Quyền Tài

Chương 164: Bốn trăm sáu mươi vạn

Thường Dụ

13/06/2017

Hơn mười ngày sau.

Đổng Học Bân hoàn thành toàn bộ chương trình học lớp trường Đảng quốc an. nhưng mà bởi vì hoàn toàn không sờ qua súng và cách đấu cầm nã thù, lúc huấn luyện người ta cùng chỉ là đơn giản bảo đánh bắn bia, truyền thụ mấy chiêu kỹ xảo thực dụng nhất, cái khác đều không chi giáo, cho nên vài hạng chương trình học này tại lúc cuối cùng khảo sát Đổng Học Bân đều không qua, thành tích rất kém cỏi, cũng may tri thức lý luận đơn giản, hắn vừa trải qua khảo sát công vụ viên không tới mấy ngày, tri thức đều không rơi xuống, miễn cưỡng mới lấy được “Tốt nghiệp chứng thư” - thật ra chính là một cái huy chương đỏ thẫm.

Sau khi tốt nghiệp trường Đàng, Đổng Học Bân bắt đầu bận việc xã giao, Đàm Lệ Mai, Tôn Tráng, Quách Phàn Vỹ, Thường Quyên, Từ Yến, Tống Thù Kiệt, Tạ Tuệ Lan, Tạ Hạo, vân vân, mắt thấy thời gian đến bộ tố chức huyện Duyên Đài báo danh không tới vài ngày, Đổng Học Bân trong thời gian ngắn cùng sẽ không trở lại trong kinh, đương nhiên phải an bài một số sự tình thòa đáng, rất nhiều quan hệ cùng đều phải đi. Chờ tất cả đều xử lý tất, Đổng Học Bân mới cầm hành lý ngồi lên trên máy bay.

Tỉnh Giang Chiết.

Thôn Quốc Thạch.

Ngọc Nham sơn, trong khu vực khai thác mò Kê Huyết thạch, âm thanh nổ bùm bùm một lớp tiếp một lóp, lúc này là một bộ khí thế ngất trời, không ít thôn dân địa phương cùng thương nhân từ Lâm An đến thu Kê Huyết thạch đều vây quanh ở sau một sườn núi nhỏ quặng phía bắc, có người bịt lỗ tai, có người đến con mắt cũng không cam lòng nháy xuống, có người mặt đầy hâm mộ.

Nguyên nhân không quá khó nhận biết, cái quặng này tạo ra một đoạn truyền kỳ nho nhỏ. Lúc trước cái quặng này là lão Diệp tử và vài thôn dân hùn vốn bao xuống, nhưng sau khi khai thác mấy tháng, lại phát hiện bên trong căn bàn là không có Kê Huyết thạch.

Lúc ấy ai cũng cho rằng Kê Huyết rời xa mạch khoáng chủ, dù khai thác thế nào xuống dưới cũng không có khả năng thấy máu, nhưng một nữ nhân xinh đẹp hơn dịu dàng hơn so với siêu sao kia đột nhiên tiếp nhận cái quặng khấu này từ trong tay lão Diệp tử, hơn nữa tại lần đầu tiên nổ ra một khối Kê Huyết thạch giá trị hơn mười vạn!

Không chỉ có như thế, trong thời gian hơn một tháng, hầu như mỗi một lần nổ mắt thấy đều không lãng phí!

Kê Huyết thạch! Kê Huyết thạch! vẫn là Kê Huyết thạch! Tối hôm qua một nữa nguyên thạch Kê Huyết thạch thôn Quốc Thạch đấu giá đều đi ra từ cái khu vực khai thác mỏ trước mắt này!

Kỳ tích! Thật có thể nói là kỳ tích!

Cho nên nghe nói cái quặng này vừa muốn nổ đá, rất nhiều người đều đến xem náo nhiệt, muốn nhìn một cái xem lần này còn có thể khai ra Kê Huyết hay không!

Cù Vân Huyên hôm nay mặc thân quần jean vàng nhạt cùng áo gió màu xám, gió trên núi khá lớn, trên khuôn mặt trắng non non của nàng tựa như bám vào một tầng cát bụi tinh tế, nhưng cho dù như vậy cũng không che dấu được ôn nhu và hiền lãnh tràn ra từ trong khung của nàng, “Đều chuẩn bị xong chưa?”

“Bà chủ, đã chuẩn bị-xong”.

“Huyên tỷ, thuốc nô đã nhồi được tốt lắm”.

Hai thánh niên này là Đổng Học Bân nhờ bằng hữu tìm thân thích chi tiền mướn., quặng khẩu mỗi ngày đều là chảy ra mấy chục vạn tài chính, Đổng Học Bân lo lắng, để cho nàng phải mướn mấy người, Cù Vân Huyên thì nghe lời Tiểu Bân nói xong, mướn hai thanh niên thân thể khoẻ mạnh. Lúc này, Cù Vân Huyên đưa mất nhìn kíp nổ, hơi gật gật đầu, “Bắt đầu đi”, vài giây đồng hồ sau, một tiếng nổ ầm vang, nổ đá kết thúc!

“Sao rồi?”

“Có máu không?”

Chung quanh, rất nhiều người đều ân cần vây quanh đi lên.

Chiếu đèn pha vào quặng khẩu, công nhân lao động đơn giản soi hướng đá bị nổ tung xuống, lập tức hứng ác phấn nói: “Huyên tỷ! Có máu! Có máu!”

Người đứng bên cạnh xem náo nhiệt thoáng cái đã xì xào nghị luận.

“Thượng Đế! Tại sao lại có!”

“Tôi xem ở đây mới là mạch khoáng chủ, cố gắng bên trong còn có nguyên thạch rất tốt!”

“Đúng vậy, nghe nói nàng bao hết hai tháng quặng, bây giờ còn thừa thời gian hơn nửa tháng, phóng chừng Kê Huyết ra sẽ không giảm bớt, vận khí thật tốt!”



Bên kia, một thương gia cửa hàng Kê Huyết thạch những ngày này đánh quan hệ qua mấy lần cùng Cù Vân Huyên đi tới, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn nhìn Kê Huyết thạch phía trước, cuối cùng cười nói: “Huyên lão bản, chúng ta đi ra ngoài thỏa thuận?”

Chờ sau khi đi ra khỏi Bân mò, thương gia nói: “Cái khối nguyên thạch này tôi thu, hai mươi vạn thế nào?”

Cù Vân Huyên ngó ngó hấn,“Hai mươi hai vạn”.

“...Hai mươi mốt vạn”.

Cù Vân Huyên nói: “ông chủ Tôn, chúng ta đã làm mấy lần mua bán, tôi cũng không nói giá cao cho anh”.

Thương gia cười khổ một cái,“Được, hai mươi hai vạn thì hai mươi hai vạn, chi phiếu hay chuyển khoản?”

Cù Vân Huyên đã rất thuộc, “Chuyển khoản đi, vẫn cái kia”.

Lão Diệp tử nguyên là quặng chủ đã ở trong đám người nhìn, trong lòng hấn hối hận muốn chết, nếu lúc trước không chuyền nhượng ra ngoài, giờ đây những Kê Huyết thạch này đều là của mình.

Trong lúc mọi người cảm khụ và ghen ghét, reng reng reng, điện thoại Cù Vân Huyên vang lên.

“Tiếp tục đục lỗ, lần này sâu một ít” Cù Vân Huyên dặn dò công nhân lao động vài câu đơn giản, sau đó nghe điện thoại, ôn nhu cười cười, “Alo, Tiểu Bân?”

Bẽn kia truyền đến Đổng Học Bân thanh âm, “Huyên di, em ở trên mỏ?”

“Đúng vậy, lại vừa nổ ra khối Kê Huyết thạch”.

Cù Vân Huyên cười đi hướng triền núi bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Anh thật đúng là thần, lúc trước tất cả mọi người cho rằng đó là một phế quặng, tại sao hết lần này tới lần khác anh lại biết cái quặng này cách mạch khoáng chũ không xa? Một tháng này, anh biết dì nổ xuống bao nhiêu khối Kê Huyết nguyên thạch? Lúc vận khí không tốt môi ngày cũng có doanh thu vài vạn!”“A, đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”

Cù Vân Huyên tức giận nói: “Dì ở bên này trông nhiều ngày như vậy, cậu đến điện thoại hỏi thăm cũng không biết gọi một cái, chờ cậu lúc nào tới dì sẽ nói cho cậu biết!”

“Ai da, ngày đó không phải anh gọi điện cho em rồi sao, mười mấy ngày nay anh đi một lớp trường Đảng quốc an, không được ra ngoài, không cho mang điện thoại, anh không thể trộm gọi điện cho em được?”

Cù Vân Huyên không khỏi lộ ra nụ cười,..Tiểu tử xấu kia, cũng không biết cậu lừa gạt dì hay không”

“Anh lừa gạt ai cũng không dám lừa em, giờ đây chúng ta có bao nhiêu tiền?”

Cù Vân Huyên dừna âm thanh lại, vuốt tóc dưới thái dương bị gió thôi loạn,..Anh nói trước, lúc nào anh tới?”

“Khụ khụ, Huyên di, có phải em nhớ anh hay không?”

Cù Vân Huyên khẽ gất một câu, “Không lớn không nhỏ! Lại gọi dì như vậy, tin dì đánh chết cậu hay không?”

“Ha ha, em nếu nhớ anh, giờ đây anh qua tìm em”.

“Chớ có nói hươu nói vượn, hai ngày này cũng không phải cuối tuần, anh bên đó còn có công tác phải làm, đừng vì vậy mà chậm trễ chuyện đứng đắn, biết chưa?”

“Giờ đây anh nghỉ, nói mau, có nhớ anh không?”

“...Không nhớ”.



“Không nhớ là anh không qua đó đâu?”

“Có nhớ không?”

Mật Cù Vân Huyên nóng lên, tức giận ừm một tiếng

Bỗng nhiên, hai cánh tay từ đằng sau Cù Vân Huyên đưa tới, dùng lực ôm lấy nàng, Cù Vân Huyên giật nảy mình, nhìn lại, lập tức ngẩn người, ôm mình đằng sau lại là Đổng Học Bân, ngực hít khí nhô lên, Cù Vân Huyên vung tay lên đánh vào cánh tay hắn một cái, “Đùa gì đó! Cậu muốn hù chết dì à! Làm sao cậu tới Ngọc Nham sơn? Đến khi nào vậy?”

Đổng Học Bân cười ha hả thu hồi tay, “Vừa xuống phi cơ, để hành lý vào khách sạn rồi tới đây” Hắn là trực tiếp bay từ kinh thành tới Lâm An, đi huyện Duyên Đài hết hạn báo danh còn có vài ngày, Đổng Học Bân tính toán có thể báo danh sớm một ngày, cho nên trước hết tìm đến Huyên di hắn nhớ từng đêm.

Cù Vân Huyên hung hắng trừng mất nhìn hắn, lại véo khuôn mặt hấn vài cái, “Sớm muộn gì cũng bị cậu làm cho tức chết! Làm sao trước khi tới cũng không biết gọi điện thông báo! Đột nhiên ôm qua đây! Dọa dì nhảy dựng! Còn tường rằng cái đồ lưu manh nào! Thì ra là dê xồm nhà cậu! Tìm đánh”, Đổng Học Bân không nói gì, kéo cánh tay Huyên di vân vê trên mặt mình ra, “Đây không phải là muốn cho em ngạc nhiên vui mừng sao, nhìn em vừa đánh lại véo, cao hứng không?”

“Lần sau trước khi đến nhớ gọi điện thông báo, để cho dì cũng có chuần bị, cậu nhìn dì như bây giờ xem...” Cù Vân Huyên vượt qua hắn một bước, chợt quay người lại, lấy gương ra đến chiếu chiếu mặt mình, sau đó dùng nhẹ tay khẽ lau bụi đất trên mặt.

Đổng Học Bân cũng không cấm kỵ, lại ôm lấy Huyên di, hôn một cái trên trán nàng.

Cù Vân Huyên đẩy hắn, “Đừng làm rộn, trên mặt dì bẩn”.

Đổng Học Bân không nghe, lại hôn mặt nàng một cái, “Anh không phát hiện bẩn, rất thơm”.

Cù Vân Huyên bất đắc dĩ nhìn một chút hắn, vươn tay điểm trán hắn, “Cậu đó, chỉ lừa dì vui vẻ, tất cả trên người dì đều là bột phấn đất, hương thơm gì?”

“Em chính là rơi vào trong nhà xí, trên người cũng toàn là hương thơm”.

Cù Vân Huyên buột miệng cười, ánh mắt nhìn hắn, “Ba hoa, lại tìm đánh phải không?”

Đã một tháng không gập Huyên di, trong lòng Đổng Học Bân rất muốn nàng, nhưng nhiều người mắt tạp, hai người không muốn làm cái động tác gì quá phận, tại một địa phương đằng sau triền núi không có người anh anh em em trong chốc lát, không bao lâu, Vân Huyên mới kéo hắn vào Bân mỏ nhìn một vòng.

Ở đây so với Đổng Học Bân nhìn thấy trước kia lún xuống không ít, xem ra nổ không ít nguyên thạch xuống.

“Huyên di, giờ đây có thể nói cho anh một chút?”, Đổng Học Bân rất quan tâm tiến triển Bân mò, “Thu hoạch bao nhiêu?”

Cù Vân Huyên gần đây tâm tình một mực đều ở vào một cái giai đoạn hưng phấn, nghe vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu, “Anh lúc trước tuyến cái quặng này thật tốt quá, hầu như cứ cách hai ngày có thể nổ ra một khối Kê Huyết, chúng ta ở giờ đây đã mở ra hai mươi mấy khối Kê Huyết thạch nguyên thạch, có thương gia trực tiếp lên mỏ nhập hàng, cho giá tiền phù họp, dì trực tiếp bán cho bọn họ, không thích hợp mà nói, thôn Quốc Thạch mỗi tháng đều có một lần đấu giá Kê Huyết thạch, ùm, hai ngày trước vừa bán hết”.

Đổng Học Bân hỏi, “...Chúng ta lợi nhuận bao nhiêu tiền?”

Cù Vân Huyên liếc nhìn chung quanh, cười cười khoác tay hắn, kéo hắn đi hướng xa xa, “Cộng thêm khối nguyên thạch vừa mới bán đi, giờ đây tài khoản di là hơn bốn trăm sáu mươi vạn, đầu tư hơn hai trăm vạn trọn vẹn tăng lên gấp đôi, cái này còn thừa hai mươi ngày gì đó, nếu vận khí không kém mà nói, kiếm được hơn năm trăm vạn tuyệt đối không thành vấn đề”.

Mặc dù trước lúc mua quặng thì dự liệu được cái này sẽ thu lại được tiền, nhưng Đổng Học Bân vẫn không nhịn được hít một hơi.

Bốn trăm sáu mươi vạn!

Bốn trăm sáu mươi vạn!!

Có nhiều tiền như vậy, cho dù không mờ công ti cũng cũng đủ mình lấy vợ và mẹ thống khoái hưởng thụ cả đời rồi!!

Giờ này khắc này, Đổng Học Bân mới cảm giác mình chính thức bước vào hàng ngũ kẻ có tiền!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook