Chương 49
Ôn Sưởng
20/12/2019
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Buổi tối Vũ Nghị về tới nhà, Tống Nhất Viện mong chờ hỏi: "Nghe bài hát chưa anh? Thế nào?"
Vũ Nghị không nhìn cô, ra vẻ nghiêm túc cởi âu phục, đáp: "Anh hơi bận nên chưa kịp nghe."
Tống Nhất Viện thất vọng, tâm trạng hơi xuống dốc nhưng cô cũng hiểu cho anh, vừa cười vừa nói: "Vậy tối anh nghe nhé." Ha ha, còn được chứng kiến dáng vẻ ngây người tại chỗ của tên ngốc to con, ừ không tồi không tồi.
"Ừ." Phản ứng của Vũ Nghị cực kỳ lạnh nhạt, "Ăn cơm trước đã."
"Được ạ."
Cơm nước xong, hai người vào phòng sách rồi ai làm việc nấy như bình thường, một người làm việc còn một người học từ đơn tiếng Anh. Tâm tư trêu chọc của Tống Nhất Viện lại rục rịch, học hành không vào đầu, cô lén lút nhìn Vũ Nghị một lúc, chịu đựng nửa tiếng thì nói với Vũ Nghị: "Em mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đã."
Vũ Nghị liền dừng lại, hỏi cô: "Em muốn uống cà phê không?"
Tống Nhất Viện cười tủm tỉm lắc đầu: "Nghe nhạc đi anh, đúng lúc nghe luôn mấy bài em nghe gần đây."
Tim Vũ Nghị đập thình thịch, "Ừ."
"Hay lắm, anh mau nghe đi." Tống Nhất Viện tựa vào cạnh bàn, tha thiết mong đợi nhìn anh.
Tay Vũ Nghị rất ngứa, anh muốn gãi nhưng cuối cùng vẫn không làm thế, chỉ nghiêng đầu, gõ tên bài hát vào phần mềm âm nhạc trên máy tính, sau đó giả vờ thêm bài hát rồi phát nhạc.
Vẻ mặt Tống Nhất Viện đầy chờ mong nhìn anh.
Vũ Nghị mím môi, cụp mắt lắng nghe.
Hai bài hát đã chạy hết, Vũ Nghị ngồi nghe rất nghiêm túc nhưng biểu cảm lại bình tĩnh.
Tống Nhất Viện nghĩ tên ngốc to con nghe không hiểu nên nói bóng gió: "Em cảm thấy bài hát này hình dung rất đúng tâm trạng dạo này của em."
Vũ Nghị: "Ừ, hay lắm."
Tống Nhất Viện: "..."
Vũ Nghị nhấn phát lại, Tống Nhất Viện kiên nhẫn chờ anh nghe xong, chắc tên ngốc to con nghe thêm một lần thì có thể hiểu được tấm lòng của cô rồi đấy nhỉ?
Kết quả nghe thêm một lần nữa, tên ngốc lại vô cảm nói: "Hay lắm." Xong rồi tắt phần mềm âm nhạc đi.
Tống Nhất Viện nhận thua, thở phì phò nằm úp sấp trên bàn lườm anh.
Vũ Nghị cảm thấy khi Tống Nhất Viện tức giận cực kỳ đáng yêu.
Anh cất giọng vui vẻ hỏi: "Em sao thế?"
Tống Nhất Viện hừ một tiếng: "Không có gì." Lại nhỏ giọng lầu bầu, "Anh ngốc chết đi được…" Cô nghiêng đầu thì thấy khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, muốn cười mà như không, như là…
Tống Nhất Viện lập tức kịp phản ứng, cô nheo mắt lại.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Tống Nhất Viện chán nản, cô khẽ đánh anh: "Anh hư quá!"
Một tay Vũ Nghị ôm lấy cô, Tống Nhất Viện hét lên một tiếng rồi nhào về phía anh, tức giận quát: "Sao anh hư thế? Anh bắt đầu lừa em đấy à?"
Người đàn ông đặt cô lên bàn, nâng mặt cô rồi nhẹ nhàng hôn lên đó hai cái, đôi mắt sáng lấp lánh, đắc ý vui vẻ như một đứa trẻ khi thực hiện được trò đùa dai, miệng cũng nở nụ cười: "Anh xin lỗi."
Tống Nhất Viện tức chết đi được: "Vừa nói "Anh xin lỗi" vừa cười, Vũ Đại Nghị, ai cho anh lá gan đó vậy?"
Người đàn ông nhìn cô: "Em."
Tống Nhất Viện không trúng chiêu, cô hùng hổ trừng mắt với anh: "Không được hư thế!"
Vũ Nghị cụng trán với cô: "Chỉ hư một chút thôi được không?" Đôi mắt đen láy vừa đáng yêu vừa lấp lánh như cún con.
Tống Nhất Viện không giả vờ nổi nữa. Trời đất ơi, vì sao một người đàn ông sắp ba mươi tuổi còn học được cách tỏ vẻ đáng yêu cơ chứ?
Đã thế cô còn bị sự đáng yêu đó làm cho trái tim tan chảy.
Tống Nhất Viện che mắt anh, tức giận nói: "Không được, một chút cũng không được."
Vũ Nghị kéo tay cô xuống, nhìn cô: "Chỉ một chút thôi, hư với em mà."
Tống Nhất Viện trợn mắt: "Còn hư với em mà?"
Vũ Nghị ôm lấy cô, "Chỉ với em thôi."
"Cũng chỉ tốt với em mà thôi."
Ôi, hôm nay tên ngốc to con bật chế độ nói lời âu yếm đấy à?
Tống Nhất Viện cười khúc khích đầy ngọt ngào, cô ôm lại anh, "Anh phiền quá."
"Lần nào cũng bị em trêu, mãi mới trêu em được một lần mà còn bị em nhìn ra." Tên ngốc to con cũng rất uất ức, "Cuối cùng em còn muốn trêu anh."
"Em xin lỗi em xin lỗi…" Tống Nhất Viện buồn cười, "Sau này em tuyệt đối sẽ không như vậy."
Cũng đúng, phải giữ lại không gian cho tên ngốc to con phát huy chứ.
Nhưng mà….
"Anh nói dối em." Nụ cười của Tống Nhất Viện dần dần biến mất, "Từ đầu chỉ là nói dối những thứ không quan trọng, sau đó sẽ là những lời nói dối có ý tốt, cuối cùng sẽ thành nói dối tất cả…"
Biểu cảm của tên ngốc to con lập tức trở nên hoảng hốt: "Anh sẽ không như vậy!"
Tống Nhất Viện nghiêng đầu, "Người nói dối cũng không cảm thấy mình đang nói dối." Sau đó cô nói đầy mất mát, "Giống như anh, trước đây làm sao anh có thể nghĩ bây giờ sẽ lừa em chứ?"
Vũ Nghị giật mình, vội vàng giải thích: "Anh chỉ muốn đùa em thôi."
Tống Nhất Viện nhìn anh: "Vì đùa em mà được lừa em à?"
"Anh…" Vũ Nghị dừng lại rồi cất giọng đáng thương như một chú chó biết mình mắc lỗi, "Anh xin lỗi. Sau này anh sẽ không lừa em nữa."
Ác ma bé nhỏ trong lòng Tống Nhất Viện đang cười nghiêng ngả, cô tiến lại gần hôn anh, "Tên ngốc."
Nhìn đôi mắt cười tít lại của Tống Nhất Viện, anh đã biết mình bị "trả thù".
Tảng đá trong lòng vừa bị nhấc lên đã lập tức hạ xuống, Vũ Nghị thở dài một tiếng, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nâng mặt cô lên hôn hai cái, "Em đấy."
Ôi, giọng nói đầy cưng chiều này là sao thế? Tống Nhất Viện rất thích, cô ngửa mặt lên, "Em còn muốn hôn."
Bẹp, bẹp, bẹp…
Tống Nhất Viện cười rộ lên, lau nước bọt trên mặt, "Em cảm thấy như đang bị chó liếm."
"Gâu."
Tốc độ phản ứng của tên ngốc to con càng lúc càng nhanh nhỉ?
Tống Nhất Viện nhìn anh: "Hình như chồng em càng ngày càng nghịch ngợm thì phải?"
Vũ Nghị lập tức đỏ mặt, nhìn thẳng vào cô.
Tống Nhất Viện không hiểu: "Không phải giữa vợ chồng đều xưng hô như vậy sao? Anh xấu hổ cái gì?"
Vũ Nghị không nói lời nào, mấp máy môi, lập tức lại biến thành một người im lặng.
Tống Nhất Viện hung dữ: "Nói nhanh! Đừng có giả ngu!"
"Anh không biết." Vũ Nghị đáp.
Tống Nhất Viện thấy biểu cảm của anh không giống như đang giả vờ.
"Chồng à…"
Lỗ tai và mặt Vũ Nghị bắt đầu đỏ bừng, Tống Nhất Viện vẫn nhìn anh, đương nhiên cũng nghe thấy nhịp tim anh đập nhanh hẳn lên.
Ừ hứ.
Tống Nhất Viện như đã hiểu điều gì đó, cô để sát vào lỗ tai anh và nói: "Có phải mỗi lần em gọi anh là "chồng", anh đều rất có cảm giác không?" Tai Vũ Nghị vừa đỏ vừa nóng. Trong chớp mắt đó, Tống Nhất Viện chợt nhớ ra có một vài lần đúng lúc đạt đến giây phút lên đỉnh cùng với nhau, hình như cô đều gọi "chồng"...
Tống Nhất Viện nhìn anh: "Chồng ơi? Chồng à? Chồng, chồng ơi?"
Vũ Nghị cực kỳ bất đắc dĩ, "Viện Viện."
Tống Nhất Viện tựa vào người anh, cười hì hì: "Hình như em đã phát hiện ra một bí mật."
"Ừ." Vũ Nghị thừa nhận quả thật anh cực kỳ có cảm giác đối với cách xưng hô như thế.
Tống Nhất Viện đắc ý hả hê: "Nếu như sau này mỗi lần ân ái, em không chịu nổi nữa, em gọi "chồng" thì anh ừ nhé?"
Ánh mắt Vũ Nghị sâu thẳm, anh nói: "Chúng ta thử xem."
Tống Nhất Viện ra vẻ ai sợ ai, đôi chân nhanh chóng quấn lên người anh, nhẹ nhàng đáp trả: "Được thôi chồng."
Cả người Vũ Nghị run lên.
Nhưng đêm nay, đầu lưỡi của người nào đó vẫn luôn quấn quít lấy lưỡi cô, khiến cô không thể nào nói được đầy đủ âm tiết, Tống Nhất Viện đáng thương bị "thử" thật sự quá thê thảm.
Mọi chuyện kết thúc, Tống Nhất Viện mất hết sức lực, đôi mắt hồng hồng, đôi môi đỏ bừng, thở hổn hển lên án: "Anh trở nên hư hỏng thật rồi."
Vũ Nghị yêu thương hôn cô: "Chỉ một chút thôi." Anh thành thật thể hiện bản thân chân thật nhiều hơn cho cô xem, đó là một Vũ Nghị với chút bá đạo, chút nghịch ngợm, chút ham muốn khống chế và chút nhiệt huyết.
Tống Nhất Viện vẫn còn sợ hãi: "Chỉ một chút em cũng không chịu nổi."
Vũ Nghị ôm cô: "Anh hát cho em nghe nhé."
Tống Nhất Viện vùi mình vào lòng anh: "Được."
Sau một lúc lâu yên lặng, giọng hát trầm thấp của Vũ Nghị từ từ vang lên bên tai cô...
Khi em già rồi, mái đầu đã bạc trắng, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ
Khi em già rồi, chẳng thể bước nổi nữa, lim dim bên bếp lửa, nhớ lại thời thanh xuân
Biết bao nhiêu người từng yêu em khi còn thời thanh xuân vui vẻ
Yêu mến vẻ đẹp của em là giả dối hay thật lòng?
Chỉ có một người yêu em bằng cả tấm lòng thành kính
Yêu cả nếp nhăn trên khuôn mặt đã già của em…
Tông giọng trầm thấp dịu dàng của Vũ Nghị khiến từng câu từng chữ của bài hát này đều chan chứa tình cảm sâu đậm chạm vào lòng người.
Tống Nhất Viện thỏa mãn nhắm mắt lại. Sao cô có thể gặp được anh chứ? Tại sao trên thế giới có thể có một người đáng yêu dịu dàng như vậy?
Ông trời ơi, có phải kiếp trước con là một ni cô đau khổ nên kiếp này mới được gả cho anh ấy không?
Vậy kiếp sau có thể để con tiếp tục làm một ni cô nhỏ bé, để kiếp sau nữa lại được gả cho anh ấy không?
Trong phút chốc, Tống Nhất Viện đã xác định.
Chờ Vũ Nghị hát xong, Tống Nhất Viện nói: "Nếu có thể, em hy vọng lúc trước chúng ta đổi một cách gặp nhau khác. Ý của em là cái lần hơn nửa năm trước ấy."
Lúc ấy cô đang mê man trong một cuộc sống cô quạnh buồn tẻ rồi đột ngột bất chấp tất cả, quyết định tìm một người đàn ông có vẻ ổn để chung sống, không có tình yêu, cuộc sống chỉ có thêm một người mà thôi.
Đây là một quyết định rất nguy hiểm, nếu người cô gặp không phải Vũ Nghị thì cuộc sống hiện tại sẽ tồi tệ đến mức nào?
Cô tỉnh ngộ lại từ trạng thái mê man, vì quyết định ngay lúc đó mà cả người toát mồ hôi lạnh.
Nếu để Tống Nhất Viện lựa chọn lại lần nữa, cô tuyệt đối không hi vọng lúc ấy thỏa hiệp, cho dù người đó có phải Vũ Nghị hay không. Cô hi vọng hai người sẽ gặp nhau bằng một cách khác.
Nhưng nếu thật sự như thế, hai người có lẽ sẽ không yêu nhau. Vũ Nghị thuộc kiểu người phải khi cả hai chung sống mới có thể nhìn thấy điểm tốt của anh, mà Tống Nhất Viện thích kiểu người sôi nổi to gan. Vũ Nghị nhàm chán như vậy, cô sẽ không thích.
Tưởng tượng như thế, Tống Nhất Viện lại toát mồ hôi lạnh. Có bao nhiêu lần "đúng lúc" mới để cho hai người bọn họ đi đến hôm nay, yêu nhau và trở thành một đôi vợ chồng.
"Không không không…" Tống Nhất Viện vội vã lắc đầu, ôm chặt anh, "Chúng ta phải gặp nhau như vậy."
Vũ Nghị hôn cô: "Lúc ấy anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đi gặp em rồi." Thế nên mặc kệ em như thế nào, là Tống Nhất Viện kiêu ngạo hay Tống Nhất Viện không kiêu ngạo kia thì anh cũng không định yên lặng nữa. Lần đầu tiên gặp mặt Tống Nhất Viện, anh biết bản thân thể hiện rất kém, sau vài lần gặp mặt cũng khiến người ta chán nản nhưng anh không định buông tay.
Tuy rằng rất ngốc nhưng anh được đứng bên cạnh cô.
Muốn có tình yêu của một người vừa thông minh vừa tỉ mỉ, không cần cứ phải ngang tài ngang sức với cô ấy mà ngay từ đầu phải bỏ vũ khí xuống, để cô ấy nhìn thấy và nhận ra tất cả là tình cảm thật lòng.
Người đàn ông này chưa bao giờ ngốc.
Beta: Mạc Y Phi
Buổi tối Vũ Nghị về tới nhà, Tống Nhất Viện mong chờ hỏi: "Nghe bài hát chưa anh? Thế nào?"
Vũ Nghị không nhìn cô, ra vẻ nghiêm túc cởi âu phục, đáp: "Anh hơi bận nên chưa kịp nghe."
Tống Nhất Viện thất vọng, tâm trạng hơi xuống dốc nhưng cô cũng hiểu cho anh, vừa cười vừa nói: "Vậy tối anh nghe nhé." Ha ha, còn được chứng kiến dáng vẻ ngây người tại chỗ của tên ngốc to con, ừ không tồi không tồi.
"Ừ." Phản ứng của Vũ Nghị cực kỳ lạnh nhạt, "Ăn cơm trước đã."
"Được ạ."
Cơm nước xong, hai người vào phòng sách rồi ai làm việc nấy như bình thường, một người làm việc còn một người học từ đơn tiếng Anh. Tâm tư trêu chọc của Tống Nhất Viện lại rục rịch, học hành không vào đầu, cô lén lút nhìn Vũ Nghị một lúc, chịu đựng nửa tiếng thì nói với Vũ Nghị: "Em mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đã."
Vũ Nghị liền dừng lại, hỏi cô: "Em muốn uống cà phê không?"
Tống Nhất Viện cười tủm tỉm lắc đầu: "Nghe nhạc đi anh, đúng lúc nghe luôn mấy bài em nghe gần đây."
Tim Vũ Nghị đập thình thịch, "Ừ."
"Hay lắm, anh mau nghe đi." Tống Nhất Viện tựa vào cạnh bàn, tha thiết mong đợi nhìn anh.
Tay Vũ Nghị rất ngứa, anh muốn gãi nhưng cuối cùng vẫn không làm thế, chỉ nghiêng đầu, gõ tên bài hát vào phần mềm âm nhạc trên máy tính, sau đó giả vờ thêm bài hát rồi phát nhạc.
Vẻ mặt Tống Nhất Viện đầy chờ mong nhìn anh.
Vũ Nghị mím môi, cụp mắt lắng nghe.
Hai bài hát đã chạy hết, Vũ Nghị ngồi nghe rất nghiêm túc nhưng biểu cảm lại bình tĩnh.
Tống Nhất Viện nghĩ tên ngốc to con nghe không hiểu nên nói bóng gió: "Em cảm thấy bài hát này hình dung rất đúng tâm trạng dạo này của em."
Vũ Nghị: "Ừ, hay lắm."
Tống Nhất Viện: "..."
Vũ Nghị nhấn phát lại, Tống Nhất Viện kiên nhẫn chờ anh nghe xong, chắc tên ngốc to con nghe thêm một lần thì có thể hiểu được tấm lòng của cô rồi đấy nhỉ?
Kết quả nghe thêm một lần nữa, tên ngốc lại vô cảm nói: "Hay lắm." Xong rồi tắt phần mềm âm nhạc đi.
Tống Nhất Viện nhận thua, thở phì phò nằm úp sấp trên bàn lườm anh.
Vũ Nghị cảm thấy khi Tống Nhất Viện tức giận cực kỳ đáng yêu.
Anh cất giọng vui vẻ hỏi: "Em sao thế?"
Tống Nhất Viện hừ một tiếng: "Không có gì." Lại nhỏ giọng lầu bầu, "Anh ngốc chết đi được…" Cô nghiêng đầu thì thấy khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, muốn cười mà như không, như là…
Tống Nhất Viện lập tức kịp phản ứng, cô nheo mắt lại.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Tống Nhất Viện chán nản, cô khẽ đánh anh: "Anh hư quá!"
Một tay Vũ Nghị ôm lấy cô, Tống Nhất Viện hét lên một tiếng rồi nhào về phía anh, tức giận quát: "Sao anh hư thế? Anh bắt đầu lừa em đấy à?"
Người đàn ông đặt cô lên bàn, nâng mặt cô rồi nhẹ nhàng hôn lên đó hai cái, đôi mắt sáng lấp lánh, đắc ý vui vẻ như một đứa trẻ khi thực hiện được trò đùa dai, miệng cũng nở nụ cười: "Anh xin lỗi."
Tống Nhất Viện tức chết đi được: "Vừa nói "Anh xin lỗi" vừa cười, Vũ Đại Nghị, ai cho anh lá gan đó vậy?"
Người đàn ông nhìn cô: "Em."
Tống Nhất Viện không trúng chiêu, cô hùng hổ trừng mắt với anh: "Không được hư thế!"
Vũ Nghị cụng trán với cô: "Chỉ hư một chút thôi được không?" Đôi mắt đen láy vừa đáng yêu vừa lấp lánh như cún con.
Tống Nhất Viện không giả vờ nổi nữa. Trời đất ơi, vì sao một người đàn ông sắp ba mươi tuổi còn học được cách tỏ vẻ đáng yêu cơ chứ?
Đã thế cô còn bị sự đáng yêu đó làm cho trái tim tan chảy.
Tống Nhất Viện che mắt anh, tức giận nói: "Không được, một chút cũng không được."
Vũ Nghị kéo tay cô xuống, nhìn cô: "Chỉ một chút thôi, hư với em mà."
Tống Nhất Viện trợn mắt: "Còn hư với em mà?"
Vũ Nghị ôm lấy cô, "Chỉ với em thôi."
"Cũng chỉ tốt với em mà thôi."
Ôi, hôm nay tên ngốc to con bật chế độ nói lời âu yếm đấy à?
Tống Nhất Viện cười khúc khích đầy ngọt ngào, cô ôm lại anh, "Anh phiền quá."
"Lần nào cũng bị em trêu, mãi mới trêu em được một lần mà còn bị em nhìn ra." Tên ngốc to con cũng rất uất ức, "Cuối cùng em còn muốn trêu anh."
"Em xin lỗi em xin lỗi…" Tống Nhất Viện buồn cười, "Sau này em tuyệt đối sẽ không như vậy."
Cũng đúng, phải giữ lại không gian cho tên ngốc to con phát huy chứ.
Nhưng mà….
"Anh nói dối em." Nụ cười của Tống Nhất Viện dần dần biến mất, "Từ đầu chỉ là nói dối những thứ không quan trọng, sau đó sẽ là những lời nói dối có ý tốt, cuối cùng sẽ thành nói dối tất cả…"
Biểu cảm của tên ngốc to con lập tức trở nên hoảng hốt: "Anh sẽ không như vậy!"
Tống Nhất Viện nghiêng đầu, "Người nói dối cũng không cảm thấy mình đang nói dối." Sau đó cô nói đầy mất mát, "Giống như anh, trước đây làm sao anh có thể nghĩ bây giờ sẽ lừa em chứ?"
Vũ Nghị giật mình, vội vàng giải thích: "Anh chỉ muốn đùa em thôi."
Tống Nhất Viện nhìn anh: "Vì đùa em mà được lừa em à?"
"Anh…" Vũ Nghị dừng lại rồi cất giọng đáng thương như một chú chó biết mình mắc lỗi, "Anh xin lỗi. Sau này anh sẽ không lừa em nữa."
Ác ma bé nhỏ trong lòng Tống Nhất Viện đang cười nghiêng ngả, cô tiến lại gần hôn anh, "Tên ngốc."
Nhìn đôi mắt cười tít lại của Tống Nhất Viện, anh đã biết mình bị "trả thù".
Tảng đá trong lòng vừa bị nhấc lên đã lập tức hạ xuống, Vũ Nghị thở dài một tiếng, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nâng mặt cô lên hôn hai cái, "Em đấy."
Ôi, giọng nói đầy cưng chiều này là sao thế? Tống Nhất Viện rất thích, cô ngửa mặt lên, "Em còn muốn hôn."
Bẹp, bẹp, bẹp…
Tống Nhất Viện cười rộ lên, lau nước bọt trên mặt, "Em cảm thấy như đang bị chó liếm."
"Gâu."
Tốc độ phản ứng của tên ngốc to con càng lúc càng nhanh nhỉ?
Tống Nhất Viện nhìn anh: "Hình như chồng em càng ngày càng nghịch ngợm thì phải?"
Vũ Nghị lập tức đỏ mặt, nhìn thẳng vào cô.
Tống Nhất Viện không hiểu: "Không phải giữa vợ chồng đều xưng hô như vậy sao? Anh xấu hổ cái gì?"
Vũ Nghị không nói lời nào, mấp máy môi, lập tức lại biến thành một người im lặng.
Tống Nhất Viện hung dữ: "Nói nhanh! Đừng có giả ngu!"
"Anh không biết." Vũ Nghị đáp.
Tống Nhất Viện thấy biểu cảm của anh không giống như đang giả vờ.
"Chồng à…"
Lỗ tai và mặt Vũ Nghị bắt đầu đỏ bừng, Tống Nhất Viện vẫn nhìn anh, đương nhiên cũng nghe thấy nhịp tim anh đập nhanh hẳn lên.
Ừ hứ.
Tống Nhất Viện như đã hiểu điều gì đó, cô để sát vào lỗ tai anh và nói: "Có phải mỗi lần em gọi anh là "chồng", anh đều rất có cảm giác không?" Tai Vũ Nghị vừa đỏ vừa nóng. Trong chớp mắt đó, Tống Nhất Viện chợt nhớ ra có một vài lần đúng lúc đạt đến giây phút lên đỉnh cùng với nhau, hình như cô đều gọi "chồng"...
Tống Nhất Viện nhìn anh: "Chồng ơi? Chồng à? Chồng, chồng ơi?"
Vũ Nghị cực kỳ bất đắc dĩ, "Viện Viện."
Tống Nhất Viện tựa vào người anh, cười hì hì: "Hình như em đã phát hiện ra một bí mật."
"Ừ." Vũ Nghị thừa nhận quả thật anh cực kỳ có cảm giác đối với cách xưng hô như thế.
Tống Nhất Viện đắc ý hả hê: "Nếu như sau này mỗi lần ân ái, em không chịu nổi nữa, em gọi "chồng" thì anh ừ nhé?"
Ánh mắt Vũ Nghị sâu thẳm, anh nói: "Chúng ta thử xem."
Tống Nhất Viện ra vẻ ai sợ ai, đôi chân nhanh chóng quấn lên người anh, nhẹ nhàng đáp trả: "Được thôi chồng."
Cả người Vũ Nghị run lên.
Nhưng đêm nay, đầu lưỡi của người nào đó vẫn luôn quấn quít lấy lưỡi cô, khiến cô không thể nào nói được đầy đủ âm tiết, Tống Nhất Viện đáng thương bị "thử" thật sự quá thê thảm.
Mọi chuyện kết thúc, Tống Nhất Viện mất hết sức lực, đôi mắt hồng hồng, đôi môi đỏ bừng, thở hổn hển lên án: "Anh trở nên hư hỏng thật rồi."
Vũ Nghị yêu thương hôn cô: "Chỉ một chút thôi." Anh thành thật thể hiện bản thân chân thật nhiều hơn cho cô xem, đó là một Vũ Nghị với chút bá đạo, chút nghịch ngợm, chút ham muốn khống chế và chút nhiệt huyết.
Tống Nhất Viện vẫn còn sợ hãi: "Chỉ một chút em cũng không chịu nổi."
Vũ Nghị ôm cô: "Anh hát cho em nghe nhé."
Tống Nhất Viện vùi mình vào lòng anh: "Được."
Sau một lúc lâu yên lặng, giọng hát trầm thấp của Vũ Nghị từ từ vang lên bên tai cô...
Khi em già rồi, mái đầu đã bạc trắng, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ
Khi em già rồi, chẳng thể bước nổi nữa, lim dim bên bếp lửa, nhớ lại thời thanh xuân
Biết bao nhiêu người từng yêu em khi còn thời thanh xuân vui vẻ
Yêu mến vẻ đẹp của em là giả dối hay thật lòng?
Chỉ có một người yêu em bằng cả tấm lòng thành kính
Yêu cả nếp nhăn trên khuôn mặt đã già của em…
Tông giọng trầm thấp dịu dàng của Vũ Nghị khiến từng câu từng chữ của bài hát này đều chan chứa tình cảm sâu đậm chạm vào lòng người.
Tống Nhất Viện thỏa mãn nhắm mắt lại. Sao cô có thể gặp được anh chứ? Tại sao trên thế giới có thể có một người đáng yêu dịu dàng như vậy?
Ông trời ơi, có phải kiếp trước con là một ni cô đau khổ nên kiếp này mới được gả cho anh ấy không?
Vậy kiếp sau có thể để con tiếp tục làm một ni cô nhỏ bé, để kiếp sau nữa lại được gả cho anh ấy không?
Trong phút chốc, Tống Nhất Viện đã xác định.
Chờ Vũ Nghị hát xong, Tống Nhất Viện nói: "Nếu có thể, em hy vọng lúc trước chúng ta đổi một cách gặp nhau khác. Ý của em là cái lần hơn nửa năm trước ấy."
Lúc ấy cô đang mê man trong một cuộc sống cô quạnh buồn tẻ rồi đột ngột bất chấp tất cả, quyết định tìm một người đàn ông có vẻ ổn để chung sống, không có tình yêu, cuộc sống chỉ có thêm một người mà thôi.
Đây là một quyết định rất nguy hiểm, nếu người cô gặp không phải Vũ Nghị thì cuộc sống hiện tại sẽ tồi tệ đến mức nào?
Cô tỉnh ngộ lại từ trạng thái mê man, vì quyết định ngay lúc đó mà cả người toát mồ hôi lạnh.
Nếu để Tống Nhất Viện lựa chọn lại lần nữa, cô tuyệt đối không hi vọng lúc ấy thỏa hiệp, cho dù người đó có phải Vũ Nghị hay không. Cô hi vọng hai người sẽ gặp nhau bằng một cách khác.
Nhưng nếu thật sự như thế, hai người có lẽ sẽ không yêu nhau. Vũ Nghị thuộc kiểu người phải khi cả hai chung sống mới có thể nhìn thấy điểm tốt của anh, mà Tống Nhất Viện thích kiểu người sôi nổi to gan. Vũ Nghị nhàm chán như vậy, cô sẽ không thích.
Tưởng tượng như thế, Tống Nhất Viện lại toát mồ hôi lạnh. Có bao nhiêu lần "đúng lúc" mới để cho hai người bọn họ đi đến hôm nay, yêu nhau và trở thành một đôi vợ chồng.
"Không không không…" Tống Nhất Viện vội vã lắc đầu, ôm chặt anh, "Chúng ta phải gặp nhau như vậy."
Vũ Nghị hôn cô: "Lúc ấy anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đi gặp em rồi." Thế nên mặc kệ em như thế nào, là Tống Nhất Viện kiêu ngạo hay Tống Nhất Viện không kiêu ngạo kia thì anh cũng không định yên lặng nữa. Lần đầu tiên gặp mặt Tống Nhất Viện, anh biết bản thân thể hiện rất kém, sau vài lần gặp mặt cũng khiến người ta chán nản nhưng anh không định buông tay.
Tuy rằng rất ngốc nhưng anh được đứng bên cạnh cô.
Muốn có tình yêu của một người vừa thông minh vừa tỉ mỉ, không cần cứ phải ngang tài ngang sức với cô ấy mà ngay từ đầu phải bỏ vũ khí xuống, để cô ấy nhìn thấy và nhận ra tất cả là tình cảm thật lòng.
Người đàn ông này chưa bao giờ ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.