Chương 27: Khiến anh bất ổn
BTNLing
17/09/2023
Ôn Thiệu Phong vừa bước ra khỏi khu phòng dự tiệc thì người phía bên cạnh đã cẩn thận tiến lên dẫn đường.
Trước căn phòng của lão Tống, đám thủ vệ đứng lặng bên ngoài nghe tiếng thét thảm thương bên trong vọng ra vẫn giữ một vẻ mặt lạnh tanh không lên tiếng. Những kẻ khác đi ngang qua cho dù có nghe cũng đều ngó lơ như không thấy.
Cho đến khi thấy Ôn Thiệu Phong xuất hiện thì đám thủ vệ liền tự động mở cửa.
Lão Tống lúc này khắp người trần trụi, quần áo bị xé nát, trên người những vết máu cùng vết đâm chém loang lổ đến đáng sợ.
Ánh mắt lão nhìn Ôn Thiệu Phong như con dã thú trước mặt không ngừng sợ hãi mà run lẩy bẩy.
“Người đâu?” Ôn Thiệu Phong không nhanh không chậm hỏi, nhưng sâu trong đó cơn sóng dữ không ngừng lan ra.
Lão sợ hãi đáp lời, run rẩy yếu ớt chữ có chữ không: “Đi, đi rồi.”
Kì thực nếu biết đó là người phụ nữ của Ôn Thiệu Phong thì lão làm gì dám đụng, nhưng rõ ràng đến lúc kéo cô ta đi, Ôn Thiệu Phong không hề để tâm lấy một câu. Vậy mà bây giờ lại quay sang làm như vậy.
Vừa nghĩ đến đó lão đã co quắp người lại bồi thêm một câu.
"Tôi chưa làm gì cô ấy cả, chưa đụng đến, làm ơn tha, tha cho tôi đi.”
Gia thế của nhà họ Tống tuy lớn nhưng so với Ôn thị vẫn còn kém xa. Mối quan hệ hợp tác bao nhiêu năm chỉ vì người con gái bị hủy bỏ, cho dù không muốn lão cũng không thể làm gì người đàn ông như Ôn Thiệu Phong được.
Cánh cửa một lần nữa đóng lại, lão Tống nhìn bóng người đàn ông dần khuất, biết hôm nay kiểu gì cũng không thoát được, cho dù không chết cũng không tài nào yên ổn.
Trợ lý Quyết đứng bên cạnh hiểu chuyện liền sai đám thủ vệ lập tức đi khắp nơi tìm. Tòa cao ốc là khu hộp đêm lớn nhất thành phố, nếu tìm thì cũng phải mất khoảng thời gian hơn một tiếng vì diện tích không hề nhỏ.
...
Khương Nhã vừa tỉnh táo hẳn đã chỉnh trang lại chiếc váy của bản thân, lười biếng đứng dậy nhìn bản thân trong gương, ngoài việc trông có chút lem luốc thì mọi thứ vẫn ổn.
Bây giờ cô nên rời khỏi chỗ này trước, tránh việc gặp mặt lại lũ người đó.
Vừa đứng dậy đã loạng choạng lần nữa vì đôi giày cao gót đi quá khó khăn, Khương Nhã trực tiếp tháo ra mà đi chân không.
Bước trên dãy hành lang trống vắng, cô có chút mơ hồ không biết chỗ này là chỗ nào. Ban nãy chạy gấp chỉ để ý là nhà vệ sinh mà lao vào.
Vừa đi vài bước đã nghe tiếng hô to, đám nam nhân áo đen trước mặt đang hùng hổ đi tới, trên người phong thái mạnh mẽ, đây chẳng phải là đám thủ vệ của Ôn Thiệu Phong sao?
Khương Nhã cau mày trực tiếp bước vào thang máy đóng cửa lại, từ phía ngoài vẫn vọng ra tiếng nói không ngừng giữa khu hành lang trống vắng.
Cho dù không bị người của lão Tống bắt lại cũng sẽ bị đám người của Ôn Thiệu Phong hành đến chết.
Vách tường thang máy bốn vách làm bằng hợp kim phản chiếu rõ hình ảnh yếu ớt của Khương Nhã.
Bỗng dưng giờ phút này cô có chút hơi nhức đầu và choáng váng, rốt cuộc cái thứ nến hương của lão già đó là loại gì vậy chứ.
Cảm giác đau nhói dần lan toả ra khắp người, nhức óc đến lạ, như có ai đó đang cầm lấy cây búa mà gõ vào. Lần nữa Khương Nhã không chống đỡ được mà khụy người xuống, thân thể yếu ớt lạ thường mà dựa vào vách hợp kim lạnh lẽo.
Ánh mắt cô lờ mờ nhìn một mảng mù mịt phía trước, cánh cửa thang máy dần mở ra, cô trông thấy thân hình cao lớn, điềm tĩnh có chút quen thuộc hiện rõ.
Khương Nhã lờ mờ nhìn thân ảnh cao to đó. Ôn Thiệu Phong, sao lại là anh ta chứ?
Cô cảm giác cả thân thể được nhấc lên nhẹ nhàng, thân hình mềm mại dựa hẳn vào khuân ngực cứng rắn nhưng lạnh lẽo.
Khương Nhã dần ngóc đầu lên, chỉ thấy gương mặt ấy có chút tức giận, tức giận có lẽ là vì không phục vụ tốt cho lão Tống đó.
Bỗng dưng giờ phút này cô thật sự muốn thoát ra, tại sao lại phải đi phục vụ lão già đó chứ. Cho dù có đày đọa cô thì Ôn Thiệu Phong vẫn có hàng trăm cách làm mà.
Khương Nhã trực tiếp cắn lấy bả vai của Ôn Thiệu Phong, cô không rõ bản thân cắn được bao nhiêu nhưng vẫn cố gắng cắn mạnh lấy, cắn cho đến khi chỉ cảm nhận được mùi máu lan ra trong vòm miệng.
Mặc dù biết hành vi này chẳng làm Ôn Thiệu Phong bị thương bao nhiêu nhưng cô vẫn muốn làm, cứ coi như là giữ lại chút danh dự của bản thân trước khi bản thân hoàn toàn bị rơi vào lão già đó.
Cuối cùng liền ngất đi...Có lẽ cô thật sự không thoát được.
Ôn Thiệu Phong nhìn thấy Khương Nhã trong bộ dáng bất lực như vậy tim như chợt thắt lại, mày khẽ nhíu lại, bình thường ngông cuồng bao nhiêu nay lại yếu đuối bấy nhiêu.
Bị cắn Ôn Thiệu Phong chỉ hừ nhẹ, vết thương này đối với anh chẳng là gì cả.
Bàn tay nhấc Khương Nhã lên, nhẹ nhàng dường như có chút sợ cô đau, lại có chút bóp chặt như sợ cô chạy đi.
Người phụ nữ này quả thật khiến anh luôn bất ổn trong mọi thứ.
Trợ lý Quyết định cầm lấy đôi giày cao gót của Khương Nhã lên, nhưng chưa chạm đến đã bắt gặp cái ánh mắt như phóng dao tới, cuối cùng liền cúi đầu né ra.
Trước căn phòng của lão Tống, đám thủ vệ đứng lặng bên ngoài nghe tiếng thét thảm thương bên trong vọng ra vẫn giữ một vẻ mặt lạnh tanh không lên tiếng. Những kẻ khác đi ngang qua cho dù có nghe cũng đều ngó lơ như không thấy.
Cho đến khi thấy Ôn Thiệu Phong xuất hiện thì đám thủ vệ liền tự động mở cửa.
Lão Tống lúc này khắp người trần trụi, quần áo bị xé nát, trên người những vết máu cùng vết đâm chém loang lổ đến đáng sợ.
Ánh mắt lão nhìn Ôn Thiệu Phong như con dã thú trước mặt không ngừng sợ hãi mà run lẩy bẩy.
“Người đâu?” Ôn Thiệu Phong không nhanh không chậm hỏi, nhưng sâu trong đó cơn sóng dữ không ngừng lan ra.
Lão sợ hãi đáp lời, run rẩy yếu ớt chữ có chữ không: “Đi, đi rồi.”
Kì thực nếu biết đó là người phụ nữ của Ôn Thiệu Phong thì lão làm gì dám đụng, nhưng rõ ràng đến lúc kéo cô ta đi, Ôn Thiệu Phong không hề để tâm lấy một câu. Vậy mà bây giờ lại quay sang làm như vậy.
Vừa nghĩ đến đó lão đã co quắp người lại bồi thêm một câu.
"Tôi chưa làm gì cô ấy cả, chưa đụng đến, làm ơn tha, tha cho tôi đi.”
Gia thế của nhà họ Tống tuy lớn nhưng so với Ôn thị vẫn còn kém xa. Mối quan hệ hợp tác bao nhiêu năm chỉ vì người con gái bị hủy bỏ, cho dù không muốn lão cũng không thể làm gì người đàn ông như Ôn Thiệu Phong được.
Cánh cửa một lần nữa đóng lại, lão Tống nhìn bóng người đàn ông dần khuất, biết hôm nay kiểu gì cũng không thoát được, cho dù không chết cũng không tài nào yên ổn.
Trợ lý Quyết đứng bên cạnh hiểu chuyện liền sai đám thủ vệ lập tức đi khắp nơi tìm. Tòa cao ốc là khu hộp đêm lớn nhất thành phố, nếu tìm thì cũng phải mất khoảng thời gian hơn một tiếng vì diện tích không hề nhỏ.
...
Khương Nhã vừa tỉnh táo hẳn đã chỉnh trang lại chiếc váy của bản thân, lười biếng đứng dậy nhìn bản thân trong gương, ngoài việc trông có chút lem luốc thì mọi thứ vẫn ổn.
Bây giờ cô nên rời khỏi chỗ này trước, tránh việc gặp mặt lại lũ người đó.
Vừa đứng dậy đã loạng choạng lần nữa vì đôi giày cao gót đi quá khó khăn, Khương Nhã trực tiếp tháo ra mà đi chân không.
Bước trên dãy hành lang trống vắng, cô có chút mơ hồ không biết chỗ này là chỗ nào. Ban nãy chạy gấp chỉ để ý là nhà vệ sinh mà lao vào.
Vừa đi vài bước đã nghe tiếng hô to, đám nam nhân áo đen trước mặt đang hùng hổ đi tới, trên người phong thái mạnh mẽ, đây chẳng phải là đám thủ vệ của Ôn Thiệu Phong sao?
Khương Nhã cau mày trực tiếp bước vào thang máy đóng cửa lại, từ phía ngoài vẫn vọng ra tiếng nói không ngừng giữa khu hành lang trống vắng.
Cho dù không bị người của lão Tống bắt lại cũng sẽ bị đám người của Ôn Thiệu Phong hành đến chết.
Vách tường thang máy bốn vách làm bằng hợp kim phản chiếu rõ hình ảnh yếu ớt của Khương Nhã.
Bỗng dưng giờ phút này cô có chút hơi nhức đầu và choáng váng, rốt cuộc cái thứ nến hương của lão già đó là loại gì vậy chứ.
Cảm giác đau nhói dần lan toả ra khắp người, nhức óc đến lạ, như có ai đó đang cầm lấy cây búa mà gõ vào. Lần nữa Khương Nhã không chống đỡ được mà khụy người xuống, thân thể yếu ớt lạ thường mà dựa vào vách hợp kim lạnh lẽo.
Ánh mắt cô lờ mờ nhìn một mảng mù mịt phía trước, cánh cửa thang máy dần mở ra, cô trông thấy thân hình cao lớn, điềm tĩnh có chút quen thuộc hiện rõ.
Khương Nhã lờ mờ nhìn thân ảnh cao to đó. Ôn Thiệu Phong, sao lại là anh ta chứ?
Cô cảm giác cả thân thể được nhấc lên nhẹ nhàng, thân hình mềm mại dựa hẳn vào khuân ngực cứng rắn nhưng lạnh lẽo.
Khương Nhã dần ngóc đầu lên, chỉ thấy gương mặt ấy có chút tức giận, tức giận có lẽ là vì không phục vụ tốt cho lão Tống đó.
Bỗng dưng giờ phút này cô thật sự muốn thoát ra, tại sao lại phải đi phục vụ lão già đó chứ. Cho dù có đày đọa cô thì Ôn Thiệu Phong vẫn có hàng trăm cách làm mà.
Khương Nhã trực tiếp cắn lấy bả vai của Ôn Thiệu Phong, cô không rõ bản thân cắn được bao nhiêu nhưng vẫn cố gắng cắn mạnh lấy, cắn cho đến khi chỉ cảm nhận được mùi máu lan ra trong vòm miệng.
Mặc dù biết hành vi này chẳng làm Ôn Thiệu Phong bị thương bao nhiêu nhưng cô vẫn muốn làm, cứ coi như là giữ lại chút danh dự của bản thân trước khi bản thân hoàn toàn bị rơi vào lão già đó.
Cuối cùng liền ngất đi...Có lẽ cô thật sự không thoát được.
Ôn Thiệu Phong nhìn thấy Khương Nhã trong bộ dáng bất lực như vậy tim như chợt thắt lại, mày khẽ nhíu lại, bình thường ngông cuồng bao nhiêu nay lại yếu đuối bấy nhiêu.
Bị cắn Ôn Thiệu Phong chỉ hừ nhẹ, vết thương này đối với anh chẳng là gì cả.
Bàn tay nhấc Khương Nhã lên, nhẹ nhàng dường như có chút sợ cô đau, lại có chút bóp chặt như sợ cô chạy đi.
Người phụ nữ này quả thật khiến anh luôn bất ổn trong mọi thứ.
Trợ lý Quyết định cầm lấy đôi giày cao gót của Khương Nhã lên, nhưng chưa chạm đến đã bắt gặp cái ánh mắt như phóng dao tới, cuối cùng liền cúi đầu né ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.