Chương 39
Ôn Sưởng
20/12/2019
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Bạn bè thời đi học gặp lại nhau đương nhiên sẽ nhắc về thời còn đi học.
Kể về thời đại học của Vũ Nghị, Đỗ Vũ Khôn, Chu Đại Lâm và Ngô Tiểu Minh đều chỉ nói một chữ: “Bận.” Họ còn bổ sung: “Cậu ấy bận đến vậy mà ba chúng tôi vẫn trở thành anh em của cậu ấy, đúng thật là chân tình.” Hầu hết các buổi tụ tập ở lớp đều không đi được, hoạt động ký túc xá thì ba lần mới đi được một lần. Họ cảm thán: “Cũng không biết vì sao trong bốn năm nhàn nhã nhất cậu ấy lại bận rộn đến vậy.”
Trong lòng Tống Nhất Viện chua xót, suýt thì rơi nước mắt.
Đỗ Vũ Khôn lên tiếng: “Giờ đã biết rồi chứ?”
Chu Đại Lâm bùi ngùi: “Ừ, người với người khác nhau mà.”
Ngô Tiểu Minh uống một ngụm rượu: “Đại Vũ chịu cực khổ, cậu ấy được như ngày hôm nay cũng rất xứng đáng.”
Vũ Nghị nói: “Các cậu cũng giúp tớ không ít việc.”
“Giữa anh em với nhau nói những lời đấy làm gì.” Bốn người chạm cốc.
Đề tài chuyển sang chuyện phụ nữ.
“Chúng tớ còn tưởng người kết hôn trước sẽ là tớ và anh Lâm chứ.” Ngô Tiểu Minh cười nói, “Không ngờ lại là Đại Vũ.”
“Cậu ấy trầm tính như vậy mà lại tìm được vợ sớm nhất, chậc chậc.” Chu Đại Lâm cười, “Cũng xem như chuyện trên đời không lường trước được.”
Đỗ Vũ Khôn nhìn Tống Nhất Viện và Đại Vũ, khó tin nói: “Cậu ấy còn tìm được chị dâu xinh đẹp như vậy, Vũ Đại Nghị, cậu nói thật đi, có phải cậu cưỡng ép cướp đoạt dân nữ không? Tớ đã nói với cậu rồi, có tiền thì cũng đừng làm cái trò tổng tài bá đạo rồi khế ước bán thân…”
Tào Trân Châu bật cười thành tiếng, “Bây giờ đã là thời đại nào rồi, tiểu thuyết kiểu đấy không còn thịnh hành nữa đâu.”
“À à, vậy sao?” Đỗ Vũ Khôn nhìn Tào Trân Châu một cái, sau đó ánh mắt ra vẻ bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, anh ta có hơi mất tự nhiên cười, “Hồi lớp sáu tiểu học tôi từng đọc tiểu thuyết của bạn cùng bàn, không rõ kiểu thịnh hành bây giờ cho lắm, ha ha…”
Không hiểu sao Tống Nhất Viện cảm thấy cách làm của Đỗ Vũ Khôn giờ phút này và của tên ngốc to con Vũ Nghị tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu nhỉ?
Tào Trân Châu nói thầm với Tống Nhất Viện, “Cậu chắc chắn anh ta muốn theo đuổi tớ à?” Cả một buổi tối không chỉ không nói chuyện với cô ấy mà còn rất ít khi nhìn về phía này, nói được vài ba câu không nhiều lắm, hơn nữa còn có vẻ rất vụng về.
Tống Nhất Viện: “Đợi lát nữa cậu vờ vô tình nhìn nhau với anh ấy, nếu anh ấy tránh rồi nhìn về hướng khác thì chính là thật.”
“Hả?”
“Kinh nghiệm bản thân đấy.” Tống Nhất Viện nhỏ giọng đáp, “Nếu một chàng trai thích cậu, khi cậu bất ngờ nhìn người ta thì anh ấy sẽ hoảng hốt, theo bản năng không dám nhìn cậu.”
Tào Trân Châu cười.
Tào Trân Châu chờ cả tối vẫn chưa đợi được cơ hội. Lúc đi ra khỏi quán bar Mai Chi, có một cô gái say rượu không cẩn thận va vào cô ấy, Đỗ Vũ Khôn kéo Tào Trân Châu lại, hai người mới bốn mắt nhìn nhau.
Tào Trân Châu nhìn anh ta.
Đỗ Vũ Khôn theo bản năng rời mắt đi.
Ồ.
Vũ Nghị và Tống Nhất Viện định đưa Tào Trân Châu về nhà nhưng Tào Trân Châu nói: “Không cần đâu, tớ gọi xe.”
Tống Nhất Viện và cô ấy liếc nhau, cô cũng không kiên trì, chỉ hơi nâng cao âm lượng nói: “Vậy một mình cậu nhớ chú ý an toàn, về nhà phải báo bình an với tớ đấy.”
“Được.”
Hai người Vũ Nghị ra về. Tạm biệt Chu Đại Lâm và Ngô Tiểu Minh xong, Đỗ Vũ Khôn bước đến gần hỏi: “Nếu không tôi đưa cô về nhé?”
“Anh tiện đường không?”
“Tiện đường.”
“Tôi còn chưa nói tôi ở đâu.”
“...”
Vũ Nghị có phần không hiểu vì sao Tống Nhất Viện không tiễn Tào Trân Châu, Tống Nhất Viện cười với anh: “Không tới lượt em đâu.” Hai người im lặng nửa đường, Tống Nhất Viện đột nhiên hỏi: “Con người Đỗ Vũ Khôn thế nào hả anh?”
“Cởi mở, tình nghĩa, được nhiều cô gái thích.” Anh tạm dừng rồi tiếp tục, “Hồi đại học khá đào hoa.”
“À.” Tống Nhất Viện như nghĩ tới gì đấy.
“Em đang lo lắng cho Tào Trân Châu à?”
“Không.” Tống Nhất Viện cười, “Em sợ Đỗ Vũ Khôn sẽ gặp khó khăn.” Còn khó khăn hay không thì về sau sẽ rõ.
Đến khuya hai người mới về đến nhà, cả hai đều uống chút rượu nên nhanh chóng đi ngủ.
Khoảng bảy giờ sáng ngày hôm sau, lần đầu tiên dì Triệu lên gõ cửa phòng bọn họ.
Vũ Nghị tỉnh dậy rất nhanh, Tống Nhất Viện che lỗ tai. Anh mở cửa rồi hỏi bà: "Sao vậy dì?"
"Bà Tống và ông Tống đưa đồ đến cho Viện Viện."
Tống Nhất Viện lập tức tỉnh ngủ: "Mẹ cháu đến ạ?"
"Ừ."
Tống Nhất Viện ngồi dậy, cô nói với bà: "Dì Triệu, phiền dì chuẩn bị bữa sáng cho bố mẹ cháu trước, cháu rửa mặt rồi sẽ xuống."
"Được."
Tống Nhất Viện và Vũ Nghị nhanh chóng xuống nhà, mẹ Tống và bố Tống đang lấy những thứ đã mang đến ra, thấy cô thì nói: "Hai ngày trước cô của con đại thọ bảy mươi tuổi, bố mẹ về quê một chuyến, có mang theo mấy con gà mái già, vịt già và năm mươi quả trứng gà, mẹ và bố con đã hầm một con, mùi vị không tệ nên mang đến cho con một ít."
"Vâng ạ." Tống Nhất Viện giúp bưng đồ ăn ra, cô gọi hai người, "Không cần sắp xếp nữa đâu ạ, ăn cơm xong con sẽ tự làm."
Bố Tống bước qua ăn cơm, mẹ Tống đặt đồ trên kệ bếp, vừa bỏ đồ vào ngăn đông lạnh vừa nói: "Con cái chẳng có lương tâm, lâu như vậy cũng không về thăm bố mẹ lấy một lần, lấy chồng rồi đi luôn đấy à? Bố mẹ con còn chưa chết đâu, về thăm một chuyến khó khăn lắm hay sao?"
"Mẹ ơi, mẹ lại đây ăn sáng đã, ăn xong con tự khắc dọn dẹp."
Mẹ Tống không nghe, cất đồ xong mới ngồi xuống, vừa ăn vừa nói: "Gà đã được mổ sạch rồi, hai đứa không ăn hết nhiều như vậy trong một lần nên mẹ đã chia một con thành hai túi để trong ngăn đông. Trứng gà để trong ngăn mát, trứng gà này nhìn thì nhỏ nhưng ăn ngon lắm đấy."
Ăn xong bữa sáng, Vũ Nghị đi làm, Tống Nhất Viện tiễn anh ra ngoài cửa, Vũ Nghị nói: "Tất cả đều có anh, em đừng không vui."
Vẻ mặt Tống Nhất Viện bình tĩnh, "Em đâu có không vui."
Vũ Nghị nhìn cô.
Tống Nhất Viện nhắm mắt hôn anh: "Em chờ anh về."
Vào nhà, mẹ Tống đang xem TV ở phòng khách, tay bà cầm kim đan và sợi len.
Tống Nhất Viện còn chưa mở miệng, bà đã ra vẻ giả vờ không để ý nói: "Lâu như vậy con không về nên không biết, con bé họ Bành trong khu phố đã kết hôn rồi, kết hôn được một tháng thì mang thai, bây giờ đã được bốn năm tháng. Mẹ con bé muốn đan một cái áo cho đứa trẻ chưa ra đời nhưng không biết làm nên đã nhờ mẹ, mẹ nghĩ sớm hay muộn gì mẹ cũng được đan, không bằng làm một lúc luôn." Bà tiếp tục, "Màu trắng, màu xanh nhạt, màu vàng nhạt đều hợp với cả bé trai lẫn bé gái nên mẹ đã đan một bộ màu vàng nhạt, đẹp lắm, mẹ không biết chụp ảnh, nếu không mẹ đã chụp cho con xem rồi."
Tống Nhất Viện ngồi xuống bên cạnh bà.
Mẹ Tống nhìn cô, "Con và Vũ Nghị đã kết hôn được nửa năm rồi nhỉ?"
"Vâng."
"Đến lúc nghĩ đến chuyện con cái rồi."
"Vẫn còn sớm mà mẹ."
"Sớm cái gì?" Mẹ Tống đặt kim xuống, không đồng ý với lời của cô, "Cuối năm nay con đã hai mươi chín, nếu còn không sinh thì sẽ là sản phụ cao tuổi đấy."
Tống Nhất Viện không nói lời nào.
"Sinh sớm tốt sớm. Đã kết hôn rồi, sinh con không phải là chuyện sớm muộn à? Con sinh sớm, bố mẹ còn có sức mà giúp đỡ, đến lúc con ba tư, ba lăm thì bố mẹ cũng đã sáu mươi tuổi, đến lúc đó từ già đến trẻ đều cần con chăm sóc, con vất vả biết chừng nào?"
"Mẹ à, đây là chuyện của con và Vũ Nghị, mẹ để chúng con tự giải quyết được không ạ?"
"Mẹ cũng chỉ nói vậy thôi, việc sinh con đương nhiên là chuyện của các con rồi." Bà vừa đan áo len vừa tủi thân nói, "Không phải mẹ muốn tốt cho con thôi sao? Có một đứa con thì chuyện gì cũng tốt hơn. Nhân lúc bây giờ tình cảm hai đứa còn tốt, sinh một đứa con, lòng người đàn ông sẽ ổn định. Đừng thấy bây giờ chuyện gì nó cũng nghe theo con thì mọi chuyện không cần lo nữa, còn sớm lắm con ạ, cuộc đời vẫn còn vài thập niên nữa đấy, sống với một người phụ nữ vài chục năm, có người đàn ông nào mà không chán chứ?"
"Sinh một đứa con thì không chán sao mẹ?"
"Làm bố rồi mà." Mẹ Tống mắng cô, "Con không hiểu, một khi người đàn ông đã làm bố thì sẽ có trách nhiệm hơn."
"Vậy ra thời điểm người đàn ông kết hôn với người phụ nữ, họ vẫn chưa hiểu anh ta và người phụ nữ này sẽ sống cuộc sống như thế nào, chịu trách nhiệm ra sao ạ?"
Mẹ Tống trừng mắt với cô: "Con muốn nói cái gì?! Nói mấy cái lý luận tình yêu là cao thượng nhất của con đấy à?! Đã kết hôn rồi sao vẫn còn ngây thơ như vậy? Có tình yêu nào sẽ tồn tại cả đời không? Chung sống với nhau, mỗi ngày hai người cãi nhau ồn ào ầm ĩ thì lấy đâu ra tình yêu nữa? Không phải đều trở thành tình thân, nhường nhịn nhau mà sống đấy thôi! Cuộc sống còn nói cái gì mà yêu với chả đương, bao nhiêu tuổi rồi không sợ xấu hổ à?"
Tống Nhất Viện không muốn nói chuyện này với mẹ nữa nên cô nhẫn nhịn.
Mẹ Tống không khuất phục không buông tha: "Mẹ cũng không biết sao mẹ lại sinh được một đứa con có tính cách như con, hồi nhỏ thích đọc sách, mẹ và bố con còn rất vui vẻ, cảm thấy tương lai con nhất định sẽ là một đứa có triển vọng, kết quả không nghĩ con thích đọc sách đến mức vậy, đại học không chọn chuyên ngành tử tế, nhất định muốn học khoa văn gì đấy, bây giờ còn văn vẻ gì nữa không? Đọc sách nuôi sống được con không? Mỗi ngày đọc đọc đọc, rồi cứ thích nghĩ đông nghĩ tây, chỉ nghĩ đến mấy thứ không thực tế, còn thích giả vờ ngớ ngẩn, muốn làm nhà văn, nhà văn dễ làm thế cơ à? Con nhìn thấy mấy người kia có triển vọng, nhưng đâu có biết được tất cả đều chết đói. Vất vả mãi mới kết hôn lại không muốn sinh con..."
"Mẹ, không phải con không muốn sinh..."
"Không phải không muốn vậy thì sinh đi, đã nửa năm rồi, chơi cũng chơi đủ rồi, không phải nên sinh con à?" Bà lườm cô một cái, "Mẹ chồng con dễ tính, không giục con, nhưng bản thân con phải hiểu chuyện chứ. Vũ Nghị cũng sắp ba mươi tuổi, có bà mẹ chồng nào mà không muốn ôm cháu trai? Bây giờ các con không thiếu thứ gì, sinh con cũng chỉ là sinh con, những thứ khác con không cần quan tâm, con còn lề mề cái gì? Không giống như thời bố mẹ..."
Trong lòng Tống Nhất Viện buồn bực hoảng hốt, cô đứng lên hỏi: "Bố đi đâu rồi ạ?"
"Hình như đi nhà kính trồng hoa gì đấy rồi."
"Vâng." Tống Nhất Viện nói, "Con đi tìm bố đây."
Đến nhà kính, bố Tống đang cho cá chép trong hồ ăn, thấy cô tới thì cười nói: "Mấy con cá này được nuôi rất tốt."
"Dì Triệu nuôi đấy ạ." Cô cũng cầm một hộp mồi câu nhỏ, không vung cần câu mà cho ngón tay vào, đám cá chép bơi tới mổ ngón tay cô, "Thỉnh thoảng con mới cho ăn."
"Sen đá do con trồng đúng không?"
"Vâng."
Bố Tống cười tủm tỉm: "Bố biết ngay mà, con vẫn luôn muốn trồng sen đá nhưng mẹ con không cho."
"Đẹp không ạ?"
"Đẹp. Cây nào cây nấy tươi tốt còn béo tròn múp míp, bình thường mất không ít thời gian nhỉ?"
"Vâng."
Hai bố con rơi vào sự yên lặng.
Im lặng một lúc, bố Tống nói: "Bố vào xem mẹ con."
Sau khi bố Tống rời đi, Tống Nhất Viện cho cá ăn, một lúc lâu sau, cô nhắm mắt thở ra một hơi thật dài. Cuộc sống chưa bao giờ bình yên thoải mái không có chút gập ghềnh, cũng không kịch tính sóng to gió lớn rồi lên lên xuống xuống mỗi ngày như trò khôi hài, mà nó như xương cá mắc nghẹn nơi cổ họng, không nhổ ra được, cũng không thể nuốt trôi.
Không nhổ ra được, không thể nuốt trôi.
Beta: Mạc Y Phi
Bạn bè thời đi học gặp lại nhau đương nhiên sẽ nhắc về thời còn đi học.
Kể về thời đại học của Vũ Nghị, Đỗ Vũ Khôn, Chu Đại Lâm và Ngô Tiểu Minh đều chỉ nói một chữ: “Bận.” Họ còn bổ sung: “Cậu ấy bận đến vậy mà ba chúng tôi vẫn trở thành anh em của cậu ấy, đúng thật là chân tình.” Hầu hết các buổi tụ tập ở lớp đều không đi được, hoạt động ký túc xá thì ba lần mới đi được một lần. Họ cảm thán: “Cũng không biết vì sao trong bốn năm nhàn nhã nhất cậu ấy lại bận rộn đến vậy.”
Trong lòng Tống Nhất Viện chua xót, suýt thì rơi nước mắt.
Đỗ Vũ Khôn lên tiếng: “Giờ đã biết rồi chứ?”
Chu Đại Lâm bùi ngùi: “Ừ, người với người khác nhau mà.”
Ngô Tiểu Minh uống một ngụm rượu: “Đại Vũ chịu cực khổ, cậu ấy được như ngày hôm nay cũng rất xứng đáng.”
Vũ Nghị nói: “Các cậu cũng giúp tớ không ít việc.”
“Giữa anh em với nhau nói những lời đấy làm gì.” Bốn người chạm cốc.
Đề tài chuyển sang chuyện phụ nữ.
“Chúng tớ còn tưởng người kết hôn trước sẽ là tớ và anh Lâm chứ.” Ngô Tiểu Minh cười nói, “Không ngờ lại là Đại Vũ.”
“Cậu ấy trầm tính như vậy mà lại tìm được vợ sớm nhất, chậc chậc.” Chu Đại Lâm cười, “Cũng xem như chuyện trên đời không lường trước được.”
Đỗ Vũ Khôn nhìn Tống Nhất Viện và Đại Vũ, khó tin nói: “Cậu ấy còn tìm được chị dâu xinh đẹp như vậy, Vũ Đại Nghị, cậu nói thật đi, có phải cậu cưỡng ép cướp đoạt dân nữ không? Tớ đã nói với cậu rồi, có tiền thì cũng đừng làm cái trò tổng tài bá đạo rồi khế ước bán thân…”
Tào Trân Châu bật cười thành tiếng, “Bây giờ đã là thời đại nào rồi, tiểu thuyết kiểu đấy không còn thịnh hành nữa đâu.”
“À à, vậy sao?” Đỗ Vũ Khôn nhìn Tào Trân Châu một cái, sau đó ánh mắt ra vẻ bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, anh ta có hơi mất tự nhiên cười, “Hồi lớp sáu tiểu học tôi từng đọc tiểu thuyết của bạn cùng bàn, không rõ kiểu thịnh hành bây giờ cho lắm, ha ha…”
Không hiểu sao Tống Nhất Viện cảm thấy cách làm của Đỗ Vũ Khôn giờ phút này và của tên ngốc to con Vũ Nghị tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu nhỉ?
Tào Trân Châu nói thầm với Tống Nhất Viện, “Cậu chắc chắn anh ta muốn theo đuổi tớ à?” Cả một buổi tối không chỉ không nói chuyện với cô ấy mà còn rất ít khi nhìn về phía này, nói được vài ba câu không nhiều lắm, hơn nữa còn có vẻ rất vụng về.
Tống Nhất Viện: “Đợi lát nữa cậu vờ vô tình nhìn nhau với anh ấy, nếu anh ấy tránh rồi nhìn về hướng khác thì chính là thật.”
“Hả?”
“Kinh nghiệm bản thân đấy.” Tống Nhất Viện nhỏ giọng đáp, “Nếu một chàng trai thích cậu, khi cậu bất ngờ nhìn người ta thì anh ấy sẽ hoảng hốt, theo bản năng không dám nhìn cậu.”
Tào Trân Châu cười.
Tào Trân Châu chờ cả tối vẫn chưa đợi được cơ hội. Lúc đi ra khỏi quán bar Mai Chi, có một cô gái say rượu không cẩn thận va vào cô ấy, Đỗ Vũ Khôn kéo Tào Trân Châu lại, hai người mới bốn mắt nhìn nhau.
Tào Trân Châu nhìn anh ta.
Đỗ Vũ Khôn theo bản năng rời mắt đi.
Ồ.
Vũ Nghị và Tống Nhất Viện định đưa Tào Trân Châu về nhà nhưng Tào Trân Châu nói: “Không cần đâu, tớ gọi xe.”
Tống Nhất Viện và cô ấy liếc nhau, cô cũng không kiên trì, chỉ hơi nâng cao âm lượng nói: “Vậy một mình cậu nhớ chú ý an toàn, về nhà phải báo bình an với tớ đấy.”
“Được.”
Hai người Vũ Nghị ra về. Tạm biệt Chu Đại Lâm và Ngô Tiểu Minh xong, Đỗ Vũ Khôn bước đến gần hỏi: “Nếu không tôi đưa cô về nhé?”
“Anh tiện đường không?”
“Tiện đường.”
“Tôi còn chưa nói tôi ở đâu.”
“...”
Vũ Nghị có phần không hiểu vì sao Tống Nhất Viện không tiễn Tào Trân Châu, Tống Nhất Viện cười với anh: “Không tới lượt em đâu.” Hai người im lặng nửa đường, Tống Nhất Viện đột nhiên hỏi: “Con người Đỗ Vũ Khôn thế nào hả anh?”
“Cởi mở, tình nghĩa, được nhiều cô gái thích.” Anh tạm dừng rồi tiếp tục, “Hồi đại học khá đào hoa.”
“À.” Tống Nhất Viện như nghĩ tới gì đấy.
“Em đang lo lắng cho Tào Trân Châu à?”
“Không.” Tống Nhất Viện cười, “Em sợ Đỗ Vũ Khôn sẽ gặp khó khăn.” Còn khó khăn hay không thì về sau sẽ rõ.
Đến khuya hai người mới về đến nhà, cả hai đều uống chút rượu nên nhanh chóng đi ngủ.
Khoảng bảy giờ sáng ngày hôm sau, lần đầu tiên dì Triệu lên gõ cửa phòng bọn họ.
Vũ Nghị tỉnh dậy rất nhanh, Tống Nhất Viện che lỗ tai. Anh mở cửa rồi hỏi bà: "Sao vậy dì?"
"Bà Tống và ông Tống đưa đồ đến cho Viện Viện."
Tống Nhất Viện lập tức tỉnh ngủ: "Mẹ cháu đến ạ?"
"Ừ."
Tống Nhất Viện ngồi dậy, cô nói với bà: "Dì Triệu, phiền dì chuẩn bị bữa sáng cho bố mẹ cháu trước, cháu rửa mặt rồi sẽ xuống."
"Được."
Tống Nhất Viện và Vũ Nghị nhanh chóng xuống nhà, mẹ Tống và bố Tống đang lấy những thứ đã mang đến ra, thấy cô thì nói: "Hai ngày trước cô của con đại thọ bảy mươi tuổi, bố mẹ về quê một chuyến, có mang theo mấy con gà mái già, vịt già và năm mươi quả trứng gà, mẹ và bố con đã hầm một con, mùi vị không tệ nên mang đến cho con một ít."
"Vâng ạ." Tống Nhất Viện giúp bưng đồ ăn ra, cô gọi hai người, "Không cần sắp xếp nữa đâu ạ, ăn cơm xong con sẽ tự làm."
Bố Tống bước qua ăn cơm, mẹ Tống đặt đồ trên kệ bếp, vừa bỏ đồ vào ngăn đông lạnh vừa nói: "Con cái chẳng có lương tâm, lâu như vậy cũng không về thăm bố mẹ lấy một lần, lấy chồng rồi đi luôn đấy à? Bố mẹ con còn chưa chết đâu, về thăm một chuyến khó khăn lắm hay sao?"
"Mẹ ơi, mẹ lại đây ăn sáng đã, ăn xong con tự khắc dọn dẹp."
Mẹ Tống không nghe, cất đồ xong mới ngồi xuống, vừa ăn vừa nói: "Gà đã được mổ sạch rồi, hai đứa không ăn hết nhiều như vậy trong một lần nên mẹ đã chia một con thành hai túi để trong ngăn đông. Trứng gà để trong ngăn mát, trứng gà này nhìn thì nhỏ nhưng ăn ngon lắm đấy."
Ăn xong bữa sáng, Vũ Nghị đi làm, Tống Nhất Viện tiễn anh ra ngoài cửa, Vũ Nghị nói: "Tất cả đều có anh, em đừng không vui."
Vẻ mặt Tống Nhất Viện bình tĩnh, "Em đâu có không vui."
Vũ Nghị nhìn cô.
Tống Nhất Viện nhắm mắt hôn anh: "Em chờ anh về."
Vào nhà, mẹ Tống đang xem TV ở phòng khách, tay bà cầm kim đan và sợi len.
Tống Nhất Viện còn chưa mở miệng, bà đã ra vẻ giả vờ không để ý nói: "Lâu như vậy con không về nên không biết, con bé họ Bành trong khu phố đã kết hôn rồi, kết hôn được một tháng thì mang thai, bây giờ đã được bốn năm tháng. Mẹ con bé muốn đan một cái áo cho đứa trẻ chưa ra đời nhưng không biết làm nên đã nhờ mẹ, mẹ nghĩ sớm hay muộn gì mẹ cũng được đan, không bằng làm một lúc luôn." Bà tiếp tục, "Màu trắng, màu xanh nhạt, màu vàng nhạt đều hợp với cả bé trai lẫn bé gái nên mẹ đã đan một bộ màu vàng nhạt, đẹp lắm, mẹ không biết chụp ảnh, nếu không mẹ đã chụp cho con xem rồi."
Tống Nhất Viện ngồi xuống bên cạnh bà.
Mẹ Tống nhìn cô, "Con và Vũ Nghị đã kết hôn được nửa năm rồi nhỉ?"
"Vâng."
"Đến lúc nghĩ đến chuyện con cái rồi."
"Vẫn còn sớm mà mẹ."
"Sớm cái gì?" Mẹ Tống đặt kim xuống, không đồng ý với lời của cô, "Cuối năm nay con đã hai mươi chín, nếu còn không sinh thì sẽ là sản phụ cao tuổi đấy."
Tống Nhất Viện không nói lời nào.
"Sinh sớm tốt sớm. Đã kết hôn rồi, sinh con không phải là chuyện sớm muộn à? Con sinh sớm, bố mẹ còn có sức mà giúp đỡ, đến lúc con ba tư, ba lăm thì bố mẹ cũng đã sáu mươi tuổi, đến lúc đó từ già đến trẻ đều cần con chăm sóc, con vất vả biết chừng nào?"
"Mẹ à, đây là chuyện của con và Vũ Nghị, mẹ để chúng con tự giải quyết được không ạ?"
"Mẹ cũng chỉ nói vậy thôi, việc sinh con đương nhiên là chuyện của các con rồi." Bà vừa đan áo len vừa tủi thân nói, "Không phải mẹ muốn tốt cho con thôi sao? Có một đứa con thì chuyện gì cũng tốt hơn. Nhân lúc bây giờ tình cảm hai đứa còn tốt, sinh một đứa con, lòng người đàn ông sẽ ổn định. Đừng thấy bây giờ chuyện gì nó cũng nghe theo con thì mọi chuyện không cần lo nữa, còn sớm lắm con ạ, cuộc đời vẫn còn vài thập niên nữa đấy, sống với một người phụ nữ vài chục năm, có người đàn ông nào mà không chán chứ?"
"Sinh một đứa con thì không chán sao mẹ?"
"Làm bố rồi mà." Mẹ Tống mắng cô, "Con không hiểu, một khi người đàn ông đã làm bố thì sẽ có trách nhiệm hơn."
"Vậy ra thời điểm người đàn ông kết hôn với người phụ nữ, họ vẫn chưa hiểu anh ta và người phụ nữ này sẽ sống cuộc sống như thế nào, chịu trách nhiệm ra sao ạ?"
Mẹ Tống trừng mắt với cô: "Con muốn nói cái gì?! Nói mấy cái lý luận tình yêu là cao thượng nhất của con đấy à?! Đã kết hôn rồi sao vẫn còn ngây thơ như vậy? Có tình yêu nào sẽ tồn tại cả đời không? Chung sống với nhau, mỗi ngày hai người cãi nhau ồn ào ầm ĩ thì lấy đâu ra tình yêu nữa? Không phải đều trở thành tình thân, nhường nhịn nhau mà sống đấy thôi! Cuộc sống còn nói cái gì mà yêu với chả đương, bao nhiêu tuổi rồi không sợ xấu hổ à?"
Tống Nhất Viện không muốn nói chuyện này với mẹ nữa nên cô nhẫn nhịn.
Mẹ Tống không khuất phục không buông tha: "Mẹ cũng không biết sao mẹ lại sinh được một đứa con có tính cách như con, hồi nhỏ thích đọc sách, mẹ và bố con còn rất vui vẻ, cảm thấy tương lai con nhất định sẽ là một đứa có triển vọng, kết quả không nghĩ con thích đọc sách đến mức vậy, đại học không chọn chuyên ngành tử tế, nhất định muốn học khoa văn gì đấy, bây giờ còn văn vẻ gì nữa không? Đọc sách nuôi sống được con không? Mỗi ngày đọc đọc đọc, rồi cứ thích nghĩ đông nghĩ tây, chỉ nghĩ đến mấy thứ không thực tế, còn thích giả vờ ngớ ngẩn, muốn làm nhà văn, nhà văn dễ làm thế cơ à? Con nhìn thấy mấy người kia có triển vọng, nhưng đâu có biết được tất cả đều chết đói. Vất vả mãi mới kết hôn lại không muốn sinh con..."
"Mẹ, không phải con không muốn sinh..."
"Không phải không muốn vậy thì sinh đi, đã nửa năm rồi, chơi cũng chơi đủ rồi, không phải nên sinh con à?" Bà lườm cô một cái, "Mẹ chồng con dễ tính, không giục con, nhưng bản thân con phải hiểu chuyện chứ. Vũ Nghị cũng sắp ba mươi tuổi, có bà mẹ chồng nào mà không muốn ôm cháu trai? Bây giờ các con không thiếu thứ gì, sinh con cũng chỉ là sinh con, những thứ khác con không cần quan tâm, con còn lề mề cái gì? Không giống như thời bố mẹ..."
Trong lòng Tống Nhất Viện buồn bực hoảng hốt, cô đứng lên hỏi: "Bố đi đâu rồi ạ?"
"Hình như đi nhà kính trồng hoa gì đấy rồi."
"Vâng." Tống Nhất Viện nói, "Con đi tìm bố đây."
Đến nhà kính, bố Tống đang cho cá chép trong hồ ăn, thấy cô tới thì cười nói: "Mấy con cá này được nuôi rất tốt."
"Dì Triệu nuôi đấy ạ." Cô cũng cầm một hộp mồi câu nhỏ, không vung cần câu mà cho ngón tay vào, đám cá chép bơi tới mổ ngón tay cô, "Thỉnh thoảng con mới cho ăn."
"Sen đá do con trồng đúng không?"
"Vâng."
Bố Tống cười tủm tỉm: "Bố biết ngay mà, con vẫn luôn muốn trồng sen đá nhưng mẹ con không cho."
"Đẹp không ạ?"
"Đẹp. Cây nào cây nấy tươi tốt còn béo tròn múp míp, bình thường mất không ít thời gian nhỉ?"
"Vâng."
Hai bố con rơi vào sự yên lặng.
Im lặng một lúc, bố Tống nói: "Bố vào xem mẹ con."
Sau khi bố Tống rời đi, Tống Nhất Viện cho cá ăn, một lúc lâu sau, cô nhắm mắt thở ra một hơi thật dài. Cuộc sống chưa bao giờ bình yên thoải mái không có chút gập ghềnh, cũng không kịch tính sóng to gió lớn rồi lên lên xuống xuống mỗi ngày như trò khôi hài, mà nó như xương cá mắc nghẹn nơi cổ họng, không nhổ ra được, cũng không thể nuốt trôi.
Không nhổ ra được, không thể nuốt trôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.