Quyền Tài

Chương 1618: Các người không dời? Tôi giúp các người dời!

Thường Dụ

10/05/2017

Buổi chiều.

Sắp bốn giờ.

Thời gian trôi qua từng giây, tình thế cũng tựa như càng ầm ĩ càng lớn.

Trên cả trăm dân chúng vây trong ngoài ngõ, mấy ông lão bà lão do bác Trịnh dẫn đầu mắng ầm lên với đám cảnh sát giao thông và tài xế, người kinh thành vốn dĩ đã rất có thể mắng người, hơn nữa còn nhiều người như vậy, một đám cùng mắng, không khí nhất thời tràn ngập tiếng mắng, làm nhét đầy trong ngoãi ngõ, từ tổ tông mắng tới cháu trai, mấy người kia ngay cả cơ hội cãi lại cũng không có.

Đầu bò!

Nhanh chóng đem xe dời đi!

Ở đây không phải chổ đậu xe của các người

Đậu ở cơ quan mấy người đi! Đừng ở đây diễn võ dương oai với chúng tôi!

Đem cửa nhà người ta chặn lại còn hung hãn? Cút mẹ đi!

Thậm chí có một bé gái năm sáu tuổi được mẹ dẫn theo, nghe qua nghe lại một hồi cũng không biết vì sau mắng ra một câu : Đầu bò, làm cho mẹ đánh vào mông một cái. Người kinh thành mà, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, trên cơ bản là không ai không biết mắng người, đây là phương thức ngôn ngữ ở đây.

Tiếng mắng một mảnh tiếp một mảnh.

Hiện trường nhất thời giống như công nhân bãi công tập thể.

Tài xế mấy người không thể chịu được, sắc mặt ai cũng đều mức quá.

Cảnh sát giao thông cũng vội vàng quát to: Làm gì? Hả? Đều muốn làm gì?

Cảnh sát giao thông trẻ tuổi vừa nhìn có thể muốn tạo thành sự kiện đoàn thể, cũng có chút lo lắng, quay lại mấy người tài xế thấp giọng nói: Vương ca, Tôn ca, bằng không trước đem xe dời đi? Bên này chặn đường, xe phía sau cũng vào không được, tâm tình mọi người đều rất kích động, có phải là. . .

Tài xế lão Vương trừng mắt, Đây chính là xe của chủ nhiệm Trương và mấy người lãnh đạo, bị đạp một cước thì xong như thế? Không giải quyết ai cũng đừng nghĩ đi!

Lão Tôn cũng nói: Đúng vậy! Một đám điêu dân!

Từ đại tỷ nghe thấy được.Mày mắng ai đó!

Một người trẻ tuổi giọng lớn hô: Thằng cháu trai kia mắng chúng ta là điêu dân!

Một cụ ông chống gậy tức giận đến run rẩy, Cái này còn có vương pháp hay không? Hả? Các người đậu xe lung tung! Chặn đường chúng tôi hai giờ! Các người còn một người lẽ thẳng khí hùng hơn so với một người? Còn mắng chúng tôi? Thằng nhóc con!

Tràng diện càng rối loạn.

Tất cả mọi người đều chen tới phía trước, hận không thể đánh bọn họ một lần.

Đúng lúc này, tiếng xe cảnh sát từ xa đến đây, hai chiếc xe cảnh sát tới, thấy bảng số xe đều là của phân cục Thành Tây, xe dừng lại, đi xuống năm sáu cảnh sát, có một người trên lưng thậm chí có một khẩu súng. Hiển nhiên là cảnh sát giao thông trước đó gọi trợ giúp.

Chuyện gì xảy ra? Cảnh sát dẫn đầu hỏi.

Cảnh sát giao thông trẻ tuổi lập tức đi tới thì thầm vài tiếng với bọn họ.

Cảnh sát dẫn đầu gật đầu, nhíu nhíu mày, Đã biết.

Tài xế lão Vương hẳn cũng là nhận thức bọn họ, sau khi chào hỏi, chỉ chỉ vết giầy trên xe Audi.Bị đá, chiếc nào cũng đều có.

Cảnh sát ừ một tiếng, Người nào?



Lão Vương chỉ chỉ Đổng Học Bân trong đám người, Là hắn.

Cảnh sát vừa nhìn, gật đầu, lại đi qua nhìn nhìn tình huống của xe.

Uy hiếp của cảnh sát giao thông lực có thể còn không quá đủ, nhưng mấy người cảnh sát này hiển nhiên được rồi. Dân chúng vừa nhìn cảnh sát tới còn mang theo súng, tiếng mắng cũng chậm rãi ngừng lại.

Một lát sau, cảnh sát dẫn đầu lớn tiếng nói: Đều yên lặng một chút! Yên lặng một chút! Tình huống chúng tôi đã lý giải qua, người đá xe đâu? Đến đây!

Đổng Học Bân cười nói: Gọi tôi hả?

Cảnh sát mắt lạnh nhìn hắn.Còn cười được?

Đối phương chưa cho hắn mặt mũi tốt, Đổng Học Bân tự nhiên cũng sẽ không cho mặt mũi lại, nhún vai, nói: Cái này có cái gì cười không nổi củaAnh em hôm nay tâm tình không tồi, người vui vẻ tự nhiên muốn cười. Có ý gì? Trước mặt các ngươi tôi chỉ có thể nghiêm túc kính cẩn? Chỉ có thể tâng bốc các người nâng mông các người? Ngay cả tâm tình và biểu tình khác cũng bị các người tước đoạt? Ồ, vậy các người quản thật đúng là rộng, các người quản cướp đoạt, quản trộm cắp, quản đậu xe, hiện tại ngay cả hỉ nộ ái ố của chúng tôi cũng đều quản? Độ chấp pháp rất nghiêm ngặt.

Cảnh sát cẫn đầu vừa nghe, cũng nhìn ra Đổng Học Bân là một lưu manh, nhưng cũng không biểu tình biến hóa, người như thế gã thấy nhiều rồi, Xe là cậu đá?

Đổng Học Bân ừm một cái, Là tôi đá.

Cảnh sát hỏi: Ba chiếc xe đều vậy?

Đúng vậy, đều là tôi đá. Đổng Học Bân nói.

Cảnh sát gật đầu một cái, phất tay nói với thủ hạ: Mang đi!

Dân chúng cũng không ngờ rằng đối phương sau khi tới không chỉ không có ý xử lý chuyện đậu xe trước, ngược lại trước muốn đem Đổng Học Bân bắt đi, lúc này liền bùng nổ!

Các người làm gì!

Dừng tay cho tôi! Dựa vào cái gì bắt người!

Quan lại bao che cho nhau! Quan lại bao che cho nhau kìa!

Đây là muốn tạo phản sao? Đây là nhân viên công vụ cái gì!

Bác Trịnh và Từ đại tỷ toàn bộ tức giận đến không nhẹ, Đổng Học Bân trước đó là ra mặt vì mọi người, lại là hộ gia đình mới bên này, mọi người tự nhiên không có khả năng nhìn cảnh sát đem Đổng Học Bân mang đi, bỗng nhiên lao đến không ít người, đem Đổng Học Bân bảo vệ, cũng chặn mấy người cảnh sát.

Muốn bắt bắt tôi nè! Bác Trịnh nổi giận, chỉ vào bọn họ mắng: Các người không phải uy phong sao! Không phải bao che lẫn nhau sao! Bắt tôi đi! Các người bắt đi!

Một cụ ông cũng đi tới, Có bản lĩnh bắt tôi luôn này!

Mọi người đã đều tức giận đến phát nổ, rõ ràng là đám người của phòng giao thông có lỗi trước, mọi người chỉ là vì công đạo, kết quả cảnh sát giao thông tới mặc kệ, hiện tại cảnh sát tới hỏi cũng không hỏi đứng ở bên kia đối phương, cái này quả thật là kiêu ngạo tới cực điểm!

Từ đại tỷ nổi giận nói: Bọn họ đậu xe lung tung các người mặc kệ à!

Cảnh sát dẫn đầu lẽ thẳng khí hùng nói: Vấn đề đậu xe là của cảnh sát giao thông quản.

Vậy các người có thể quản cái gì! Từ đại tỷ nói.

Cảnh sát chỉ chỉ vết giầy trên xe Audi, Ác ý phá hư tài vật, cái này là chúng tôi quản, đều tránh ra một chút! Không nên gây trở ngại chúng tôi chấp pháp! Nhường đường một chút! Chuyện liên quan đến đồng chí trong cơ quan nhà nước của bọn họ, bọn họ cái gì đều quản không được, liên quan đến chuyện của dân chúng, bọn họ liền ai cũng đều có thể quản, nói ra cũng là ý tứ này. Thấy bọn họ vẫn không tránh đường, cảnh sát dẫn đầu không khỏi trầm sắc mặt xuống, Tôi nói một lần cuối cùng! Không nên gây trở ngại chúng tôi chấp pháp!

Dân chúng vẫn không tránh ra.

Nhưng Đổng Học Bân tự mình đi tới, nhìn gã cảnh sát nói: Bắt tôi có thể, bất quá tôi muốn hỏi một chút, mấy chiếc Audi này giải quyết như thế nào?



Cảnh sát dẫn đầu nói: Cái này không phải chúng tôi quản.

Đổng Học Bân nói: Chặn đường hai giờ! Gây ra tiếng kèn đồng ầm ĩ! Ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt của dân chúng! Cái này không là chuyện cảnh sát các người nên xử lý sao?Ồ, giống như phạm vi công tác của các người không phải quốc gia và pháp luật quy định, mà là các người muốn thế nào thì thế đó? Ha ha, hôm nay thật là khiến cho tôi mở mang kiến thức.

Cảnh sát dẫn đầu ngữ khí rất lạnh, Vấn đề này chúng tôi sẽ từng bước xử lý!

Đổng Học Bân phủi phủi tay, Vậy xử lý đi, sao tới nửa ngày như thế, cũng không đem xe chặn đường dời đi? Đây là cái xử lý các người nói? Các người con mắt không bị mù chữ? Tự mình quay đầu lại nhìn một cái đi! Đổng Học Bân chỉ chỉ trong ngõ, Chặn bao nhiêu xe! Nhìn thấy chưa? Biết chăn bao nhiêu lâu chưa? Có vài xe từ buổi chiều hai giờ đã bị chặn! Các người còn muốn kéo dài tới mấy giờ? Thời gian của các người là thời gian! Thời gian của dân chúng không phải là thời gian? Tài xế của ba chiếc xe này đều ở chỗ này! Các người cũng tốt, cảnh sát giao thông cũng tốt, không chỉ ngay cả thái độ truy cứu cũng không có, sau khi đến đây còn trò chuyện cùng người ta? Lý giải tình huống cũng chỉ hỏi bọn họ, một câu cũng chưa từng hỏi chúng tôi? Đây là chấp pháp công bình công chính các người quảng cáo rùm beng sao? Cái này là hiệu suất làm việc của các người?

Bọn họ cũng là không muốn làm!

Quá khi dễ người!

Các người là không phải thấy ngõ chúng tôi không vừa mắt hả?

Chúng tôi chiêu các người chọc các người à? Hả? Chúng tôi sống bình thường, bọn họ đem xe chặn cửa, phòng ban chấp pháp tới còn không quản không hỏi! Ngược lại muốn bắt láng giềng của chúng tôi!

Khinh người quá đáng!

Lửa giận của mọi người đã tới cực hạn!

Mấy người cảnh sát vừa nhìn, đều đem ánh mắt thăm dò nhìn về phía cảnh sát dẫn đầu.

Người cảnh sát cũng biết chuyện này không dễ xử lý lắm, đối phương người nhiều quá, lại đều nổi nóng, tâm tình thật không tốt, nếu như thật sự xử lý không được rất có thể sẽ gây ra sự kiện đoàn thể, gã cũng không có cách nào ăn nói với cấp trên, vì vậy cũng không cho người đi bắt Đổng Học Bân.

Hai bên cầm cự.

Cảnh sát lớn tiếng nói đạo lý với dân chúng.

Nhưng mà đạo lý của người cái mông đã ngồi sai nói ra, dân chúng sao có thể nghe?

Ba tài xế kia vẫn không có ý dời xe, ở chỗ này nhìn náo nhiệt, hình như chuyện tình không quan hệ với bọn họ, cũng không dời xe, cũng là chặn ngõ, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ có thể thấy được rõ!

Đổng Học Bân nhìn thời gian, vỗ tay nhẹ nhẹ, ngày hôm nay hắn cũng động cơn tức, quay lại người phía sau liền nói: Chúng ta cũng đừng nhiều lời! Tôi hỏi một câu! Xe của các người có dời hay không?

Tài xế lão Vương tính tình rất lớn, Ngại mày chuyện gì!

Đổng Học Bân gật đầu, Tốt lắm, các người không dời, tôi giúp các ngươi dời!

Quay người lại, Đổng Học Bân lấy ra điện thoại di động, vừa đi xa vừa gọi cho một dãy số, đây là điện thoại của thư ký của cha vợ hắn Tạ Quốc Bang.

Tút tút.

Điện thoại di động thông.

Ha ha, Học Bân. Đầu kia truyền đến tiếng cười của Trầm thư ký.

Đổng Học Bân mỉm cười, nói: Trầm ca, ba tôi đâu?

Trầm thư ký nói: Tạ bí thư đang họp, ừm, có việc gì cậu cứ nói đi? Hắn biết Đổng Học Bân là tìm hắn, bằng không nếu như tìm Tạ Quốc Bang, khẳng định sẽ trực tiếp gọi điện thoại của Tạ bí thư, Đổng Học Bân là con rể của Tạ Quốc Bang, căn bản không cần phải đi qua điện thoại của một người thư ký chuyển đạt chuyện gì.

Đổng Học Bân nói: Là như thế này, tôi đang ở Hậu Hải, có vài chiếc xe của phòng giao thông khu Thành Tây chặn ngõ, đã rất lâu rồi, cảnh sát giao thông và cảnh sát đều tới, cũng không giải quyết, xe của tôi cũng bị xe Audi chặn ở đây, muốn đi cũng đi được, kêu bọn họ dời đi, bọn họ còn không đi, ha ha, nghe động tĩnh bên này chứ? Đang ở chỗ này chặn chúng tôi, dân chúng đều phát hỏa, bọn họ còn không nhanh không chậm không xử lý, rất lỳ.

Trầm thư ký sắc mặt trầm xuống, Còn có chuyện này?

Con rể của người đứng đầu kinh thành ở kinh thành còn có người dám không cho mặt mũi? Ai như thế đúng là không có mắt! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook