Chương 43: Hoài nghi
Bộ Nguyệt Thiển Trang
11/03/2024
“Phu nhân và Cửu cô nương đến rồi!”
Dương Tịch bẩm báo một tiếng, mọi người trong phòng đều nhìn ra cửa.
Mặc dù Yến Trì dùng thân phận tiểu bối đến chúc mừng nhưng vẫn chính là Thế tử của Thân vương, thân phận chắc chắn tôn quý, đừng nói là Giang thị, ngay cả Nhạc Quỳnh cũng không dám xem nhẹ. Lúc Tần Hoan đến thì Nhạc Quỳnh, Nhạc Giá, Nhạc Ngưng, ngay cả Ngụy Ngôn Chi cũng đã đến đây.
Nhạc Thanh cúi đầu, “Mẫu thân...”
Giang thị nổi giận nhìn hắn, “Suốt ngày chỉ biết gây chuyện!”
Nói xong nhìn người trong phòng một vòng, thấy Nhạc Quỳnh đứng bên cửa sổ liền vội vàng đi đến nói, “Điện hạ thế nào rồi?”
Nhạc Quỳnh nhíu mày, không trả lời ngay mà nhìn về phía Tần Hoan ở phía sau, “Cửu cô nương, đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, xin cô nương vào xem thương thế cho Thế tử Điện hạ.”
Lòng Giang thị trĩu nặng, ánh mắt Tần Hoan cũng nghiêm trọng hẳn lên.
Tần Hoan khẽ hành lễ, “Tần Hoan tuân mệnh.”
Nói xong, Nhạc Thanh bước lên phía trước, “Cửu cô nương, mời đi bên này...”
Nhạc Thanh đầy tự trách và day dứt, dẫn Tần Hoan đi vào trong nội thất. Chỗ này tên là Tùng viên, là nơi ở của Yến Trì trong Hầu phủ, bố trí cũng cực kỳ cao quý nhưng lại tao nhã. Đi đến cửa thì Nhạc Thanh khom người với Tần Hoan, “Cửu cô nương, Điện hạ là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, tất cả xin nhờ vào Cửu cô nương.”
Tần Hoan gật đầu, thấy Nhạc Thanh không hề đi vào mà hắn chỉ cười khổ một tiếng, “Điện hạ bị thương nhưng chỉ để phụ thân đến xem, không biết vì sao phụ thân lại không cho bọn ta vào trong quấy rầy, có khi là cực kỳ nghiêm trọng...”
Nhạc Thanh càng nói thì sắc mặt càng khổ sở, hắn vừa trả qua một kiếp, không hề nghĩ đến giờ lại làm Yến Trì bị thương!
Tần Hoan gật đầu, cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong. Bạch Phong trầm ngâm, cung kính gật đầu, “Cửu cô nương, Thế tử Điện hạ đã đợi người lâu rồi, mời...”
Đáy lòng Tần Hoan tràn lên một cảm giác kỳ dị, đang định đi vào thì bỗng nhiên Bạch Phong lại nhìn về phía Phục Linh đang đi phía sau.
“Cửu cô nương, Thế tử Điện hạ chỉ mời một mình cô nương vào.”
Tần Hoan đang định nhân cơ hội này dạy Phục Linh y thuật, sau này hành y cũng phải dẫn theo Phục Linh, thế nhưng không nghĩ đến Bạch Phong lại ngăn Phục Linh lại. Phục Linh thấy thế lại thở phào nhẹ nhõm, cứ như không phải gặp Yến Trì là một loại ân điển lớn lao.
Tần Hoan liếc mắt trấn an Phục Linh rồi đi vào trong.
Tần Hoan mới đi được một bước Bạch Phong đã đóng cửa lại. Tần Hoan thoáng suy nghĩ sâu sắc, đi vòng qua 6 bức bình phong sơn thủy vào trong phòng, mới đi được vài bước nàng đã chau mày lại.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi.
Đi qua bình phong Tần Hoan liền nhìn thấy được người đang ngồi trên giường ở tít phía trong, dựa cả người vào tường.
Yến Trì vẫn mặc nguyên áo ngoài ngồi dựa ở đầu giường, nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn qua, sắc mặt hắn rất nặng nề, ánh mắt u ám, cánh tay hắn mạnh mẽ gác lên chân, khiến cho người khác có một loại cảm giác chớ có lại gần. Nếu như không phải vì ngửi thấy mùi máu quá nặng thì Tần Hoan có lẽ vẫn nghĩ hắn không hề bị thương.
Tần Hoan bước đến rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến bên cạnh giường, nàng quan sát hắn rồi nói, “Xin Thế tử xoay người lại.”
Yến Trì nhướn mày, “Quả nhiên Cửu cô nương rất thông minh lương thiện.”
Ánh mắt Tần Hoan lướt qua miệng vết thương trên vai hắn, “Ngoại thương trên vai Điện hạ mặc dù có chảy máu nhưng lại là vết thương nhẹ, chắc là vết thương do Nhị công tử gây ra. Thế nhưng trong phòng này đầy mùi máu tươi, Điện hạ nhất định còn vết thương ở chỗ khác, vạt áo trước hay trên đùi Điện hạ đều không có vết máu, mà hiện tại Điện hạ đang dùng lực của eo để dựa vào giường, cho nên... chắc hẳn là trọng thương ở lưng.”
Yến Trì bật cười, hắn ngồi thẳng người lại, mười đầu ngón tay thon dài nhanh nhẹn cởi áo ra.
Bạch Phong canh giữ ở ngoài cửa nên hiện tại bên cạnh giường chỉ có hai người Yến Trì và Tần Hoan, trong phòng yên lặng có thể nghe được tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng Yến Trì sột soạt cởi y phục. Hắn là một nam tử trưởng thành quanh năm chinh chiến sa trường, cởi y phục ở trước mặt Tần Hoan cực kỳ tự nhiên không chút ngại ngùng nào. Thế nhưng Tần Hoan lại không như vậy, nàng là một tiểu cô nương, chỉ sợ còn chưa nhìn thấy thân thể của nam nhân...
“Điện hạ động tác không tiện, để đó cho ta.”
Động tác trên tay Yến Trì chợt ngừng lại, lông mày khẽ run rẩy.
Tần Hoan khẽ xắn tay áo, nghiêng người nắm lấy vạt áo hắn. Đáy mắt Yến Trì mơ hồ hiện lên ý cười, hắn dứt khoát xoay người lại để lộ ra cả mảng lưng đã ướt sũng máu.
Hắn vẫn mặc bộ trường bào cao quý màu đen thêu kỳ lân vàng sậm lúc trưa, hiện tại lại thấm đẫm máu dính chặt vào lưng, người đến gần có lẽ sẽ bị mùi máu nồng nặc làm cho bị sặc.
Tần Hoan cẩn thận nhưng nhanh nhẹn cởi áo bào hắn xuống. Vừa trông thấy vết thương, ngay cả Tần Hoan cũng không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Yến Trì quay lưng về phía Tần Hoan, nghe thấy động tĩnh của nàng thì ánh mắt hơi tối xuống, “Ngươi thấy được cái gì thì cứ nói ra, không cần giấu diếm.”
Giọng nói Yến Trì rất bình tĩnh thoải mái, ánh mắt Tần Hoan lại nặng nề.
Trầm ngâm một lát Tần Hoan mới mở miệng, “Trên người Điện hạ có 2 vết thương, một ở vai trái, miệng vết thương khoảng 1 tấc, thành vết thương phẳng, trên nông dưới sâu, là vết thương của kiếm, hiện tại vết máu còn chưa khô nên đây là vết thương mới. Một vết thương nữa ở phía sau lưng, vết thương kéo dài từ xương bả vai bên trái đến lưng bên phải, miệng vết thương dài khoảng 5 tấc, có một phần đã bắt đầu lành lại nhưng đã nứt ra nhiều lần, có vết máu nâu đỏ, chỗ đã lên vẩy lại sưng đỏ và mưng mủ. Vết thương nông ở hai đầu, còn phần ở giữa bị nứt ra rộng nhất và sâu nhất, có lẽ là vết thương do đao từ nửa tháng trước...”
Tần Hoan nhìn kỹ càng vết thương sau lưng Yến Trì sâu đến tận xương, nói xong những điều này lại nâng mắt, lại bắt gặp ánh mắt chẳng biết đã quay lại đây từ lúc nào của hắn. Ánh mắt hắn vừa thâm trầm lại vừa quyết liệt, giống như dã thú trong bóng tối vươn nanh múa vuốt. Tần Hoan siết chặt tay rồi đứng thẳng người lên.
“Còn gì nữa?” Bốn mắt nhìn nhau, Yến Trì lạnh lùng.
Tần Hoan lại cau mày, “Tần Hoan thân là đại phu, có thể nhìn hơi nhiều rồi.”
Yến Trì vẫn nhìn Tần Hoan, không biết qua bao lâu hắn mới quay đi rồi khẽ 'Ừ' một tiếng.
Giống như lưỡi dao treo trên đỉnh đầu được lấy đi, hô hấp Tần Hoan lúc này mới thuận lợi, nàng ngẩng đầu lên chuẩn bị dụng cụ bắt đầu rửa sạch miệng vết thương và cầm máu cho Yến Trì, nhưng trong lòng nàng vẫn bất an tim đập thình thịch.
Hung thủ gây án đều có động cơ mục đích, người bình thường hành sự cũng có nhân có quả.
Sắc mặt Nhạc Quỳnh rất trầm trọng, ông không cho đám người Nhạc Thanh vào thăm là do biết Yến Trì bị thương nặng?
Nhưng nửa tháng trước Yến Trì vẫn đang trên đường đi đến Cẩm Châu, là ai có thể ra tay nặng như vậy?
Yến Trì 10 tuổi đã tòng quân, đến nay đã được 12 năm, chiến công của hắn hiển hách, người đời đều nói Duệ Thân vương nắm trong tay 10 vạn binh mã Sóc Tây quân đã có người kế tục, nhưng vì sao bỗng nhiên hắn lại phải trở về kinh thành? Sau đó tại sao Hoàng đế lại phái hắn tới Cẩm Châu chúc mừng?
Đại phu chỉ có thể chữa trị vết thương trên xương thịt con người, nhưng trước sự đấu đá tranh giành quyền lực thì Tần Hoan khoanh tay bất lực. Nàng chỉ nhỏ bé như giọt nước trong đại dương, nàng không hiểu và cũng không muốn cuốn vào màn đấu đá nội bộ của mấy người quyền cao chức trọng này, mong mỏi lớn nhất trước mắt của nàng chỉ là có thể sớm ngày quay trở lại kinh thành.
“Ngươi quen biết tiền Đại Lý Tự khanh Thẩm Nghị?”
Yến Trì đột nhiên hỏi, trái tim Tần Hoan chợt treo cao.
“Đương nhiên không quen, chỉ ngẫu nhiên đọc được sách của ông ấy.”
Yến Trì quay đầu lại, ánh mắt sâu như đáy vực, “Vậy bản lãnh mổ nghiệm phá án này của ngươi, chỉ là học được từ trong sách của Thẩm Nghị?”
Tần Hoan căng thẳng, lập tức cảnh giác.
Dương Tịch bẩm báo một tiếng, mọi người trong phòng đều nhìn ra cửa.
Mặc dù Yến Trì dùng thân phận tiểu bối đến chúc mừng nhưng vẫn chính là Thế tử của Thân vương, thân phận chắc chắn tôn quý, đừng nói là Giang thị, ngay cả Nhạc Quỳnh cũng không dám xem nhẹ. Lúc Tần Hoan đến thì Nhạc Quỳnh, Nhạc Giá, Nhạc Ngưng, ngay cả Ngụy Ngôn Chi cũng đã đến đây.
Nhạc Thanh cúi đầu, “Mẫu thân...”
Giang thị nổi giận nhìn hắn, “Suốt ngày chỉ biết gây chuyện!”
Nói xong nhìn người trong phòng một vòng, thấy Nhạc Quỳnh đứng bên cửa sổ liền vội vàng đi đến nói, “Điện hạ thế nào rồi?”
Nhạc Quỳnh nhíu mày, không trả lời ngay mà nhìn về phía Tần Hoan ở phía sau, “Cửu cô nương, đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, xin cô nương vào xem thương thế cho Thế tử Điện hạ.”
Lòng Giang thị trĩu nặng, ánh mắt Tần Hoan cũng nghiêm trọng hẳn lên.
Tần Hoan khẽ hành lễ, “Tần Hoan tuân mệnh.”
Nói xong, Nhạc Thanh bước lên phía trước, “Cửu cô nương, mời đi bên này...”
Nhạc Thanh đầy tự trách và day dứt, dẫn Tần Hoan đi vào trong nội thất. Chỗ này tên là Tùng viên, là nơi ở của Yến Trì trong Hầu phủ, bố trí cũng cực kỳ cao quý nhưng lại tao nhã. Đi đến cửa thì Nhạc Thanh khom người với Tần Hoan, “Cửu cô nương, Điện hạ là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, tất cả xin nhờ vào Cửu cô nương.”
Tần Hoan gật đầu, thấy Nhạc Thanh không hề đi vào mà hắn chỉ cười khổ một tiếng, “Điện hạ bị thương nhưng chỉ để phụ thân đến xem, không biết vì sao phụ thân lại không cho bọn ta vào trong quấy rầy, có khi là cực kỳ nghiêm trọng...”
Nhạc Thanh càng nói thì sắc mặt càng khổ sở, hắn vừa trả qua một kiếp, không hề nghĩ đến giờ lại làm Yến Trì bị thương!
Tần Hoan gật đầu, cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong. Bạch Phong trầm ngâm, cung kính gật đầu, “Cửu cô nương, Thế tử Điện hạ đã đợi người lâu rồi, mời...”
Đáy lòng Tần Hoan tràn lên một cảm giác kỳ dị, đang định đi vào thì bỗng nhiên Bạch Phong lại nhìn về phía Phục Linh đang đi phía sau.
“Cửu cô nương, Thế tử Điện hạ chỉ mời một mình cô nương vào.”
Tần Hoan đang định nhân cơ hội này dạy Phục Linh y thuật, sau này hành y cũng phải dẫn theo Phục Linh, thế nhưng không nghĩ đến Bạch Phong lại ngăn Phục Linh lại. Phục Linh thấy thế lại thở phào nhẹ nhõm, cứ như không phải gặp Yến Trì là một loại ân điển lớn lao.
Tần Hoan liếc mắt trấn an Phục Linh rồi đi vào trong.
Tần Hoan mới đi được một bước Bạch Phong đã đóng cửa lại. Tần Hoan thoáng suy nghĩ sâu sắc, đi vòng qua 6 bức bình phong sơn thủy vào trong phòng, mới đi được vài bước nàng đã chau mày lại.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi.
Đi qua bình phong Tần Hoan liền nhìn thấy được người đang ngồi trên giường ở tít phía trong, dựa cả người vào tường.
Yến Trì vẫn mặc nguyên áo ngoài ngồi dựa ở đầu giường, nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn qua, sắc mặt hắn rất nặng nề, ánh mắt u ám, cánh tay hắn mạnh mẽ gác lên chân, khiến cho người khác có một loại cảm giác chớ có lại gần. Nếu như không phải vì ngửi thấy mùi máu quá nặng thì Tần Hoan có lẽ vẫn nghĩ hắn không hề bị thương.
Tần Hoan bước đến rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến bên cạnh giường, nàng quan sát hắn rồi nói, “Xin Thế tử xoay người lại.”
Yến Trì nhướn mày, “Quả nhiên Cửu cô nương rất thông minh lương thiện.”
Ánh mắt Tần Hoan lướt qua miệng vết thương trên vai hắn, “Ngoại thương trên vai Điện hạ mặc dù có chảy máu nhưng lại là vết thương nhẹ, chắc là vết thương do Nhị công tử gây ra. Thế nhưng trong phòng này đầy mùi máu tươi, Điện hạ nhất định còn vết thương ở chỗ khác, vạt áo trước hay trên đùi Điện hạ đều không có vết máu, mà hiện tại Điện hạ đang dùng lực của eo để dựa vào giường, cho nên... chắc hẳn là trọng thương ở lưng.”
Yến Trì bật cười, hắn ngồi thẳng người lại, mười đầu ngón tay thon dài nhanh nhẹn cởi áo ra.
Bạch Phong canh giữ ở ngoài cửa nên hiện tại bên cạnh giường chỉ có hai người Yến Trì và Tần Hoan, trong phòng yên lặng có thể nghe được tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng Yến Trì sột soạt cởi y phục. Hắn là một nam tử trưởng thành quanh năm chinh chiến sa trường, cởi y phục ở trước mặt Tần Hoan cực kỳ tự nhiên không chút ngại ngùng nào. Thế nhưng Tần Hoan lại không như vậy, nàng là một tiểu cô nương, chỉ sợ còn chưa nhìn thấy thân thể của nam nhân...
“Điện hạ động tác không tiện, để đó cho ta.”
Động tác trên tay Yến Trì chợt ngừng lại, lông mày khẽ run rẩy.
Tần Hoan khẽ xắn tay áo, nghiêng người nắm lấy vạt áo hắn. Đáy mắt Yến Trì mơ hồ hiện lên ý cười, hắn dứt khoát xoay người lại để lộ ra cả mảng lưng đã ướt sũng máu.
Hắn vẫn mặc bộ trường bào cao quý màu đen thêu kỳ lân vàng sậm lúc trưa, hiện tại lại thấm đẫm máu dính chặt vào lưng, người đến gần có lẽ sẽ bị mùi máu nồng nặc làm cho bị sặc.
Tần Hoan cẩn thận nhưng nhanh nhẹn cởi áo bào hắn xuống. Vừa trông thấy vết thương, ngay cả Tần Hoan cũng không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Yến Trì quay lưng về phía Tần Hoan, nghe thấy động tĩnh của nàng thì ánh mắt hơi tối xuống, “Ngươi thấy được cái gì thì cứ nói ra, không cần giấu diếm.”
Giọng nói Yến Trì rất bình tĩnh thoải mái, ánh mắt Tần Hoan lại nặng nề.
Trầm ngâm một lát Tần Hoan mới mở miệng, “Trên người Điện hạ có 2 vết thương, một ở vai trái, miệng vết thương khoảng 1 tấc, thành vết thương phẳng, trên nông dưới sâu, là vết thương của kiếm, hiện tại vết máu còn chưa khô nên đây là vết thương mới. Một vết thương nữa ở phía sau lưng, vết thương kéo dài từ xương bả vai bên trái đến lưng bên phải, miệng vết thương dài khoảng 5 tấc, có một phần đã bắt đầu lành lại nhưng đã nứt ra nhiều lần, có vết máu nâu đỏ, chỗ đã lên vẩy lại sưng đỏ và mưng mủ. Vết thương nông ở hai đầu, còn phần ở giữa bị nứt ra rộng nhất và sâu nhất, có lẽ là vết thương do đao từ nửa tháng trước...”
Tần Hoan nhìn kỹ càng vết thương sau lưng Yến Trì sâu đến tận xương, nói xong những điều này lại nâng mắt, lại bắt gặp ánh mắt chẳng biết đã quay lại đây từ lúc nào của hắn. Ánh mắt hắn vừa thâm trầm lại vừa quyết liệt, giống như dã thú trong bóng tối vươn nanh múa vuốt. Tần Hoan siết chặt tay rồi đứng thẳng người lên.
“Còn gì nữa?” Bốn mắt nhìn nhau, Yến Trì lạnh lùng.
Tần Hoan lại cau mày, “Tần Hoan thân là đại phu, có thể nhìn hơi nhiều rồi.”
Yến Trì vẫn nhìn Tần Hoan, không biết qua bao lâu hắn mới quay đi rồi khẽ 'Ừ' một tiếng.
Giống như lưỡi dao treo trên đỉnh đầu được lấy đi, hô hấp Tần Hoan lúc này mới thuận lợi, nàng ngẩng đầu lên chuẩn bị dụng cụ bắt đầu rửa sạch miệng vết thương và cầm máu cho Yến Trì, nhưng trong lòng nàng vẫn bất an tim đập thình thịch.
Hung thủ gây án đều có động cơ mục đích, người bình thường hành sự cũng có nhân có quả.
Sắc mặt Nhạc Quỳnh rất trầm trọng, ông không cho đám người Nhạc Thanh vào thăm là do biết Yến Trì bị thương nặng?
Nhưng nửa tháng trước Yến Trì vẫn đang trên đường đi đến Cẩm Châu, là ai có thể ra tay nặng như vậy?
Yến Trì 10 tuổi đã tòng quân, đến nay đã được 12 năm, chiến công của hắn hiển hách, người đời đều nói Duệ Thân vương nắm trong tay 10 vạn binh mã Sóc Tây quân đã có người kế tục, nhưng vì sao bỗng nhiên hắn lại phải trở về kinh thành? Sau đó tại sao Hoàng đế lại phái hắn tới Cẩm Châu chúc mừng?
Đại phu chỉ có thể chữa trị vết thương trên xương thịt con người, nhưng trước sự đấu đá tranh giành quyền lực thì Tần Hoan khoanh tay bất lực. Nàng chỉ nhỏ bé như giọt nước trong đại dương, nàng không hiểu và cũng không muốn cuốn vào màn đấu đá nội bộ của mấy người quyền cao chức trọng này, mong mỏi lớn nhất trước mắt của nàng chỉ là có thể sớm ngày quay trở lại kinh thành.
“Ngươi quen biết tiền Đại Lý Tự khanh Thẩm Nghị?”
Yến Trì đột nhiên hỏi, trái tim Tần Hoan chợt treo cao.
“Đương nhiên không quen, chỉ ngẫu nhiên đọc được sách của ông ấy.”
Yến Trì quay đầu lại, ánh mắt sâu như đáy vực, “Vậy bản lãnh mổ nghiệm phá án này của ngươi, chỉ là học được từ trong sách của Thẩm Nghị?”
Tần Hoan căng thẳng, lập tức cảnh giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.