Chương 920: Anh rể của em thật sự là cán bộ quốc gia?
Thường Dụ
09/05/2017
Ở khoang hạnh nhất.
Đổng Học Bân và đội trưởng Tôn bắt tay nhau.
“Đội trưởng Tôn, hôm nay thật cảm ơn anh!”
“Đừng khác sáo, chúng tôi cũng là xử sự theo lẽ công bằng, cũng không phải là nể mặt anh đâu nha”.
“Ha ha, lại gây thêm phiền phức cho mọi các anh rồi, thật ngại quá?”
“Không sao, không sao”.
Bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ là hai người họ quen biết nhau, chẳng trách cảnh sát không bắt Đổng Học Bân, nhưng mà câu “lại gây thêm phiền phức cho các anh rồi”, tại sao phải thêm từ “lại” vào trong đó chứ?
Lẽ nào người này là khách quen?
Đây không phải là lần đầu anh ta gây sự ở sân bay sao?
Đội trưởng Tôn ngoài miệng thì nói không việc gì, không sao cả, nhưng thật ra trong lòng lại đắng ngắt, trong bụng nghĩ thầm, anh biết là gây thêm phiền phức cho chúng tôi à, vậy anh kiềm chế một chút đi, làm sao mà cứ lên máy bay là ra tay đánh người? Mặc dù hai người đó đáng bị đánh nhưng điều đó cũng không hợp lệ. Lần trước Đổng Học Bân cũng chính vì một tờ giải truyền đơn, nhưng không chỉ trỏ vào mũi chửi bới cảnh sát mà còn liên hệ với cả Thường trực ủy ban thành phố Bắc Kinh, làm kinh động tất cả các lãnh đạo ở sân bay, sự tình thật quá lớn, lần này lại nữa rồi? Lại ra tay trực tiếp trên máy bay nữa rồi? Anh thật là thích gây chuyện đấy!
Đội trưởng Tôn điều chỉnh suy nghĩ của mình một chút nói: “Nhưng mà xảy ra việc này thì tậm thời máy bay có thể không cất cánh được, phải đợi bên kia lấy lời khai rõ ràng xong thì mới có thể được phép cất cánh”.
Đổng Học Bân cau mày: “Sao mà phiền phức đến vậy?”
Đội trưởng Tôn đáp: “Quy định là như thế, tôi cũng chẳng còn cách nào khác”.
Mấy hành khách khác ở trong khoa hạng nhất vừa nghe thấy vậy thì không còn thắc mắc nữa.
“Không phải chỉ có hai tên kia thôi sa? Sao lại làm lỡ cả chuyến bay vậy?”
“Đúng, chúng tôi còn có việc gấp, có thể nhanh lên một chút được không?”
“Vì cái tên Nước A gây sự kia mà ảnh hưởng cả chuyến bay? Cái này gọi là gì chứ hả?”
Tạ Nhiên cũng chen vào: “Vậy lúc nào thì các anh mới có thể cho đi?”
Đội trưởng Tôn giải thích: “Nhanh nhất cũng phải đến trưa, thật xin lỗi các vị, xin mọi người hiểu cho chúng tôi, chúng tôi cũng làm việc theo trình tự thôi mà”.
Đổng Học Bân tặc lưỡi nói: “Vậy là chậm trễ lịch trình của mọi người rồi sao?”
Đội trưởng Tôn nghĩ thầm trong bụng, ngươi đã biết như vậy thì tại sao còn đánh người, anh ta cũng hi vọng Đổng Học Bân nhanh chóng ròi khỏi đây, phòng lỡ có gây thêm rắc rối gì ở đây nữa, nhưng quy định thì vẫn là quy định, đội trưởng Tôn cũng không thể làm chủ được, anh ta chỉ là một cán bộ của phân cục cảnh sát ở sân bay thôi, anh ta không có quyền cho phép được bay.
Sự việc bị đình trệ.
Mội người được một phen oán giận.
Đổng Học Bân cũng không nghĩ vì việc của mình mà ảnh hưởng đến lịch trình của mọi người khác, kết quả là như thế, hắn nhìn sang Tạ Tuệ Lan vợ mình.
Tạ Tuệ Lan cũng nhìn hắn, cô nhẹ nhàng cầm điện thoại ở trong túi ra, mở điện thoại lên rồi tìm một số điện thoại, ấn nút quay số.
Ở đầu dây bên kia có một người trung niên bắt máy: “Alô!”
Tạ Tuệ Lan cười đáp: “Anh Ngô có phải không? Em Tuệ Lan đây”.
“Tuệ Lan? Ha ha, nghe nói em có bầu rồi, sao đây, sức khỏe vẫn ổn cả chứ?”
“Em vẫn tốt, em đang cùng chồng em đi nghỉ tuần trăng mật ở Đài Loan, nhưng em gặp phải một chút việc ở sân bay của các anh, có một người Nước A khiêu khích, chồng em có xích mích một chút với hắn, chỉ là chút chuyện vặt thôi, bây giờ tên người Nước A kia cũng bị công an ở sân bay của anh bắt đi rồi, nhưng tạm thời thì máy bay lại không thể cất cánh, em thấy cũng chẳng phải là việc gì to tát nên cũng không cần phải phiền phức như vậy chứ?”
Anh Ngô ngẩn người ra: “Chuyện này anh cùng vừa nghe nói, em đang ở sân bay?”
Tạ Tuệ Lan ừm một tiếng: “Chính là đang trên chuyến bay đi Đài Loan này, nếu đã có xích mích thì thôi thả người đi, không nên vì chuyện này mà ảnh hưởng đến lịch trình của hành khách, anh nói có đúng không?”
Anh Ngô hả hể nói: “Nhất định là vậy rồi, được thôi, anh gọi điện thoại cho bọn họ”.
Buông điện thoại xuống, Tạ Tuệ Lan gật gật đầu với Đổng Học Bân, sau đó lại tiếp tục uống ly nước hoa quả, cô chẳng để tâm chút gì đến mọi chuyện nữa.
Mọi người đều nhìn Tạ Tuệ Lan, không biết cái “anh Ngô” kia là ai nữa.
Nhưng ngay sau đó, đội trưởng Tôn nhận được một cú điện thoại, thần sắc lập tức thay đổi: “Vâng, vâng… thưa lãnh đạo, tôi hiểu rồi, sẽ cho máy bay cất cánh ngay”.
Điện thoại vừa ngắt, đội trưởng Tôn không thể không nhìn chăm chú vào Tạ Tuệ Lan một hồi, sau đó lại nhìn sang Đổng Học Bân, rồi lại thay đổi thái độ nói: “Không có chuyện gì nữa rồi, máy bay có thể tiếp tục cất cánh, làm chậm trễ thời gian của quý khách rồi, thật sự xin lỗi, chúc thuận buồn xuôi gió”.
Đổng Học Bân cười mà nói: “Cám ơn, cảm ơn lời chúc của anh”.
Đội trưởng Tôn chào một người cảnh sát khác, rồi theo đường cũ mà trở xuống máy bay.
Mọi người không khỏi không hướng ánh mắt về phía mấy người Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan, có là tên ngốc cũng có thể nhìn ra gia đình này thật không phải là những người bình thường, những người bình thường thì dám đánh tên Phó hội trưởng hiệp hội lãnh thổ gì gì đó của Nước A ở nơi công cộng sao? Một người bình thường thì có thể chào hỏi nhiều lần như thế với cảnh sát sân bay sao? Một người bình thường thì chỉ cần gọi một cú điện thoại cho người phụ trách sân bay mà có thể cho máy bay cất cánh luôn được sao? Mặc dù ngồi ở khoang hạng nhất đều không phải là người bình thường, nhưng mấy người họ thật sự không có tầm ảnh hưởng như Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan, vì vậy mọi người đều nhìn Đổng Học Bân trên một góc độ khác.
Bạn trai của Tiểu Tình là Tôn Khải thì cũng như vậy, anh ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy năng lực và uy phong cuả người nhà họ Tạ, trong lòng anh ta có chút e dè.
Đổng Học Bân trở về ngồi xuống ghế của mình: “Được rồi, không có chuyện gì nữa rồi”.
Tạ Hạo nói khoa trương: “Anh rể, đúng là thần tượng, anh quả thật là phong độ, ban nãy anh không cho em chửi người, em còn tưởng là anh không yêu nước nữa chứ, bây giờ thì nhìn rõ cả rồi, ha ha, anh còn yêu nước hơn em nhiều rồi!”
Đổng Học Bân trừng mắt nhìn cậu ta: “Ban nãy ai cho phép em đánh người?”
Tạ Hạo bĩu môi đáp: “Anh chẳng phải là cũng đánh người rồi mà, em học tập anh thôi”.
Đổng Học Bân hừ hừ: “Anh là một Đảng viên, việc này để anh gặp phải thì tất nhiên không thể dung tha được, cậu là học sinh đầu tiên đấy, nhiệm vụ bây giờ là học tập cho tử tế, đứng hóng chuyện làm gì?”
Tạ Hạo đáp lại: “Em cũng là người chính nghĩa, ai nói học sinh không thể làm được?”
Tạ Tuệ Lan nhìn Đổng Học Bân: “Anh xem xem, em trai em sắp bị anh làm cho hư hỏng rồi, em có nói là anh không thể không ra tay không? Làm sao mà từ sáng đến tối chỉ có đấm đấm đá đá là sao?”
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: “Ai bảo chúng nó nói quá đáng, cơ hội thì anh đều cho chúng cả rồi, đó là tự chúng không muốn, loại người này không đánh không được”.
Tạ Hạo hét lên: “Không sai, không đánh không được”.
Tạ Tuệ Lan lắc đầu, rõ ràng là không để ý đến hai người họ nữa, cô uống tiếp ly nước của mình.
Bên kia
Tôn Khải xoa trán, lặng lẽ kéo Tạ Tĩnh lại gần: “Tĩnh Tĩnh, anh rể em… anh rể em là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật?”
Tạ Tĩnh đáp: “Tất nhiên là đúng vậy rồi”.
“Nhưng anh ấy…tính tình anh ấy lúc nào cũng như vậy?”
Tạ Tĩnh cười khổ: “Thế này còn là tốt đấy, mới chỉ có đánh hai người mà thôi”.
Tôn Khải kinh ngạc: “Còn hoành tráng hơn thế này nữa hả?”
Tạ Tĩnh hù dọa anh ta một chút, cô đáp: “Dù sao cũng đừng có chọc vào anh rể em là được rồi, anh sau này nếu dám bắt nạt em, em cũng nói với anh rể để cho anh ấy dạy cho anh một bài, anh tin không?”
"Anh tin, anh tin”.
Tôn Khải đổ mồ hôi hột, quả thật đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người cán bộ quốc gia mà có bộ dạng như Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân và đội trưởng Tôn bắt tay nhau.
“Đội trưởng Tôn, hôm nay thật cảm ơn anh!”
“Đừng khác sáo, chúng tôi cũng là xử sự theo lẽ công bằng, cũng không phải là nể mặt anh đâu nha”.
“Ha ha, lại gây thêm phiền phức cho mọi các anh rồi, thật ngại quá?”
“Không sao, không sao”.
Bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ là hai người họ quen biết nhau, chẳng trách cảnh sát không bắt Đổng Học Bân, nhưng mà câu “lại gây thêm phiền phức cho các anh rồi”, tại sao phải thêm từ “lại” vào trong đó chứ?
Lẽ nào người này là khách quen?
Đây không phải là lần đầu anh ta gây sự ở sân bay sao?
Đội trưởng Tôn ngoài miệng thì nói không việc gì, không sao cả, nhưng thật ra trong lòng lại đắng ngắt, trong bụng nghĩ thầm, anh biết là gây thêm phiền phức cho chúng tôi à, vậy anh kiềm chế một chút đi, làm sao mà cứ lên máy bay là ra tay đánh người? Mặc dù hai người đó đáng bị đánh nhưng điều đó cũng không hợp lệ. Lần trước Đổng Học Bân cũng chính vì một tờ giải truyền đơn, nhưng không chỉ trỏ vào mũi chửi bới cảnh sát mà còn liên hệ với cả Thường trực ủy ban thành phố Bắc Kinh, làm kinh động tất cả các lãnh đạo ở sân bay, sự tình thật quá lớn, lần này lại nữa rồi? Lại ra tay trực tiếp trên máy bay nữa rồi? Anh thật là thích gây chuyện đấy!
Đội trưởng Tôn điều chỉnh suy nghĩ của mình một chút nói: “Nhưng mà xảy ra việc này thì tậm thời máy bay có thể không cất cánh được, phải đợi bên kia lấy lời khai rõ ràng xong thì mới có thể được phép cất cánh”.
Đổng Học Bân cau mày: “Sao mà phiền phức đến vậy?”
Đội trưởng Tôn đáp: “Quy định là như thế, tôi cũng chẳng còn cách nào khác”.
Mấy hành khách khác ở trong khoa hạng nhất vừa nghe thấy vậy thì không còn thắc mắc nữa.
“Không phải chỉ có hai tên kia thôi sa? Sao lại làm lỡ cả chuyến bay vậy?”
“Đúng, chúng tôi còn có việc gấp, có thể nhanh lên một chút được không?”
“Vì cái tên Nước A gây sự kia mà ảnh hưởng cả chuyến bay? Cái này gọi là gì chứ hả?”
Tạ Nhiên cũng chen vào: “Vậy lúc nào thì các anh mới có thể cho đi?”
Đội trưởng Tôn giải thích: “Nhanh nhất cũng phải đến trưa, thật xin lỗi các vị, xin mọi người hiểu cho chúng tôi, chúng tôi cũng làm việc theo trình tự thôi mà”.
Đổng Học Bân tặc lưỡi nói: “Vậy là chậm trễ lịch trình của mọi người rồi sao?”
Đội trưởng Tôn nghĩ thầm trong bụng, ngươi đã biết như vậy thì tại sao còn đánh người, anh ta cũng hi vọng Đổng Học Bân nhanh chóng ròi khỏi đây, phòng lỡ có gây thêm rắc rối gì ở đây nữa, nhưng quy định thì vẫn là quy định, đội trưởng Tôn cũng không thể làm chủ được, anh ta chỉ là một cán bộ của phân cục cảnh sát ở sân bay thôi, anh ta không có quyền cho phép được bay.
Sự việc bị đình trệ.
Mội người được một phen oán giận.
Đổng Học Bân cũng không nghĩ vì việc của mình mà ảnh hưởng đến lịch trình của mọi người khác, kết quả là như thế, hắn nhìn sang Tạ Tuệ Lan vợ mình.
Tạ Tuệ Lan cũng nhìn hắn, cô nhẹ nhàng cầm điện thoại ở trong túi ra, mở điện thoại lên rồi tìm một số điện thoại, ấn nút quay số.
Ở đầu dây bên kia có một người trung niên bắt máy: “Alô!”
Tạ Tuệ Lan cười đáp: “Anh Ngô có phải không? Em Tuệ Lan đây”.
“Tuệ Lan? Ha ha, nghe nói em có bầu rồi, sao đây, sức khỏe vẫn ổn cả chứ?”
“Em vẫn tốt, em đang cùng chồng em đi nghỉ tuần trăng mật ở Đài Loan, nhưng em gặp phải một chút việc ở sân bay của các anh, có một người Nước A khiêu khích, chồng em có xích mích một chút với hắn, chỉ là chút chuyện vặt thôi, bây giờ tên người Nước A kia cũng bị công an ở sân bay của anh bắt đi rồi, nhưng tạm thời thì máy bay lại không thể cất cánh, em thấy cũng chẳng phải là việc gì to tát nên cũng không cần phải phiền phức như vậy chứ?”
Anh Ngô ngẩn người ra: “Chuyện này anh cùng vừa nghe nói, em đang ở sân bay?”
Tạ Tuệ Lan ừm một tiếng: “Chính là đang trên chuyến bay đi Đài Loan này, nếu đã có xích mích thì thôi thả người đi, không nên vì chuyện này mà ảnh hưởng đến lịch trình của hành khách, anh nói có đúng không?”
Anh Ngô hả hể nói: “Nhất định là vậy rồi, được thôi, anh gọi điện thoại cho bọn họ”.
Buông điện thoại xuống, Tạ Tuệ Lan gật gật đầu với Đổng Học Bân, sau đó lại tiếp tục uống ly nước hoa quả, cô chẳng để tâm chút gì đến mọi chuyện nữa.
Mọi người đều nhìn Tạ Tuệ Lan, không biết cái “anh Ngô” kia là ai nữa.
Nhưng ngay sau đó, đội trưởng Tôn nhận được một cú điện thoại, thần sắc lập tức thay đổi: “Vâng, vâng… thưa lãnh đạo, tôi hiểu rồi, sẽ cho máy bay cất cánh ngay”.
Điện thoại vừa ngắt, đội trưởng Tôn không thể không nhìn chăm chú vào Tạ Tuệ Lan một hồi, sau đó lại nhìn sang Đổng Học Bân, rồi lại thay đổi thái độ nói: “Không có chuyện gì nữa rồi, máy bay có thể tiếp tục cất cánh, làm chậm trễ thời gian của quý khách rồi, thật sự xin lỗi, chúc thuận buồn xuôi gió”.
Đổng Học Bân cười mà nói: “Cám ơn, cảm ơn lời chúc của anh”.
Đội trưởng Tôn chào một người cảnh sát khác, rồi theo đường cũ mà trở xuống máy bay.
Mọi người không khỏi không hướng ánh mắt về phía mấy người Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan, có là tên ngốc cũng có thể nhìn ra gia đình này thật không phải là những người bình thường, những người bình thường thì dám đánh tên Phó hội trưởng hiệp hội lãnh thổ gì gì đó của Nước A ở nơi công cộng sao? Một người bình thường thì có thể chào hỏi nhiều lần như thế với cảnh sát sân bay sao? Một người bình thường thì chỉ cần gọi một cú điện thoại cho người phụ trách sân bay mà có thể cho máy bay cất cánh luôn được sao? Mặc dù ngồi ở khoang hạng nhất đều không phải là người bình thường, nhưng mấy người họ thật sự không có tầm ảnh hưởng như Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan, vì vậy mọi người đều nhìn Đổng Học Bân trên một góc độ khác.
Bạn trai của Tiểu Tình là Tôn Khải thì cũng như vậy, anh ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy năng lực và uy phong cuả người nhà họ Tạ, trong lòng anh ta có chút e dè.
Đổng Học Bân trở về ngồi xuống ghế của mình: “Được rồi, không có chuyện gì nữa rồi”.
Tạ Hạo nói khoa trương: “Anh rể, đúng là thần tượng, anh quả thật là phong độ, ban nãy anh không cho em chửi người, em còn tưởng là anh không yêu nước nữa chứ, bây giờ thì nhìn rõ cả rồi, ha ha, anh còn yêu nước hơn em nhiều rồi!”
Đổng Học Bân trừng mắt nhìn cậu ta: “Ban nãy ai cho phép em đánh người?”
Tạ Hạo bĩu môi đáp: “Anh chẳng phải là cũng đánh người rồi mà, em học tập anh thôi”.
Đổng Học Bân hừ hừ: “Anh là một Đảng viên, việc này để anh gặp phải thì tất nhiên không thể dung tha được, cậu là học sinh đầu tiên đấy, nhiệm vụ bây giờ là học tập cho tử tế, đứng hóng chuyện làm gì?”
Tạ Hạo đáp lại: “Em cũng là người chính nghĩa, ai nói học sinh không thể làm được?”
Tạ Tuệ Lan nhìn Đổng Học Bân: “Anh xem xem, em trai em sắp bị anh làm cho hư hỏng rồi, em có nói là anh không thể không ra tay không? Làm sao mà từ sáng đến tối chỉ có đấm đấm đá đá là sao?”
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: “Ai bảo chúng nó nói quá đáng, cơ hội thì anh đều cho chúng cả rồi, đó là tự chúng không muốn, loại người này không đánh không được”.
Tạ Hạo hét lên: “Không sai, không đánh không được”.
Tạ Tuệ Lan lắc đầu, rõ ràng là không để ý đến hai người họ nữa, cô uống tiếp ly nước của mình.
Bên kia
Tôn Khải xoa trán, lặng lẽ kéo Tạ Tĩnh lại gần: “Tĩnh Tĩnh, anh rể em… anh rể em là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật?”
Tạ Tĩnh đáp: “Tất nhiên là đúng vậy rồi”.
“Nhưng anh ấy…tính tình anh ấy lúc nào cũng như vậy?”
Tạ Tĩnh cười khổ: “Thế này còn là tốt đấy, mới chỉ có đánh hai người mà thôi”.
Tôn Khải kinh ngạc: “Còn hoành tráng hơn thế này nữa hả?”
Tạ Tĩnh hù dọa anh ta một chút, cô đáp: “Dù sao cũng đừng có chọc vào anh rể em là được rồi, anh sau này nếu dám bắt nạt em, em cũng nói với anh rể để cho anh ấy dạy cho anh một bài, anh tin không?”
"Anh tin, anh tin”.
Tôn Khải đổ mồ hôi hột, quả thật đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người cán bộ quốc gia mà có bộ dạng như Đổng Học Bân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.