Chương 173: Đại kết cục (1)
Tiểu kiều thê bá đạo
25/01/2020
Edit: Miu
Beta: Su
Vốn tưởng rằng mọi việc trời đã định, đời này cứ như vậy mà trôi qua, không nghĩ tới, một cuộc gọi đến xa lạ đã thay đổi cuộc sống của cô cùng Hàn Vũ và Lục Trạch.
Đầu dây điện thoại bên kia là Thẩm Lam.
“Tôi vốn dĩ không nên gọi cuộc điện thoại này, nhưng tôi thật sự không nhịn được. Nếu có thời gian, cô hãy đến xem Phó Duẫn Thừa đi.”
Lâm Nhụy ngẩn ra một chút: “Phó Duẫn Thừa làm sao vậy?”
“Cô đi xem rồi sẽ biết.” Thẩm Lam cúp điện thoại.
Sau cuộc điện thoại này, trong lòng Lâm Nhụy có chút không yên.
Vốn dĩ, Phó Duẫn Thừa cùng cô đã chia tay, cô không nên để ý đến, hơn nữa, cho dù Phó Duẫn Thừa có làm sao thì cũng không liên quan đến cô, cô tự sống tốt cuộc sống của mình là đủ.
Nhưng lời Thẩm Lam nói lại khiến Lâm Nhụy không thể xem nhẹ.
Phó Duẫn Thừa rốt cuộc bị làm sao? Vì sao Thẩm Lam lại đột nhiên gọi cho cô?
Suy nghĩ thật lâu, liên tục ba ngày, người luôn thích ngủ như Lâm Nhụy cư nhiên hơn phân nửa đêm đều không ngủ được mà thất thần.
Hàn Vũ cùng Lục Trạch cũng phát hiện ra cô không thích hợp.
Lâm Nhụy cũng nói sự thật cho hai người bọn anh biết.
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Cuối cùng, Lục Trạch nói: “Nếu như vậy, em vẫn nên đi xem một chút, đừng lo lắng quá.”
Vẻ mặt Hàn Vũ rối rắm không cam lòng, cuối cùng vẫn đem lời phản đối nuốt trở về.
Không có biện pháp, Phó Duẫn Thừa đã trở thành tâm bệnh của Lâm Nhụy, không thể để Lâm Nhụy cứ tiếp tục bộ dáng này.
Khi Lâm Nhụy đến chung cư Phó Duẫn Thừa ở, cửa đóng lại, cô do dự một chút, vẫn là ấn chuông cửa.
Không có người đáp lại.
Nghĩ nghĩ, Lâm Nhụy tiếp tục ấn chuông.
Cô có dự cảm, Phó Duẫn Thừa nhất định ở nhà.
Cứ như vậy, cô liên tục ấn chuông năm lần, ruộc cuộc cũng có động tĩnh.
Người bên trong thô bạo mở cửa phòng, thanh âm nghẹn ngào tối tăm: “Thẩm Lam, không phải anh đã nói là anh không có việc gì sao….Là em?”
Phó Duẫn Thừa kinh ngạc nhìn Lâm Nhụy lẳng lặng đứng ở cửa, không thể tin được cô gái mà anh ngày đêm nhớ thương và xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mộng mỗi đêm của anh cư nhiên thật sự đang đứng trước mặt anh.
Lâu rồi không gặp, cô vẫn xinh đẹp như vậy, cũng nhiều thêm một phần kiều mị.
Hẳn là cô đang rất hạnh phúc đi.
Phó Duẫn Thừa buồn bã: “…Sao em lại đến đây?”
Thời điểm Phó Duẫn Thừa đánh giá Lâm Nhụy, cô cũng đang đánh giá Phó Duẫn Thừa.
Cùng so sánh với lần trước ở siêu thị, thoạt nhìn Phó Duẫn Thừa càng thêm gầy ốm. Tựa hồ anh cũng sống không quá tốt, trên mặt không nhiều thịt, bên trong đôi mắt đen đầy tơ máu, ngay cả áo sơ mi mặc trên người cũng mang theo nếp nhăn.
Lâm Nhụy nhìn thấy mà trong lòng không nhịn được chua xót.
Phó Duẫn Thừa mà cô quen, sao lại biến thành như vậy?
Phải biết rằng lúc hai người bên nhau, trước nay áo sơ mi của Phó Duẫn Thừa đều ủi cẩn thận, cả người thoạt nhìn sạch sẽ thoải mái, chưa bao giờ giống như bây giờ.
“Không mời em vào trong ngồi sao?” Cô hỏi.
Phó Duẫn Thừa sửng sốt, biểu tình phức tạp: “Ân, em vào đi.”
“Phòng có chút lộn xộn, em đừng để ý.”
Mới vừa bước vào, Lâm Nhụy đã bị chai rượu cùng mẫu thuốc lá dọa sợ ngây người.
Không biết từ đâu trong lòng nảy ra cảm giác tức giận, cô lớn tiếng nói: “Phó Duẫn Thừa, anh không quan tâm đến thân thể của mình nữa sao!”
Nhiều vỏ chai rượu cùng mẩu thuốc lá như vậy, người bình thường đã sớm đau dạ dày cùng ung thư phổi, anh chính là ngại mình khỏe mạnh đi!
Phó Duẫn Thừa không hé răng, biểu tình trên mặt hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, Lâm Nhụy càng tức giận: “Em và anh đã chia tay, về sau anh cũng sẽ gặp được nhiều cô gái khác, cuộc đời của anh còn rất dài, kết quả anh lại hành hạ bản thân như vậy, anh còn giống một người đàn ông sao, em nói cho anh biết, anh làm như vậy thì chỉ làm em càng thêm khinh thường anh!”
“Anh biết.”
Phó Duẫn Thừa khôi phục tinh thần, chua xót nói: “Anh biết chúng ta đã chia tay, anh hẳn phải bắt đầu cuộc sống mới.”
Khuôn mặt anh tuấn thần sắc ảm đạm, mắt đen thống khổ làm Lâm Nhụy kinh hãi.
“Nhưng mà anh đã thử, anh không làm được, anh cảm bản không tiếp thu được cuộc sống không có em, cũng không khống chế được bản thân mình nhớ đến em. Thế cho nên, anh chỉ có thể dùng những thứ đó để quên đi…”
“Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là không quấy rầy đến cuộc sống của em.”
Anh thấp giọng nói, mấy câu nói phảng phất như đang nhỏ máu, một chữ cũng không xót rơi vào tai của Lâm Nhụy.
Lâm Nhụy trầm mặc.
- --------------++++
Tất cả các chương up từ đêm 30 đến hết ngày mùng 1 đủ 500 like sẽ up full bộ nhe
Beta: Su
Vốn tưởng rằng mọi việc trời đã định, đời này cứ như vậy mà trôi qua, không nghĩ tới, một cuộc gọi đến xa lạ đã thay đổi cuộc sống của cô cùng Hàn Vũ và Lục Trạch.
Đầu dây điện thoại bên kia là Thẩm Lam.
“Tôi vốn dĩ không nên gọi cuộc điện thoại này, nhưng tôi thật sự không nhịn được. Nếu có thời gian, cô hãy đến xem Phó Duẫn Thừa đi.”
Lâm Nhụy ngẩn ra một chút: “Phó Duẫn Thừa làm sao vậy?”
“Cô đi xem rồi sẽ biết.” Thẩm Lam cúp điện thoại.
Sau cuộc điện thoại này, trong lòng Lâm Nhụy có chút không yên.
Vốn dĩ, Phó Duẫn Thừa cùng cô đã chia tay, cô không nên để ý đến, hơn nữa, cho dù Phó Duẫn Thừa có làm sao thì cũng không liên quan đến cô, cô tự sống tốt cuộc sống của mình là đủ.
Nhưng lời Thẩm Lam nói lại khiến Lâm Nhụy không thể xem nhẹ.
Phó Duẫn Thừa rốt cuộc bị làm sao? Vì sao Thẩm Lam lại đột nhiên gọi cho cô?
Suy nghĩ thật lâu, liên tục ba ngày, người luôn thích ngủ như Lâm Nhụy cư nhiên hơn phân nửa đêm đều không ngủ được mà thất thần.
Hàn Vũ cùng Lục Trạch cũng phát hiện ra cô không thích hợp.
Lâm Nhụy cũng nói sự thật cho hai người bọn anh biết.
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Cuối cùng, Lục Trạch nói: “Nếu như vậy, em vẫn nên đi xem một chút, đừng lo lắng quá.”
Vẻ mặt Hàn Vũ rối rắm không cam lòng, cuối cùng vẫn đem lời phản đối nuốt trở về.
Không có biện pháp, Phó Duẫn Thừa đã trở thành tâm bệnh của Lâm Nhụy, không thể để Lâm Nhụy cứ tiếp tục bộ dáng này.
Khi Lâm Nhụy đến chung cư Phó Duẫn Thừa ở, cửa đóng lại, cô do dự một chút, vẫn là ấn chuông cửa.
Không có người đáp lại.
Nghĩ nghĩ, Lâm Nhụy tiếp tục ấn chuông.
Cô có dự cảm, Phó Duẫn Thừa nhất định ở nhà.
Cứ như vậy, cô liên tục ấn chuông năm lần, ruộc cuộc cũng có động tĩnh.
Người bên trong thô bạo mở cửa phòng, thanh âm nghẹn ngào tối tăm: “Thẩm Lam, không phải anh đã nói là anh không có việc gì sao….Là em?”
Phó Duẫn Thừa kinh ngạc nhìn Lâm Nhụy lẳng lặng đứng ở cửa, không thể tin được cô gái mà anh ngày đêm nhớ thương và xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mộng mỗi đêm của anh cư nhiên thật sự đang đứng trước mặt anh.
Lâu rồi không gặp, cô vẫn xinh đẹp như vậy, cũng nhiều thêm một phần kiều mị.
Hẳn là cô đang rất hạnh phúc đi.
Phó Duẫn Thừa buồn bã: “…Sao em lại đến đây?”
Thời điểm Phó Duẫn Thừa đánh giá Lâm Nhụy, cô cũng đang đánh giá Phó Duẫn Thừa.
Cùng so sánh với lần trước ở siêu thị, thoạt nhìn Phó Duẫn Thừa càng thêm gầy ốm. Tựa hồ anh cũng sống không quá tốt, trên mặt không nhiều thịt, bên trong đôi mắt đen đầy tơ máu, ngay cả áo sơ mi mặc trên người cũng mang theo nếp nhăn.
Lâm Nhụy nhìn thấy mà trong lòng không nhịn được chua xót.
Phó Duẫn Thừa mà cô quen, sao lại biến thành như vậy?
Phải biết rằng lúc hai người bên nhau, trước nay áo sơ mi của Phó Duẫn Thừa đều ủi cẩn thận, cả người thoạt nhìn sạch sẽ thoải mái, chưa bao giờ giống như bây giờ.
“Không mời em vào trong ngồi sao?” Cô hỏi.
Phó Duẫn Thừa sửng sốt, biểu tình phức tạp: “Ân, em vào đi.”
“Phòng có chút lộn xộn, em đừng để ý.”
Mới vừa bước vào, Lâm Nhụy đã bị chai rượu cùng mẫu thuốc lá dọa sợ ngây người.
Không biết từ đâu trong lòng nảy ra cảm giác tức giận, cô lớn tiếng nói: “Phó Duẫn Thừa, anh không quan tâm đến thân thể của mình nữa sao!”
Nhiều vỏ chai rượu cùng mẩu thuốc lá như vậy, người bình thường đã sớm đau dạ dày cùng ung thư phổi, anh chính là ngại mình khỏe mạnh đi!
Phó Duẫn Thừa không hé răng, biểu tình trên mặt hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, Lâm Nhụy càng tức giận: “Em và anh đã chia tay, về sau anh cũng sẽ gặp được nhiều cô gái khác, cuộc đời của anh còn rất dài, kết quả anh lại hành hạ bản thân như vậy, anh còn giống một người đàn ông sao, em nói cho anh biết, anh làm như vậy thì chỉ làm em càng thêm khinh thường anh!”
“Anh biết.”
Phó Duẫn Thừa khôi phục tinh thần, chua xót nói: “Anh biết chúng ta đã chia tay, anh hẳn phải bắt đầu cuộc sống mới.”
Khuôn mặt anh tuấn thần sắc ảm đạm, mắt đen thống khổ làm Lâm Nhụy kinh hãi.
“Nhưng mà anh đã thử, anh không làm được, anh cảm bản không tiếp thu được cuộc sống không có em, cũng không khống chế được bản thân mình nhớ đến em. Thế cho nên, anh chỉ có thể dùng những thứ đó để quên đi…”
“Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là không quấy rầy đến cuộc sống của em.”
Anh thấp giọng nói, mấy câu nói phảng phất như đang nhỏ máu, một chữ cũng không xót rơi vào tai của Lâm Nhụy.
Lâm Nhụy trầm mặc.
- --------------++++
Tất cả các chương up từ đêm 30 đến hết ngày mùng 1 đủ 500 like sẽ up full bộ nhe
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.