Chương 190: Tâm Lan sinh con (2)
Bộ Nguyệt Thiển Trang
18/08/2024
Vừa vào cửa viện Tần Hoan đã căn dặn 2 câu, hai vú già tuân mệnh rồi đi
chuẩn bị nước nóng và đồ vật. Tần Hoan và Mặc Thư cùng theo Diêu Tâm Lan vào trong, Diêu Tâm Lan được khiêng thẳng vào trong phòng rồi đặt nằm
trên giường. Tần Hoan vừa đi đóng cửa sổ ở 4 phía lại vừa phân phó Mặc
Thư, "Để lại áo lót là được, lấy chăn gấm đắp lên người Đại tẩu để tránh cảm lạnh, sau đó lau chùi cả người đi."
Mặc Thư vừa lau nước mắt vừa làm theo. Tần Hoan lại đi ra ngoài, mấy bà vú già đứng ở ngoài hiên chờ căn dặn, Tần Hoan lập tức nói, "Thiếu phu nhân các ngươi sắp sinh rồi, hiện tại tất cả mọi người phải giữ vững tinh thần không được để xảy ra sơ xuất."
Mấy vú già liên tục đáp lời, Tần Hoan lập tức căn dặn, "Đi nấu canh sâm, lại lấy thêm cây tri mẫu và mật ong."
Những thứ này đều là thuốc bổ, hai vú già ngay lập tức tuân lệnh rồi xoay người rời khỏi.
Thế nhưng còn chưa đi được 2 bước thì Tần Hoan lại nói, "Còn nữa, đến dược phòng lấy túy tâm hoa, sinh thảo ô, hương bạch chỉ, đương quy, xuyên khung, mỗi loại 4 tiền, thiên nam tinh 2 tiền, tất cả đều phải nghiền thành bột. Mau lên!"
Tần Hoan bước lại gần rồi vén áo lót Diêu Tâm Lan lên nhìn. Diêu Tâm Lan mới mang thai hơn 8 tháng, xương mu vẫn chưa mở hết, thế nhưng nước ối đã vỡ, cổ tử cung cũng đã mở ra. Tần Hoan hít nhẹ vào một hơi, "Trước tiên cầm máu đã, Đại tẩu thế này này rồi thì chắc chắn không thể tự mình sinh được đâu. Giờ thử xem sao đã, nếu thật sự không được chỉ có thể dùng cách mổ bụng để lấy hài tử ra."
Sắc mặt Mặc Thư trắng bệch, "Cái gì cơ? Mổ bụng tiểu thư?"
Giọng nói Mặc Thư run rẩy, đột nhiên Tần Hoan lại khẳng định, "Ngươi có tin tưởng ta không?"
Giọng nói bình tĩnh của Tần Hoan khiến cho Mặc Thư chấn động, nàng ngơ ngác nhìn Tần Hoan giây lát, 2 mắt đẫm lệ gật đầu, "Tin! Nô tỳ tin tưởng Cửu tiểu thư! Tiểu thư cũng tin tưởng Cửu tiểu thư! Cửu tiểu thư, tiểu thư nhà ta xin giao cho người."
Tần Hoan gật đầu, "Được, vậy ngươi ở đây giúp ta một tay."
Mặc Thư gật đầu lia lịa, còn bên này Diêu Tâm Lan mấp máy môi, "Đau... Sâm ca... Ta đau quá..."
Tần Hoan nghe câu này trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì, nàng lại gần bắt mạch cho Diêu Tâm Lan, sau đó lại lấy ngân châm trong tay áo ra đâm lên huyệt Kiên Tỉnh của Diêu Tâm Lan. Ở bên ngoài, mấy bà vú già rất nhanh đã mang về những đồ Tần Hoan vừa phân phó.
"Cửu tiểu thư, nước đun rồi, rượu cũng nấu sôi rồi."
Hàn Nguyệt trong tay áo Tần Hoan, trên đó vẫn còn dính máu của Tần Sâm. Tần Hoan rửa sạch sẽ xong sau đó lại dùng rượu mạnh rửa lại Hàn Nguyệt một lần nữa, rồi căn dặn mấy người, "Dùng rượu để rửa toàn bộ vải bông sau đó hong khô, lại đi tìm dây gai đến đây."
Lời Tần Hoan căn dặn chính là mệnh lệnh vàng ngọc, mấy vú già không dám chậm trễ, vội vàng nghe lệnh hành sự.
Đã từng có kinh nghiệm lần trước cứu Thái trưởng Công chúa, mặc dù xưa giờ Tần Hoan vẫn chưa từng tự mình đỡ đẻ cho người ta, thế nhưng hiện tại trong lòng cũng có chút chắc chắn, "Trò chuyện cùng với tiểu thư nhà ngươi, đừng để cho nàng ấy mê man."
Mặc Thư vội vàng ghé vào tai Diêu Tâm Lan rồi thì thầm, "Tiểu thư tiểu thư, đừng có ngủ, tiểu thư có nhớ hôm nay lão gia gửi thư đến không? Lão gia nói phái người đến thăm tiểu thư."
Mặc Thư liên tục nói chuyện với Diêu Tâm Lan, thế nhưng giọng nói Diêu Tâm Lan lại càng lúc càng yếu ớt, Mặc Thư không từ bỏ quay đầu sang nhìn Tần Hoan, "Cửu tiểu thư, vậy phải làm sao đây, tiểu thư sắp kiệt sức rồi."
Vẻ mặt Tần Hoan luôn bình tĩnh, trong mắt lại hơi tối xuống, "Canh sâm, cho nàng uống 1 bát canh sâm đi."
Mặc Thư từ sớm đã rối loạn, chỉ có thể nghe Tần Hoan điều khiển mà thôi. Vừa nghe thấy câu này thì Mặc Thư xoay người chạy vù ra ngoài. Tần Hoan dùng vải bông thấm ướt rươu nóng, rử sạch toàn bộ phần bụng dưới của Diêu Tâm Lan, rất nhanh sau đó đã thấy Mặc Thư bê canh sâm tiến vào.
"Đút cho nàng uống hết đi."
Mặc Thư đút từng thìa từng thìa cho Diêu Tâm Lan, đúng lúc này thì bà vú già mang tri mẫu, mật ong và mấy vị thuốc bột Tần Hoan dặn đến đây. Tần Hoan rửa sạch tay, bóp tri mẫu thành bột phấn rồi dùng mật ong vo lại thành viên tròn, đợi cho Mặc Thư đút canh sâm xong thì lại đút viên mật ong vừa rồi cho Diêu Tâm Lan. Chờ trong giây lát, nhìn thấy máu bớt chảy rồi thì Tần Hoan mới bắt đầu nhổ ngân châm ban nãy ra.
Ngân châm vừa nhổ ra, đôi mắt khép hờ của Diêu Tâm Lan cũng rất nhanh đã mở ra.
Mặc Thư vui vẻ, bên này Tần Hoan ra lệnh, "Chuẩn bị bắt đầu."
Lời Tần Hoan nói khiến cho trong lòng Mặc Thư căng thẳng, còn chưa kịp an ủi Diêu Tâm Lan thì đầu Diêu Tâm Lan đã chảy đầy mồ hôi rồi kêu lên một tiếng thảm thiết. Tần Hoan vội hỏi, "Đại tẩu, thử một lần xem, nếu có thể tự mình sinh thì cứ tự sinh đi."
Mặc Thư nghe vậy vội nói, "Tiểu thư, tiểu thư, không phải sợ đau, cố chịu đựng."
Tần Hoan tách 2 chân Diêu Tâm Lan ra, cẩn thận nhìn trong giây lát, "Đại tẩu, hài tử sắp ra ngoài rồi. Đại tẩu dùng sức..."
Đáy mắt Diêu Tâm Lan tràn đầy hơi nước, thế nhưng khi nghe được lời Tần Hoan nói thì lại cố dùng sức theo bản năng. Thế nhưng chỉ mới dùng lực có chút xíu thì đã đau đớn đến tê tâm liệt phế, nàng tuyệt vọng lắc đầu, "Ta... ta không cố được... Ta sắp chết rồi..."
"Tiểu thư sẽ không chết, tiểu thư kiên trì một chút."
Diêu Tâm Lan lắc đầu, hai chân vô lực buông thõng xuống. Tần Hoan gọi 2 bà vú già đến, "Các ngươi lại giúp thiếu phu nhân."
Hai bà vú già này tuổi tác không thấp, đương nhiên có một chút kinh nghiệm, bọn họ đến vừa đỡ lấy chân Diêu Tâm Lan lại vừa nhẹ nhàng xoa bụng nàng, "Thiếu phu nhân, dùng lực đi, nếu như người không dùng lực thì hài tử sẽ bị ngạt chết mất."
Diêu Tâm Lan nghe lời này cho nên mới lại tiếp tục vùng vẫy cố sức rặn ra, hai tay nàng nắm chặt lấy chăn gấm bên dưới, trên đầu đầy mồ hôi, ngay cả vạt áo cũng ướt sũng. Thế nhưng mặc kệ nàng có dùng lực thế nào thì vẫn không thể nhìn thấy đầu đứa bé thò ra, mà máu tươi ban nãy mới ngừng chảy một ít mà hiện tại lại bắt đầu tràn ra. Có 2 vú già khác phụ trách lau sạch vết máu, mắt thấy từng chậu từng chậu máu loãng bê ra ngoài, hai vú già đến hỗ trợ sắc mặt trắng bệch.
"Cửu cô nương, chỉ sợ thiếu phu nhân sinh không được rồi."
Giọng nói một người run rẩy, sắc mặt Tần Hoan kiên quyết, "Lấy gói thuốc để trên bàn kia, lấy bột của cả 6 vị thuốc trộn lại rồi thêm rượu mạnh, đút cho thiếu phu nhân ăn vào."
Mặc Thư ngay lập tức xoay người, đương nhiên là Tần Hoan phải phòng bị trước để tránh tai họa. Rượu đã nấu xong, Mặc Thư cũng quen làm việc này rồi cho nên rất nhanh đã điều chế xong, thế nhưng rượu thuốc này khác với nước thuốc bình thường hàng ngày. Đây là một hỗn hợp rượu, mùi cũng rất khó ngửi, Mặc Thư vừa cho Diêu Tâm Lan uống vừa hỏi, "Cửu cô nương, đây là cái gì?"
"Ma phí tán!" Tần Hoan trả lời rành mạch rồi sau đó cầm Hàn Nguyệt bên cạnh lên.
Vừa thấy Tần Hoan lấy dao ra, 2 bà vú đưa mắt nhìn nhau rồi sau đó liền thấy Tần Hoan vén áo Diêu Tâm Lan lên, mùi rượu thoang thoảng cùng với mùi máu tươi bay ra khắp phòng. Tần Hoan thấy Diêu Tâm Lan đã nuốt hết ma phí tán vào rồi, Tần Hoan vừa chờ đợi vừa ra dấu gì đó trên cái bụng phồng to của Diêu Tâm Lan. Hai bà vú già nhìn thấy thì trong lòng run rẩy, đợi khoảng nửa khắc sau hai người họ không thể tin được mà nhìn Tần Hoan rạch một dao vào bụng Diêu Tâm Lan.
"Cửu tiểu thư, không thể!"
Sắc mặt 2 người trắng bệch như ma quỷ, một người hô lên còn một người lại chân tay mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất. Lưỡi dao Hàn Nguyệt sắc bén cắt rách bụng Diêu Tâm Lan, thậm chí 2 bà vú còn có thể nhìn thấy máu thịt bên trong bụng nàng bị mở ra.
Hai bà vú phụ trách rửa sạch máu đen cũng sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, Mặc Thư lại càng sợ hãi hơn nữa. Thế nhưng đối diện với toàn bộ người trong phòng đang chấn động thì vẻ mặt của Tần Hoan lại bình tĩnh hoàn toàn không thay đổi gì. Nàng chăm chú nhìn vào lưỡi dao, nhìn Diêu Tâm Lan từng tấc từng tấc máu thịt bị rạch ra, nàng dùng một loại bình tĩnh cực độ để an ủi trái tim sợ sệt của Mặc Thư.
"Đừng có kêu to, Cửu tiểu thư là y tiên đương thời, chỉ có nàng ấy mới có thể cứu thiếu phu nhân." Mặc Thư nhắc đi nhắc lại, mấy vú già vẫn cực kỳ sợi hãi thế nhưng lại không ai dám lên tiếng quấy rầy Tần Hoan nữa.
Tần Hoan kéo tay áo lên, trên tay đều là vết máu. Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh chảy từ trán nàng xuống.
'Mặc Thư..."
Tần Hoan vừa gọi một tiếng thì ngay lập tức Mặc Thư hiểu ý cầm khăn đến lau mồ hôi cho Tần Hoan, lau xong nàng lại tiếp tục rạch bụng Diêu Tâm Lan ra. Mùi máu tươi nồng nặc trong nhà, Mặc Thư cũng không dám nhìn thẳng mà chỉ còn biết nắm chặt lấy tay Diêu Tâm Lan. Nhưng rất nhanh sau đó Diêu Tâm Lan càm thấy được bàn tay Diêu Tâm Lan lại từ từ trở nên lạnh giá.
"Cửu tiểu thư, tay tiểu thư lạnh đi rồi."
Mặc Thư cố giữ cho mình bình tĩnh thế nhưng trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn nàng ngoại trừ nhìn thấy người khác đánh nhau bị thương rách bụng chứ chưa bao giờ trông thấy một người đang yên đang lành lại bị rạch bụng ra cả.
Thần sắc Tần Hoan vẫn hoàn toàn bình tĩnh, giống như chưa hề nghe thấy lời Mặc Thư nói, vú già trong phòng đưa mắt nhìn nhau một cái, mặc dù không mở miệng thế nhưng trong mắt tràn đầy vẻ bi thương. Thiếu phu nhân vốn đã sinh con không đủ tháng, lại còn chảy máu nhiều như vậy, khả năng lớn là không giữ được mẫu tử rồi. Thế nhưng Cửu cô nương dùng biện pháp như vậy khiến cho người ta sợ hãi, nữ nhân mang thai khi sinh sản vốn là đã đi dạo qua Quỷ môn quan rồi, lại còn rạch bụng người ra, như thế chẳng phải càng khiến cho thai phụ càng đau đớn không chịu nổi hay sao.
Những bà vú này đều là người thân cận mà Diêu Tâm Lan mang từ Kiến Châu đến, nghĩ đến đây hốc mắt mọi người đều đỏ lên. Diêu Tâm Lan là do bọn họ trông coi từ nhỏ đến lớn, nếu như đêm nay cả mẫu tử đều mất thì mấy hạ nhân bọn họ không những không giữ được tiền đồ, mà trong lòng cũng cực kỳ đau xót.
"Cửu tiểu thư! Tiểu thư nhà ta..."
Mặc Thư lại khẽ nói, Tần Hoan vẫn đang tập trung không nhúc nhích. Trên mặt Diêu Tâm Lan thấm đẫm mồ hôi lạnh, thế nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt. Không chỉ có như vậy, Mặc Thư thăm dò hơi thở của Diêu Tâm Lan gần như đều không cảm nhận được hơi thở nữa, khiến cho một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ gan bàn chân Mặc Thư lên. Mặc Thư không trách Tần Hoan mà trong lòng chỉ thấy đau đớn, những ngày qua Diêu Tâm Lan đã trải qua quá khổ sở rồi, không chỉ thế mà hiện tại ngay cả tên họ cũng phải đòi lại. Đột nhiên Mặc Thư lại thấy cực kỳ căm giận Tần Sâm.
Nghĩ đến đây, Mặc Thư không khỏi sững sờ, Tần Sâm thế nào rồi?
"Oa..."
Mặc Thư chỉ tập trung nhìn Diêu Tâm Lan, bất thình lình một tiếng khóc nỉ non rất nhỏ của trẻ sơ sinh vang lên. Âm thanh này vừa vang lên thì ngay lập tức ngước mắt lên nhìn Tần Hoan, chẳng biết từ lúc nào trên tay Tần Hoan đã ôm một tiểu hài tử nho nhỏ máu me đầy người, hài tử đó kích thước chỉ bằng con mèo con, tóc trên đầu bám chặt vào mặt, khắp khuôn mặt cũng bị vết máu loang lổ nhìn không rõ ngũ quan.
Mặc Thư cảm thấy thấy huyết dịch toàn thân cuộn trào, nàng mừng rỡ nói, "Cửu tiểu thư..."
"Mang vải bông sạch đến đây. Các ngươi đón lấy."
Hai bà vú già ngơ ngác thất thần, Mặc Thư vội quát, "Các ngươi làm gì thế, mau lên."
Tần Hoan mồ hôi đầm đìa kéo hài tử ra khỏi bụng mẹ, thời gian dài tập trung tinh thần cao độ khiến cho nàng hiện tại không nặn ra được nụ cười nào, thế nhưng nhìn hài tử động đậy trong tay mình thì đáy lòng nàng cũng buông lỏng một chút. Tiếp theo đó một cảm giác cảm động vui vẻ tràn ngập trái tim nàng, đứa trẻ nho nhỏ này không có quan hệ máu mủ gì với nàng, thế nhưng từ trong lòng bàn tay mình nàng có thể cảm nhận được trái tim nhỏ bé của đứa trẻ đang đập đập.
"Là nữ nhi!" Tần Hoan lên tiếng, giọng nói đã khàn đặc từ lâu.
Nước mắt Mặc Thư rào rào rơi xuống, thế nhưng khóe môi lại nhịn không được mà giương lên. Bà vú già lấy vải bông đến rồi đón lấy hài tử, Tần Hoan cắt sạch cuống rốn của đứa trẻ rồi bắt đầu khâu lại miệng vết thương cho Diêu Tâm Lan.
"Đi lấy kim, lấy cả dây gai đến đây."
Hai vú già ôm hài tử, Mặc Thư ổn định lại tinh thần vội vàng nghe theo lời Tần Hoan căn dặn, rất nhanh đã cầm kim và dây gai đến đây. Tần Hoan dùng tốc độ nhanh nhất làm sạch, rồi lại bằng một cách thần kỳ ngâm dây gai vào rượu sau đó bện lại thành từng sợi vải. Mặc Thư không dám đến gần, chỉ dám đứng trơ mắt nhìn Tần Hoan may lại miệng vết thương của Diêu Tâm Lan giống như may y phục.
"Mặc Thư, đi lấy thuốc, cần 1 phân bột tam thất, sau đó lại lấy cam thảo, ngải diệp, quế tâm, a giao, can địa hoàng, mỗi loại 3 tiền, dùng nước lạnh để nấu. Mau!"
Tần Hoan nói với tốc độ rất nhanh, động tác trên tay lại cực kỳ thong thả Mặc Thư vội vàng tuân lệnh rồi xoay người chạy ra ngoài. Vừa xoay người nàng cũng nhìn thấy hai bà vú đã bao bọc lại hài tử cẩn thận, mặt mũi cũng đã rửa sạch, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhiều nếp nhăn của đứa trẻ khẽ động động, hốc mắt Mặc Thư lại đỏ lên. Hài tử đã sinh ra rồi, tiểu thư nhà nàng nhất định không thể nào xảy ra chuyện.
Tần Hoan khâu lại miệng vết thương của Tần Hoan cực kỳ thong thả, còn phía bên này Mặc Thư cũng quay lại rất nhanh, đợi đến khi Tần Hoan khâu lại hoàn toàn rồi rửa sạch thì thuốc thang Mặc Thư mang về cũng đã nấu xong. Tần Hoan vừa băng bó vết thương trên bụng Diêu Tâm Lan vừa nói, "Đút cho Đại tẩu, nửa canh giờ đút một lần, đến khi nào Đại tẩu tỉnh lại mơi thôi."
Mặc Thư vội vàng đút thuốc cho Diêu Tâm Lan, thế nhưng không hiểu tại sao thuốc vừa đút xuống thì Diêu Tâm Lan lại phun ra. Mặc Thư bối rối, "Cửu tiểu thư, tiểu thư không uống được."
Mặc Thư vừa lau nước mắt vừa làm theo. Tần Hoan lại đi ra ngoài, mấy bà vú già đứng ở ngoài hiên chờ căn dặn, Tần Hoan lập tức nói, "Thiếu phu nhân các ngươi sắp sinh rồi, hiện tại tất cả mọi người phải giữ vững tinh thần không được để xảy ra sơ xuất."
Mấy vú già liên tục đáp lời, Tần Hoan lập tức căn dặn, "Đi nấu canh sâm, lại lấy thêm cây tri mẫu và mật ong."
Những thứ này đều là thuốc bổ, hai vú già ngay lập tức tuân lệnh rồi xoay người rời khỏi.
Thế nhưng còn chưa đi được 2 bước thì Tần Hoan lại nói, "Còn nữa, đến dược phòng lấy túy tâm hoa, sinh thảo ô, hương bạch chỉ, đương quy, xuyên khung, mỗi loại 4 tiền, thiên nam tinh 2 tiền, tất cả đều phải nghiền thành bột. Mau lên!"
Tần Hoan bước lại gần rồi vén áo lót Diêu Tâm Lan lên nhìn. Diêu Tâm Lan mới mang thai hơn 8 tháng, xương mu vẫn chưa mở hết, thế nhưng nước ối đã vỡ, cổ tử cung cũng đã mở ra. Tần Hoan hít nhẹ vào một hơi, "Trước tiên cầm máu đã, Đại tẩu thế này này rồi thì chắc chắn không thể tự mình sinh được đâu. Giờ thử xem sao đã, nếu thật sự không được chỉ có thể dùng cách mổ bụng để lấy hài tử ra."
Sắc mặt Mặc Thư trắng bệch, "Cái gì cơ? Mổ bụng tiểu thư?"
Giọng nói Mặc Thư run rẩy, đột nhiên Tần Hoan lại khẳng định, "Ngươi có tin tưởng ta không?"
Giọng nói bình tĩnh của Tần Hoan khiến cho Mặc Thư chấn động, nàng ngơ ngác nhìn Tần Hoan giây lát, 2 mắt đẫm lệ gật đầu, "Tin! Nô tỳ tin tưởng Cửu tiểu thư! Tiểu thư cũng tin tưởng Cửu tiểu thư! Cửu tiểu thư, tiểu thư nhà ta xin giao cho người."
Tần Hoan gật đầu, "Được, vậy ngươi ở đây giúp ta một tay."
Mặc Thư gật đầu lia lịa, còn bên này Diêu Tâm Lan mấp máy môi, "Đau... Sâm ca... Ta đau quá..."
Tần Hoan nghe câu này trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì, nàng lại gần bắt mạch cho Diêu Tâm Lan, sau đó lại lấy ngân châm trong tay áo ra đâm lên huyệt Kiên Tỉnh của Diêu Tâm Lan. Ở bên ngoài, mấy bà vú già rất nhanh đã mang về những đồ Tần Hoan vừa phân phó.
"Cửu tiểu thư, nước đun rồi, rượu cũng nấu sôi rồi."
Hàn Nguyệt trong tay áo Tần Hoan, trên đó vẫn còn dính máu của Tần Sâm. Tần Hoan rửa sạch sẽ xong sau đó lại dùng rượu mạnh rửa lại Hàn Nguyệt một lần nữa, rồi căn dặn mấy người, "Dùng rượu để rửa toàn bộ vải bông sau đó hong khô, lại đi tìm dây gai đến đây."
Lời Tần Hoan căn dặn chính là mệnh lệnh vàng ngọc, mấy vú già không dám chậm trễ, vội vàng nghe lệnh hành sự.
Đã từng có kinh nghiệm lần trước cứu Thái trưởng Công chúa, mặc dù xưa giờ Tần Hoan vẫn chưa từng tự mình đỡ đẻ cho người ta, thế nhưng hiện tại trong lòng cũng có chút chắc chắn, "Trò chuyện cùng với tiểu thư nhà ngươi, đừng để cho nàng ấy mê man."
Mặc Thư vội vàng ghé vào tai Diêu Tâm Lan rồi thì thầm, "Tiểu thư tiểu thư, đừng có ngủ, tiểu thư có nhớ hôm nay lão gia gửi thư đến không? Lão gia nói phái người đến thăm tiểu thư."
Mặc Thư liên tục nói chuyện với Diêu Tâm Lan, thế nhưng giọng nói Diêu Tâm Lan lại càng lúc càng yếu ớt, Mặc Thư không từ bỏ quay đầu sang nhìn Tần Hoan, "Cửu tiểu thư, vậy phải làm sao đây, tiểu thư sắp kiệt sức rồi."
Vẻ mặt Tần Hoan luôn bình tĩnh, trong mắt lại hơi tối xuống, "Canh sâm, cho nàng uống 1 bát canh sâm đi."
Mặc Thư từ sớm đã rối loạn, chỉ có thể nghe Tần Hoan điều khiển mà thôi. Vừa nghe thấy câu này thì Mặc Thư xoay người chạy vù ra ngoài. Tần Hoan dùng vải bông thấm ướt rươu nóng, rử sạch toàn bộ phần bụng dưới của Diêu Tâm Lan, rất nhanh sau đó đã thấy Mặc Thư bê canh sâm tiến vào.
"Đút cho nàng uống hết đi."
Mặc Thư đút từng thìa từng thìa cho Diêu Tâm Lan, đúng lúc này thì bà vú già mang tri mẫu, mật ong và mấy vị thuốc bột Tần Hoan dặn đến đây. Tần Hoan rửa sạch tay, bóp tri mẫu thành bột phấn rồi dùng mật ong vo lại thành viên tròn, đợi cho Mặc Thư đút canh sâm xong thì lại đút viên mật ong vừa rồi cho Diêu Tâm Lan. Chờ trong giây lát, nhìn thấy máu bớt chảy rồi thì Tần Hoan mới bắt đầu nhổ ngân châm ban nãy ra.
Ngân châm vừa nhổ ra, đôi mắt khép hờ của Diêu Tâm Lan cũng rất nhanh đã mở ra.
Mặc Thư vui vẻ, bên này Tần Hoan ra lệnh, "Chuẩn bị bắt đầu."
Lời Tần Hoan nói khiến cho trong lòng Mặc Thư căng thẳng, còn chưa kịp an ủi Diêu Tâm Lan thì đầu Diêu Tâm Lan đã chảy đầy mồ hôi rồi kêu lên một tiếng thảm thiết. Tần Hoan vội hỏi, "Đại tẩu, thử một lần xem, nếu có thể tự mình sinh thì cứ tự sinh đi."
Mặc Thư nghe vậy vội nói, "Tiểu thư, tiểu thư, không phải sợ đau, cố chịu đựng."
Tần Hoan tách 2 chân Diêu Tâm Lan ra, cẩn thận nhìn trong giây lát, "Đại tẩu, hài tử sắp ra ngoài rồi. Đại tẩu dùng sức..."
Đáy mắt Diêu Tâm Lan tràn đầy hơi nước, thế nhưng khi nghe được lời Tần Hoan nói thì lại cố dùng sức theo bản năng. Thế nhưng chỉ mới dùng lực có chút xíu thì đã đau đớn đến tê tâm liệt phế, nàng tuyệt vọng lắc đầu, "Ta... ta không cố được... Ta sắp chết rồi..."
"Tiểu thư sẽ không chết, tiểu thư kiên trì một chút."
Diêu Tâm Lan lắc đầu, hai chân vô lực buông thõng xuống. Tần Hoan gọi 2 bà vú già đến, "Các ngươi lại giúp thiếu phu nhân."
Hai bà vú già này tuổi tác không thấp, đương nhiên có một chút kinh nghiệm, bọn họ đến vừa đỡ lấy chân Diêu Tâm Lan lại vừa nhẹ nhàng xoa bụng nàng, "Thiếu phu nhân, dùng lực đi, nếu như người không dùng lực thì hài tử sẽ bị ngạt chết mất."
Diêu Tâm Lan nghe lời này cho nên mới lại tiếp tục vùng vẫy cố sức rặn ra, hai tay nàng nắm chặt lấy chăn gấm bên dưới, trên đầu đầy mồ hôi, ngay cả vạt áo cũng ướt sũng. Thế nhưng mặc kệ nàng có dùng lực thế nào thì vẫn không thể nhìn thấy đầu đứa bé thò ra, mà máu tươi ban nãy mới ngừng chảy một ít mà hiện tại lại bắt đầu tràn ra. Có 2 vú già khác phụ trách lau sạch vết máu, mắt thấy từng chậu từng chậu máu loãng bê ra ngoài, hai vú già đến hỗ trợ sắc mặt trắng bệch.
"Cửu cô nương, chỉ sợ thiếu phu nhân sinh không được rồi."
Giọng nói một người run rẩy, sắc mặt Tần Hoan kiên quyết, "Lấy gói thuốc để trên bàn kia, lấy bột của cả 6 vị thuốc trộn lại rồi thêm rượu mạnh, đút cho thiếu phu nhân ăn vào."
Mặc Thư ngay lập tức xoay người, đương nhiên là Tần Hoan phải phòng bị trước để tránh tai họa. Rượu đã nấu xong, Mặc Thư cũng quen làm việc này rồi cho nên rất nhanh đã điều chế xong, thế nhưng rượu thuốc này khác với nước thuốc bình thường hàng ngày. Đây là một hỗn hợp rượu, mùi cũng rất khó ngửi, Mặc Thư vừa cho Diêu Tâm Lan uống vừa hỏi, "Cửu cô nương, đây là cái gì?"
"Ma phí tán!" Tần Hoan trả lời rành mạch rồi sau đó cầm Hàn Nguyệt bên cạnh lên.
Vừa thấy Tần Hoan lấy dao ra, 2 bà vú đưa mắt nhìn nhau rồi sau đó liền thấy Tần Hoan vén áo Diêu Tâm Lan lên, mùi rượu thoang thoảng cùng với mùi máu tươi bay ra khắp phòng. Tần Hoan thấy Diêu Tâm Lan đã nuốt hết ma phí tán vào rồi, Tần Hoan vừa chờ đợi vừa ra dấu gì đó trên cái bụng phồng to của Diêu Tâm Lan. Hai bà vú già nhìn thấy thì trong lòng run rẩy, đợi khoảng nửa khắc sau hai người họ không thể tin được mà nhìn Tần Hoan rạch một dao vào bụng Diêu Tâm Lan.
"Cửu tiểu thư, không thể!"
Sắc mặt 2 người trắng bệch như ma quỷ, một người hô lên còn một người lại chân tay mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất. Lưỡi dao Hàn Nguyệt sắc bén cắt rách bụng Diêu Tâm Lan, thậm chí 2 bà vú còn có thể nhìn thấy máu thịt bên trong bụng nàng bị mở ra.
Hai bà vú phụ trách rửa sạch máu đen cũng sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, Mặc Thư lại càng sợ hãi hơn nữa. Thế nhưng đối diện với toàn bộ người trong phòng đang chấn động thì vẻ mặt của Tần Hoan lại bình tĩnh hoàn toàn không thay đổi gì. Nàng chăm chú nhìn vào lưỡi dao, nhìn Diêu Tâm Lan từng tấc từng tấc máu thịt bị rạch ra, nàng dùng một loại bình tĩnh cực độ để an ủi trái tim sợ sệt của Mặc Thư.
"Đừng có kêu to, Cửu tiểu thư là y tiên đương thời, chỉ có nàng ấy mới có thể cứu thiếu phu nhân." Mặc Thư nhắc đi nhắc lại, mấy vú già vẫn cực kỳ sợi hãi thế nhưng lại không ai dám lên tiếng quấy rầy Tần Hoan nữa.
Tần Hoan kéo tay áo lên, trên tay đều là vết máu. Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh chảy từ trán nàng xuống.
'Mặc Thư..."
Tần Hoan vừa gọi một tiếng thì ngay lập tức Mặc Thư hiểu ý cầm khăn đến lau mồ hôi cho Tần Hoan, lau xong nàng lại tiếp tục rạch bụng Diêu Tâm Lan ra. Mùi máu tươi nồng nặc trong nhà, Mặc Thư cũng không dám nhìn thẳng mà chỉ còn biết nắm chặt lấy tay Diêu Tâm Lan. Nhưng rất nhanh sau đó Diêu Tâm Lan càm thấy được bàn tay Diêu Tâm Lan lại từ từ trở nên lạnh giá.
"Cửu tiểu thư, tay tiểu thư lạnh đi rồi."
Mặc Thư cố giữ cho mình bình tĩnh thế nhưng trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn nàng ngoại trừ nhìn thấy người khác đánh nhau bị thương rách bụng chứ chưa bao giờ trông thấy một người đang yên đang lành lại bị rạch bụng ra cả.
Thần sắc Tần Hoan vẫn hoàn toàn bình tĩnh, giống như chưa hề nghe thấy lời Mặc Thư nói, vú già trong phòng đưa mắt nhìn nhau một cái, mặc dù không mở miệng thế nhưng trong mắt tràn đầy vẻ bi thương. Thiếu phu nhân vốn đã sinh con không đủ tháng, lại còn chảy máu nhiều như vậy, khả năng lớn là không giữ được mẫu tử rồi. Thế nhưng Cửu cô nương dùng biện pháp như vậy khiến cho người ta sợ hãi, nữ nhân mang thai khi sinh sản vốn là đã đi dạo qua Quỷ môn quan rồi, lại còn rạch bụng người ra, như thế chẳng phải càng khiến cho thai phụ càng đau đớn không chịu nổi hay sao.
Những bà vú này đều là người thân cận mà Diêu Tâm Lan mang từ Kiến Châu đến, nghĩ đến đây hốc mắt mọi người đều đỏ lên. Diêu Tâm Lan là do bọn họ trông coi từ nhỏ đến lớn, nếu như đêm nay cả mẫu tử đều mất thì mấy hạ nhân bọn họ không những không giữ được tiền đồ, mà trong lòng cũng cực kỳ đau xót.
"Cửu tiểu thư! Tiểu thư nhà ta..."
Mặc Thư lại khẽ nói, Tần Hoan vẫn đang tập trung không nhúc nhích. Trên mặt Diêu Tâm Lan thấm đẫm mồ hôi lạnh, thế nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt. Không chỉ có như vậy, Mặc Thư thăm dò hơi thở của Diêu Tâm Lan gần như đều không cảm nhận được hơi thở nữa, khiến cho một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ gan bàn chân Mặc Thư lên. Mặc Thư không trách Tần Hoan mà trong lòng chỉ thấy đau đớn, những ngày qua Diêu Tâm Lan đã trải qua quá khổ sở rồi, không chỉ thế mà hiện tại ngay cả tên họ cũng phải đòi lại. Đột nhiên Mặc Thư lại thấy cực kỳ căm giận Tần Sâm.
Nghĩ đến đây, Mặc Thư không khỏi sững sờ, Tần Sâm thế nào rồi?
"Oa..."
Mặc Thư chỉ tập trung nhìn Diêu Tâm Lan, bất thình lình một tiếng khóc nỉ non rất nhỏ của trẻ sơ sinh vang lên. Âm thanh này vừa vang lên thì ngay lập tức ngước mắt lên nhìn Tần Hoan, chẳng biết từ lúc nào trên tay Tần Hoan đã ôm một tiểu hài tử nho nhỏ máu me đầy người, hài tử đó kích thước chỉ bằng con mèo con, tóc trên đầu bám chặt vào mặt, khắp khuôn mặt cũng bị vết máu loang lổ nhìn không rõ ngũ quan.
Mặc Thư cảm thấy thấy huyết dịch toàn thân cuộn trào, nàng mừng rỡ nói, "Cửu tiểu thư..."
"Mang vải bông sạch đến đây. Các ngươi đón lấy."
Hai bà vú già ngơ ngác thất thần, Mặc Thư vội quát, "Các ngươi làm gì thế, mau lên."
Tần Hoan mồ hôi đầm đìa kéo hài tử ra khỏi bụng mẹ, thời gian dài tập trung tinh thần cao độ khiến cho nàng hiện tại không nặn ra được nụ cười nào, thế nhưng nhìn hài tử động đậy trong tay mình thì đáy lòng nàng cũng buông lỏng một chút. Tiếp theo đó một cảm giác cảm động vui vẻ tràn ngập trái tim nàng, đứa trẻ nho nhỏ này không có quan hệ máu mủ gì với nàng, thế nhưng từ trong lòng bàn tay mình nàng có thể cảm nhận được trái tim nhỏ bé của đứa trẻ đang đập đập.
"Là nữ nhi!" Tần Hoan lên tiếng, giọng nói đã khàn đặc từ lâu.
Nước mắt Mặc Thư rào rào rơi xuống, thế nhưng khóe môi lại nhịn không được mà giương lên. Bà vú già lấy vải bông đến rồi đón lấy hài tử, Tần Hoan cắt sạch cuống rốn của đứa trẻ rồi bắt đầu khâu lại miệng vết thương cho Diêu Tâm Lan.
"Đi lấy kim, lấy cả dây gai đến đây."
Hai vú già ôm hài tử, Mặc Thư ổn định lại tinh thần vội vàng nghe theo lời Tần Hoan căn dặn, rất nhanh đã cầm kim và dây gai đến đây. Tần Hoan dùng tốc độ nhanh nhất làm sạch, rồi lại bằng một cách thần kỳ ngâm dây gai vào rượu sau đó bện lại thành từng sợi vải. Mặc Thư không dám đến gần, chỉ dám đứng trơ mắt nhìn Tần Hoan may lại miệng vết thương của Diêu Tâm Lan giống như may y phục.
"Mặc Thư, đi lấy thuốc, cần 1 phân bột tam thất, sau đó lại lấy cam thảo, ngải diệp, quế tâm, a giao, can địa hoàng, mỗi loại 3 tiền, dùng nước lạnh để nấu. Mau!"
Tần Hoan nói với tốc độ rất nhanh, động tác trên tay lại cực kỳ thong thả Mặc Thư vội vàng tuân lệnh rồi xoay người chạy ra ngoài. Vừa xoay người nàng cũng nhìn thấy hai bà vú đã bao bọc lại hài tử cẩn thận, mặt mũi cũng đã rửa sạch, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhiều nếp nhăn của đứa trẻ khẽ động động, hốc mắt Mặc Thư lại đỏ lên. Hài tử đã sinh ra rồi, tiểu thư nhà nàng nhất định không thể nào xảy ra chuyện.
Tần Hoan khâu lại miệng vết thương của Tần Hoan cực kỳ thong thả, còn phía bên này Mặc Thư cũng quay lại rất nhanh, đợi đến khi Tần Hoan khâu lại hoàn toàn rồi rửa sạch thì thuốc thang Mặc Thư mang về cũng đã nấu xong. Tần Hoan vừa băng bó vết thương trên bụng Diêu Tâm Lan vừa nói, "Đút cho Đại tẩu, nửa canh giờ đút một lần, đến khi nào Đại tẩu tỉnh lại mơi thôi."
Mặc Thư vội vàng đút thuốc cho Diêu Tâm Lan, thế nhưng không hiểu tại sao thuốc vừa đút xuống thì Diêu Tâm Lan lại phun ra. Mặc Thư bối rối, "Cửu tiểu thư, tiểu thư không uống được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.