Chương 965: Cái này là chuyện gì chứ?
Thường Dụ
10/05/2017
Vài phút sau.
Xe cứu hộ rốt cuộc đến đây.
Xe dừng lại, vài nhân viên cứu hộ chạy xuống, lúc bọn họ nhận được điện thoại của 119, sớm đã nghe nói tình hình bên này, biết có người nâng bức tường sập nặng hơn một tấn, bảo bọn họ mau chóng đi cứu viện, nhưng hơn một tấn là cái khái niệm gì thì bọn họ còn không rõ ràng lắm? Cho nên lúc bọn họ đang đến cũng đã đã biết, người này tuyệt đối không thể kiên trì tới lúc bọn họ lại đây cứu viện, khẳng định sớm đã chết.
Mà khi bọn họ xuống xe vừa thấy thế, khác với dự tính của các nhân viên cứu hộ, tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào Đổng Học Bân đang ở trong hiện trường.
Ta kháo!
Con mẹ nó chứ, cái này là tình huống gì??
Bọn họ ngây ngốc phát hiện, người nọ lại có thể còn chống đỡ mặt tường mà vẫn không nhúc nhích, nhân viên cứu hộ nhìn những người dân vây xem xung quanh, cũng thấy trên mặt dân chúng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, giờ phút này trường cấp ba thật giống như phòng cách âm, không có một chút tạp âm!
“Cái này...”
Tất cả các nhân viên cứu hộ đều như nằm mơ, chính mắt nhìn thấy so với bọn họ tưởng tượng càng thêm rung động, bức tường này... thực sự nặng hơn một tấn! Có khi là một tấn rưỡi! Trời đất! Người này lại có thể chống đỡ? Còn có thể chống đỡ trong thời gian dài như vậy? Mẹ kiếp! Ngươi là người gì chứ?
Lưu Hán Khanh nóng nảy, “Nhìn cái gì! Cứu người đi!”
Phí Phàm cũng vội la lên: “Mau cứu Đổng Chủ nhiệm! Chậm trễ sẽ không kịp !”
Nhưng những lời này dân chúng nghe xong đều không nói gì, không còn kịp rồi? Khi tên tiểu tử kia vừa mới đỡ bức tường mọit người đều nói không được, qua vài giây, mọi người cũng nói đến không chống đỡ được, lại qua một phút đồng hồ, mọi người vẫn là nói lập tức không đỡ được, hiện tại đều qua vài phút, bọn họ còn hô lập tức chống đỡ không được? Nhưng tên tiểu tử này thì như thế nào? Hoàn toàn không có ý tứ gì là không chống đỡ được?
Lúc này nhân viện cứu hộ mới vội vàng, lập tức chỉ huy xe cứu hộ đi qua!
Đổng Học Bân người dĩ nhiên đầy máu tươi và mồ hôi, hắn căn bản ngay cả quay đầu đều làm không được, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, từng gioaay từng giây đếm số thời gian còn lại của chính mình, nghĩ chính mình rốt cuộc còn có thể chống đỡ bao lâu, còn có thể sống bao lâu.
Xe cứu hộ được lái đến.
Móc một trận, nhân viên hộ lập tức mang thiết bị cứu viện đến chống đỡ mặt tường, máy móc vừa động, nâng bức tường nặng lên
Một nhân viên cứu hộ hô: “Tiểu tử! cậu thử xem!”
Đổng Học Bân giật giật chân, vẫn là không được, “Không động đậy được!”
Nhân viên cứu hộ lập tức lại thêm một cỗ máy lớn nữa đến chống đỡ,“Hiện tại thì sao?”.
Đổng Học Bân nhấc chân, rốt cuộc hoạt động một ít, hắn hít vào một hơi thử một lần nữa, mới đầu đưa chân phải gian nan rút ra khỏi mặt đất, lui về phía sau từng bước, sau đó là chân trái, Đổng Học Bân không dám bỏ tay một chút nào, cho nên đều là vừa bước chân vừa kéo lê, từng chút từng chút một.
“Thành công rồi!”
“Mau ra đi!”
“Xe cứu thương mau đi qua!”
Mọi người đều la lên, công trường cực kỳ náo nhiệt.
Xe cứu thương cũng theo sát đến, vọt vào công trường, đứng ở bên cạnh Đổng Học Bân chờ cứu viện, nhân viên cứu hộ cũng chuẩn bị xong cáng, chờ đợi mệnh lệnh
Một bước...
Hai bước...
Ba bước...
Đổng Học Bân lui đến bên canh chỗ tường bao trùm, rốt cuộc hít một hơi thật dài, áp lực trên tay cũng nhỏ đi nhiều, “Tôi buông tay đây?”
Một nhân viên chỉ vào máy móc nói: “Buông tay đi! Có máy chống đỡ rồi!”
Học Bân đột nhiên lùi về phía sau một bước, tay cũng buông ra!
Nhưng giây tiếp theo, bỗng nhiên thiết bị mát móc cứu hộ kia kêu vài tiếng, tiếng máy kêu làm cho tất cả các nhân viên cứu hộ kinh sợ, bức tường dĩ nhiên là sập xuống dưới, chẳng những máy móc biến dạng, ngay cả chiếc xe của người phụ trách công trường cũng bị bức tường đè bẹp, không còn có hình dạng của chiếc xe nữa, toàn bộ bị bẹp dí.
Máy móc hoàn toàn hỏng rồi!
Xe hơi cũng không còn hình dáng gì nữa.
Màn này ngay cả những nhân viên cứu hộ cũng không đoán trước được! Trong lúc nhất thời đều mở to hai mắt nhìn! Vừa rồi còn tự tin tràn đầy bảo người ta buông tay, kết quả cánh tay người ta vừa rời đi, máy móc liền sụp??
Một nhân viên cứu hộ đứng tuổi xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, “Mẹ nó chứ! Bức tường này, nặng tấn rưỡi ấy chứ?”
Một nhân viên cứu hộ khác nói: “Cho dù không được tấn rưỡi thì cũng phải một tấn, cánh tay người này so với máy móc còn cứng rắn hơn? Đây là người gì chứ?”
Mọi người: “...”
Không ai có thể trả lời bọn họ!
Mọi người đều bị chấn động!
Một mặt tường nhìn quả thật rất nặng, nhưng trong lòng rất nhiều người không thể biết được nó nặng bao nhiêu, nhưng hiện tại nhìn thấy Đổng Học Bân vừa buông lỏng tay thì bức tường ngay lập tức ép hỏng máy móc và ô tô, có là người ngốc cũng có ấn tượng trực quan! Lúc này mọi người nhìn về hướng Đổng Học Bân ánh mắt liền lộ ra một vẻ kinh người, con mẹ nó chứ là đang đóng phim sao?
Đổng Học Bân đã chạy ra khỏi mặt tường, nằm ở trên đất thở phì phò, lần này thực sự làm hắn rất mệt, hầu như đã muốn chết.
Chu Trúc chân mềm nhũn, không còn sức lực ngã xuống đất, che miệng khóc không ngừng, dọa chết cô rồi.
Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương bọn họ cũng là mười phần kích động, vội vàng chạy đi lên, “Mau dẫn Đổng Chủ nhiệm đi bệnh viện! Cáng đâu? Mau cứu người!”
Mấy người y tá cũng đều ở dùng một ánh mắt nhìn người thần tiên để nhìn thân hình Đổng Học Bân, dù có từng thấy người có lực cánh tay rất lớn cũng chưa từng thấy ai có lực lớn như vậy, anh ta vẫn là con người sao? Xương cốt anh ta là làm bằng sắt sao? Như thế mà có thể đỡ sao? Như thế mà cũng có thể đỡ sao??
Nhân viên ý tá biết Đổng Học Bân khẳng định không chịu được nữa, vừa nhìn đã biết chính là trọng thương, cứu được hay không không phải nói là được, vừa nghe bọn Lưu Hán Khanh nói, lập tức mượn cáng chạy đi lên.
Nhưng điều làm cho mọi người càng đổ mồ hôi là, Đổng Học Bân thấy bọn họ lại đây, lại có thể nâng tay lên vẫy, “Tôi không sao”. Kết quả Đổng Học Bân tự mình đứng lên, cả người toàn máu, vỗ vỗ đất trên người, lúc mọi người ngây người nhìn chăm chú, hắn lại như người không có việc gì bước nhanh đến trước mặt Lưu Hán Khanh và Chu Trúc, Phí Phàm, “Các người không có việc gì chứ? Thế nào rồi ? Có bị thương không? Tiểu Chu tại sao co lại ngồi trên mặt đất thế?”
Chu Trúc trừng mắt, thiếu chút nữa ngất xỉu đi!
Bọn Lưu Hán Khanh Phí Phàm cùng Ninh Thiếu Dương cũng dừng bước, câu nói lên đến miệng rồi lại nghẹn trở về!
Đổng Học Bân buồn bực nói: “Nói chuyện đi? Rốt cuộc cũng không có việc gì chứ?”
Dân chúng đứng bên cạnh xem náo nhiệt cùng đám người Phùng Kiệt sở phó Khu trưởng tất cả đều suýt nữa chửi má nó, tôi chửi anh, chống đỡ bức tường hơn một tấn trong thời gian như vậy, anh lại có thể còn có thể còn sống mà nhảy loạn lên? Cái gì gọi là mọi người có việc gì hay không? Hiện tại vấn đề là anh có việc gì hay không ấy!?
Nhưng hành động của Đổng Học Bân dĩ nhiên đã nói cho mọi người biết, hắn không có bất cứ chuyện gì!
Cho nên tất cả mọi người đều có cảm giác tức hộc máu! Những chuyện này là cái gì chứ? Anh nghĩ anh là superman sao!? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Xe cứu hộ rốt cuộc đến đây.
Xe dừng lại, vài nhân viên cứu hộ chạy xuống, lúc bọn họ nhận được điện thoại của 119, sớm đã nghe nói tình hình bên này, biết có người nâng bức tường sập nặng hơn một tấn, bảo bọn họ mau chóng đi cứu viện, nhưng hơn một tấn là cái khái niệm gì thì bọn họ còn không rõ ràng lắm? Cho nên lúc bọn họ đang đến cũng đã đã biết, người này tuyệt đối không thể kiên trì tới lúc bọn họ lại đây cứu viện, khẳng định sớm đã chết.
Mà khi bọn họ xuống xe vừa thấy thế, khác với dự tính của các nhân viên cứu hộ, tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào Đổng Học Bân đang ở trong hiện trường.
Ta kháo!
Con mẹ nó chứ, cái này là tình huống gì??
Bọn họ ngây ngốc phát hiện, người nọ lại có thể còn chống đỡ mặt tường mà vẫn không nhúc nhích, nhân viên cứu hộ nhìn những người dân vây xem xung quanh, cũng thấy trên mặt dân chúng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, giờ phút này trường cấp ba thật giống như phòng cách âm, không có một chút tạp âm!
“Cái này...”
Tất cả các nhân viên cứu hộ đều như nằm mơ, chính mắt nhìn thấy so với bọn họ tưởng tượng càng thêm rung động, bức tường này... thực sự nặng hơn một tấn! Có khi là một tấn rưỡi! Trời đất! Người này lại có thể chống đỡ? Còn có thể chống đỡ trong thời gian dài như vậy? Mẹ kiếp! Ngươi là người gì chứ?
Lưu Hán Khanh nóng nảy, “Nhìn cái gì! Cứu người đi!”
Phí Phàm cũng vội la lên: “Mau cứu Đổng Chủ nhiệm! Chậm trễ sẽ không kịp !”
Nhưng những lời này dân chúng nghe xong đều không nói gì, không còn kịp rồi? Khi tên tiểu tử kia vừa mới đỡ bức tường mọit người đều nói không được, qua vài giây, mọi người cũng nói đến không chống đỡ được, lại qua một phút đồng hồ, mọi người vẫn là nói lập tức không đỡ được, hiện tại đều qua vài phút, bọn họ còn hô lập tức chống đỡ không được? Nhưng tên tiểu tử này thì như thế nào? Hoàn toàn không có ý tứ gì là không chống đỡ được?
Lúc này nhân viện cứu hộ mới vội vàng, lập tức chỉ huy xe cứu hộ đi qua!
Đổng Học Bân người dĩ nhiên đầy máu tươi và mồ hôi, hắn căn bản ngay cả quay đầu đều làm không được, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, từng gioaay từng giây đếm số thời gian còn lại của chính mình, nghĩ chính mình rốt cuộc còn có thể chống đỡ bao lâu, còn có thể sống bao lâu.
Xe cứu hộ được lái đến.
Móc một trận, nhân viên hộ lập tức mang thiết bị cứu viện đến chống đỡ mặt tường, máy móc vừa động, nâng bức tường nặng lên
Một nhân viên cứu hộ hô: “Tiểu tử! cậu thử xem!”
Đổng Học Bân giật giật chân, vẫn là không được, “Không động đậy được!”
Nhân viên cứu hộ lập tức lại thêm một cỗ máy lớn nữa đến chống đỡ,“Hiện tại thì sao?”.
Đổng Học Bân nhấc chân, rốt cuộc hoạt động một ít, hắn hít vào một hơi thử một lần nữa, mới đầu đưa chân phải gian nan rút ra khỏi mặt đất, lui về phía sau từng bước, sau đó là chân trái, Đổng Học Bân không dám bỏ tay một chút nào, cho nên đều là vừa bước chân vừa kéo lê, từng chút từng chút một.
“Thành công rồi!”
“Mau ra đi!”
“Xe cứu thương mau đi qua!”
Mọi người đều la lên, công trường cực kỳ náo nhiệt.
Xe cứu thương cũng theo sát đến, vọt vào công trường, đứng ở bên cạnh Đổng Học Bân chờ cứu viện, nhân viên cứu hộ cũng chuẩn bị xong cáng, chờ đợi mệnh lệnh
Một bước...
Hai bước...
Ba bước...
Đổng Học Bân lui đến bên canh chỗ tường bao trùm, rốt cuộc hít một hơi thật dài, áp lực trên tay cũng nhỏ đi nhiều, “Tôi buông tay đây?”
Một nhân viên chỉ vào máy móc nói: “Buông tay đi! Có máy chống đỡ rồi!”
Học Bân đột nhiên lùi về phía sau một bước, tay cũng buông ra!
Nhưng giây tiếp theo, bỗng nhiên thiết bị mát móc cứu hộ kia kêu vài tiếng, tiếng máy kêu làm cho tất cả các nhân viên cứu hộ kinh sợ, bức tường dĩ nhiên là sập xuống dưới, chẳng những máy móc biến dạng, ngay cả chiếc xe của người phụ trách công trường cũng bị bức tường đè bẹp, không còn có hình dạng của chiếc xe nữa, toàn bộ bị bẹp dí.
Máy móc hoàn toàn hỏng rồi!
Xe hơi cũng không còn hình dáng gì nữa.
Màn này ngay cả những nhân viên cứu hộ cũng không đoán trước được! Trong lúc nhất thời đều mở to hai mắt nhìn! Vừa rồi còn tự tin tràn đầy bảo người ta buông tay, kết quả cánh tay người ta vừa rời đi, máy móc liền sụp??
Một nhân viên cứu hộ đứng tuổi xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, “Mẹ nó chứ! Bức tường này, nặng tấn rưỡi ấy chứ?”
Một nhân viên cứu hộ khác nói: “Cho dù không được tấn rưỡi thì cũng phải một tấn, cánh tay người này so với máy móc còn cứng rắn hơn? Đây là người gì chứ?”
Mọi người: “...”
Không ai có thể trả lời bọn họ!
Mọi người đều bị chấn động!
Một mặt tường nhìn quả thật rất nặng, nhưng trong lòng rất nhiều người không thể biết được nó nặng bao nhiêu, nhưng hiện tại nhìn thấy Đổng Học Bân vừa buông lỏng tay thì bức tường ngay lập tức ép hỏng máy móc và ô tô, có là người ngốc cũng có ấn tượng trực quan! Lúc này mọi người nhìn về hướng Đổng Học Bân ánh mắt liền lộ ra một vẻ kinh người, con mẹ nó chứ là đang đóng phim sao?
Đổng Học Bân đã chạy ra khỏi mặt tường, nằm ở trên đất thở phì phò, lần này thực sự làm hắn rất mệt, hầu như đã muốn chết.
Chu Trúc chân mềm nhũn, không còn sức lực ngã xuống đất, che miệng khóc không ngừng, dọa chết cô rồi.
Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương bọn họ cũng là mười phần kích động, vội vàng chạy đi lên, “Mau dẫn Đổng Chủ nhiệm đi bệnh viện! Cáng đâu? Mau cứu người!”
Mấy người y tá cũng đều ở dùng một ánh mắt nhìn người thần tiên để nhìn thân hình Đổng Học Bân, dù có từng thấy người có lực cánh tay rất lớn cũng chưa từng thấy ai có lực lớn như vậy, anh ta vẫn là con người sao? Xương cốt anh ta là làm bằng sắt sao? Như thế mà có thể đỡ sao? Như thế mà cũng có thể đỡ sao??
Nhân viên ý tá biết Đổng Học Bân khẳng định không chịu được nữa, vừa nhìn đã biết chính là trọng thương, cứu được hay không không phải nói là được, vừa nghe bọn Lưu Hán Khanh nói, lập tức mượn cáng chạy đi lên.
Nhưng điều làm cho mọi người càng đổ mồ hôi là, Đổng Học Bân thấy bọn họ lại đây, lại có thể nâng tay lên vẫy, “Tôi không sao”. Kết quả Đổng Học Bân tự mình đứng lên, cả người toàn máu, vỗ vỗ đất trên người, lúc mọi người ngây người nhìn chăm chú, hắn lại như người không có việc gì bước nhanh đến trước mặt Lưu Hán Khanh và Chu Trúc, Phí Phàm, “Các người không có việc gì chứ? Thế nào rồi ? Có bị thương không? Tiểu Chu tại sao co lại ngồi trên mặt đất thế?”
Chu Trúc trừng mắt, thiếu chút nữa ngất xỉu đi!
Bọn Lưu Hán Khanh Phí Phàm cùng Ninh Thiếu Dương cũng dừng bước, câu nói lên đến miệng rồi lại nghẹn trở về!
Đổng Học Bân buồn bực nói: “Nói chuyện đi? Rốt cuộc cũng không có việc gì chứ?”
Dân chúng đứng bên cạnh xem náo nhiệt cùng đám người Phùng Kiệt sở phó Khu trưởng tất cả đều suýt nữa chửi má nó, tôi chửi anh, chống đỡ bức tường hơn một tấn trong thời gian như vậy, anh lại có thể còn có thể còn sống mà nhảy loạn lên? Cái gì gọi là mọi người có việc gì hay không? Hiện tại vấn đề là anh có việc gì hay không ấy!?
Nhưng hành động của Đổng Học Bân dĩ nhiên đã nói cho mọi người biết, hắn không có bất cứ chuyện gì!
Cho nên tất cả mọi người đều có cảm giác tức hộc máu! Những chuyện này là cái gì chứ? Anh nghĩ anh là superman sao!? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.