Chương 1630: Ầm ĩ lớn!
Thường Dụ
10/05/2017
Dưới lầu.
Tiếng kêu thảm thiết!
Tất cả mọi người bị một cước của Đổng Học Bân làm cho sợ ngây người, nhìn thân thể của Dương Chân bay giữa không trung, rất nhiều người suýt nữa phun ra một ngụm máu, hình ảnh một cước đem người đá bay vài mét, bọn họ chỉ là xem trong truyền hình và điện ảnh, còn chưa từng trong nhìn thấy qua trong thực tế!
Cái khí lực gì thế?
Một cước này cũng quá độc ác!
Mọi người mắt mở trừng trừng nhìn Dương Chân bay đến chổ chiếc Audi A4 của hắn, ầm một tiếng, đập vào đầu xe!
A!
Dương Chân ôm bụng kêu thảm thiết!
Dương sở trưởng!
Ai da! Dương sở trưởng!
Đánh người! Đánh người!
Cậu dựa vào cái gì đánh người hả?
Người của phòng tổng hợp tất cả đều nóng nảy, có người quay lại Đổng Học Bân hô to, có người cuống quít đi tới đỡ lấy Dương sở trưởng, liên tiếp hỏi có việc gì không.
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Hắn động tay với tôi trước, mọi người cũng đều nhìn thấy, thế nào? Chỉ cho phép hắn đánh tôi không được tôi đá hắn hả?
Còn dựa vào cái gì đánh người?
Không dựa vào cái gì! Đánh cũng là ông!
Đừng nói ông là Dương Chân! Ông là Trần Chân cũng vô dụng!
Còn dám ra tay với tôi? Hoắc Nguyên Giáp tới anh em cũng đánh!
Đổng Học Bân tiện tay từ trong gói thuốc lấy ra một điếu mồi lên hút một hơi, biểu tình vẫn thản nhiên, một chút tự giác chọc đại họa cũng không có, người xung quanh nhìn thấy cũng hít vào. Thật ra Đổng Học Bân trong lòng cũng có chừng mực, đều là đồng liêu, cũng không có thù sát thê sát phu gì, cho nên Đổng Học Bân ra cước cũng đã khống chế độ mạnh yếu, nhìn hù người. Nhìn là bay đi rất xa, thật ra cũng là đá vào bụng, chổ ấy tất cả đều là thịt, cũng không tạo thành gãy xương hoặc là thương tổn nghiêm trọng gì, hắn đã coi như là thủ hạ lưu tình, một cước này cũng coi như cho Dương Chân một chút giáo huấn, đỡ để hắn ta sau này không coi mình là gì nữa, không coi sở hai bọn họ là gì!
Tràng diện lộn xộn.
Người xem náo nhiệt tất cả đều bùng nổ!
Nhất là không ít khoa viên của phòng giám sát trên lầu, có người không lưu ý thiếu chút nữa cả kinh từ trên cửa sổ ngã xuống, may là đỡ kịp!
Thật đánh người?
Đệch! Cái này. . .
Tiêu rồi! Lúc này xảy ra đại sự rồi!
Đúng vậy. Cái này là ầm ĩ lớn rồi!
Nếu như nói chuyện Đổng sở trưởng của sở hai trước đó đụng xe đã gây ra không ít ảnh hưởng mặt trái. Thậm chí lớn hơn có thể sẽ bị xử phạt, như vậy một cước này đá xong, chuyện tình càng thêm không cách nào giải quyết, đánh nhau, cái này cũng đã không thuộc về tranh cãi và khắc khẩu giữa đồng sự và cán bộ!
Người của sở hai cũng ngây người!
Từ đầu đến cuối bọn họ đều mở to hai mắt nhìn nhìn Dương Chân bay đi. Nhìn Dương Chân ngã vào xe của mình đau lăn lộn.
Vài giây sau. Mấy người mới rốt cục có phản ứng!
Hàn Phỉ và Tôn Triệu Bang bọn họ trong lòng tất cả đều căng thẳng, mặt cũng trắng!
Chuyện xấu rồi!
Thật sự ra tay!
Cái này làm sao bây giờ hả? ?
Bọn họ vừa rồi tức giận là tức giận, căm tức là căm tức. Nhưng cũng không ai nghĩ chuyện tình sẽ ầm ĩ thành lớn như vậy, đừng nói trong cơ quan nhà nước đánh người, đừng nói ở loại địa phương như ủy ban kỷ luật trung ương này đánh người, cũng là tại xí nghiệp nhà nước bình thường, ầm ĩ nghiêm trọng cũng có thể là xử phạt mất chức, huống chi ủy ban kỷ luật trung ương là địa phương nào? Ở đây vốn đã là nơi xét xử tác phong đảng kỷ luật đảng, cái này không phải là phạm tội sao!
Đụng xe của Dương Chân!
Đánh Dương Chân!
Chuyện này đã không có cách nào xong việc!
Hàn Phỉ vừa nhìn, lúc này đã vội nói: Dương sở trưởng! Ông dựa vào cái gì đánh Đổng sở trưởng chúng tôi? Hả? Ông còn có một chút hình dạng cán bộ hay không!
Tôn Triệu Bang vừa nghe, cũng hồi phục tinh thần, lập tức cũng lên tiếng trách cứ người của phòng tổng hợp, Khinh người quá đáng! Ai cho các người quyền đánh người hả?
Hạ Chu trầm giọng nói: Rất quá đáng!
Trương Đông Lượng cũng nói tiếp: Đúng vậy, Đổng sở trưởng nếu như không phòng vệ chính đáng, sớm bị đẩy bay rồi!
Giờ này phút này, sở hai đều rất đồng lòng, nếu chuyện tình tới tình trạng này, bọn họ muốn dàn xếp ổn thoả cũng không được, chỉ có thể đem đạo lý giành lại trước, nói trong nói ngoài ý đều là Đổng sở trưởng bất đắc dĩ mới động thủ phòng vệ chính đáng, là Dương Chân động thủ đánh người trước!
Người của phòng tổng hợp nổi nóng!
Các người. . .
Đây là ác nhân cáo trạng trước!
Còn có thiên lý hay không!
Tại ủy ban kỷ luật cũng dám đánh người!
Lãnh đạo bọn họ bị đánh, mặt mũi bọn họ cũng khó coi cực kỳ!
Hàn Phỉ quát: Rõ ràng là Dương phó sở trưởng các người động tay trước! Nhiều ánh mắt như vậy nhìn! Các người còn không chịu nhận?
Người của phòng tổng hợp cả giận nói: Dương sở trưởng đâu phải ra tay! Cũng là đẩy đẩy khắc khẩu mà thôi! Là Đổng sở trưởng các người đá người ta trước!
Người của hai phòng ban lại ồn ào lên.
Dương Chân lúc này đã hồi phục một ít, ôm bụng được người từ trên xe đỡ xuống, đứng ở nơi đó tức giận đến đầu sắp phát nổ, chỉ vào Đổng Học Bân giận không thể át, Được lắm Đổng Học Bân! Đánh người? Mày muốn gây chuyện có phải không? Tại đại viện ủy ban kỷ luật cũng dám dương oai?
Đổng Học Bân cười nhạt nhìn hắn, Ông ra tay đánh tôi là đương nhiên, tôi ra tay đánh ông lại thành dương oai? Cái đạo lý gì cũng là do ông nói, tất cả lý đều do ông chiếm à!
Dương Chân thật sự nổi giận, bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta làm sao có thể nhịn được, hổn hển đi lại hướng Đổng Học Bân, người của phòng tổng hợp vừa nhìn, cũng đều đi theo lãnh đạo cùng nhau vây quanh đi tới, mấy người này một người còn căm tức hơn so với một người.
Đổng Học Bân vui vẻ, Ý gì đây? Còn chưa có trí nhớ hả? Còn muốn ra tay với tôi? Được đấy, tới đây, tôi ngày hôm nay cũng muốn nhìn!
Hàn Phỉ và Hạ Chu bọn họ cũng đến đây, đứng ở bên cạnh Đổng Học Bân.
Hai bên đều đang nổi nóng, lúc này giằng co, bầu không khí có chút khẩn trương.
Mấy người lão đồng chí xung quanh thấy rõ như vậy, cũng giật nảy mình, sợ bọn họ lại gây xung đột, vội vàng đi tới can ngăn.
Đều dừng tay!
Bớt tranh cãi bớt tranh cãi!
Đừng động thủ! Còn thể thống gì nữa!
Các người nhìn các người còn ra bộ dáng gì nữa! Hả?
Đổng sở trưởng! Nhanh chóng mang theo người của cậu trở về! Dương sở trưởng! Cậu cũng đi về trước đi! Tất cả mọi người bình tĩnh một chút! Chuyện này chờ lãnh đạo tới xử lý!
Đúng vậy, đều đừng kích động, đừng kích động!
Tiểu Dương, Tiểu Đổng, cho ông già này mặt mũi đi!
Không ít người khuyên can, chen vào đứng giữa, hai bên cũng xung đột không nổi.
Chỉ bất quá Đổng Học Bân và người của sở hai không sao cả, bởi vì bọn họ đụng xe đánh người, sớm đều hết giận rồi, ngược lại là Dương Chân và người của phòng tổng hợp đều nghẹn tức, cảm thấy quá uất ức, bọn họ bị người khi dễ như thế khi nào? Vẫn là người của sở hai lão oan gia?
Tràng diện tạm thời bị đè xuống.
Đổng Học Bân vừa nhìn, còn vô cùng làm giận nói: Được, vậy tôi cho mấy vị mặt mũi, sẽ không truy cứu bọn họ. Quay đầu nói với Hàn Phỉ bọn họ: Đi thôi, cũng nên đi làm.
Dương Chân càng tức ói ra máu!
Truy cứu? Mày con mẹ nó còn muốn truy cứu chúng tôi? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Tiếng kêu thảm thiết!
Tất cả mọi người bị một cước của Đổng Học Bân làm cho sợ ngây người, nhìn thân thể của Dương Chân bay giữa không trung, rất nhiều người suýt nữa phun ra một ngụm máu, hình ảnh một cước đem người đá bay vài mét, bọn họ chỉ là xem trong truyền hình và điện ảnh, còn chưa từng trong nhìn thấy qua trong thực tế!
Cái khí lực gì thế?
Một cước này cũng quá độc ác!
Mọi người mắt mở trừng trừng nhìn Dương Chân bay đến chổ chiếc Audi A4 của hắn, ầm một tiếng, đập vào đầu xe!
A!
Dương Chân ôm bụng kêu thảm thiết!
Dương sở trưởng!
Ai da! Dương sở trưởng!
Đánh người! Đánh người!
Cậu dựa vào cái gì đánh người hả?
Người của phòng tổng hợp tất cả đều nóng nảy, có người quay lại Đổng Học Bân hô to, có người cuống quít đi tới đỡ lấy Dương sở trưởng, liên tiếp hỏi có việc gì không.
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Hắn động tay với tôi trước, mọi người cũng đều nhìn thấy, thế nào? Chỉ cho phép hắn đánh tôi không được tôi đá hắn hả?
Còn dựa vào cái gì đánh người?
Không dựa vào cái gì! Đánh cũng là ông!
Đừng nói ông là Dương Chân! Ông là Trần Chân cũng vô dụng!
Còn dám ra tay với tôi? Hoắc Nguyên Giáp tới anh em cũng đánh!
Đổng Học Bân tiện tay từ trong gói thuốc lấy ra một điếu mồi lên hút một hơi, biểu tình vẫn thản nhiên, một chút tự giác chọc đại họa cũng không có, người xung quanh nhìn thấy cũng hít vào. Thật ra Đổng Học Bân trong lòng cũng có chừng mực, đều là đồng liêu, cũng không có thù sát thê sát phu gì, cho nên Đổng Học Bân ra cước cũng đã khống chế độ mạnh yếu, nhìn hù người. Nhìn là bay đi rất xa, thật ra cũng là đá vào bụng, chổ ấy tất cả đều là thịt, cũng không tạo thành gãy xương hoặc là thương tổn nghiêm trọng gì, hắn đã coi như là thủ hạ lưu tình, một cước này cũng coi như cho Dương Chân một chút giáo huấn, đỡ để hắn ta sau này không coi mình là gì nữa, không coi sở hai bọn họ là gì!
Tràng diện lộn xộn.
Người xem náo nhiệt tất cả đều bùng nổ!
Nhất là không ít khoa viên của phòng giám sát trên lầu, có người không lưu ý thiếu chút nữa cả kinh từ trên cửa sổ ngã xuống, may là đỡ kịp!
Thật đánh người?
Đệch! Cái này. . .
Tiêu rồi! Lúc này xảy ra đại sự rồi!
Đúng vậy. Cái này là ầm ĩ lớn rồi!
Nếu như nói chuyện Đổng sở trưởng của sở hai trước đó đụng xe đã gây ra không ít ảnh hưởng mặt trái. Thậm chí lớn hơn có thể sẽ bị xử phạt, như vậy một cước này đá xong, chuyện tình càng thêm không cách nào giải quyết, đánh nhau, cái này cũng đã không thuộc về tranh cãi và khắc khẩu giữa đồng sự và cán bộ!
Người của sở hai cũng ngây người!
Từ đầu đến cuối bọn họ đều mở to hai mắt nhìn nhìn Dương Chân bay đi. Nhìn Dương Chân ngã vào xe của mình đau lăn lộn.
Vài giây sau. Mấy người mới rốt cục có phản ứng!
Hàn Phỉ và Tôn Triệu Bang bọn họ trong lòng tất cả đều căng thẳng, mặt cũng trắng!
Chuyện xấu rồi!
Thật sự ra tay!
Cái này làm sao bây giờ hả? ?
Bọn họ vừa rồi tức giận là tức giận, căm tức là căm tức. Nhưng cũng không ai nghĩ chuyện tình sẽ ầm ĩ thành lớn như vậy, đừng nói trong cơ quan nhà nước đánh người, đừng nói ở loại địa phương như ủy ban kỷ luật trung ương này đánh người, cũng là tại xí nghiệp nhà nước bình thường, ầm ĩ nghiêm trọng cũng có thể là xử phạt mất chức, huống chi ủy ban kỷ luật trung ương là địa phương nào? Ở đây vốn đã là nơi xét xử tác phong đảng kỷ luật đảng, cái này không phải là phạm tội sao!
Đụng xe của Dương Chân!
Đánh Dương Chân!
Chuyện này đã không có cách nào xong việc!
Hàn Phỉ vừa nhìn, lúc này đã vội nói: Dương sở trưởng! Ông dựa vào cái gì đánh Đổng sở trưởng chúng tôi? Hả? Ông còn có một chút hình dạng cán bộ hay không!
Tôn Triệu Bang vừa nghe, cũng hồi phục tinh thần, lập tức cũng lên tiếng trách cứ người của phòng tổng hợp, Khinh người quá đáng! Ai cho các người quyền đánh người hả?
Hạ Chu trầm giọng nói: Rất quá đáng!
Trương Đông Lượng cũng nói tiếp: Đúng vậy, Đổng sở trưởng nếu như không phòng vệ chính đáng, sớm bị đẩy bay rồi!
Giờ này phút này, sở hai đều rất đồng lòng, nếu chuyện tình tới tình trạng này, bọn họ muốn dàn xếp ổn thoả cũng không được, chỉ có thể đem đạo lý giành lại trước, nói trong nói ngoài ý đều là Đổng sở trưởng bất đắc dĩ mới động thủ phòng vệ chính đáng, là Dương Chân động thủ đánh người trước!
Người của phòng tổng hợp nổi nóng!
Các người. . .
Đây là ác nhân cáo trạng trước!
Còn có thiên lý hay không!
Tại ủy ban kỷ luật cũng dám đánh người!
Lãnh đạo bọn họ bị đánh, mặt mũi bọn họ cũng khó coi cực kỳ!
Hàn Phỉ quát: Rõ ràng là Dương phó sở trưởng các người động tay trước! Nhiều ánh mắt như vậy nhìn! Các người còn không chịu nhận?
Người của phòng tổng hợp cả giận nói: Dương sở trưởng đâu phải ra tay! Cũng là đẩy đẩy khắc khẩu mà thôi! Là Đổng sở trưởng các người đá người ta trước!
Người của hai phòng ban lại ồn ào lên.
Dương Chân lúc này đã hồi phục một ít, ôm bụng được người từ trên xe đỡ xuống, đứng ở nơi đó tức giận đến đầu sắp phát nổ, chỉ vào Đổng Học Bân giận không thể át, Được lắm Đổng Học Bân! Đánh người? Mày muốn gây chuyện có phải không? Tại đại viện ủy ban kỷ luật cũng dám dương oai?
Đổng Học Bân cười nhạt nhìn hắn, Ông ra tay đánh tôi là đương nhiên, tôi ra tay đánh ông lại thành dương oai? Cái đạo lý gì cũng là do ông nói, tất cả lý đều do ông chiếm à!
Dương Chân thật sự nổi giận, bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta làm sao có thể nhịn được, hổn hển đi lại hướng Đổng Học Bân, người của phòng tổng hợp vừa nhìn, cũng đều đi theo lãnh đạo cùng nhau vây quanh đi tới, mấy người này một người còn căm tức hơn so với một người.
Đổng Học Bân vui vẻ, Ý gì đây? Còn chưa có trí nhớ hả? Còn muốn ra tay với tôi? Được đấy, tới đây, tôi ngày hôm nay cũng muốn nhìn!
Hàn Phỉ và Hạ Chu bọn họ cũng đến đây, đứng ở bên cạnh Đổng Học Bân.
Hai bên đều đang nổi nóng, lúc này giằng co, bầu không khí có chút khẩn trương.
Mấy người lão đồng chí xung quanh thấy rõ như vậy, cũng giật nảy mình, sợ bọn họ lại gây xung đột, vội vàng đi tới can ngăn.
Đều dừng tay!
Bớt tranh cãi bớt tranh cãi!
Đừng động thủ! Còn thể thống gì nữa!
Các người nhìn các người còn ra bộ dáng gì nữa! Hả?
Đổng sở trưởng! Nhanh chóng mang theo người của cậu trở về! Dương sở trưởng! Cậu cũng đi về trước đi! Tất cả mọi người bình tĩnh một chút! Chuyện này chờ lãnh đạo tới xử lý!
Đúng vậy, đều đừng kích động, đừng kích động!
Tiểu Dương, Tiểu Đổng, cho ông già này mặt mũi đi!
Không ít người khuyên can, chen vào đứng giữa, hai bên cũng xung đột không nổi.
Chỉ bất quá Đổng Học Bân và người của sở hai không sao cả, bởi vì bọn họ đụng xe đánh người, sớm đều hết giận rồi, ngược lại là Dương Chân và người của phòng tổng hợp đều nghẹn tức, cảm thấy quá uất ức, bọn họ bị người khi dễ như thế khi nào? Vẫn là người của sở hai lão oan gia?
Tràng diện tạm thời bị đè xuống.
Đổng Học Bân vừa nhìn, còn vô cùng làm giận nói: Được, vậy tôi cho mấy vị mặt mũi, sẽ không truy cứu bọn họ. Quay đầu nói với Hàn Phỉ bọn họ: Đi thôi, cũng nên đi làm.
Dương Chân càng tức ói ra máu!
Truy cứu? Mày con mẹ nó còn muốn truy cứu chúng tôi? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.