Chương 27:
Tinh Giai
19/04/2024
Hai mắt Tinh Nhung đỏ lên, tóc trên trán rơi đầy trên khuôn mặt, trông rất nhỏ bé yếu ớt mong manh.
Tay Kỳ Nam hơi nắm lại, đè cảm giác xung động trong lòng xuống, giọng trầm khàn “Còn chưa kết thúc.”
Tinh Nhung đáng thương di chuyển, mông lại nhếch lên cao, chỗ riêng tư bại lộ dưới tầm mắt anh.
“Quy tắc, có thể động đậy mông, nhưng không được kêu, kêu một tiếng đánh năm cái, cái miệng bên trên không ngoan, vậy thì đánh cái miệng bên dưới.” Kỳ Nam xoa hai vết đánh mới trên mông cô.
“Vâng, chủ nhân.”
Kỳ Nam đưa tay lấy chiếc bát sứ bên cạnh.
Làm bậy một hồi, đá trong bát đã hơi chảy, trên quả cà chua bi đỏ mọng là những giọt nước lấp lánh long lanh.
Ngón tay anh nhéo hai bên âm thần, lấy quả cà chua bi trong bát dán vào hai mép thịt.
Tinh Nhung bị hơi lạnh kích thích, rầm rì một tiếng, eo động đậy muốn thoát khỏi.
“Hụ.”
Kỳ Nam đưa tay giữ lấy eo cô ép sát vào chiếu tatami, nói “Cứ như vậy, đừng động đậy.”
Vừa nói, anh vừa đẩy quả cà chua bi vào bên trong miệng huyệt.
Dị vật lành lạnh đi vào, Tinh Nhung mở to mắt nghẹn ngào một tiếng.
Vẫn còn nhớ quy tắc không được kêu lên, cô đung đưa mông.
Kỳ Nam nhẹ nhàng đánh lên âm đa͙o "Biết em chưa ăn no, đừng gấp.”
Nói rồi anh lấy một viên đá ép vào âm đế của cô.
Viên nhỏ vừa bị đồ chơi làm đỏ lên, bây giờ lại bị đá lạnh đè vào, lập tức cứng rắn nhô ra ngoài.
Kỳ Nam nhìn thấy vậy mắt cũng đỏ lên, tăng lực ấn viên đá vào.
“Ưm..a.. Chủ nhân, aa ” Tinh Nhung nhếch cao mông, eo nhỏ cong lại như sắp gãy đến nơi.
Kỳ Nam nhìn thấy tiểu huyệt phun ra dịch trong suốt, nhanh chóng lấy tấm vải bên người ném vào.
Dâm thủy̠ rơi vãi trên quần bó, Kỳ Nam thở dài một hơi, lại thấy có chút buồn cười.
“Mới vậy đã phun? Chó nhỏ dâm đãng sao lại vô dụng như vậy, hửm?” Anh nắn bóp hai bên âm thần.
Tinh Nhung khóc thành tiếng, hai tay bịt miệng, khóc rất đáng thương.
“Khóc cũng không có tác dụng, 5 roi, tự nhớ.”
Tinh Nhung nghẹn ngào một tiếng, ngoan ngoãn đáp lại.
Kỳ Nam dùng đá viên cọ xát chỗ nhạy cảm của cô, giống như đang phác họa hình dáng chỗ đó.
Âm môi lại như quả táo đỏ bị mở ra, Kỳ Nam chạm vào, lại lấy thêm một viên đá đè lên.
Tinh Nhung đột nhiên như bị đïện giật, cuống quýt kêu “Chủ nhân, chủ nhân...”
“Nhịn lại, nếu dám tiểu ra, chủ nhân sẽcho tiểu ra như thế nào.”
Tinh Nhung khóc huhu, chỗ dưới thân co rụt lại, sợ bị người khác nhìn thấy.
Viên đá tròn nhẵn nhụi dần tan ra, giống như nước tıểu.
Kỳ Nam sờ chỗ đó, bên trên đã trở nên lành lạnh.
Lúc này anh mới lấy hai quả cà chua bi nhét vào tiểu huyệt đang đỏ lên vì đá viên đè vào.
Năm lần bảy lượt bị nhét dị vật, quả phía sau chen quả phía trước, hô hấp của Tinh Nhung dần trở nên gấp gáp.
“Chủ nhân...em sợ...có thể lấy ra không?”
Kỳ Nam nhẹ nhàng đánh một phát lên tiểu huyệt đang co rút “Đừng dùng lực, nếu làm vỡ thì sẽ để luôn tɾong đó không lấy ra nữa.”
Sau khi nhét được năm quả, Kỳ Nam mới dừng lại.
Anh kéo cô gái đang ngoan ngoãn nằm úp sấp khóc huhu dậy, để cô ngồi vào lòng mình.
Tinh Nhung đặt tay lên bụng mình, đến rên ɾỉ cũng không dám dùng lực ma͙nh, sợ không lấy được những quả cà chua bi bên tɾong ra.
Kỳ Nam rút giấy ăn lau mặt cho cô “Cái miệng bên dưới ăn no rồi, bây giờ đến lượt cái miệng bên trên.”
Tinh Nhung dựa vào ngực anh, trông vô cùng nhỏ bé.
Tay Kỳ Nam hơi nắm lại, đè cảm giác xung động trong lòng xuống, giọng trầm khàn “Còn chưa kết thúc.”
Tinh Nhung đáng thương di chuyển, mông lại nhếch lên cao, chỗ riêng tư bại lộ dưới tầm mắt anh.
“Quy tắc, có thể động đậy mông, nhưng không được kêu, kêu một tiếng đánh năm cái, cái miệng bên trên không ngoan, vậy thì đánh cái miệng bên dưới.” Kỳ Nam xoa hai vết đánh mới trên mông cô.
“Vâng, chủ nhân.”
Kỳ Nam đưa tay lấy chiếc bát sứ bên cạnh.
Làm bậy một hồi, đá trong bát đã hơi chảy, trên quả cà chua bi đỏ mọng là những giọt nước lấp lánh long lanh.
Ngón tay anh nhéo hai bên âm thần, lấy quả cà chua bi trong bát dán vào hai mép thịt.
Tinh Nhung bị hơi lạnh kích thích, rầm rì một tiếng, eo động đậy muốn thoát khỏi.
“Hụ.”
Kỳ Nam đưa tay giữ lấy eo cô ép sát vào chiếu tatami, nói “Cứ như vậy, đừng động đậy.”
Vừa nói, anh vừa đẩy quả cà chua bi vào bên trong miệng huyệt.
Dị vật lành lạnh đi vào, Tinh Nhung mở to mắt nghẹn ngào một tiếng.
Vẫn còn nhớ quy tắc không được kêu lên, cô đung đưa mông.
Kỳ Nam nhẹ nhàng đánh lên âm đa͙o "Biết em chưa ăn no, đừng gấp.”
Nói rồi anh lấy một viên đá ép vào âm đế của cô.
Viên nhỏ vừa bị đồ chơi làm đỏ lên, bây giờ lại bị đá lạnh đè vào, lập tức cứng rắn nhô ra ngoài.
Kỳ Nam nhìn thấy vậy mắt cũng đỏ lên, tăng lực ấn viên đá vào.
“Ưm..a.. Chủ nhân, aa ” Tinh Nhung nhếch cao mông, eo nhỏ cong lại như sắp gãy đến nơi.
Kỳ Nam nhìn thấy tiểu huyệt phun ra dịch trong suốt, nhanh chóng lấy tấm vải bên người ném vào.
Dâm thủy̠ rơi vãi trên quần bó, Kỳ Nam thở dài một hơi, lại thấy có chút buồn cười.
“Mới vậy đã phun? Chó nhỏ dâm đãng sao lại vô dụng như vậy, hửm?” Anh nắn bóp hai bên âm thần.
Tinh Nhung khóc thành tiếng, hai tay bịt miệng, khóc rất đáng thương.
“Khóc cũng không có tác dụng, 5 roi, tự nhớ.”
Tinh Nhung nghẹn ngào một tiếng, ngoan ngoãn đáp lại.
Kỳ Nam dùng đá viên cọ xát chỗ nhạy cảm của cô, giống như đang phác họa hình dáng chỗ đó.
Âm môi lại như quả táo đỏ bị mở ra, Kỳ Nam chạm vào, lại lấy thêm một viên đá đè lên.
Tinh Nhung đột nhiên như bị đïện giật, cuống quýt kêu “Chủ nhân, chủ nhân...”
“Nhịn lại, nếu dám tiểu ra, chủ nhân sẽcho tiểu ra như thế nào.”
Tinh Nhung khóc huhu, chỗ dưới thân co rụt lại, sợ bị người khác nhìn thấy.
Viên đá tròn nhẵn nhụi dần tan ra, giống như nước tıểu.
Kỳ Nam sờ chỗ đó, bên trên đã trở nên lành lạnh.
Lúc này anh mới lấy hai quả cà chua bi nhét vào tiểu huyệt đang đỏ lên vì đá viên đè vào.
Năm lần bảy lượt bị nhét dị vật, quả phía sau chen quả phía trước, hô hấp của Tinh Nhung dần trở nên gấp gáp.
“Chủ nhân...em sợ...có thể lấy ra không?”
Kỳ Nam nhẹ nhàng đánh một phát lên tiểu huyệt đang co rút “Đừng dùng lực, nếu làm vỡ thì sẽ để luôn tɾong đó không lấy ra nữa.”
Sau khi nhét được năm quả, Kỳ Nam mới dừng lại.
Anh kéo cô gái đang ngoan ngoãn nằm úp sấp khóc huhu dậy, để cô ngồi vào lòng mình.
Tinh Nhung đặt tay lên bụng mình, đến rên ɾỉ cũng không dám dùng lực ma͙nh, sợ không lấy được những quả cà chua bi bên tɾong ra.
Kỳ Nam rút giấy ăn lau mặt cho cô “Cái miệng bên dưới ăn no rồi, bây giờ đến lượt cái miệng bên trên.”
Tinh Nhung dựa vào ngực anh, trông vô cùng nhỏ bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.