Chương 1493: Cho mọi người nghỉ!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi sáng.
Tỉnh thành.
Trong sân bay.
Đổng huyện trưởng, chúng tôi đi.
Vậy được, mọi người thuận buồm xuôi gió.
Phía trước cũng là phòng chờ, cậu vào không được, quay về đi.
Được, sau khi về an toàn ngài gọi điện thoại báo bình an cho tôi một tiếng nha.
Tôi sẽ, Matt bọn họ cũng tạm biệt với cậu kìa, nói quen với cậu thật cao hứng.
Vậy ngài giúp tôi phiên dịch một chút, nhận thức mọi người tôi cũng rất vinh hạnh, chúc mọi người tiền vô như nước.
Cáo biệt vài câu, Trương Long Quyên mới tiêu sái vung với Đổng Học Bân, xoay người cùng mười mấy người ngoại thương đi thang máy đi cửa kiểm tra qua phòng chờ máy bay, chổ công cộng, Đổng Học Bân cũng không được nói thêm cái gì với Trương Long Quyên, thật ra nên cáo từ trên đường đi hai người cũng đã nói qua, hắn nhìn mọi người rời đi, chờ hình bóng của Trương Long Quyên biến mất, Đổng Học Bân mới xoay người lại đi ra ngoài.
Mới ra sân bay, điện thoại vang lên.
Là Khương Phương Phương gọi tới, Người đi chưa Đổng huyện trưởng?
Người nhiều quá nên nghe không rõ ràng, Đổng Học Bân một tay che lỗ tai, nói: Vừa đưa lên máy bay, hiện tại hẳn là đang qua cửa kiểm tra đăng ký.
Được, cậu hiện tại trở về?
Đúng vậy, trở về tôi đi chổ ngài trước?
Không cần, về cục chiêu thương trước đi, đem hợp đồng xử lý tốt.
Được, vậy tôi một lát sẽ đến đại viện huyện uỷ, đến lúc đó đem tổng kết công tác của hội chiêu thương lần này cho ngài.
Có thể chỉnh lý đi ra thì chỉnh lý, thật ra cũng không gấp như vậy, chúng tôi hiện tại lo lắng chính là tình huống thân thể và trang thái tinh thần của đồng chí cục chiêu thương, từ trước đó chuẩn bị chiêu thương đến trong lúc hội chiêu thương, các người cũng không có nghỉ ngơi? Cũng gần hai tuần, người sắt cũng chịu không nổi, như vậy đi, chổ của tôi đặc biệt phê chuẩn, cho tất cả đồng chí của cục chiêu thương các người nghỉ năm ngà, nghỉ dưỡng thân xác, chờ sau khi nghỉ ngơi xong, số tiền đầu tiên của không ít hạng mục cũng nên tới, khi đó có việc cho các người bận, dưỡng súc đi.
Ha ha, vậy tôi thay lão Trịnh bọn họ cảm ơn ngài.
Tới bãi đỗ xe, Đổng Học Bân cúp điện thoại lên xe, một đường trở về trong huyện.
. . . Buổi sáng.
Huyện Trinh Thủy.
Cục chiêu thương.
Dừng xe lại vừa lên lâu, Đổng Học Bân nghe thấy được tiếng vui cười trong khu làm việc, Thường Quyên tựa ở bàn làm việc, đang trò chuyện cùng Thành Ngọc Khiết Cung Na Tiếu Hồng mấy nữ, Trần Vân Tùng cũng chen vào một câu, không ai làm việc, thật ra cũng không có việc gì để làm.
Khụ khụ.
A, Đổng huyện trưởng.
Đổng huyện trưởng ngài đã trở về?
Mọi người vội thu hồi tiếng cười trở về chỗ ngồi của mình, nhìn cảnh này, liền biết uy tín của Đổng Học Bân trong lòng mọi người.
Bất quá Đổng Học Bân cũng không phải người cứng nhắc như vậy, thấy bọn họ giải tán lập tức, ngược lại cười cười, Trò chuyện cái gì thế, cho tôi vui vẻ với.
Cũng không có gì.
Nghe các người nói du ngoạn?
Ừm, đang nói ở đâu thích hợp du ngoạn nhất.
Ha ha, vậy các người thật đúng là trò chuyện đúng rồi.
Ừm? Đổng huyện trưởng, đây là ý gì?
Lão Trịnh đâu, tất cả mọi người tới một chút, tôi nói vài chuyện.
Nghe thấy được âm thanh của Đổng Học Bân, Trịnh Đại Hữu từ trong phòng làm việc đi ra.
Đổng Học Bân triệu tập mọi người đến, nói: Vừa rồi trong huyện đã phê, mọi người ra sức chỉnh lý hợp đồng ra, xử lý tốt mọi chuyện, sau đó tất cả được nghỉ năm ngày, mọi người muốn du ngoạn thì du ngoạn, muốn ở nhà ngủ ngon thì ngủ ngon, tôi cũng mặc kệ, ha ha, về phần bốn năm ngày trước trước đó tăng ca, có thể thêm vào tiền thương, cũng có thể tính thành tiền lương.
Thường Quyên vui vẻ, Vậy đương nhiên tốt.
Thành Ngọc Khiết thổn thức nói: Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Cung Na Tiếu Hồng cũng thật cao hứng, Cảm ơn Đổng huyện trưởng.
Không cần cảm ơn tôi. Đổng Học Bân nhìn bọn họ nói: Tiền thưởng cũng tốt, nghỉ ngơi cũng tốt, đều là nỗ lực của mọi người tranh thủ tới, ngày hôm qua bận quá tôi đã quên nói cùng mọi người, hội chiêu thương lần này. . . Mọi người làm rất tốt! Nói xong, Đổng Học Bân cười vỗ vỗ tay cho mọi người.
Bốp bốp bốp.
Mọi người cũng đều cười vỗ tay.
Cung Na và Tiếu Hồng hoan hô vài tiếng.
Lần này dưới sự dẫn dắt của Đổng Học Bân, cục chiêu thương hoàn thành một nhiệm vụ ít có thể hoàn thành, tâm tình bọn họ đương nhiên vô cùng tốt, tất cả cũng bởi vậy mà được lợi, không nói đề bạt trước đó, hơn trăm ngàn tiền thưởng không lâu sau cũng sẽ xuất hiện trong tài khoản của bọn họ, trừ cái này ra còn có tư bản chính trị và vinh dự, còn có bành trướng chức năng chức quyền gần đến, những cái này không thể dùng tiền là có thể mua tới, bên trong có Tiếu Hồng là cảm khái nhất, cô ấy lúc trước tại làm việc tại phòng làm việc chính phủ huyện, tuy rằng quan hệ không phải tốt, nhưng ít nhất cũng kiên định không lo ăn không lo mặc, Diêu Thúy sau đó nhét cô ấy vào cục chiêu thương, Tiếu Hồng trong lòng rất không tình nguyện, cái chổ này có bao nhiêu quạnh quẽ, trong huyện ai mà không biết, ngay cả chổ làm công đều phải dùng chung với viện nghiên cứu thực vật, đột nhiên xuất hiện kỳ tích kéo được hai trăm triệu đầu tư, Tiếu Hồng hiện đều sắp yêu chết Diêu Thúy, ngẫm lại số tiền thưởng kia, hận không thể ôm Diêu Thúy hôn vài cái.
Nên nói đều đã nói, cứ như vậy đi. Đổng Học Bân nhìn thời gian, đã mười hai giờ, cười nói: Tan họp đi, cũng nghỉ trưa đi.
Thường Quyên nhìn hắn, Ngài mang cơm không?
Đổng Học Bân một bọn họ, Các người đều mang theo?
Thành Ngọc Khiết cười khanh khách nói: Đều mang, nếu không ngài ăn của tôi đi?
Cung Na cũng nhanh chóng từ trong ngăn kéo ở cái bàn trước sảnh lấy ra một hộp cơm đầy, Tôi mang hơi nhiều, nếu không ngài ghét bỏ. . .
Trịnh Đại Hữu cười nói: Vợ tôi cũng làm cho tôi, bất quá tôi mang không đủ ăn.
Đổng Học Bân cười nói: Lão Trịnh keo kiệt có phải không? Nhìn ông như vậy, tay nghề của chị dâu khẳng định rất tốt, không được, tôi cần phải nếm thử, tất cả mọi người phân cho tôi một chút nha?
Thường Quyên mở ngăn kéo ra, Tôi có hộp dư này.
Cung Na nhất thời nói: Tôi đi hâm nóng cơm, lên lầu mượn lò vi ba một chút.
Chổ chúng ta cũng không có vi ba? Đổng Học Bân hỏi.
Trịnh Đại Hữu nói: Cái cũ bị hư rồi, như điều hòa vậy, cắm điện vào cũng không thấy gì, sửa vài lần cuối cùng cũng không được gì, cứ như phế phẩm.
Tiếu Hồng giúp đỡ Cung Na cùng nhau đem hộp đựng cơm, đi lên lầu tìm viện nghiên cứu thực vật mượn lò vi ba, không bao lâu sau, vài hộp cơm thơm ngào ngạt nóng hầm hập được hai nàng cầm trở về.
Đổng huyện trưởng, tôi phân cho ngài.
Ha ha, cảm ơn, tự cô làm à tiểu Cung?
Ừm, hôm nay cũng không bận rộn, nên sáng sớm tôi tự mình làm đồ ăn.
Nhìn sẽ không thác, ta nếm thường, ừm, ăn ngon ăn ngon.
Mỗi người đều cho Đổng Học Bân một ít cơm nước, sau đó mọi người ngồi vây quanh cùng một chỗ mà ăn.
Đổng Học Bân căn bản không phải là người phô trương, có lúc phô trương lãng phí thật ra cũng là vì mặt mũi vì công tác, ngược lại, hắn rất thích loại bầu không khí trong phòng làm việc hiện tại, lúc làm việc thì làm việc, lúc rảnh rỗi thì nghỉ ngơi, Đổng Học Bân vẫn hy vọng hoà mình cùng thuộc hạ như vậy.
Mọi người vừa nói cười vừa ăn cơm.
Bỗng nhiên, Thường Quyên cười nói: Đổng huyện trưởng, mấy người chúng tôi vừa rồi thương lượng một chút, muốn đi tỉnh bên cạnh du ngoạn vài ngày, ngài có đi không?
Đổng Học Bân lắc lắc tay, Các người nghỉ năm ngày, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, tôi không đi, trong huyện còn có không ít chuyện, tôi khẳng định đi không được. Đổng Học Bân nghỉ ngơi khẳng định là chỉ nghỉ ngơi một hai ngày, nhưng năm thì không thể, hiện tại chuyện tình nhiều, hắn lại phân công quản lý nhiều phòng ban như vậy, đi chổ nào được chứ?
Thường Quyên nhìn về phía Trịnh Đại Hữu, Trịnh cục trưởng?
Trịnh Đại Hữu cười nói: Các người chơi đi, tôi cũng vậy.
Các người đi mấy người? Đổng Học Bân hỏi.
Thành Ngọc Khiết nói: Thường cục trưởng, tôi, Trần khoa trưởng, tiểu Cung, tiểu Tiếu, năm người chúng tôi, cũng không mang người nhà.
Đổng Học Bân gật đầu một cái, từ trong người lấy ra chìa khóa xe đưa cho Thường Quyên, Tỉnh bên cạnh cũng không xa, các người có thể tự lái xe đi, đi xe của tôi.
Ấy, sao có thể không biết xấu hổ. Thành Ngọc Khiết vội nói.
Trần Vân Tùng cũng nói: Đúng vậy Đổng huyện trưởng, xe ngài là Land Rover, lỡ như. . . Tôi thấy thật ra đi chiếc Passat mới cũng được.
Đổng Học Bân mỉm cười, Đó là xe công, đi chơi sẽ bị nói, tôi đây là xe riêng, không thành vấn đề, được rồi, đừng đẩy nữa, đây là thưởng cho mọi người khổ cực nhiều ngày.
Thường Quyên nụ cười đầy mặt nói: Ha ha, vậy cảm ơn.
Đổng Học Bân kéo kéo áo sơmi, Có chút nóng, điều hòa sao. . . À đúng rồi, điều hòa cũng bị hư. Đổng Học Bân rất bất đắc dĩ, nói: Được, lão Trịnh, ông làm văn kiện đi, trực tiếp đi cục tài chính, tôi xem tài chính còn có thể dư ra hay không, đến lúc đó mua sắm đồ, tiếp tục như thế cũng không phải chuyện tốt, về phần địa điểm làm công, sau này có thể cũng thay đổi, ít nhất cũng là ký túc xá riêng, hơn nữa lần này kéo tới nhiều hạng mục như vậy, sau này khẳng định còn phải đối mặt với nhiều việc, cái khu làm việc này cũng không đủ chỗ. Được một số tài chính lớn như thế, trong huyện cũng dư dả, Đổng Học Bân làm lãnh đạo phân công quản lý tài chính, làm người phụ trách dẫn tư, đương nhiên có quyền lợi chi phối số tiền này trong phạm vi nhất định trực tiếp hoặc gián tiếp, tự nhiên cũng là muốn trước tăng cường phòng ban mình phân công quản lý.
Thành Ngọc Khiết lập tức nói: Đổng huyện trưởng anh minh.
Thường Quyên và Trần Vân Tùng bọn họ cũng đều nịnh nọt vài câu.
Mọi người đều muốn đổi chỗ từ lâu rồi, nhất là mở rộng cục chiêu thương là bọn họ coi trọng nhất, hiện tại trong phòng làm việc chỉ mấy người như thế, tất cả mọi người đều là lãnh đạo, nhưng thuộc hạ căn bản không có ai để dùng, cơ bản tất cả đều là sếp ảo , cái này gọi là lãnh đạo cái gì? Thay đổi địa điểm công tác mở rộng ra thì không giống, khẳng định phải có phòng làm việc, mỗi phòng ban cũng sẽ có người để sai sử, cái kia là cái cảm giác gì? Khác nhau rất lớn! Mọi người cũng thoả thích tưởng tượng một chút, đều nghĩ tiền đồ đầy ánh sáng, cũng rất may mắn mình vẫn ở lại cục chiêu thương, được lợi, bọn họ cảm ơn ai? Khẳng định sẽ nhớ ân huệ của Đổng Học Bân, bởi vì phồn vinh của cục chiêu thương có thể nói cũng là do Đổng Học Bân một tay mang đến.
Cục tài chính. . . Cục chiêu thương. . . Phòng làm việc chính phủ huyện. . . Sau khi tiền nhiệm ba tháng, Đổng Học Bân đã đem phòng ban mình phân công quản lý toàn bộ ngưng tụ lại, từ cái phương diện này cũng có thể phản ánh cho lãnh đạo thấy được năng lực công tác của Đổng Học Bân hắn. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Tỉnh thành.
Trong sân bay.
Đổng huyện trưởng, chúng tôi đi.
Vậy được, mọi người thuận buồm xuôi gió.
Phía trước cũng là phòng chờ, cậu vào không được, quay về đi.
Được, sau khi về an toàn ngài gọi điện thoại báo bình an cho tôi một tiếng nha.
Tôi sẽ, Matt bọn họ cũng tạm biệt với cậu kìa, nói quen với cậu thật cao hứng.
Vậy ngài giúp tôi phiên dịch một chút, nhận thức mọi người tôi cũng rất vinh hạnh, chúc mọi người tiền vô như nước.
Cáo biệt vài câu, Trương Long Quyên mới tiêu sái vung với Đổng Học Bân, xoay người cùng mười mấy người ngoại thương đi thang máy đi cửa kiểm tra qua phòng chờ máy bay, chổ công cộng, Đổng Học Bân cũng không được nói thêm cái gì với Trương Long Quyên, thật ra nên cáo từ trên đường đi hai người cũng đã nói qua, hắn nhìn mọi người rời đi, chờ hình bóng của Trương Long Quyên biến mất, Đổng Học Bân mới xoay người lại đi ra ngoài.
Mới ra sân bay, điện thoại vang lên.
Là Khương Phương Phương gọi tới, Người đi chưa Đổng huyện trưởng?
Người nhiều quá nên nghe không rõ ràng, Đổng Học Bân một tay che lỗ tai, nói: Vừa đưa lên máy bay, hiện tại hẳn là đang qua cửa kiểm tra đăng ký.
Được, cậu hiện tại trở về?
Đúng vậy, trở về tôi đi chổ ngài trước?
Không cần, về cục chiêu thương trước đi, đem hợp đồng xử lý tốt.
Được, vậy tôi một lát sẽ đến đại viện huyện uỷ, đến lúc đó đem tổng kết công tác của hội chiêu thương lần này cho ngài.
Có thể chỉnh lý đi ra thì chỉnh lý, thật ra cũng không gấp như vậy, chúng tôi hiện tại lo lắng chính là tình huống thân thể và trang thái tinh thần của đồng chí cục chiêu thương, từ trước đó chuẩn bị chiêu thương đến trong lúc hội chiêu thương, các người cũng không có nghỉ ngơi? Cũng gần hai tuần, người sắt cũng chịu không nổi, như vậy đi, chổ của tôi đặc biệt phê chuẩn, cho tất cả đồng chí của cục chiêu thương các người nghỉ năm ngà, nghỉ dưỡng thân xác, chờ sau khi nghỉ ngơi xong, số tiền đầu tiên của không ít hạng mục cũng nên tới, khi đó có việc cho các người bận, dưỡng súc đi.
Ha ha, vậy tôi thay lão Trịnh bọn họ cảm ơn ngài.
Tới bãi đỗ xe, Đổng Học Bân cúp điện thoại lên xe, một đường trở về trong huyện.
. . . Buổi sáng.
Huyện Trinh Thủy.
Cục chiêu thương.
Dừng xe lại vừa lên lâu, Đổng Học Bân nghe thấy được tiếng vui cười trong khu làm việc, Thường Quyên tựa ở bàn làm việc, đang trò chuyện cùng Thành Ngọc Khiết Cung Na Tiếu Hồng mấy nữ, Trần Vân Tùng cũng chen vào một câu, không ai làm việc, thật ra cũng không có việc gì để làm.
Khụ khụ.
A, Đổng huyện trưởng.
Đổng huyện trưởng ngài đã trở về?
Mọi người vội thu hồi tiếng cười trở về chỗ ngồi của mình, nhìn cảnh này, liền biết uy tín của Đổng Học Bân trong lòng mọi người.
Bất quá Đổng Học Bân cũng không phải người cứng nhắc như vậy, thấy bọn họ giải tán lập tức, ngược lại cười cười, Trò chuyện cái gì thế, cho tôi vui vẻ với.
Cũng không có gì.
Nghe các người nói du ngoạn?
Ừm, đang nói ở đâu thích hợp du ngoạn nhất.
Ha ha, vậy các người thật đúng là trò chuyện đúng rồi.
Ừm? Đổng huyện trưởng, đây là ý gì?
Lão Trịnh đâu, tất cả mọi người tới một chút, tôi nói vài chuyện.
Nghe thấy được âm thanh của Đổng Học Bân, Trịnh Đại Hữu từ trong phòng làm việc đi ra.
Đổng Học Bân triệu tập mọi người đến, nói: Vừa rồi trong huyện đã phê, mọi người ra sức chỉnh lý hợp đồng ra, xử lý tốt mọi chuyện, sau đó tất cả được nghỉ năm ngày, mọi người muốn du ngoạn thì du ngoạn, muốn ở nhà ngủ ngon thì ngủ ngon, tôi cũng mặc kệ, ha ha, về phần bốn năm ngày trước trước đó tăng ca, có thể thêm vào tiền thương, cũng có thể tính thành tiền lương.
Thường Quyên vui vẻ, Vậy đương nhiên tốt.
Thành Ngọc Khiết thổn thức nói: Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Cung Na Tiếu Hồng cũng thật cao hứng, Cảm ơn Đổng huyện trưởng.
Không cần cảm ơn tôi. Đổng Học Bân nhìn bọn họ nói: Tiền thưởng cũng tốt, nghỉ ngơi cũng tốt, đều là nỗ lực của mọi người tranh thủ tới, ngày hôm qua bận quá tôi đã quên nói cùng mọi người, hội chiêu thương lần này. . . Mọi người làm rất tốt! Nói xong, Đổng Học Bân cười vỗ vỗ tay cho mọi người.
Bốp bốp bốp.
Mọi người cũng đều cười vỗ tay.
Cung Na và Tiếu Hồng hoan hô vài tiếng.
Lần này dưới sự dẫn dắt của Đổng Học Bân, cục chiêu thương hoàn thành một nhiệm vụ ít có thể hoàn thành, tâm tình bọn họ đương nhiên vô cùng tốt, tất cả cũng bởi vậy mà được lợi, không nói đề bạt trước đó, hơn trăm ngàn tiền thưởng không lâu sau cũng sẽ xuất hiện trong tài khoản của bọn họ, trừ cái này ra còn có tư bản chính trị và vinh dự, còn có bành trướng chức năng chức quyền gần đến, những cái này không thể dùng tiền là có thể mua tới, bên trong có Tiếu Hồng là cảm khái nhất, cô ấy lúc trước tại làm việc tại phòng làm việc chính phủ huyện, tuy rằng quan hệ không phải tốt, nhưng ít nhất cũng kiên định không lo ăn không lo mặc, Diêu Thúy sau đó nhét cô ấy vào cục chiêu thương, Tiếu Hồng trong lòng rất không tình nguyện, cái chổ này có bao nhiêu quạnh quẽ, trong huyện ai mà không biết, ngay cả chổ làm công đều phải dùng chung với viện nghiên cứu thực vật, đột nhiên xuất hiện kỳ tích kéo được hai trăm triệu đầu tư, Tiếu Hồng hiện đều sắp yêu chết Diêu Thúy, ngẫm lại số tiền thưởng kia, hận không thể ôm Diêu Thúy hôn vài cái.
Nên nói đều đã nói, cứ như vậy đi. Đổng Học Bân nhìn thời gian, đã mười hai giờ, cười nói: Tan họp đi, cũng nghỉ trưa đi.
Thường Quyên nhìn hắn, Ngài mang cơm không?
Đổng Học Bân một bọn họ, Các người đều mang theo?
Thành Ngọc Khiết cười khanh khách nói: Đều mang, nếu không ngài ăn của tôi đi?
Cung Na cũng nhanh chóng từ trong ngăn kéo ở cái bàn trước sảnh lấy ra một hộp cơm đầy, Tôi mang hơi nhiều, nếu không ngài ghét bỏ. . .
Trịnh Đại Hữu cười nói: Vợ tôi cũng làm cho tôi, bất quá tôi mang không đủ ăn.
Đổng Học Bân cười nói: Lão Trịnh keo kiệt có phải không? Nhìn ông như vậy, tay nghề của chị dâu khẳng định rất tốt, không được, tôi cần phải nếm thử, tất cả mọi người phân cho tôi một chút nha?
Thường Quyên mở ngăn kéo ra, Tôi có hộp dư này.
Cung Na nhất thời nói: Tôi đi hâm nóng cơm, lên lầu mượn lò vi ba một chút.
Chổ chúng ta cũng không có vi ba? Đổng Học Bân hỏi.
Trịnh Đại Hữu nói: Cái cũ bị hư rồi, như điều hòa vậy, cắm điện vào cũng không thấy gì, sửa vài lần cuối cùng cũng không được gì, cứ như phế phẩm.
Tiếu Hồng giúp đỡ Cung Na cùng nhau đem hộp đựng cơm, đi lên lầu tìm viện nghiên cứu thực vật mượn lò vi ba, không bao lâu sau, vài hộp cơm thơm ngào ngạt nóng hầm hập được hai nàng cầm trở về.
Đổng huyện trưởng, tôi phân cho ngài.
Ha ha, cảm ơn, tự cô làm à tiểu Cung?
Ừm, hôm nay cũng không bận rộn, nên sáng sớm tôi tự mình làm đồ ăn.
Nhìn sẽ không thác, ta nếm thường, ừm, ăn ngon ăn ngon.
Mỗi người đều cho Đổng Học Bân một ít cơm nước, sau đó mọi người ngồi vây quanh cùng một chỗ mà ăn.
Đổng Học Bân căn bản không phải là người phô trương, có lúc phô trương lãng phí thật ra cũng là vì mặt mũi vì công tác, ngược lại, hắn rất thích loại bầu không khí trong phòng làm việc hiện tại, lúc làm việc thì làm việc, lúc rảnh rỗi thì nghỉ ngơi, Đổng Học Bân vẫn hy vọng hoà mình cùng thuộc hạ như vậy.
Mọi người vừa nói cười vừa ăn cơm.
Bỗng nhiên, Thường Quyên cười nói: Đổng huyện trưởng, mấy người chúng tôi vừa rồi thương lượng một chút, muốn đi tỉnh bên cạnh du ngoạn vài ngày, ngài có đi không?
Đổng Học Bân lắc lắc tay, Các người nghỉ năm ngày, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, tôi không đi, trong huyện còn có không ít chuyện, tôi khẳng định đi không được. Đổng Học Bân nghỉ ngơi khẳng định là chỉ nghỉ ngơi một hai ngày, nhưng năm thì không thể, hiện tại chuyện tình nhiều, hắn lại phân công quản lý nhiều phòng ban như vậy, đi chổ nào được chứ?
Thường Quyên nhìn về phía Trịnh Đại Hữu, Trịnh cục trưởng?
Trịnh Đại Hữu cười nói: Các người chơi đi, tôi cũng vậy.
Các người đi mấy người? Đổng Học Bân hỏi.
Thành Ngọc Khiết nói: Thường cục trưởng, tôi, Trần khoa trưởng, tiểu Cung, tiểu Tiếu, năm người chúng tôi, cũng không mang người nhà.
Đổng Học Bân gật đầu một cái, từ trong người lấy ra chìa khóa xe đưa cho Thường Quyên, Tỉnh bên cạnh cũng không xa, các người có thể tự lái xe đi, đi xe của tôi.
Ấy, sao có thể không biết xấu hổ. Thành Ngọc Khiết vội nói.
Trần Vân Tùng cũng nói: Đúng vậy Đổng huyện trưởng, xe ngài là Land Rover, lỡ như. . . Tôi thấy thật ra đi chiếc Passat mới cũng được.
Đổng Học Bân mỉm cười, Đó là xe công, đi chơi sẽ bị nói, tôi đây là xe riêng, không thành vấn đề, được rồi, đừng đẩy nữa, đây là thưởng cho mọi người khổ cực nhiều ngày.
Thường Quyên nụ cười đầy mặt nói: Ha ha, vậy cảm ơn.
Đổng Học Bân kéo kéo áo sơmi, Có chút nóng, điều hòa sao. . . À đúng rồi, điều hòa cũng bị hư. Đổng Học Bân rất bất đắc dĩ, nói: Được, lão Trịnh, ông làm văn kiện đi, trực tiếp đi cục tài chính, tôi xem tài chính còn có thể dư ra hay không, đến lúc đó mua sắm đồ, tiếp tục như thế cũng không phải chuyện tốt, về phần địa điểm làm công, sau này có thể cũng thay đổi, ít nhất cũng là ký túc xá riêng, hơn nữa lần này kéo tới nhiều hạng mục như vậy, sau này khẳng định còn phải đối mặt với nhiều việc, cái khu làm việc này cũng không đủ chỗ. Được một số tài chính lớn như thế, trong huyện cũng dư dả, Đổng Học Bân làm lãnh đạo phân công quản lý tài chính, làm người phụ trách dẫn tư, đương nhiên có quyền lợi chi phối số tiền này trong phạm vi nhất định trực tiếp hoặc gián tiếp, tự nhiên cũng là muốn trước tăng cường phòng ban mình phân công quản lý.
Thành Ngọc Khiết lập tức nói: Đổng huyện trưởng anh minh.
Thường Quyên và Trần Vân Tùng bọn họ cũng đều nịnh nọt vài câu.
Mọi người đều muốn đổi chỗ từ lâu rồi, nhất là mở rộng cục chiêu thương là bọn họ coi trọng nhất, hiện tại trong phòng làm việc chỉ mấy người như thế, tất cả mọi người đều là lãnh đạo, nhưng thuộc hạ căn bản không có ai để dùng, cơ bản tất cả đều là sếp ảo , cái này gọi là lãnh đạo cái gì? Thay đổi địa điểm công tác mở rộng ra thì không giống, khẳng định phải có phòng làm việc, mỗi phòng ban cũng sẽ có người để sai sử, cái kia là cái cảm giác gì? Khác nhau rất lớn! Mọi người cũng thoả thích tưởng tượng một chút, đều nghĩ tiền đồ đầy ánh sáng, cũng rất may mắn mình vẫn ở lại cục chiêu thương, được lợi, bọn họ cảm ơn ai? Khẳng định sẽ nhớ ân huệ của Đổng Học Bân, bởi vì phồn vinh của cục chiêu thương có thể nói cũng là do Đổng Học Bân một tay mang đến.
Cục tài chính. . . Cục chiêu thương. . . Phòng làm việc chính phủ huyện. . . Sau khi tiền nhiệm ba tháng, Đổng Học Bân đã đem phòng ban mình phân công quản lý toàn bộ ngưng tụ lại, từ cái phương diện này cũng có thể phản ánh cho lãnh đạo thấy được năng lực công tác của Đổng Học Bân hắn. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.