Chương 1037: Chị Từ và chị Ngu!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi chiều. Năm giờ hơn.
Từ phòng làm việc ủy ban kỷ luật tùy tiện cầm chìa khoá xe, lái ra đại viện thị ủy, Đổng Học Bân đi thẳng đến nhà Từ Yến.
Reng reng reng, điện thoại vang.
Lần này là Ngu Mỹ Hà gọi tới.
Đổng Học Bân tiếp, A lô, Mỹ Hà.
Học Bân, cậu, cậu hiện tại đang ở đâu?
Ở trên xe, hôm nay không phải xuất viện sao, vừa tan tầm.
Ngu Mỹ Hà giọng điệu luôn luôn cẩn thận như vậy, Tôi, tôi xem tin tức nói, Tạ thị trưởng đi trong tỉnh họp, có phải là ngày hôm nay không trở về nhà?
Ừm, cô ấy đi hai ngày.
Vậy, tôi có thể tìm cậu hay không? Tôi nấu cơm cho cậu.
A, cái này. . .
Chị cũng là, là sợ cậu không người chiếu cố.
Chủ yếu tôi vừa rồi hẹn người, một người lãnh đạo, đi đến nhà ăn.
Vậy quên đi vậy quên đi, không có việc gì, vậy, vậy tôi cúp máy.
Đừng đừng, đừng cúp, vậy, bằng không chị đi cùng tôi luôn?
Tôi? Như vậy sao được, tôi, tôi đi không thích hợp, không thích hợp.
Vậy tôi hỏi chị Từ một chút rồi nói sau, đợi lát nữa gọi lại cho chị.
Vừa cúp điện thoại di động, Đổng Học Bân đem tốc độ xe thả chậm lại suy nghĩ một chút, Ngu Mỹ Hà chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho mình nói muốn tới tìm mình, cái này vẫn là lần đầu tiên, cho nên Đổng Học Bân thật sự không có cách nào khác từ chối, biết chị Ngu có thể là nhớ mình, lo lắng nếu như Ngu Mỹ Hà cùng Từ Yến nhận thức, chị Từ sau này cũng có thể chiếu cố cô ấy, hơn nữa cha mẹ chị Ngu đều là người đứng đầu của điện lực và ngân hàng công thương thành phố Phần Châu, đối với chị Từ hẳn là cũng có lợi, cho nên bọn họ cùng nhau ăn hẳn là thích hợp, chỉ bất quá quan hệ của các nàng cùng Đổng Học Bân quả thật có chút. . . Quên đi, không nghĩ nhiều như vậy, trước hỏi chị Từ rồi nói sau.
Điện thoại gọi qua, Chị Từ, tôi còn có một người bạn muốn mang đi, nữ, vậy, là một người rất bạn tốt của tôi, hẹn được rồi thật sự có chút lùi không được, ngài xem cái này. . .
Được, đến đây đi.
Được thật à? Có phải là có chút không thích hợp?
Cái này có cái gì? Vừa lúc đồ ăn làm nhiều.
Đừng giới, ta vẫn là trên bên ngoài nhi ăn đi, đi ngài nhà quá phiền phức.
Nếu như Đổng Học Bân một người đi nói còn không sao, quan hệ của hắn cùng Từ Yến đã không cần phải khách khí như vậy, nhưng hiện tại thêm chị Ngu, trong nhà Từ Yến nói thật sự. . .
Nhưng Từ Yến nói: Tên nhóc cậu chú ý như thế lúc nào? Đồ ăn bên ngoài làm ngon hơn so với chị có phải không?
Ai, không có không có, sao có được, tay nghề của ngài mấy người đó làm sao so sánh được
Ha ha, vậy nhanh chóng dẫn bạn cậu đến đây đi, đồ ăn đều làm rồi, tới đi.
Vậy. . . Được rồi, tôi gọi điện thoại nói với cô ấy một tiếng, được rồi, ngài không cần vội đâu, chờ chúng tôi tới giúp đỡ ngài.
Được rồi, mau tới đi.
Được, lập tức đến.
Bên này vừa cúp, Đổng Học Bân lại gọi cho Ngu Mỹ Hà nói, Chị ở đâu, tôi đến đón chị.
Ngu Mỹ Hà ngượng ngùng nói: Các người ăn đi, tôi thật. . .
Đều nói được rồi, ở nhà phải không? Vậy chúng ta gặp dưới lầu.
Thật ra Đổng Học Bân cũng rõ ràng, mang vợ mình đi còn không có gì, nhưng mang Ngu Mỹ Hà đi tại phương diện nào đó luôn có một chút không thích hợp, bất quá Đổng Học Bân vẫn là làm như vậy, bởi vì người mời hắn đi không phải Cảnh Nguyệt Hoa không phải Cù Vân Huyên mà là Từ Yến, có thể là nguyên nhân tính cách của chị Từ, cũng có thể là chị Từ lớn hơn Đổng Học Bân nhiều tuổi, Đổng Học Bân vẫn nghĩ mình vô luận tại trước mặt Từ Yến thế nào Từ Yến tựa như cũng sẽ không tức giận, chuyện gì đều có thể bao dung hắn, cho nên Đổng Học Bân mới dám nói với Từ Yến chuyện này, ở chung với chị Từ hắn luôn luôn an tâm, cho tới bây giờ không cần lo lắng nói sai cái gì, cũng không cần lo làm sai chuyện gì.
. . .
Không lâu.
Khu Nam Sơn, trong gia thuộc viện quốc an.
Đổng Học Bân xuống xe, cùng vẻ mặt câu nệ của Ngu Mỹ Hà lên lầu, hắn cũng bị vẻ nhu nhược của chị Ngu làm vui vẻ, Sao chị như lên chiến trường vậy? Chỉ là ăn một bữa cơm, chị Từ là lãnh đạo cũ của tôi, quan hệ vẫn tốt, phỏng chừng cô ấy còn nhận thức cha mẹ chị, các người vừa lúc nương cơ hội nhận thức một chút. Hắn cũng rõ ràng, Ngu Mỹ Hà không quá am hiểu giao tiếp cùng người lạ, cái tính cách này một chốc không đổi được.
Trên lầu.
Đổng Học Bân nhấn chuông cửa.
Leng keng, leng keng, cánh cửa mở ra rất nhanh.
Từ Yến một thân tạp dề mỉm cười mở cửa, Tới rồi à?
Chị Từ, chúng tôi tới ăn cơm chùa đây, ha ha. Đổng Học Bân vui đùa nói.
Từ Yến cũng gật đầu với Ngu Mỹ Hà, sau đó nghiêng người nói: Vào rồi nói sau.
Cửa đóng lại, Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà vào phòng, Ngu Mỹ Hà rất câu thúc, đứng ở nơi đó nửa ngày không nhúc nhích.
Đổng Học Bân lập tức nói: Tôi trước giới thiệu một chút, chị Ngu, vị này chính là cục trưởng cục quốc an thành phố chúng ta Từ Yến, chị Từ, vị này chính là Ngu Mỹ Hà, bạn tốt của tôi, cha mẹ chị Ngu không biết ngài có nhận thức không, cha cô ấy là tổng giám đốc của công ty điện sinh hoạt lực Liễu Thành Long, mẹ là thị hành trưởng ngân hàng công thương Tiễn Lệ Hoa, chị Ngu, chị Từ lớn tuổi hơn so với chị, hay là chị cũng gọi chị Từ như tôi?
Ngu Mỹ Hà lập tức nói: Chị Từ, xin chào.
Từ Yến rất ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, Cô là con gái của Tiền hành trưởng? Cục chúng tôi và công thương bình thường cũng có rất nhiều nghiệp vụ vãng lai, tháng trước tôi còn cùng Tiền hành trưởng ăn cơm, hèn chi, cô với mẹ cô lớn lên thật giống nhau, mới nhìn đầu tiên mà tôi sửng sốt một chút. Bỗng nhiên Từ Yến chợt nhìn về phía Đổng Học Bân, Được rồi, năm ngoái hay là năm trước, cậu nhờ tôi giúp một người tìm cha mẹ thất tán, có phải là Mỹ Hà? Phải không? Tôi nói cái tên này sao nghe có chút quen tai, hiện tại tìm được rồi?
Ngu Mỹ Hà ừm một cái, Nhờ có Học Bân hỗ trợ.
Đổng Học Bân khiêm tốn nói: Chuyện nhỏ chuyện nhỏ thôi.
Từ Yến cười ha ha nói: Tên nhóc này, đối với phụ nữ đẹp đều rất tốt.
Nghe Từ Yến gõ, Đổng Học Bân đỏ mặt lên, ho khan nói: Được rồi, sao tôi ngửi thấy mùi thơm thế? Làm cơm à? Tôi đi xem thử.
Chạy à” Từ Yến nở nụ cười, nói với Ngu Mỹ Hà: Để cho tên nhóc này bận việc đi, tới, hai ta tâm sự, uống trà gì?
Đều được, tôi, tôi tự mình rót.
Cô là bạn của Tiểu Đổng, cũng cũng là bạn tôi, không cần câu nệ.
Đổng Học Bân lúc này đã đóng cửa phòng bếp lại, nhìn lướt qua bắt đầu xào rau.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Hai mươi phút. . .
Đổng Học Bân đợi nửa ngày cũng không thấy có người tiến đến hỗ trợ, không khỏi phiền muộn một chút, cũng không có ý tứ đi ra ngoài gọi chị Từ và chị Ngu xào rau, không thể làm gì khác hơn là tự mình nấu tất cả đồ ăn, cuối cùng mở cửa ra, bưng đồ ăn đi ra phòng bếp.
Trong phòng khách.
Từ Yến và Ngu Mỹ Hà trò chuyện rất hài lòng.
Chị Từ, chị thật sự là hơn bốn mươi tuổi? Sao có thể.
Đừng nói chị, em cũng không giống như người bốn mươi tuổi.
Nhưng em cũng không được như chị, chị quá trẻ tuổi.
Chị hiện tại lại hâm mộ da của em, chị mà trắng như em là tốt rồi.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha uống trà trò chuyện, bầu không khí rất sinh động, Từ Yến không có gì, nhưng chị Ngu nói nhiều như thế Đổng Học Bân rất ít gặp qua, xem ra lần này mang Mỹ Hà tới thật đúng là đúng, chị Ngu quả thật hẳn là mở rộng vòng tròn bạn bè một chút.
Đổng Học Bân cười nói: Ăn cơm ăn cơm.
Từ Yến cười nhìn hắn, Cùng Mỹ Hà trò chuyện hài lòng, vừa nói cái này tôi mới nhớ tới còn phải làm cơm, nhưng thật ra lại để cho tên nhóc cậu bận việc, ha ha, xin lỗi nha?
Đổng Học Bân không cho là đúng nói: Không có việc gì, chỉ cần hai ngài không chê tôi không khéo tay là được.
Ngu Mỹ Hà vội vàng đi tới giúp đỡ Đổng Học Bân dọn bàn, Tôi tới tôi tới.
Từ Yến cũng cười đứng lên, Vậy chị đi lấy rượu, Tiểu Bân uống cái gì?
Đổng Học Bân ặc một tiếng, Đừng uống rượu? Ngài. . .
Từ Yến nói một câu chỉ có Đổng Học Bân mới có thể nghe hiểu nói, Từ lúc quay về chị không uống qua, rượu quả thật không phải thứ tốt, bất quá không có rượu phải không yến hội, chị không uống, cậu và Mỹ Hà uống một chút, tôi dùng trà thay rượu là được .
Ngu Mỹ Hà vội vã xua tay, Tôi, tôi cũng không uống rượu.
Vậy Tiểu Bân uống một mình, đỏ hay trắng? Chổ chị đều có. Từ Yến bỗng nhiên nói: Đúng rồi, lần trước có người cho chị một chai rượu xái nguyên tương, cụ thể chị cũng không hiểu nhiều, hôm nay đúng lúc cho tên nhóc cậu đỡ thèm, uống tốt thì đóng gói mang về.
Đổng Học Bân cười nói: Được, vậy tôi không khách khí.
Từ Yến cười dài nói: Cậu khách khí với chị khi nào?
Không biết vì sao, Đổng Học Bân nghe lời này luôn luôn nóng mặt lên, lại nghĩ tới chuyện cùng chị Từ. Quả thật, mình cũng là ngoài miệng khách khí, trên mặt khách khí, khụ khụ, thật ra tới thời khắc mấu chốt thật đúng là không khách khí qua với chị Từ.
Ăn cơm.
Ba người trên bàn.
Nhưng Từ Yến và Ngu Mỹ Hà không ăn, mà còn đang tiếp tục trò chuyện, hai người tuổi không khác biệt, khuôn mặt đẹp không khác biệt, vóc người không khác biệt, lại đều có đứa nhỏ, đứa nhỏ tuổi cũng không khác biệt, cho nên tiếng nói chung rất nhiều, cái này thì không, nói tới giáo dục đứa nhỏ thì hai người không dứt, chị một câu em một câu, cuối cùng còn nói tới thành tích học tập của đứa nhỏ.
Con gái em cuối kỳ thi được bao nhiêu?
Thiến Thiến học tập không cần dạy nihều, cơ bản đều là chín mươi điểm hơn.
Vậy con gái em thật không sai, em nhìn con chị đi, thì cuối kỳ vừa đạt tiêu chuẩn, các thành tích khác, chị chưa từng nói.
Đổng Học Bân cười khổ, lập tức cảm giác mình và hai vị trước mắt là hai thế giới, căn bản là chen vào không lọt, chỉ có thể một người ăn cơm uống rượu. Bất quá hai người mỹ phụ thành thục đầy ắp như thế, cuộn trào mãnh liệt như thế, phong vận do tồn như thế, vô luận là về thính giác, thị giác hay là trên tâm lý, các loại góc độ trên đối với Đổng Học Bân mà nói đều là một loại hưởng thụ cực lớn.
Đẹp mắt.
Cho nên cho dù ăn một mình, hắn cũng ăn rất đẹp.
Đương nhiên, nếu có thể một trái một phải ôm hai người mà ăn, thằng nhãi này sẽ đẹp hơn, bất quá cũng cũng là ngẫm lại mà thôi, hắn cảm thấy không quá có thể. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Từ phòng làm việc ủy ban kỷ luật tùy tiện cầm chìa khoá xe, lái ra đại viện thị ủy, Đổng Học Bân đi thẳng đến nhà Từ Yến.
Reng reng reng, điện thoại vang.
Lần này là Ngu Mỹ Hà gọi tới.
Đổng Học Bân tiếp, A lô, Mỹ Hà.
Học Bân, cậu, cậu hiện tại đang ở đâu?
Ở trên xe, hôm nay không phải xuất viện sao, vừa tan tầm.
Ngu Mỹ Hà giọng điệu luôn luôn cẩn thận như vậy, Tôi, tôi xem tin tức nói, Tạ thị trưởng đi trong tỉnh họp, có phải là ngày hôm nay không trở về nhà?
Ừm, cô ấy đi hai ngày.
Vậy, tôi có thể tìm cậu hay không? Tôi nấu cơm cho cậu.
A, cái này. . .
Chị cũng là, là sợ cậu không người chiếu cố.
Chủ yếu tôi vừa rồi hẹn người, một người lãnh đạo, đi đến nhà ăn.
Vậy quên đi vậy quên đi, không có việc gì, vậy, vậy tôi cúp máy.
Đừng đừng, đừng cúp, vậy, bằng không chị đi cùng tôi luôn?
Tôi? Như vậy sao được, tôi, tôi đi không thích hợp, không thích hợp.
Vậy tôi hỏi chị Từ một chút rồi nói sau, đợi lát nữa gọi lại cho chị.
Vừa cúp điện thoại di động, Đổng Học Bân đem tốc độ xe thả chậm lại suy nghĩ một chút, Ngu Mỹ Hà chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho mình nói muốn tới tìm mình, cái này vẫn là lần đầu tiên, cho nên Đổng Học Bân thật sự không có cách nào khác từ chối, biết chị Ngu có thể là nhớ mình, lo lắng nếu như Ngu Mỹ Hà cùng Từ Yến nhận thức, chị Từ sau này cũng có thể chiếu cố cô ấy, hơn nữa cha mẹ chị Ngu đều là người đứng đầu của điện lực và ngân hàng công thương thành phố Phần Châu, đối với chị Từ hẳn là cũng có lợi, cho nên bọn họ cùng nhau ăn hẳn là thích hợp, chỉ bất quá quan hệ của các nàng cùng Đổng Học Bân quả thật có chút. . . Quên đi, không nghĩ nhiều như vậy, trước hỏi chị Từ rồi nói sau.
Điện thoại gọi qua, Chị Từ, tôi còn có một người bạn muốn mang đi, nữ, vậy, là một người rất bạn tốt của tôi, hẹn được rồi thật sự có chút lùi không được, ngài xem cái này. . .
Được, đến đây đi.
Được thật à? Có phải là có chút không thích hợp?
Cái này có cái gì? Vừa lúc đồ ăn làm nhiều.
Đừng giới, ta vẫn là trên bên ngoài nhi ăn đi, đi ngài nhà quá phiền phức.
Nếu như Đổng Học Bân một người đi nói còn không sao, quan hệ của hắn cùng Từ Yến đã không cần phải khách khí như vậy, nhưng hiện tại thêm chị Ngu, trong nhà Từ Yến nói thật sự. . .
Nhưng Từ Yến nói: Tên nhóc cậu chú ý như thế lúc nào? Đồ ăn bên ngoài làm ngon hơn so với chị có phải không?
Ai, không có không có, sao có được, tay nghề của ngài mấy người đó làm sao so sánh được
Ha ha, vậy nhanh chóng dẫn bạn cậu đến đây đi, đồ ăn đều làm rồi, tới đi.
Vậy. . . Được rồi, tôi gọi điện thoại nói với cô ấy một tiếng, được rồi, ngài không cần vội đâu, chờ chúng tôi tới giúp đỡ ngài.
Được rồi, mau tới đi.
Được, lập tức đến.
Bên này vừa cúp, Đổng Học Bân lại gọi cho Ngu Mỹ Hà nói, Chị ở đâu, tôi đến đón chị.
Ngu Mỹ Hà ngượng ngùng nói: Các người ăn đi, tôi thật. . .
Đều nói được rồi, ở nhà phải không? Vậy chúng ta gặp dưới lầu.
Thật ra Đổng Học Bân cũng rõ ràng, mang vợ mình đi còn không có gì, nhưng mang Ngu Mỹ Hà đi tại phương diện nào đó luôn có một chút không thích hợp, bất quá Đổng Học Bân vẫn là làm như vậy, bởi vì người mời hắn đi không phải Cảnh Nguyệt Hoa không phải Cù Vân Huyên mà là Từ Yến, có thể là nguyên nhân tính cách của chị Từ, cũng có thể là chị Từ lớn hơn Đổng Học Bân nhiều tuổi, Đổng Học Bân vẫn nghĩ mình vô luận tại trước mặt Từ Yến thế nào Từ Yến tựa như cũng sẽ không tức giận, chuyện gì đều có thể bao dung hắn, cho nên Đổng Học Bân mới dám nói với Từ Yến chuyện này, ở chung với chị Từ hắn luôn luôn an tâm, cho tới bây giờ không cần lo lắng nói sai cái gì, cũng không cần lo làm sai chuyện gì.
. . .
Không lâu.
Khu Nam Sơn, trong gia thuộc viện quốc an.
Đổng Học Bân xuống xe, cùng vẻ mặt câu nệ của Ngu Mỹ Hà lên lầu, hắn cũng bị vẻ nhu nhược của chị Ngu làm vui vẻ, Sao chị như lên chiến trường vậy? Chỉ là ăn một bữa cơm, chị Từ là lãnh đạo cũ của tôi, quan hệ vẫn tốt, phỏng chừng cô ấy còn nhận thức cha mẹ chị, các người vừa lúc nương cơ hội nhận thức một chút. Hắn cũng rõ ràng, Ngu Mỹ Hà không quá am hiểu giao tiếp cùng người lạ, cái tính cách này một chốc không đổi được.
Trên lầu.
Đổng Học Bân nhấn chuông cửa.
Leng keng, leng keng, cánh cửa mở ra rất nhanh.
Từ Yến một thân tạp dề mỉm cười mở cửa, Tới rồi à?
Chị Từ, chúng tôi tới ăn cơm chùa đây, ha ha. Đổng Học Bân vui đùa nói.
Từ Yến cũng gật đầu với Ngu Mỹ Hà, sau đó nghiêng người nói: Vào rồi nói sau.
Cửa đóng lại, Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà vào phòng, Ngu Mỹ Hà rất câu thúc, đứng ở nơi đó nửa ngày không nhúc nhích.
Đổng Học Bân lập tức nói: Tôi trước giới thiệu một chút, chị Ngu, vị này chính là cục trưởng cục quốc an thành phố chúng ta Từ Yến, chị Từ, vị này chính là Ngu Mỹ Hà, bạn tốt của tôi, cha mẹ chị Ngu không biết ngài có nhận thức không, cha cô ấy là tổng giám đốc của công ty điện sinh hoạt lực Liễu Thành Long, mẹ là thị hành trưởng ngân hàng công thương Tiễn Lệ Hoa, chị Ngu, chị Từ lớn tuổi hơn so với chị, hay là chị cũng gọi chị Từ như tôi?
Ngu Mỹ Hà lập tức nói: Chị Từ, xin chào.
Từ Yến rất ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, Cô là con gái của Tiền hành trưởng? Cục chúng tôi và công thương bình thường cũng có rất nhiều nghiệp vụ vãng lai, tháng trước tôi còn cùng Tiền hành trưởng ăn cơm, hèn chi, cô với mẹ cô lớn lên thật giống nhau, mới nhìn đầu tiên mà tôi sửng sốt một chút. Bỗng nhiên Từ Yến chợt nhìn về phía Đổng Học Bân, Được rồi, năm ngoái hay là năm trước, cậu nhờ tôi giúp một người tìm cha mẹ thất tán, có phải là Mỹ Hà? Phải không? Tôi nói cái tên này sao nghe có chút quen tai, hiện tại tìm được rồi?
Ngu Mỹ Hà ừm một cái, Nhờ có Học Bân hỗ trợ.
Đổng Học Bân khiêm tốn nói: Chuyện nhỏ chuyện nhỏ thôi.
Từ Yến cười ha ha nói: Tên nhóc này, đối với phụ nữ đẹp đều rất tốt.
Nghe Từ Yến gõ, Đổng Học Bân đỏ mặt lên, ho khan nói: Được rồi, sao tôi ngửi thấy mùi thơm thế? Làm cơm à? Tôi đi xem thử.
Chạy à” Từ Yến nở nụ cười, nói với Ngu Mỹ Hà: Để cho tên nhóc này bận việc đi, tới, hai ta tâm sự, uống trà gì?
Đều được, tôi, tôi tự mình rót.
Cô là bạn của Tiểu Đổng, cũng cũng là bạn tôi, không cần câu nệ.
Đổng Học Bân lúc này đã đóng cửa phòng bếp lại, nhìn lướt qua bắt đầu xào rau.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Hai mươi phút. . .
Đổng Học Bân đợi nửa ngày cũng không thấy có người tiến đến hỗ trợ, không khỏi phiền muộn một chút, cũng không có ý tứ đi ra ngoài gọi chị Từ và chị Ngu xào rau, không thể làm gì khác hơn là tự mình nấu tất cả đồ ăn, cuối cùng mở cửa ra, bưng đồ ăn đi ra phòng bếp.
Trong phòng khách.
Từ Yến và Ngu Mỹ Hà trò chuyện rất hài lòng.
Chị Từ, chị thật sự là hơn bốn mươi tuổi? Sao có thể.
Đừng nói chị, em cũng không giống như người bốn mươi tuổi.
Nhưng em cũng không được như chị, chị quá trẻ tuổi.
Chị hiện tại lại hâm mộ da của em, chị mà trắng như em là tốt rồi.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha uống trà trò chuyện, bầu không khí rất sinh động, Từ Yến không có gì, nhưng chị Ngu nói nhiều như thế Đổng Học Bân rất ít gặp qua, xem ra lần này mang Mỹ Hà tới thật đúng là đúng, chị Ngu quả thật hẳn là mở rộng vòng tròn bạn bè một chút.
Đổng Học Bân cười nói: Ăn cơm ăn cơm.
Từ Yến cười nhìn hắn, Cùng Mỹ Hà trò chuyện hài lòng, vừa nói cái này tôi mới nhớ tới còn phải làm cơm, nhưng thật ra lại để cho tên nhóc cậu bận việc, ha ha, xin lỗi nha?
Đổng Học Bân không cho là đúng nói: Không có việc gì, chỉ cần hai ngài không chê tôi không khéo tay là được.
Ngu Mỹ Hà vội vàng đi tới giúp đỡ Đổng Học Bân dọn bàn, Tôi tới tôi tới.
Từ Yến cũng cười đứng lên, Vậy chị đi lấy rượu, Tiểu Bân uống cái gì?
Đổng Học Bân ặc một tiếng, Đừng uống rượu? Ngài. . .
Từ Yến nói một câu chỉ có Đổng Học Bân mới có thể nghe hiểu nói, Từ lúc quay về chị không uống qua, rượu quả thật không phải thứ tốt, bất quá không có rượu phải không yến hội, chị không uống, cậu và Mỹ Hà uống một chút, tôi dùng trà thay rượu là được .
Ngu Mỹ Hà vội vã xua tay, Tôi, tôi cũng không uống rượu.
Vậy Tiểu Bân uống một mình, đỏ hay trắng? Chổ chị đều có. Từ Yến bỗng nhiên nói: Đúng rồi, lần trước có người cho chị một chai rượu xái nguyên tương, cụ thể chị cũng không hiểu nhiều, hôm nay đúng lúc cho tên nhóc cậu đỡ thèm, uống tốt thì đóng gói mang về.
Đổng Học Bân cười nói: Được, vậy tôi không khách khí.
Từ Yến cười dài nói: Cậu khách khí với chị khi nào?
Không biết vì sao, Đổng Học Bân nghe lời này luôn luôn nóng mặt lên, lại nghĩ tới chuyện cùng chị Từ. Quả thật, mình cũng là ngoài miệng khách khí, trên mặt khách khí, khụ khụ, thật ra tới thời khắc mấu chốt thật đúng là không khách khí qua với chị Từ.
Ăn cơm.
Ba người trên bàn.
Nhưng Từ Yến và Ngu Mỹ Hà không ăn, mà còn đang tiếp tục trò chuyện, hai người tuổi không khác biệt, khuôn mặt đẹp không khác biệt, vóc người không khác biệt, lại đều có đứa nhỏ, đứa nhỏ tuổi cũng không khác biệt, cho nên tiếng nói chung rất nhiều, cái này thì không, nói tới giáo dục đứa nhỏ thì hai người không dứt, chị một câu em một câu, cuối cùng còn nói tới thành tích học tập của đứa nhỏ.
Con gái em cuối kỳ thi được bao nhiêu?
Thiến Thiến học tập không cần dạy nihều, cơ bản đều là chín mươi điểm hơn.
Vậy con gái em thật không sai, em nhìn con chị đi, thì cuối kỳ vừa đạt tiêu chuẩn, các thành tích khác, chị chưa từng nói.
Đổng Học Bân cười khổ, lập tức cảm giác mình và hai vị trước mắt là hai thế giới, căn bản là chen vào không lọt, chỉ có thể một người ăn cơm uống rượu. Bất quá hai người mỹ phụ thành thục đầy ắp như thế, cuộn trào mãnh liệt như thế, phong vận do tồn như thế, vô luận là về thính giác, thị giác hay là trên tâm lý, các loại góc độ trên đối với Đổng Học Bân mà nói đều là một loại hưởng thụ cực lớn.
Đẹp mắt.
Cho nên cho dù ăn một mình, hắn cũng ăn rất đẹp.
Đương nhiên, nếu có thể một trái một phải ôm hai người mà ăn, thằng nhãi này sẽ đẹp hơn, bất quá cũng cũng là ngẫm lại mà thôi, hắn cảm thấy không quá có thể. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.