Chương 6: Nấu cháo cho em dâu ăn
Brandy Tran
14/09/2022
Thứ hai tuần sau, 9h Chấn Phong mới dám tới công ty, vì sợ chạm mặt em dâu ở thang máy, nàng là sếp nên ngày nào cũng như ngày nào, 8h đúng là có mặt, còn các nhân viên phòng sáng tạo thì giờ giấc tương đối thoải mái, từ 8h đến 9h30 có mặt lúc nào cũng được.
Phong vừa tới công ty nhìn vào phòng Ngọc Huyền thì không thấy sáng đèn, hay là nàng đi họp nhỉ? Anh bèn ngồi đợi, lâu lâu liếc vào thì vẫn không thấy nàng làm anh băn khoăn tự hỏi: nàng đâu rồi nhỉ? Đợi suốt cả ngày hôm ấy chẳng thấy nàng đâu, vào Zalo cũng không thấy nàng sáng đèn, kỳ vậy ta, đến cuối ngày Phong lân la hỏi con nhỏ trợ lý của nàng thì biết là nàng xin nghỉ bệnh, bị cảm gì đó.
Rồi cả ngày thứ ba cũng không thấy em dâu đâu, Phong tự hỏi không biết em dâu có sao không, bình thường thì anh cũng chẳng quan tâm lắm nhưng giờ có cảm tình với nàng rồi nên tự nhiên lo. Chiều hôm thứ ba đi làm về đánh liều chạy qua nhà nàng hỏi thăm, bấm chuông mãi mới thấy bà giúp việc ra mở cửa, hỏi nàng đâu thì bà giúp việc nói nàng bị bệnh hai ngày nay rồi, do hôm nọ uống nhiều bia mà lại tắm ngay khi mệt nên bị cảm lạnh, nằm hai ngày nay, mà thằng chồng của nàng thì lại đi công tác ở thành phố B rồi, nên chỉ có bà giúp việc lo việc nhà.
Chấn Phong đánh liều lại phòng Ngọc Huyền gõ cửa, nàng hỏi ai rồi nói vọng ra kêu anh mở cửa vào đi. Phòng ngủ của hai vợ chồng em dâu thật là thơm, một mùi hương dịu nhẹ, mùi hoa hồng nhưng không gắt mà rất nhẹ nhàng.
Em dâu đang nằm đó bên cạnh là cái laptop đang mở. Phong mở lời: "Anh thấy em nghỉ hai hôm tính qua hỏi thăm xem em có sao không. Mà em mệt sao còn làm việc vậy?"
Nàng trả lời đầy mệt mỏi: "Không tới công ty được cũng phải ráng trả lời mail cho khách hàng, chứ không thì cũng mệt đấy anh ơi, toàn khách hàng thân thuộc của mình, không ai take care được."
Chấn Phong tỏ ra thông cảm với nàng: "Làm sếp khổ em nhỉ?
Nàng cười đáp: "Ừ, em cũng chẳng muốn làm sếp đâu, nhiều khi muốn đươc như anh, ít trách nhiệm mà khỏe, chẳng phải áp lực gì, lâu lâu nghỉ đi phượt này nọ, chứ như em thì chết dí ở đây, có nghỉ ở nhà cũng chỉ lo cho ông chồng, mà mấy hôm nay mệt quá, cũng may có bà giúp việc lo vì chồng em lại đi công tác xa mất rồi. Kẹt cái là mai bà giúp việc phải về quê lo giỗ cho chồng của bả, không cho bả về không được, giờ em cũng không biết sao đây, chả lẽ gọi anh Thanh bay về gấp."
Cơ hội ngàn năm không thể bỏ qua và thế là Chấn Phong chụp ngay cơ hội nói với Ngọc Huyền: "Thôi để mai, mốt anh xin nghỉ giúp việc nhà cho em, để em an tâm dưỡng bệnh, đằng nào đầu năm cũng chưa có nhiều việc, anh thì còn dư nhiều phép, đằng nào cũng phải nghỉ thôi, chứ không bị trừ hết."
Huyền có vẻ không muốn nhưng cũng gật đầu: "Thôi, làm phiền anh hai vậy, ráng giúp em anh nhé, em cũng không muốn phiền anh nhưng biết sao giờ, chẳng còn ai giúp em."
Thật là cơ hội trời cho, mấy khi mà Phong có cơ hội gần em dâu đến thế này, lại thêm giúp được nàng nữa chứ, việc nàng bệnh hóa ra lại hay, gần như anh quên luôn việc nhìn lén có bị nàng phát hiện hay không rồi, chẳng còn nghĩ tới việc ngại với nàng nữa.
Tối hôm đó Phong gọi cho thằng bạn làm cùng phòng trước, dặn nó mai vào phòng nhân sự nói trước với nhỏ nhân sự mai và mốt anh xin nghỉ, có việc gia đình, có gì anh viết đơn xin phép sau, anh không quên dặn thêm là có thể sẽ nghỉ luôn thứ sáu nếu việc chưa xong vì đằng nào nghỉ luôn thứ sáu là hết tuần rồi, đầu tuần đi làm luôn cho tiện.
Sáng sớm hôm sau Chấn Phong dậy thật sớm, từ 6h30, không vì em dâu chắc anh không thể dậy nổi, chạy ào qua , trên đường đi không quên mua mấy bịch xôi, tới nhà nàng là cũng 7h15, thấy phòng nàng vẫn đóng, Phong tranh thủ nằm trên salon chợp mắt chút, mãi vẫn chưa thấy nàng dậy, lại chạy đi, ra siêu thị gần nhà, mua mấy lạng thịt bò, thêm ít hành về nấu cháo, đang lui cui nấu cháo, gần chín thì nghe tiếng nàng mở cửa, quay lại thấy nàng có vẻ mệt mỏi hỏi anh: "Ủa, anh Phong, anh tới lúc nào vậy?"
Phong đáp: "Anh cũng mới tới, mới mở laptop tính chơi chút thì sực nhớ em có thể đang đói nên anh có nấu cháo cho em đây, em ra ăn cho nóng, ăn nhanh vào toát mồ hôi sẽ đỡ mệt hơn."
Huyền ngạc nhiên: "Ủa, anh giỏi vậy, biết nấu cháo à?"
Phong trả lời: "Anh sống cả thời sinh viên ở trọ mà em, mấy chuyện này là chuyện nhỏ mà, em vào vệ sinh cá nhân đi rồi ăn cháo là vừa."
Ngọc Huyền vào toilet vệ sinh cá nhân, Phong tranh thủ múc hai tô cháo nghi ngút đầy hành ở trên mang ra bàn. Nàng và anh ngồi ăn hai tô cháo một cách chậm rãi, có vẻ nàng không thấy ngon nên ăn rất chậm, thấy vậy anh cũng cố tình ăn chậm theo nàng để được ngắm nàng, nàng bệnh mà sao vẫn duyên đến kỳ lạ.
Nhìn một hồi đến mức em dâu phát hiện ra hỏi: "Ủa, mặt em có gì sao anh nhìn chằm chằm vậy?"
Phong bối rối không biết nói sao đành chống chế: "Em dính chút cháo trên miệng kìa, mà lúc nãy em ăn nó rớt mất rồi."
Nàng cười, nói: "Vậy hả anh?"
Ăn xong, mình giành rửa chén và nói: "Em cứ đi nghỉ đi, anh ở ngoài này coi nhà cho, có gì anh ngồi máy laptop ở ngoài này cũng được."
Nàng có vẻ cũng đồng ý, vào phòng nằm nghỉ.
Phong vừa tới công ty nhìn vào phòng Ngọc Huyền thì không thấy sáng đèn, hay là nàng đi họp nhỉ? Anh bèn ngồi đợi, lâu lâu liếc vào thì vẫn không thấy nàng làm anh băn khoăn tự hỏi: nàng đâu rồi nhỉ? Đợi suốt cả ngày hôm ấy chẳng thấy nàng đâu, vào Zalo cũng không thấy nàng sáng đèn, kỳ vậy ta, đến cuối ngày Phong lân la hỏi con nhỏ trợ lý của nàng thì biết là nàng xin nghỉ bệnh, bị cảm gì đó.
Rồi cả ngày thứ ba cũng không thấy em dâu đâu, Phong tự hỏi không biết em dâu có sao không, bình thường thì anh cũng chẳng quan tâm lắm nhưng giờ có cảm tình với nàng rồi nên tự nhiên lo. Chiều hôm thứ ba đi làm về đánh liều chạy qua nhà nàng hỏi thăm, bấm chuông mãi mới thấy bà giúp việc ra mở cửa, hỏi nàng đâu thì bà giúp việc nói nàng bị bệnh hai ngày nay rồi, do hôm nọ uống nhiều bia mà lại tắm ngay khi mệt nên bị cảm lạnh, nằm hai ngày nay, mà thằng chồng của nàng thì lại đi công tác ở thành phố B rồi, nên chỉ có bà giúp việc lo việc nhà.
Chấn Phong đánh liều lại phòng Ngọc Huyền gõ cửa, nàng hỏi ai rồi nói vọng ra kêu anh mở cửa vào đi. Phòng ngủ của hai vợ chồng em dâu thật là thơm, một mùi hương dịu nhẹ, mùi hoa hồng nhưng không gắt mà rất nhẹ nhàng.
Em dâu đang nằm đó bên cạnh là cái laptop đang mở. Phong mở lời: "Anh thấy em nghỉ hai hôm tính qua hỏi thăm xem em có sao không. Mà em mệt sao còn làm việc vậy?"
Nàng trả lời đầy mệt mỏi: "Không tới công ty được cũng phải ráng trả lời mail cho khách hàng, chứ không thì cũng mệt đấy anh ơi, toàn khách hàng thân thuộc của mình, không ai take care được."
Chấn Phong tỏ ra thông cảm với nàng: "Làm sếp khổ em nhỉ?
Nàng cười đáp: "Ừ, em cũng chẳng muốn làm sếp đâu, nhiều khi muốn đươc như anh, ít trách nhiệm mà khỏe, chẳng phải áp lực gì, lâu lâu nghỉ đi phượt này nọ, chứ như em thì chết dí ở đây, có nghỉ ở nhà cũng chỉ lo cho ông chồng, mà mấy hôm nay mệt quá, cũng may có bà giúp việc lo vì chồng em lại đi công tác xa mất rồi. Kẹt cái là mai bà giúp việc phải về quê lo giỗ cho chồng của bả, không cho bả về không được, giờ em cũng không biết sao đây, chả lẽ gọi anh Thanh bay về gấp."
Cơ hội ngàn năm không thể bỏ qua và thế là Chấn Phong chụp ngay cơ hội nói với Ngọc Huyền: "Thôi để mai, mốt anh xin nghỉ giúp việc nhà cho em, để em an tâm dưỡng bệnh, đằng nào đầu năm cũng chưa có nhiều việc, anh thì còn dư nhiều phép, đằng nào cũng phải nghỉ thôi, chứ không bị trừ hết."
Huyền có vẻ không muốn nhưng cũng gật đầu: "Thôi, làm phiền anh hai vậy, ráng giúp em anh nhé, em cũng không muốn phiền anh nhưng biết sao giờ, chẳng còn ai giúp em."
Thật là cơ hội trời cho, mấy khi mà Phong có cơ hội gần em dâu đến thế này, lại thêm giúp được nàng nữa chứ, việc nàng bệnh hóa ra lại hay, gần như anh quên luôn việc nhìn lén có bị nàng phát hiện hay không rồi, chẳng còn nghĩ tới việc ngại với nàng nữa.
Tối hôm đó Phong gọi cho thằng bạn làm cùng phòng trước, dặn nó mai vào phòng nhân sự nói trước với nhỏ nhân sự mai và mốt anh xin nghỉ, có việc gia đình, có gì anh viết đơn xin phép sau, anh không quên dặn thêm là có thể sẽ nghỉ luôn thứ sáu nếu việc chưa xong vì đằng nào nghỉ luôn thứ sáu là hết tuần rồi, đầu tuần đi làm luôn cho tiện.
Sáng sớm hôm sau Chấn Phong dậy thật sớm, từ 6h30, không vì em dâu chắc anh không thể dậy nổi, chạy ào qua , trên đường đi không quên mua mấy bịch xôi, tới nhà nàng là cũng 7h15, thấy phòng nàng vẫn đóng, Phong tranh thủ nằm trên salon chợp mắt chút, mãi vẫn chưa thấy nàng dậy, lại chạy đi, ra siêu thị gần nhà, mua mấy lạng thịt bò, thêm ít hành về nấu cháo, đang lui cui nấu cháo, gần chín thì nghe tiếng nàng mở cửa, quay lại thấy nàng có vẻ mệt mỏi hỏi anh: "Ủa, anh Phong, anh tới lúc nào vậy?"
Phong đáp: "Anh cũng mới tới, mới mở laptop tính chơi chút thì sực nhớ em có thể đang đói nên anh có nấu cháo cho em đây, em ra ăn cho nóng, ăn nhanh vào toát mồ hôi sẽ đỡ mệt hơn."
Huyền ngạc nhiên: "Ủa, anh giỏi vậy, biết nấu cháo à?"
Phong trả lời: "Anh sống cả thời sinh viên ở trọ mà em, mấy chuyện này là chuyện nhỏ mà, em vào vệ sinh cá nhân đi rồi ăn cháo là vừa."
Ngọc Huyền vào toilet vệ sinh cá nhân, Phong tranh thủ múc hai tô cháo nghi ngút đầy hành ở trên mang ra bàn. Nàng và anh ngồi ăn hai tô cháo một cách chậm rãi, có vẻ nàng không thấy ngon nên ăn rất chậm, thấy vậy anh cũng cố tình ăn chậm theo nàng để được ngắm nàng, nàng bệnh mà sao vẫn duyên đến kỳ lạ.
Nhìn một hồi đến mức em dâu phát hiện ra hỏi: "Ủa, mặt em có gì sao anh nhìn chằm chằm vậy?"
Phong bối rối không biết nói sao đành chống chế: "Em dính chút cháo trên miệng kìa, mà lúc nãy em ăn nó rớt mất rồi."
Nàng cười, nói: "Vậy hả anh?"
Ăn xong, mình giành rửa chén và nói: "Em cứ đi nghỉ đi, anh ở ngoài này coi nhà cho, có gì anh ngồi máy laptop ở ngoài này cũng được."
Nàng có vẻ cũng đồng ý, vào phòng nằm nghỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.