Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 145: Hung giếng giấu xác (2)

Bộ Nguyệt Thiển Trang

28/06/2024

Phục Linh vội cầm lấy áo choàng, dặn dò Vãn Đường xong rồi cùng với Tần Hoan đi ra ngoài.

Phục Linh phủ áo choàng lên vai Tần Hoan, “Tiểu thư đừng gấp, hiện tại Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ đang nói chuyện cùng với Đại thiếu gia.”

Tần Hoan nghe vậy thì lấy lại bình tình, bước chân nàng giờ mới chậm lại một chút. Mặc dù vậy lúc Tần Hoan đến được viện quản sự thì mấy người Yến Trì vẫn đang còn nói chuyện với Tần Sâm, Bạch Phong thấy người đến là Tần Hoan nên không hề ngăn cản mà để nàng vào trong luôn.

Tần Hoan bước vào, thấy chính đường rộng lớn sáng rực đèn đuốc.

'Cửu cô nương, Đại công tử cũng ở bên trong.”

Bạch Phong nhắc nhở một câu, Tần Hoan chỉ 'Ừ' một tiếng.

“Cho nên Tri phủ Đại nhân cảm thấy nên thẩm vấn 2 gã sai vặt của hắn lại lần nữa?”

“Đúng là như vậy, có lẽ sẽ có người biết rõ tung tích không chừng.”

Tiếng nói chuyện của Tần Sâm và Hoắc Hoài Tín truyền ra từ trong phòng. Bạch Phong đi đến cửa, “Chủ tử, Tri phủ Đại nhân, Cửu cô nương đến rồi...”

Đáy mắt Yến Trì và Hoắc Hoài Tín sáng lên, Yến Trì gật đầu, “Mời vào.”

Bạch Phong nhìn về phía sau, “Cửu cô nương mời vào trong...”

Tần Hoan đối diện với ánh mắt 3 người trong phòng mà bước vào, nàng nhún người hành lễ với Yến Trì và Hoắc Hoài Tín rồi nói, “Nghe nói Điện hạ và Tri phủ Đại nhân đến đây, không biết nhị vị có chỗ nào cần hỗ trợ không nên Tần Hoan mới đến nhìn xem.”

Hoắc Hoài Tín nghe thế thì cười cười, đang định lắc đầu thì Yến Trì đã lên tiếng, “Cũng đang định mời Cửu cô nương qua đây.”

Tần Sâm nhìn thấy thế thì cũng hơi cong môi cười, “Cửu muội muội đến đây cũng được.”

Tần Hoan gật đầu rồi đi qua ngồi xuống bên cạnh Tần Sâm, Hoắc Hoài Tín nhìn sang Tần Sâm nói tiếp, “Đại công tử, Lưu Xuân này liệu có bạn cũ gì hay không? Hiện tại có khả năng hắn đến trốn ở chỗ bạn bè gì đó không?”

Hoắc Hoài Tín hỏi như thế nhưng trong lòng vẫn khó hiểu vì sao Yến Trì lại nhất định phải đòi mời Cửu cô nương qua đây. Nếu như hỏi Lưu Xuân trước đây có bạn bè hay không thì đương nhiên Tần Hoan lại không hiểu rõ ràng được như Tần Sâm.

Quả nhiên Tần Sâm nói, “Lưu Xuân là đầy tớ trong phủ, hắn đã là đời thứ 3 làm nô bộc cho Tần phủ rồi. Từ nhỏ hắn đã hầu hạ bên cạnh phụ thân, sau này mới làm quản gia, ta cũng không biết hắn có bạn bè gì bên ngoài hay không. Thế nhưng người trong phủ thì Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ đều đã biết, theo lý mà nói thì bọn họ cũng không có giao tình gì nhiều với người bên ngoài đâu.”

Lông mày Hoắc Hoài Tín chau lại, ông nhìn sang Yến Trì, “Thế tử Điện hạ thấy thế nào?”

Yến Trì liếc mắt nhìn Tần Hoan một cái rồi mới nói, “Ở bên ngoài không tìm được, chỉ sợ là còn bỏ sót chỗ nào đó trong phủ. Chúng ta điều tra lại một chút viện của Lưu Xuân, có lẽ sẽ biết được hắn có bạn ở bên ngoài không, hoặc là manh mối nào khác về chỗ ở.”

Hoắc Hoài Tín gật đầu, “Được, vậy hạ quan dẫn người đi luôn.”

Hoắc Hoài Tín đứng dậy dẫn theo cả mấy nha sai bên ngoài cùng đi, Yến Trì cũng đứng lên nên Tần Hoan và Tần Sâm liền đứng dậy, mấy người cùng nhau đi ra ngoài. Yến Trì nói, “Hai người các ngươi nghĩ lại xem, trong phủ còn có chỗ nào bị bỏ sót hay không?”

Tần Sâm nhíu mày, trầm tư suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Nhất thời không nghĩ ra được, trong phủ hạ nhân đi qua đi lại liên tục, không có lý nào Lưu Xuân lại có thể trốn ở đâu đó tận 2 ngày 1 đêm mà vẫn không lộ mặt.”

Yến Trì nhìn sang Tần Hoan, ánh mắt nàng lóe lóe, “Nhất thời Tần Hoan cũng không nghĩ ra, có điều...”

Yến Trì chờ đợi nhất chính là câu này của nàng, vì thế hắn chăm chú nhìn nàng. Tần Hoan nói tiếp, “Có điều chắc là Tri phủ Đại nhân đã điều tra không kỹ rồi.”

Yến Trì nhìn Tần Hoan, đột nhiên trong lòng hắn thông suốt hẳn lên, ngược lại hắn nhìn về phía Tần Sâm, “Nghe nói trong phủ có một nơi gọi là rừng trúc tím?”

Tần Sâm đứng thẳng người lên theo bản năng, thế nhưng trên mặt vẫn ung dung nói, “Đúng vậy, có điều hôm qua Tri phủ Đại nhân đã tra qua rồi. Còn nữa, trong rừng đó không có cái gì để cho Lưu Xuân ăn uống cả. Có lẽ hắn cũng sẽ không trốn vào trong đó đâu.”

Chẳng biết Yến Trì có tán thành hay không, hắn chỉ gật gật đầu rồi nói, “Được, không còn việc gì nữa thì Đại công tử cứ đi bận rộn chuyện của mình đi.”

Tần Sâm nhìn thoáng qua Tần Hoan rồi gật đầu, “Được, vậy tại hạ lui xuống.”



Yến Trì gật đầu, Tần Hoan cũng khẽ chào Tần Sâm, lúc này hắn mới rời đi.

Thấy Tần Sâm đi khỏi rồi Yến Trì mới nhìn Tần Hoan nói, “Chờ bọn ta vào phủ để làm gì?”

Tần Hoan chau mày ngạc nhiên, “Chờ các ngươi?”

Vẻ mặt Yến Trì hơi tối lại, thế nhưng hắn lại cười rộ lên, “Bọn ta mới vừa vào phủ không lâu thì ngươi đã đến đây, quả nhiên là đang chờ bọn ta đến. Ngươi nghĩ ra được cái gì mới à?”

Tần Hoan hơi giật mình rồi lắc đầu, “Cũng không phải nghĩ ra cái gì mới...”

Nàng chỉ mơ 1 giấc mơ, mà căn bản nàng cũng hoài nghi nhiều về rừng trúc thôi. Cứ như thế nói với Yến Trì sao? Nếu như nói thì hắn có tin không?

Thấy Tần Hoan do dự, Yến Trì nói luôn, “Ngươi nghĩ đến cái gì thì cứ nói thẳng là được.”

Ánh mắt Tần Hoan nhìn thoáng qua một bên rồi nói, “Tri phủ Đại nhân đi lục soát viện Lưu Xuân, Thế tử Điện hạ không đi theo nhìn xem à? Đêm qua chỗ nào soát kỹ còn chỗ nào chưa kỹ thì hỏi Tri phủ Đại nhân một chút sẽ biết thôi.”

Yến Trì nhìn nàng một cái rồi gật đầu, “Được!”

Nói xong hắn bước nhanh ra ngoài, Tần Hoan cũng đi theo sau lưng hắn, trong lòng đã chắc chắn được chủ kiến của mình.

Đêm qua Hoắc Hoài Tín điều tra rừng trúc không hề cẩn thận, chỉ cần hỏi là sẽ có thể đi tra lại lần nữa, đến lúc đó nàng cứ đi theo là được. Mặc dù không tìm ra được cái gì thì nàng cũng có thể đến đấy xem rốt cuộc rừng trúc có dáng vẻ như nào, có như vậy thì cũng không tính là nàng lợi dụng Yến Trì đến điều tra cái chết của Cửu tiểu thư rồi.

Nghĩ đến đây, Tần Hoan đi theo Yến Trì thẳng đến chỗ ở của Lưu Xuân. Lưu Xuân là quản gia trong phủ, không chỉ có gã sai vặt của chính mình mà còn có cả viện riêng, mặc dù về độ lịch sự tao nhã thì không thể so sánh được với viện của tiểu thư và thiếu gia, thế nhưng trang trí cũng cực kỳ hoa lệ phú quý. Tần Hoan và Yến Trì vừa mới bước vào cửa, đã thấy bên trong đèn đuốc sáng trức, bên ngoài cũng có không ít nha sai canh giữ. Cách đó không xa còn có nam bộc ở ngoại viện đang đứng vây xung quanh nhìn xem.

Tần Hoan liếc mắt một cái nhìn ra xung quanh, đang định đi vào cùng Yến Trì thì đã thấy Hoắc Hoài Tín đi rất nhanh từ trong viện ra ngoài...

Hoắc Hoài Tín ngước mắt lên nhìn thấy Yến Trì và Tần Hoan, hốc mắt ông sáng lên, “Thế tử Điện hạ! Cửu cô nương! Hai người các ngươi đến vừa đúng lúc! Các người xem đây là cái gì...”

Nói xong ông mở khăn ở trên tay mình ra.

Tần Hoan và Yến Trì vừa nhìn thì thấy cái khăn kia trắng như tuyết, trên góc thêu một mảnh lá liễu, giống hệt với cái khăn mà hôm đó Yến Trì và Tần Hoan nhìn thấy ở trong tay áo Liễu thị. Hai người bọn họ liếc nhau, trong lòng đã khẳng định rồi.

Hoắc Hoài Tín kích động nói, “Điện hạ, Cửu cô nương, xem ra chúng ta không hề tìm nhầm người! Khăn tay giống thế này thì Lưu Xuân có tổng cộng 3 cái, tất cả đều giấu ở tuốt phía sâu bên trong tủ quần áo. Hoắc mỗ đoán, đương nhiên là của Liễu di nương đưa cho, nói không chừng còn là tín vật của 2 người. Như vậy liền xác định được người cấu kết vưới Liễu di nương chính là Lưu quản gia!”

Trong lòng Tần Hoan khẳng định, nếu không có ai đoán sai thì sẽ dễ làm rồi!

Yến Trì cũng gật đầu, “Không đoán sai thì tốt, như vậy Lưu Xuân lại càng có thêm mối hoài nghi nữa rồi.”

Ý cười trên mặt Hoắc Hoài Tín rất rõ ràng, “Thật sự là quá tốt, cứ thế này thì có thể phá án rồi. Quả nhiên Thế tử Điện hạ vừa ra tay thì chỉ cần 2 ngày là đã có thể tìm ra hung thủ rồi...”

Tần Hoan nghe thấy thế thì khóe môi co giật, Yến Trì cũng nhíu mày không quá đồng ý lắm. Hoắc Hoài Tín thấy biểu tình này của Yến Trì liền biết hắn không thích nịnh bợ, ông xấu hổ cười trừ, “Vậy hạ quan đi tìm tiếp, xem còn có manh mối gì khác hay không!”

Yến Trì gật đầu, thấy Hoắc Hoài Tín đi thì đột nhiên hắn lại hỏi, “Phải rồi, đêm qua Hoắc Đại nhân có chỗ nào điều tra không cẩn thận không? Lưu Xuân không thể nào chi trong nửa ngày mà biến mất vô ảnh vô tung được, có khi hắn vẫn còn ở trong phủ!”

Hoắc Hoài Tín khựng lại, mặt đầy hoài nghi, “Vẫn còn ở trong phủ...”

Hoắc Hoài Tín trầm ngâm suy nghĩ, “Cái này hình như không...”

Chữ 'có' còn chưa nói ra thì bỗng nhiên có một bóng người chạy đến từ trên con đường mòn đi về hướng tây bắc viện của Lưu Xuân, đó là một tiểu tỳ tuổi không lớn lắm, nàng ta túm lấy một nam bộc đến đây xem náo nhiệt rồi khóc lóc nói, “Các ngươi, các ngươi mau đến xem một chút, bên rừng trúc kia xảy ra chuyện rồi, giống như có ma trơi vậy, Triệu ma ma đã bị dọa ngất xỉu rồi!”

Sắc mặt tiểu tỳ kinh hoàng, bởi vì khóc nức nở cho nên giọng nói cực kỳ bén nhọn

Cũng chính vì thế, 3 người Yến Trì nghe thấy rõ mồn một không sót chữ nào...



Tần Hoan nhíu mày, nam bộc kia lại nói, “Lại bị dọa ngất rồi? Cũng không phải là Cửu tiểu...”

Câu tiếp theo Tần Hoan không nghe rõ, nam bộc kia cố ý hạ thấp thanh âm. Thế nhưng nàng không cần nghe cũng biết lời hắn nói là có ý gì, trước đây nàng chết đi sống lại chính là dọa cho toàn bộ người trong phủ sợ hãi một trận.

Nàng còn đang mải suy nghĩ thì tiểu tỳ kia lại tiếp tục khóc lóc, “Ma trơi! Triệu ma ma nói rằng bà ấy nhìn thấy bên trong rừng trúc có ma trơi...”

Ma trơi... Toàn bộ lực chú ý của Tần Hoan bị hai chữ này hấp dẫn!

“Ma trơi cái gì chứ, đừng có nói bậy... Người ở chỗ nào, để ta đi xem...”

Nam bộc kia hạ thấp thanh âm, có vẻ như không muốn kinh động đến sai dịch nha môn. Thế nhưng Tần Hoan lại lập tức xoay người nhìn về phía nam bộc và tỳ nữ đang nói chuyện kia. Hành động này của nàng khiến cho Yến Trì nhíu mày, “Làm sao thế?”

“Đang yên đang lành thì không thể xuất hiện ma trơi được...”

Giọng nói Tần Hoan trầm ổn, Yến Trì nhíu mày nói, “Chẳng lẽ ma trơi chỉ là tin đồn nhảm?”

Tần Hoan nhìn đôi mắt trầm tĩnh của Yến Trì rồi lắc đầu, “Không phải.” Nói xong nàng lại phát hiện ra giọng nói của mình quá chắc chắn nên mới sửa lại, “Ta đã đọc được trong 1 cuốn sách của Thẩm Nghị nói rằng ma trơi chủ yếu chỉ xuất hiện ở các khu vực có mồ mả. Ma trơi chính là sau khi thi thể thối nát sẽ bị lên men sau đó sinh ra thi khí, thi khí này nếu gặp thời tiết khô nóng thì còn có thể bốc cháy, do đó tạo thành ma trơi.”

Hoắc Hoài Tín nghe xong thì trợn tròn mắt, “Đây... đây chính là nói, chỗ nào có ma trơi thì chắc chắn sẽ có thi thể đang phân hủy?”

Tần Hoan lần đầu tiên cảm thấy được Hoắc Hoài Tín thông tuệ như vậy, nàng gật đầu, “Đúng thật là đạo lý này.”

Ánh mắt Yến Trì tối sầm, hắn liếc mắt một cái về phía Bạch Phong.

Bạch Phong tiến lên gọi tỳ nữ đang định chạy đi kia, “Này, ngươi đó, chờ một lát. Ngươi vừa mới nói ai bị ma trơi dọa ngất xỉu hả?”

Tỳ nữ kia đột nhiên bị người phủ nha gọi tên nên vẻ mặt trắng bệch, nàng ta liếc mắt một cái sang bên cạnh rồi mới cụp mắt xuống nói, “Là Triệu ma ma, Triệu ma ma là người phụ trách bố trí linh đường của Liễu di nương. Vừa rồi Triệu ma ma ra khỏi viện thì nhìn thấy có ánh lửa bên trong rừng trúc, Triệu ma ma nói... nói đó là ma trơi... Nội viện không có nhiều người lắm cho nên hiện tại nô tỳ mới muốn gọi bọn họ đến xem thử xem, nếu như thật sự là ma trơi...”

“Ma trơi ở chỗ nào? Ngươi dẫn đường.”

Tỳ nữ còn chưa nói dứt lời thì một giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng vang lên, nàng ta ngước mắt lên nhìn theo bản năng, chợt bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Yến Trì. Đợi đến khi thấy rõ dáng vẻ của Yến Trì rồi nàng lại nhất thời sửng sốt.

Bạch Phong chau mày, “Đang hỏi ngươi đó.”

Tỳ nữ hoảng hốt, ngay lập tức cúi đầu, “Ở... ở trong rừng trúc tím. Là...”

Sắc mặt tỳ nữ bối rối xoay người sang chỗ khác dẫn đường. Yến Trì quay lại nhìn thấy Tần Hoan hơi sốt ruột đi theo sau lưng mình, hắn mơ hồ cảm thấy được Tần Hoan quá mức vội vàng thế nhưng trên mặt lại không lộ ra. Hoắc Hoài Tín ở đằng sau gọi 7-8 nha sai đến, “Đi, cùng đến đó xem thử, ta cũng không tin có ma trơi...”

Mấy người Yến Trì nói đi là đi, nam bộc kia sửng sốt một chút rồi vội vàng đẩy vào một người bên cạnh, “Còn không đi bẩm báo cho Đại công tử! Bọn họ muốn đi đến rừng trúc tím rồi!”

Người đó cũng đột nhiên tỉnh hồn lại, ngay lập tức chạy đi bẩm báo.

Bên này tỳ nữ dẫn đường đi cực nhanh, Hoắc Hoài Tín tiến lên nói, “Ai nhìn thấy? Thấy như thế nào?”

Yến Trì không tin quỷ thần cho nên cũng chẳng tin ma trơi cái gì, thế nhưng Hoắc Hoài Tín lại cảm thấy ma trơi là một cái gì đó rất kỳ lạ. Tỳ nữ kia vốn nhút nhát, ông vừa hỏi như vậy nàng liền trả lời, “Là Triệu ma ma nhìn thấy, bà ấy vừa đi ra lấy cành phan dùng để bố trí linh đường thì đã nhìn thấy...”

Hoắc Hoài Tín nhíu mày, “Điện hạ, đây... đây có phải là... A đúng rồi, chẳng trách hôm qua nói rừng trúc tím là cấm địa của Tần phủ, liệu bên trong thật sự sẽ có...”

Yến Trì liếc nhìn Hoắc Hoài Tín một cái, “Hoắc Đại nhân thật sự tin quỷ thần à?”

Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế liền nghiêm mặt, “Đương... đương nhiên là không... Quân tử luôn đi theo con đường đúng đắn... Có điều...”

“Nếu đã không tin, mà Hoắc Đại nhân cũng không gây ra chuyện gì trái với lương tâm, sao còn phải sợ cái gì nữa?”

Yến Trì không cho phép nghi ngờ lời hắn nói, Hoắc Hoài Tín định phản bác nhưng đành thôi, chỉ thể hiện ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt mà đi tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook