Chương 51
Thanh Đình Đại Mộng
11/06/2022
Người
ta nói trước đêm giao thừa phải quét đi mấy thứ xui xẻo, lúc cô tôi cầm
chổi quét bà Đoàn ra ngoài bà ta thẹn quá hóa giận, lôi cây chổi lại,
khuôn mặt đáng ghét toạc miệng chửi ầm lên:
"Đoàn Minh Phong là cái thứ xúi quẩy! Nó là đồ sao chổi, đi tới đâu nhà cửa không yên tới đó, bị câm rồi chứ gì? Báo ứng của nó đó!"
Cô tôi tức giận quăng chổi, nhào lên lôi cổ áo bà ta cho một bạt tay, cái tát này giòn giã không gì sánh được, chắc bà Đoàn cũng không ngờ được một người phụ nữ nhìn có vẻ tay yếu chân mềm bệnh tật mà có sức tới vậy, bị đánh ngu người mấy giây sau mới phản ứng lại được.
Thể trạng bà Đoàn khỏe rõ hơn cô tôi nhiều, đẩy một cái cô tôi ngã xuống đất, cô tôi la lên "aaaaa" giống như lên cơn điên, tức tốc bò dậy vồ qua đánh bà Đoàn giống như con sư tử chiến, tâm trạng của cô bị mất kiểm soát, liều mạng lôi đầu tóc của bà Đoàn, một bàn tay khác bóp cổ bà ta, nước mắt ồ ạt trào ra ngoài dưới cơn thịnh nộ chọc trời, gào thét:
"Mày ức hiếp con trai tao, tao giết mày..."
Hai người già trong nhà vừa tức vừa nóng ruột, đứng kêu gào giậm chân, bà nội thử đến kéo cô tôi ra suýt thì té ngã, tôi biết bà bị cao huyết áp, sợ hãi vội vàng chạy đến đỡ bà dậy, bảo ông giữ bà lại đừng cho qua đó.
Hai tay ông nội run lẩy bẩy, lúc ông còn trẻ thì khỏe mạnh, nói một là một hai là hai, giờ đây lại già cả lọm khọm không thể làm gì, cả đời cũng chưa bao giờ vô dụng như thế này, vội vàng nhét gậy cho rồi:
"Con đi nhanh đi! Mau đuổi ả đi!"
Tôi sứt đầu mẻ trán dặn họ làm ơn đừng đến gần. Mà lúc kéo cô tôi ra thì bà Đoàn lại ập đến, đây bà Đoàn ra thì cô tôi lại không chịu buông tay, tôi bị kẹp ở giữa phải chịu trận bao nhiêu cái.
Đoàn Minh Phong nghe thấy động tĩnh thì chạy phi như bay xuống lầu, tay cầm một tờ giấy, nhìn thấy bà Đoàn và cô đánh nhau sứt đầu mẻ trán mà lại đứng bần thần ở đó.
Bà Đoàn nói: "Đồ tạp chủng mất dạy, mày không có cha à mà tới nhận Vương Thủ Trung là cha... nuôi mày bao nhiêu năm, mày không nói câu báo ân mà còn đòi cướp gia sản, mày xứng không?"
Mấy lời này khó nghe vô cùng, cô tôi bóp chặt cổ bà Đoàn, miệng chỉ gào rằng "giết mày chết", tôi lớn tiếng gọi em: "Đến giúp nhanh lên!"
Đoàn Minh Phong giật mạnh một cái, xông đến ôm cô tôi lại tôi bà ra, cô khóc lóc nức nở, hu hu nghẹn ngào nói: "Con đừng nghe ả nói bậy."
Đoàn Minh Phong ôm bà vỗ nhẹ lưng giống như đang ôm một cô gái trẻ đang tủi thân, gương mặt còn mang theo một chút nụ cười an ủi, bình thản nhẹ nhàng, như thể thật không nghe được lời bà ta nói vậy, cô vùi đầu khóc đau đớn.
Nụ cười gượng gạo của Đoàn Minh Phong không thể chống đỡ được nữa, em cắn răng ghét cay ghét đắng vung mạnh tờ giấy vào người bà Đoàn, chỉ ra ngoài cửa.
Chiếc áo khoác màu đỏ trên người bà Đoàn đã bị lôi kéo biến dạng, giày cao gót cũng bị mất hết một chiếc, tay chân luống cuống nhặt giày dưới đất lên, đọc hết toàn bộ nội dung trong tờ giấy, sau đó vui như điên lồm cồm bò dậy. Số tài sản này rốt cuộc có giá trị bao nhiêu tôi không rõ, tôi nghĩ ngay cả Đoàn Minh Phong cũng không rõ.
Gương mặt méo mó của bà Đoàn khó coi vô cùng, bà ta đi rồi, ánh mắt Đoàn Minh Phong nhìn hình bóng bà ta giống như đã tiễn đi được một ôn thần. Em đã thận trọng chung sống với mẹ nuôi nhiều năm, sớm đã sức cùng lực kiệt, kiệt sức thở ra một hơi.
Lời nói ác ý tổn thương người, sống giữa tháng sáu lạnh như đông, cho dù Đoàn Minh Phong có cố gắng thể hiện không quen tâm đến thế nào đi nữa thì ánh mắt cùng không biết nói dối.
Tôi không biết em hiểu bao nhiêu về ba ruột của mình, từ nhỏ em chưa bao giờ nhắc với ai về người đó.
Đó là một câu chuyện cũ rất bi thảm, tôi vẫn còn nhớ lúc Đoàn Minh Phong vừa mới sinh có hai ba ngày, ông nội gọi ba tôi vào thư phòng. Bong bóng bay của tôi bay mất, tôi chạy lên lầu hai đuổi theo, đứng bên ngoài cửa nghe ông nội tức hổn hển nói với ba tôi, bảo gọi mấy thằng lưu manh chặn ở cửa bệnh viện phế gã họ Đoàn kia đi.
Người biết chuyện này giữ kín như bưng, mà mấy năm Đoàn Minh Phong ở nhà họ Triệu đây cũng rất biết điều chưa bao giờ hỏi tới.
"Đoàn Minh Phong là cái thứ xúi quẩy! Nó là đồ sao chổi, đi tới đâu nhà cửa không yên tới đó, bị câm rồi chứ gì? Báo ứng của nó đó!"
Cô tôi tức giận quăng chổi, nhào lên lôi cổ áo bà ta cho một bạt tay, cái tát này giòn giã không gì sánh được, chắc bà Đoàn cũng không ngờ được một người phụ nữ nhìn có vẻ tay yếu chân mềm bệnh tật mà có sức tới vậy, bị đánh ngu người mấy giây sau mới phản ứng lại được.
Thể trạng bà Đoàn khỏe rõ hơn cô tôi nhiều, đẩy một cái cô tôi ngã xuống đất, cô tôi la lên "aaaaa" giống như lên cơn điên, tức tốc bò dậy vồ qua đánh bà Đoàn giống như con sư tử chiến, tâm trạng của cô bị mất kiểm soát, liều mạng lôi đầu tóc của bà Đoàn, một bàn tay khác bóp cổ bà ta, nước mắt ồ ạt trào ra ngoài dưới cơn thịnh nộ chọc trời, gào thét:
"Mày ức hiếp con trai tao, tao giết mày..."
Hai người già trong nhà vừa tức vừa nóng ruột, đứng kêu gào giậm chân, bà nội thử đến kéo cô tôi ra suýt thì té ngã, tôi biết bà bị cao huyết áp, sợ hãi vội vàng chạy đến đỡ bà dậy, bảo ông giữ bà lại đừng cho qua đó.
Hai tay ông nội run lẩy bẩy, lúc ông còn trẻ thì khỏe mạnh, nói một là một hai là hai, giờ đây lại già cả lọm khọm không thể làm gì, cả đời cũng chưa bao giờ vô dụng như thế này, vội vàng nhét gậy cho rồi:
"Con đi nhanh đi! Mau đuổi ả đi!"
Tôi sứt đầu mẻ trán dặn họ làm ơn đừng đến gần. Mà lúc kéo cô tôi ra thì bà Đoàn lại ập đến, đây bà Đoàn ra thì cô tôi lại không chịu buông tay, tôi bị kẹp ở giữa phải chịu trận bao nhiêu cái.
Đoàn Minh Phong nghe thấy động tĩnh thì chạy phi như bay xuống lầu, tay cầm một tờ giấy, nhìn thấy bà Đoàn và cô đánh nhau sứt đầu mẻ trán mà lại đứng bần thần ở đó.
Bà Đoàn nói: "Đồ tạp chủng mất dạy, mày không có cha à mà tới nhận Vương Thủ Trung là cha... nuôi mày bao nhiêu năm, mày không nói câu báo ân mà còn đòi cướp gia sản, mày xứng không?"
Mấy lời này khó nghe vô cùng, cô tôi bóp chặt cổ bà Đoàn, miệng chỉ gào rằng "giết mày chết", tôi lớn tiếng gọi em: "Đến giúp nhanh lên!"
Đoàn Minh Phong giật mạnh một cái, xông đến ôm cô tôi lại tôi bà ra, cô khóc lóc nức nở, hu hu nghẹn ngào nói: "Con đừng nghe ả nói bậy."
Đoàn Minh Phong ôm bà vỗ nhẹ lưng giống như đang ôm một cô gái trẻ đang tủi thân, gương mặt còn mang theo một chút nụ cười an ủi, bình thản nhẹ nhàng, như thể thật không nghe được lời bà ta nói vậy, cô vùi đầu khóc đau đớn.
Nụ cười gượng gạo của Đoàn Minh Phong không thể chống đỡ được nữa, em cắn răng ghét cay ghét đắng vung mạnh tờ giấy vào người bà Đoàn, chỉ ra ngoài cửa.
Chiếc áo khoác màu đỏ trên người bà Đoàn đã bị lôi kéo biến dạng, giày cao gót cũng bị mất hết một chiếc, tay chân luống cuống nhặt giày dưới đất lên, đọc hết toàn bộ nội dung trong tờ giấy, sau đó vui như điên lồm cồm bò dậy. Số tài sản này rốt cuộc có giá trị bao nhiêu tôi không rõ, tôi nghĩ ngay cả Đoàn Minh Phong cũng không rõ.
Gương mặt méo mó của bà Đoàn khó coi vô cùng, bà ta đi rồi, ánh mắt Đoàn Minh Phong nhìn hình bóng bà ta giống như đã tiễn đi được một ôn thần. Em đã thận trọng chung sống với mẹ nuôi nhiều năm, sớm đã sức cùng lực kiệt, kiệt sức thở ra một hơi.
Lời nói ác ý tổn thương người, sống giữa tháng sáu lạnh như đông, cho dù Đoàn Minh Phong có cố gắng thể hiện không quen tâm đến thế nào đi nữa thì ánh mắt cùng không biết nói dối.
Tôi không biết em hiểu bao nhiêu về ba ruột của mình, từ nhỏ em chưa bao giờ nhắc với ai về người đó.
Đó là một câu chuyện cũ rất bi thảm, tôi vẫn còn nhớ lúc Đoàn Minh Phong vừa mới sinh có hai ba ngày, ông nội gọi ba tôi vào thư phòng. Bong bóng bay của tôi bay mất, tôi chạy lên lầu hai đuổi theo, đứng bên ngoài cửa nghe ông nội tức hổn hển nói với ba tôi, bảo gọi mấy thằng lưu manh chặn ở cửa bệnh viện phế gã họ Đoàn kia đi.
Người biết chuyện này giữ kín như bưng, mà mấy năm Đoàn Minh Phong ở nhà họ Triệu đây cũng rất biết điều chưa bao giờ hỏi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.