bách Thuần thường trầm mặc nhìn xa xăm không nói như vậy, nhìn vào trong mắt cô, cảm giác tội ác luôn nhét đầy ở đáy lòng, cả ngày lẫn đêm chèn ép làm cô gần như không thởnổi, cô chưa từng đem chuyện làm thất đức của mình nói cho người khác nghe, đến người thân thiết nhất trong nhà của cô cũng không biết.
Bởi vì cô không dám, cũng không có mặt mũi để nói ra.
Nhưng bây giờ tình hình này khiến cho trong nháy mắt cảm giác tội ác của cô bộc phát, cô nguyện ý nói chuyện này ra, hy vọng có thể lấy lại được sự tha thứ của anh cũng quên được quá khứ, đừng cứ trầm mặt như vậy.
Lê Bách Thuần càng nghe càng mơ hồ, chân mày dần dần nhíu lại.
“Khi đó em tuổi trẻ nông nổi, nghĩ thầm lấy tài sản và gia cảnh của mình có thể cho anh tương lai tốt hơn, cho nên em gạt anh tìm tới vợ anh…” Cô run rẩy nói, bởi vì chột dạ, cho nên giọng nói đè rất nhỏ, nhưng Lê Bách Thuần vẫn tinh tường nghe được.
Anh không dám tin trợn to hai mắt, đứng sững sờ tại chỗ.
Đây là điều anh chưa từng nghĩ tới, Tĩnh Phương thế nhưng đi tìm Mỹ Tiệp?! Anh hoàn toàn không biết!
“Em tìm cô ấy làm cái gì?” Anh nhất thời không cách nào tiêu hóa tin tức này, cổ họng giống như nuốt phải con cá lớn, trầm thấp hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.