Chương 47: Dấu vết để lại
Bộ Nguyệt Thiển Trang
11/03/2024
“Đây là giá y của tiểu thư Tống gia!”
Nhạc Ngưng kinh ngạc, hôm đó nàng đứng ở rất gần nên nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Nhạc Thanh nhìn giá y đỏ thẫm trong tay, ánh mắt trở nên lạnh băng, nhưng có Tần Hoan đứng ở đây nên hắn không tiện ném giá y xuống, đành phải nghểnh cổ lên nói, “Giá y của nàng ta sao lại xuất hiện ở đây?”
Giọng nói Nhạc Thanh lạc đi nhưng ánh mắt lại rơi lên trên người Tần Hoan.
Tất cả mọi người đều đang nhìn giá y trên tay hắn, chỉ có Tần Hoan là đã bước đến bên rìa vườn hoa, đích thân nàng cầm một ngọn đèn, đang cúi đầu tìm tòi gì đó trong bụi hoa.
Nhưng nàng đang mặc váy, một tay cầm đèn một tay nâng váy nên đi lại cực kỳ bất tiện.
Đột nhiên đèn trong tay Tần Hoan bị một bàn tay đến giành lấy...
Tần Hoan ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt phượng sâu thẳm của Yến Trì.
Bốn mắt nhìn nhau, dáng vẻ Yến Trì sừng sững như núi đứng bất động. Tần Hoan mím môi không dám nói gì, một tay nhấc váy còn một tay đẩy đám hoa hồng ra tìm tòi, đôi mắt nàng sáng như ánh đuốc...
“Có khi nào là hồn nhập vào giá y?” Giang thị rốt cuộc cũng chỉ là phụ nhân, cho dù thờ phụng Phật pháp nhưng lại tin vào quỷ thần, “Ngày trước ta có nghe nói con người sau khi chết đi nếu muốn trở lại dương gian thì đa phần sẽ nhập hồn mình vào những đồ vật quen thuộc bên mình. Hôm đó Tống tiểu thư chết khi vẫn mặc giá y, có lẽ, có lẽ là muốn trách tội Hầu phủ chúng ta...”
“Phu nhân, đâu ra mấy chuyện thần thần quỷ quỷ? Bà không nghe Cửu cô nương nói sao, khả năng lớn là người làm.”
Bị Nhạc Quỳnh nói như vậy nên sắc mặt Giang thị hơi trấn tĩnh lại, sau đó nhìn về Phục Linh đang tim đập thình thịch đứng bên cạnh, “Nha đầu, ngươi kể lại xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Hốc mắt Phục Linh ửng đỏ, giọng nói run rẩy, “Lúc phu nhân vừa đi thì tiểu thư và nô tỳ nói chuyện một lúc. Đột nhiên nô tỳ nhìn thấy tiểu thư Tống gia đứng ở bên ngoài, ngoài cửa tối đen, nhưng toàn thân nàng mặc giá y đỏ thẫm trông rất đáng sợ, cũng không biết là đã đứng ở đó từ bao giờ. Giá y nàng mặc rất chỉn chu, hai tay xếp ở phía trước người, dáng đứng uyển chuyển nhìn giống hệt như người còn đang sống, nhưng nàng, nàng giống hệt lúc ở trong kiệu, không có... không có đầu...”
Phục Linh nói xong lại sợ hãi trở lại, ngay cả Giang thị và Nhạc Ngưng tưởng tượng theo lời nàng nói thì cũng không nhịn được mà lạnh buốt sống lưng. Phục Linh đang định nói tiếp thì Tần Hoan đã xoay người lại từ trong góc vườn hoa, “Hầu gia, xin người nhìn xem...”
Nhạc Quỳnh tiến lên phía trước, thấy Tần Hoan chỉ tay về phía vườn hoa trước mặt, “Người đó cực kỳ cẩn thận, dường như không lưu lại dấu chân, nhưng Hầu gia nhìn xem, hoa ở chỗ này đã héo rồi, nhưng cánh hoa lại cùng rơi về một hướng chứ không rơi thẳng xuống đất, nhất định là trong lúc vội vàng người đó đã vô tình chạm vào, còn có chỗ này...”
Tần Hoan chỉ lên mái ngói trên bức tường phía sau, “Rêu ở chỗ này có hai vết hằn, giống như là dùng chân giẫm lên.”
Hoa hồng trong vườn đang ở cuối mùa, là lúc hoa nở rực rỡ nhất, có rất nhiều cánh hoa rụng xuống vướng lại trên cành. Hiện tại cũng sắp đến lúc hoa tàn hết rồi nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp vườn lại chưa thấy bông hoa nào héo tàn hoàn toàn cả, chỉ có mấy cây chỗ Tần Hoan chỉ kia hoa lại rụng trụi lủi trơ lại cành, giống như bị người ta cố tình ngắt xuống, thế nhưng toàn bộ cánh hoa lại rơi về cùng một hướng.
Ngay trước mặt nàng là tường sau của Mai viên, bình thường không có ai đến đây quét dọn nên khắp trên mái ngói mới phủ đầy rêu xanh, nhưng lại có hai dấu vết giống như là bị người ta giẫm lên.
Phàm là đã có chuyện phát sinh thì chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết. Tần Hoan nói xong lại nhìn về Yến Trì, “Thế tử Điện hạ có nhìn ra dấu vết này là lưu lại như thế nào không?”
Yến Trì không ngờ Tần Hoan lại hỏi hắn, hắn nheo đôi mắt phượng, đáy mắt ánh lên một tia sáng nhàn nhạt, “Mái tường này không cao, người biết võ công chỉ nhảy một cái là có thể trèo qua được, người bình thường tập võ cũng đều có thể làm được.”
Tần Hoan quay đầu nhìn về phía Nhạc Quỳnh, “Hầu gia, việc này nhất định là do người là, bất luận vì sao mà người này lại phải giả dạng tới đây làm chuyện như vậy thì chuyện này cũng liên quan đến án tử của tiểu thư Tống gia.”
Hơi ngừng lại Tần Hoan lại nhìn về phía Nhạc Thanh, “Nhị công tử có thể xem xét giá y cùng ta không?”
Đương nhiên Nhạc Thanh đồng ý, hắn bước lên phía trước trải giá y lên tay mình, hắn lo lắng Tần Hoan sợ hãi nên cũng không trực tiếp đưa đến, chỉ giơ lên cho Tần Hoan thuận tiện xem xét. Tần Hoan cũng thấy như thế tiện hơn nên lật qua lật lại trên tay hắn.
Yến Trì cầm đèn đứng bên cạnh nét mặt hơi tối xuống, đôi mắt phượng cũng khẽ nheo lại.
Xem xét một hồi, Tần Hoan thấy giá y này còn mới tinh, thoang thoảng một mùi đàn hương, dễ nhận thấy là xông hương xong vẫn chưa lấy ra mặc. Lại xem một lúc nữa bỗng nhiên Tần Hoan phát hiện ở cổ tay áo bên trái có một chấm tròn màu đen lờ mờ.
Giá y đỏ thẫm lộng lẫy hoa lệ, nguyên liệu tạo ra cũng đều là thượng phẩm, vậy thì tại sao trên cổ tay áo lại có thể có khuyết điểm như vậy?
Nhìn cẩn thận lại Tần Hoan càng kinh ngạc khi phát hiện ra bên cạnh chấm đen kia lại có một sợi vải bị xước ra dài khoảng nửa tấc. Bất kể là chấm đen hay sợi vải, nếu như không cẩn thận nhìn sát vào thì cũng cực kỳ khó phát hiện.
“Cửu cô nương, làm sao vậy?” Nhạc Thanh đứng gần nàng nhất, hắn khẽ hỏi một câu.
Tần Hoan nghĩ mãi không hiểu chấm đen này từ đâu mà có, sau đó lại lật ra kiểm tra những nơi khác nhưng không tìm thấy gì nữa, nàng lắc lắc đầu nhìn về phía Nhạc Quỳnh, “Xin hỏi Hầu gia, sau khi xảy ra chuyện thì tiểu thư Tống gia được mang đi chỗ nào? Giá y của nàng ở đâu?”
Nhạc Quỳnh tập trung ánh mắt, “Tiểu thư Tống gia được mang đến nghĩa trang, giá y vẫn còn đang mặc trên người nàng.”
Giá y vẫn còn đang mặc trên người Tống Nhu? Vậy bộ giá y này từ đâu mà đến?
Tần Hoan cụp mắt, ngay sau đó bỗng nhiên nói, “Có bao nhiêu người đưa dâu của Tống gia còn ở lại Hầu phủ? Ta đoán khả năng lớn là bọn họ chuẩn bị cho Tống Nhu 2 bộ giá y, bộ này có thể là được mang vào phủ cùng với những hòm của hồi môn.”
Tống thị chính là quý tộc ở kinh thành, Tống Nhu lại gả đi xa nên để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn dọc đường, bọn họ phải chuẩn bị 2 bộ giá y thì cũng không có gì lấy làm lạ.
Yến Trì thấy Tần Hoan buông giá y ra lùi ra sau cách Nhạc Thanh 2 bước mới thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía tường sau viện, “Mặt sau bức tường này là chỗ nào?”
Nhạc Thanh vội trả lời, “Mặt sau là tây hoa viên trong phủ, cũng rất gần với kính hồ.”
Nghe thấy lời này là biết chỗ đó có rất nhiều người thường xuyên qua lại. Trong lòng Tần Hoan hiểu ý của Yến Trì, nàng hơi trầm ngâm nhìn Nhạc Quỳnh nói, “Tần Hoan không biết án tử của tiểu thư Tống gia như thế nào, có điều đã có giá y ở đây nên việc này liên quan rất lớn đến người của Tống Quốc công phủ, nghe nói đội đưa dâu đều ở lại đây, trong đó người biết võ công là kẻ đáng nghi nhất. Mặt khác Hầu gia có thể đi hỏi một chút xem các nàng có chuẩn bị bộ giá y thứ 2 hay không, nếu thật sự là có thì xem bộ giá y đó đang ở đâu...”
Nhạc Quỳnh sa sầm, “Án tử của tiểu thư Tống gia bên kia Tri phủ Đại nhân vẫn không tra ra manh mối nào, có điều cũng không ngờ được trong phủ lại xảy ra chuyện này. Ta lập tức truyền tin để mời Tri phủ Đại nhân qua đây một chuyến, chuyện này có lẽ sẽ có lợi cho điều tra của hắn.“.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Tần Hoan cũng nghĩ như vậy, Nhạc Quỳnh lại hỏi, “Cửu cô nương vừa rồi nhất định đã sợ hãi, liệu có chỗ nào không khỏe không?”
Tần Hoan vội lắc đầu rồi nhìn thoáng qua Phục Linh ở cách đó không xa, “Chỉ có Phục Linh có hơi hoảng sợ, Tần Hoan không sao, Hầu gia đừng lo.” Dừng lại một chút, Tần Hoan cười khổ nói, “Chỉ là không biết vì sao lại đến Mai viên dọa nạt...”
Sắc mặt Nhạc Quỳnh cũng nặng nề, cái chết của Tống Nhu không có chút liên quan gì đến Tần Hoan cả, người này là muốn làm gì?
Tạm thời thì mấy chuyện không ngờ tới vẫn còn rất nhiều, Nhạc Quỳnh quay người lại dặn dò Nhạc Giá, “Lập tức đi truyền tin cho Tri phủ Đại nhân, mời ông ấy đến đây một chuyến, rồi lại phái người trong phủ đi lục soát một vòng, xem xem có ai khả nghi hay không.”
Nhạc Giá đáp lời rồi lập tức rời đi, Nhạc Quỳnh lại quay sang nhìn Tần Hoan áy náy, “Mời Cửu cô nương đến đây chỉ vì bệnh của mẫu thân, hiện tại lại khiến cho Cửu cô nương bị hoảng sợ, chúng ta rất có lỗi với Cửu cô nương...”
Tần Hoan vội vàng khom người, “Hầu gia nói quá lời.” Nói xong nàng lại liếc nhìn Phục Linh vẫn đang đỏ mắt, “Có điều tối nay chắc là không ngủ lại được nữa, không biết trong phủ còn có chỗ ở nào khác không?”
Tần Hoan còn có thể bình tĩnh trở lại thế nhưng Phục Linh đã bị dọa cho ngây ngốc, nàng còn lo lắng Phục Linh sợ quá lại sinh bệnh, mà Mai viên cũng không còn an toàn nữa, tốt nhất tối nay nên đổi chỗ ở. Tần Hoan vừa dứt lời thì Nhạc Ngưng bước đến, “Đi qua chỗ ta ở!”
Giang thị cũng đi qua nói, “Chỗ Ngưng nhi có một noãn các có thể nghỉ tạm, chỉ sợ Hoan nhi thấy chật chội...”
Tần Hoan nhìn ánh mắt sáng ngời của Nhạc Ngưng, nàng khẽ cười, “Sao lại chật chội, như vậy còn quấy rầy quận chúa rồi!”
Nhạc Ngưng lắc đầu, “Đương nhiên phải đến chỗ ta rồi.”
Nhạc Quỳnh nghe vậy cũng hài lòng, sau đó lại nghiêm nghị dặn dò Nhạc Thanh, “Cho người đến trông coi Mai viên, chờ Cửu cô nương rời đi rồi thì lục soát thêm lần nữa, xem xem có dị thường nào khác không. Giá y này giữ lại chờ Tri phủ Đại nhân đến.”
Nhạc Thanh vâng lời, Nhạc Quỳnh nhìn sang Yến Trì và Tần Hoan, “Hiện tại đã muộn rồi, trên người Điện hạ còn có thương tích ko tiện dính vào rắc rối, Cửu cô nương cũng nên nghỉ ngơi, con yên tâm, việc này chắc chắn sẽ không để con bị cuốn vào. Chờ khi nào Tri phủ Đại nhân định án rồi sẽ lại cho con một câu trả lời thỏa đáng.”
Dù sao thì cũng là án mạng, lại còn quá dã man đáng sợ, chuyện này truyền ra ngoài không tránh khỏi nhắc đến mấy chuyện thần thần quỷ quỷ. Bên ngoài bàn tán về An Dương Hầu phủ thì không tính, thế nhưng không nên để Tần Hoan cũng dính đến chuyện này.
Tần Hoan hiểu ý tốt của Nhạc Quỳnh, hành lễ rồi nói, “Hầu gia suy xét chu toàn, đa tạ Hầu gia.”
Việc này vốn là An Dương Hầu phủ liên lụy đến Tần Hoan, nên Nhạc Quỳnh không dám nhận câu đa tạ này của Tần Hoan, ông vội vàng bảo Nhạc Ngưng dẫn Tần Hoan về viện mình nghỉ ngơi. Tần Hoan cúi người thi lễ rồi dẫn Phục Linh cùng rời đi.
Nếu không ở lại viện này nữa thì Tần Hoan cũng phải mang những vật nàng sử dụng hai ngày nay theo, cùng với lễ vật mà Giang thị tặng nàng. Phục Linh đang thu dọn thì Tần Hoan nhìn sang phía cửa suy nghĩ sâu xa.
Nhạc Ngưng đứng bên ngoài chờ nàng, thấy sắc mặt nàng như vậy liền đi vào, “Làm sao thế?”
Tần Hoan chau mày, hất hàm chỉ về phía cửa sau, “Lúc ấy ta và Phục Linh đứng ở đây nhìn thấy, bọn ta thấy người đó không có đầu, sau đó ta lại suy nghĩ người đó là làm thế nào...”
Tần Hoan đang nói bỗng nhiên bóng dáng Nhạc Thanh xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Hắn đang sai khiến hạ nhiên điều tra vườn hoa ở phía sau, bộ giá y đỏ tươi vẫn đang được hắn cầm nguyên trên tay. Cũng không biết có phải hắn cầm lâu quen rồi không, tự nhiên nỗi chán ghét trong lòng hắn tiêu tan hết, hắn lại học Tần Hoan giơ giá y lên ngang tầm mắt nhìn qua nhìn lại.
Nhạc Ngưng chướng mắt, “Nhị ca...”
Tiếng gọi này khiến Nhạc Thanh quay đầu lại theo bản năng, vì bất thình lình nên hắn chỉ quay đầu lại thôi chứ không buông giá y trên tay xuống. Hốc mắt Tần Hoan co rút lại, “Người đến đây thân cao 6 thước, là nam nhân!”
Tần Hoan hơi ngừng lại rồi thâm trầm nói tiếp, “Còn là một nam nhân thuận tay trái.”
Nhạc Ngưng kinh ngạc, hôm đó nàng đứng ở rất gần nên nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Nhạc Thanh nhìn giá y đỏ thẫm trong tay, ánh mắt trở nên lạnh băng, nhưng có Tần Hoan đứng ở đây nên hắn không tiện ném giá y xuống, đành phải nghểnh cổ lên nói, “Giá y của nàng ta sao lại xuất hiện ở đây?”
Giọng nói Nhạc Thanh lạc đi nhưng ánh mắt lại rơi lên trên người Tần Hoan.
Tất cả mọi người đều đang nhìn giá y trên tay hắn, chỉ có Tần Hoan là đã bước đến bên rìa vườn hoa, đích thân nàng cầm một ngọn đèn, đang cúi đầu tìm tòi gì đó trong bụi hoa.
Nhưng nàng đang mặc váy, một tay cầm đèn một tay nâng váy nên đi lại cực kỳ bất tiện.
Đột nhiên đèn trong tay Tần Hoan bị một bàn tay đến giành lấy...
Tần Hoan ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt phượng sâu thẳm của Yến Trì.
Bốn mắt nhìn nhau, dáng vẻ Yến Trì sừng sững như núi đứng bất động. Tần Hoan mím môi không dám nói gì, một tay nhấc váy còn một tay đẩy đám hoa hồng ra tìm tòi, đôi mắt nàng sáng như ánh đuốc...
“Có khi nào là hồn nhập vào giá y?” Giang thị rốt cuộc cũng chỉ là phụ nhân, cho dù thờ phụng Phật pháp nhưng lại tin vào quỷ thần, “Ngày trước ta có nghe nói con người sau khi chết đi nếu muốn trở lại dương gian thì đa phần sẽ nhập hồn mình vào những đồ vật quen thuộc bên mình. Hôm đó Tống tiểu thư chết khi vẫn mặc giá y, có lẽ, có lẽ là muốn trách tội Hầu phủ chúng ta...”
“Phu nhân, đâu ra mấy chuyện thần thần quỷ quỷ? Bà không nghe Cửu cô nương nói sao, khả năng lớn là người làm.”
Bị Nhạc Quỳnh nói như vậy nên sắc mặt Giang thị hơi trấn tĩnh lại, sau đó nhìn về Phục Linh đang tim đập thình thịch đứng bên cạnh, “Nha đầu, ngươi kể lại xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Hốc mắt Phục Linh ửng đỏ, giọng nói run rẩy, “Lúc phu nhân vừa đi thì tiểu thư và nô tỳ nói chuyện một lúc. Đột nhiên nô tỳ nhìn thấy tiểu thư Tống gia đứng ở bên ngoài, ngoài cửa tối đen, nhưng toàn thân nàng mặc giá y đỏ thẫm trông rất đáng sợ, cũng không biết là đã đứng ở đó từ bao giờ. Giá y nàng mặc rất chỉn chu, hai tay xếp ở phía trước người, dáng đứng uyển chuyển nhìn giống hệt như người còn đang sống, nhưng nàng, nàng giống hệt lúc ở trong kiệu, không có... không có đầu...”
Phục Linh nói xong lại sợ hãi trở lại, ngay cả Giang thị và Nhạc Ngưng tưởng tượng theo lời nàng nói thì cũng không nhịn được mà lạnh buốt sống lưng. Phục Linh đang định nói tiếp thì Tần Hoan đã xoay người lại từ trong góc vườn hoa, “Hầu gia, xin người nhìn xem...”
Nhạc Quỳnh tiến lên phía trước, thấy Tần Hoan chỉ tay về phía vườn hoa trước mặt, “Người đó cực kỳ cẩn thận, dường như không lưu lại dấu chân, nhưng Hầu gia nhìn xem, hoa ở chỗ này đã héo rồi, nhưng cánh hoa lại cùng rơi về một hướng chứ không rơi thẳng xuống đất, nhất định là trong lúc vội vàng người đó đã vô tình chạm vào, còn có chỗ này...”
Tần Hoan chỉ lên mái ngói trên bức tường phía sau, “Rêu ở chỗ này có hai vết hằn, giống như là dùng chân giẫm lên.”
Hoa hồng trong vườn đang ở cuối mùa, là lúc hoa nở rực rỡ nhất, có rất nhiều cánh hoa rụng xuống vướng lại trên cành. Hiện tại cũng sắp đến lúc hoa tàn hết rồi nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp vườn lại chưa thấy bông hoa nào héo tàn hoàn toàn cả, chỉ có mấy cây chỗ Tần Hoan chỉ kia hoa lại rụng trụi lủi trơ lại cành, giống như bị người ta cố tình ngắt xuống, thế nhưng toàn bộ cánh hoa lại rơi về cùng một hướng.
Ngay trước mặt nàng là tường sau của Mai viên, bình thường không có ai đến đây quét dọn nên khắp trên mái ngói mới phủ đầy rêu xanh, nhưng lại có hai dấu vết giống như là bị người ta giẫm lên.
Phàm là đã có chuyện phát sinh thì chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết. Tần Hoan nói xong lại nhìn về Yến Trì, “Thế tử Điện hạ có nhìn ra dấu vết này là lưu lại như thế nào không?”
Yến Trì không ngờ Tần Hoan lại hỏi hắn, hắn nheo đôi mắt phượng, đáy mắt ánh lên một tia sáng nhàn nhạt, “Mái tường này không cao, người biết võ công chỉ nhảy một cái là có thể trèo qua được, người bình thường tập võ cũng đều có thể làm được.”
Tần Hoan quay đầu nhìn về phía Nhạc Quỳnh, “Hầu gia, việc này nhất định là do người là, bất luận vì sao mà người này lại phải giả dạng tới đây làm chuyện như vậy thì chuyện này cũng liên quan đến án tử của tiểu thư Tống gia.”
Hơi ngừng lại Tần Hoan lại nhìn về phía Nhạc Thanh, “Nhị công tử có thể xem xét giá y cùng ta không?”
Đương nhiên Nhạc Thanh đồng ý, hắn bước lên phía trước trải giá y lên tay mình, hắn lo lắng Tần Hoan sợ hãi nên cũng không trực tiếp đưa đến, chỉ giơ lên cho Tần Hoan thuận tiện xem xét. Tần Hoan cũng thấy như thế tiện hơn nên lật qua lật lại trên tay hắn.
Yến Trì cầm đèn đứng bên cạnh nét mặt hơi tối xuống, đôi mắt phượng cũng khẽ nheo lại.
Xem xét một hồi, Tần Hoan thấy giá y này còn mới tinh, thoang thoảng một mùi đàn hương, dễ nhận thấy là xông hương xong vẫn chưa lấy ra mặc. Lại xem một lúc nữa bỗng nhiên Tần Hoan phát hiện ở cổ tay áo bên trái có một chấm tròn màu đen lờ mờ.
Giá y đỏ thẫm lộng lẫy hoa lệ, nguyên liệu tạo ra cũng đều là thượng phẩm, vậy thì tại sao trên cổ tay áo lại có thể có khuyết điểm như vậy?
Nhìn cẩn thận lại Tần Hoan càng kinh ngạc khi phát hiện ra bên cạnh chấm đen kia lại có một sợi vải bị xước ra dài khoảng nửa tấc. Bất kể là chấm đen hay sợi vải, nếu như không cẩn thận nhìn sát vào thì cũng cực kỳ khó phát hiện.
“Cửu cô nương, làm sao vậy?” Nhạc Thanh đứng gần nàng nhất, hắn khẽ hỏi một câu.
Tần Hoan nghĩ mãi không hiểu chấm đen này từ đâu mà có, sau đó lại lật ra kiểm tra những nơi khác nhưng không tìm thấy gì nữa, nàng lắc lắc đầu nhìn về phía Nhạc Quỳnh, “Xin hỏi Hầu gia, sau khi xảy ra chuyện thì tiểu thư Tống gia được mang đi chỗ nào? Giá y của nàng ở đâu?”
Nhạc Quỳnh tập trung ánh mắt, “Tiểu thư Tống gia được mang đến nghĩa trang, giá y vẫn còn đang mặc trên người nàng.”
Giá y vẫn còn đang mặc trên người Tống Nhu? Vậy bộ giá y này từ đâu mà đến?
Tần Hoan cụp mắt, ngay sau đó bỗng nhiên nói, “Có bao nhiêu người đưa dâu của Tống gia còn ở lại Hầu phủ? Ta đoán khả năng lớn là bọn họ chuẩn bị cho Tống Nhu 2 bộ giá y, bộ này có thể là được mang vào phủ cùng với những hòm của hồi môn.”
Tống thị chính là quý tộc ở kinh thành, Tống Nhu lại gả đi xa nên để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn dọc đường, bọn họ phải chuẩn bị 2 bộ giá y thì cũng không có gì lấy làm lạ.
Yến Trì thấy Tần Hoan buông giá y ra lùi ra sau cách Nhạc Thanh 2 bước mới thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía tường sau viện, “Mặt sau bức tường này là chỗ nào?”
Nhạc Thanh vội trả lời, “Mặt sau là tây hoa viên trong phủ, cũng rất gần với kính hồ.”
Nghe thấy lời này là biết chỗ đó có rất nhiều người thường xuyên qua lại. Trong lòng Tần Hoan hiểu ý của Yến Trì, nàng hơi trầm ngâm nhìn Nhạc Quỳnh nói, “Tần Hoan không biết án tử của tiểu thư Tống gia như thế nào, có điều đã có giá y ở đây nên việc này liên quan rất lớn đến người của Tống Quốc công phủ, nghe nói đội đưa dâu đều ở lại đây, trong đó người biết võ công là kẻ đáng nghi nhất. Mặt khác Hầu gia có thể đi hỏi một chút xem các nàng có chuẩn bị bộ giá y thứ 2 hay không, nếu thật sự là có thì xem bộ giá y đó đang ở đâu...”
Nhạc Quỳnh sa sầm, “Án tử của tiểu thư Tống gia bên kia Tri phủ Đại nhân vẫn không tra ra manh mối nào, có điều cũng không ngờ được trong phủ lại xảy ra chuyện này. Ta lập tức truyền tin để mời Tri phủ Đại nhân qua đây một chuyến, chuyện này có lẽ sẽ có lợi cho điều tra của hắn.“.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Tần Hoan cũng nghĩ như vậy, Nhạc Quỳnh lại hỏi, “Cửu cô nương vừa rồi nhất định đã sợ hãi, liệu có chỗ nào không khỏe không?”
Tần Hoan vội lắc đầu rồi nhìn thoáng qua Phục Linh ở cách đó không xa, “Chỉ có Phục Linh có hơi hoảng sợ, Tần Hoan không sao, Hầu gia đừng lo.” Dừng lại một chút, Tần Hoan cười khổ nói, “Chỉ là không biết vì sao lại đến Mai viên dọa nạt...”
Sắc mặt Nhạc Quỳnh cũng nặng nề, cái chết của Tống Nhu không có chút liên quan gì đến Tần Hoan cả, người này là muốn làm gì?
Tạm thời thì mấy chuyện không ngờ tới vẫn còn rất nhiều, Nhạc Quỳnh quay người lại dặn dò Nhạc Giá, “Lập tức đi truyền tin cho Tri phủ Đại nhân, mời ông ấy đến đây một chuyến, rồi lại phái người trong phủ đi lục soát một vòng, xem xem có ai khả nghi hay không.”
Nhạc Giá đáp lời rồi lập tức rời đi, Nhạc Quỳnh lại quay sang nhìn Tần Hoan áy náy, “Mời Cửu cô nương đến đây chỉ vì bệnh của mẫu thân, hiện tại lại khiến cho Cửu cô nương bị hoảng sợ, chúng ta rất có lỗi với Cửu cô nương...”
Tần Hoan vội vàng khom người, “Hầu gia nói quá lời.” Nói xong nàng lại liếc nhìn Phục Linh vẫn đang đỏ mắt, “Có điều tối nay chắc là không ngủ lại được nữa, không biết trong phủ còn có chỗ ở nào khác không?”
Tần Hoan còn có thể bình tĩnh trở lại thế nhưng Phục Linh đã bị dọa cho ngây ngốc, nàng còn lo lắng Phục Linh sợ quá lại sinh bệnh, mà Mai viên cũng không còn an toàn nữa, tốt nhất tối nay nên đổi chỗ ở. Tần Hoan vừa dứt lời thì Nhạc Ngưng bước đến, “Đi qua chỗ ta ở!”
Giang thị cũng đi qua nói, “Chỗ Ngưng nhi có một noãn các có thể nghỉ tạm, chỉ sợ Hoan nhi thấy chật chội...”
Tần Hoan nhìn ánh mắt sáng ngời của Nhạc Ngưng, nàng khẽ cười, “Sao lại chật chội, như vậy còn quấy rầy quận chúa rồi!”
Nhạc Ngưng lắc đầu, “Đương nhiên phải đến chỗ ta rồi.”
Nhạc Quỳnh nghe vậy cũng hài lòng, sau đó lại nghiêm nghị dặn dò Nhạc Thanh, “Cho người đến trông coi Mai viên, chờ Cửu cô nương rời đi rồi thì lục soát thêm lần nữa, xem xem có dị thường nào khác không. Giá y này giữ lại chờ Tri phủ Đại nhân đến.”
Nhạc Thanh vâng lời, Nhạc Quỳnh nhìn sang Yến Trì và Tần Hoan, “Hiện tại đã muộn rồi, trên người Điện hạ còn có thương tích ko tiện dính vào rắc rối, Cửu cô nương cũng nên nghỉ ngơi, con yên tâm, việc này chắc chắn sẽ không để con bị cuốn vào. Chờ khi nào Tri phủ Đại nhân định án rồi sẽ lại cho con một câu trả lời thỏa đáng.”
Dù sao thì cũng là án mạng, lại còn quá dã man đáng sợ, chuyện này truyền ra ngoài không tránh khỏi nhắc đến mấy chuyện thần thần quỷ quỷ. Bên ngoài bàn tán về An Dương Hầu phủ thì không tính, thế nhưng không nên để Tần Hoan cũng dính đến chuyện này.
Tần Hoan hiểu ý tốt của Nhạc Quỳnh, hành lễ rồi nói, “Hầu gia suy xét chu toàn, đa tạ Hầu gia.”
Việc này vốn là An Dương Hầu phủ liên lụy đến Tần Hoan, nên Nhạc Quỳnh không dám nhận câu đa tạ này của Tần Hoan, ông vội vàng bảo Nhạc Ngưng dẫn Tần Hoan về viện mình nghỉ ngơi. Tần Hoan cúi người thi lễ rồi dẫn Phục Linh cùng rời đi.
Nếu không ở lại viện này nữa thì Tần Hoan cũng phải mang những vật nàng sử dụng hai ngày nay theo, cùng với lễ vật mà Giang thị tặng nàng. Phục Linh đang thu dọn thì Tần Hoan nhìn sang phía cửa suy nghĩ sâu xa.
Nhạc Ngưng đứng bên ngoài chờ nàng, thấy sắc mặt nàng như vậy liền đi vào, “Làm sao thế?”
Tần Hoan chau mày, hất hàm chỉ về phía cửa sau, “Lúc ấy ta và Phục Linh đứng ở đây nhìn thấy, bọn ta thấy người đó không có đầu, sau đó ta lại suy nghĩ người đó là làm thế nào...”
Tần Hoan đang nói bỗng nhiên bóng dáng Nhạc Thanh xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Hắn đang sai khiến hạ nhiên điều tra vườn hoa ở phía sau, bộ giá y đỏ tươi vẫn đang được hắn cầm nguyên trên tay. Cũng không biết có phải hắn cầm lâu quen rồi không, tự nhiên nỗi chán ghét trong lòng hắn tiêu tan hết, hắn lại học Tần Hoan giơ giá y lên ngang tầm mắt nhìn qua nhìn lại.
Nhạc Ngưng chướng mắt, “Nhị ca...”
Tiếng gọi này khiến Nhạc Thanh quay đầu lại theo bản năng, vì bất thình lình nên hắn chỉ quay đầu lại thôi chứ không buông giá y trên tay xuống. Hốc mắt Tần Hoan co rút lại, “Người đến đây thân cao 6 thước, là nam nhân!”
Tần Hoan hơi ngừng lại rồi thâm trầm nói tiếp, “Còn là một nam nhân thuận tay trái.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.