Chương 58: Ngủ một đêm, lây bệnh tôi cũng cam tâm
BTNLing
17/09/2023
"Khương Nhã, dậy mau."
Chị Trân sau khi ngất đi, lúc tỉnh dậy lại phát hiện bản thân đang ở trong phòng, hơn nữa còn cùng trên giường với Khương Nhã. Liên tục kéo tay, lay cô dậy.
Khương Nhã nhức người mệt mỏi mở mắt, vừa tỉnh lại liền ngồi thẳng người. Lời nói của Ngạo Trần Bách đêm qua như ùa về trong trí nhớ.
Từng chữ như in vào tâm trí, đó là một lời đe dọa, Ngạo Trần Bách nói, nếu gây ra điều gì bất lợi, hắn sẽ đem cô về cùng lũ người đó.
Ánh mắt nhìn sang bờ vai của mình, lúc này trên bờ vai đã trở về hình thù cũ, không còn lấy cánh hoa đêm qua nữa. Vừa mới đứng dậy, Khương Nhã đã xoa đầu mà khụy xuống, giờ đây cả người đau nhức, đều là tác dụng phụ của thứ thuốc đêm qua.
Chị Trân đứng bên cạnh đỡ Khương Nhã, hít sâu một hơi giữ lại bình tĩnh. Sự việc hôm nay, đều là đến từ Khương Nhã, rốt cuộc thân phận Khương Nhã còn là thế nào nữa.
Khương Nhã mặc lên người chiếc áo khoác, nếu không phải tuần tới mới tiến hành quay, e là bây giờ sức của cô không còn đủ.
Bên cạnh Ôn Thiệu Phong, chưa bao giờ là an toàn cả. Xung quanh đầy rẫy những mối nguy hiểm. Nhưng căn bản một người như Khương Nhã, cũng làm gì mà có được may mắn sẽ an toàn chứ.
Vừa trở về đến khu chị Trân liền thay Khương Nhã sắp xếp lại lịch làm việc trong tuần.
Đặt lưng xuống giường, cả người mất sức, cô liền ngủ một giấc tới tối. Khi tỉnh lại xung quanh vì không bật đèn đã âm u một mảng, cơ thể vì ngủ nên cũng chẳng còn lấy sự nhức mỏi.
Khương Nhã tỉnh dậy bước thẳng vào nhà tắm, đến lúc tắm xong mới nhận ra quên mang quần áo, cô có chút khó khăn quấn tấm khăn mà bước ra.
Cả người mệt mỏi vô cùng, nhớ năm khi lão già ép cô uống thứ thuốc đó, bàn tay lại dùng hẳn một cây kim mà đâm lên vẽ tỉ mỉ thành hình đóa hoa. Những đứa trẻ dưới tay hắn đều có lấy vết này. Sau khi thực hiện đầy đủ, liền ném vào một nhà kho, người nào còn sống vì thứ thuốc ấy sẽ coi như tự thông qua giữ lại một mạng.
Đôi chân trần chạm lên tấm khăn trước nhà vệ sinh, bàn tay bấu víu cánh cửa giữ bản thân đứng thẳng.
Thế nhưng ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mở. Khương Nhã vừa đẩy tầm mắt đề phòng đã gặp Ôn Thiệu Phong.
Ôn Thiệu Phong biết đêm qua khi ký hợp đồng, cứ nghĩ theo lời cô sẽ quay lại, kết quả đợi cả đêm khuya mà người con gái chẳng thèm đến ngó ngàng. Hôm nay chỉ vừa mới xong việc, anh liền ngay lập tức lao đến chỗ này.
Khương Nhã quấn trên người chiếc khăn tắm, mái tóc đã được búi cao nên không bị dính nước, thế nhưng những giọt nước vẫn đọng lại trên cơ thể trắng ngần, chảy từng giọt một xuống khỏi người.
Ôn Thiệu Phong hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, từ từ đi lại gần. Lúc bước đến đã nhìn thấy gương mặt có chút tiều tụy, mọi sự buồn bực theo đó bay đi mất. Cẩn trọng chạm nhẹ lên gương mặt của cô.
Ôn Thiệu Phong giờ phút này có chút cứng miệng, không biết nên hỏi cô câu gì. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm, bàn tay nhấc bổng lên.
Khương Nhã dựa vào người của Ôn Thiệu Phong, chỉ sợ là bây giờ có làm gì cũng không ngăn được thú tính. Lời nói của Ngạo Trần Bách vẫn như in hằn vào tai cô “Vẫn nên làm tốt bổn phận ở bên cạnh Ôn Thiệu Phong, nếu không sẽ đem cô trở lại tổ chức.”. Có lẽ là Khương Nhã không có đường thoát cho bản thân thật.
Một món đồ chơi, thuận tay của những kẻ nắm lấy.
Vừa đặt nằm lên giường, Khương Nhã đã bị Ôn Thiệu Phong đưa tay ép sát vào người. Từ từ rút khăn tắm rời khỏi, da thịt mềm mại của cô chạm vào người anh.
Cảm nhận nhiệt độ có chút nóng, Ôn Thiệu Phong hơi cau mày nhìn, Khương Nhã giờ đây nhìn anh bằng một ánh mắt rực lửa, khắp cả gương mặt vì ảnh hưởng ánh lên sắc hồng nhạt đến kiều diễm.
Đưa tay chạm vào trán, cảm nhận rõ nhiệt độ nóng, Ôn Thiệu Phong cất giọng khó chịu.
“Em bị sốt, đã vậy còn ngâm nước?”
Khương Nhã đưa tay nắm chiếc cà vạt của Ôn Thiệu Phong mà kéo lại gần, hơi nóng rực từ đôi môi như phả vào người của anh, cô cất giọng yếu ớt.
“Ngài Ôn… là lo cho tôi?”
Cô hơi nhếch môi, dường như trong câu nói cũng có chút hy vọng với kết quả mà mình mong muốn.
Ôn Thiệu Phong cúi xuống nhìn đôi môi nhỏ nhắn kia, dù có hơi nóng, nhưng vẫn cảm nhận được hương vị. Lo chứ, rất lo cho cô nữa là đằng khác. Anh cúi xuống chạm vào môi của Khương Nhã, nhưng chưa được bao lâu Khương Nhã đã đẩy ra.
“Tôi đang bệnh, ngài còn muốn sốt theo sao.”
Ngâm nước, tác dụng của thuốc, vậy mà lại thành ra cô bị sốt. bây giờ lại có chút nghi ngờ thân thể này, bao nhiêu năm dưới tay của đám người kia vậy mà không sao, thế nhưng sao bây giờ Khương Nhã lại yếu đuối thế này.
Ôn Thiệu Phong vén mái tóc có chút rối của Khương Nhã sang một bên.
“Ngủ với em một đêm, sau đó bị lây tôi cũng có chút cam tâm.”
Chị Trân sau khi ngất đi, lúc tỉnh dậy lại phát hiện bản thân đang ở trong phòng, hơn nữa còn cùng trên giường với Khương Nhã. Liên tục kéo tay, lay cô dậy.
Khương Nhã nhức người mệt mỏi mở mắt, vừa tỉnh lại liền ngồi thẳng người. Lời nói của Ngạo Trần Bách đêm qua như ùa về trong trí nhớ.
Từng chữ như in vào tâm trí, đó là một lời đe dọa, Ngạo Trần Bách nói, nếu gây ra điều gì bất lợi, hắn sẽ đem cô về cùng lũ người đó.
Ánh mắt nhìn sang bờ vai của mình, lúc này trên bờ vai đã trở về hình thù cũ, không còn lấy cánh hoa đêm qua nữa. Vừa mới đứng dậy, Khương Nhã đã xoa đầu mà khụy xuống, giờ đây cả người đau nhức, đều là tác dụng phụ của thứ thuốc đêm qua.
Chị Trân đứng bên cạnh đỡ Khương Nhã, hít sâu một hơi giữ lại bình tĩnh. Sự việc hôm nay, đều là đến từ Khương Nhã, rốt cuộc thân phận Khương Nhã còn là thế nào nữa.
Khương Nhã mặc lên người chiếc áo khoác, nếu không phải tuần tới mới tiến hành quay, e là bây giờ sức của cô không còn đủ.
Bên cạnh Ôn Thiệu Phong, chưa bao giờ là an toàn cả. Xung quanh đầy rẫy những mối nguy hiểm. Nhưng căn bản một người như Khương Nhã, cũng làm gì mà có được may mắn sẽ an toàn chứ.
Vừa trở về đến khu chị Trân liền thay Khương Nhã sắp xếp lại lịch làm việc trong tuần.
Đặt lưng xuống giường, cả người mất sức, cô liền ngủ một giấc tới tối. Khi tỉnh lại xung quanh vì không bật đèn đã âm u một mảng, cơ thể vì ngủ nên cũng chẳng còn lấy sự nhức mỏi.
Khương Nhã tỉnh dậy bước thẳng vào nhà tắm, đến lúc tắm xong mới nhận ra quên mang quần áo, cô có chút khó khăn quấn tấm khăn mà bước ra.
Cả người mệt mỏi vô cùng, nhớ năm khi lão già ép cô uống thứ thuốc đó, bàn tay lại dùng hẳn một cây kim mà đâm lên vẽ tỉ mỉ thành hình đóa hoa. Những đứa trẻ dưới tay hắn đều có lấy vết này. Sau khi thực hiện đầy đủ, liền ném vào một nhà kho, người nào còn sống vì thứ thuốc ấy sẽ coi như tự thông qua giữ lại một mạng.
Đôi chân trần chạm lên tấm khăn trước nhà vệ sinh, bàn tay bấu víu cánh cửa giữ bản thân đứng thẳng.
Thế nhưng ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mở. Khương Nhã vừa đẩy tầm mắt đề phòng đã gặp Ôn Thiệu Phong.
Ôn Thiệu Phong biết đêm qua khi ký hợp đồng, cứ nghĩ theo lời cô sẽ quay lại, kết quả đợi cả đêm khuya mà người con gái chẳng thèm đến ngó ngàng. Hôm nay chỉ vừa mới xong việc, anh liền ngay lập tức lao đến chỗ này.
Khương Nhã quấn trên người chiếc khăn tắm, mái tóc đã được búi cao nên không bị dính nước, thế nhưng những giọt nước vẫn đọng lại trên cơ thể trắng ngần, chảy từng giọt một xuống khỏi người.
Ôn Thiệu Phong hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, từ từ đi lại gần. Lúc bước đến đã nhìn thấy gương mặt có chút tiều tụy, mọi sự buồn bực theo đó bay đi mất. Cẩn trọng chạm nhẹ lên gương mặt của cô.
Ôn Thiệu Phong giờ phút này có chút cứng miệng, không biết nên hỏi cô câu gì. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm, bàn tay nhấc bổng lên.
Khương Nhã dựa vào người của Ôn Thiệu Phong, chỉ sợ là bây giờ có làm gì cũng không ngăn được thú tính. Lời nói của Ngạo Trần Bách vẫn như in hằn vào tai cô “Vẫn nên làm tốt bổn phận ở bên cạnh Ôn Thiệu Phong, nếu không sẽ đem cô trở lại tổ chức.”. Có lẽ là Khương Nhã không có đường thoát cho bản thân thật.
Một món đồ chơi, thuận tay của những kẻ nắm lấy.
Vừa đặt nằm lên giường, Khương Nhã đã bị Ôn Thiệu Phong đưa tay ép sát vào người. Từ từ rút khăn tắm rời khỏi, da thịt mềm mại của cô chạm vào người anh.
Cảm nhận nhiệt độ có chút nóng, Ôn Thiệu Phong hơi cau mày nhìn, Khương Nhã giờ đây nhìn anh bằng một ánh mắt rực lửa, khắp cả gương mặt vì ảnh hưởng ánh lên sắc hồng nhạt đến kiều diễm.
Đưa tay chạm vào trán, cảm nhận rõ nhiệt độ nóng, Ôn Thiệu Phong cất giọng khó chịu.
“Em bị sốt, đã vậy còn ngâm nước?”
Khương Nhã đưa tay nắm chiếc cà vạt của Ôn Thiệu Phong mà kéo lại gần, hơi nóng rực từ đôi môi như phả vào người của anh, cô cất giọng yếu ớt.
“Ngài Ôn… là lo cho tôi?”
Cô hơi nhếch môi, dường như trong câu nói cũng có chút hy vọng với kết quả mà mình mong muốn.
Ôn Thiệu Phong cúi xuống nhìn đôi môi nhỏ nhắn kia, dù có hơi nóng, nhưng vẫn cảm nhận được hương vị. Lo chứ, rất lo cho cô nữa là đằng khác. Anh cúi xuống chạm vào môi của Khương Nhã, nhưng chưa được bao lâu Khương Nhã đã đẩy ra.
“Tôi đang bệnh, ngài còn muốn sốt theo sao.”
Ngâm nước, tác dụng của thuốc, vậy mà lại thành ra cô bị sốt. bây giờ lại có chút nghi ngờ thân thể này, bao nhiêu năm dưới tay của đám người kia vậy mà không sao, thế nhưng sao bây giờ Khương Nhã lại yếu đuối thế này.
Ôn Thiệu Phong vén mái tóc có chút rối của Khương Nhã sang một bên.
“Ngủ với em một đêm, sau đó bị lây tôi cũng có chút cam tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.