Chương 2: Ý dâm côn thịt lớn của người đàn ông
Tiểu kiều thê bá đạo
07/01/2019
Edit: Va
Beta: Ami Cuteo ><
Chỉ có điều hai vợ chồng mang theo con, ba người trông có vẻ rất hoà thuận và vui vẻ. Bởi vì có một người vợ xinh đẹp hiền thục cùng với đứa con hoạt bát đáng yêu nên thoạt nhìn giống như người đàn ông rất yêu gia đình. Cô thật sự có thể chen vào giữa họ sao?
Lâm Nhuỵ có chút chần chờ.
Cô lại lần nữa nhìn thoáng qua người đàn ông. Người đàn ông ôm đứa con vào trong lòng ngực, người vợ bên cách kéo khuỷu tay anh, hình như họ chuẩn bị đi chơi trò chơi khác.
Từ đầu đến cuối, mắt người đàn ông nhìn thẳng chứ không hề liếc nhìn Lâm Nhuỵ lấy một cái.
Giống như khoảnh khắc hai mắt giao nhau hồi nãy, ánh mắt người đàn ông phát sáng chỉ là ảo giác của cô.
Lâm Nhuỵ không khỏi cảm thấy thất vọng. Hay là do cô quá coi trọng mị lực của bản thân?
Không không không, tuyệt đối không phải là ảo giác.
Trên đời này làm gì có con mèo nào mà không ăn trộm, chỉ được quyết định ở chỗ có cơ hội và có dám làm hay không mà thôi!
Gặp được một người đàn ông làm mình có nhiều hứng thú thật không dễ dàng, cô không tin người đàn ông kia thật sự đứng đắn như bề ngoài của anh. Cho dù không có cơ hội thì cô cũng muốn tạo ra một cơ hội!
Lúc người đàn ông đi, Lâm Nhuỵ vừa thất thần và chơi đùa với Tiểu Mỹ vừa lặng lẽ dùng khóe mắt để ý người đàn ông kia đi nơi nào, cô chú ý thấy hai vợ chồng họ đi đến trò chơi bọt biển.
Đứa bé đã đi chơi cũng cùng với một bạn nhỏ khác, còn hai vợ chồng ngồi ở bên ngoài ghế dựa chăm sóc lẫn nhau.
Lâm Nhuỵ làm bộ như không để ý rồi tiếp tục chơi trò dính dính. "Mệt mỏi quá, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi tý đi."
Tiểu Mỹ vừa chơi ầm ĩ thật lâu nên cũng cảm giác có chút mệt, cô ấy mở miệng hỏi: "Chúng ta đi phòng nghỉ nghỉ tạm hả?"
Nơi này thiết kế có phòng nghỉ riêng để trẻ con nghỉ ngơi khi đã chơi quá mệt.
Lâm Nhuỵ cự tuyệt. "Ở trong phòng nghỉ đều là ghế dựa, tớ muốn có chỗ để nằm."
Sau đó, cô giống như tùy ý chỉ đại một chỗ: "Nếu không thì tới chỗ đó đi! Ở đấy cũng vừa đủ lớn để hai đứa mình có thể vừa nằm nghỉ vừa chơi đùa."
Chỗ Lâm Nhuỵ chỉ đúng là trò chơi bọt biển, đó là một cái hồ rất lớn, bên trong nhét đầy khối bọt biển vuông có năm màu, nếu một người nằm thì liền sẽ chìm sâu ở bên trong bọt biển mềm mại. Chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
"Được." Tiểu Mỹ đồng ý.
Hai cô gái trẻ đi tới hồ bọt biển, Lâm Nhuỵ liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi cạnh bờ hồ cùng với vợ của mình.
Người vợ đang nhàn nhã nói chuyện phiếm với một người mẹ khác. Hình như họ rất hợp nhau. Người đàn ông thì chỉ cúi đầu nhìn di động, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn đứa con trai chơi đùa trong hồ.
Lâm Nhuỵ chọn khoảng cách rất gần với con trai của người đàn ông rồi nhảy vào. Nếu vậy thì chỉ cần người đàn ông ngẩng đầu nhìn con trai rồi cũng sẽ không thể tránh được mà nhìn thấy cô.
Tiểu Mỹ cũng theo nhảy tiến vào, hai cái nữ hài nằm ở mềm mại bọt biển, cảm giác giống như là phiêu du ở đám mây, có loại cảm giác mộng ảo của thế giới cổ tích.
"Thật thoải mái!" Mái tóc ngắn xõa ra, cô thoải mái than thở một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.
Lâm Nhuỵ gối hai tay ở sau đầu, đôi chân thon dài hơi hơi giao nhau. Hai chân trắng nõn bướng bỉnh đung đưa có vẻ tùy ý mà lại tự nhiên, ở trong mắt người khác nghiễm nhiên sẽ trở thành một phong cảnh đẹp đẽ.
Lâm Nhuỵ đã cảm giác được xung quanh có vài người đàn ông và nhân viên công tác thỉnh thoảng đưa mắt về phía cô.
Chỉ tiếc là cô không hề hứng thú với sự chú ý của bọn họ.
Từ đầu tới cuối, cô chỉ muốn quyến rũ một người đàn ông.
----
Người đàn ông vẫn đang chơi di động.
Chán đến chết! Vợ vẫn còn bừng bừng hứng thú nói chuyện phiếm với người phụ nữ kia. Đề tài nói chuyện cũng không có gì khác ngoài một ít quần áo và mỹ phẩm rồi tài nghệ nấu ăn với mấy việc linh tinh, anh không hề cảm thấy hứng thú.
Con trai đang chơi ở chỗ đó, nếu vợ bị chuyện khác hấp dẫn, vậy thì tất nhiên là người làm chồng như anh phải chăm sóc tốt cho đứa con.
Anh ngẩng đầu đưa ánh mắt hướng về phía nơi đứa con đang chơi.
Vốn là tùy ý liếc mắt bình đạm một cái nhưng lần này, ánh mắt của anh lại ngừng lại.
Là một cô gái trẻ xinh đẹp, dáng người thực chuẩn, toàn thân lộ ra khí chất thanh xuân và sức sống, đường hoàng mà tùy ý, bất tri bất giác hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Cô gái này anh đã gặp qua một lần.
Người đàn ông nhìn thoáng qua rồi lại bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.
Lâm Nhuỵ thấy ánh mắt anh dừng ở trên người mình mang theo vài phần đánh giá và thưởng thức khiến cô thật đắc ý.
Chỉ tiếc vui mừng chưa duy trì được vài giây thì anh lại cúi đầu chơi di động.
Một cái di động thì có cái gì vui?
Nếu chơi nó còn không bằng chơi cô?
Lâm Nhuỵ trong lòng thầm hừ một tiếng, cô nhất định phải lột lớp mặt nạ của người đàn ông này rồi ngủ cùng anh!
Tưởng tượng đến cảnh người đàn ông anh tuấn này sẽ dùng côn thịt thô to màu đen của mình tới làm cô, dùng sức xoa vú cô, hung hăng đam chọc tiểu huyệt ngứa ngáy của cô, làm tiểu huyệt tràn đầy tinh dịch. Mới chỉ nghĩ đến trường hợp kích thích như vậy, Lâm Nhuỵ liền cảm giác một cổ nhiệt lưu róc rách trào ra từ tiểu huyệt làm quần lót ước dầm dề.
Không được, nếu cứ tưởng tượng tiếp thì chỉ sợ dâm dịch sẽ xuyên qua quần short mà chảy ra ngoài, cô cần phải hành động thật nhanh!
Mà giờ phút này, người chồng anh tuấn trầm ổn đương nhiên không biết cách mình và vợ mấy mét có một cô gái trẻ tuổi đang thầm nhớ thương côn thịt to lớn dưới háng của mình.
Bị nam nhân thấy một đôi vú to.
Lâm Nhuỵ tùy tay vớt một cái khối vuông bọt biển thưởng thức, đem bọt biển vứt đi lên, lại ném xuống rồi chụp, lặp đi lặp lại, tựa hồ làm không biết mệt.
Có lẽ là hoàn cảnh này quá mức thoải mái, bên tay phải Tiểu Mỹ đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, đã ngủ.
Đây đúng là đều Lâm Nhuỵ muốn.
Tay cô hơi hơi nhoáng lên, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, trong tay khối vuông bọt biển thuận thế dừng ở bên trái cách rất gần trước mặt đứa bé trai.
Lâm Nhuỵ cong cong môi.
"nhóc con, có thể giúp chih đem khối bọt biển đưa qua không?" Cô ôn nhu hướng bé trai nói.
Bé trai đang ở tự mình chơi, nhóc thoạt nhìn tương đối thẹn thùng, không dám cùng những bạn nhỏ khác tiếp xúc.
Khoảng chừng bốn năm tuổi, tuy rằng khuôn mặt non nớt, lại cũng mơ hồ có thể thấy được vẻ anh tuấn được thừa hưởng từ cha, nói vậy lúc trưởng thành sẽ rất giống cha, có thể mê đảo rất nhiều nữ nhân.
Nhóc nâng lên khuôn mặt nhỏ nhìn nhìn chị gái xinh đẹp trước mặt, lại nhìn khối vuông bọt biển, có chút do dự.
Lâm Nhuỵ trên mặt ôn nhu tươi cười như cũ, cô thậm chí bắt tay duỗi tới trước mặt tiểu hài tử, chờ đợi.
"Giúp giúp chị không được sao?"
Có lẽ là vẻ thiện ý của Lâm Nhuỵ làm bé trau thu hồi lại đề phòng, bé trai cuối cùng lựa chọn dùng tay nhỏ bắt lấy khối bọt biển kia, thật cẩn thận đưa cho Lâm Nhuỵ.
Lâm Nhuỵ tiếp nhận, mắt đẹp cong thành hình trăng non nhỏ, "Cảm ơn."
"Không có gì." Bé trai ngượng ngùng cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình.
"Nếu không, chúng ta cùng chơi đi?" Lâm Nhuỵ thử thăm dò nói.
Bé trai mắt sáng ngời, lại có chút co rúm lại, lắc lắc đầu.
Lâm nhuỵ cười đem trong tay bọt biển khối vuông ném qua đi, trực tiếp ném tới trong lòng ngực.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><
Beta: Ami Cuteo ><
Chỉ có điều hai vợ chồng mang theo con, ba người trông có vẻ rất hoà thuận và vui vẻ. Bởi vì có một người vợ xinh đẹp hiền thục cùng với đứa con hoạt bát đáng yêu nên thoạt nhìn giống như người đàn ông rất yêu gia đình. Cô thật sự có thể chen vào giữa họ sao?
Lâm Nhuỵ có chút chần chờ.
Cô lại lần nữa nhìn thoáng qua người đàn ông. Người đàn ông ôm đứa con vào trong lòng ngực, người vợ bên cách kéo khuỷu tay anh, hình như họ chuẩn bị đi chơi trò chơi khác.
Từ đầu đến cuối, mắt người đàn ông nhìn thẳng chứ không hề liếc nhìn Lâm Nhuỵ lấy một cái.
Giống như khoảnh khắc hai mắt giao nhau hồi nãy, ánh mắt người đàn ông phát sáng chỉ là ảo giác của cô.
Lâm Nhuỵ không khỏi cảm thấy thất vọng. Hay là do cô quá coi trọng mị lực của bản thân?
Không không không, tuyệt đối không phải là ảo giác.
Trên đời này làm gì có con mèo nào mà không ăn trộm, chỉ được quyết định ở chỗ có cơ hội và có dám làm hay không mà thôi!
Gặp được một người đàn ông làm mình có nhiều hứng thú thật không dễ dàng, cô không tin người đàn ông kia thật sự đứng đắn như bề ngoài của anh. Cho dù không có cơ hội thì cô cũng muốn tạo ra một cơ hội!
Lúc người đàn ông đi, Lâm Nhuỵ vừa thất thần và chơi đùa với Tiểu Mỹ vừa lặng lẽ dùng khóe mắt để ý người đàn ông kia đi nơi nào, cô chú ý thấy hai vợ chồng họ đi đến trò chơi bọt biển.
Đứa bé đã đi chơi cũng cùng với một bạn nhỏ khác, còn hai vợ chồng ngồi ở bên ngoài ghế dựa chăm sóc lẫn nhau.
Lâm Nhuỵ làm bộ như không để ý rồi tiếp tục chơi trò dính dính. "Mệt mỏi quá, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi tý đi."
Tiểu Mỹ vừa chơi ầm ĩ thật lâu nên cũng cảm giác có chút mệt, cô ấy mở miệng hỏi: "Chúng ta đi phòng nghỉ nghỉ tạm hả?"
Nơi này thiết kế có phòng nghỉ riêng để trẻ con nghỉ ngơi khi đã chơi quá mệt.
Lâm Nhuỵ cự tuyệt. "Ở trong phòng nghỉ đều là ghế dựa, tớ muốn có chỗ để nằm."
Sau đó, cô giống như tùy ý chỉ đại một chỗ: "Nếu không thì tới chỗ đó đi! Ở đấy cũng vừa đủ lớn để hai đứa mình có thể vừa nằm nghỉ vừa chơi đùa."
Chỗ Lâm Nhuỵ chỉ đúng là trò chơi bọt biển, đó là một cái hồ rất lớn, bên trong nhét đầy khối bọt biển vuông có năm màu, nếu một người nằm thì liền sẽ chìm sâu ở bên trong bọt biển mềm mại. Chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
"Được." Tiểu Mỹ đồng ý.
Hai cô gái trẻ đi tới hồ bọt biển, Lâm Nhuỵ liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi cạnh bờ hồ cùng với vợ của mình.
Người vợ đang nhàn nhã nói chuyện phiếm với một người mẹ khác. Hình như họ rất hợp nhau. Người đàn ông thì chỉ cúi đầu nhìn di động, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn đứa con trai chơi đùa trong hồ.
Lâm Nhuỵ chọn khoảng cách rất gần với con trai của người đàn ông rồi nhảy vào. Nếu vậy thì chỉ cần người đàn ông ngẩng đầu nhìn con trai rồi cũng sẽ không thể tránh được mà nhìn thấy cô.
Tiểu Mỹ cũng theo nhảy tiến vào, hai cái nữ hài nằm ở mềm mại bọt biển, cảm giác giống như là phiêu du ở đám mây, có loại cảm giác mộng ảo của thế giới cổ tích.
"Thật thoải mái!" Mái tóc ngắn xõa ra, cô thoải mái than thở một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.
Lâm Nhuỵ gối hai tay ở sau đầu, đôi chân thon dài hơi hơi giao nhau. Hai chân trắng nõn bướng bỉnh đung đưa có vẻ tùy ý mà lại tự nhiên, ở trong mắt người khác nghiễm nhiên sẽ trở thành một phong cảnh đẹp đẽ.
Lâm Nhuỵ đã cảm giác được xung quanh có vài người đàn ông và nhân viên công tác thỉnh thoảng đưa mắt về phía cô.
Chỉ tiếc là cô không hề hứng thú với sự chú ý của bọn họ.
Từ đầu tới cuối, cô chỉ muốn quyến rũ một người đàn ông.
----
Người đàn ông vẫn đang chơi di động.
Chán đến chết! Vợ vẫn còn bừng bừng hứng thú nói chuyện phiếm với người phụ nữ kia. Đề tài nói chuyện cũng không có gì khác ngoài một ít quần áo và mỹ phẩm rồi tài nghệ nấu ăn với mấy việc linh tinh, anh không hề cảm thấy hứng thú.
Con trai đang chơi ở chỗ đó, nếu vợ bị chuyện khác hấp dẫn, vậy thì tất nhiên là người làm chồng như anh phải chăm sóc tốt cho đứa con.
Anh ngẩng đầu đưa ánh mắt hướng về phía nơi đứa con đang chơi.
Vốn là tùy ý liếc mắt bình đạm một cái nhưng lần này, ánh mắt của anh lại ngừng lại.
Là một cô gái trẻ xinh đẹp, dáng người thực chuẩn, toàn thân lộ ra khí chất thanh xuân và sức sống, đường hoàng mà tùy ý, bất tri bất giác hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Cô gái này anh đã gặp qua một lần.
Người đàn ông nhìn thoáng qua rồi lại bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.
Lâm Nhuỵ thấy ánh mắt anh dừng ở trên người mình mang theo vài phần đánh giá và thưởng thức khiến cô thật đắc ý.
Chỉ tiếc vui mừng chưa duy trì được vài giây thì anh lại cúi đầu chơi di động.
Một cái di động thì có cái gì vui?
Nếu chơi nó còn không bằng chơi cô?
Lâm Nhuỵ trong lòng thầm hừ một tiếng, cô nhất định phải lột lớp mặt nạ của người đàn ông này rồi ngủ cùng anh!
Tưởng tượng đến cảnh người đàn ông anh tuấn này sẽ dùng côn thịt thô to màu đen của mình tới làm cô, dùng sức xoa vú cô, hung hăng đam chọc tiểu huyệt ngứa ngáy của cô, làm tiểu huyệt tràn đầy tinh dịch. Mới chỉ nghĩ đến trường hợp kích thích như vậy, Lâm Nhuỵ liền cảm giác một cổ nhiệt lưu róc rách trào ra từ tiểu huyệt làm quần lót ước dầm dề.
Không được, nếu cứ tưởng tượng tiếp thì chỉ sợ dâm dịch sẽ xuyên qua quần short mà chảy ra ngoài, cô cần phải hành động thật nhanh!
Mà giờ phút này, người chồng anh tuấn trầm ổn đương nhiên không biết cách mình và vợ mấy mét có một cô gái trẻ tuổi đang thầm nhớ thương côn thịt to lớn dưới háng của mình.
Bị nam nhân thấy một đôi vú to.
Lâm Nhuỵ tùy tay vớt một cái khối vuông bọt biển thưởng thức, đem bọt biển vứt đi lên, lại ném xuống rồi chụp, lặp đi lặp lại, tựa hồ làm không biết mệt.
Có lẽ là hoàn cảnh này quá mức thoải mái, bên tay phải Tiểu Mỹ đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, đã ngủ.
Đây đúng là đều Lâm Nhuỵ muốn.
Tay cô hơi hơi nhoáng lên, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, trong tay khối vuông bọt biển thuận thế dừng ở bên trái cách rất gần trước mặt đứa bé trai.
Lâm Nhuỵ cong cong môi.
"nhóc con, có thể giúp chih đem khối bọt biển đưa qua không?" Cô ôn nhu hướng bé trai nói.
Bé trai đang ở tự mình chơi, nhóc thoạt nhìn tương đối thẹn thùng, không dám cùng những bạn nhỏ khác tiếp xúc.
Khoảng chừng bốn năm tuổi, tuy rằng khuôn mặt non nớt, lại cũng mơ hồ có thể thấy được vẻ anh tuấn được thừa hưởng từ cha, nói vậy lúc trưởng thành sẽ rất giống cha, có thể mê đảo rất nhiều nữ nhân.
Nhóc nâng lên khuôn mặt nhỏ nhìn nhìn chị gái xinh đẹp trước mặt, lại nhìn khối vuông bọt biển, có chút do dự.
Lâm Nhuỵ trên mặt ôn nhu tươi cười như cũ, cô thậm chí bắt tay duỗi tới trước mặt tiểu hài tử, chờ đợi.
"Giúp giúp chị không được sao?"
Có lẽ là vẻ thiện ý của Lâm Nhuỵ làm bé trau thu hồi lại đề phòng, bé trai cuối cùng lựa chọn dùng tay nhỏ bắt lấy khối bọt biển kia, thật cẩn thận đưa cho Lâm Nhuỵ.
Lâm Nhuỵ tiếp nhận, mắt đẹp cong thành hình trăng non nhỏ, "Cảm ơn."
"Không có gì." Bé trai ngượng ngùng cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình.
"Nếu không, chúng ta cùng chơi đi?" Lâm Nhuỵ thử thăm dò nói.
Bé trai mắt sáng ngời, lại có chút co rúm lại, lắc lắc đầu.
Lâm nhuỵ cười đem trong tay bọt biển khối vuông ném qua đi, trực tiếp ném tới trong lòng ngực.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.