Chương 36
Ôn Sưởng
20/12/2019
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi vỗ về tên ngốc to con thành công, Tống Nhất Viện vui vẻ đi du lịch ngắn hạn với Tào Trân Châu.
Trước khi đi, Tống Nhất Viện dành cho anh lời dặn dò cực kỳ đặc biệt, cô nói thế này: “Lúc nào vết thương lành thì lúc ấy em sẽ về.” Cô còn nói không lý lẽ như này, “Đồ chơi là em mua, chỉ em mới được động vào, còn anh thì không được đâu nhé."
Vũ Nghị chỉ lo lắng nói: “Chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
Tống Nhất Viện và Tào Trân Châu gặp nhau. Hai người cùng bay đến thành phố ven biển. Các cô không có hứng thú với những địa điểm nổi tiếng, xuống máy bay thì đi thẳng tới bờ biển. Đặt trước một căn phòng nhìn ra biển, thay quần áo có thể xuống nước, nhìn Tống Nhất Viện bước ra, Tào Trân Châu chậc một tiếng: “Tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt quá nhỉ?”
Tống Nhất Viện đã nhìn thấy thân thể vô cùng thê thảm của mình ở trong phòng thay đồ, nghe vậy cô chỉ nhún vai, kéo vali lục lọi, vốn định lấy một cái áo choàng dài, kết quả không hiểu sao lại nhìn thấy một bộ áo tắm tay ngắn quần đùi?
Tào Trân Châu nhìn thấy thì nói: “Có tính toán trước đấy chứ.” Rồi cô ấy châm chọc cô, “Kiểu dáng xấu như vậy, cậu mua từ bao nhiêu năm trước thế?”
Tống Nhất Viện không biết anh bỏ nó vào từ lúc nào, nhưng cô dám khẳng định tuyệt đối không phải tối hôm qua, sau khi hai người ân ái.
Mục đích tên Vũ Nghị nhét bộ quần áo này vào rất rõ ràng, Tống Nhất Viện dở khóc dở cười.
Năm giờ chiều, Vũ Nghị nhận được tin nhắn WeChat của Tống Nhất Viện.
[Tống Nhất Viện]: (hình ảnh)
[Tống Nhất Viện]: Áo tắm xấu quá.
Vũ Nghị không thấy xấu, chỉ thấy Tống Nhất Viện đang nằm phơi nắng trên bãi cát rất đẹp, tay nhỏ chân dài, làn da trắng nõn mềm mại, hâm mộ cái ghế nằm quá.
Tống Nhất Viện đang mặc bộ áo tắm bảo thủ mà mấy ngày trước anh lén lút nhét vào vali. Rõ ràng đã bảo thủ như vậy nhưng Tống Nhất Viện vẫn mặc đẹp đến thế.
Xa vợ năm tiếng, nhớ cô.
Tào Trân Châu nhìn Tống Nhất Viện vừa phơi nắng vừa nhắn tin WeChat, cô ấy thở dài một tiếng, “Thân tại Tào doanh tâm tại Hán. Tội tình gì mà tớ phải đi du lịch với một người phụ nữ không thuộc về tớ cơ chứ.”
Tống Nhất Viện hàn huyên nốt mấy câu với Vũ Nghị rồi tắt điện thoại, “Được rồi được rồi, dù sao cũng phải để tớ nói một tiếng với người đàn ông của tớ chứ?”
“Hừ.”
Hai người chơi ở bờ biển đến tối, trước đó ngắm mặt trời mọc, bây giờ lại ngắm mặt trời lặn, một ngày thay phiên nhau như đang hoàn thành sứ mệnh ở bên bạn mỗi ngày. Các cô còn chụp ảnh, bơi lội, bắt sao biển rồi nghịch cát, cảm thấy thỏa mãn mới đón gió biển nắm tay nhau đi về khách sạn. Tiếng thủy triều hối hả hòa với tiếng người náo nhiệt, nơi chân trời phía xa là ngọn đèn lấp lóe như kim cương của những con tàu biển.
Hai người không nói gì, hưởng thụ sự thoải mái đã lâu không có. Nhưng trong lòng các cô vẫn có sự buồn rầu.
Buổi tối, Tống Nhất Viện lại nằm mơ.
Trong mơ, cô ngủ đến lúc tự tỉnh, Tào Trân Châu bước ra từ phòng vệ sinh, oán trách với Tống Nhất Viện và Dương Hâm đang nằm trên giường: “Lúc ngủ hai người có thể ngoan ngoãn chút không? Tớ nằm ở giữa, một đêm tỉnh ngủ tận ba lần.”
Tống Nhất Viện làm nũng: “Xin lỗi mà.”
Dương Hâm nũng nịu: “Xin lỗi mà.”
Tào Trân Châu không nghe nổi giọng điệu kiểu cách của hai người, cô ấy ném khăn mặt về phía hai cô: “Dậy đi, xuống biển thôi.”
Ba người cùng với ba chiếc xe đạp, Dương Hâm đi đầu, Tống Nhất Viện ở giữa, Tào Trân Châu đạp sau cùng.
Tống Nhất Viện gọi Dương Hâm: “Cậu đi nhanh như vậy làm gì, đợi Trân Châu nữa!”
Dương Hâm không quay đầu lại mà nói to: “Tớ đợi các cậu ở con dốc tiếp theo nhé!” Sau đó cô ấy lao thẳng từ sườn núi xuống, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Tống Nhất Viện thở hổn hển đạp xe, Tào Trân Châu đạp theo sau cũng thế, hai người đạp một lúc lâu, chân đã mỏi nhừ và đau đớn nhưng xe chạy càng lúc càng chậm, thế mà dốc núi vẫn cứ cách các cô một khoảng.
Tào Trân Châu không chịu được, trượt xuống khỏi xe, “Không được không được, mệt quá, tớ phải đi chậm thôi.”
Tống Nhất Viện cũng bước xuống khỏi xe, “Không được không được, tớ cũng đi bộ.”
Hai người đi một lúc, mặt trời càng lúc càng lớn nhưng dốc núi vẫn xa như vậy.
Dường như Tống Nhất Viện nghe thấy tiếng Dương Hâm gọi lớn ở bên kia dốc núi: “Này… các cậu đừng lề mề nữa, mau xuống đây nào!”
“Nhanh lên… tớ không muốn chờ các cậu nữa…”
“Tống Nhất Viện… Tào Trân Châu… Hai cậu đến đâu rồi?”
Lòng Tống Nhất Viện nóng như lửa đốt, tới ngay đây tới ngay đây, chúng tớ lập tức tới ngay…
Tại sao con dốc này có thể dài đến vậy, sao đi mãi vẫn chưa tới điểm cuối…
Cuối cùng cũng tới được dốc núi, hai người ướt đẫm mồ hôi, vừa đạp xe vừa cười nói: “Bọn tớ tới rồi!” Xe đạp nhanh chóng lăn bánh xuống dốc, hai người gọi: “Dương Hâm…”
Tống Nhất Viện nhìn xuống, không có Dương Hâm.
Đường lớn sạch sẽ, bãi biển bình yên, mặt trời nóng rực nhưng mà không có Dương Hâm.
Tống Nhất Viện giật mình tỉnh giấc.
Trời còn chưa sáng, trong phòng tối om, bên ngoài có tiếng còi của tàu thuyền và tiếng sóng biển.
Tống Nhất Viện dậy đi vệ sinh, sau đó đẩy cửa sổ ra, tựa vào lan can nhìn bãi biển không một bóng người và mặt biển sâu rộng không lường được.
Tầm nhìn rộng lớn khiến lòng người có một cảm giác trống trải bất tận.
Con người nhỏ bé không đáng kể, yếu ớt không chịu nổi một tổn thương.
Con người cần gì phải cố chấp, chẳng qua chỉ là mấy khúc xương.
Tào Trân Châu không biết đã dậy từ lúc nào, cô ấy bước đến bên cạnh cô và nói: “Bây giờ mới bốn giờ.”
“Ừ.” Tống Nhất Viện vuốt tóc, “Tớ nằm mơ nên tỉnh.”
Tào Trân Châu cười: “Khéo quá, tớ cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau.
Tào Trân Châu nói: “Tớ mơ thấy Dương Hâm.”
Trái tim Tống Nhất Viện thoáng ngừng đập.
“Tớ mơ thấy ba chúng ta chơi đùa trên bờ biển, đầu tiên là nhặt sao biển, nhặt được ba con thì một đợt sóng biển ập tới rồi nhấn chìm tất cả. Sau đó ba chúng ta bắt đầu chạy theo nước biển. Dương Hâm nói: “Bây giờ tớ đi từ từ về phía biển, các cậu chụp cho tớ một bức siêu nghệ thuật trong nước, ok không?” Tớ nhìn cậu ấy bước ngày một xa dần, mực nước biển chưa vượt quá eo cậu ấy. Tớ hoảng hốt gọi cậu ấy quay lại nhưng cậu ấy như không nghe thấy gì cả, vẫn cứ bước đi, tớ nhìn thấy cậu ấy bị nước biển bao phủ… Tớ gào lớn tên cậu nhưng cũng không thấy cậu đâu…”
Sau một lúc lâu, Tống Nhất Viện lên tiếng: “Tớ cũng mơ thấy cậu ấy.”
“Mơ thấy gì?”
Tống Nhất Viện kể lại giấc mơ của bản thân.
Hai người ngầm hiểu trong lòng.
Tào Trân Châu nở nụ cười: “Lúc làm lành tớ đã nghĩ rằng coi như hết, chuyện quá khứ coi như thôi, mãi mãi đừng nhắc đến nữa, sống tốt những ngày tháng tiếp theo cũng đã không dễ dàng gì.”
“Kết quả nhận ra hoàn toàn không thể.” Tào Trân Châu nhìn cô, “Sau khi làm lành, tớ càng nhớ đến Dương Hâm nhiều hơn. Không cần đoán tớ biết cậu cũng thế.”
“Ừ.”
“Có phải cậu vẫn chưa buông bỏ được không?”
“... Ừ.” Tống Nhất Viện nhìn cô ấy, ánh sáng trong đôi mắt như ngọn đèn phía xa xa, “Buông thế nào đây?”
“Đừng hỏi tớ.” Tào Trân Châu đáp, “Tớ cũng thế mà.”
Lại im lặng một lúc, Tống Nhất Viện lên tiếng: “Tớ rất hối hận vì lúc ấy đã kích động như thế, không chú ý đến cảm nhận của cậu ấy chút nào.”
Tào Trân Châu: “Tớ nghĩ, dựa theo tính cách của Dương Hâm, cho dù cậu có chú ý thì cậu ấy cũng sẽ không nói một lời mà chạy đi làm chuyện gì đấy. Cậu ấy rất kiêu ngạo.”
“Nhưng dù sao cuối cùng cũng sẽ bớt đi một vài chuyện đã xảy ra.” Tống Nhất Viện nhìn biển, “Ở trong trường học một thời gian dài nên cảm thấy cái gì cũng dễ dàng, tất cả mọi chuyện khi đã xác định thì sẽ rất khó mà thay đổi. Chúng ta cho rằng một khi chuyện đó xảy ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chúng ta không thể gánh vác được, vậy nên khi mọi chuyện kéo đến thì lúng ta lúng túng, hoang mang lo sợ, tâm trạng cũng mất bình tĩnh.”
“Nhưng sau khi đi làm vài năm mới nhận ra rằng, hóa ra những chuyện này đã là gì chứ, có vô số cách để giải quyết, cần gì phải sụp đổ đến vậy?”
“Tớ cũng thế.” Tào Trân Châu nói, “Thời điểm đó cho dù cậu không thể bình tĩnh nói chuyện với cậu ấy thì tớ nói chuyện với cậu ấy cũng được mà. Để cậu ấy có thêm người tâm sự khi định làm chuyện gì đó, vậy có lẽ kết quả sẽ khác?”
Hai người nhìn nhau, các cô đều đang tự trách mình.
“Nhưng tớ cũng không kìm lòng được mà hận cậu ấy.” Tào Trân Châu nói, “Vì sao khi cậu ấy làm mà không hỏi người khác chứ? Thừa nhận khả năng của mình có hạn, tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác khó lắm sao? Lúc cậu ấy mất, tớ ở ngay trước mặt cậu ấy, thời điểm đó, chẳng lẽ cậu ấy không hề nghĩ đến việc cậu ấy rời xa sẽ đem lại đau đớn cho chúng ta thế nào ư? Cậu ấy chết vì chuyện đó, còn tớ và cậu phải làm sao bây giờ?”
“Có phải quãng đời còn lại vĩnh viễn sống trong bóng tối không?”
“Cậu ấy có từng nghĩ tới những điều này không?”
Tống Nhất Viện không nói lời nào. Quá giống, nội tâm chân thật và phức tạp của hai người quá giống nhau.
“Cho nên tớ còn trách cậu ấy.” Tào Trân Châu nói, “Vừa trách lại vừa áy náy… Người đã chết, còn trách cái gì đây? Cậu ấy vứt bỏ mạng sống của mình chẳng lẽ vì để trả thù chúng ta sao? Ai ngu như vậy chứ.”
“Chắc chắn cậu ấy cũng đã ở trong tình thế tuyệt vọng, không thể suy nghĩ thêm được điều gì nữa, cùng đường mới…” Tào Trân Châu cười khổ.
“Nhưng đa phần thì…” Cô ấy thở dài, “Tớ rất nhớ cậu ấy.” Ngẩng đầu lên nhìn Tống Nhất Viện, giọng nói Tào Trân Châu run rẩy, “Nhất Viện, tớ rất nhớ cậu ấy.” Nhớ Dương Hâm thoải mái kiêu ngạo.
Tống Nhất Viện nhắm mắt, một giọt nước mặt lặng lẽ rơi vào tóc, cô cười: “Tớ cũng thế.”
Đầu Tào Trân Châu tựa vào người cô, “Tớ không buông bỏ được, tớ có nhiều cảm xúc như vậy là bởi vì tớ vẫn chưa thể nào chấp nhận việc cậu ấy đã xa rồi.”
Tớ cũng thế.
Hai người tựa vào nhau, rất lâu sau không nói gì.
“Cho nên chỉ có thể chấp nhận thôi ư?” Như cách chấp nhận lý tưởng rồi cũng bị hiện thực mài mòn, như cách chấp nhận rất nhiều tình cảm không bệnh cũng chết, như cách chấp nhận bản thân chắc chắn tồn tại một mặt mà mình ghét, để chấp nhận Dương Hâm đã xa rồi?
“Ừ.” Tống Nhất Viện trả lời. Không phải thuận theo mà chỉ có thể chịu đựng. Chịu đựng nó thành điều bình thường trong cuộc sống, sau đó sẽ chịu đựng đến lúc chết.
Đây là giới hạn chịu đựng cuối cùng của mỗi người.
“Giờ phút này, tớ lại cảm thấy hình như không khó để có thể chấp nhận.” Tào Trân Châu nói, vẫn còn một người để cô ấy tâm sự về Dương Hâm, liên quan tới tất cả của Dương Hâm, cũng không chỉ có một mình cô ấy đau đớn như vậy.
Tớ cũng thế. Tống Nhất Viện nhìn ngôi sao trên bầu trời. Năm mươi năm sau, tớ sẽ đến bên cậu, kể cậu nghe năm mươi năm trần gian này.
Điện thoại Tống Nhất Viện bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Cô lấy ra xem.
[Vũ Nghị]: Nhớ em.
Bốn giờ sáng với tình yêu của anh.
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi vỗ về tên ngốc to con thành công, Tống Nhất Viện vui vẻ đi du lịch ngắn hạn với Tào Trân Châu.
Trước khi đi, Tống Nhất Viện dành cho anh lời dặn dò cực kỳ đặc biệt, cô nói thế này: “Lúc nào vết thương lành thì lúc ấy em sẽ về.” Cô còn nói không lý lẽ như này, “Đồ chơi là em mua, chỉ em mới được động vào, còn anh thì không được đâu nhé."
Vũ Nghị chỉ lo lắng nói: “Chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
Tống Nhất Viện và Tào Trân Châu gặp nhau. Hai người cùng bay đến thành phố ven biển. Các cô không có hứng thú với những địa điểm nổi tiếng, xuống máy bay thì đi thẳng tới bờ biển. Đặt trước một căn phòng nhìn ra biển, thay quần áo có thể xuống nước, nhìn Tống Nhất Viện bước ra, Tào Trân Châu chậc một tiếng: “Tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt quá nhỉ?”
Tống Nhất Viện đã nhìn thấy thân thể vô cùng thê thảm của mình ở trong phòng thay đồ, nghe vậy cô chỉ nhún vai, kéo vali lục lọi, vốn định lấy một cái áo choàng dài, kết quả không hiểu sao lại nhìn thấy một bộ áo tắm tay ngắn quần đùi?
Tào Trân Châu nhìn thấy thì nói: “Có tính toán trước đấy chứ.” Rồi cô ấy châm chọc cô, “Kiểu dáng xấu như vậy, cậu mua từ bao nhiêu năm trước thế?”
Tống Nhất Viện không biết anh bỏ nó vào từ lúc nào, nhưng cô dám khẳng định tuyệt đối không phải tối hôm qua, sau khi hai người ân ái.
Mục đích tên Vũ Nghị nhét bộ quần áo này vào rất rõ ràng, Tống Nhất Viện dở khóc dở cười.
Năm giờ chiều, Vũ Nghị nhận được tin nhắn WeChat của Tống Nhất Viện.
[Tống Nhất Viện]: (hình ảnh)
[Tống Nhất Viện]: Áo tắm xấu quá.
Vũ Nghị không thấy xấu, chỉ thấy Tống Nhất Viện đang nằm phơi nắng trên bãi cát rất đẹp, tay nhỏ chân dài, làn da trắng nõn mềm mại, hâm mộ cái ghế nằm quá.
Tống Nhất Viện đang mặc bộ áo tắm bảo thủ mà mấy ngày trước anh lén lút nhét vào vali. Rõ ràng đã bảo thủ như vậy nhưng Tống Nhất Viện vẫn mặc đẹp đến thế.
Xa vợ năm tiếng, nhớ cô.
Tào Trân Châu nhìn Tống Nhất Viện vừa phơi nắng vừa nhắn tin WeChat, cô ấy thở dài một tiếng, “Thân tại Tào doanh tâm tại Hán. Tội tình gì mà tớ phải đi du lịch với một người phụ nữ không thuộc về tớ cơ chứ.”
Tống Nhất Viện hàn huyên nốt mấy câu với Vũ Nghị rồi tắt điện thoại, “Được rồi được rồi, dù sao cũng phải để tớ nói một tiếng với người đàn ông của tớ chứ?”
“Hừ.”
Hai người chơi ở bờ biển đến tối, trước đó ngắm mặt trời mọc, bây giờ lại ngắm mặt trời lặn, một ngày thay phiên nhau như đang hoàn thành sứ mệnh ở bên bạn mỗi ngày. Các cô còn chụp ảnh, bơi lội, bắt sao biển rồi nghịch cát, cảm thấy thỏa mãn mới đón gió biển nắm tay nhau đi về khách sạn. Tiếng thủy triều hối hả hòa với tiếng người náo nhiệt, nơi chân trời phía xa là ngọn đèn lấp lóe như kim cương của những con tàu biển.
Hai người không nói gì, hưởng thụ sự thoải mái đã lâu không có. Nhưng trong lòng các cô vẫn có sự buồn rầu.
Buổi tối, Tống Nhất Viện lại nằm mơ.
Trong mơ, cô ngủ đến lúc tự tỉnh, Tào Trân Châu bước ra từ phòng vệ sinh, oán trách với Tống Nhất Viện và Dương Hâm đang nằm trên giường: “Lúc ngủ hai người có thể ngoan ngoãn chút không? Tớ nằm ở giữa, một đêm tỉnh ngủ tận ba lần.”
Tống Nhất Viện làm nũng: “Xin lỗi mà.”
Dương Hâm nũng nịu: “Xin lỗi mà.”
Tào Trân Châu không nghe nổi giọng điệu kiểu cách của hai người, cô ấy ném khăn mặt về phía hai cô: “Dậy đi, xuống biển thôi.”
Ba người cùng với ba chiếc xe đạp, Dương Hâm đi đầu, Tống Nhất Viện ở giữa, Tào Trân Châu đạp sau cùng.
Tống Nhất Viện gọi Dương Hâm: “Cậu đi nhanh như vậy làm gì, đợi Trân Châu nữa!”
Dương Hâm không quay đầu lại mà nói to: “Tớ đợi các cậu ở con dốc tiếp theo nhé!” Sau đó cô ấy lao thẳng từ sườn núi xuống, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Tống Nhất Viện thở hổn hển đạp xe, Tào Trân Châu đạp theo sau cũng thế, hai người đạp một lúc lâu, chân đã mỏi nhừ và đau đớn nhưng xe chạy càng lúc càng chậm, thế mà dốc núi vẫn cứ cách các cô một khoảng.
Tào Trân Châu không chịu được, trượt xuống khỏi xe, “Không được không được, mệt quá, tớ phải đi chậm thôi.”
Tống Nhất Viện cũng bước xuống khỏi xe, “Không được không được, tớ cũng đi bộ.”
Hai người đi một lúc, mặt trời càng lúc càng lớn nhưng dốc núi vẫn xa như vậy.
Dường như Tống Nhất Viện nghe thấy tiếng Dương Hâm gọi lớn ở bên kia dốc núi: “Này… các cậu đừng lề mề nữa, mau xuống đây nào!”
“Nhanh lên… tớ không muốn chờ các cậu nữa…”
“Tống Nhất Viện… Tào Trân Châu… Hai cậu đến đâu rồi?”
Lòng Tống Nhất Viện nóng như lửa đốt, tới ngay đây tới ngay đây, chúng tớ lập tức tới ngay…
Tại sao con dốc này có thể dài đến vậy, sao đi mãi vẫn chưa tới điểm cuối…
Cuối cùng cũng tới được dốc núi, hai người ướt đẫm mồ hôi, vừa đạp xe vừa cười nói: “Bọn tớ tới rồi!” Xe đạp nhanh chóng lăn bánh xuống dốc, hai người gọi: “Dương Hâm…”
Tống Nhất Viện nhìn xuống, không có Dương Hâm.
Đường lớn sạch sẽ, bãi biển bình yên, mặt trời nóng rực nhưng mà không có Dương Hâm.
Tống Nhất Viện giật mình tỉnh giấc.
Trời còn chưa sáng, trong phòng tối om, bên ngoài có tiếng còi của tàu thuyền và tiếng sóng biển.
Tống Nhất Viện dậy đi vệ sinh, sau đó đẩy cửa sổ ra, tựa vào lan can nhìn bãi biển không một bóng người và mặt biển sâu rộng không lường được.
Tầm nhìn rộng lớn khiến lòng người có một cảm giác trống trải bất tận.
Con người nhỏ bé không đáng kể, yếu ớt không chịu nổi một tổn thương.
Con người cần gì phải cố chấp, chẳng qua chỉ là mấy khúc xương.
Tào Trân Châu không biết đã dậy từ lúc nào, cô ấy bước đến bên cạnh cô và nói: “Bây giờ mới bốn giờ.”
“Ừ.” Tống Nhất Viện vuốt tóc, “Tớ nằm mơ nên tỉnh.”
Tào Trân Châu cười: “Khéo quá, tớ cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau.
Tào Trân Châu nói: “Tớ mơ thấy Dương Hâm.”
Trái tim Tống Nhất Viện thoáng ngừng đập.
“Tớ mơ thấy ba chúng ta chơi đùa trên bờ biển, đầu tiên là nhặt sao biển, nhặt được ba con thì một đợt sóng biển ập tới rồi nhấn chìm tất cả. Sau đó ba chúng ta bắt đầu chạy theo nước biển. Dương Hâm nói: “Bây giờ tớ đi từ từ về phía biển, các cậu chụp cho tớ một bức siêu nghệ thuật trong nước, ok không?” Tớ nhìn cậu ấy bước ngày một xa dần, mực nước biển chưa vượt quá eo cậu ấy. Tớ hoảng hốt gọi cậu ấy quay lại nhưng cậu ấy như không nghe thấy gì cả, vẫn cứ bước đi, tớ nhìn thấy cậu ấy bị nước biển bao phủ… Tớ gào lớn tên cậu nhưng cũng không thấy cậu đâu…”
Sau một lúc lâu, Tống Nhất Viện lên tiếng: “Tớ cũng mơ thấy cậu ấy.”
“Mơ thấy gì?”
Tống Nhất Viện kể lại giấc mơ của bản thân.
Hai người ngầm hiểu trong lòng.
Tào Trân Châu nở nụ cười: “Lúc làm lành tớ đã nghĩ rằng coi như hết, chuyện quá khứ coi như thôi, mãi mãi đừng nhắc đến nữa, sống tốt những ngày tháng tiếp theo cũng đã không dễ dàng gì.”
“Kết quả nhận ra hoàn toàn không thể.” Tào Trân Châu nhìn cô, “Sau khi làm lành, tớ càng nhớ đến Dương Hâm nhiều hơn. Không cần đoán tớ biết cậu cũng thế.”
“Ừ.”
“Có phải cậu vẫn chưa buông bỏ được không?”
“... Ừ.” Tống Nhất Viện nhìn cô ấy, ánh sáng trong đôi mắt như ngọn đèn phía xa xa, “Buông thế nào đây?”
“Đừng hỏi tớ.” Tào Trân Châu đáp, “Tớ cũng thế mà.”
Lại im lặng một lúc, Tống Nhất Viện lên tiếng: “Tớ rất hối hận vì lúc ấy đã kích động như thế, không chú ý đến cảm nhận của cậu ấy chút nào.”
Tào Trân Châu: “Tớ nghĩ, dựa theo tính cách của Dương Hâm, cho dù cậu có chú ý thì cậu ấy cũng sẽ không nói một lời mà chạy đi làm chuyện gì đấy. Cậu ấy rất kiêu ngạo.”
“Nhưng dù sao cuối cùng cũng sẽ bớt đi một vài chuyện đã xảy ra.” Tống Nhất Viện nhìn biển, “Ở trong trường học một thời gian dài nên cảm thấy cái gì cũng dễ dàng, tất cả mọi chuyện khi đã xác định thì sẽ rất khó mà thay đổi. Chúng ta cho rằng một khi chuyện đó xảy ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chúng ta không thể gánh vác được, vậy nên khi mọi chuyện kéo đến thì lúng ta lúng túng, hoang mang lo sợ, tâm trạng cũng mất bình tĩnh.”
“Nhưng sau khi đi làm vài năm mới nhận ra rằng, hóa ra những chuyện này đã là gì chứ, có vô số cách để giải quyết, cần gì phải sụp đổ đến vậy?”
“Tớ cũng thế.” Tào Trân Châu nói, “Thời điểm đó cho dù cậu không thể bình tĩnh nói chuyện với cậu ấy thì tớ nói chuyện với cậu ấy cũng được mà. Để cậu ấy có thêm người tâm sự khi định làm chuyện gì đó, vậy có lẽ kết quả sẽ khác?”
Hai người nhìn nhau, các cô đều đang tự trách mình.
“Nhưng tớ cũng không kìm lòng được mà hận cậu ấy.” Tào Trân Châu nói, “Vì sao khi cậu ấy làm mà không hỏi người khác chứ? Thừa nhận khả năng của mình có hạn, tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác khó lắm sao? Lúc cậu ấy mất, tớ ở ngay trước mặt cậu ấy, thời điểm đó, chẳng lẽ cậu ấy không hề nghĩ đến việc cậu ấy rời xa sẽ đem lại đau đớn cho chúng ta thế nào ư? Cậu ấy chết vì chuyện đó, còn tớ và cậu phải làm sao bây giờ?”
“Có phải quãng đời còn lại vĩnh viễn sống trong bóng tối không?”
“Cậu ấy có từng nghĩ tới những điều này không?”
Tống Nhất Viện không nói lời nào. Quá giống, nội tâm chân thật và phức tạp của hai người quá giống nhau.
“Cho nên tớ còn trách cậu ấy.” Tào Trân Châu nói, “Vừa trách lại vừa áy náy… Người đã chết, còn trách cái gì đây? Cậu ấy vứt bỏ mạng sống của mình chẳng lẽ vì để trả thù chúng ta sao? Ai ngu như vậy chứ.”
“Chắc chắn cậu ấy cũng đã ở trong tình thế tuyệt vọng, không thể suy nghĩ thêm được điều gì nữa, cùng đường mới…” Tào Trân Châu cười khổ.
“Nhưng đa phần thì…” Cô ấy thở dài, “Tớ rất nhớ cậu ấy.” Ngẩng đầu lên nhìn Tống Nhất Viện, giọng nói Tào Trân Châu run rẩy, “Nhất Viện, tớ rất nhớ cậu ấy.” Nhớ Dương Hâm thoải mái kiêu ngạo.
Tống Nhất Viện nhắm mắt, một giọt nước mặt lặng lẽ rơi vào tóc, cô cười: “Tớ cũng thế.”
Đầu Tào Trân Châu tựa vào người cô, “Tớ không buông bỏ được, tớ có nhiều cảm xúc như vậy là bởi vì tớ vẫn chưa thể nào chấp nhận việc cậu ấy đã xa rồi.”
Tớ cũng thế.
Hai người tựa vào nhau, rất lâu sau không nói gì.
“Cho nên chỉ có thể chấp nhận thôi ư?” Như cách chấp nhận lý tưởng rồi cũng bị hiện thực mài mòn, như cách chấp nhận rất nhiều tình cảm không bệnh cũng chết, như cách chấp nhận bản thân chắc chắn tồn tại một mặt mà mình ghét, để chấp nhận Dương Hâm đã xa rồi?
“Ừ.” Tống Nhất Viện trả lời. Không phải thuận theo mà chỉ có thể chịu đựng. Chịu đựng nó thành điều bình thường trong cuộc sống, sau đó sẽ chịu đựng đến lúc chết.
Đây là giới hạn chịu đựng cuối cùng của mỗi người.
“Giờ phút này, tớ lại cảm thấy hình như không khó để có thể chấp nhận.” Tào Trân Châu nói, vẫn còn một người để cô ấy tâm sự về Dương Hâm, liên quan tới tất cả của Dương Hâm, cũng không chỉ có một mình cô ấy đau đớn như vậy.
Tớ cũng thế. Tống Nhất Viện nhìn ngôi sao trên bầu trời. Năm mươi năm sau, tớ sẽ đến bên cậu, kể cậu nghe năm mươi năm trần gian này.
Điện thoại Tống Nhất Viện bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Cô lấy ra xem.
[Vũ Nghị]: Nhớ em.
Bốn giờ sáng với tình yêu của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.