Chương 1491: Buổi tối.
Thường Dụ
10/05/2017
Từ gia.
Sắp mười một giờ.
Trong phòng ngủ chủ, Trương Long Quyên và Từ Yến vẫn còn đang trò chuyện.
Đổng Học Bân cũng vẫn là mỗi tay ôm hai vai trắng bóng, sau đó, ặc, sau đó thì nằm chỗ đó nghe, cánh tay đã có chút tê rần, thằng nhãi này trong lòng nói sao hai ngài còn trò chuyện, cũng không còn sớm, chúng ta nên tắt đèn đi ngủ thôi chứ, nhưng Đổng Học Bân lúc này đã chiếm đại tiện nghi của hai nàng, lời này đương nhiên là khó mà nói, ít nhất không thể từ trong miệng hắn nói ra, bằng không yêu cầu nhiều, chị Từ và Trương đại tỷ còn không biết có cái gì chờ gõ mình, Đổng Học Bân tuy rằng xưa nay với công phu mồm mép có thể nói là trứ danh, nhưng đối mặt hai mỹ nữ, còn là hai mỹ nữ tuổi tác lớn hơn mình không ít của, Đổng Học Bân từ trước đến giờ vẫn đều yếu thế, điểm này có thể không có quan hệ trực tiếp cùng năng lực ngôn ngữ, chủ yếu vẫn là tính cách, Đổng Học Bân không phải là cái loại có thể mở mồm nói chuyện với phụ nữ đẹp, cho nên mỗi lần đều bị Trương đại tỷ đè ép.
Mềm mại?
Quá hèn?
Sợ đàn bà?
Đổng Học Bân cũng không nghĩ như thế, hắn cho rằng cái này gọi là tôn trọng, gọi là phong độ.
Bên kia, Trương Long Quyên có thể là bị ôm mệt mỏi, bỗng nhiên thay đổi tư thế, xê dịch trong chăn, tựa trên đầu giường, Từ Yến vừa nhìn, cũng ngồi dậy, lưng đè lên đầu giường, nửa nằm nửa ngồi, thấy rõ như vậy, Đổng Học Bân tự nhiên không thể yếu kém, hơn nữa cánh tay hắn cũng không có dài như vậy, sẽ không ôm được hai nàng, vì vậy cũng ngồi dậy theo các nàng, tiếp tục đưa tay ôm.
Trương Long Quyên nhất thời cười ha ha, nhìn về phía hắn nói: Một trái một phải hai đại mỹ nữ để cho tên nhóc cậu ôm, sướng chứ? Hả?
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Không có. . .
Trương Long Quyên híp mắt, Ồ, cái này còn không sướng? Vậy cậu còn muốn thế nào?
Không phải, ài, tôi cái gì cũng không muốn. Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói.
Trương Long Quyên cười nói: Thật không muốn cái gì? Được, đây chính là tên nhóc cậu tự nói, ha ha, lão Từ, tôi thấy hai ta ngủ đi, để cho tên nhóc này ra phòng nhỏ.
Đừng. Đổng Học Bân đương nhiên không đáp ứng, Khụ khụ, chăn đều ủ ấm rồi.
Cái này mà ủ ấm cái gì, bên kia chăn còn lạnh kìa. Trương Long Quyên nói.
Từ Yến nói nói: Được rồi, đừng chọc Học Bân nữa, già rồi, cứ thích chọc ghẹo đứa nhỏ, cái tật xấu này của bà từ đến lúc trường đã như vậy.
Trương Long Quyên liếc cô ấy, Bà lúc đó chẳng phải vậy sao, trước đây đã bao che khuyết điểm, bây giờ vẫn vậy.
Thấy hai người lại muốn ồn, Đổng Học Bân vội chen vào nói: Tôi hút điếu thuốc được không?
Từ Yến không nói chuyện, trực tiếp hạ thấp người, từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường lấy ra một gói Nhuyễn Trung Hoa, mở gói thuốc ra, lấy ra một điếu để ngoài miệng Đổng Học Bân, sau đó lại ném cho Trương Long Quyên một điếu, Cái bật lửa nằm ở phòng ngoài rồi, chổ này không có, lão Trương có không?
Trương Long Quyên đã với lấy cái túi xách trên ghế, lấy ra cái bật lửa, nhích đến chổ Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ cúi đầu, mồi điếu thuốc lên, cũng nói cảm ơn với Trương đại tỷ.
Trương Long Quyên lúc này mới mời thuốc cho mình thoải mái hút một hơi, nhìn nhìn Đổng Học Bân cười nói: Hút thuốc còn phải đưa đến miệng, mồi thuốc còn phải hầu hạ, tên nhóc cậu thành đại lão gia rồi.
Đừng nói, thật đúng là vậy rồi.
Đổng Học Bân cũng hiểu được mình có phúc khí lớn.
Hút xong điếu thuốc, trong phòng cũng yên tĩnh xuống.
Ngủ đi?
Tôi cũng mệt rồi.
Được, vậy tôi tắt đèn.
Ha ha, ngủ ngon.
Tạch một tiếng, đèn tường bị Từ Yến tắt đi.
Trong phòng nhất thời tối sầm, trên cơ bản cái gì cũng không nhìn thấy.
Đổng Học Bân cảm giác bên cạnh có cử động, Trương đại tỷ chị Từ đều vào chăn, hắn vừa nhìn, cũng theo vào, tim đập loạn xạ cả lên. Đợi một hồi, hai nàng bên kia cũng không động tĩnh gì, Đổng Học Bân đổ mồ hôi, trong lòng nói hai ngài ngủ thật à? Tâm tư của Đổng Học Bân căn bản là không nằm ở việc ngủ, sau khi chớp chớp con mắt, hắn nghiêng người hướng về Trương đại tỷ, từ phía dưới chăn ôm thân thể hấp dẫn của cô ấy, trong lòng bàn tay đầy da thịt của Trương đại tỷ, cánh tay và ngực cũng dán sát vào cô ấy, xúc cảm mười phần, cảm giác rất tốt.
Trong bóng tối.
Tiếng nói của Trương Long Quyên vang lên, Lạnh à?
Đổng Học Bân thanh thanh tiếng nói, nói: Không lạnh.
Không lạnh vậy cậu ôm tôi làm gì? Trương Long Quyên vạch trần hắn.
Đổng Học Bân lúc này xấu hổ, Không, khụ khụ, chỗ không đủ, không cẩn thận đụng trúng.
Không ăn được Trương Long Quyên bên này, Đổng Học Bân cũng không nản lòng, nghiêng người, hướng về chị Từ, đưa tay để lên khăn tắm ở bụng cô ấy, tuy rằng cách lớp khăn tắm, nhưng vẫn có thể cảm thụ da thịt mềm mại dưới khăn tắm của chị Từ, rất mềm. Vẫn là Từ Yến thương hắn, không nói chuyện. Đổng Học Bân đưa tay xoa xoa chổ khăn tắm bên hông cô ấy, kéo một cái , đem một góc khăn tắm kéo ra, sau đó chỉnh điều khăn tắm rồi vén lên. Tiếng gối đầu vang lên, hình như là chị Từ quay đầu lại, sau đó, thân thể của Từ Yến cũng nhấc lên, Đổng Học Bân lập tức đem khăn tắm kéo mạnh, lấy ra chăn, ném lên tủ đầu giường, mùi thơm trên khăn tắm bay ra, trong phòng lập tức nổi lên mùi thơm cơ thể của Từ Yến. Đổng Học Bân đối mặt Từ Yến vẫn có một chút áp lực tâm lý, bất quá không có đèn, áp lực tự nhiên cũng nhỏ, Đổng Học Bân sau khi nhìn hướng Trương đại tỷ, không khỏi quay đầu lại, ôm lấy chị Từ, cúi đầu hôn trên tóc Từ Yến, chợt hơi nghiêng thân nằm úp trên người chị Từ.
Từ Yến nói, Cậu cùng lão Trương trước đi.
Đổng Học Bân nói: Sao cùng? Chị Trương. . .
Cô ấy không phải rất có ý tứ với cậu sao? Dứt lời, Từ Yến kêu một tiếng, Lão Trương, đừng nói loạn nữa, rốt cuộc thế nào?
Bên kia Trương Long Quyên nói: Ha ha, cái gì thế nào?
Bà nói đi? Giả vờ cái gì. Từ Yến nói.
Các người làm đi, tôi hôm nay nhìn thôi, ha ha.
Bà đừng lắm mồm, vậy bà ngủ phòng này làm cái gì?
Cái này không phải muốn nhìn lão Từ bà kêu sao, tò mò thôi.
Đừng đem tôi ra trêu đùa, bà cứ nói nói làm cho tôi hồ đồ.
Cái này có cái gì mà hồ đồ? Bà nghĩ rằng tôi nằm ở chổ này là có ý gì? Để cho hắn lăn qua lăn lại hai ta sao? Vậy cũng quá tiện nghi cho tên nhóc này.
Vậy tôi đi ra phòng, hai người các ngươi ngủ?
Bà thôi đi lão Từ, ha ha, các người cứ việc tự nhiên đi, coi như không có tôi tồn tại, tôi cũng là quan sát mà thôi, tham khảo các người một chút.
Học Bân.
A? Chị Từ?
Cậu đi phòng vệ sinh trước đi.
Ặc, được.
Ừm, tôi hỏi lão Trương vài câu.
Đổng Học Bân đi xuống giường mang dép vào, mở cửa đi ra, thuận lợi đóng cửa lại cho hai nàng, bất quá không đi WC, mà là ngồi trong phòng khách hút thuốc. Ài, cái này không phải khiến cho anh em sốt ruột sao, rốt cuộc là tình huống gì, Trương đại tỷ cũng không biết có cái ý kia hay không. Đổng Học Bân đều muốn đi qua nghe trộm một chút, bất quá vừa nghĩ vẫn là thôi đi, chỉ có thể trông mong ở phòng khách chờ.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Mười một giờ, cánh cửa phòng ngủ chủ mới mở ra.
Khăn tắm đã bị Từ Yến một lần nữa mang lại trên người, cô ấy chậm rãi bước đi ra, trong mắt mang theo chút quái dị, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đổng Học Bân đứng lên, Chị Từ?
Từ Yến đè đè tay, Ngồi xuống tôi nói với cậu.
A. Đổng Học Bân ngồi xuống ghế sô pha nhìn cô ấy.
Từ Yến vuốt tóc một chút, vừa lắc đầu vừa đem mông ngồi xuống, mặt đối mặt cùng Đổng Học Bân, cả nửa ngày cũng không nói chuyện.
Đổng Học Bân chớp mắt, Làm sao vậy?
Từ Yến vẫy tay, Đến đây chút.
Đổng Học Bân đem cái lỗ tai đi qua, Ngài nói.
Từ Yến trầm ngâm chỉ chốc lát, thấp giọng cười khổ nói: Lão Trương vẫn còn trinh.
Hả? Đổng Học Bân cả kinh như thấy ma, Thật sao?
Từ Yến nói: Cô ấy gạt tôi cũng vô dụng, hẳn là thật sự, cái lão già kia, đừng thấy cô ấy bình thường tùy tiện phóng đãng không kềm chế được, sống ở phương tây, hình như sinh hoạt tình cảm rất phong phú, cùng không ít người đều ngủ qua cũng cảm thấy bình thường, trên thực tế cô ấy vừa nói chị mới có phản ứng, nhiều năm như vậy, chị biết cô ấy chưa yêu ai, cũng không nghe nói cô ấy ở chung với ai, cậu cũng đừng dùng cái ánh mắt kia, chị Từ cậu cũng rất ngoài ý muốn.
Đổng Học Bân vẫn là không tin, Thật sao?
Từ Yến cầm cái ly lên uống nước, Cho nên hôm nay tên nhóc cậu cũng đừng ảo tưởng, lần đầu tiên của lão Trương, cũng không thể tùy tiện như vậy phải không? Hôm nay thật ra chị Từ cậu hiểu lầm, sau này thế nào tôi mặc kệ, hai người các người tự mình thương lượng đi, dù sao hôm nay cô ấy khẳng định không được.
Thật sự là lần đầu tiên?
Cái đệch! Chị Trương giấu cũng quá sâu!
Chuyện này Đổng Học Bân thật không nghĩ tới, đâu chỉ là ngoài ý muốn, quả thật khiến cho hắn có cảm giác muốn ngất xỉu đi, nếu không phải lời này là Từ Yến nói, ai nói hắn cũng không tin.
Đêm nay thế nào? Đổng Học Bân hỏi.
Từ Yến nói: Trở lại ngủ đi.
Đổng Học Bân nói: Đừng ngủ, tôi cái này còn. . .
Từ Yến nhìn nhìn hắn, Tên nhóc cậu, trong đầu cũng không có cái khác. Nói xong cô ấy quay đầu lại nhìn cửa phòng ngủ một chút, Vậy ở trên sô pha đi, làm xong rồi trở lại ngủ. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Sắp mười một giờ.
Trong phòng ngủ chủ, Trương Long Quyên và Từ Yến vẫn còn đang trò chuyện.
Đổng Học Bân cũng vẫn là mỗi tay ôm hai vai trắng bóng, sau đó, ặc, sau đó thì nằm chỗ đó nghe, cánh tay đã có chút tê rần, thằng nhãi này trong lòng nói sao hai ngài còn trò chuyện, cũng không còn sớm, chúng ta nên tắt đèn đi ngủ thôi chứ, nhưng Đổng Học Bân lúc này đã chiếm đại tiện nghi của hai nàng, lời này đương nhiên là khó mà nói, ít nhất không thể từ trong miệng hắn nói ra, bằng không yêu cầu nhiều, chị Từ và Trương đại tỷ còn không biết có cái gì chờ gõ mình, Đổng Học Bân tuy rằng xưa nay với công phu mồm mép có thể nói là trứ danh, nhưng đối mặt hai mỹ nữ, còn là hai mỹ nữ tuổi tác lớn hơn mình không ít của, Đổng Học Bân từ trước đến giờ vẫn đều yếu thế, điểm này có thể không có quan hệ trực tiếp cùng năng lực ngôn ngữ, chủ yếu vẫn là tính cách, Đổng Học Bân không phải là cái loại có thể mở mồm nói chuyện với phụ nữ đẹp, cho nên mỗi lần đều bị Trương đại tỷ đè ép.
Mềm mại?
Quá hèn?
Sợ đàn bà?
Đổng Học Bân cũng không nghĩ như thế, hắn cho rằng cái này gọi là tôn trọng, gọi là phong độ.
Bên kia, Trương Long Quyên có thể là bị ôm mệt mỏi, bỗng nhiên thay đổi tư thế, xê dịch trong chăn, tựa trên đầu giường, Từ Yến vừa nhìn, cũng ngồi dậy, lưng đè lên đầu giường, nửa nằm nửa ngồi, thấy rõ như vậy, Đổng Học Bân tự nhiên không thể yếu kém, hơn nữa cánh tay hắn cũng không có dài như vậy, sẽ không ôm được hai nàng, vì vậy cũng ngồi dậy theo các nàng, tiếp tục đưa tay ôm.
Trương Long Quyên nhất thời cười ha ha, nhìn về phía hắn nói: Một trái một phải hai đại mỹ nữ để cho tên nhóc cậu ôm, sướng chứ? Hả?
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Không có. . .
Trương Long Quyên híp mắt, Ồ, cái này còn không sướng? Vậy cậu còn muốn thế nào?
Không phải, ài, tôi cái gì cũng không muốn. Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói.
Trương Long Quyên cười nói: Thật không muốn cái gì? Được, đây chính là tên nhóc cậu tự nói, ha ha, lão Từ, tôi thấy hai ta ngủ đi, để cho tên nhóc này ra phòng nhỏ.
Đừng. Đổng Học Bân đương nhiên không đáp ứng, Khụ khụ, chăn đều ủ ấm rồi.
Cái này mà ủ ấm cái gì, bên kia chăn còn lạnh kìa. Trương Long Quyên nói.
Từ Yến nói nói: Được rồi, đừng chọc Học Bân nữa, già rồi, cứ thích chọc ghẹo đứa nhỏ, cái tật xấu này của bà từ đến lúc trường đã như vậy.
Trương Long Quyên liếc cô ấy, Bà lúc đó chẳng phải vậy sao, trước đây đã bao che khuyết điểm, bây giờ vẫn vậy.
Thấy hai người lại muốn ồn, Đổng Học Bân vội chen vào nói: Tôi hút điếu thuốc được không?
Từ Yến không nói chuyện, trực tiếp hạ thấp người, từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường lấy ra một gói Nhuyễn Trung Hoa, mở gói thuốc ra, lấy ra một điếu để ngoài miệng Đổng Học Bân, sau đó lại ném cho Trương Long Quyên một điếu, Cái bật lửa nằm ở phòng ngoài rồi, chổ này không có, lão Trương có không?
Trương Long Quyên đã với lấy cái túi xách trên ghế, lấy ra cái bật lửa, nhích đến chổ Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ cúi đầu, mồi điếu thuốc lên, cũng nói cảm ơn với Trương đại tỷ.
Trương Long Quyên lúc này mới mời thuốc cho mình thoải mái hút một hơi, nhìn nhìn Đổng Học Bân cười nói: Hút thuốc còn phải đưa đến miệng, mồi thuốc còn phải hầu hạ, tên nhóc cậu thành đại lão gia rồi.
Đừng nói, thật đúng là vậy rồi.
Đổng Học Bân cũng hiểu được mình có phúc khí lớn.
Hút xong điếu thuốc, trong phòng cũng yên tĩnh xuống.
Ngủ đi?
Tôi cũng mệt rồi.
Được, vậy tôi tắt đèn.
Ha ha, ngủ ngon.
Tạch một tiếng, đèn tường bị Từ Yến tắt đi.
Trong phòng nhất thời tối sầm, trên cơ bản cái gì cũng không nhìn thấy.
Đổng Học Bân cảm giác bên cạnh có cử động, Trương đại tỷ chị Từ đều vào chăn, hắn vừa nhìn, cũng theo vào, tim đập loạn xạ cả lên. Đợi một hồi, hai nàng bên kia cũng không động tĩnh gì, Đổng Học Bân đổ mồ hôi, trong lòng nói hai ngài ngủ thật à? Tâm tư của Đổng Học Bân căn bản là không nằm ở việc ngủ, sau khi chớp chớp con mắt, hắn nghiêng người hướng về Trương đại tỷ, từ phía dưới chăn ôm thân thể hấp dẫn của cô ấy, trong lòng bàn tay đầy da thịt của Trương đại tỷ, cánh tay và ngực cũng dán sát vào cô ấy, xúc cảm mười phần, cảm giác rất tốt.
Trong bóng tối.
Tiếng nói của Trương Long Quyên vang lên, Lạnh à?
Đổng Học Bân thanh thanh tiếng nói, nói: Không lạnh.
Không lạnh vậy cậu ôm tôi làm gì? Trương Long Quyên vạch trần hắn.
Đổng Học Bân lúc này xấu hổ, Không, khụ khụ, chỗ không đủ, không cẩn thận đụng trúng.
Không ăn được Trương Long Quyên bên này, Đổng Học Bân cũng không nản lòng, nghiêng người, hướng về chị Từ, đưa tay để lên khăn tắm ở bụng cô ấy, tuy rằng cách lớp khăn tắm, nhưng vẫn có thể cảm thụ da thịt mềm mại dưới khăn tắm của chị Từ, rất mềm. Vẫn là Từ Yến thương hắn, không nói chuyện. Đổng Học Bân đưa tay xoa xoa chổ khăn tắm bên hông cô ấy, kéo một cái , đem một góc khăn tắm kéo ra, sau đó chỉnh điều khăn tắm rồi vén lên. Tiếng gối đầu vang lên, hình như là chị Từ quay đầu lại, sau đó, thân thể của Từ Yến cũng nhấc lên, Đổng Học Bân lập tức đem khăn tắm kéo mạnh, lấy ra chăn, ném lên tủ đầu giường, mùi thơm trên khăn tắm bay ra, trong phòng lập tức nổi lên mùi thơm cơ thể của Từ Yến. Đổng Học Bân đối mặt Từ Yến vẫn có một chút áp lực tâm lý, bất quá không có đèn, áp lực tự nhiên cũng nhỏ, Đổng Học Bân sau khi nhìn hướng Trương đại tỷ, không khỏi quay đầu lại, ôm lấy chị Từ, cúi đầu hôn trên tóc Từ Yến, chợt hơi nghiêng thân nằm úp trên người chị Từ.
Từ Yến nói, Cậu cùng lão Trương trước đi.
Đổng Học Bân nói: Sao cùng? Chị Trương. . .
Cô ấy không phải rất có ý tứ với cậu sao? Dứt lời, Từ Yến kêu một tiếng, Lão Trương, đừng nói loạn nữa, rốt cuộc thế nào?
Bên kia Trương Long Quyên nói: Ha ha, cái gì thế nào?
Bà nói đi? Giả vờ cái gì. Từ Yến nói.
Các người làm đi, tôi hôm nay nhìn thôi, ha ha.
Bà đừng lắm mồm, vậy bà ngủ phòng này làm cái gì?
Cái này không phải muốn nhìn lão Từ bà kêu sao, tò mò thôi.
Đừng đem tôi ra trêu đùa, bà cứ nói nói làm cho tôi hồ đồ.
Cái này có cái gì mà hồ đồ? Bà nghĩ rằng tôi nằm ở chổ này là có ý gì? Để cho hắn lăn qua lăn lại hai ta sao? Vậy cũng quá tiện nghi cho tên nhóc này.
Vậy tôi đi ra phòng, hai người các ngươi ngủ?
Bà thôi đi lão Từ, ha ha, các người cứ việc tự nhiên đi, coi như không có tôi tồn tại, tôi cũng là quan sát mà thôi, tham khảo các người một chút.
Học Bân.
A? Chị Từ?
Cậu đi phòng vệ sinh trước đi.
Ặc, được.
Ừm, tôi hỏi lão Trương vài câu.
Đổng Học Bân đi xuống giường mang dép vào, mở cửa đi ra, thuận lợi đóng cửa lại cho hai nàng, bất quá không đi WC, mà là ngồi trong phòng khách hút thuốc. Ài, cái này không phải khiến cho anh em sốt ruột sao, rốt cuộc là tình huống gì, Trương đại tỷ cũng không biết có cái ý kia hay không. Đổng Học Bân đều muốn đi qua nghe trộm một chút, bất quá vừa nghĩ vẫn là thôi đi, chỉ có thể trông mong ở phòng khách chờ.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Mười một giờ, cánh cửa phòng ngủ chủ mới mở ra.
Khăn tắm đã bị Từ Yến một lần nữa mang lại trên người, cô ấy chậm rãi bước đi ra, trong mắt mang theo chút quái dị, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đổng Học Bân đứng lên, Chị Từ?
Từ Yến đè đè tay, Ngồi xuống tôi nói với cậu.
A. Đổng Học Bân ngồi xuống ghế sô pha nhìn cô ấy.
Từ Yến vuốt tóc một chút, vừa lắc đầu vừa đem mông ngồi xuống, mặt đối mặt cùng Đổng Học Bân, cả nửa ngày cũng không nói chuyện.
Đổng Học Bân chớp mắt, Làm sao vậy?
Từ Yến vẫy tay, Đến đây chút.
Đổng Học Bân đem cái lỗ tai đi qua, Ngài nói.
Từ Yến trầm ngâm chỉ chốc lát, thấp giọng cười khổ nói: Lão Trương vẫn còn trinh.
Hả? Đổng Học Bân cả kinh như thấy ma, Thật sao?
Từ Yến nói: Cô ấy gạt tôi cũng vô dụng, hẳn là thật sự, cái lão già kia, đừng thấy cô ấy bình thường tùy tiện phóng đãng không kềm chế được, sống ở phương tây, hình như sinh hoạt tình cảm rất phong phú, cùng không ít người đều ngủ qua cũng cảm thấy bình thường, trên thực tế cô ấy vừa nói chị mới có phản ứng, nhiều năm như vậy, chị biết cô ấy chưa yêu ai, cũng không nghe nói cô ấy ở chung với ai, cậu cũng đừng dùng cái ánh mắt kia, chị Từ cậu cũng rất ngoài ý muốn.
Đổng Học Bân vẫn là không tin, Thật sao?
Từ Yến cầm cái ly lên uống nước, Cho nên hôm nay tên nhóc cậu cũng đừng ảo tưởng, lần đầu tiên của lão Trương, cũng không thể tùy tiện như vậy phải không? Hôm nay thật ra chị Từ cậu hiểu lầm, sau này thế nào tôi mặc kệ, hai người các người tự mình thương lượng đi, dù sao hôm nay cô ấy khẳng định không được.
Thật sự là lần đầu tiên?
Cái đệch! Chị Trương giấu cũng quá sâu!
Chuyện này Đổng Học Bân thật không nghĩ tới, đâu chỉ là ngoài ý muốn, quả thật khiến cho hắn có cảm giác muốn ngất xỉu đi, nếu không phải lời này là Từ Yến nói, ai nói hắn cũng không tin.
Đêm nay thế nào? Đổng Học Bân hỏi.
Từ Yến nói: Trở lại ngủ đi.
Đổng Học Bân nói: Đừng ngủ, tôi cái này còn. . .
Từ Yến nhìn nhìn hắn, Tên nhóc cậu, trong đầu cũng không có cái khác. Nói xong cô ấy quay đầu lại nhìn cửa phòng ngủ một chút, Vậy ở trên sô pha đi, làm xong rồi trở lại ngủ. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.