Chương 133: Một đám đàn ông thúi, phi!
Tiểu kiều thê bá đạo
29/07/2019
Cũng may, sau khi Lâm Nhụy nói xong, Hàn Vũ không tiếp tục hành xử tùy
hứng nữa, anh rốt cuộc cũng chịu giảm tốc độ xe chậm lại, cuối cùng dừng ở giữa chỗ sườn núi.
Lâm Nhụy nhanh chóng mở cửa sổ xe ra rồi "Oẹ" một tiếng nôn ra.
Cô thề, về sau không bao giờ ngồi trên xe của thằng nhãi Hàn Vũ này nữa, nói không chừng ngày nào đó lại chọc giận đến anh rồi mạng nhỏ của cô sẽ liền thua ở trên tay anh.
Sau khi phun xong, cuối cùng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
"Lau đi." Hàn Vũ đưa một tấm khăn ướt cho cô, tựa hồ không ngờ rằng thân thể của Lâm Nhụy sẽ có phản ứng mạnh đến như vậy.
Lâm Nhụy tức giận tiếp nhận, sau đó lau khô miệng. "Có nước không?"
"Để tôi tìm thử xem... Tìm được rồi." Hàn Vũ lại đưa chai nước cho cô.
Lâm Nhụy lấy nước khoáng súc súc miệng, gió núi thổi từ bên ngoài quát vào làm khoang xe trở nên mát mẻ thoải mái, cô mới miễn cưỡng cảm giác được cảm xúc của bản thân có tốt hơn một chút.
Trải qua màn đua xe vừa rồi, hình như cô cùng Hàn Vũ hiện tại đều bình tĩnh không ít.
"Anh dẫn tôi tới nơi này làm cái gì?" Cô hỏi.
Toàn bộ khung cảnh bên ngoài đều là cây cỏ với vách đá, nơi này hiện tại ngoại trừ bỏ cô và Hàn Vũ ra thì không còn ai khác, thật sự ứng với câu nói "thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt"*.
*Câu này có nghĩa là: Ngàn núi vắng bóng chim bay, đường xa vạn nẻo không một dấu giày.
Sắc mặt của Hàn Vũ hơi có chút rối rắm, anh ác thanh ác khí trả lời: "Tôi cảm thấy vui vẻ còn không được sao?"
"Ok ok ok. Anh nói cái gì cũng đều đúng." Lâm Nhụy hừ một tiếng.
Nói thật, cô còn cảm thấy ủy khuất đâu, rõ ràng là giữa hai người đã sớm không còn quan hệ, cô làm cái gì cũng đều là quyền tự do của cô, người đàn ông này dựa vào cái gì mà bày ra bộ dáng bị đội nón xanh cơ chứ?
Hàn Vũ hiếm thấy không hề tranh cãi với cô.
Anh trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói.
"Lâm Nhụy... Tôi có việc muốn nói với em." Hàn Vũ mở miệng nói, mày rậm nhăn gắt gao, biểu tình mang theo một tia bực bội, tựa hồ có chuyện gì đó đang làm anh cảm thấy bối rối.
"Anh nói đi."
Lâm Nhụy liếc mắt nhìn anh một cái, không thể hiểu được.
"Em định làm gì kế tiếp?" Ý Hàn Vũ nói chính là chuyện về Phó Duẫn Thừa.
Lâm Nhụy nghe hiểu.
Biểu tình thoải mái ở trên mặt ngay lập tức biến mất, bây giờ đổi thành Lâm Nhụy trầm mặc.
"Cứ để như vậy đi." Cô nhàn nhạt nói.
"Tiếp tục ở bên hắn ta sao, làm một tiểu tam không biết xấu hổ? Lỡ như người ta càng thích bà xã hơn rồi sẽ vứt bỏ em thì sao?" Hàn Vũ không vui ngẩng đầu, căm tức nhìn cô: "Tôi lúc trước mới quen biết em, trông em rất tiêu sái a, hiện tại vì cái tình yêu chó má kia mà biến mình thành như vậy sao, đây có còn là em không?"
"Tôi nói tôi muốn tiếp tục ở bên anh ấy khi nào?"
Lâm Nhụy bị lời anh nói làm phiền lòng, Hàn Vũ luôn có thể dễ như trở bàn tay đặt kíp nổ tính tình của cô: "Tôi không muốn lại hạ tiện nữa còn chưa được sao?"
"Lời em nói là thật sao?" Trong giọng nói của Hàn Vũ có một tia hưng phấn.
"Anh kích động như vậy làm gì?" Lâm Nhụy nghi hoặc nhìn chằm chằm Hàn Vũ, khó hiểu hỏi.
"Tôi..."
Hàn Vũ hơi ngập ngừng, không được tự nhiên nói: "Hay là sau khi chia tay hắn ta, em thử suy nghĩ tới việc thử ở bên cạnh tôi? Không phải cái loại quan hệ bạn giường nhé."
???
Lâm Nhụy sửng sốt, sau đó sờ sờ trán Hàn Vũ: "Có phải đầu anh phát sốt hay không?" Nói mấy lời mê sảng không đâu.
Quả thực tựa như mặt trời mọc từ hướng Tây.
Chẳng lẽ Hàn Vũ thích cô sao?
Tuyệt đối không có khả năng, cô vẫn rất rõ ràng về sức hút của bản thân.
"Tôi là nghiêm túc."
Hàn Vũ bực bội quay đầu, anh thật vất vả mới nghiêm túc một lần, tại sao đối phương lại không tin anh a.
Mấy ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, anh phát hiện bản thân hình như đã bất tri bất giác có tình cảm đối với Lâm Nhụy.
Tình cảm mà mặt trời mọc cũng là tình cảm không phải sao?
Rõ ràng đã chia tay nhưng anh vẫn không nhịn được mà chú ý tới cuộc sống của Lâm Nhụy, làm gì cũng không có cảm giác, chẳng sợ chọc cho Lâm Nhụy chán ghét, ghét bỏ, anh cũng muốn quấn lấy cô giống như kẹo mạch nha và xuất hiện ở trước mặt cô.
Mới vừa rồi, khi nhìn đến dấu vết trên người Lâm Nhụy kia, trong lòng anh càng thêm tức giận.
Lâm Nhụy tất nhiên không biết Hàn Vũ đã rối rắm trong lòng như thế nào.
Nghe thấy Hàn Vũ nói là nghiêm túc, cô vui vẻ.
Nha, giáo thảo đại nhân cũng sẽ có lúc nghiêm túc a!
Lâm Nhụy nói giỡn: "Anh không sợ ở bên nhau rồi thì tôi lại đội nón xanh cho anh hay sao?"
"Em dám?"
Hàn Vũ trừng mắt, thật đúng là có vài phần khí thế uy nghiêm của quân nhân.
"Mẹ kiếp, nếu em lại đội nón xanh cho tôi thì tôi liền nhốt em ở nhà rồi làm chết em!"
"..." Vậy thì liền không thú vị.
"Em mau trả lời tôi, có đồng ý hay không?"
Hàn Vũ thúc giục nói, trong ánh mắt mang theo chờ mong.
"Tôi đồng ý..." Mới là lạ!
Haha, bà đây tự lập sống một mình càng tốt hơn.
Một đám đàn ông thúi, phi!
Nhưng mà 3 chữ cuối cùng còn chưa nói xong thì tiếng chuông di động của Lâm Nhụy lại đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông bén nhọn chói tai đánh gãy cuộc đối thoại giữa cô và Hàn Vũ.
Lâm Nhụy móc di động ra thì thấy.
...
Trên màn hình chói lọi hiện hai chữ "Lục Trạch".
Hàn Vũ biểu tình rùng mình.
Lâm Nhụy nhanh chóng mở cửa sổ xe ra rồi "Oẹ" một tiếng nôn ra.
Cô thề, về sau không bao giờ ngồi trên xe của thằng nhãi Hàn Vũ này nữa, nói không chừng ngày nào đó lại chọc giận đến anh rồi mạng nhỏ của cô sẽ liền thua ở trên tay anh.
Sau khi phun xong, cuối cùng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
"Lau đi." Hàn Vũ đưa một tấm khăn ướt cho cô, tựa hồ không ngờ rằng thân thể của Lâm Nhụy sẽ có phản ứng mạnh đến như vậy.
Lâm Nhụy tức giận tiếp nhận, sau đó lau khô miệng. "Có nước không?"
"Để tôi tìm thử xem... Tìm được rồi." Hàn Vũ lại đưa chai nước cho cô.
Lâm Nhụy lấy nước khoáng súc súc miệng, gió núi thổi từ bên ngoài quát vào làm khoang xe trở nên mát mẻ thoải mái, cô mới miễn cưỡng cảm giác được cảm xúc của bản thân có tốt hơn một chút.
Trải qua màn đua xe vừa rồi, hình như cô cùng Hàn Vũ hiện tại đều bình tĩnh không ít.
"Anh dẫn tôi tới nơi này làm cái gì?" Cô hỏi.
Toàn bộ khung cảnh bên ngoài đều là cây cỏ với vách đá, nơi này hiện tại ngoại trừ bỏ cô và Hàn Vũ ra thì không còn ai khác, thật sự ứng với câu nói "thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt"*.
*Câu này có nghĩa là: Ngàn núi vắng bóng chim bay, đường xa vạn nẻo không một dấu giày.
Sắc mặt của Hàn Vũ hơi có chút rối rắm, anh ác thanh ác khí trả lời: "Tôi cảm thấy vui vẻ còn không được sao?"
"Ok ok ok. Anh nói cái gì cũng đều đúng." Lâm Nhụy hừ một tiếng.
Nói thật, cô còn cảm thấy ủy khuất đâu, rõ ràng là giữa hai người đã sớm không còn quan hệ, cô làm cái gì cũng đều là quyền tự do của cô, người đàn ông này dựa vào cái gì mà bày ra bộ dáng bị đội nón xanh cơ chứ?
Hàn Vũ hiếm thấy không hề tranh cãi với cô.
Anh trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói.
"Lâm Nhụy... Tôi có việc muốn nói với em." Hàn Vũ mở miệng nói, mày rậm nhăn gắt gao, biểu tình mang theo một tia bực bội, tựa hồ có chuyện gì đó đang làm anh cảm thấy bối rối.
"Anh nói đi."
Lâm Nhụy liếc mắt nhìn anh một cái, không thể hiểu được.
"Em định làm gì kế tiếp?" Ý Hàn Vũ nói chính là chuyện về Phó Duẫn Thừa.
Lâm Nhụy nghe hiểu.
Biểu tình thoải mái ở trên mặt ngay lập tức biến mất, bây giờ đổi thành Lâm Nhụy trầm mặc.
"Cứ để như vậy đi." Cô nhàn nhạt nói.
"Tiếp tục ở bên hắn ta sao, làm một tiểu tam không biết xấu hổ? Lỡ như người ta càng thích bà xã hơn rồi sẽ vứt bỏ em thì sao?" Hàn Vũ không vui ngẩng đầu, căm tức nhìn cô: "Tôi lúc trước mới quen biết em, trông em rất tiêu sái a, hiện tại vì cái tình yêu chó má kia mà biến mình thành như vậy sao, đây có còn là em không?"
"Tôi nói tôi muốn tiếp tục ở bên anh ấy khi nào?"
Lâm Nhụy bị lời anh nói làm phiền lòng, Hàn Vũ luôn có thể dễ như trở bàn tay đặt kíp nổ tính tình của cô: "Tôi không muốn lại hạ tiện nữa còn chưa được sao?"
"Lời em nói là thật sao?" Trong giọng nói của Hàn Vũ có một tia hưng phấn.
"Anh kích động như vậy làm gì?" Lâm Nhụy nghi hoặc nhìn chằm chằm Hàn Vũ, khó hiểu hỏi.
"Tôi..."
Hàn Vũ hơi ngập ngừng, không được tự nhiên nói: "Hay là sau khi chia tay hắn ta, em thử suy nghĩ tới việc thử ở bên cạnh tôi? Không phải cái loại quan hệ bạn giường nhé."
???
Lâm Nhụy sửng sốt, sau đó sờ sờ trán Hàn Vũ: "Có phải đầu anh phát sốt hay không?" Nói mấy lời mê sảng không đâu.
Quả thực tựa như mặt trời mọc từ hướng Tây.
Chẳng lẽ Hàn Vũ thích cô sao?
Tuyệt đối không có khả năng, cô vẫn rất rõ ràng về sức hút của bản thân.
"Tôi là nghiêm túc."
Hàn Vũ bực bội quay đầu, anh thật vất vả mới nghiêm túc một lần, tại sao đối phương lại không tin anh a.
Mấy ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, anh phát hiện bản thân hình như đã bất tri bất giác có tình cảm đối với Lâm Nhụy.
Tình cảm mà mặt trời mọc cũng là tình cảm không phải sao?
Rõ ràng đã chia tay nhưng anh vẫn không nhịn được mà chú ý tới cuộc sống của Lâm Nhụy, làm gì cũng không có cảm giác, chẳng sợ chọc cho Lâm Nhụy chán ghét, ghét bỏ, anh cũng muốn quấn lấy cô giống như kẹo mạch nha và xuất hiện ở trước mặt cô.
Mới vừa rồi, khi nhìn đến dấu vết trên người Lâm Nhụy kia, trong lòng anh càng thêm tức giận.
Lâm Nhụy tất nhiên không biết Hàn Vũ đã rối rắm trong lòng như thế nào.
Nghe thấy Hàn Vũ nói là nghiêm túc, cô vui vẻ.
Nha, giáo thảo đại nhân cũng sẽ có lúc nghiêm túc a!
Lâm Nhụy nói giỡn: "Anh không sợ ở bên nhau rồi thì tôi lại đội nón xanh cho anh hay sao?"
"Em dám?"
Hàn Vũ trừng mắt, thật đúng là có vài phần khí thế uy nghiêm của quân nhân.
"Mẹ kiếp, nếu em lại đội nón xanh cho tôi thì tôi liền nhốt em ở nhà rồi làm chết em!"
"..." Vậy thì liền không thú vị.
"Em mau trả lời tôi, có đồng ý hay không?"
Hàn Vũ thúc giục nói, trong ánh mắt mang theo chờ mong.
"Tôi đồng ý..." Mới là lạ!
Haha, bà đây tự lập sống một mình càng tốt hơn.
Một đám đàn ông thúi, phi!
Nhưng mà 3 chữ cuối cùng còn chưa nói xong thì tiếng chuông di động của Lâm Nhụy lại đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông bén nhọn chói tai đánh gãy cuộc đối thoại giữa cô và Hàn Vũ.
Lâm Nhụy móc di động ra thì thấy.
...
Trên màn hình chói lọi hiện hai chữ "Lục Trạch".
Hàn Vũ biểu tình rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.