Chương 31
Thanh Đình Đại Mộng
11/06/2022
Tập
tục đêm giao thừa nhà chúng tôi là con cháu phải đón giao thừa cùng ông
bà, năm nào cũng đều phải ở nhà ông nội, bảo mẫu đã dọn dẹp phòng ốc từ
lâu, ba mẹ tôi hai bảy tết năm nào cũng đã đến ở rồi, đợi qua tết mồng
một ăn sáng xong thì đi sang nhà ông ngoại chúc tết. Trước đây Đoàn Minh Phong theo Vương Thủ Trung về Hồ Nam ăn tết, mấy năm gần đây thì chạy
tới chạy lui hai bên, năm nay trở mặt rồi thì ở đây như một lẽ đương
nhiên thôi.
Em thường ở lại nên phòng ốc luôn được dọn dẹp, khi đầu óc cô không tỉnh táo thì xem em như em bé ba tuổi, mua cho em rất nhiều đồ chơi thú bông đặt trên đầu giường, dưới bếp đang chuẩn bị đồ ăn cúng kiến, tôi lên lầu mở cửa phòng Đoàn Minh Phong ra, đập vào mắt là một hàng gà heo chó khỉ đang ngồi ngay ngắn, Đoàn Minh Phong nằm dựa trên giường ủ đá, nghe tiếng nên ngẩng đầu lên.
Tôi nói: "Chà, đang họp sao?"
Em ngơ ngác nhìn bốn phía, sau đó phì cười, tiện tay gắp một con khỉ lên ném cho tôi: "Triệu Dịch Lam tại sao lại đến trễ, trừ điểm."
Tôi cười cười tiến đến phía trước nhìn gò má em: "Sao vẫn còn sưng vậy?"
Tôi đứng bên giường gập eo xuống nhìn em, bỗng nhiên Đoàn Minh Phong kéo lấy cổ tôi muốn lôi tôi xuống giường, vì tôi đang che tầm nhìn em, em không biết cô đang ở phía sau tôi, nhưng tôi biết chứ! Tôi vội vã chống tay lên giường: "Bụi bặm không, dơ."
Đoàn Minh Phong giả điếc, ngượng ngùng chu môi lên.
Chết thật chứ, hại tôi vừa trốn vừa nhanh trí nắm cổ áo kéo em ngồi dậy cho bằng được, may mà sức tôi khỏe đấy, tôi hô to: "Cô ơi! Cô xem con trai cô không chịu thay đồ ngủ mà nằm lên giường này!"
Đoàn Minh Phong và cô ngơ ngác nhìn nhau, ngẩn người nửa ngày trời mới đồng thanh nói: "Làm gì hung dữ quá vậy!"
Tôi: "..."
Nông nổi thật là quỷ ma, tôi nóng đầu lên liền hôn môi với Đoàn Minh Phong, giờ hối hận không thôi. Em giống như một một bụi dây leo vẻ ngoài nhã nhặn trầm tĩnh, khi cho một cây gậy là lập tức quấn lấy một cách nhiệt tình, suy cho cùng thì cũng nhỏ hơn tôi sáu tuổi, không hề chú ý gì đến người lớn trong nhà, show tình cảm công khai vậy tôi cũng sợ.
Tối giao thừa đòi nhất định phải ngủ với tôi, mà lại không an phận, cọ cái chân trần trụi ấy tới lui trên người tôi, tôi biết em từ nhỏ đã ngủ như vậy rồi, nhưng cứ cảm thấy khác so với trước đây. Tôi cũng đâu phải Liễu Hạ Huệ, cọ bốc hỏa một bụng rồi mà tôi lại không dám bậy bạ ở nhà ông nội, hai ba giờ sáng thức dậy tìm một bộ đồ ngủ mặc vào, có trời mới biết tôi đã bao nhiêu năm tôi không mặc đồ ngủ rồi.
Đầu tôi phình to ra luôn, lấy quyển nhật ký của Đoàn Minh Phong giấu trong áo khoác ra, rồi đi vào nhà vệ sinh tuốt một hiệp sau đó ngồi trên bồn cầu trầm ngâm.
Đừng nói tới Đoàn Minh Phong là một đứa con trai, riêng với thân phận em là em họ tôi thôi, tôi mà muốn có gì đó với em thì đó đều là tội phanh thây xẻ thịt hết.
Nhưng chính tôi cũng không rõ mình bắt đầu nảy sinh tình cảm với Đoàn Minh Phong từ khi nào, tựa như không ngọn không nguồn, nhưng lại nước chảy thành sông.
Xa cách nhiều năm không mở nhật ký ra, mặc dù sớm biết Đoàn Minh Phong đã có tình cảm với tôi, nhìn chữ từng câu từng chữ vụng về từ nghi ngờ đến suy đoán rồi đến xác định, mãi đến khi em cố chấp viết ra câu vừa tội nghiệp vừa dễ thương kiểu "không thích Triệu Dịch Lam tốt với người khác" như thế này, trong lòng tôi vẫn cảm xúc lẫn lộn. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy gương nhà tắm tôi mới phát hiện ra mình đã không nhịn được mỉm cười rồi.
Tôi lật tiếp, em viết đến lần Vương Thủ Trung đi công tác về mua quà cho Vương Ti Điềm, nhưng không mang cho em, em viết:
"Tôi ở với mẹ một tháng rồi, luôn nhớ rằng ngày 29 tháng 2 ba sẽ về Nam Kinh, đặc biệt về nhà để gặp ba, nhưng ba không ngờ tôi sẽ đột nhiên về nhà, thật không đúng lúc. Nếu sớm biết như vậy... tôi đã không tự làm mình mất vui rồi, ba nói chia một ít quà của Vương Ti Điềm cho tôi. Vương Ti Điềm không chịu, tôi cũng không chịu. Cái gì cũng vậy, tình yêu cũng vậy, nếu không phải dành cho riêng tôi thì tôi không cần."
Người ta hay nói càng thiếu cái gì thì sẽ càng để ý cái đó, Đoàn Minh Phong thiếu thốn tình cảm, vậy nên em rất nghiêm khắc với tình cảm, nên em mới nói mấy lời bất cần không kiêng kỵ như vậy.
Con người ta đều thích mọi việc đều suôn sẻ, bạn bè sung túc, có qua có lại, đôi bên cùng có lợi. Từ đó xã hội mới hay thích khéo đưa khéo đẩy, xem người vụng về ăn nói là "không biết điều", mà Đoàn Minh Phong cứ phải ngược đời vậy đó, ai không hiểu sẽ tưởng em thanh cao tự kiêu. Thật ra em chỉ là sợ bị phụ lòng mà thôi.
Tôi lật ra đến trang nhật ký cuối cùng, là lúc em hôn trộm tôi xong tôi không cho em ngủ chung giường với tôi, em liền giận lẫy chạy về nhà Vương Thủ Trung, tôi nhìn kỹ một lúc thì liền cười không được khóc cũng không xong.
Em viết: "Triệu Dịch Lam em biết anh thức rồi, em hôn anh đấy làm sao nào? Em thích anh đấy, nếu anh cũng thích em thì là tốt nhất... còn không thích thì thôi! Cùng lắm sau này em nhịn lại thôi!"
"Huh! Anh lén xem trộm nhật ký của em bị em bắt được rồi! Hòa rồi nhé!"
Tôi gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ em vừa tức giận trằn trọc trở mình vừa ấm ức rơi lệ lúc ấy, tức tới mức nửa đêm thức dậy lật quyển nhật ký ra, vừa hừng hực khí thế viết lại cảm giác, vừa tính toán xem làm sao để bỏ quyển nhật ký lại, lại sợ tôi ngốc quá không giải được mật khẩu nên đặt một cái mật khẩu mà cả thế giới ai cũng biết.
Nhưng lúc đó tôi chỉ một lòng nghĩ xem làm sao để uốn thẳng em lại thôi, rầu rĩ không dám về Nam Kinh thăm em, không ngờ rằng em lại thẳng thắn "không thích thì thôi" như vậy, nếu như tôi đọc nhật ký của em sớm hơn vài năm thì có lẽ tôi cũng cười vui vẻ sau đó "thôi" với em rồi.
Nhưng trùng hợp sao mà tôi cũng đã lên men tình trong "hũ mập mờ" này, đi lệch với đạo nghĩa.
Em thường ở lại nên phòng ốc luôn được dọn dẹp, khi đầu óc cô không tỉnh táo thì xem em như em bé ba tuổi, mua cho em rất nhiều đồ chơi thú bông đặt trên đầu giường, dưới bếp đang chuẩn bị đồ ăn cúng kiến, tôi lên lầu mở cửa phòng Đoàn Minh Phong ra, đập vào mắt là một hàng gà heo chó khỉ đang ngồi ngay ngắn, Đoàn Minh Phong nằm dựa trên giường ủ đá, nghe tiếng nên ngẩng đầu lên.
Tôi nói: "Chà, đang họp sao?"
Em ngơ ngác nhìn bốn phía, sau đó phì cười, tiện tay gắp một con khỉ lên ném cho tôi: "Triệu Dịch Lam tại sao lại đến trễ, trừ điểm."
Tôi cười cười tiến đến phía trước nhìn gò má em: "Sao vẫn còn sưng vậy?"
Tôi đứng bên giường gập eo xuống nhìn em, bỗng nhiên Đoàn Minh Phong kéo lấy cổ tôi muốn lôi tôi xuống giường, vì tôi đang che tầm nhìn em, em không biết cô đang ở phía sau tôi, nhưng tôi biết chứ! Tôi vội vã chống tay lên giường: "Bụi bặm không, dơ."
Đoàn Minh Phong giả điếc, ngượng ngùng chu môi lên.
Chết thật chứ, hại tôi vừa trốn vừa nhanh trí nắm cổ áo kéo em ngồi dậy cho bằng được, may mà sức tôi khỏe đấy, tôi hô to: "Cô ơi! Cô xem con trai cô không chịu thay đồ ngủ mà nằm lên giường này!"
Đoàn Minh Phong và cô ngơ ngác nhìn nhau, ngẩn người nửa ngày trời mới đồng thanh nói: "Làm gì hung dữ quá vậy!"
Tôi: "..."
Nông nổi thật là quỷ ma, tôi nóng đầu lên liền hôn môi với Đoàn Minh Phong, giờ hối hận không thôi. Em giống như một một bụi dây leo vẻ ngoài nhã nhặn trầm tĩnh, khi cho một cây gậy là lập tức quấn lấy một cách nhiệt tình, suy cho cùng thì cũng nhỏ hơn tôi sáu tuổi, không hề chú ý gì đến người lớn trong nhà, show tình cảm công khai vậy tôi cũng sợ.
Tối giao thừa đòi nhất định phải ngủ với tôi, mà lại không an phận, cọ cái chân trần trụi ấy tới lui trên người tôi, tôi biết em từ nhỏ đã ngủ như vậy rồi, nhưng cứ cảm thấy khác so với trước đây. Tôi cũng đâu phải Liễu Hạ Huệ, cọ bốc hỏa một bụng rồi mà tôi lại không dám bậy bạ ở nhà ông nội, hai ba giờ sáng thức dậy tìm một bộ đồ ngủ mặc vào, có trời mới biết tôi đã bao nhiêu năm tôi không mặc đồ ngủ rồi.
Đầu tôi phình to ra luôn, lấy quyển nhật ký của Đoàn Minh Phong giấu trong áo khoác ra, rồi đi vào nhà vệ sinh tuốt một hiệp sau đó ngồi trên bồn cầu trầm ngâm.
Đừng nói tới Đoàn Minh Phong là một đứa con trai, riêng với thân phận em là em họ tôi thôi, tôi mà muốn có gì đó với em thì đó đều là tội phanh thây xẻ thịt hết.
Nhưng chính tôi cũng không rõ mình bắt đầu nảy sinh tình cảm với Đoàn Minh Phong từ khi nào, tựa như không ngọn không nguồn, nhưng lại nước chảy thành sông.
Xa cách nhiều năm không mở nhật ký ra, mặc dù sớm biết Đoàn Minh Phong đã có tình cảm với tôi, nhìn chữ từng câu từng chữ vụng về từ nghi ngờ đến suy đoán rồi đến xác định, mãi đến khi em cố chấp viết ra câu vừa tội nghiệp vừa dễ thương kiểu "không thích Triệu Dịch Lam tốt với người khác" như thế này, trong lòng tôi vẫn cảm xúc lẫn lộn. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy gương nhà tắm tôi mới phát hiện ra mình đã không nhịn được mỉm cười rồi.
Tôi lật tiếp, em viết đến lần Vương Thủ Trung đi công tác về mua quà cho Vương Ti Điềm, nhưng không mang cho em, em viết:
"Tôi ở với mẹ một tháng rồi, luôn nhớ rằng ngày 29 tháng 2 ba sẽ về Nam Kinh, đặc biệt về nhà để gặp ba, nhưng ba không ngờ tôi sẽ đột nhiên về nhà, thật không đúng lúc. Nếu sớm biết như vậy... tôi đã không tự làm mình mất vui rồi, ba nói chia một ít quà của Vương Ti Điềm cho tôi. Vương Ti Điềm không chịu, tôi cũng không chịu. Cái gì cũng vậy, tình yêu cũng vậy, nếu không phải dành cho riêng tôi thì tôi không cần."
Người ta hay nói càng thiếu cái gì thì sẽ càng để ý cái đó, Đoàn Minh Phong thiếu thốn tình cảm, vậy nên em rất nghiêm khắc với tình cảm, nên em mới nói mấy lời bất cần không kiêng kỵ như vậy.
Con người ta đều thích mọi việc đều suôn sẻ, bạn bè sung túc, có qua có lại, đôi bên cùng có lợi. Từ đó xã hội mới hay thích khéo đưa khéo đẩy, xem người vụng về ăn nói là "không biết điều", mà Đoàn Minh Phong cứ phải ngược đời vậy đó, ai không hiểu sẽ tưởng em thanh cao tự kiêu. Thật ra em chỉ là sợ bị phụ lòng mà thôi.
Tôi lật ra đến trang nhật ký cuối cùng, là lúc em hôn trộm tôi xong tôi không cho em ngủ chung giường với tôi, em liền giận lẫy chạy về nhà Vương Thủ Trung, tôi nhìn kỹ một lúc thì liền cười không được khóc cũng không xong.
Em viết: "Triệu Dịch Lam em biết anh thức rồi, em hôn anh đấy làm sao nào? Em thích anh đấy, nếu anh cũng thích em thì là tốt nhất... còn không thích thì thôi! Cùng lắm sau này em nhịn lại thôi!"
"Huh! Anh lén xem trộm nhật ký của em bị em bắt được rồi! Hòa rồi nhé!"
Tôi gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ em vừa tức giận trằn trọc trở mình vừa ấm ức rơi lệ lúc ấy, tức tới mức nửa đêm thức dậy lật quyển nhật ký ra, vừa hừng hực khí thế viết lại cảm giác, vừa tính toán xem làm sao để bỏ quyển nhật ký lại, lại sợ tôi ngốc quá không giải được mật khẩu nên đặt một cái mật khẩu mà cả thế giới ai cũng biết.
Nhưng lúc đó tôi chỉ một lòng nghĩ xem làm sao để uốn thẳng em lại thôi, rầu rĩ không dám về Nam Kinh thăm em, không ngờ rằng em lại thẳng thắn "không thích thì thôi" như vậy, nếu như tôi đọc nhật ký của em sớm hơn vài năm thì có lẽ tôi cũng cười vui vẻ sau đó "thôi" với em rồi.
Nhưng trùng hợp sao mà tôi cũng đã lên men tình trong "hũ mập mờ" này, đi lệch với đạo nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.