Chương 1329: Bỏ qua!
Thường Dụ
10/05/2017
Trong phòng.
Bầu không khí có chút mờ ám.
Trần Tiểu Mỹ phát hiện trước hết, cũng ho khan một tiếng, nhanh chóng xoay người, nhanh chóng khoá kéo quần jean, thế nhưng váy kẹt trên lưng, chiếm vị trí nhất định, trên đùi lại là vớ chân đen liền thân, cho nên lay hoay cả nửa ngày cũng không được, ngược lại váy đều bị kéo lên trên lưng và trên tay, từ sau quần jean lộ ra vớ chân.
Chật?
Không có không có.
Có thể là mua nhỏ.
Rất thích hợp, cũng là do có váy nên bị chật.
Trần Tiểu Mỹ vừa nói với hắn, vừa đem quần mặc vào, cúi đầu nhìn một chút, tựa như rất thích, lúc này mới xoay người cho Đổng Học Bân nhìn một chút, Ngài xem được không?
Đổng Học Bân nói, Ừ, được, thật không sai.
Trần Tiểu Mỹ nói: Tôi cũng thấy rất được, cảm ơn ngài.
Quả thật không sao, đem chân của Trần đại tỷ tôn lên rất đẹp, đặc biệt có khí chất.
Cúi đầu nhìn nửa ngày, Trần Tiểu Mỹ nói: Quay đầu lại phối thêm một đôi giày cao gót hẳn là hiệu quả rất tốt, ha ha, để ngài tiêu pha, khiến cho tôi đều có chút ngượng ngùng.
Đổng Học Bân trong lòng nói tôi mới ngượng đây.
Đưa quần áo còn có phúc lợi, tiền này thật ra không xài phí.
Mặc như vậy đi ra ngoài khẳng định là không được, Trần Tiểu Mỹ liền nhìn hắn nói, Vậy tôi cởi.
Đổng Học Bân ừm một cái, thuận lợi mở ngăn kéo tìm gói thuốc, bất động thanh sắc đem đầu nghiêng qua.
Sô pha vang lên tiếng độ, hiển nhiên là Trần đại tỷ ngồi xuống, sau đó liền truyền đến tiếng sàn sạt, vang lên đủ nửa ngày.
Đổng Học Bân cũng tìm được thuốc lá rồi, không nhịn được liếc liếc mắt qua, chỉ thấy quần jean của Trần đại tỷ đã kéo tới chân nhỏ, bất quá váy vẫn còn đang kẹt trên lưng và trên đùi, Đổng Học Bân liếc mắt thì nhìn thấy mép vớ chân đen trên mông của cô ấy, cái cảm giác dày dày kia, bờ mông hiển nhiên cũng rất màu mỡ.
Ài, đừng nhìn bậy.
Đổng Học Bân lại quay cổ.
Không lâu sau. âm thanh của Trần Tiểu Mỹ vang lên, Được rồi Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân quay đầu lại nhìn qua, Trần Tiểu Mỹ đã đem quần jean cất vào túi. Liền đứng dậy nói: Được, vậy tôi cũng không giữ chị? Tôi đi báo một tiếng với Khương huyện trưởng.
Trần Tiểu Mỹ nhìn hắn nói: Quần và lá trà đều làm cho ngài quan tâm, cảm ơn. Hôm nào rảnh rỗi ngài tới nhà của tôi ngồi, tôi xuống bếp cho ngài.
Được, nhất định.
Vậy ngài bận, tôi về trước?
Trần Tiểu Mỹ xoay người mở cửa, ra phòng làm việc.
Đổng Học Bân nhìn mông phì sau lưng cô ấy, cửa đóng lại mới thu hồi ánh mắt, suy nghĩ sơ qua, vừa đi ra phòng làm việc vừa gọi một cú điện thoại cho phòng làm việc Khương Phương Phương, muốn hỏi thư ký một chút cô ấy có ở hay không. Trước đây, Đổng Học Bân trực tiếp đi qua là được. Nếu không trực tiếp gọi cho Khương Phương Phương cũng rất bình thường, nhưng từ lần kia Khương huyện trưởng uống say mượn rượu làm càn, trước mặt của mình “tự an ủi” xong, quan hệ của hai người liền xấu hổ, sau khi tỉnh lại Khương Phương Phương rõ ràng lãnh đạm hơn rất nhiều đối với mình. Hai lần đều tránh mặt mình không gặp, Đổng Học Bân cũng bất đắc dĩ, phúc lợi của lần kia. . . Quả thật quá lớn, hắn cũng rất xấu hổ.
Tiếp tục như thế không được.
Sau này còn muốn công tác, dù sao cũng phải đem chuyện này giải quyết.
Nhưng mà gọi nửa ngày, điện thoại phòng làm việc cũng không người tiếp.
Đổng Học Bân lúc này đã tới cửa phòng làm việc huyện trưởng. Thẳng thắn không gọi, hít sâu một ngụm, liền nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa.
Mời vào. Là tiếng của Khương Phương Phương.
Đổng Học Bân cửa đẩy đi vào, phòng thư ký trống không, bên trong lại mở cửa, có thể thấy hai tay của một phụ nữ đang cầm văn kiện, Khương Phương Phương ở bên trong. Đi qua, Đổng Học Bân vào trong, một thân chức nghiệp trang màu nhạt, tóc buột cao, hai chân đẹp lẳng lặng nằm ở dưới bàn công tác không mang vớ chân, vẫn đẹp như vậy, vẫn tĩnh như vậy, vẫn là hình dạng đối với tất cả đều thờ ơ như vậy.
Khương huyện trưởng. Đổng Học Bân chào hỏi.
Khương Phương Phương ngẩng đầu nhìn hắn, Đã trở về?
Đổng Học Bân cẩn thận quan sát cô ấy, ừm nói: Vừa trở về một hồi.
Khương Phương Phương đè đè tay, Ngồi đi, còn tưởng rằng cậu nằm viện chưa về, thân thể thế nào?
Nhờ phúc của ngài, cũng không khác biệt lắm. Đổng Học Bân ngồi xuống ghế trước mặt cô ấy, khụ khụ, cũng không biết nên nói cái gì.
Khương Phương Phương cũng không nói chuyện.
Hai người im lặng đủ lâu.
Cuối cùng, Khương Phương Phương nhìn hắn, Trước đó chuyện ở gia thuộc viện, tôi cũng vẫn chưa kịp nói lời xin lỗi với cậu.
Đổng Học Bân vội nói: Là tôi nên xin lỗi ca.
Khương Phương Phương ngắt lời nói: Cậu hãy nghe tôi nói xong, nên xin lỗi chính là tôi, ngày đó uống chút rượu, sau đó cũng làm chút chuyện ngu xuẩn, quả thật có chút không nên, cũng may mà ngày đó là cậu, thay đổi người khác, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tôi phải nói lời xin lỗi với cậu, cũng phải cảm ơn cậu.
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Ngài xem ngài nói, thật ra là trách nhiệm của tôi.
Khương Phương Phương cười nhạt nói: Chúng ta cũng đừng đẩy tới đẩy lui được không? Thật ra cũng không phải đại sự, nói mở là được, không để lại khúc mắc?
Không có, sao có thể chứ. Đổng Học Bân cười khổ, Tôi thật ra vẫn sợ ngài tính sổ với tôi.
Khương Phương Phương lắc đầu, Tôi tính sổ với cậu làm gì? Chuyện này căn bản không phải trách nhiệm của cậu, ngược lại là tôi mấy ngày này vẫn nghĩ cậu có ý kiến đối với tôi, ngẫm lại sau khi uống rượu nhìn cậu đã nghĩ tới chồng tôi, quả thật cũng rất đả thương người, thật ra tôi vẫn đều biết cậu không phải anh ấy, rất rõ ràng, ngày đó cũng là uống say mới có chút ảo giác, cậu đừng chú ý.
Sẽ không!
Thật không có?
Tuyệt đối không có!
Được, vậy chuyện này bỏ qua?
. . . Ừm, bỏ qua.
Khương Phương Phương mặt không biểu tình nhìn hắn, nói: Xảy ra loại sự tình này, thật ra cũng tốt, tôi một quả phụ, sống một mình lâu như vậy, cũng có chút nhu cầu, tôi tin tưởng cậu hẳn cũng vậy, đều có thể lý giải, truyền thống trong nước đều tương đối bảo thủ, loại chuyện này cho tới bây giờ đều là che che lấp lấp, thật ra tôi nghĩ không cần phải, cậu thấy được thì thấy được, chuyện này ít nhất cũng khiến cho chúng ta càng lý giải đối phương, tôi nghĩ quan hệ của chúng ta cũng có thể bởi vì sự kiện này gần thêm một bước, coi như là bạn bè, cậu nói sao?
Bạn bè?
Gần một bước?
Trời đất, cái này mà gần một bước cái gì, ngài “cái kia” tôi đều xem qua, gần một cây số đấy!
Bất quá Đổng Học Bân trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, Khương huyện trưởng đều nói rõ như thế, chuyện này cũng chấm dứt, không thể tốt hơn rồi, nên vui mừng.
Khương Phương Phương hỏi: Buổi tối rảnh rỗi không?
Đổng Học Bân chớp mắt, Rảnh rỗi, ngài là?
Khương Phương Phương lẳng lặng nói: Tới nhà của tôi ăn cơm đi.
Đổng Học Bân vui đùa một câu, Nếu như ngài tự mình xuống bếp tôi sẽ đến.
Được, đến đi. Khương Phương Phương nhẹ nhàng nói: Ra về tôi đi mua đồ ăn. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bầu không khí có chút mờ ám.
Trần Tiểu Mỹ phát hiện trước hết, cũng ho khan một tiếng, nhanh chóng xoay người, nhanh chóng khoá kéo quần jean, thế nhưng váy kẹt trên lưng, chiếm vị trí nhất định, trên đùi lại là vớ chân đen liền thân, cho nên lay hoay cả nửa ngày cũng không được, ngược lại váy đều bị kéo lên trên lưng và trên tay, từ sau quần jean lộ ra vớ chân.
Chật?
Không có không có.
Có thể là mua nhỏ.
Rất thích hợp, cũng là do có váy nên bị chật.
Trần Tiểu Mỹ vừa nói với hắn, vừa đem quần mặc vào, cúi đầu nhìn một chút, tựa như rất thích, lúc này mới xoay người cho Đổng Học Bân nhìn một chút, Ngài xem được không?
Đổng Học Bân nói, Ừ, được, thật không sai.
Trần Tiểu Mỹ nói: Tôi cũng thấy rất được, cảm ơn ngài.
Quả thật không sao, đem chân của Trần đại tỷ tôn lên rất đẹp, đặc biệt có khí chất.
Cúi đầu nhìn nửa ngày, Trần Tiểu Mỹ nói: Quay đầu lại phối thêm một đôi giày cao gót hẳn là hiệu quả rất tốt, ha ha, để ngài tiêu pha, khiến cho tôi đều có chút ngượng ngùng.
Đổng Học Bân trong lòng nói tôi mới ngượng đây.
Đưa quần áo còn có phúc lợi, tiền này thật ra không xài phí.
Mặc như vậy đi ra ngoài khẳng định là không được, Trần Tiểu Mỹ liền nhìn hắn nói, Vậy tôi cởi.
Đổng Học Bân ừm một cái, thuận lợi mở ngăn kéo tìm gói thuốc, bất động thanh sắc đem đầu nghiêng qua.
Sô pha vang lên tiếng độ, hiển nhiên là Trần đại tỷ ngồi xuống, sau đó liền truyền đến tiếng sàn sạt, vang lên đủ nửa ngày.
Đổng Học Bân cũng tìm được thuốc lá rồi, không nhịn được liếc liếc mắt qua, chỉ thấy quần jean của Trần đại tỷ đã kéo tới chân nhỏ, bất quá váy vẫn còn đang kẹt trên lưng và trên đùi, Đổng Học Bân liếc mắt thì nhìn thấy mép vớ chân đen trên mông của cô ấy, cái cảm giác dày dày kia, bờ mông hiển nhiên cũng rất màu mỡ.
Ài, đừng nhìn bậy.
Đổng Học Bân lại quay cổ.
Không lâu sau. âm thanh của Trần Tiểu Mỹ vang lên, Được rồi Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân quay đầu lại nhìn qua, Trần Tiểu Mỹ đã đem quần jean cất vào túi. Liền đứng dậy nói: Được, vậy tôi cũng không giữ chị? Tôi đi báo một tiếng với Khương huyện trưởng.
Trần Tiểu Mỹ nhìn hắn nói: Quần và lá trà đều làm cho ngài quan tâm, cảm ơn. Hôm nào rảnh rỗi ngài tới nhà của tôi ngồi, tôi xuống bếp cho ngài.
Được, nhất định.
Vậy ngài bận, tôi về trước?
Trần Tiểu Mỹ xoay người mở cửa, ra phòng làm việc.
Đổng Học Bân nhìn mông phì sau lưng cô ấy, cửa đóng lại mới thu hồi ánh mắt, suy nghĩ sơ qua, vừa đi ra phòng làm việc vừa gọi một cú điện thoại cho phòng làm việc Khương Phương Phương, muốn hỏi thư ký một chút cô ấy có ở hay không. Trước đây, Đổng Học Bân trực tiếp đi qua là được. Nếu không trực tiếp gọi cho Khương Phương Phương cũng rất bình thường, nhưng từ lần kia Khương huyện trưởng uống say mượn rượu làm càn, trước mặt của mình “tự an ủi” xong, quan hệ của hai người liền xấu hổ, sau khi tỉnh lại Khương Phương Phương rõ ràng lãnh đạm hơn rất nhiều đối với mình. Hai lần đều tránh mặt mình không gặp, Đổng Học Bân cũng bất đắc dĩ, phúc lợi của lần kia. . . Quả thật quá lớn, hắn cũng rất xấu hổ.
Tiếp tục như thế không được.
Sau này còn muốn công tác, dù sao cũng phải đem chuyện này giải quyết.
Nhưng mà gọi nửa ngày, điện thoại phòng làm việc cũng không người tiếp.
Đổng Học Bân lúc này đã tới cửa phòng làm việc huyện trưởng. Thẳng thắn không gọi, hít sâu một ngụm, liền nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa.
Mời vào. Là tiếng của Khương Phương Phương.
Đổng Học Bân cửa đẩy đi vào, phòng thư ký trống không, bên trong lại mở cửa, có thể thấy hai tay của một phụ nữ đang cầm văn kiện, Khương Phương Phương ở bên trong. Đi qua, Đổng Học Bân vào trong, một thân chức nghiệp trang màu nhạt, tóc buột cao, hai chân đẹp lẳng lặng nằm ở dưới bàn công tác không mang vớ chân, vẫn đẹp như vậy, vẫn tĩnh như vậy, vẫn là hình dạng đối với tất cả đều thờ ơ như vậy.
Khương huyện trưởng. Đổng Học Bân chào hỏi.
Khương Phương Phương ngẩng đầu nhìn hắn, Đã trở về?
Đổng Học Bân cẩn thận quan sát cô ấy, ừm nói: Vừa trở về một hồi.
Khương Phương Phương đè đè tay, Ngồi đi, còn tưởng rằng cậu nằm viện chưa về, thân thể thế nào?
Nhờ phúc của ngài, cũng không khác biệt lắm. Đổng Học Bân ngồi xuống ghế trước mặt cô ấy, khụ khụ, cũng không biết nên nói cái gì.
Khương Phương Phương cũng không nói chuyện.
Hai người im lặng đủ lâu.
Cuối cùng, Khương Phương Phương nhìn hắn, Trước đó chuyện ở gia thuộc viện, tôi cũng vẫn chưa kịp nói lời xin lỗi với cậu.
Đổng Học Bân vội nói: Là tôi nên xin lỗi ca.
Khương Phương Phương ngắt lời nói: Cậu hãy nghe tôi nói xong, nên xin lỗi chính là tôi, ngày đó uống chút rượu, sau đó cũng làm chút chuyện ngu xuẩn, quả thật có chút không nên, cũng may mà ngày đó là cậu, thay đổi người khác, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tôi phải nói lời xin lỗi với cậu, cũng phải cảm ơn cậu.
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Ngài xem ngài nói, thật ra là trách nhiệm của tôi.
Khương Phương Phương cười nhạt nói: Chúng ta cũng đừng đẩy tới đẩy lui được không? Thật ra cũng không phải đại sự, nói mở là được, không để lại khúc mắc?
Không có, sao có thể chứ. Đổng Học Bân cười khổ, Tôi thật ra vẫn sợ ngài tính sổ với tôi.
Khương Phương Phương lắc đầu, Tôi tính sổ với cậu làm gì? Chuyện này căn bản không phải trách nhiệm của cậu, ngược lại là tôi mấy ngày này vẫn nghĩ cậu có ý kiến đối với tôi, ngẫm lại sau khi uống rượu nhìn cậu đã nghĩ tới chồng tôi, quả thật cũng rất đả thương người, thật ra tôi vẫn đều biết cậu không phải anh ấy, rất rõ ràng, ngày đó cũng là uống say mới có chút ảo giác, cậu đừng chú ý.
Sẽ không!
Thật không có?
Tuyệt đối không có!
Được, vậy chuyện này bỏ qua?
. . . Ừm, bỏ qua.
Khương Phương Phương mặt không biểu tình nhìn hắn, nói: Xảy ra loại sự tình này, thật ra cũng tốt, tôi một quả phụ, sống một mình lâu như vậy, cũng có chút nhu cầu, tôi tin tưởng cậu hẳn cũng vậy, đều có thể lý giải, truyền thống trong nước đều tương đối bảo thủ, loại chuyện này cho tới bây giờ đều là che che lấp lấp, thật ra tôi nghĩ không cần phải, cậu thấy được thì thấy được, chuyện này ít nhất cũng khiến cho chúng ta càng lý giải đối phương, tôi nghĩ quan hệ của chúng ta cũng có thể bởi vì sự kiện này gần thêm một bước, coi như là bạn bè, cậu nói sao?
Bạn bè?
Gần một bước?
Trời đất, cái này mà gần một bước cái gì, ngài “cái kia” tôi đều xem qua, gần một cây số đấy!
Bất quá Đổng Học Bân trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, Khương huyện trưởng đều nói rõ như thế, chuyện này cũng chấm dứt, không thể tốt hơn rồi, nên vui mừng.
Khương Phương Phương hỏi: Buổi tối rảnh rỗi không?
Đổng Học Bân chớp mắt, Rảnh rỗi, ngài là?
Khương Phương Phương lẳng lặng nói: Tới nhà của tôi ăn cơm đi.
Đổng Học Bân vui đùa một câu, Nếu như ngài tự mình xuống bếp tôi sẽ đến.
Được, đến đi. Khương Phương Phương nhẹ nhàng nói: Ra về tôi đi mua đồ ăn. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.