Chương 1205: Cả nhà đoàn tụ. (1)
Thường Dụ
10/05/2017
Huyên di và Thiên Thiên cũng tới?
Đổng Học Bân có chút kích động, hắn cũng nhớ Huyên di cùng đứa nhỏ. Bất quá Tuệ Lan dù sao cũng ở bên cạnh, Đổng Học Bân trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cho dù quan hệ của Tuệ Lan cùng Huyên di đã dần dần hòa hợp, cũng chấp nhận Thiên Thiên là con gái nuôi, nhưng nên chú ý vẫn là phải chú ý, Đổng Học Bân cũng không muốn nói sai câu nào dẫn lửa thiêu thân, hiện tại bầu không khí như vậy vất vả lắm mới ngưng tụ lại.
Sau một lúc lâu.
Bốn người ngồi xuống ghế sô pha. Tùy ý trò chuyện.
Đổng Học Bân không gia nhập vào nói chuyện phiếm, mà làm vẻ mặt tình thương của cha ngồi xổm trước mặt Tuệ Lan, ghé vào trên bụng cô ấy nghe, hình dạng rất hưng phấn.
Ấy! Đá ba! Đá ba kìa!
Ha ha, đứa nhỏ này sớm biết đá người.
Độ lực còn không nhỏ. Anh phỏng chừng là con trai!
Tạ Tuệ Lan cười cười, vuốt tóc của Đổng Học Bân, tựa như tâm tình cũng không sai.
Người một nhà trong phòng khách rất là hoà thuận vui vẻ, dù sao bọn họ khó có được đoàn tụ một lần.
Một lát sau, Dương Triệu Đức bỗng nhiên nói: Tuệ Lan, nghe nói thành phố bên con đã xảy ra chuyện? Trường học Tứ Trung? Hình như bị người vây quanh? Con phân công quản lý cũng là giáo dục sao?
Tạ Tuệ Lan ừm một cái, Buổi trưa đã xử lý chuyện này.
Loan Hiểu Bình a một tiếng, Con không sao chứ? Con đừng làm bị thương, hiện tại trong bụng còn có đứa nhỏ, nghe không? Lần sau có loại sự tình này tránh xa một chút nhi.
Tôi biết mẹ, bất quá đều xử lý tốt. Tạ Tuệ Lan nói.
Dương Triệu Đức nhìn về phía cô ấy, Loại chuyện này không dễ xử lý lắm.
Tạ Tuệ Lan vỗ vỗ Đổng Học Bân trên bụng của cô ấy một chút, Đúng là xử lý không dễ, bất quá Tiểu Bân lúc đó vừa lúc xuống máy bay qua tìm con, thấy con bị vây, hắn giải vây cho con.
Loan Hiểu Bình cả kinh, Tiểu Bân lại ra tay đánh nhau nữa sao?
Đổng Học Bân mắt trợn trắng nói: Con có kích động như vậy sao?
Anh thật ra là có đấy. Tạ Tuệ Lan nở nụ cười, Bất quá lần này cũng không cần hắn ra tay, thành phố Phần Châu ai mà không biết hắn là Đổng Học Bân, chỉ đứng một chổ người đều bị dọa chạy đi.
Loan Hiểu Bình kinh ngạc nói: Đều đi?
Dương Triệu Đức hỏi: Bọn họ không có động thủ?
Tạ Tuệ Lan nói: Ai dám ra tay với hắn chứ, ha ha, máy bay rủi ro mấy nghìn mét ngã xuống đều không chết được, một người có thể lặn xuống nước hơn mười phút, một người bị chôn một tuần cũng bình yên vô sự, một người động một cái thì dám ra tay với dân chúng, một người đánh hơn mười người, ai dám chọc hắn?
Loan Hiểu Bình trong lòng nói cũng phải.
Dương Triệu Đức cũng khẽ cười một cái.
Đổng Học Bân không thích nghe, Sao em cứ thích bôi xấu anh vậy Tuệ Lan, em chỉ nói cái này, còn chiến tích của anh sao em không nói? Địa chấn là ai cứu dân chúng? Bọn nhỏ rơi xuống nước là ai cứu lên bờ? Không thấy lúc anh điều nhiệm dân chúng đều đến tiễn anh sao, đây là khẳng định của anh!
Tạ Tuệ Lan cười nói: Có khẳng định thế nào, tên nhóc anh cũng sớm xú danh rõ ràng, nếu không những người đó sao vừa nhìn thấy anh đều lặng ngắt như tờ? Em làm phó thị trưởng cũng không có bổn sự này.
Tình huống ngay lúc đó cũng quả thật rất chấn động người.
Một câu không nói, một tiếng không ra, Đổng Học Bân cũng là đứng ở chỗ đó, đoàn người dĩ nhiên không có một âm thanh!
Đây là cái khái niệm gì?
Đại danh của ôn thần có thể thấy được!
. . .
Buổi tối.
Nhà lão Dương.
Leng keng, leng keng, chuông cửa vang lên.
Tạ Tuệ Lan đứng dậy qua đi mở cửa, cửa vừa mở ra, Cù Vân Huyên một thân chức nghiệp liền xuất hiện tại cửa, ôm Cù Thiên trong lòng chưa được một tuổi.
Tới? Tạ Tuệ Lan cười cười.
Cù Vân Huyên mỉm cười ừm một cái, Vừa tan tầm, để cho các người đợi lâu.
Tạ Tuệ Lan cúi đầu, cười ha ha đùa với tiểu bảo bảo, Vật nhỏ, nhớ mẹ nuôi không?
Tiểu Thiên Thiên kêu nha nha vài tiếng, dùng tay thịt phì nộn gãi tay của Tạ Tuệ Lan, cực kỳ khả ái.
Ồ, còn dám gãi mẹ nuôi? Tạ Tuệ Lan cũng cười, cúi đầu hôn con bé một ngụm, ôm lấy đứa nhỏ, Cho mẹ nuôi ôm một cái.
Cù Vân Huyên đi vào trong phòng, Mẹ, chú Dương.
Loan Hiểu Bình nói: Vân Huyên, rửa tay ăn cơm đi.
Dương Triệu Đức cười nói: Các người trò chuyện, tôi đi xào rau.
Cù Vân Huyên nói: Vẫn là để con đi cho chú Dương.
Không có việc gì, đều chuẩn bị xong rồi, làm chút là được. Dương Triệu Đức xoay người vào phòng bếp.
Đổng Học Bân từ sau khi Huyên di tiến đến thì vẫn nhìn cô ấy, hai người bọn họ cũng đã lâu không gặp, trong lòng tự nhiên rất nhớ nhau, một tháng không gặp, cảm giác khí chất của Huyên di càng ngày càng tốt, có thể là công tác tại đài truyền hình thành phố Lữ An bình thường hay dẫn tin tức, khí tràng cả người của Huyên di cũng đủ, thân thể đầy ắp cùng với một thân trang phục gợi cảm, cô ấy từ trên xuống dưới đều vô cùng có mị lực.
Huyên di. Đổng Học Bân đi đón.
Cù Vân Huyên nhìn nhìn hắn, Đã trở về?
Đổng Học Bân ừm nói: Đã trở về.
Bị thương có nặng hay không? Cho em nhìn. Cù Vân Huyên ánh mắt rơi xuống trên người hắn. Đưa tay sờ.
Đổng Học Bân nhanh chóng ngăn trở, cười xấu hổ nói: Đừng xem, không có gì, khỏe lắm.
Cù Vân Huyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Khỏe còn bó thạch cao? Lấy tay ra, cho em nhìn!
Đổng Học Bân không có cách, không thể làm gì khác hơn là là rút tay. Tùy ý để Huyên di vén quần áo ra nhìn.
Không bao lâu, trong con mắt Cù Vân Huyên lộ ra một tia yêu thương, vành mắt đều có chút đỏ.Sao nghiêm trọng như thế? Còn chổ nào không?
Đổng Học Bân ấm áp dào dạt nói: Thật sự không có chuyện gì, bị thương nhỏ.
Cù Vân Huyên cả giận: Đồ xấu xa, anh cứ lăn qua lăn lại đi. Sớm muộn gì có một ngày bị anh hù chết!
Kế tiếp năm phút đồng hồ sau, Cù Vân Huyên mở miệng phê bình Đổng Học Bân hơn nửa ngày, nhưng vẻ ôn nhu từ bên trong đã hòa tan Đổng Học Bân, biết Huyên di là quan tâm mình, cho nên cô ấy nói, Đổng Học Bân cũng nghe, ừ đáp lời.
Sau vài phút.
Dương Triệu Đức từ phòng bếp đi ra, Ha ha, ăn cơm.
Loan Hiểu Bình và Cù Vân Huyên vào phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn cầm chén đũa ra.
Đổng Học Bân được cơ hội, tiến đến trước mặt Tạ Tuệ Lan. Nhìn vợ đang chơi đùa với tiểu Thiên Thiên, ho khan một tiếng, Tuệ Lan.
Tạ Tuệ Lan vuốt đầu của Thiên Thiên cũng không nhìn hắn, Làm gì?
Đổng Học Bân cười gượng xoa xoa tay nói: Là, cho anh ôm một cái đi.
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: Ăn cơm trước. Cơm nước xong cho anh, ha ha.
Đổng Học Bân ai da một tiếng, Cho anh ôm đi, anh chỉ ôm một hồi, nhanh.
Coi tên nhóc anh gấp đến độ như vậy kìa, ha ha. Tạ Tuệ Lan nhìn hắn. Đưa tay quaệ, nhẹ nhàng đem tiểu Thiên Thiên tới trên tay của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân rất cẩn thận tiếp nhận tới tay, kích động hung hăng hôn một cái trên khuôn mặt bẹp của con gái, Lại trưởng thành hơn rồi, càng ngày càng khả ái, ha ha.
Tiểu Thiên Thiên mở to đôi mắt nhỏ nhìn ba ba, không có động tĩnh. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Đổng Học Bân có chút kích động, hắn cũng nhớ Huyên di cùng đứa nhỏ. Bất quá Tuệ Lan dù sao cũng ở bên cạnh, Đổng Học Bân trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cho dù quan hệ của Tuệ Lan cùng Huyên di đã dần dần hòa hợp, cũng chấp nhận Thiên Thiên là con gái nuôi, nhưng nên chú ý vẫn là phải chú ý, Đổng Học Bân cũng không muốn nói sai câu nào dẫn lửa thiêu thân, hiện tại bầu không khí như vậy vất vả lắm mới ngưng tụ lại.
Sau một lúc lâu.
Bốn người ngồi xuống ghế sô pha. Tùy ý trò chuyện.
Đổng Học Bân không gia nhập vào nói chuyện phiếm, mà làm vẻ mặt tình thương của cha ngồi xổm trước mặt Tuệ Lan, ghé vào trên bụng cô ấy nghe, hình dạng rất hưng phấn.
Ấy! Đá ba! Đá ba kìa!
Ha ha, đứa nhỏ này sớm biết đá người.
Độ lực còn không nhỏ. Anh phỏng chừng là con trai!
Tạ Tuệ Lan cười cười, vuốt tóc của Đổng Học Bân, tựa như tâm tình cũng không sai.
Người một nhà trong phòng khách rất là hoà thuận vui vẻ, dù sao bọn họ khó có được đoàn tụ một lần.
Một lát sau, Dương Triệu Đức bỗng nhiên nói: Tuệ Lan, nghe nói thành phố bên con đã xảy ra chuyện? Trường học Tứ Trung? Hình như bị người vây quanh? Con phân công quản lý cũng là giáo dục sao?
Tạ Tuệ Lan ừm một cái, Buổi trưa đã xử lý chuyện này.
Loan Hiểu Bình a một tiếng, Con không sao chứ? Con đừng làm bị thương, hiện tại trong bụng còn có đứa nhỏ, nghe không? Lần sau có loại sự tình này tránh xa một chút nhi.
Tôi biết mẹ, bất quá đều xử lý tốt. Tạ Tuệ Lan nói.
Dương Triệu Đức nhìn về phía cô ấy, Loại chuyện này không dễ xử lý lắm.
Tạ Tuệ Lan vỗ vỗ Đổng Học Bân trên bụng của cô ấy một chút, Đúng là xử lý không dễ, bất quá Tiểu Bân lúc đó vừa lúc xuống máy bay qua tìm con, thấy con bị vây, hắn giải vây cho con.
Loan Hiểu Bình cả kinh, Tiểu Bân lại ra tay đánh nhau nữa sao?
Đổng Học Bân mắt trợn trắng nói: Con có kích động như vậy sao?
Anh thật ra là có đấy. Tạ Tuệ Lan nở nụ cười, Bất quá lần này cũng không cần hắn ra tay, thành phố Phần Châu ai mà không biết hắn là Đổng Học Bân, chỉ đứng một chổ người đều bị dọa chạy đi.
Loan Hiểu Bình kinh ngạc nói: Đều đi?
Dương Triệu Đức hỏi: Bọn họ không có động thủ?
Tạ Tuệ Lan nói: Ai dám ra tay với hắn chứ, ha ha, máy bay rủi ro mấy nghìn mét ngã xuống đều không chết được, một người có thể lặn xuống nước hơn mười phút, một người bị chôn một tuần cũng bình yên vô sự, một người động một cái thì dám ra tay với dân chúng, một người đánh hơn mười người, ai dám chọc hắn?
Loan Hiểu Bình trong lòng nói cũng phải.
Dương Triệu Đức cũng khẽ cười một cái.
Đổng Học Bân không thích nghe, Sao em cứ thích bôi xấu anh vậy Tuệ Lan, em chỉ nói cái này, còn chiến tích của anh sao em không nói? Địa chấn là ai cứu dân chúng? Bọn nhỏ rơi xuống nước là ai cứu lên bờ? Không thấy lúc anh điều nhiệm dân chúng đều đến tiễn anh sao, đây là khẳng định của anh!
Tạ Tuệ Lan cười nói: Có khẳng định thế nào, tên nhóc anh cũng sớm xú danh rõ ràng, nếu không những người đó sao vừa nhìn thấy anh đều lặng ngắt như tờ? Em làm phó thị trưởng cũng không có bổn sự này.
Tình huống ngay lúc đó cũng quả thật rất chấn động người.
Một câu không nói, một tiếng không ra, Đổng Học Bân cũng là đứng ở chỗ đó, đoàn người dĩ nhiên không có một âm thanh!
Đây là cái khái niệm gì?
Đại danh của ôn thần có thể thấy được!
. . .
Buổi tối.
Nhà lão Dương.
Leng keng, leng keng, chuông cửa vang lên.
Tạ Tuệ Lan đứng dậy qua đi mở cửa, cửa vừa mở ra, Cù Vân Huyên một thân chức nghiệp liền xuất hiện tại cửa, ôm Cù Thiên trong lòng chưa được một tuổi.
Tới? Tạ Tuệ Lan cười cười.
Cù Vân Huyên mỉm cười ừm một cái, Vừa tan tầm, để cho các người đợi lâu.
Tạ Tuệ Lan cúi đầu, cười ha ha đùa với tiểu bảo bảo, Vật nhỏ, nhớ mẹ nuôi không?
Tiểu Thiên Thiên kêu nha nha vài tiếng, dùng tay thịt phì nộn gãi tay của Tạ Tuệ Lan, cực kỳ khả ái.
Ồ, còn dám gãi mẹ nuôi? Tạ Tuệ Lan cũng cười, cúi đầu hôn con bé một ngụm, ôm lấy đứa nhỏ, Cho mẹ nuôi ôm một cái.
Cù Vân Huyên đi vào trong phòng, Mẹ, chú Dương.
Loan Hiểu Bình nói: Vân Huyên, rửa tay ăn cơm đi.
Dương Triệu Đức cười nói: Các người trò chuyện, tôi đi xào rau.
Cù Vân Huyên nói: Vẫn là để con đi cho chú Dương.
Không có việc gì, đều chuẩn bị xong rồi, làm chút là được. Dương Triệu Đức xoay người vào phòng bếp.
Đổng Học Bân từ sau khi Huyên di tiến đến thì vẫn nhìn cô ấy, hai người bọn họ cũng đã lâu không gặp, trong lòng tự nhiên rất nhớ nhau, một tháng không gặp, cảm giác khí chất của Huyên di càng ngày càng tốt, có thể là công tác tại đài truyền hình thành phố Lữ An bình thường hay dẫn tin tức, khí tràng cả người của Huyên di cũng đủ, thân thể đầy ắp cùng với một thân trang phục gợi cảm, cô ấy từ trên xuống dưới đều vô cùng có mị lực.
Huyên di. Đổng Học Bân đi đón.
Cù Vân Huyên nhìn nhìn hắn, Đã trở về?
Đổng Học Bân ừm nói: Đã trở về.
Bị thương có nặng hay không? Cho em nhìn. Cù Vân Huyên ánh mắt rơi xuống trên người hắn. Đưa tay sờ.
Đổng Học Bân nhanh chóng ngăn trở, cười xấu hổ nói: Đừng xem, không có gì, khỏe lắm.
Cù Vân Huyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Khỏe còn bó thạch cao? Lấy tay ra, cho em nhìn!
Đổng Học Bân không có cách, không thể làm gì khác hơn là là rút tay. Tùy ý để Huyên di vén quần áo ra nhìn.
Không bao lâu, trong con mắt Cù Vân Huyên lộ ra một tia yêu thương, vành mắt đều có chút đỏ.Sao nghiêm trọng như thế? Còn chổ nào không?
Đổng Học Bân ấm áp dào dạt nói: Thật sự không có chuyện gì, bị thương nhỏ.
Cù Vân Huyên cả giận: Đồ xấu xa, anh cứ lăn qua lăn lại đi. Sớm muộn gì có một ngày bị anh hù chết!
Kế tiếp năm phút đồng hồ sau, Cù Vân Huyên mở miệng phê bình Đổng Học Bân hơn nửa ngày, nhưng vẻ ôn nhu từ bên trong đã hòa tan Đổng Học Bân, biết Huyên di là quan tâm mình, cho nên cô ấy nói, Đổng Học Bân cũng nghe, ừ đáp lời.
Sau vài phút.
Dương Triệu Đức từ phòng bếp đi ra, Ha ha, ăn cơm.
Loan Hiểu Bình và Cù Vân Huyên vào phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn cầm chén đũa ra.
Đổng Học Bân được cơ hội, tiến đến trước mặt Tạ Tuệ Lan. Nhìn vợ đang chơi đùa với tiểu Thiên Thiên, ho khan một tiếng, Tuệ Lan.
Tạ Tuệ Lan vuốt đầu của Thiên Thiên cũng không nhìn hắn, Làm gì?
Đổng Học Bân cười gượng xoa xoa tay nói: Là, cho anh ôm một cái đi.
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: Ăn cơm trước. Cơm nước xong cho anh, ha ha.
Đổng Học Bân ai da một tiếng, Cho anh ôm đi, anh chỉ ôm một hồi, nhanh.
Coi tên nhóc anh gấp đến độ như vậy kìa, ha ha. Tạ Tuệ Lan nhìn hắn. Đưa tay quaệ, nhẹ nhàng đem tiểu Thiên Thiên tới trên tay của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân rất cẩn thận tiếp nhận tới tay, kích động hung hăng hôn một cái trên khuôn mặt bẹp của con gái, Lại trưởng thành hơn rồi, càng ngày càng khả ái, ha ha.
Tiểu Thiên Thiên mở to đôi mắt nhỏ nhìn ba ba, không có động tĩnh. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.