Quyền Tài

Chương 386: Chạy!

Thường Dụ

13/03/2015

Ngoài đại viện.

Không khí đè nén gắt gao.

Cán sự của Chiêu Thương Cục đi ra xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, hành lang ký túc xá cùng trên WC đều đầy người úp sấp, nhướng cổ mà nhìn xuống. Ngoài đại viện hai mươi mấy người dân, Tào Húc Bằng, Triệu Hưng Long, cán bộ của Cục Chiêu Thương cùng mấy nhân viên công tác cũng đều đưa ánh mắt chuyển trên người Đổng Học Bân, biểu tình không đồng nhất, cũng không biết Đổng Học Bân đang cùng ai liên hệ.

Lúc này, Đổng Học Bân trở về, cầm điện thoại đưa về phía trước.

Lý Thắng Bân cùng Vương Na ba người nhìn hắn, "...Định làm gì?"

"Nghe điện thoại" Đổng Học Bân nhìn Lý Thắng Bân, âm thanh lạnh lùng nói: "Lãnh đạo của các người!"

Nghe vậy, Tào Húc Bằng cùng Triệu Hưng Long liếc nhau, trong lòng đều ồ lên một tiếng, lãnh đạo bọn hắn? Tiểu Đổng còn có Tân Hoa Xã quan hệ?

Lý Thắng Bân nhíu mày, không có đưa tay đón.

Vương Na cùng Vương Đình thần tình hồ nghi, tựa hồ suy nghĩ là lãnh đạo nào.

Đổng Học Bân giận quá thành cười, "Không tiếp sao? Được, tôi biết rồi".

"Đợi chút!" Thấy Đổng Học Bân cầm lấy di động muốn nói gì đó, Lý Thắng Bân ngăn đón, vẫn là cầm lấy điện thoại di động, hắn không biết Đổng Học Bân tìm ai, nhưng nghĩ đến loại địa phương thâm sơn cùng cốc này, lãnh đạo huyện cục thì có thể nhận thức cái gì cao tầng Tân Hoa Xã? Tổng Biên tập vốn là một cái đặc thù độc lập, có thể xem như một hình thái quan trường khác, liên lụy sẽ không quá nhiều, huống hồ Lý Thắng Bân nhìn vẫn chưa tới ba mươi tuổi, hắn dù gì cũng là Phó tổ trưởng kế tiếp, ở tòa soạn cũng là có một chút nhân mạch nên cũng không xem chuyện này coi trọng lắm.

Cấm lấy di động, Lý Thắng Bân không mặn không nhạt nói: "Alo?"

"Anh chính là Lý Thắng Bân ban biên tập tin tức trong nước?" Một giọng nữ lạnh lùng truyền tới.

Nữ? Thanh âm còn rất trẻ? Lý Thắng Bân cau mày nói: "Đúng là tôi, cô là?"

Tạ Tĩnh cũng chưa trả lời thẳng, giọng nói của nàng lúc này cũng không có khách khí như lúc lúc nói chuyện cùng Đổng Học Bân, "Lãnh đạo của anh là Lý Kế Đông? Được, lão Lý khi nào thì có khí phái như vậy? Chạy tới huyện Duyên Đài chỉ đạo công tác? Còn uy hiếp lãnh đạo Cục Chiêu Thương? Tốt, rất tốt nha, Lý Thắng Bân, anh thị sát thấy thế nào? Đã phát hiện bao nhiêu con sâu làm rầu nồi canh?"

Nghe cô ấy châm chọc xong, Lý Thắng Bân sắc mặt cả kinh!

Lý Kế Đông Lý Chủ nhiệm? Đó cũng không phải là lãnh đạo chủ quản Lý Thắng Bân, mà là lãnh đạo của lãnh đạo hắn!

Người phụ nữ trong điện thoại kia kêu là lão Lý? Trong Lời nói còn có vẻ không hề khách khí với Lý chủ nhiệm?

Lý Thắng Bân trong lòng nhảy loạn, ngữ khí cũng thay đổi, "Xin lỗi cô là?" Sau khi nói xong lời này, trong lòng hắn đột nhiên nhảy ra một cái tên dọa người.

Tạ Tĩnh thản nhiên nói: "Tôi là Tạ Tĩnh cục Nhân sự!"



Ta kháo! Quả nhiên là cô ấy! Lý Thắng Bân hít một hơi khí lạnh, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống, "Tạ, Tạ khoa trưởng!"

Tạ Tĩnh, một trong cán bộ tuổi còn trẻ nhất Tân Hoa Xã, lại là ở cục Nhân sự, chức vụ quyền lợi rất nặng, hơn nữa quan trọng nhất là phía dưới không ít người cũng biết Tạ Tĩnh cùng Tổng Biên tập một nhà quan hệ phi thường tốt, không chỉ là trên công tác, quan hệ cá nhân cũng như thế, Tổng Biên tập phu nhân mỗi lần đến Tân Hoa Xã, mười lần thì có đến ba bốn lần đều một mình đi cục Nhân sự tìm Tạ trưởng phòng tán gẫu, ở tòa soạn không phải là cái gì bí mật.

Tại sao là cô ấy?

Lý Thắng Bân biết mình đụng vào thiết bản rồi!

Thấy hắn không nói lời nào, Tạ Tĩnh điềm tĩnh nói: "Lý Thắng Bân, anh thật là có can đảm, cáo mượn oai hùm thực rất hay sao? Lấy cờ hiệu Tân Hoa Xã đi áp người rất vui vẻ sao? Xem ra cục Nhân sự có khi cần phải đối với loại người như đồng chí khảo sát một lần nữa, như vậy đi, anh sau khi trở về trực tiếp đến cục Nhân sự tìm tôi! "

Lý Thắng Bân mặt đều bị dọa trắng bệch, "Đừng đừng, Tạ trưởng phòng, không phải, tôi…"

Cách đó không xa La Hải Đình cùng Lâm Bình Bình mỉm cười, không nghĩ tới Lý Thắng Bân vừa mới rồi còn không ai bì nổi như thế nào đột nhiên liền sợ hãi như vậy.

Tạ Tĩnh nói: "Cái 'con sâu làm rầu nồi canh' mà anh nói đó, tôi cũng phải gọi một tiếng "ca", anh cũng thật là ai cũng dám gây chuyện đó!"

"Không phải, Tạ trưởng phòng! Tạ trưởng…" Tít tít tít, điện thoại đã bị cắt ngang.

Người chung quanh chứng kiến Lý Thắng Bân sắc mặt hoảng hốt, nhất thời liền rõ ràng, đây là bị lãnh đạo giáo huấn, trong lúc nhất thời không ít người đều nhìn về Đổng Học Bân, thầm nói Tiểu Đổng Cục trưởng chiêu số cũng đủ cao.

Vương Na vội la lên: "Thắng Bân! Làm sao vậy?"

Lý Thắng Bân trong lòng kêu khổ, cũng chẳng cùng nàng giải thích, quay đầu bước nhanh đi đến trước mặt Đổng Học Bân, vội nói: "Đổng Cục trưởng, vừa rồi là tôi thái độ không tốt, đã không có giải thích tình huống rõ ràng đã đi xuống kết luận, lãnh đạo đã muốn nghiêm khắc phê bình tôi".

Đổng Học Bân nói: "Lãnh đạo nếu không phê bình ngươi, chuyện này là chúng tôi không đúng sao?"

Lý Thắng Bân cắn răng nói: "Không đúng không đúng, là tôi đã sai".

Đổng Học Bân nhìn hắn, lại nhìn Vương Na cùng Vương Đình một cái, lớn tiếng giáo huấn: "Nhìn các người còn là bộ dáng phóng viên sao? Cầm lông gà thay xem như lệnh tiễn! Các người có tự nhìn lại bản thân hay không? Tôi thừa nhận chúng tôi công tác chiêu thương khẳng định tồn tại hoặc nhiều hoặc ít vấn đề, địa phương khác cũng như vậy, chỉ cần người làm việc, nhất định sẽ có vấn đề, đây là không thể tránh né, tôi cũng hoan nghênh các đồng chí phóng viên chỉ ra chỗ sai, chúng tôi sẽ cố sửa đổi để tiến bộ, nhưng mà các người là đang làm cái gì? Bắt bẻ một ít chuyện vô lí? Bắt lấy một ít chuyện tào lao làm văn chương! Không lo lắng hiện trạng huyện Duyên Đài! Không lo lắng cảm giác của nhân dân! Lương tâm các người ở chỗ nào?"

Lý Thắng Bân nói: "Là chúng tôi công tác không tốt, ngài... ngài đừng chấp nhặt với chúng tôi".

Đổng Học Bân quát: "Chấp nhặt cái gì? Hành vi Các ngươi đã nghiêm trọng tổn hại hình ảnh huyện Duyên Đài! Làm cho các nhà đầu tư khủng hoảng! Các người thật ra rất thoải mái, động động mồm mép liền đem công sức của chúng tôi toàn bộ phủ định, các người có biết điều này sẽ mang đến bao nhiêu tổn thất lớn cho chúng tôi không? Đến lúc đó các người vỗ vỗ mông rời đi! Chúng tôi thì sao? Nhân dân và nhà đầu tư thì sao?"

Lý Thắng Bân nhanh chóng hạ thấp tư thái, quay đầu đối với Tào Húc Bằng cùng Triệu Hưng Long nói: "Tào Bí thư, Triệu Huyện trưởng, vừa mới mạo phạm, thật sự là có lỗi..." Hắn lập tức nói xin lỗi, cuối cùng cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hắn lấy ra cameras đem ảnh chụp đều xóa hết. Lý Thắng Bân hiện tại mới biết sợ, ý tứ Tạ Tĩnh rất rõ ràng, chính mình sau khi trở về khẳng định phải chịu phạt, đó là tình huống tốt nhất, không cẩn thận thì cái ghế này cũng khó mà giữ được.

Tào Húc Bằng nghe xong, trong lòng bực mình cũng giảm bớt, rộng lượng khoát tay. Hắn lúc này mới biết được Tiểu Đổng vì sao dám mắng người, thì ra là có chỗ dựa, lãnh đạo Tân Hoa Xã sao? Tào Húc Bằng trước kia vẫn cho rằng Đổng Học Bân chỉ có Tạ Huyện trưởng làm chỗ dựa, thật vẫn không có biết chỗ khác của hắn, hiện tại vừa nhìn, Tiểu Đổng này xem ra cũng không phải là người dễ tra, quan hệ cùng Tân Hoa Xã mà cũng có được?



Triệu Hưng Long thật ra cũng lợi dụng cơ hội nói thêm một chút, cũng dùng lời nói nghiêm khắc phê bình Lý Thắng Bân vài câu, lần phỏng vấn này này quả thật bắt chẹt quá mức.

Lý Thắng Bân liên tục đồng ý, không dám ý kiến gì.

Cuối cùng, Lý Thắng Bân nói lãnh đạo bảo hắn đầu tiên trở về thủ đô, liền cáo từ mà đi. Đám người Vương Na có ngốc thì cũng hiểu được mọi chuyện là thế nào, ngay cả Lý Thắng Bân đều đắc tội không nổi thì bọn hắn lại càng đắc tội không nổi, vì thế cũng cuống quít xin lỗi rồi cùng Lý Thắng Bân cùng nhau rời đi, cũng không quản cái gì phỏng vấn nữa.

Người cục Chiêu Thương rất là thoải mái, có không ít người đều thờ phào một hơi.

Mấy người dân xung quanh đang còn ở đó, Tào Húc Bằng sợ ảnh hưởng không tốt, cũng trừng mắt nhìn Đổng Học Bân một cái, "Cậu đó, về sau nếu tiếp tục phương thức làm việc này, cậu cứ đợi xử phạt đi, giao một bản kiểm điểm cho tôi!" Thật ra đối với loại kết quả này, Tào Húc Bằng vẫn là rất hài lòng, coi như Đổng Học Bân không mắng chửi người, mấy người phóng viên kia cũng là đặc biệt đến gây chuyện, tránh cũng không thể tránh, hiện tại có như vậy, nghĩ đến những ký giả kia trở về cũng sẽ không loạn đưa tin.

Đổng Học Bân cười khổ, nhưng không nói gì, kiểm điểm thì kiểm điểm, hắn cũng viết qua không ít kiểm điểm.

Triệu Hưng Long không có phê bình Đổng Học Bân cái gì, hắn vừa mới nãy cũng phát hỏa.

Phóng viên đi rồi, Tào Húc Bằng cùng Triệu Hưng Long cũng không lưu lại, lên xe rời khỏi cục Chiêu Thương, đem tình huống bên này hội báo cho trong huyện, Tào Húc Bằng trong lòng cũng rất thích Tiểu Đổng, cho nên thời điểm báo cáo cũng không có nói Đổng Học Bân mắng chửi người, chỉ sơ lược nói qua.

Lãnh đạo vừa đi, La Hải Đình là người thứ nhất đón chào, "Cục trưởng, xin bớt giận, đừng cùng mấy phóng viên kia chấp nhặt". Tâm tư cô ấy cũng có chút quay vòng lên, hiển nhiên cũng không dự đoán được Tiểu Đổng Cục trưởng còn có quan hệ ở Bắc Kinh, nghĩ cũng thấy đúng, Đổng Cục trưởng không phải là người Bắc kinh sao.

Mắng cũng mắng, gõ cũng gõ, Đổng Học Bân bực mình cũng đã phát ra hơn phân nửa, phất phất tay, liền thấy Vương Thiếu Nham trên mặt đất, hắn thấy tình thế không ổn đang đứng lên muốn chạy, Đổng Học Bân trong mắt lạnh lùng, "Đem hắn mang tới chỗ bảo vệ! Chờ cảnh sát đến trực tiếp mang đi! Chiêu Thương Cục là nơi giương oai sao? Đã trở thành nhà của ngươi sao? Ngươi không phải đến để làm trò vô lại sao? Đi! Đến phòng tạm giam mà chơi đi!"

Vương Thiếu Nham nhanh chân bỏ chạy nhưng mà đã bị hai người bảo vệ tóm lại.

Đổng Học Bân nói: "Tất cả giải tán đi, trở về công tác!"

Lâm Bình Bình cùng Tôn Thụ Lập bọn hắn đều nhìn Đổng Học Bân, đi nhà ăn, quay về ký túc xá. Tân Hoa Xã ở quốc nội địa vị chính trị luôn luôn thực đặc thù, trọng lượng cũng rất lớn, nhưng hôm nay lại bị Tiểu Đổng Cục trưởng chỉ vào cái mũi mắng chạy, điều này làm cho mọi người đối với Đổng Cục trưởng nhận thức lại nhiều hơn một tầng, mấy cán bộ ở trong lòng suy nghĩ miên man, nhóm khoa viên thì không lo lắng nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Đổng Học Bân đại phát thần uy mười phần hả dạ.



Buổi chiều.

Trong văn phòng Đổng Học Bân cũng tỉnh táo lại, viết xong kiểm điểm hắn xoa nhẹ cái ót, biết mình lần này lại xúc động, hắn nhanh chóng gọi một cú điện thoại đến cho Triệu Hưng Long, thử nói: "Alo, Triệu Huyện trưởng, khụ khụ, chuyện kia, trong huyện xử phạt tôi thế nào?"

Triệu Hưng Long vui vẻ, "Thế nào? Cậu còn muốn xử phạt?"

"Tôi chỉ lo lắng mà thôi".

"Ha ha, yên tâm đi, hẳn là không có việc gì".

Đổng Học Bân liền yên tâm, nếu nghiêm trọng một chút thì xử phạt chính là hạn chế lên chức, hắn còn chuẩn bị làm tốt công tác để nhanh chóng lên phó sở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook