Chương 17: Các khoa viên.
Thường Dụ
23/04/2013
Thứ ba.
Phân cục thành Tây, phòng tổng hợp.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên Đổng Học Bân chính thức đi làm, bàn làm việc của hắn được phân đến góc gần cửa sổ, mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu nắng cả mặt bàn, vừa nóng vừa chói mắt, kéo rèm cửa sổ lại chặn một chút, đối diện Đổng Học Bân là bàn làm việc của Thung Tử, hai người mặt đối diện nhau, ở giữa chỉ có hai cái màn hình máy tính mười bảy inch cùng với một quyển lịch để bàn.
Trong phòng làm việc, ngoại trừ Đổng Học Bân và Thung Tử ra, mấy người khác đều "Bận rộn"
Cô gái hoạt bát đứng trước cái máy photo Đàm Lệ Mai đang bận chỉnh lý văn kiện, không quay đầu lại nói: "Quách Thuận Kiệt, tôi hết tay rồi, giúp tôi photo một chút, trong cục cần sử dụng"
Quách Thuận Kiệt khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi gõ bàn phím lộc cộc: "Tôi cũng đang bận, cô tìm người khác đi"
Người lớn tuổi nhất trong phòng làm việc lão Nghiêm thì ngồi vẫn như Thái sơn để... xem báo, không có ý giúp đỡ.
Quách Phàn Vỹ tướng mạo xấu xí thì đang cúi đầu viết viết cái gì đó: "Chờ tôi viết xong, sẽ lập tức đến ngay"
Cuối cùng là người thiếu phụ Thường Quyên đang cầm cái gương nhỏ trang điểm khuôn mặt.
Đổng Học Bân chớp chớp mắt, khép bàn phím lại, lập tức xung phong đi lại: "Chị Đàm, em đến giúp cho"
"Tốt tốt" Đàm Lệ Mai đem phần một văn kiện giao cho Đổng Học Bân, chỉ huy: "Biết dùng máy photo không? Xếp cho gọn lại trước, rồi đặt vào đầu kia, đúng, nhấn cái nút đó, tổng cộng có bốn phần, sau đó đóng gọn lại là được, à đúng rồi, cậu vừa gọi là gì? Chị Đàm? Hì hì, đừng xưng hô như thế, tôi đến trường sớm, cũng vừa mới tốt nghiệp một năm, phỏng chừng còn không lớn bằng cậu và Tôn Tráng"
"Tôi cũng hỗ trợ" Thung Tử không có việc làm cũng nhanh đi đến.
Đàm Lệ Mai tùy tiện nói:" Được được, các người một in một đóng dấu, làm nhanh lên một chút, lãnh đạo đang chờ đấy"
Lạch cạch lạch cạch, chờ chiếc máy photo cho ra văn kiện, Thung Tử liền xếp gọn lại.
Lúc này, ngay khi hai người Đổng Học Bân chuẩn bị tốt văn kiện, thì Quách Phàn Vỹ nãy giờ cúi đầu cùng với Thường Quyên nãy giờ vẽ lông mi đồng loạt đứng lên, hầu như là cùng kêu lên: "Tôi đưa cho" Dứt lời, hai người liếc nhìn nhau, Thường Quyên cười xinh đẹp, nói: "Tôi đưa đến chổ chính trị cho, cậu đưa cho cục trưởng đi" Phân văn kiện ra, Quách Phàn Vỹ thì sở soạn lại cổ áo sơ mi của mình, còn Thường Quyên thì cẩn thận đánh phấn, rồi hai người mới đi ra khỏi phòng làm việc.
Đổng Học Bân và Thung Tử có chút buồn bực.
Còn Đàm Lệ Mai thì tỏ vẻ bất đắc dĩ, bĩu môi với bóng lưng của hai người: "Làm việc thì không thấy tích cực, vừa nghe muốn đi gặp lãnh đạo thì liền tranh nhau cướp lấy, hừ!"
Đổng Học Bân vừa mới đến, không hiểu bên trong có nội tình gì, chỉ nở nụ cười, không nói chen vào.
Bỗng nhiên, Quách Thuận Kiệt nói: "Tiểu Đổng, Tiểu Tôn, lại đây"
Hai người Đổng Học Bân đi qua: "Chuyện gì?"
"Các người làm lại cái bảng này, biết làm excel không? Dựa theo công thức mà tôi làm sẵn nãy giờ, nội dung thì cứ trực tiếp lấy trong file word bên cạnh bỏ vào, làm lại cho gọn là được, đừng có làm sai nhé, cái này cần trước buổi trưa, làm xong thì in ra" Trong giọng nói của Quách Thuận Kiệt toát ra vẻ lãnh đạo, ra lệnh tuyệt không hàm hồ, kêu Đổng Học Bân và Thung Tử đi làm việc, còn hắn liền rảnh rỗi, cầm chén trà lên uống, rồi lên mạng lướt qua mấy diễn đàn cá kiểng nước ngọt.
Buổi trưa.
Đổng Học Bân và Thung Tử hoàn thành nhiệm vụ, Quách Thuận Kiệt cầm lấy nhiệt, khẽ gật đầu: "Ừ, rất tốt"
Đàm Lệ Mai trêu ghẹo: "Quách lãnh đạo, bây giờ nghỉ trưa, chúng tôi không thể đi ăn ?"
Quách Thuận Kiệt cũng không tức giận, cười ha hả nói: "Tôi mà lãnh đạo cái gì, đừng gọi như thế"
Bên kia Quách Phàn Vỹ nhìn thời gian một chút, bật người thu dọn đồ vào trong cặp:" Tôi đi bệnh viện thăm chủ nhiệm Chu"
Thường Quyên lắc eo nhỏ đứng dậy: "Hôm nay không có ai mời khách, đến căn tin ăn thôi"
"Tiểu Đổng, Tiểu Tôn" Lão Nghiêm từ sáng đến giờ không thấy nói gì đã cười hiền lành với hai người bọn họ: "Không có phiếu ăn đúng không? Đi, dùng của tôi trước"
Đổng Học Bân xua tay nói: "Không cần không cần, cảm ơn ngài, hai chúng tôi tùy tiện ăn bên ngoài một chút là được"
Thung Tử nói: "Đúng đúng, cảm ơn ngài"
Đàm Lệ Mai nhiệt tình nói:" Bên ngoài có gì ngon mà ăn? Đừng xem thường căn tin nhỏ của chúng ta, thức ăn cũng không tồi đâu, nào nào, tôi mang hai người đi, đồng chí lão Nghiêm, tôi đã đoạt được người, hai người bọn họ sẽ dùng phiếu ăn của tôi"
Lão Nghiêm cười hiền lành nói: "Được, thanh niên các người nên giao lưu nhiều một chút, tôi thấy hai tên nhóc này cũng được đấy"
Tướng mạo của Đàm Lệ Mai cũng bình thường, nhưng mà rất hay nói, cái mồm rất là "lớn", đối với ai cũng đều như vậy cả, cái gì cũng dám nói ra ngoài. Trong căn tin ở phía bắc, Đàm Lệ Mai ríu ra ríu rít nói với bọn họ rất là nhiều.
Nhờ phúc của cô ta, Đổng Học Bân cũng có hiểu biết thêm về tình hình phòng làm việc.
Trong cơ quan nhà nước, thật ra thì xử lý tổng hợp thì phòng làm việc nào cũng có, nhưng mà bởi vì tình huống bên đây đặc thù, cấp bậc văn kiện cần xử lý không tầm thường. Vì vậy xử lý tổng hợp mới lập thành một phòng làm việc riêng như thế, phụ trách biên soạn lại văn kiện hội nghị, tài liệu nói chuyện của lãnh đạo, chuyển giao hồ sơ vân vân... nói chung là những công việc thượng vàng hạ cám. Chủ nhiệm phòng làm việc là do một Phó Trưởng phòng kiêm nhiệm, nghe nói ông ta ủy quyền khá lớn, không thể nào nhúng tay vào bên này, cho nên người đứng đầu thực tế phòng làm việc này là Phó Chủ nhiệm Chu Trường Xuân, một người trung niên khoảng năm mươi tuổi, thân thể không được tốt lắm, thường xuyên giả bệnh.
Dưới Phó Chủ nhiệm chính là những khoa viên này.
Lão Nghiêm là lớn tuổi nhất, nhưng mà nghe nói hồi trước đắc tội với một vị lãnh đạo trong quốc an, bị cấp trên đì mãi không thăng chức nổi, bây giờ đã năm mươi rồi mà vẫn chỉ là khoa viên nhỏ, sắp nghỉ hưu đến nơi rồi, người ta coi như là đã nhìn ra rồi, suốt ngày cứ ôm tờ báo ngồi đọc một cách rãnh rỗi, công việc gì cũng không làm cả, chuyện gì cũng không quản.
Tâm tiến tới Quách Phàn Vỹ rất là mạnh, suốt ngày cứ vây lấy bên người lãnh đạo, công phu vuốt mông ngựa rất cao, nịnh bợ chủ nhiệm xong rồi quay sang xum xoe với trưởng phòng, có thể nói chuyện với nhiều lãnh đạo.
Quách Thuận Kiệt có người trong cục, nghe nói là, chính ủy phân cục Chu Quố An có quan hệ tốt với hắn, cho nên trong phòng làm việc ngoại trừ Chu Trường Xuân Phó Chủ nhiệm ra, thì Quách Thuận Kiệt đều không coi ai vào mắt cả, làm ra vẻ "bên trong khoa viên hắn là lớn nhất".
Thường Quyên là một thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi, đừng thấy tướng mạo bình thường mà chê, nhưng cực kỳ thích trang điểm, cả ngày chỉ biết trang điểm cho xinh đẹp rồi lạn qua lạn lại trước mặt lãnh đạo, hình như ngóng trông rằng cô ta sẽ có một ngày trở thành tình nhân cho ai đó vậy.
Chỉ có Đàm Lệ Mai là người làm việc trong cái phòng này, văn kiện to nhỏ trong phòng làm việc hầu như tất cả đều là do một tay cô ta xử lý.
Ừm... nói chung là tình huống như thế đó.
Trong phòng làm việc... rất phức tạp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.