Chương 8
Cáo đỏ
09/08/2022
Vân Khánh ngẩng đầu nhìn, cô hơi bất ngờ, trong đám nữ sinh đó có cả người em cùng cha khác mẹ của cô – Hải Anh.
Hải Anh nghênh mặt, nhìn Vân Khánh, cô ta Cong môi.
“Đứa con hoang như cô cũng dám chơi trội, tung tin đồn với Trần Minh Viễn, tính lừa ai hả?”
Cô ta tiến lên, nhìn một lượt Vân Khánh.
“Thế nào, mẹ cô chết rồi nên cô phải đi bán thân nuôi miệng sao?”
“Bốp!”
Không hề lên tiếng, Vân Khánh chỉ lạnh lùng thẳng tay cho Hải Anh một cái bạt tai.
“Mày…” Cô ta rít lên.
Không chút do dự,Vân Khánh tát thêm hai cái nữa lên mặt cô ta. Rồi cô nắm lấy tóc cô ta, gần từng chữ.
“Nên nhớ, mày mới là con hoang, còn mẹ mày là tiểu tam. Nhớ cho kỹ vào. Tao không hiền như mẹ tao, để chúng mày bắt nạt đầu” .
Hải Anh tái xanh mặt mũi, cố giằng ra, nhưng
càng giằng da đầu càng tê buốt, cô ta phải lom khom đứng, nghiến răng nghiến lợi.
“Bọn mày, cứu tao!”
Vân Khánh trừng mắt nhìn xung quanh, nhìn dáng vẻ dữ tợn của cô, bọn họ hơi chùn bước, không dám tiến lên. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một đám anh hùng bàn phím, hung hãn trên mạng mà thôi, nhưng khi gặp người thật thì đâu dám ầm 1 quá.
Cô chỉ tay, dằn mặt từng người.
“Nhớ cho tôi, nó là đứa con hoang, mẹ nó là tiểu tam phá hoại gia đình người khác. Nhân cách rách nát như nhau. Bây giờ ông ta chết rồi, chẳng phải mẹ con mày đều đang ở ngoài đường sao?” Cô cười khẩy. “Ngại quá, hiện giờ biệt thự nhà họ Nguyễn lại đang trong tay tao. Nếu mẹ con mày ở trong căn chung cư bé tí ấy chật chội quá, tao có thể bố thí cho ở trong phòng giúp việc.”.
Nói rồi Vân Khánh phủi phủi tay, bỏ đi. Hải Anh đứng sau tức đến giậm chân. Cô ta rít lên từng hồi. Thật là nhục nhã mà, kéo hội chị em đến bắt nạt Vân Khánh, vậy mà ngược lại bị thua thê thảm.
“Bộp bộp bộp.”
Tiếng vỗ tay vang lên, thu hút mọi ánh nhìn. Đứng cách đó không xa, một người đàn ông cao ráo, gương mặt đẹp hút hồn, trên người mặc bộ
vest cắt may tinh tế, anh nhàn nhã dựa vào xe, vỗ tay.
“Trần Minh Viễn, đúng là Trần Minh Viễn.”
Những tiếng kêu khe khẽ vang lên. Bọn họ tưởng mình hoa mắt rồi, không ngờ đúng là Trần Minh Viễn đang đứng đó.Vân Khánh cũng vô cùng bất ngờ, nhưng vừa hay, đời đã cho cô vai, tội gì mà không diễn?
Lắc mình một cái,Vân Khánh lập tức nhập vai, mỉm cười ngọt ngào đi đến níu lấy tay Minh Viễn, nũng nịu gọi.
“Sao anh lại rảnh rỗi tới đón em thế?”
Minh Viễn cũng rất phối hợp, đưa tay xoa đầu có đầy cưng chiều.
“Thế nào, hôm nay đi học ổn chứ?” “Vâng.”
Vân Khánh nghiêng người, ôm lấy tay Minh Viễn. Ánh mắt anh hơi tối lại, anh mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế phụ. Rồi anh vòng qua đầu xe, trở về ghế lái, khởi động xe rời đi.
Tất cả những người có mặt ở sân trường, bao gồm cả Hải Anh hai má sưng đỏ, mái tóc bù xù đều trận mắt há mồm nhìn theo chiếc xe sang trọng rời đi. Bọn họ không nhìn nhầm, đó chính xác là Trần Minh Viễn, người đàn ông độc thân.
TIL
trong truyền thuyết.Vậy mà hôm nay anh lại đến tận trường đại học đón Vân Khánh.
Ngay lập tức, cả sân trường như bùng nổ, mọi người vội vàng đăng bài, gửi tin nhắn, chỉ vài giây sau, tin tức Vân Khánh thực sự được Trần Minh Viễn bao nuôi đã loang rộng như vết dầu trên mặt biển. Tất cả các diễn đàn lập tức bùng nổ, hàng trăm bài viết, mấy trăm ngàn bình luận tới tấp.
Hình ảnh bọn họ khoác tay nhau ở sân trường, hình ảnh và thông tin của Vân Khánh lập tức được tung lên mạng, tạo thành tin sốt dẻo nhất trong ngày.
Còn ở trong xe, Minh Viễn hơi mỉm cười. “Định trả công tôi thế nào? Vân Khánh gãi gãi cằm.
“Cảm ơn anh, hôm nay tôi lại nấu cơm cho anh, được chứ?”
Minh Viễn nhướng mày, rồi gật đầu, xem như đã đồng ý.Vân Khánh không thích ồn ào, chuyện. hôm nay đều do vô tình mà thành. Đây đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Cô vốn muốn im lặng rời khỏi lớp học, là do Hải Anh cố ý gây sự.
Cô ta và mẹ cô ta giống y như nhau, đều cùng là loại người vừa ăn cướp vừa la làng. Trước đây mẹ Vân Khánh là tiểu thư đài các, có giáo dục, bà cũng là người yêu nghệ thuật nên tâm hồn mong
manh, nhạy cảm, thích thu mình lại hơn là phản kháng. Khi biết được sự thật người đàn ông bà yêu phản bội, bà lập tức bỏ đi mà không hề níu kéo. Bà cũng chẳng tranh đoạt tài sản làm gì. Mẹ của cô là mẫu người hơi xa rời thực tế, bà sống trong ảo mộng nhiều hơn.
Nhưng Vân Khánh thì khác, cô có thể không hại người, nhưng không đồng nghĩa với việc cô không biết phản kháng. Nếu có kẻ dám bước đến xúc phạm cô và mẹ cô như Hải Anh, cô sẽ không ngần ngại tặng cho cô ta một bài học nhớ đời.
Hải Anh nghênh mặt, nhìn Vân Khánh, cô ta Cong môi.
“Đứa con hoang như cô cũng dám chơi trội, tung tin đồn với Trần Minh Viễn, tính lừa ai hả?”
Cô ta tiến lên, nhìn một lượt Vân Khánh.
“Thế nào, mẹ cô chết rồi nên cô phải đi bán thân nuôi miệng sao?”
“Bốp!”
Không hề lên tiếng, Vân Khánh chỉ lạnh lùng thẳng tay cho Hải Anh một cái bạt tai.
“Mày…” Cô ta rít lên.
Không chút do dự,Vân Khánh tát thêm hai cái nữa lên mặt cô ta. Rồi cô nắm lấy tóc cô ta, gần từng chữ.
“Nên nhớ, mày mới là con hoang, còn mẹ mày là tiểu tam. Nhớ cho kỹ vào. Tao không hiền như mẹ tao, để chúng mày bắt nạt đầu” .
Hải Anh tái xanh mặt mũi, cố giằng ra, nhưng
càng giằng da đầu càng tê buốt, cô ta phải lom khom đứng, nghiến răng nghiến lợi.
“Bọn mày, cứu tao!”
Vân Khánh trừng mắt nhìn xung quanh, nhìn dáng vẻ dữ tợn của cô, bọn họ hơi chùn bước, không dám tiến lên. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một đám anh hùng bàn phím, hung hãn trên mạng mà thôi, nhưng khi gặp người thật thì đâu dám ầm 1 quá.
Cô chỉ tay, dằn mặt từng người.
“Nhớ cho tôi, nó là đứa con hoang, mẹ nó là tiểu tam phá hoại gia đình người khác. Nhân cách rách nát như nhau. Bây giờ ông ta chết rồi, chẳng phải mẹ con mày đều đang ở ngoài đường sao?” Cô cười khẩy. “Ngại quá, hiện giờ biệt thự nhà họ Nguyễn lại đang trong tay tao. Nếu mẹ con mày ở trong căn chung cư bé tí ấy chật chội quá, tao có thể bố thí cho ở trong phòng giúp việc.”.
Nói rồi Vân Khánh phủi phủi tay, bỏ đi. Hải Anh đứng sau tức đến giậm chân. Cô ta rít lên từng hồi. Thật là nhục nhã mà, kéo hội chị em đến bắt nạt Vân Khánh, vậy mà ngược lại bị thua thê thảm.
“Bộp bộp bộp.”
Tiếng vỗ tay vang lên, thu hút mọi ánh nhìn. Đứng cách đó không xa, một người đàn ông cao ráo, gương mặt đẹp hút hồn, trên người mặc bộ
vest cắt may tinh tế, anh nhàn nhã dựa vào xe, vỗ tay.
“Trần Minh Viễn, đúng là Trần Minh Viễn.”
Những tiếng kêu khe khẽ vang lên. Bọn họ tưởng mình hoa mắt rồi, không ngờ đúng là Trần Minh Viễn đang đứng đó.Vân Khánh cũng vô cùng bất ngờ, nhưng vừa hay, đời đã cho cô vai, tội gì mà không diễn?
Lắc mình một cái,Vân Khánh lập tức nhập vai, mỉm cười ngọt ngào đi đến níu lấy tay Minh Viễn, nũng nịu gọi.
“Sao anh lại rảnh rỗi tới đón em thế?”
Minh Viễn cũng rất phối hợp, đưa tay xoa đầu có đầy cưng chiều.
“Thế nào, hôm nay đi học ổn chứ?” “Vâng.”
Vân Khánh nghiêng người, ôm lấy tay Minh Viễn. Ánh mắt anh hơi tối lại, anh mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế phụ. Rồi anh vòng qua đầu xe, trở về ghế lái, khởi động xe rời đi.
Tất cả những người có mặt ở sân trường, bao gồm cả Hải Anh hai má sưng đỏ, mái tóc bù xù đều trận mắt há mồm nhìn theo chiếc xe sang trọng rời đi. Bọn họ không nhìn nhầm, đó chính xác là Trần Minh Viễn, người đàn ông độc thân.
TIL
trong truyền thuyết.Vậy mà hôm nay anh lại đến tận trường đại học đón Vân Khánh.
Ngay lập tức, cả sân trường như bùng nổ, mọi người vội vàng đăng bài, gửi tin nhắn, chỉ vài giây sau, tin tức Vân Khánh thực sự được Trần Minh Viễn bao nuôi đã loang rộng như vết dầu trên mặt biển. Tất cả các diễn đàn lập tức bùng nổ, hàng trăm bài viết, mấy trăm ngàn bình luận tới tấp.
Hình ảnh bọn họ khoác tay nhau ở sân trường, hình ảnh và thông tin của Vân Khánh lập tức được tung lên mạng, tạo thành tin sốt dẻo nhất trong ngày.
Còn ở trong xe, Minh Viễn hơi mỉm cười. “Định trả công tôi thế nào? Vân Khánh gãi gãi cằm.
“Cảm ơn anh, hôm nay tôi lại nấu cơm cho anh, được chứ?”
Minh Viễn nhướng mày, rồi gật đầu, xem như đã đồng ý.Vân Khánh không thích ồn ào, chuyện. hôm nay đều do vô tình mà thành. Đây đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Cô vốn muốn im lặng rời khỏi lớp học, là do Hải Anh cố ý gây sự.
Cô ta và mẹ cô ta giống y như nhau, đều cùng là loại người vừa ăn cướp vừa la làng. Trước đây mẹ Vân Khánh là tiểu thư đài các, có giáo dục, bà cũng là người yêu nghệ thuật nên tâm hồn mong
manh, nhạy cảm, thích thu mình lại hơn là phản kháng. Khi biết được sự thật người đàn ông bà yêu phản bội, bà lập tức bỏ đi mà không hề níu kéo. Bà cũng chẳng tranh đoạt tài sản làm gì. Mẹ của cô là mẫu người hơi xa rời thực tế, bà sống trong ảo mộng nhiều hơn.
Nhưng Vân Khánh thì khác, cô có thể không hại người, nhưng không đồng nghĩa với việc cô không biết phản kháng. Nếu có kẻ dám bước đến xúc phạm cô và mẹ cô như Hải Anh, cô sẽ không ngần ngại tặng cho cô ta một bài học nhớ đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.