Chương 77: Thăm dò rừng trúc lần nữa (2)
Bộ Nguyệt Thiển Trang
26/03/2024
Phục Linh hơi kinh ngạc, “Sao tiểu thư biết? Vãn Đào nói muốn đi...”
Tần Hoan cười gật đầu, “Được, vậy thì để cho Vãn Đào đi cùng với Vãn Đường là được.”
Phục Linh thấy Tần Hoan tiến cử Vãn Đường liền cảm thấy tiến cử của mình có tác dụng, cho nên nàng rất vui vẻ đi ra ngoài căn dặn. Không bao lâu sau tiếng động bên ngoài nhỏ dần rồi yên tĩnh trở lại.
Phục Linh trở về nói, “Trước kia chúng ta không liên quan gì đến lễ Thu tịch, hiện tại quả nhiên là không giống nữa rồi.” Phục Linh nói xong lại mong chờ, “Hai tiểu nô ở tiền viện đến nói là hiện tại tất cả hạ nhân đều phải tập trung ở tiền viện, trong phủ có lẽ sẽ phải thay đổi rất lớn rồi.”
Tay Tần Hoan khựng lại, “Đều bị tập trung ở tiền viện rồi?”
Phục Linh gật đầu, “Phải, sao vậy tiểu thư?”
Tần Hoan nhìn lướt qua thuốc bột trước mặt, “Thuốc của ta không đủ, phải đi lấy thêm rồi.”
“À? Tiểu thư muốn lấy gì? Để nô tỳ đi lấy.”
Tần Hoan đứng dậy, “Ta đích thân đi, em ở đây đi, mài đám xích thược này ra cho ta.”
Phục Linh muốn nói lại thôi, Tần Hoan lại xoa xoa cổ, “Ngồi lâu thành ra cổ cũng đau rồi, ta tranh thủ đi vận động một chút.”
Phục Linh chần chừ, “Thế để nô tỳ đi chung với người, quay về rồi mài sau cũng không muộn.”
“Tiểu thư nhà em cũng không phải không biết đường.” Tần Hoan bật cười, vỗ vỗ nếp nhăn trên y phục rồi đi ra ngoài, “Bột xích thược này phải mài thật kỹ, không được lười biếng, lúc ta quay về sẽ kiểm tra.”
Phục Linh hừ một tiếng, nghĩ lại giờ là ban ngày, đường đến kho thuốc cũng không xa nên nàng đành phải nuốt xuống câu muốn đi chung.
Tần Hoan vừa đi ra khỏi phòng, thấy cửa phòng bên cạnh chỉ khép hờ, nàng thu mắt lại rồi bước nhanh ra khỏi viện. Sắc mặt nàng trấn định, cất bước cũng nhanh, lướt mắt đảo qua những nơi mình đi qua quả nhiên thấy mấy vú già mà bình thường hay qua lại bên trong viện thì hiện tại không thấy một bóng người nào. Nàng quyết tâm hơn nữa, bước chân cũng nhanh hơn, Tần phủ nhiều người nên cũng nhiều việc cho nên những hạ nhân này không thể bị giữ lại quá lâu, rất nhanh thôi bọn họ sẽ quay lại vị trí của mình để làm việc. Nàng cũng phải đi thật nhanh!
Bước chân Tần Hoan quét gió, nhưng thân thể Cửu tiểu thư này hơi suy yếu, chưa đi được bao lâu đã toát mồ hôi rồi. Thế nhưng nàng không quan tâm chuyện này, chạy thẳng đến phía đông, nàng nói phải đi lấy thuốc thế nhưng khi đến lối rẽ vào kho thuốc thì nàng không rẽ vào mà cứ thế đi thẳng về hướng đông. Rất nhanh nàng đã nhìn thấy viện của các di nương, sau đó nàng đi thẳng vào một con đường nhỏ nhắn hẻo lánh dẫn đến rừng trúc... Con đường mòn này chính là lần trước nàng đi theo người ta đến xem rửa giếng!
Cơ hội lần trước bị bỏ qua cho nên lần này bất luận thế nào nàng cũng phải nắm chắc.
Tần Hoan lướt mắt nhìn ra xung quanh, chỉ sợ bỗng nhiên có ai đó xuất hiện, hiện giờ nếu như nàng bị người ta nhìn thấy thì sẽ càng nghi ngờ nàng nhiều hơn trước đây. Cho dù khả năng bị phát hiện rất nhỏ thế nhưng một khi đã bị phát hiện rồi thì sẽ xảy ra chuyện lớn, nên trái tim Tần Hoan đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mùi trúc thoang thoảng, còn chưa đến cạnh rừng trúc nhưng Tần Hoan đã thấy được một chút lá trúc khô héo bị gió thổi qua đây. Chẳng bao lâu sau rừng trúc đã hiện ra trước mắt nàng, trong lòng nàng kiên định hẳn lên, nhưng đang định đi nhanh vào trong thì từ phía xa xa ở trong rừng chợt thấy thấp thoáng một bóng người đang đi ra. Bước chân Tần Hoan dừng khựng lại, nàng vội vàng lui về sau...
Tần Hoan đứng nép vào hành lang bên cạnh ở cách rừng trúc không xa, mà bóng người từ trong rừng trúc đi ra cũng dần dần rõ ràng hẳn lên. Nổi bật trong màu xanh tươi của rừng trúc là một bóng người mảnh khảnh lòe loẹt trong bộ y phục màu đỏ tươi, nhìn vừa xinh đẹp vừa dung tục. Xung quanh không có ai nhưng người đó vẫn vừa đi vừa uốn éo rất đong đưa sinh động. Cũng vì thế nên Tần Hoan có thể tưởng tượng ra cảnh phấn trắng đắp trên mặt người đó rơi rụng phấp phới xuống theo từng bước chân...
Đi từ trong rừng trúc ra chính là Bát di nương Liễu thị!
Rừng trúc chính là cấm địa trong phủ, mà Liễu thị đã ở nhiều năm trong phủ nên không thể không biết quy củ này. Thế nhưng nàng ta cũng tranh thủ lúc tất cả hạ nhân đều đến tiền viện để chạy đến rừng trúc ư?
Tần Hoan tập trung nhìn, nàng thấy trên mặt Liễu thị cũng có vẻ lo lắng, nàng ta bước đi cực nhanh, ánh mắt lại cẩn thận nhìn khắp xung quanh, dáng vẻ rất lén lút sợ bị người ta phát hiện. Tần Hoan mím môi, nàng đến rừng trúc là để tìm hung thủ, vậy còn Bát di nương đến đây để làm gì? Vừa ngước mắt lên Tần Hoan chợt nhìn thấy bàn tay kỳ quặc của Bát di nương...
Một tay nàng ta gập ở phía trước người, tay còn lại đang nắm chặt túi trong tay áo... Tần Hoan có thể khẳng định nhất định trong túi tay áo của Bát di nương có cất giấu cái gì đó, chẳng lẽ nàng ta đến rừng trúc là để lấy đồ đạc?
Bên trong rừng trúc âm u có bảo bố gì hay sao?
Tần Hoan vừa mải suy nghĩ thì đã nhìn thấy Bát di nương đang đi về hướng này...
Trong lòng Tần Hoan kêu lên một tiếng ai oán, vậy mà Bát di nương này cũng đi vào con đường nhỏ vắng vẻ này, như vậy thì Tần Hoan chỉ có thể lùi ra xa thôi. Tần Hoan càng bước càng nhanh, bởi vì cho dù Bát di nương kia vừa đi vừa lắc thì cũng đi nhanh hơn nàng. Tần Hoan chỉ còn cách chạy vào phía nam viện của các di nương, sau đó nàng mới có thể dừng lại thở dốc một hơi.
Nàng quay người nhìn lại thì quả nhiên Bát di nương đang lén lút trở về Di nương viện.
Chuyến đi này vừa phải chờ đợi lại phải bỏ chạy thành ra cơ hội tốt nhất đã trôi qua, nàng thở dốc một hơi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định đi vào rừng trúc. Chỉ có mình Bát di nương sao? Có khi nào còn có người khác đi từ bên trong ra không?
Tần Hoan lẳng lặng đứng ở phía sau tường hoa chờ đợi, nhưng đợi khoảng nửa khắc sau thì trong rừng trúc vẫn hoàn toàn im ắng. Không phải Bát di nương đi gặp người mà chỉ là đi lấy đồ đạc thôi sao?
Tim Tần Hoan đập mạnh, nàng chỉ hận không thể chạy ngay lập tức chạy băng qua con đường nhỏ đến nhìn xem. Thế nhưng một là thời gian đã trôi qua khá lâu, hai là rừng trúc quá lớn, Tần Hoan bình tĩnh lại một chút rồi đành phải bỏ đi ý định đi vào rừng trúc.
Chuyến đi lần này cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít nhất nàng phát hiện có một người lén đi vào rừng trúc.
Rõ ràng ai cũng biết chuyện rừng trúc là cấm địa có ma quỷ lộng hành, thế nhưng lại vẫn có người đi vào bên trong...
Tần Hoan vừa nghĩ vừa xoay người, nhưng chỉ mới xoay được một nửa thì cả người nàng đột nhiên dừng khựng lại!
Nàng nhìn thấy một người lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này...
Nàng vừa mới trốn ở phía sau tường hoa nhìn về hướng rừng trúc, dáng vẻ có thể nói là hơi lén lút, thế nhưng ngay ở chỗ rẽ phía hành lang gấp khúc cách nàng 5 trượng, Vãn Hạnh mặc y phục màu đen đã đứng ở đó từ lúc nào không hay.
Vãn Hạnh đứng rụt vai cúi đầu, dáng vẻ hiền lành nhưng hơi căng thẳng.
Vãn Hạnh thấy Tần Hoan quay người lại nên nhún người, “Cửu tiểu thư, nô tỳ đến tìm người qua về...”
Trong lòng Tần Hoan lo lắng, nàng mím môi rồi đi về hướng Vãn Hạnh, vừa đến trước mặt Vãn Hạnh thì bước chân nàng chợt dừng lại, “Ai lệnh cho ngươi đến đây?”
Giọng nói của nàng rất nghiêm nghị, nhưng Vãn Hạnh càng cúi đầu thấp xuống.
“Người vừa mới đi thì phu nhân tìm đến, là Phục Linh tỷ bảo nô tỳ đi tìm người.”
Tần Hoan nheo mắt nhìn nàng ta một cái rồi cất bước đi về phía Đinh Lan uyển. Tần Hoan vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Vãn Hạnh, nàng chỉ thấy Vãn Hạnh cúi đầu thấp đến mức như sắp cắm đầu xuống đất mà đi vậy.
Tần Hoan không nói gì nữa mà đi nhanh về Đinh Lan uyển. Lúc gần đi đến cửa thì bước chân Tần Hoan lại ngừng lại.
Ngoài cửa Đinh Lan uyển không những chỉ có Lâm thị mà còn có Tần Tương, Tần Sâm và Tần Lệ. Phục Linh thì lại rất căng thẳng đứng bên cạnh, nhìn thấy nàng trở về mới vui mừng hẳn lên.
“Hoan nhi, con nói đi lấy thuốc mà sao lại đi lâu như vậy...”
Lâm thị vừa thấy Tần Hoan đến liền hỏi một câu, tuy là hơi trách cứ thế nhưng giọng nói cũng không trầm trọng lắm. Tần Hoan vội vàng tiến đến nhún người hành lễ, “Khiến cho phu nhân đợi lâu rồi, vì phải làm thuốc cho Thái trưởng Công chúa Hầu phủ nên Tần Hoan không dám qua loa.”
Con ngươi hẹp dài của Tần Lệ nheo lại, hắn nhìn lướt qua người Tần Hoan, còn Tần Tương lại rất bất mãn với nàng.
Tần Sâm mỉm cười, “Sao chảy đầy mồ hôi thế? Lúc quay về đây là chạy vội về à?”
Trong lòng Tần Hoan căng thẳng, còn đang định nói chuyện thì Vãn Hạnh ở phía sau lại thật thà nói, “Cửu tiểu thư đang ở kho thuốc chờ Tiền đại phu quay về, nghe nói phu nhân đến nên không dám chậm trễ mà chạy nhanh về đây.”
Sống lưng Tần Hoan cứng đờ, nàng căn bản không đến kho thuốc, cũng không hề đứng chờ Tiền Bách Nhận.
Điều này bản thân nàng biết, Vãn Hạnh cũng đã biết.
Tần Sâm cười cười, “Tiền đại phu cũng phải đến tiền viện, muội đến không đúng lúc rồi.”
Tần Hoan khẽ cười, giọng nói cũng ung dung bình thản, “Thế thì đợi lát nữa lại phải đi một chuyến vậy...”
Lâm thị dịu dàng nói, “Sao phải tự mình đi, đợi lát nữa bảo tiểu nô đi đi. Ngày mai là lễ Thu tịch, lão phu nhân căn dặn phải làm y phục mới cho mấy đứa bọn con, chúng ta đến Cẩm Tú phường trong thành để may, hiện tại phải xuất phủ rồi.”
Đích thân Lâm thị dẫn đến Cẩm Tú phường may y phục, đây chẳng phải cũng là một đãi ngộ sao?
Đáy mắt Phục Linh sáng trưng hẳn lên, Tần Hoan cũng nhún người cười nói, “Thế tốt quá, đa tạ phu nhân.”
Lâm thị chỉ cười mà không nói gì, bà dẫn Tần Tương đi trước, Tần Hoan vừa đuổi theo vừa quay đầu lại nhìn phía sau.
Vãn Hạnh đứng im tại chỗ, vẫn cái dáng vẻ muốn cắm đầu xuống đất.
Tần Hoan cười gật đầu, “Được, vậy thì để cho Vãn Đào đi cùng với Vãn Đường là được.”
Phục Linh thấy Tần Hoan tiến cử Vãn Đường liền cảm thấy tiến cử của mình có tác dụng, cho nên nàng rất vui vẻ đi ra ngoài căn dặn. Không bao lâu sau tiếng động bên ngoài nhỏ dần rồi yên tĩnh trở lại.
Phục Linh trở về nói, “Trước kia chúng ta không liên quan gì đến lễ Thu tịch, hiện tại quả nhiên là không giống nữa rồi.” Phục Linh nói xong lại mong chờ, “Hai tiểu nô ở tiền viện đến nói là hiện tại tất cả hạ nhân đều phải tập trung ở tiền viện, trong phủ có lẽ sẽ phải thay đổi rất lớn rồi.”
Tay Tần Hoan khựng lại, “Đều bị tập trung ở tiền viện rồi?”
Phục Linh gật đầu, “Phải, sao vậy tiểu thư?”
Tần Hoan nhìn lướt qua thuốc bột trước mặt, “Thuốc của ta không đủ, phải đi lấy thêm rồi.”
“À? Tiểu thư muốn lấy gì? Để nô tỳ đi lấy.”
Tần Hoan đứng dậy, “Ta đích thân đi, em ở đây đi, mài đám xích thược này ra cho ta.”
Phục Linh muốn nói lại thôi, Tần Hoan lại xoa xoa cổ, “Ngồi lâu thành ra cổ cũng đau rồi, ta tranh thủ đi vận động một chút.”
Phục Linh chần chừ, “Thế để nô tỳ đi chung với người, quay về rồi mài sau cũng không muộn.”
“Tiểu thư nhà em cũng không phải không biết đường.” Tần Hoan bật cười, vỗ vỗ nếp nhăn trên y phục rồi đi ra ngoài, “Bột xích thược này phải mài thật kỹ, không được lười biếng, lúc ta quay về sẽ kiểm tra.”
Phục Linh hừ một tiếng, nghĩ lại giờ là ban ngày, đường đến kho thuốc cũng không xa nên nàng đành phải nuốt xuống câu muốn đi chung.
Tần Hoan vừa đi ra khỏi phòng, thấy cửa phòng bên cạnh chỉ khép hờ, nàng thu mắt lại rồi bước nhanh ra khỏi viện. Sắc mặt nàng trấn định, cất bước cũng nhanh, lướt mắt đảo qua những nơi mình đi qua quả nhiên thấy mấy vú già mà bình thường hay qua lại bên trong viện thì hiện tại không thấy một bóng người nào. Nàng quyết tâm hơn nữa, bước chân cũng nhanh hơn, Tần phủ nhiều người nên cũng nhiều việc cho nên những hạ nhân này không thể bị giữ lại quá lâu, rất nhanh thôi bọn họ sẽ quay lại vị trí của mình để làm việc. Nàng cũng phải đi thật nhanh!
Bước chân Tần Hoan quét gió, nhưng thân thể Cửu tiểu thư này hơi suy yếu, chưa đi được bao lâu đã toát mồ hôi rồi. Thế nhưng nàng không quan tâm chuyện này, chạy thẳng đến phía đông, nàng nói phải đi lấy thuốc thế nhưng khi đến lối rẽ vào kho thuốc thì nàng không rẽ vào mà cứ thế đi thẳng về hướng đông. Rất nhanh nàng đã nhìn thấy viện của các di nương, sau đó nàng đi thẳng vào một con đường nhỏ nhắn hẻo lánh dẫn đến rừng trúc... Con đường mòn này chính là lần trước nàng đi theo người ta đến xem rửa giếng!
Cơ hội lần trước bị bỏ qua cho nên lần này bất luận thế nào nàng cũng phải nắm chắc.
Tần Hoan lướt mắt nhìn ra xung quanh, chỉ sợ bỗng nhiên có ai đó xuất hiện, hiện giờ nếu như nàng bị người ta nhìn thấy thì sẽ càng nghi ngờ nàng nhiều hơn trước đây. Cho dù khả năng bị phát hiện rất nhỏ thế nhưng một khi đã bị phát hiện rồi thì sẽ xảy ra chuyện lớn, nên trái tim Tần Hoan đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mùi trúc thoang thoảng, còn chưa đến cạnh rừng trúc nhưng Tần Hoan đã thấy được một chút lá trúc khô héo bị gió thổi qua đây. Chẳng bao lâu sau rừng trúc đã hiện ra trước mắt nàng, trong lòng nàng kiên định hẳn lên, nhưng đang định đi nhanh vào trong thì từ phía xa xa ở trong rừng chợt thấy thấp thoáng một bóng người đang đi ra. Bước chân Tần Hoan dừng khựng lại, nàng vội vàng lui về sau...
Tần Hoan đứng nép vào hành lang bên cạnh ở cách rừng trúc không xa, mà bóng người từ trong rừng trúc đi ra cũng dần dần rõ ràng hẳn lên. Nổi bật trong màu xanh tươi của rừng trúc là một bóng người mảnh khảnh lòe loẹt trong bộ y phục màu đỏ tươi, nhìn vừa xinh đẹp vừa dung tục. Xung quanh không có ai nhưng người đó vẫn vừa đi vừa uốn éo rất đong đưa sinh động. Cũng vì thế nên Tần Hoan có thể tưởng tượng ra cảnh phấn trắng đắp trên mặt người đó rơi rụng phấp phới xuống theo từng bước chân...
Đi từ trong rừng trúc ra chính là Bát di nương Liễu thị!
Rừng trúc chính là cấm địa trong phủ, mà Liễu thị đã ở nhiều năm trong phủ nên không thể không biết quy củ này. Thế nhưng nàng ta cũng tranh thủ lúc tất cả hạ nhân đều đến tiền viện để chạy đến rừng trúc ư?
Tần Hoan tập trung nhìn, nàng thấy trên mặt Liễu thị cũng có vẻ lo lắng, nàng ta bước đi cực nhanh, ánh mắt lại cẩn thận nhìn khắp xung quanh, dáng vẻ rất lén lút sợ bị người ta phát hiện. Tần Hoan mím môi, nàng đến rừng trúc là để tìm hung thủ, vậy còn Bát di nương đến đây để làm gì? Vừa ngước mắt lên Tần Hoan chợt nhìn thấy bàn tay kỳ quặc của Bát di nương...
Một tay nàng ta gập ở phía trước người, tay còn lại đang nắm chặt túi trong tay áo... Tần Hoan có thể khẳng định nhất định trong túi tay áo của Bát di nương có cất giấu cái gì đó, chẳng lẽ nàng ta đến rừng trúc là để lấy đồ đạc?
Bên trong rừng trúc âm u có bảo bố gì hay sao?
Tần Hoan vừa mải suy nghĩ thì đã nhìn thấy Bát di nương đang đi về hướng này...
Trong lòng Tần Hoan kêu lên một tiếng ai oán, vậy mà Bát di nương này cũng đi vào con đường nhỏ vắng vẻ này, như vậy thì Tần Hoan chỉ có thể lùi ra xa thôi. Tần Hoan càng bước càng nhanh, bởi vì cho dù Bát di nương kia vừa đi vừa lắc thì cũng đi nhanh hơn nàng. Tần Hoan chỉ còn cách chạy vào phía nam viện của các di nương, sau đó nàng mới có thể dừng lại thở dốc một hơi.
Nàng quay người nhìn lại thì quả nhiên Bát di nương đang lén lút trở về Di nương viện.
Chuyến đi này vừa phải chờ đợi lại phải bỏ chạy thành ra cơ hội tốt nhất đã trôi qua, nàng thở dốc một hơi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định đi vào rừng trúc. Chỉ có mình Bát di nương sao? Có khi nào còn có người khác đi từ bên trong ra không?
Tần Hoan lẳng lặng đứng ở phía sau tường hoa chờ đợi, nhưng đợi khoảng nửa khắc sau thì trong rừng trúc vẫn hoàn toàn im ắng. Không phải Bát di nương đi gặp người mà chỉ là đi lấy đồ đạc thôi sao?
Tim Tần Hoan đập mạnh, nàng chỉ hận không thể chạy ngay lập tức chạy băng qua con đường nhỏ đến nhìn xem. Thế nhưng một là thời gian đã trôi qua khá lâu, hai là rừng trúc quá lớn, Tần Hoan bình tĩnh lại một chút rồi đành phải bỏ đi ý định đi vào rừng trúc.
Chuyến đi lần này cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít nhất nàng phát hiện có một người lén đi vào rừng trúc.
Rõ ràng ai cũng biết chuyện rừng trúc là cấm địa có ma quỷ lộng hành, thế nhưng lại vẫn có người đi vào bên trong...
Tần Hoan vừa nghĩ vừa xoay người, nhưng chỉ mới xoay được một nửa thì cả người nàng đột nhiên dừng khựng lại!
Nàng nhìn thấy một người lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này...
Nàng vừa mới trốn ở phía sau tường hoa nhìn về hướng rừng trúc, dáng vẻ có thể nói là hơi lén lút, thế nhưng ngay ở chỗ rẽ phía hành lang gấp khúc cách nàng 5 trượng, Vãn Hạnh mặc y phục màu đen đã đứng ở đó từ lúc nào không hay.
Vãn Hạnh đứng rụt vai cúi đầu, dáng vẻ hiền lành nhưng hơi căng thẳng.
Vãn Hạnh thấy Tần Hoan quay người lại nên nhún người, “Cửu tiểu thư, nô tỳ đến tìm người qua về...”
Trong lòng Tần Hoan lo lắng, nàng mím môi rồi đi về hướng Vãn Hạnh, vừa đến trước mặt Vãn Hạnh thì bước chân nàng chợt dừng lại, “Ai lệnh cho ngươi đến đây?”
Giọng nói của nàng rất nghiêm nghị, nhưng Vãn Hạnh càng cúi đầu thấp xuống.
“Người vừa mới đi thì phu nhân tìm đến, là Phục Linh tỷ bảo nô tỳ đi tìm người.”
Tần Hoan nheo mắt nhìn nàng ta một cái rồi cất bước đi về phía Đinh Lan uyển. Tần Hoan vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Vãn Hạnh, nàng chỉ thấy Vãn Hạnh cúi đầu thấp đến mức như sắp cắm đầu xuống đất mà đi vậy.
Tần Hoan không nói gì nữa mà đi nhanh về Đinh Lan uyển. Lúc gần đi đến cửa thì bước chân Tần Hoan lại ngừng lại.
Ngoài cửa Đinh Lan uyển không những chỉ có Lâm thị mà còn có Tần Tương, Tần Sâm và Tần Lệ. Phục Linh thì lại rất căng thẳng đứng bên cạnh, nhìn thấy nàng trở về mới vui mừng hẳn lên.
“Hoan nhi, con nói đi lấy thuốc mà sao lại đi lâu như vậy...”
Lâm thị vừa thấy Tần Hoan đến liền hỏi một câu, tuy là hơi trách cứ thế nhưng giọng nói cũng không trầm trọng lắm. Tần Hoan vội vàng tiến đến nhún người hành lễ, “Khiến cho phu nhân đợi lâu rồi, vì phải làm thuốc cho Thái trưởng Công chúa Hầu phủ nên Tần Hoan không dám qua loa.”
Con ngươi hẹp dài của Tần Lệ nheo lại, hắn nhìn lướt qua người Tần Hoan, còn Tần Tương lại rất bất mãn với nàng.
Tần Sâm mỉm cười, “Sao chảy đầy mồ hôi thế? Lúc quay về đây là chạy vội về à?”
Trong lòng Tần Hoan căng thẳng, còn đang định nói chuyện thì Vãn Hạnh ở phía sau lại thật thà nói, “Cửu tiểu thư đang ở kho thuốc chờ Tiền đại phu quay về, nghe nói phu nhân đến nên không dám chậm trễ mà chạy nhanh về đây.”
Sống lưng Tần Hoan cứng đờ, nàng căn bản không đến kho thuốc, cũng không hề đứng chờ Tiền Bách Nhận.
Điều này bản thân nàng biết, Vãn Hạnh cũng đã biết.
Tần Sâm cười cười, “Tiền đại phu cũng phải đến tiền viện, muội đến không đúng lúc rồi.”
Tần Hoan khẽ cười, giọng nói cũng ung dung bình thản, “Thế thì đợi lát nữa lại phải đi một chuyến vậy...”
Lâm thị dịu dàng nói, “Sao phải tự mình đi, đợi lát nữa bảo tiểu nô đi đi. Ngày mai là lễ Thu tịch, lão phu nhân căn dặn phải làm y phục mới cho mấy đứa bọn con, chúng ta đến Cẩm Tú phường trong thành để may, hiện tại phải xuất phủ rồi.”
Đích thân Lâm thị dẫn đến Cẩm Tú phường may y phục, đây chẳng phải cũng là một đãi ngộ sao?
Đáy mắt Phục Linh sáng trưng hẳn lên, Tần Hoan cũng nhún người cười nói, “Thế tốt quá, đa tạ phu nhân.”
Lâm thị chỉ cười mà không nói gì, bà dẫn Tần Tương đi trước, Tần Hoan vừa đuổi theo vừa quay đầu lại nhìn phía sau.
Vãn Hạnh đứng im tại chỗ, vẫn cái dáng vẻ muốn cắm đầu xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.