Chương 38
Thanh Đình Đại Mộng
11/06/2022
Dù cho tôi có từ chối bốn cuộc xem mắt trong một tháng thì cũng không tránh
được có người nhiệt tình quá đáng, trực tiếp dẫn người thẳng về nhà tôi, mượn lý do rất hay là "tiện đường ghé chơi". Khi đó tôi đang ôm Đoàn
Minh Phong ngồi trên đùi mình, đảm bảo tuyệt đối sẽ không đi xem mắt
nữa, thậm chí tôi còn bỏ luôn cả khóa màn hình, để em có thể xem lịch sử trò chuyện của tôi bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, tôi tự nhận mình ăn
ngay nói thật, không có gì phải giấu giấu giếm giếm cả.
Tôi nói: "Nếu như là người khác thì anh thà chia tay cũng không cho xem điện thoại đâu, em hiểu ý anh không?"
Đoàn Minh Phong đang lật tới lật lui nghịch điện thoại của tôi, nghe thấy vậy thì ngón tay gõ lên màn hình điện thoại, nhìn tôi: "Ai muốn xem điện thoại của anh nữa? Anh muốn chia tay với ai? Anh lén lút quen bạn gái rồi đúng không?"
Tôi vừa nhìn thấy sai sai là vội nói ngay: "Em đừng vu oan cho anh, nghĩ đi đâu vậy chứ, ý anh là..."
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, tôi ngẩn người, chỗ tôi ở đây rất ít khi có người đến, vì Đoàn Minh Phong không thích có người khác đến nhà, chê bẩn, nên tôi chưa bao giờ mời ai về nhà cả. Đoàn Minh Phong cau mày lại, hoài nhi nhìn tôi, sau đó nhảy xuống khỏi chân tôi chạy đi mở cửa.
Tôi vừa mới mây mưa một trận với em hồi sáng, em thì đã ăn mặc gọn gàng rồi, còn tôi vẫn chỉ đang mặc quần lót thôi, may mà tay chân tôi nhanh nhẹn, chống lên lưng ghế sofa phóng vèo chạy về phòng ngủ.
Tôi luống cuống tay chân mặc quần áo vào, Đoàn Minh Phong đã mở cửa ra rồi.
Tôi vừa chỉnh lại quần áo vừa đi ra ngoài, tôi cứ tưởng là ban quản lý nên không để ý gì. Tôi nói: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, phải có ý thức đề phòng, xem mắt gắn cửa trước rồi hãy mở cửa, mặc dù anh có ở nhà thì không sao, nhưng em phải biết tập cái thói quen này..."
Sắc mặt Đoàn Minh Phong vô cảm. Dì hai tôi, và một cô gái tóc xoăn dài đang cười dịu dàng.
Tôi chỉ sững sờ đúng ba giây rồi mới gượng cười tiếp khách, tôi nói: "Dì... sao dì lại đến đột xuất thế?"
Dì hai đặt hộp quà lên tủ để giày, sau đó hất đầu về phía sau nói: "Mẹ con ở phía sau kìa, sắp đến rồi." Dì ấy nhìn thấy Đoàn Minh Phong đang đứng ngây ngốc bên cạnh thì cũng lịch sự cười tủm tỉm bắt lời.
"Ui chà, em họ con đây đúng không? Lớn thế này rồi đó hả, cũng đẹp trai quá trời hen."
Đôi mắt đẹp như cặp lá liễu đang nhìn thẳng chằm chằm vào tôi, giống như đang tra hỏi lương tâm.
Tôi thầm than thôi xong rồi, vừa mới dỗ xong đây mà giờ sắp có thêm một màn gió tanh mưa máu nữa rồi.
Thằng nhóc chết tiệt Đoàn Minh Phong này người lớn nói chuyện mà cũng không biết ừ hử cho có lệ gì cả, tôi kéo em ra phía sau tôi, hàn huyên vài câu với dì một chút. Cô gái kia họ Lương, tên là Lương Hiểu Ngôn, tốt nghiệp trường mỹ thuật, trông cũng không phải đẹp tuyệt trần gì mấy, cô gái quấn một chiếc khăn choàng cổ caro rất có khí chất. Mỉm cười đánh giá nơi ở của tôi, rồi lại liếc mắt nhìn Đoàn Minh Phong mấy lần.
Dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Đoàn Minh Phong giống như bức tượng điêu khắc, tinh tế, thon gọn, giữa hai hàng lông mày có nét gì đó hơi xa cách, vô tình nhưng động lòng người. Đương nhiên tôi biết em hút mắt như thế nào, nói thật, không phải chỉ có mỗi Đoàn Minh Phong biết ghen, tôi cũng không thích con gái nhìn em chằm chằm như vậy.
Mẹ tôi xuống hầm gửi xe lên trễ một chút, Đoàn Minh Phong thì khá nhiệt tình với mẹ tôi, trẻ con làm nũng gọi "mợ", mẹ tôi tiến đến sờ đầu em nhưng ánh mắt lại xoay chuyển giữa tôi và Lương Hiểu Ngôn, chủ đề hôm nay của bà không liên quan đến Đoàn Minh Phong, chỉ tiện hỏi Đoàn Minh Phong một câu sao lại ở đây, chắc là thấy em kỳ đà cản mũi.
Tôi nói: "Cuối tuần không có tiết nên đến chỗ con chơi."
Mẹ tôi ngồi xuống không nói được mấy câu đã muốn dẫn dì hai và Đoàn Minh Phong đi chợ, rõ ràng là muốn để tôi và Lương Hiểu Ngôn có không gian riêng.
Đoàn Minh Phong cúi đầu từ đầu đến cuối, mặc ý mẹ tôi kéo em ra ngoài, em chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, mặc chiếc quần thể thao của tôi, giữa thu thế này mà mặc ít như vậy ra ngoài sẽ rất lạnh, em làm lơ chiếc áo khoác tôi đưa cho em, trực tiếp ra ngoài.
Quả nhiên tối vừa về đến đã hắt xì, em mãi vẫn không ngó ngàng đến tôi, cầm khăn lên đi tắm. Tôi cố ý dặn em phải tắm nước ấm, qua một lúc sau vẫn không nghe thấy tiếng máy nước nóng kêu lên, chỉ có tiếng vòi sen, ý thức được gì đó không đúng, tôi mở cửa đi vào. Thằng ranh con này đang xối nước lạnh vào người, toàn thân ướt đẫm, da lạnh tới mức tái xanh, giống hệt như con quỷ nước.
Tôi rất ít khi nổi cáu với em.
Tôi tức giận quát lên mấy câu.
Rõ ràng em đang cố ý làm mình bệnh để dọa tôi, tôi bật sang nước nóng rồi dội về phía em, em trốn đến góc phòng tắm giơ tay lên chắn nước lại, tôi vẫn vặn tay em lại, nước ấm xối từ đầu đến chân ngay tức khắc, tôi nổi nóng mắng em:
"Cảm rồi còn tắm nước lạnh, đầu óc có vấn đề rồi có đúng không? Chà đạp bản thân vậy có thú vị lắm không? Vui không?"
Thế mà em lại gật đầu, cay đắng nhếch miệng: "Vui chứ... Triệu Dịch Lam, em cực kỳ thích nhìn thấy anh tức giận."
Tôi giống như con rắn bị nắm ở điểm chí mạng, tức muốn bốc khói mà lại không có chỗ để bộc phát ra, tôi giơ cao tay.
Mặt em biến sắc, ngẩng đầu lên: "Anh đánh đi... đánh đi, từ nhỏ người đánh em nhiều lắm, thêm anh nữa cũng chẳng sao đâu."
Em nói rất ngoan cường, mà nào ngờ viền mắt lại đỏ cả lên rồi, tôi hung hăng kéo em vào lòng mình, nghiến răng nghiến lợi: "Đoàn Minh Phong, mẹ nó anh muốn đánh em thật đấy."
Cơ thể Đoàn Minh Phong toát ra một sự lạnh lẽo, như thể cái lạnh ấy có từ bên trong tản ra ngoài, dù cho tôi có đang ôm em tắm nước nóng cũng vẫn cứ lạnh, em khóc thút thít một lúc, nói:
"Anh không nỡ đánh em đâu... em biết."
Đúng vậy, em biết tôi yêu em, nên em mới được chiều quá sinh hư, nhưng tôi có thể thế nào nữa chứ?
Khi tình ý đạt tới mức nồng đậm mà không biết nói gì thì tôi làm tình với em, tâm trạng của em rất tệ, cứ bảo tôi làm thật sâu vào em, rõ ràng đùi em đã run lẩy bẩy lên vì đau rồi, tôi dừng động tác lại mà cơ thể của em lại vẫn đang "nghênh đón".
"Đau không?"
Tôi hôn lên cơ thể em.
Hôn lên đầu ngực nhạy cảm của em, thử an ủi vỗ về em.
Đôi mắt Đoàn Minh Phong như mất hồn, em nâng đôi chân lên móc vào eo tôi, ngón tay luồn vào tóc tôi, thỉnh thoảng rên vài tiếng ưm ưm bằng giọng mũi, tôi cắn lên ngực em kéo nhẹ, em ưỡn lưng lên dâng ngực vào miệng tôi:
"Đau... lần đầu tiên làm em đau lắm, nhưng em rất vui, em càng đau thì anh sẽ càng mất kiểm soát, điều đó chứng tỏ anh rất muốn em."
Suy nghĩ này quả thực làm tôi kinh ngạc, tôi hơi dừng một chút, chống người dậy hôn lên môi em. Dục vọng đang tỳ vào điểm nhạy cảm bên trong cơ thể em không ngừng nghiền ép:
"Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, làm em thoải mái mới là quan trọng nhất."
Sau khi làm xong chúng tôi ôm nhau vuốt ve an ủi, Đoàn Minh Phong đi vào thư phòng lấy quyển nhật ký ra, là một quyển mới, quyển cũ vẫn nằm trong ngăn bàn của tôi. Em mở ra lấy ra vài tờ giấy đã ngả vàng, là mấy trang giấy được viết trong cuốn nhật ký cũ, tôi nhớ từng có vài trang bị xé đi, nghĩ chắc hẳn là mấy trang này rồi, thì ra em vẫn giữ nó.
Mấy trang đó viết em cố ý bệnh như thế nào, cố ý chọc tức tôi, cố ý bám lấy tôi ngủ chung giường, và còn cả sự chống đối với Kiều Thu Vũ và Thích Yên Nhiên. Em viết rất tiêu cực, toàn là những mưu kế muốn "bẻ cong" anh họ của mình, hèn gì không cho tôi xem.
Tôi đọc một đoạn cực kỳ cực đoan trong số đó: "...Lúc tôi bị bệnh Triệu Dịch Lam luôn rất thân thiết, tôi thích nhìn thấy dáng vẻ anh lo lắng cho tôi, chứ không anh sẽ bị người khác cướp mất..."
Tôi vừa tức vừa buồn cười, hôn cục nợ nhỏ nào đó đang nằm trong lòng, tôi nói: "Đoàn Minh Phong em viết thế này hơi đáng sợ đó, lỡ như anh trai thẳng cứng rắn chỉ thích con gái thôi thì em phải làm sao?"
Đoàn Minh Phong lim dim đôi mắt muốn ngủ, nhỏ giọng đáp: "Em thông minh như vậy, nhất định sẽ bẻ cong được anh."
Tôi đặt giấy lên tủ đầu giường, tách đôi chân em ra thúc mạnh vào trong. Đoàn Minh Phong đã làm được, em không chỉ đã bẻ cong được tôi, mà em còn khiến tôi chết mê chết mệt. Trong lòng tôi sớm đã xem em là tình yêu của cả một đời, từ giờ về sau người khác sao lọt được vào mắt tôi.
Nhưng tôi đã nói hết nước hết cái những lời thật lòng, Đoàn Minh Phong quay đầu là vẫn quậy be bét như cũ. Lương Hiểu Ngôn gửi tin nhắn hẹn gặp mặt cho tôi, Đoàn Minh Phong trực tiếp khóa luôn tôi lại trong thư phòng.
Tôi nói: "Nếu như là người khác thì anh thà chia tay cũng không cho xem điện thoại đâu, em hiểu ý anh không?"
Đoàn Minh Phong đang lật tới lật lui nghịch điện thoại của tôi, nghe thấy vậy thì ngón tay gõ lên màn hình điện thoại, nhìn tôi: "Ai muốn xem điện thoại của anh nữa? Anh muốn chia tay với ai? Anh lén lút quen bạn gái rồi đúng không?"
Tôi vừa nhìn thấy sai sai là vội nói ngay: "Em đừng vu oan cho anh, nghĩ đi đâu vậy chứ, ý anh là..."
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, tôi ngẩn người, chỗ tôi ở đây rất ít khi có người đến, vì Đoàn Minh Phong không thích có người khác đến nhà, chê bẩn, nên tôi chưa bao giờ mời ai về nhà cả. Đoàn Minh Phong cau mày lại, hoài nhi nhìn tôi, sau đó nhảy xuống khỏi chân tôi chạy đi mở cửa.
Tôi vừa mới mây mưa một trận với em hồi sáng, em thì đã ăn mặc gọn gàng rồi, còn tôi vẫn chỉ đang mặc quần lót thôi, may mà tay chân tôi nhanh nhẹn, chống lên lưng ghế sofa phóng vèo chạy về phòng ngủ.
Tôi luống cuống tay chân mặc quần áo vào, Đoàn Minh Phong đã mở cửa ra rồi.
Tôi vừa chỉnh lại quần áo vừa đi ra ngoài, tôi cứ tưởng là ban quản lý nên không để ý gì. Tôi nói: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, phải có ý thức đề phòng, xem mắt gắn cửa trước rồi hãy mở cửa, mặc dù anh có ở nhà thì không sao, nhưng em phải biết tập cái thói quen này..."
Sắc mặt Đoàn Minh Phong vô cảm. Dì hai tôi, và một cô gái tóc xoăn dài đang cười dịu dàng.
Tôi chỉ sững sờ đúng ba giây rồi mới gượng cười tiếp khách, tôi nói: "Dì... sao dì lại đến đột xuất thế?"
Dì hai đặt hộp quà lên tủ để giày, sau đó hất đầu về phía sau nói: "Mẹ con ở phía sau kìa, sắp đến rồi." Dì ấy nhìn thấy Đoàn Minh Phong đang đứng ngây ngốc bên cạnh thì cũng lịch sự cười tủm tỉm bắt lời.
"Ui chà, em họ con đây đúng không? Lớn thế này rồi đó hả, cũng đẹp trai quá trời hen."
Đôi mắt đẹp như cặp lá liễu đang nhìn thẳng chằm chằm vào tôi, giống như đang tra hỏi lương tâm.
Tôi thầm than thôi xong rồi, vừa mới dỗ xong đây mà giờ sắp có thêm một màn gió tanh mưa máu nữa rồi.
Thằng nhóc chết tiệt Đoàn Minh Phong này người lớn nói chuyện mà cũng không biết ừ hử cho có lệ gì cả, tôi kéo em ra phía sau tôi, hàn huyên vài câu với dì một chút. Cô gái kia họ Lương, tên là Lương Hiểu Ngôn, tốt nghiệp trường mỹ thuật, trông cũng không phải đẹp tuyệt trần gì mấy, cô gái quấn một chiếc khăn choàng cổ caro rất có khí chất. Mỉm cười đánh giá nơi ở của tôi, rồi lại liếc mắt nhìn Đoàn Minh Phong mấy lần.
Dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Đoàn Minh Phong giống như bức tượng điêu khắc, tinh tế, thon gọn, giữa hai hàng lông mày có nét gì đó hơi xa cách, vô tình nhưng động lòng người. Đương nhiên tôi biết em hút mắt như thế nào, nói thật, không phải chỉ có mỗi Đoàn Minh Phong biết ghen, tôi cũng không thích con gái nhìn em chằm chằm như vậy.
Mẹ tôi xuống hầm gửi xe lên trễ một chút, Đoàn Minh Phong thì khá nhiệt tình với mẹ tôi, trẻ con làm nũng gọi "mợ", mẹ tôi tiến đến sờ đầu em nhưng ánh mắt lại xoay chuyển giữa tôi và Lương Hiểu Ngôn, chủ đề hôm nay của bà không liên quan đến Đoàn Minh Phong, chỉ tiện hỏi Đoàn Minh Phong một câu sao lại ở đây, chắc là thấy em kỳ đà cản mũi.
Tôi nói: "Cuối tuần không có tiết nên đến chỗ con chơi."
Mẹ tôi ngồi xuống không nói được mấy câu đã muốn dẫn dì hai và Đoàn Minh Phong đi chợ, rõ ràng là muốn để tôi và Lương Hiểu Ngôn có không gian riêng.
Đoàn Minh Phong cúi đầu từ đầu đến cuối, mặc ý mẹ tôi kéo em ra ngoài, em chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, mặc chiếc quần thể thao của tôi, giữa thu thế này mà mặc ít như vậy ra ngoài sẽ rất lạnh, em làm lơ chiếc áo khoác tôi đưa cho em, trực tiếp ra ngoài.
Quả nhiên tối vừa về đến đã hắt xì, em mãi vẫn không ngó ngàng đến tôi, cầm khăn lên đi tắm. Tôi cố ý dặn em phải tắm nước ấm, qua một lúc sau vẫn không nghe thấy tiếng máy nước nóng kêu lên, chỉ có tiếng vòi sen, ý thức được gì đó không đúng, tôi mở cửa đi vào. Thằng ranh con này đang xối nước lạnh vào người, toàn thân ướt đẫm, da lạnh tới mức tái xanh, giống hệt như con quỷ nước.
Tôi rất ít khi nổi cáu với em.
Tôi tức giận quát lên mấy câu.
Rõ ràng em đang cố ý làm mình bệnh để dọa tôi, tôi bật sang nước nóng rồi dội về phía em, em trốn đến góc phòng tắm giơ tay lên chắn nước lại, tôi vẫn vặn tay em lại, nước ấm xối từ đầu đến chân ngay tức khắc, tôi nổi nóng mắng em:
"Cảm rồi còn tắm nước lạnh, đầu óc có vấn đề rồi có đúng không? Chà đạp bản thân vậy có thú vị lắm không? Vui không?"
Thế mà em lại gật đầu, cay đắng nhếch miệng: "Vui chứ... Triệu Dịch Lam, em cực kỳ thích nhìn thấy anh tức giận."
Tôi giống như con rắn bị nắm ở điểm chí mạng, tức muốn bốc khói mà lại không có chỗ để bộc phát ra, tôi giơ cao tay.
Mặt em biến sắc, ngẩng đầu lên: "Anh đánh đi... đánh đi, từ nhỏ người đánh em nhiều lắm, thêm anh nữa cũng chẳng sao đâu."
Em nói rất ngoan cường, mà nào ngờ viền mắt lại đỏ cả lên rồi, tôi hung hăng kéo em vào lòng mình, nghiến răng nghiến lợi: "Đoàn Minh Phong, mẹ nó anh muốn đánh em thật đấy."
Cơ thể Đoàn Minh Phong toát ra một sự lạnh lẽo, như thể cái lạnh ấy có từ bên trong tản ra ngoài, dù cho tôi có đang ôm em tắm nước nóng cũng vẫn cứ lạnh, em khóc thút thít một lúc, nói:
"Anh không nỡ đánh em đâu... em biết."
Đúng vậy, em biết tôi yêu em, nên em mới được chiều quá sinh hư, nhưng tôi có thể thế nào nữa chứ?
Khi tình ý đạt tới mức nồng đậm mà không biết nói gì thì tôi làm tình với em, tâm trạng của em rất tệ, cứ bảo tôi làm thật sâu vào em, rõ ràng đùi em đã run lẩy bẩy lên vì đau rồi, tôi dừng động tác lại mà cơ thể của em lại vẫn đang "nghênh đón".
"Đau không?"
Tôi hôn lên cơ thể em.
Hôn lên đầu ngực nhạy cảm của em, thử an ủi vỗ về em.
Đôi mắt Đoàn Minh Phong như mất hồn, em nâng đôi chân lên móc vào eo tôi, ngón tay luồn vào tóc tôi, thỉnh thoảng rên vài tiếng ưm ưm bằng giọng mũi, tôi cắn lên ngực em kéo nhẹ, em ưỡn lưng lên dâng ngực vào miệng tôi:
"Đau... lần đầu tiên làm em đau lắm, nhưng em rất vui, em càng đau thì anh sẽ càng mất kiểm soát, điều đó chứng tỏ anh rất muốn em."
Suy nghĩ này quả thực làm tôi kinh ngạc, tôi hơi dừng một chút, chống người dậy hôn lên môi em. Dục vọng đang tỳ vào điểm nhạy cảm bên trong cơ thể em không ngừng nghiền ép:
"Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, làm em thoải mái mới là quan trọng nhất."
Sau khi làm xong chúng tôi ôm nhau vuốt ve an ủi, Đoàn Minh Phong đi vào thư phòng lấy quyển nhật ký ra, là một quyển mới, quyển cũ vẫn nằm trong ngăn bàn của tôi. Em mở ra lấy ra vài tờ giấy đã ngả vàng, là mấy trang giấy được viết trong cuốn nhật ký cũ, tôi nhớ từng có vài trang bị xé đi, nghĩ chắc hẳn là mấy trang này rồi, thì ra em vẫn giữ nó.
Mấy trang đó viết em cố ý bệnh như thế nào, cố ý chọc tức tôi, cố ý bám lấy tôi ngủ chung giường, và còn cả sự chống đối với Kiều Thu Vũ và Thích Yên Nhiên. Em viết rất tiêu cực, toàn là những mưu kế muốn "bẻ cong" anh họ của mình, hèn gì không cho tôi xem.
Tôi đọc một đoạn cực kỳ cực đoan trong số đó: "...Lúc tôi bị bệnh Triệu Dịch Lam luôn rất thân thiết, tôi thích nhìn thấy dáng vẻ anh lo lắng cho tôi, chứ không anh sẽ bị người khác cướp mất..."
Tôi vừa tức vừa buồn cười, hôn cục nợ nhỏ nào đó đang nằm trong lòng, tôi nói: "Đoàn Minh Phong em viết thế này hơi đáng sợ đó, lỡ như anh trai thẳng cứng rắn chỉ thích con gái thôi thì em phải làm sao?"
Đoàn Minh Phong lim dim đôi mắt muốn ngủ, nhỏ giọng đáp: "Em thông minh như vậy, nhất định sẽ bẻ cong được anh."
Tôi đặt giấy lên tủ đầu giường, tách đôi chân em ra thúc mạnh vào trong. Đoàn Minh Phong đã làm được, em không chỉ đã bẻ cong được tôi, mà em còn khiến tôi chết mê chết mệt. Trong lòng tôi sớm đã xem em là tình yêu của cả một đời, từ giờ về sau người khác sao lọt được vào mắt tôi.
Nhưng tôi đã nói hết nước hết cái những lời thật lòng, Đoàn Minh Phong quay đầu là vẫn quậy be bét như cũ. Lương Hiểu Ngôn gửi tin nhắn hẹn gặp mặt cho tôi, Đoàn Minh Phong trực tiếp khóa luôn tôi lại trong thư phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.