Chương 14: Y tiên
Bộ Nguyệt Thiển Trang
29/02/2024
Mọi người trong phòng khách đều ồ lên kinh ngạc, Thái trưởng Công chúa muốn gặp Cửu tiểu thư Tần phủ?!
Vẻ mặt Tần Sương vốn là kinh hỉ, thế nhưng sau khi Nhạc Ngưng nói câu này xong thì kinh hỉ bay đi hết, tiếp theo đó là không thể tin được nhìn về phía Tần Hoan. Cái gì chứ? Thái trưởng Công chúa muốn gặp Tần Hoan?
"Quận, quận chúa... Còn chúng ta thì sao?"
Tần Sương chưa chết tâm, nhìn Nhạc Ngưng hỏi một câu.
Nhạc Ngưng khẽ liếc nàng một cái, "Tổ mẫu chỉ gặp Cửu tiểu thư, mời mọi người chờ ở đây một lúc."
Nét mặt Nhạc Ngưng ngang tàng, ngay cả khí chất toàn thân cũng rất áp bức người, thế nhưng giọng nói lại cực kỳ lễ phép. Tần Sương chỉ đành mím chặt môi nhìn về phía Tần Hoan không cam lòng. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?
"Cửu tiểu thư, xin mời đi theo ta, căn bản tổ mẫu đã muốn gặp ngươi từ sớm, thế nhưng cả ngày nay đều có quá nhiều khách đến nhà. Cuối cùng thì bây giờ tổ mẫu cũng đã rảnh rỗi được rồi, đang chờ ngươi đó."
Lời này vừa nói xong thì tất cả mọi người trong phòng khách lại càng kinh hãi.
Cửu tiểu thư Tần phủ này nghe nói là cô nữ của Nhị phòng Trung Dũng Hầu phủ. Bao nhiêu năm nay không có tiếng tăm gì trong thành Cẩm Châu cả, vậy mà hiện tại Thái trưởng Công chúa lại đặc biệt muốn gặp riêng nàng? Lại còn ngay từ sáng sớm đã muốn gặp nàng rồi?!
Mọi người nghi ngờ không thôi nhìn Tần Hoan, sau đó ánh mắt lại sáng lên.
Tiệc mừng của An Dương Hầu phủ ngày hôm nay, các tiểu thư quý tộc đến dự tiệc đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chỉ riêng vị Cửu tiểu thư này mặc váy áo màu xanh giản dị, như một nhánh hoa phong lan đơn độc còn sót lại trong đám hoa cỏ khoe màu đua sắc, rực rỡ từ trong xương tủy, kinh diễm không gì sánh được.
Tần Hoan nghe lời Nhạc Ngưng nói xong thì quay đầu nhìn về phía Tưởng thị, Tưởng thị liếc nhìn lại nàng với ánh mắt dò xét khiến người khác phải hoảng sợ, khẽ gật đầu, "Gặp Thái trưởng Công chúa đừng để thất lễ."
Tần Hoan cụp mắt, "Vâng, Tần Hoan hiểu rõ."
Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan xong hơi nhếch miệng cười rồi xoay người đi ra ngoài phòng, Tần Hoan dẫn Phục Linh vội vàng đuổi theo.
Mới chỉ đi được khoảng mấy chục bước chân thôi mà đủ mọi ánh mắt từ ghen tỵ đến hâm mộ liên tiếp bắn qua đây, khiến cho nàng áp lực không nhỏ, mãi cho đến khi ra khỏi phòng khách rồi Tần Hoan mới cảm thấy dễ chịu lên một chút. Nhạc Ngưng ở đằng trước đi được vài bước rồi quay đầu lại, nhìn Tần Hoan từ trên xuống dưới chớp chớp mắt, "Tại sao từ trước đến nay chưa bao giờ ta trông thấy ngươi?"
Quý tộc trong thành Cẩm Châu không nhiều lắm, mấy tiểu bối cùng tuổi thì phần lớn đều gặp mặt nhau qua các loại hội hoa hay tiệc mừng, thế nhưng Nhạc Ngưng lại chưa từng gặp mặt Tần Hoan. Tần Hoan khẽ cười, "Từ trước đến nay Tần Hoan tính tình cô độc không thích náo nhiệt, cho nên đều không ra khỏi phủ."
Dường như Nhạc Ngưng biết hoàn cảnh của Tần Hoan, nghe vậy liền thở dài, "Cho nên tổ mẫu mới gửi thiếp mời riêng cho ngươi."
Tần Hoan vội đáp, "Đa tạ Thái trưởng Công chúa điện hạ."
Nhạc Ngưng lắc đầu, "Là chúng ta phải đa tạ ngươi."
Tần Hoan không hiểu mô tê gì, nhưng Nhạc Ngưng cũng không nói thêm gì nữa, hôm nay khách khứa đến Hầu phủ nhiều như mắc cửi, Nhạc Ngưng dẫn Tần Hoan đi xuyên qua đám người về hướng một hành lang nhỏ ven theo phòng khách, cứ thế đi sâu vào bên trong phủ.
Tiếng ồn ào ngoài sảnh tiệc càng lúc càng nhỏ, quang cảnh cũng ngày một yên tĩnh tao nhã, bên hành lang gấp khúc uốn lượn là hoa và cây cảnh sum suê xanh tốt, đình đài mái cong đan xen hợp lí. Đúng là so với Tần phủ thì An Dương Hầu phủ tinh xảo độc đáo hơn nhiều.
Đi tiếp nữa là đến một mảnh vườn mộc hoa nở rộ, phía sau vườn hoa là một tòa viện tường quét vôi trắng lợp mái ngói ngọc.
Nhạc Ngưng bước dần chậm lại, "Tổ mẫu ở ngay trong này!"
Tần Hoan hơi hồi hộp nên cũng bước nhanh hơn, Phục Linh đi ở phía sau vừa căng thẳng lại vừa kích động, nhưng cũng không dám làm loạn lễ nghi khiến cho Tần Hoan mất mặt. Rất nhanh mọi người đã đi đến tiền viện, có một tỳ nữ áo xanh bước ra.
Vừa nhìn thấy tỳ nữ này, bước chân Tần Hoan và Phục Linh đồng thời khựng lại...
Tỳ nữ này, chính là tỳ nữ áo xanh đi theo lão phu nhân bị bệnh nặng trên phố mà Tần Hoan gặp ngày hôm ấy.
"Ôi chao! Cuối cùng cũng có thể đưa được mọi người tới đây!" Tỳ nữ áo xanh đi lên phía trước, nhìn thấy Tần Hoan thì càng lúc càng mừng rỡ, "Đúng là Cửu tiểu thư rồi! Lão phu nhân còn đang trông mong người... Mau mau, mời người vào trong..."
Đến giờ phút này thì nghi vấn trong lòng Tần Hoan đã hoàn toàn được lý giải.
Vì sao An Dương Hầu phủ phải phát thiệp mời riêng cho nàng, chính là vì ngày hôm đó người nàng cứu chính là Gia Ý Thái trưởng Công chúa!
Tần Hoan hơi giật mình, nhưng sao đó đã bình tĩnh lại rồi cứ thế bước vào trong viện.
Vừa vào trong liền có hai phụ nhân trung niên bước ra đón, một vị đằng trước khoảng hơn 40 tuổi, đôi mắt minh mẫn khuôn mặt hồng hào, nhan sắc được chăm sóc cực kỳ tốt, bà mặc y phục màu hồng sen đậm càng tôn lên vẻ phúc hậu và tươi trẻ. Bà liếc nhìn về phía Tần Hoan, "A, đây là ân nhân cứu mạng của mẫu thân sao? Vậy mà nhìn còn có vẻ nhỏ tuổi hơn cả Ngưng nhi! Mau tới đây ta nhìn xem nào..."
Nhạc Ngưng thấy thế liền bật cười, "Mẫu thân, Cửu tiểu thư vốn là nhỏ hơn con 1 tuổi đó."
Tần Hoan nghe thấy thế liền vội vàng hành lễ, "Bái kiến phu nhân."
An Dương Hầu phu nhân là Giang thị, bà kéo Tần Hoan lại bên cạnh mình rồi mừng mừng rỡ rỡ nhìn ngắm Tần Hoan từ trên xuống dưới, sau đó lại lôi nàng vào bên trong phòng, "Mẫu thân đại nhân, người nhìn xem này, con bé này nhìn bên ngoài còn giống y tiên hơn là mô tả của Lục Tụ."
"Mau, mau dẫn đến chỗ ta..."
Một giọng nói hơi khàn khàng vang lên, Tần Hoan ngẩng đầu liền thấy một vị lão nhân đang ngồi trên giường chính ở trong phòng. Lão nhân hôm nay gặp có vẻ hơi khác với ngày hôm đó, hôm nay bà mặc hoa phục, tóc bạc trên đầu được vấn ngay ngắn dùng hoa trâm cài lên, nhìn người khí thế, mạnh khỏe hơn ngày hôm đó rất nhiều lần!
Giang thị cười cười nắm tay Tần Hoan dắt đến gần, "Đến đây đến đây, mẫu thân xem này tác phong con bé này này, có phải là còn tốt hơn cả mấy quý nữ ở kinh thành được ma ma trong cung dạy ra không? Con còn không biết Tần phủ có cất giấu một tiểu nương tử tốt như thế này..."
Bà vừa đi vừa nói, nói xong đã đi đến bên cạnh Thái trưởng Công chúa, Tần Hoan nhún người hành lễ, "Bái kiến Thái trưởng Công chúa điện hạ..."
"Không cần đa lễ, mau đứng lên đến bên ta đi."
Giang thị khẽ đỡ Tần Hoan dậy rồi dẫn nàng đến bên cạnh Thái trưởng Công chúa, Thái trưởng Công chúa lại đưa tay nắm chặt lấy tay Tần Hoan rồi kéo nàng ngồi thẳng xuống bên cạnh mình. Bà cười cười nhìn Tần Hoan sau đó lại nhìn về phía tỳ nữ áo xanh.
"Lục Tụ, ngươi miêu tả đúng là không bằng một phần nghìn người thật."
"Lục Tụ đứng hầu ở bên cạnh, che miệng cười, "Nô tỳ mồm miệng vụng về, xin lão phu nhân chớ trách."
Thái trưởng Công chúa vỗ vỗ bàn tay Tần Hoan rồi khẽ than thở, "Có điều hai chữ y tiên của ngươi nói là vô cùng chính xác."
Nói xong lại nhìn Tần Hoan trìu mến, "Tên con chỉ có một chữ 'Hoan' sao?"
Tần Hoan gật đầu, "Thưa Thái trưởng Công chúa, đúng thế."
Thái trưởng Công chúa gật đầu, "Tên rất hay, phụ mẫu con nhất định là muốn ngươi cả đời này đều được vui vẻ hoan hỉ. Y thuật của con là học được ở chỗ nào? Con biết rồi đấy, ngày đó Lục Tụ mang ta về phủ, Hoàng thần y đến đây cũng nói ta lành ít dữ nhiều, nhưng chiếu theo biện pháp của con làm cho đến tối, ta toát ra mồ hôi quanh thân thế nên mới còn sống. Không chỉ có như vậy, uống thuốc theo đơn thuốc của con mấy ngày, bệnh phong của ta đúng là đỡ đi không ít, ngay cả Hoàng thần y cũng thấy kỳ lạ, nghe nói người cứu tính mạng ta chỉ là một tiểu cô nương nên hắn còn muốn gặp mặt con nữa."
Giang thị nghe thế cũng cười nói theo, "Đúng vậy, Hoàng thần y vốn là ngự y trong cung, mấy năm nay là do hắn chăm lo cho thân thể mẫu thân, mặc dù có thể ổn định tình trạng bênh thế nhưng cũng không thấy chuyển biến tốt lên. Cửu... thôi ta gọi con là Hoan nhi đi, phương thuốc của Hoan nhi nhìn thì không có gì lạ thế nhưng lại cứu mẫu thân tánh mạng rồi lại khiến bệnh của người nhẹ đi không ít, con chính là đại ân nhân của tất cả An Dương Hầu phủ chúng ta!"
Tần Hoan được hai vị chủ nhân ca ngợi nhưng nàng vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh, chỉ khiêm tốn đáp lời, "Y thuật của Tần Hoan là học được từ cha mẹ quá cố, phụ thân và mẫu thân rất thích đọc sách y, họ cũng từng bái một vị cao nhân làm thầy, nên ngay từ nhỏ Tần Hoan đã được dạy rồi."
Tần Hoan hơi ngừng lại rồi ngại ngùng nói tiếp, "Sau khi phụ thân cùng mẫu thân qua đời, y thuật của Tần Hoan vẫn chưa có cơ hội rèn luyện, ngày đó chỉ là ngẫu nhiên gặp được Thái trưởng Công chúa, dưới tình thế cấp bách nên mới ra tay, sau đó trong lòng Tần Hoan rất lo sợ, sợ lỡ tay làm hại Thái trưởng Công chúa..."
Thái trưởng Công chúa và Giang thị nghe vậy đều kinh ngạc, Thái trưởng Công chúa nói, "Nghe Lục Tụ kể lại, nói là con có thủ pháp thuần thục chẩn bệnh cực nhanh, ta còn tưởng là con được học dưới trướng một cao nhân nào đó đã hành nghề nhiều năm, lại không nghĩ đến con đã lâu như vậy chưa từng được rèn luyện?" Nói xong bà lại thở dài, "Như vậy thực sự là quá lãng phí tài năng, chưa từng rèn luyện mà đã có thể cứu tính mạng ta, thiên tài đến như vậy, đúng là y tiên không sai..."
Trong viện không khí ấm áp vui vẻ khen ngợi Tần Hoan, bên ngoài phòng khách thì mọi người vẫn còn bàn luận sôi nổi vì sao Tần Hoan lại được triệu kiến riêng.
Đáy lòng mọi người của Tần phủ mặc dù kinh ngạc khó hiểu, thế nhưng đối mặt với cả trăm con mắt nhìn vào như thế vẫn phải ra vẻ tự nhiên bình thản. Bỗng nhiên, ngay cửa phòng khách lại xuất hiện một người, là một lão nhân râu bạc trên 50 tuổi đi đến.
"Tần phủ... Tần phủ lão phu nhân ở đâu..."
Bước chân lão nhân bước rất nhanh, mọi người ở đây vốn đã bàn bạc về Tần phủ rất sôi nổi giờ lại có thêm phần khí thế hơn.
Ở thành Cẩm Châu này có người nào mà không biết đến danh của Hoàng thần y, người chết hắn còn cứu cho sống lại, người chờ hắn xem bệnh cho có lẽ đã xếp hàng dài ra đến tận ngoài thành kìa.
Lâm thị là người đầu tiên phát hiện ra lão nhân, bà kéo kéo ống tay áo Tưởng thị, "Mẫu thân, Hoàng thần y đến kìa!"
Tưởng thị mở mắt ra nhìn lại, ngay sau đó người được xưng là Hoàng thần y Hoàng Cẩm Nguyên cũng nhìn thấy bọn họ, ông ta đi thẳng đến bên bàn của Tần phủ, vội vàng hỏi, "Cửu tiểu thư trong phủ các ngươi đâu?"
Tần Hoan vừa mới được Nhạc Ngưng Tiểu quận chúa dẫn đi không lâu, sao giờ lại đến lượt Hoàng thần y đến tìm Tần Hoan nữa?
Ánh mắt Tưởng thị hơi tối xuống, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tưởng thị nhíu mày, "Mới vừa rồi Quận chúa nói là Thái trưởng Công chúa muốn gặp nó, nên nó đi theo Quận chúa rồi, thần y tìm nó để làm gì?" Hơi ngừng lại một chút, Tưởng thị do dự nói, "Tần Hoan đã gây ra chuyện gì?"
"Ài dà, ta tới chậm rồi!" Hoàng Cẩm Nguyên đau lòng thở dài, ngay sau đó phát hiện vẻ mặt mấy người Tần phủ lại cực kỳ mơ mơ hồ hồ, ông nghi hoặc hỏi, "Trong phủ mình xuất hiện một vị y tiên mà chính các người lại không biết sao?"
Lời này vừa nói ra, đám người Tần phủ lại càng khó hiểu hơn.
Hoàng Cẩm Nguyên dở khóc dở cười dậm chân, "Cửu tiểu thư phủ các ngươi, 4 ngày trước đã cứu tính mạng của Thái trưởng Công chúa ở bên đường, các ngươi vậy mà không biết sao?!"
Vẻ mặt Tần Sương vốn là kinh hỉ, thế nhưng sau khi Nhạc Ngưng nói câu này xong thì kinh hỉ bay đi hết, tiếp theo đó là không thể tin được nhìn về phía Tần Hoan. Cái gì chứ? Thái trưởng Công chúa muốn gặp Tần Hoan?
"Quận, quận chúa... Còn chúng ta thì sao?"
Tần Sương chưa chết tâm, nhìn Nhạc Ngưng hỏi một câu.
Nhạc Ngưng khẽ liếc nàng một cái, "Tổ mẫu chỉ gặp Cửu tiểu thư, mời mọi người chờ ở đây một lúc."
Nét mặt Nhạc Ngưng ngang tàng, ngay cả khí chất toàn thân cũng rất áp bức người, thế nhưng giọng nói lại cực kỳ lễ phép. Tần Sương chỉ đành mím chặt môi nhìn về phía Tần Hoan không cam lòng. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?
"Cửu tiểu thư, xin mời đi theo ta, căn bản tổ mẫu đã muốn gặp ngươi từ sớm, thế nhưng cả ngày nay đều có quá nhiều khách đến nhà. Cuối cùng thì bây giờ tổ mẫu cũng đã rảnh rỗi được rồi, đang chờ ngươi đó."
Lời này vừa nói xong thì tất cả mọi người trong phòng khách lại càng kinh hãi.
Cửu tiểu thư Tần phủ này nghe nói là cô nữ của Nhị phòng Trung Dũng Hầu phủ. Bao nhiêu năm nay không có tiếng tăm gì trong thành Cẩm Châu cả, vậy mà hiện tại Thái trưởng Công chúa lại đặc biệt muốn gặp riêng nàng? Lại còn ngay từ sáng sớm đã muốn gặp nàng rồi?!
Mọi người nghi ngờ không thôi nhìn Tần Hoan, sau đó ánh mắt lại sáng lên.
Tiệc mừng của An Dương Hầu phủ ngày hôm nay, các tiểu thư quý tộc đến dự tiệc đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chỉ riêng vị Cửu tiểu thư này mặc váy áo màu xanh giản dị, như một nhánh hoa phong lan đơn độc còn sót lại trong đám hoa cỏ khoe màu đua sắc, rực rỡ từ trong xương tủy, kinh diễm không gì sánh được.
Tần Hoan nghe lời Nhạc Ngưng nói xong thì quay đầu nhìn về phía Tưởng thị, Tưởng thị liếc nhìn lại nàng với ánh mắt dò xét khiến người khác phải hoảng sợ, khẽ gật đầu, "Gặp Thái trưởng Công chúa đừng để thất lễ."
Tần Hoan cụp mắt, "Vâng, Tần Hoan hiểu rõ."
Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan xong hơi nhếch miệng cười rồi xoay người đi ra ngoài phòng, Tần Hoan dẫn Phục Linh vội vàng đuổi theo.
Mới chỉ đi được khoảng mấy chục bước chân thôi mà đủ mọi ánh mắt từ ghen tỵ đến hâm mộ liên tiếp bắn qua đây, khiến cho nàng áp lực không nhỏ, mãi cho đến khi ra khỏi phòng khách rồi Tần Hoan mới cảm thấy dễ chịu lên một chút. Nhạc Ngưng ở đằng trước đi được vài bước rồi quay đầu lại, nhìn Tần Hoan từ trên xuống dưới chớp chớp mắt, "Tại sao từ trước đến nay chưa bao giờ ta trông thấy ngươi?"
Quý tộc trong thành Cẩm Châu không nhiều lắm, mấy tiểu bối cùng tuổi thì phần lớn đều gặp mặt nhau qua các loại hội hoa hay tiệc mừng, thế nhưng Nhạc Ngưng lại chưa từng gặp mặt Tần Hoan. Tần Hoan khẽ cười, "Từ trước đến nay Tần Hoan tính tình cô độc không thích náo nhiệt, cho nên đều không ra khỏi phủ."
Dường như Nhạc Ngưng biết hoàn cảnh của Tần Hoan, nghe vậy liền thở dài, "Cho nên tổ mẫu mới gửi thiếp mời riêng cho ngươi."
Tần Hoan vội đáp, "Đa tạ Thái trưởng Công chúa điện hạ."
Nhạc Ngưng lắc đầu, "Là chúng ta phải đa tạ ngươi."
Tần Hoan không hiểu mô tê gì, nhưng Nhạc Ngưng cũng không nói thêm gì nữa, hôm nay khách khứa đến Hầu phủ nhiều như mắc cửi, Nhạc Ngưng dẫn Tần Hoan đi xuyên qua đám người về hướng một hành lang nhỏ ven theo phòng khách, cứ thế đi sâu vào bên trong phủ.
Tiếng ồn ào ngoài sảnh tiệc càng lúc càng nhỏ, quang cảnh cũng ngày một yên tĩnh tao nhã, bên hành lang gấp khúc uốn lượn là hoa và cây cảnh sum suê xanh tốt, đình đài mái cong đan xen hợp lí. Đúng là so với Tần phủ thì An Dương Hầu phủ tinh xảo độc đáo hơn nhiều.
Đi tiếp nữa là đến một mảnh vườn mộc hoa nở rộ, phía sau vườn hoa là một tòa viện tường quét vôi trắng lợp mái ngói ngọc.
Nhạc Ngưng bước dần chậm lại, "Tổ mẫu ở ngay trong này!"
Tần Hoan hơi hồi hộp nên cũng bước nhanh hơn, Phục Linh đi ở phía sau vừa căng thẳng lại vừa kích động, nhưng cũng không dám làm loạn lễ nghi khiến cho Tần Hoan mất mặt. Rất nhanh mọi người đã đi đến tiền viện, có một tỳ nữ áo xanh bước ra.
Vừa nhìn thấy tỳ nữ này, bước chân Tần Hoan và Phục Linh đồng thời khựng lại...
Tỳ nữ này, chính là tỳ nữ áo xanh đi theo lão phu nhân bị bệnh nặng trên phố mà Tần Hoan gặp ngày hôm ấy.
"Ôi chao! Cuối cùng cũng có thể đưa được mọi người tới đây!" Tỳ nữ áo xanh đi lên phía trước, nhìn thấy Tần Hoan thì càng lúc càng mừng rỡ, "Đúng là Cửu tiểu thư rồi! Lão phu nhân còn đang trông mong người... Mau mau, mời người vào trong..."
Đến giờ phút này thì nghi vấn trong lòng Tần Hoan đã hoàn toàn được lý giải.
Vì sao An Dương Hầu phủ phải phát thiệp mời riêng cho nàng, chính là vì ngày hôm đó người nàng cứu chính là Gia Ý Thái trưởng Công chúa!
Tần Hoan hơi giật mình, nhưng sao đó đã bình tĩnh lại rồi cứ thế bước vào trong viện.
Vừa vào trong liền có hai phụ nhân trung niên bước ra đón, một vị đằng trước khoảng hơn 40 tuổi, đôi mắt minh mẫn khuôn mặt hồng hào, nhan sắc được chăm sóc cực kỳ tốt, bà mặc y phục màu hồng sen đậm càng tôn lên vẻ phúc hậu và tươi trẻ. Bà liếc nhìn về phía Tần Hoan, "A, đây là ân nhân cứu mạng của mẫu thân sao? Vậy mà nhìn còn có vẻ nhỏ tuổi hơn cả Ngưng nhi! Mau tới đây ta nhìn xem nào..."
Nhạc Ngưng thấy thế liền bật cười, "Mẫu thân, Cửu tiểu thư vốn là nhỏ hơn con 1 tuổi đó."
Tần Hoan nghe thấy thế liền vội vàng hành lễ, "Bái kiến phu nhân."
An Dương Hầu phu nhân là Giang thị, bà kéo Tần Hoan lại bên cạnh mình rồi mừng mừng rỡ rỡ nhìn ngắm Tần Hoan từ trên xuống dưới, sau đó lại lôi nàng vào bên trong phòng, "Mẫu thân đại nhân, người nhìn xem này, con bé này nhìn bên ngoài còn giống y tiên hơn là mô tả của Lục Tụ."
"Mau, mau dẫn đến chỗ ta..."
Một giọng nói hơi khàn khàng vang lên, Tần Hoan ngẩng đầu liền thấy một vị lão nhân đang ngồi trên giường chính ở trong phòng. Lão nhân hôm nay gặp có vẻ hơi khác với ngày hôm đó, hôm nay bà mặc hoa phục, tóc bạc trên đầu được vấn ngay ngắn dùng hoa trâm cài lên, nhìn người khí thế, mạnh khỏe hơn ngày hôm đó rất nhiều lần!
Giang thị cười cười nắm tay Tần Hoan dắt đến gần, "Đến đây đến đây, mẫu thân xem này tác phong con bé này này, có phải là còn tốt hơn cả mấy quý nữ ở kinh thành được ma ma trong cung dạy ra không? Con còn không biết Tần phủ có cất giấu một tiểu nương tử tốt như thế này..."
Bà vừa đi vừa nói, nói xong đã đi đến bên cạnh Thái trưởng Công chúa, Tần Hoan nhún người hành lễ, "Bái kiến Thái trưởng Công chúa điện hạ..."
"Không cần đa lễ, mau đứng lên đến bên ta đi."
Giang thị khẽ đỡ Tần Hoan dậy rồi dẫn nàng đến bên cạnh Thái trưởng Công chúa, Thái trưởng Công chúa lại đưa tay nắm chặt lấy tay Tần Hoan rồi kéo nàng ngồi thẳng xuống bên cạnh mình. Bà cười cười nhìn Tần Hoan sau đó lại nhìn về phía tỳ nữ áo xanh.
"Lục Tụ, ngươi miêu tả đúng là không bằng một phần nghìn người thật."
"Lục Tụ đứng hầu ở bên cạnh, che miệng cười, "Nô tỳ mồm miệng vụng về, xin lão phu nhân chớ trách."
Thái trưởng Công chúa vỗ vỗ bàn tay Tần Hoan rồi khẽ than thở, "Có điều hai chữ y tiên của ngươi nói là vô cùng chính xác."
Nói xong lại nhìn Tần Hoan trìu mến, "Tên con chỉ có một chữ 'Hoan' sao?"
Tần Hoan gật đầu, "Thưa Thái trưởng Công chúa, đúng thế."
Thái trưởng Công chúa gật đầu, "Tên rất hay, phụ mẫu con nhất định là muốn ngươi cả đời này đều được vui vẻ hoan hỉ. Y thuật của con là học được ở chỗ nào? Con biết rồi đấy, ngày đó Lục Tụ mang ta về phủ, Hoàng thần y đến đây cũng nói ta lành ít dữ nhiều, nhưng chiếu theo biện pháp của con làm cho đến tối, ta toát ra mồ hôi quanh thân thế nên mới còn sống. Không chỉ có như vậy, uống thuốc theo đơn thuốc của con mấy ngày, bệnh phong của ta đúng là đỡ đi không ít, ngay cả Hoàng thần y cũng thấy kỳ lạ, nghe nói người cứu tính mạng ta chỉ là một tiểu cô nương nên hắn còn muốn gặp mặt con nữa."
Giang thị nghe thế cũng cười nói theo, "Đúng vậy, Hoàng thần y vốn là ngự y trong cung, mấy năm nay là do hắn chăm lo cho thân thể mẫu thân, mặc dù có thể ổn định tình trạng bênh thế nhưng cũng không thấy chuyển biến tốt lên. Cửu... thôi ta gọi con là Hoan nhi đi, phương thuốc của Hoan nhi nhìn thì không có gì lạ thế nhưng lại cứu mẫu thân tánh mạng rồi lại khiến bệnh của người nhẹ đi không ít, con chính là đại ân nhân của tất cả An Dương Hầu phủ chúng ta!"
Tần Hoan được hai vị chủ nhân ca ngợi nhưng nàng vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh, chỉ khiêm tốn đáp lời, "Y thuật của Tần Hoan là học được từ cha mẹ quá cố, phụ thân và mẫu thân rất thích đọc sách y, họ cũng từng bái một vị cao nhân làm thầy, nên ngay từ nhỏ Tần Hoan đã được dạy rồi."
Tần Hoan hơi ngừng lại rồi ngại ngùng nói tiếp, "Sau khi phụ thân cùng mẫu thân qua đời, y thuật của Tần Hoan vẫn chưa có cơ hội rèn luyện, ngày đó chỉ là ngẫu nhiên gặp được Thái trưởng Công chúa, dưới tình thế cấp bách nên mới ra tay, sau đó trong lòng Tần Hoan rất lo sợ, sợ lỡ tay làm hại Thái trưởng Công chúa..."
Thái trưởng Công chúa và Giang thị nghe vậy đều kinh ngạc, Thái trưởng Công chúa nói, "Nghe Lục Tụ kể lại, nói là con có thủ pháp thuần thục chẩn bệnh cực nhanh, ta còn tưởng là con được học dưới trướng một cao nhân nào đó đã hành nghề nhiều năm, lại không nghĩ đến con đã lâu như vậy chưa từng được rèn luyện?" Nói xong bà lại thở dài, "Như vậy thực sự là quá lãng phí tài năng, chưa từng rèn luyện mà đã có thể cứu tính mạng ta, thiên tài đến như vậy, đúng là y tiên không sai..."
Trong viện không khí ấm áp vui vẻ khen ngợi Tần Hoan, bên ngoài phòng khách thì mọi người vẫn còn bàn luận sôi nổi vì sao Tần Hoan lại được triệu kiến riêng.
Đáy lòng mọi người của Tần phủ mặc dù kinh ngạc khó hiểu, thế nhưng đối mặt với cả trăm con mắt nhìn vào như thế vẫn phải ra vẻ tự nhiên bình thản. Bỗng nhiên, ngay cửa phòng khách lại xuất hiện một người, là một lão nhân râu bạc trên 50 tuổi đi đến.
"Tần phủ... Tần phủ lão phu nhân ở đâu..."
Bước chân lão nhân bước rất nhanh, mọi người ở đây vốn đã bàn bạc về Tần phủ rất sôi nổi giờ lại có thêm phần khí thế hơn.
Ở thành Cẩm Châu này có người nào mà không biết đến danh của Hoàng thần y, người chết hắn còn cứu cho sống lại, người chờ hắn xem bệnh cho có lẽ đã xếp hàng dài ra đến tận ngoài thành kìa.
Lâm thị là người đầu tiên phát hiện ra lão nhân, bà kéo kéo ống tay áo Tưởng thị, "Mẫu thân, Hoàng thần y đến kìa!"
Tưởng thị mở mắt ra nhìn lại, ngay sau đó người được xưng là Hoàng thần y Hoàng Cẩm Nguyên cũng nhìn thấy bọn họ, ông ta đi thẳng đến bên bàn của Tần phủ, vội vàng hỏi, "Cửu tiểu thư trong phủ các ngươi đâu?"
Tần Hoan vừa mới được Nhạc Ngưng Tiểu quận chúa dẫn đi không lâu, sao giờ lại đến lượt Hoàng thần y đến tìm Tần Hoan nữa?
Ánh mắt Tưởng thị hơi tối xuống, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tưởng thị nhíu mày, "Mới vừa rồi Quận chúa nói là Thái trưởng Công chúa muốn gặp nó, nên nó đi theo Quận chúa rồi, thần y tìm nó để làm gì?" Hơi ngừng lại một chút, Tưởng thị do dự nói, "Tần Hoan đã gây ra chuyện gì?"
"Ài dà, ta tới chậm rồi!" Hoàng Cẩm Nguyên đau lòng thở dài, ngay sau đó phát hiện vẻ mặt mấy người Tần phủ lại cực kỳ mơ mơ hồ hồ, ông nghi hoặc hỏi, "Trong phủ mình xuất hiện một vị y tiên mà chính các người lại không biết sao?"
Lời này vừa nói ra, đám người Tần phủ lại càng khó hiểu hơn.
Hoàng Cẩm Nguyên dở khóc dở cười dậm chân, "Cửu tiểu thư phủ các ngươi, 4 ngày trước đã cứu tính mạng của Thái trưởng Công chúa ở bên đường, các ngươi vậy mà không biết sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.