Chương 1146: Bắt đi!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi sáng.
Ngoài tỉnh thành.
Trên xe đường dài, cơn tức vừa lên, tâm tình của Đổng Học Bân ngược lại trấn định xuống, nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ híp mắt không nói một lời.
Reng reng reng.
Điện thoại di động vang lên.
Đổng Học Bân tiếp, A lô.
Tôi là Khương Phương Phương. Đầu kia vang ra tiếng nói của Khương huyện trưởng.
Đổng Học Bân thân thể hơi nghiêm lại, Khương huyện trưởng, xin chào.
Khương Phương Phương vẫn là giọng điệu đặc biệt nhàn nhạt của cô ấy, Nghe nói cậu đã trở về?
Đổng Học Bân ừm một cái, Vừa xuống máy bay, trên xe đường dài, phỏng chừng khoảng mười giờ có thể về.
Khương Phương Phương chậm rãi nói: Không có xe sao không nói với tôi một tiếng? Tôi cũng vừa mới biết được, đang muốn cho lão Vương lái xe tiếp cậu, cậu chờ một chút.
Đừng phiền phức, tôi đều lên xe.
Ừm, vậy được rồi, trở về rồi nói.
Được, cảm ơn Khương huyện trưởng quan tâm.
Khương Phương Phương có thể là ở nhà, đầu kia của điện thoại truyền đến tiếng pháo mơ hồ, rất ồn, cũng không quái lại, gia thuộc viện ngày hôm nay có hai nhà cùng nhau kết hôn, không ầm ĩ mới kỳ quái.
Nghe cũng nghe không rõ, nói vài câu thì cúp điện thoại.
Bất quá Đổng Học Bân vừa đem điện thoại thu hồi, hai người uống say phía trước quay đầu lại nhìn hắn một chút, ánh mắt rất quái lạ.
Điện thoại của huyện trưởng?
Khương huyện trưởng là Khương Phương Phương?
Ha ha, người này thật có thể chém gió.
Đúng vậy, giả bộ rất giống như.
Huyện trưởng nếu như có thể gọi điện thoại cho hắn, còn cần ngồi xe đường dài sao?
Hai người anh một lời tôi một cậu lại ríu ra ríu rít lên, tuy rằng âm thanh không lớn. Nhưng người trên xe cũng cơ bản đều có thể nghe, hợp lại nhìn về phía bọn họ và Đổng Học Bân.
Cái xe này là đi về huyện Trinh Thủy, trên xe phần lớn cũng là người của huyện Trinh Thủy, tự nhiên biết ai là huyện trưởng, họ gì, cho nên vừa nghe Đổng Học Bân nói chuyện điện thoại, đều nghĩ có chút buồn cười. Cũng là Đổng Học Bân quá trẻ tuổi. Khí chất cũng tương đối nhạt, hình như cũng là một sinh viên bình thường.
Đổng Học Bân không phản ứng bọn họ, hắn còn chưa đến mức tính toán với hai tửu quỷ.
Nhưng Đổng Học Bân không nói lời nào, hai người này lại nói càng hăng hái lên.
Một thanh niên bên trong nói với người kia: Ngày hôm nay tôi nghe nói huyện Trinh Thủy chúng ta náo nhiệt, hai đứa nhỏ của thường ủy huyện ủy đều phải kết hôn, chuyện này hai ngày trước đã ầm ĩ sôi sục. Hình như bên kia đều có chút lộn xộn, ha ha, trở về nhìn thật là náo nhiệt.
Người kia nói: Tôi cũng nghe nói, là rất náo nhiệt.
Người thanh niên nói: Bồ bí thư sợ là tự rước lấy nhục, Trương phó bí thư là phó bí thư huyện ủy, còn là người của Mông bí thư, cán bộ bên dưới có chút ánh mắt khẳng định cũng tham gia hôn lễ của con trai Trương phó bí thư, cho dù là người của Khương huyện trưởng bên kia chỉ sợ cũng sẽ đi rất nhiều.
Vì sao?
Cái này anh không biết sao?
Cậu phân tích cho tôi một chút.
Thật ra rất đơn giản, Khương huyện trưởng và người của cô ấy khẳng định cũng không muốn đắc tội người của Mông bí thư, đều là muốn một cân đối.
Tôi thấy không nhất định?
Thì là như thế này. Dù sao Bồ bí thư khẳng định không bằng Trương phó bí thư.
Cái này thật ra khẳng định, huyện Trinh Thủy chúng ta là Mông bí thư định đoạt.
Đâu chỉ là định đoạt? Mông bí thư đã mở miệng, người khác căn bản là không dám nói một tiếng.
Nghe được như vậy, Đổng Học Bân nhìn hai người bọn họ liếc, hai thằng nhãi này biết cũng rất nhiều?
Dân chúng thích đàm luận chính trị, đàm luận lãnh đạo, cái này Đổng Học Bân cũng rõ ràng, cho nên vẫn không lên tiếng.
Bất quá hai người này nói càng ngày càng quá, có thể là rượu nổi lên, trong miệng cũng không ngăn cản, nói liên miên cằn nhằn.
Bất quá lại nói tiếp. Khương Phương Phương nghe nói lớn lên rất đẹp.
Đúng vậy, không thấy trên TV sao? Cái dáng dấp kia, đừng nói nữa!
Có thấy, bất quá nghe nói người thật càng đẹp mắt, đáng tiếc, sớm thành quả phụ.
Ha ha, Tôn ca, anh không phải tự nhận phong lưu phóng khoáng sao, anh đi thử xem sao, nếu có thể tán được Khương huyện trưởng, cả đời anh cũng không sầu.
Ha ha, được, có cơ hội tôi đi thử xem.
Được rồi, chúng ta cũng đừng nói cái trọng tâm câu chuyện này.
Làm sao vậy? Nói một chút sợ cái gì?
Ha ha, vừa rồi Khương huyện trưởng không phải vừa gọi điện thoại cho người phía sau sao?
Khoác lác chém gió cũng cho là thật hả? Tôi nói tôi nhận thức Mông bí thư đây này!
Đổng Học Bân vẫn bởi vì chuyện của Trương Vạn Thủy mà nhẫn nhịn nãy giờ, bắt đầu là lười phản ứng hai tửu quỷ này, bất quá nghe bọn họ càng nói càng thái quá, Đổng Học Bân cũng phiền, nhưng hắn cái gì cũng không nói, ngồi vững vàng, chỉ là tiện tay lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn cho thư ký Diêu Thúy.
Tích tích, tin nhắn nhanh chóng đáp lời.
Diêu Thúy: rõ ràng, tôi lập tức đi làm.
Đổng Học Bân đem điện thoại thu lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ. . .
Xe vào huyện Trinh Thủy, đậu vào một bến xe vừa nhỏ vừa cũ nát, cửa xe vừa mở ra, mọi người cầm hành lý xuống xe.
Hai con ma men cũng đứng lên.
Đổng Học Bân lúc này cũng nhìn thoáng qua bọn họ.
Người thanh niên uống say muốn chen đi qua một chút, lại bị bên cạnh kéo lại.
Người kia trêu chọc nói: Người ta nhận thức Khương huyện trưởng đấy, cho người ta xuống xe trước.
Người thanh niên cười ha ha, Cũng phải, trên xe đường dài nho nhỏ cũng tàng long ngọa hổ!
Mọi người cũng đều vô thức nhìn Đổng Học Bân và bọn họ, lục đục xuống xe.
Nhưng lúc này, hai xe cảnh sát đột nhiên đến đây, đứng bên cạnh xe đường dài, cái tư thế kia mơ hồ có cảm giác vây quanh xe.
Rất nhiều người đều chớp mắt, tình huống gì? Trên xe có trộm cướp?
Sau một khắc, xe cảnh sát đi xuống mấy người công an và một người trung niên đi đầu, người trung niên đảo qua chung quanh, thấy được Đổng Học Bân, cuống quít bước nhanh nghênh đón, Đổng huyện trưởng!
Đổng Học Bân chậm rãi bắt tay với gã, Khổ cực đồng chí của đồn công an.
Người trung niên lập tức nói: Không khổ cực, cái này là công tác của chúng tôi, người đâu?
Đổng Học Bân chỉ chỉ hai tửu quỷ trừng to mắt ra phía sau, sau đó hắn quay đầu lại nói: Tôi còn có chút chuyện, đi trước, các người xử lý đi.
Tôi tìm xe đưa ngài đi?
Không cần.
Đổng Học Bân chậm rãi bước đi ra.
Tất cả mọi người bị một tiếng Đổng huyện trưởng làm cho kinh ngạc!
Đổng huyện trưởng? Đổng phó huyện trưởng? Thường vụ phó huyện trưởng mới tới? ?
Đổng Học Bân vừa đi, sắc mặt người trung niên liền đen xuống, nhìn chằm chằm vào hai người kia một chút, vung tay lên nói: Mang bọn họ về!
A!
Đừng đừng đừng!
Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!
Hai người luống cuống, rượu cũng tỉnh rất nhiều.
Mấy người công an cũng mặc kệ, nhất thời đi tới ngăn chặn hai con ma men, cái này kêu là họa là từ miệng mà ra, đại sự có thể không có, nhưng tạm giam hai mươi bốn tiếng đồng hồ vẫn là có thể.
Mặt của hai người đều tái lại, mới biết người ngồi ở phía sau của bọn họ, vẫn bị bọn họ trêu chọc lại có thể là một phó huyện trưởng!
Trước đó thật sự là điện thoại của Khương huyện trưởng? ?
Cái đệch! Nếu là phó huyện trưởng sao ngài còn ngồi xe đường dài cái gì! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Ngoài tỉnh thành.
Trên xe đường dài, cơn tức vừa lên, tâm tình của Đổng Học Bân ngược lại trấn định xuống, nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ híp mắt không nói một lời.
Reng reng reng.
Điện thoại di động vang lên.
Đổng Học Bân tiếp, A lô.
Tôi là Khương Phương Phương. Đầu kia vang ra tiếng nói của Khương huyện trưởng.
Đổng Học Bân thân thể hơi nghiêm lại, Khương huyện trưởng, xin chào.
Khương Phương Phương vẫn là giọng điệu đặc biệt nhàn nhạt của cô ấy, Nghe nói cậu đã trở về?
Đổng Học Bân ừm một cái, Vừa xuống máy bay, trên xe đường dài, phỏng chừng khoảng mười giờ có thể về.
Khương Phương Phương chậm rãi nói: Không có xe sao không nói với tôi một tiếng? Tôi cũng vừa mới biết được, đang muốn cho lão Vương lái xe tiếp cậu, cậu chờ một chút.
Đừng phiền phức, tôi đều lên xe.
Ừm, vậy được rồi, trở về rồi nói.
Được, cảm ơn Khương huyện trưởng quan tâm.
Khương Phương Phương có thể là ở nhà, đầu kia của điện thoại truyền đến tiếng pháo mơ hồ, rất ồn, cũng không quái lại, gia thuộc viện ngày hôm nay có hai nhà cùng nhau kết hôn, không ầm ĩ mới kỳ quái.
Nghe cũng nghe không rõ, nói vài câu thì cúp điện thoại.
Bất quá Đổng Học Bân vừa đem điện thoại thu hồi, hai người uống say phía trước quay đầu lại nhìn hắn một chút, ánh mắt rất quái lạ.
Điện thoại của huyện trưởng?
Khương huyện trưởng là Khương Phương Phương?
Ha ha, người này thật có thể chém gió.
Đúng vậy, giả bộ rất giống như.
Huyện trưởng nếu như có thể gọi điện thoại cho hắn, còn cần ngồi xe đường dài sao?
Hai người anh một lời tôi một cậu lại ríu ra ríu rít lên, tuy rằng âm thanh không lớn. Nhưng người trên xe cũng cơ bản đều có thể nghe, hợp lại nhìn về phía bọn họ và Đổng Học Bân.
Cái xe này là đi về huyện Trinh Thủy, trên xe phần lớn cũng là người của huyện Trinh Thủy, tự nhiên biết ai là huyện trưởng, họ gì, cho nên vừa nghe Đổng Học Bân nói chuyện điện thoại, đều nghĩ có chút buồn cười. Cũng là Đổng Học Bân quá trẻ tuổi. Khí chất cũng tương đối nhạt, hình như cũng là một sinh viên bình thường.
Đổng Học Bân không phản ứng bọn họ, hắn còn chưa đến mức tính toán với hai tửu quỷ.
Nhưng Đổng Học Bân không nói lời nào, hai người này lại nói càng hăng hái lên.
Một thanh niên bên trong nói với người kia: Ngày hôm nay tôi nghe nói huyện Trinh Thủy chúng ta náo nhiệt, hai đứa nhỏ của thường ủy huyện ủy đều phải kết hôn, chuyện này hai ngày trước đã ầm ĩ sôi sục. Hình như bên kia đều có chút lộn xộn, ha ha, trở về nhìn thật là náo nhiệt.
Người kia nói: Tôi cũng nghe nói, là rất náo nhiệt.
Người thanh niên nói: Bồ bí thư sợ là tự rước lấy nhục, Trương phó bí thư là phó bí thư huyện ủy, còn là người của Mông bí thư, cán bộ bên dưới có chút ánh mắt khẳng định cũng tham gia hôn lễ của con trai Trương phó bí thư, cho dù là người của Khương huyện trưởng bên kia chỉ sợ cũng sẽ đi rất nhiều.
Vì sao?
Cái này anh không biết sao?
Cậu phân tích cho tôi một chút.
Thật ra rất đơn giản, Khương huyện trưởng và người của cô ấy khẳng định cũng không muốn đắc tội người của Mông bí thư, đều là muốn một cân đối.
Tôi thấy không nhất định?
Thì là như thế này. Dù sao Bồ bí thư khẳng định không bằng Trương phó bí thư.
Cái này thật ra khẳng định, huyện Trinh Thủy chúng ta là Mông bí thư định đoạt.
Đâu chỉ là định đoạt? Mông bí thư đã mở miệng, người khác căn bản là không dám nói một tiếng.
Nghe được như vậy, Đổng Học Bân nhìn hai người bọn họ liếc, hai thằng nhãi này biết cũng rất nhiều?
Dân chúng thích đàm luận chính trị, đàm luận lãnh đạo, cái này Đổng Học Bân cũng rõ ràng, cho nên vẫn không lên tiếng.
Bất quá hai người này nói càng ngày càng quá, có thể là rượu nổi lên, trong miệng cũng không ngăn cản, nói liên miên cằn nhằn.
Bất quá lại nói tiếp. Khương Phương Phương nghe nói lớn lên rất đẹp.
Đúng vậy, không thấy trên TV sao? Cái dáng dấp kia, đừng nói nữa!
Có thấy, bất quá nghe nói người thật càng đẹp mắt, đáng tiếc, sớm thành quả phụ.
Ha ha, Tôn ca, anh không phải tự nhận phong lưu phóng khoáng sao, anh đi thử xem sao, nếu có thể tán được Khương huyện trưởng, cả đời anh cũng không sầu.
Ha ha, được, có cơ hội tôi đi thử xem.
Được rồi, chúng ta cũng đừng nói cái trọng tâm câu chuyện này.
Làm sao vậy? Nói một chút sợ cái gì?
Ha ha, vừa rồi Khương huyện trưởng không phải vừa gọi điện thoại cho người phía sau sao?
Khoác lác chém gió cũng cho là thật hả? Tôi nói tôi nhận thức Mông bí thư đây này!
Đổng Học Bân vẫn bởi vì chuyện của Trương Vạn Thủy mà nhẫn nhịn nãy giờ, bắt đầu là lười phản ứng hai tửu quỷ này, bất quá nghe bọn họ càng nói càng thái quá, Đổng Học Bân cũng phiền, nhưng hắn cái gì cũng không nói, ngồi vững vàng, chỉ là tiện tay lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn cho thư ký Diêu Thúy.
Tích tích, tin nhắn nhanh chóng đáp lời.
Diêu Thúy: rõ ràng, tôi lập tức đi làm.
Đổng Học Bân đem điện thoại thu lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ. . .
Xe vào huyện Trinh Thủy, đậu vào một bến xe vừa nhỏ vừa cũ nát, cửa xe vừa mở ra, mọi người cầm hành lý xuống xe.
Hai con ma men cũng đứng lên.
Đổng Học Bân lúc này cũng nhìn thoáng qua bọn họ.
Người thanh niên uống say muốn chen đi qua một chút, lại bị bên cạnh kéo lại.
Người kia trêu chọc nói: Người ta nhận thức Khương huyện trưởng đấy, cho người ta xuống xe trước.
Người thanh niên cười ha ha, Cũng phải, trên xe đường dài nho nhỏ cũng tàng long ngọa hổ!
Mọi người cũng đều vô thức nhìn Đổng Học Bân và bọn họ, lục đục xuống xe.
Nhưng lúc này, hai xe cảnh sát đột nhiên đến đây, đứng bên cạnh xe đường dài, cái tư thế kia mơ hồ có cảm giác vây quanh xe.
Rất nhiều người đều chớp mắt, tình huống gì? Trên xe có trộm cướp?
Sau một khắc, xe cảnh sát đi xuống mấy người công an và một người trung niên đi đầu, người trung niên đảo qua chung quanh, thấy được Đổng Học Bân, cuống quít bước nhanh nghênh đón, Đổng huyện trưởng!
Đổng Học Bân chậm rãi bắt tay với gã, Khổ cực đồng chí của đồn công an.
Người trung niên lập tức nói: Không khổ cực, cái này là công tác của chúng tôi, người đâu?
Đổng Học Bân chỉ chỉ hai tửu quỷ trừng to mắt ra phía sau, sau đó hắn quay đầu lại nói: Tôi còn có chút chuyện, đi trước, các người xử lý đi.
Tôi tìm xe đưa ngài đi?
Không cần.
Đổng Học Bân chậm rãi bước đi ra.
Tất cả mọi người bị một tiếng Đổng huyện trưởng làm cho kinh ngạc!
Đổng huyện trưởng? Đổng phó huyện trưởng? Thường vụ phó huyện trưởng mới tới? ?
Đổng Học Bân vừa đi, sắc mặt người trung niên liền đen xuống, nhìn chằm chằm vào hai người kia một chút, vung tay lên nói: Mang bọn họ về!
A!
Đừng đừng đừng!
Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!
Hai người luống cuống, rượu cũng tỉnh rất nhiều.
Mấy người công an cũng mặc kệ, nhất thời đi tới ngăn chặn hai con ma men, cái này kêu là họa là từ miệng mà ra, đại sự có thể không có, nhưng tạm giam hai mươi bốn tiếng đồng hồ vẫn là có thể.
Mặt của hai người đều tái lại, mới biết người ngồi ở phía sau của bọn họ, vẫn bị bọn họ trêu chọc lại có thể là một phó huyện trưởng!
Trước đó thật sự là điện thoại của Khương huyện trưởng? ?
Cái đệch! Nếu là phó huyện trưởng sao ngài còn ngồi xe đường dài cái gì! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.