Chương 26
Thanh Đình Đại Mộng
11/06/2022
Hôm
sau, tôi lái xe đưa Đoàn Minh Phong về nhà Vương Thủ Trung, tâm trạng em sa sút, tôi nhìn thấy cũng không dễ chịu gì, tôi muốn uốn thẳng em lại
nhưng không muốn em xa rời tôi.
Mấy năm nay ven phố có mở thêm nhiều cửa hàng đồ ngọt mới, xe lái đến ngoài khu dân cư, ngoài đường mới mở thêm một cửa hàng bánh su trang trí bằng ánh đèn vàng, không lớn lắm, tôi đạp phanh xe:
"Ăn bánh su không? Mua một ít cho em mang về."
Đoàn Minh Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu chậm mất nửa nhịp.
Tôi mua bốn cái nhân mousse sữa đông, dạ dày em không khỏe nên tôi không dám mua quá nhiều, Đoàn Minh Phong ngồi trên xe lấy ra một cái ăn, tôi quay bánh lăn theo tiếng chị google, đảo mắt sang nhìn em một cái, suy cho cùng thì vẫn là một cậu nhóc thôi, một bữa ăn là vui ngay thôi, tôi nhân đó bắt chuyện với em:
"Ngon không?"
Ai ngờ được em trực tiếp đưa chiếc bánh su em đã cắn một nửa đến bên miệng tôi đâu, dựa đến gần quá, tôi không còn chỗ tránh, sợ em che mất tầm nhìn tôi bèn cắn một cái theo bản năng.
Đoàn Minh Phong liếm liếm ngón tay: "Mmm... ngọt quá, anh thấy sao?"
Em vẫn nghiêng đầu ngây thơ, miệng tôi đầy mousse mát lạnh ngọt ngào, vội vàng nuốt xuống, bên khóe miệng vẫn còn đọng lại cảm giác ngón tay em chạm vào, có lẽ do bị tâm lý quấy rối, đồ em đã ăn một nửa đút cho tôi hơi kỳ quái, nhưng với mức độ thân mật giữa em và tôi hình như cũng bình thường thôi, tôi cũng từng chia đồ ăn với em mà.
Tôi nên giữ bao nhiêu khoảng cách với em thì mới thích hợp đây? Vấn đề này luôn giày vò tôi.
Tôi lúng túng run run khóe miệng: "Cũng bình thường, em tự ăn đi, anh không ăn đồ ngọt."
Đoàn Minh Phong cười một tiếng thờ ơ, cô đơn dựa lại vào ghế ngồi, em nhìn hàng cây rì rào lướt qua bên cửa kính một lúc lâu rồi nói: "Nhật ký của em để quên ở phòng rồi, hôm nào có thời gian anh mang đến cho em đi."
"Hửm?" Tôi nói.
"Lát nữa anh về lấy cho em."
Đoàn Minh Phong nói: "Không gấp, lần sau tiện đường qua đây thì mang đến cho em."
Tôi chưa bao giờ tiện đường đến đây cả, chỉ có đặc biệt đến tìm Đoàn Minh Phong thôi. Mặc dù chúng tôi đều ở Nam Kinh nhưng không phải ở cùng một nơi, đầu năm ba mẹ tôi sửa sang lại một căn nhà, bảo tôi tốt nghiệp xong dọn ra ngoài ở riêng.
Xe chạy đến sân nhà Vương Thủ Trung, Đoàn Minh Phong đeo chiếc ba lô nặng nề đi vòng ra phía sau hộp xe lấy hành lý.
Vương Ti Điềm đứng trên ban công lầu hai gọi tôi: "Anh hai..."
Mấy năm rồi tôi chưa gặp con bé, con gái trổ mã thay đổi lớn, gầy rồi. Tôi gật đầu khách sáo lại: "Vương Ti Điềm hả? Lớn rồi xinh nhỉ."
Vương Ti Điềm cười hi hi: "Anh hai vào chơi chút đi."
Đoàn Minh Phong giật lấy hành lý từ trong tay tôi, khom người kéo tay kéo lên, lạnh lung nói: "Em đến rồi, anh đi đi."
Vương Ti Điềm đứng trên lầu hai quát to: "Đoàn Minh Phong đúng là mất lịch sự."
Đoàn Minh Phong như không nghe thấy gì vậy, thui thủi luống cuống tay chân xách hành lý lên bậc thang, tôi muốn giúp em nhưng em lại tránh đi, cau mày lại quật cường nói: "Không cần."
Tôi thấy mối quan hệ của em và Vương Ti Điềm tệ đến vậy thì hơi hối hận đã đưa em về, nói cho cùng thì cũng do tôi xử lý không thích đáng nên mới làm em có suy nghĩ muốn "bỏ nhà ra đi" như vậy. Tâm tư của Đoàn Minh Phong cực kỳ nhạy cảm, tôi nên ung dung thản nhiên hơn nữa để tránh phản tác dụng mới phải.
Tôi bực bội vò cái đầu đinh của mình, hai hôm trước đi quán bar với bạn, không biết ai nhét nhét cho điếu thuốc vào túi quần, tôi dựa vào xe gửi địa chỉ nhà mới cho Đoàn Minh Phong, bảo em có việc gì thì đến tìm tôi. Tôi ở nhà không hút thuốc, cũng không thích hút thuốc, chỉ là thuốc lá đưa đến trong lúc chơi bời rượu chè thì dễ kết giao hơn, trái lại không nhận là không cho người khác mặt mũi.
Tôi lấy điếu thuốc ấy ra châm lên, Đoàn Minh Phong vẫn lề mề không trả lời tôi.
Vương Ti Điềm chạy xuống lầu, em gái ăn mặc mát mẻ, đi đôi dép lào lẹp xẹp ồn ào, tôi quay đầu sang nhìn, em gái bắt tay ra phía sau hông, một bên vai áo thun tụt xuống vai, lộ ra dây áo lót màu hồng.
"Anh hai, anh với Đoàn Minh Phong cãi nhau hả?" Cô bé dựa vào một bên, khóe miệng nhếch lên đè thấp giọng như đang mưu kế chuyện lớn gì đó.
"Em biết anh cũng ghét nó lắm."
Giọng điệu cô bé rất hẹp hòi, giống như tôi và em cùng một giuộc vậy, nhưng tôi ghét Đoàn Minh Phong khi nào chứ?
Tôi mỉm cười từ chối cho ý kiến, muốn nghe thử xem con bé còn nói gì nữa.
Em gái này đổi trắng thay đen trách mắng Đoàn Minh Phong, nói Đoàn Minh Phong xem nhà như khách sạn, rồi nói tính cách em lầm lỳ thích bày vẻ, bỗng em gái nhớ ra chuyện gì đó, giận dỗi sôi sục nói: "Đoàn Minh Phong nó thích giả vờ đáng thương, em bị nó vu oan hết mấy lần rồi đó, hồi nhỏ nó tự té cầu thang cũng nói là do em đẩy, ba còn tin nó nữa chứ."
Tôi thấy thật hoang đường, không nhịn được cắt ngang: "Tự em ấy té? Lần nào? Lần bị rách trán đó sao?"
"Đúng rồi, 100%!"
Vương Ti Điềm sôi sục, giơ ngón tay lên nói: "Em thề, nó cố ý ngã xuống đấy."
Em gái này không giống đang nói dối, nhưng tôi vẫn không tin hoàn toàn được, Đoàn Minh Phong sợ đau như vậy sao có thể cố ý té cầu thang?
"Anh hai..." Vương Ti Điềm đến kéo cánh tay tôi.
"Em nói thật mà, vì anh cũng ghét nó nên em mới nói mấy cái này với anh đó."
Tôi giơ tay lên hút thuốc: "Ai nói với em anh ghét Đoàn Minh Phong? Em ấy là em trai anh."
Vương Ti Điềm ngẩn người: "Thì Đoàn Minh Phong nói chứ ai... nó nói anh khó dây vào lắm, bảo em tránh xa anh ra chút."
Tôi: "..."
"Anh hai." Vương Ti Điềm nghiêng đầu gọi tôi, tôi nổi hết cả da gà lên, trong đầu tôi bây giờ rối một nùi, không chỉ thấy buồn bực mà còn thấy khó bề tưởng tượng.
Dường như em trai Đoàn Minh Phong của tôi có rất nhiều bí mật không thể tiết lộ, mà tôi đây đã tự cho rằng mình rất hiểu em.
Vương Ti Điềm nói: "Em thấy anh cũng tốt mà, nhất định là Đoàn Minh Phong lại đổi trắng thay đen nữa rồi."
Tôi lấy điện thoại ra tự cười giễu, ác ý của con bé này đối với Đoàn Minh Phong rất nặng, hai đứa lớn lên cùng nhau dưới một mái nhà, cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu mâu thuẫn mới nhiều oán hận tích tụ như kẻ thù như vậy. Vương Ti Điềm lấy đùa cợt Đoàn Minh Phong làm niềm vui, kể về những sự tích đấu trí đấu dũng với Đoàn Minh Phong mà phấn khích tới mức khoa chân múa tay. Tất cả đều có để lại vết tích cả, Đoàn Minh Phong yếu đuối đơn thuần khi còn bé trở nên hướng nội cố chấp như ngày nay không thiếu công của Vương Ti Điềm được.
Tôi mở mã QR code trên Wechat lên cho con bé quét, thổi một ngụm khói lên mặt nó: "Lần sau trước khi trêu em ấy nhớ bàn với anh một chút."
Không hổ danh là top dưới của lớp, đầu óc Vương Ti Điềm quả thật không xài được, em gái kích động gật đầu nói: "OK!"
Khi lái xe đi, tôi dường như nhìn thấy màn cửa lầu hai nhúc nhích một chút, không biết có phải Đoàn Minh Phong trốn ở phía sau không.
Mấy năm nay ven phố có mở thêm nhiều cửa hàng đồ ngọt mới, xe lái đến ngoài khu dân cư, ngoài đường mới mở thêm một cửa hàng bánh su trang trí bằng ánh đèn vàng, không lớn lắm, tôi đạp phanh xe:
"Ăn bánh su không? Mua một ít cho em mang về."
Đoàn Minh Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu chậm mất nửa nhịp.
Tôi mua bốn cái nhân mousse sữa đông, dạ dày em không khỏe nên tôi không dám mua quá nhiều, Đoàn Minh Phong ngồi trên xe lấy ra một cái ăn, tôi quay bánh lăn theo tiếng chị google, đảo mắt sang nhìn em một cái, suy cho cùng thì vẫn là một cậu nhóc thôi, một bữa ăn là vui ngay thôi, tôi nhân đó bắt chuyện với em:
"Ngon không?"
Ai ngờ được em trực tiếp đưa chiếc bánh su em đã cắn một nửa đến bên miệng tôi đâu, dựa đến gần quá, tôi không còn chỗ tránh, sợ em che mất tầm nhìn tôi bèn cắn một cái theo bản năng.
Đoàn Minh Phong liếm liếm ngón tay: "Mmm... ngọt quá, anh thấy sao?"
Em vẫn nghiêng đầu ngây thơ, miệng tôi đầy mousse mát lạnh ngọt ngào, vội vàng nuốt xuống, bên khóe miệng vẫn còn đọng lại cảm giác ngón tay em chạm vào, có lẽ do bị tâm lý quấy rối, đồ em đã ăn một nửa đút cho tôi hơi kỳ quái, nhưng với mức độ thân mật giữa em và tôi hình như cũng bình thường thôi, tôi cũng từng chia đồ ăn với em mà.
Tôi nên giữ bao nhiêu khoảng cách với em thì mới thích hợp đây? Vấn đề này luôn giày vò tôi.
Tôi lúng túng run run khóe miệng: "Cũng bình thường, em tự ăn đi, anh không ăn đồ ngọt."
Đoàn Minh Phong cười một tiếng thờ ơ, cô đơn dựa lại vào ghế ngồi, em nhìn hàng cây rì rào lướt qua bên cửa kính một lúc lâu rồi nói: "Nhật ký của em để quên ở phòng rồi, hôm nào có thời gian anh mang đến cho em đi."
"Hửm?" Tôi nói.
"Lát nữa anh về lấy cho em."
Đoàn Minh Phong nói: "Không gấp, lần sau tiện đường qua đây thì mang đến cho em."
Tôi chưa bao giờ tiện đường đến đây cả, chỉ có đặc biệt đến tìm Đoàn Minh Phong thôi. Mặc dù chúng tôi đều ở Nam Kinh nhưng không phải ở cùng một nơi, đầu năm ba mẹ tôi sửa sang lại một căn nhà, bảo tôi tốt nghiệp xong dọn ra ngoài ở riêng.
Xe chạy đến sân nhà Vương Thủ Trung, Đoàn Minh Phong đeo chiếc ba lô nặng nề đi vòng ra phía sau hộp xe lấy hành lý.
Vương Ti Điềm đứng trên ban công lầu hai gọi tôi: "Anh hai..."
Mấy năm rồi tôi chưa gặp con bé, con gái trổ mã thay đổi lớn, gầy rồi. Tôi gật đầu khách sáo lại: "Vương Ti Điềm hả? Lớn rồi xinh nhỉ."
Vương Ti Điềm cười hi hi: "Anh hai vào chơi chút đi."
Đoàn Minh Phong giật lấy hành lý từ trong tay tôi, khom người kéo tay kéo lên, lạnh lung nói: "Em đến rồi, anh đi đi."
Vương Ti Điềm đứng trên lầu hai quát to: "Đoàn Minh Phong đúng là mất lịch sự."
Đoàn Minh Phong như không nghe thấy gì vậy, thui thủi luống cuống tay chân xách hành lý lên bậc thang, tôi muốn giúp em nhưng em lại tránh đi, cau mày lại quật cường nói: "Không cần."
Tôi thấy mối quan hệ của em và Vương Ti Điềm tệ đến vậy thì hơi hối hận đã đưa em về, nói cho cùng thì cũng do tôi xử lý không thích đáng nên mới làm em có suy nghĩ muốn "bỏ nhà ra đi" như vậy. Tâm tư của Đoàn Minh Phong cực kỳ nhạy cảm, tôi nên ung dung thản nhiên hơn nữa để tránh phản tác dụng mới phải.
Tôi bực bội vò cái đầu đinh của mình, hai hôm trước đi quán bar với bạn, không biết ai nhét nhét cho điếu thuốc vào túi quần, tôi dựa vào xe gửi địa chỉ nhà mới cho Đoàn Minh Phong, bảo em có việc gì thì đến tìm tôi. Tôi ở nhà không hút thuốc, cũng không thích hút thuốc, chỉ là thuốc lá đưa đến trong lúc chơi bời rượu chè thì dễ kết giao hơn, trái lại không nhận là không cho người khác mặt mũi.
Tôi lấy điếu thuốc ấy ra châm lên, Đoàn Minh Phong vẫn lề mề không trả lời tôi.
Vương Ti Điềm chạy xuống lầu, em gái ăn mặc mát mẻ, đi đôi dép lào lẹp xẹp ồn ào, tôi quay đầu sang nhìn, em gái bắt tay ra phía sau hông, một bên vai áo thun tụt xuống vai, lộ ra dây áo lót màu hồng.
"Anh hai, anh với Đoàn Minh Phong cãi nhau hả?" Cô bé dựa vào một bên, khóe miệng nhếch lên đè thấp giọng như đang mưu kế chuyện lớn gì đó.
"Em biết anh cũng ghét nó lắm."
Giọng điệu cô bé rất hẹp hòi, giống như tôi và em cùng một giuộc vậy, nhưng tôi ghét Đoàn Minh Phong khi nào chứ?
Tôi mỉm cười từ chối cho ý kiến, muốn nghe thử xem con bé còn nói gì nữa.
Em gái này đổi trắng thay đen trách mắng Đoàn Minh Phong, nói Đoàn Minh Phong xem nhà như khách sạn, rồi nói tính cách em lầm lỳ thích bày vẻ, bỗng em gái nhớ ra chuyện gì đó, giận dỗi sôi sục nói: "Đoàn Minh Phong nó thích giả vờ đáng thương, em bị nó vu oan hết mấy lần rồi đó, hồi nhỏ nó tự té cầu thang cũng nói là do em đẩy, ba còn tin nó nữa chứ."
Tôi thấy thật hoang đường, không nhịn được cắt ngang: "Tự em ấy té? Lần nào? Lần bị rách trán đó sao?"
"Đúng rồi, 100%!"
Vương Ti Điềm sôi sục, giơ ngón tay lên nói: "Em thề, nó cố ý ngã xuống đấy."
Em gái này không giống đang nói dối, nhưng tôi vẫn không tin hoàn toàn được, Đoàn Minh Phong sợ đau như vậy sao có thể cố ý té cầu thang?
"Anh hai..." Vương Ti Điềm đến kéo cánh tay tôi.
"Em nói thật mà, vì anh cũng ghét nó nên em mới nói mấy cái này với anh đó."
Tôi giơ tay lên hút thuốc: "Ai nói với em anh ghét Đoàn Minh Phong? Em ấy là em trai anh."
Vương Ti Điềm ngẩn người: "Thì Đoàn Minh Phong nói chứ ai... nó nói anh khó dây vào lắm, bảo em tránh xa anh ra chút."
Tôi: "..."
"Anh hai." Vương Ti Điềm nghiêng đầu gọi tôi, tôi nổi hết cả da gà lên, trong đầu tôi bây giờ rối một nùi, không chỉ thấy buồn bực mà còn thấy khó bề tưởng tượng.
Dường như em trai Đoàn Minh Phong của tôi có rất nhiều bí mật không thể tiết lộ, mà tôi đây đã tự cho rằng mình rất hiểu em.
Vương Ti Điềm nói: "Em thấy anh cũng tốt mà, nhất định là Đoàn Minh Phong lại đổi trắng thay đen nữa rồi."
Tôi lấy điện thoại ra tự cười giễu, ác ý của con bé này đối với Đoàn Minh Phong rất nặng, hai đứa lớn lên cùng nhau dưới một mái nhà, cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu mâu thuẫn mới nhiều oán hận tích tụ như kẻ thù như vậy. Vương Ti Điềm lấy đùa cợt Đoàn Minh Phong làm niềm vui, kể về những sự tích đấu trí đấu dũng với Đoàn Minh Phong mà phấn khích tới mức khoa chân múa tay. Tất cả đều có để lại vết tích cả, Đoàn Minh Phong yếu đuối đơn thuần khi còn bé trở nên hướng nội cố chấp như ngày nay không thiếu công của Vương Ti Điềm được.
Tôi mở mã QR code trên Wechat lên cho con bé quét, thổi một ngụm khói lên mặt nó: "Lần sau trước khi trêu em ấy nhớ bàn với anh một chút."
Không hổ danh là top dưới của lớp, đầu óc Vương Ti Điềm quả thật không xài được, em gái kích động gật đầu nói: "OK!"
Khi lái xe đi, tôi dường như nhìn thấy màn cửa lầu hai nhúc nhích một chút, không biết có phải Đoàn Minh Phong trốn ở phía sau không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.