Chương 1736: Chữa bệnh cho lão gia tử!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi trưa.
Trong biệt thự Tây Sơn.
Tạ Quốc Nguyệt lo lắng nói: Nghiêm trọng không?
Không tính nghiêm trọng, nhưng tình huống cũng không được. Hàn Tinh thở dài nói.
Hạ Diễm Trân nói: Lão gia tử cũng đều lớn tuổi như vậy, khó tránh khỏi, Quốc Nguyệt em cũng đừng có gấp, dưỡng mấy tháng hẳn là không có việc gì.
Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: Mẹ, chuyện lớn như vậy mẹ nói với con một tiếng đi, mẹ cũng không phải không biết, con học qua một ít trung y.
Hàn Phỉ nói: Con đều là mèo ba chân.
Đổng Học Bân không nói gì, Ai mèo ba chân, con đều là học đàng hoàng cả đấy!
Từ Lệ Phân nói: Lão gia tử lúc này bệnh không nhẹ, xuống giường đều không được.
Con đi nhìn cho lão gia tử. Đổng Học Bân xung phong nhận việc nói.
Hàn Tinh nói: Nhiều bác sĩ như vậy đều vô dụng, không cần đâu, lão gia tử hiện tại cần nghỉ ngơi, bác sĩ nói tốt nhất không cho người quấy rối.
Đổng Học Bân sốt ruột nói: Tôi thật có thể chữa bệnh.
Tạ Tĩnh chớp mắt nói: Đúng vậy, lần trước Tôn Khải bị thương nặng như vậy bác sĩ đều không có biện pháp, vẫn là anh rể của con khâu vết thương lại mà.
Hàn Tinh cười khổ nói: Lúc này không giống, là bệnh người già và bệnh mãn tính, nhiều bác sĩ của bệnh viện tổng hợp giải phóng quân đều không được, Học Bân thì càng không được, bác sĩ nói, bệnh mãn tính đều phải dựa vào tu dưỡng và điều trị, không thuộc về Tây y, không phải một chút hai chút là có thể hồi phục.
Đổng Học Bân liền nói ngay: Mẹ, lão gia tử ở trên lầu sao?
Đang nghỉ ngơi. Hàn Tinh nói: Trước khi mọi người tới, vừa ngủ, còn đang truyền dịch.
Tạ Quốc Nguyệt và cha có tình cảm rất sâu, dù sao cũng là con gái út. Bình thường đều là cha hiểu rõ nhất, Em đi xem!
Quốc Nguyệt em đừng. Hạ Diễm Trân ngăn cản một chút, nói: Lão gia tử đều nghỉ ngơi rồi, bằng không buổi chiều chờ ba tỉnh dậy rồi nói sau, hiện tại đừng đi.
Tạ Quốc Nguyệt nói: Chị hai, không nhìn em lo lắng!
Hạ Diễm Trân nói: Bác sĩ đang ở bên giường, không có gì lo lắng đâu.
Vậy em cũng phải nhìn. Tạ Quốc Nguyệt không đáp ứng, chết sống muốn lên lầu.
Vẫn là chồng của bà ấy Hầu Hưng An tương đối ổn trọng, khuyên can mãi mới cản lại được.
Bọn họ bên này an tĩnh, nhưng Đổng Học Bân không có. Thằng nhãi này vừa nhìn. Liền cất bước lên lầu!
Học Bân!
Tiểu Bân, con làm gì vậy?
Lão gia tử đều nghỉ ngơi rồi!
Đứa nhỏ này, không có biện pháp nói nó!
Tất cả mọi người ở phía sau hô một tiếng, nhưng Đổng Học Bân cũng không nghe. Tự mình lên lầu. Tìm được phòng ngủ của lão gia tử. Cửa đẩy tiến vào.
Bên trong bác sĩ kinh ngạc, Học Bân?
Đổng Học Bân không nói hai lời đi lên nhìn lão gia tử nằm trên giường một chút, Tạ gia gia đang nhắm mắt ngủ. Trên cánh tay khô gầy cắm một kim tiêm, đang nhiễu giọt xuống, sắc mặt cả người cũng không tốt lắm, tựa như có chút tái nhợt, nhìn huyết áp và điện tâm đồ các loại bên cạnh, trị số cũng không phải rất ổn định, Đổng Học Bân trái tim cũng hạ xuống, lo lắng không ngớt.
Tạ lão gia tử.
Lại nói tiếp tình cảm của Đổng Học Bân đối với lão gia tử thật đúng là rất phức tạp, nhớ kỹ lần đầu tiên cùng Tạ Tuệ Lan về nhà gặp ông ấy, Đổng Học Bân thế nhưng còn cùng Tạ lão gia tử cãi một trận rất lớn, thế nhưng sau đó, Tạ gia gia lại là người hiểu rõ Đổng Học Bân nhất, còn tự mình viết chữ cho hắn, cái đãi ngộ này ngay cả bất luận người nào của Tạ gia cũng không có, Đổng Học Bân sau một lần uống say còn kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ với Tạ gia gia, Tạ gia gia cũng không có tức giận, cho nên Đổng Học Bân đối với vị lão nhân này thật đúng là tôn trọng từ trong lòng, cũng là có tình cảm rất sâu, tự nhiên không muốn nhìn ông chịu tội, cũng không muốn ông xảy ra chuyện gì, nhưng người tuổi lớn, cũng sẽ có chút mao bệnh như vậy, cũng may Đổng Học Bân có biện pháp của hắn, hắn hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề của phương diện này.
Ông nội!
. . .
Ông nội, ngài tỉnh dậy đi!
Đổng Học Bân kêu hai tiếng Tạ lão gia tử.
Bác sĩ cuống quít nói: Lão gia tử vừa ngủ, Học Bân, cậu. . .
Lúc này, Tạ lão gia tử bị Đổng Học Bân đánh thức, suy yếu nhìn hắn, nở nụ cười dưới, Tên nhóc con tới?
Đêm 30 mà, con có thể không tới sao, mang theo lễ vật cho ngài. Đổng Học Bân nói.
Tạ lão gia tử nói: Các người ăn tết đi, ta không được, có chút mệt, ngày hôm nay muốn ngủ thêm một lát.
Đổng Học Bân mỉm cười, Ngài thật ra không có việc gì, cũng là chút bệnh người già mà thôi, ông nội, ngài nếu như yên tâm Đổng Học Bân con, để con làm cho ngài xoa bóp trung y, giúp ngài chữa bệnh, bảo đảm ngài lập tức có thể mừng năm mới.
Tạ lão gia tử nhìn hắn, Nhiều bác sĩ như vậy đều không được, tên nhóc con?
Bọn họ không được, con được! Đổng Học Bân lòng tin mười phần nói: Chỉ nhìn ngài có tin con hay không.
Bác sĩ hoảng sợ, vội nói: Học Bân, cậu đừng. . . Vẫn là khiến cho lão gia tử tĩnh dưỡng đi, ngài ấy hiện tại. . .
Đổng Học Bân cũng không nghe, lẳng lặng nhìn Tạ lão gia tử, Ngài tin con, con cam đoan ngài mười phút sau có thể xuống đất bước đi.
Tạ lão gia tử tuy rằng sắc mặt không tốt, biểu tình vẫn là rất thản nhiên, hình như cái gì cũng đều nhìn thấu, cười ha ha, Tên nhóc con là cháu rể của ta, ta không tin con?
Đổng Học Bân nói: Vậy ngài giao cho con đi.
Tạ lão gia tử hơi ngừng lai, . . . Được.
Bác sĩ đều hết chỗ nói, Lão gia tử, không thể làm được! Cái này. . .
Tạ lão gia tử khoát tay áo, Cậu đi ra ngoài đi, khiến cho cháu rể của ta thử xem, ha ha, Tiểu Bân tên nhóc này bản lĩnh vẫn đều rất lớn, nghe nói còn hiểu trung y, khiến cho nó thử xem cũng không sao.
Bác sĩ còn nói vài câu, hiển nhiên là không tin y thuật của Đổng Học Bân, trung y? Tuổi tác của Đổng Học Bân hiện ra trước mặt, làm gì có một chút hình dạng của trung y, trung y chú ý kinh nghiệm nhất. Thế nhưng cuối cùng thấy lão gia tử ý đã quyết, bác sĩ cũng khó mà nói cái gì, một bước quay đầu, đóng cửa đi ra ngoài.
Con bắt đầu nha?
Đến đây đi, ha ha.
Đổng Học Bân đè vai của lão gia tử, REVERSE!
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Thời gian thân thể của lão gia tử rút lui từng ngày từng ngày.
Tính ra, Đổng Học Bân đều đã rất lâu không đùng thời gian còn thừa, tích góp từng chút cũng đủ mấy tháng, mỗi ngày một phút đồng hồ, hắn dùng đều dùng không xong, vì vậy lúc này cũng dùng nhiều một ít, cũng là muốn giúp Tạ lão gia tử Điều dưỡng thân xác.
Một phút đồng hồ. . .
Ba phút. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Lão gia tử sắc mặt càng ngày càng tốt.
Rốt cục, Đổng Học Bân ngừng xoa bóp huyệt vị trên tay của lão gia tử, rút trở về, sau đó nói với Tạ gia gia: Ngài thử cử động xem, thấy thế nào?
Tạ lão gia tử mở mắt, nghi hoặc nâng tay, Ừm? Phát ra một tiếng cổ quái, lập tức cũng rất tinh thần chấn hưng từ trên giường ngồi dậy, rất nhẹ nhàng.
Đổng Học Bân nói: Ngài cảm thấy ra sao?
Tạ lão gia tử cười ha ha, kinh ngạc không ngớt nói: Chưa từng cảm giác tốt như vậy! Tiểu tử này! Còn rất thần? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong biệt thự Tây Sơn.
Tạ Quốc Nguyệt lo lắng nói: Nghiêm trọng không?
Không tính nghiêm trọng, nhưng tình huống cũng không được. Hàn Tinh thở dài nói.
Hạ Diễm Trân nói: Lão gia tử cũng đều lớn tuổi như vậy, khó tránh khỏi, Quốc Nguyệt em cũng đừng có gấp, dưỡng mấy tháng hẳn là không có việc gì.
Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: Mẹ, chuyện lớn như vậy mẹ nói với con một tiếng đi, mẹ cũng không phải không biết, con học qua một ít trung y.
Hàn Phỉ nói: Con đều là mèo ba chân.
Đổng Học Bân không nói gì, Ai mèo ba chân, con đều là học đàng hoàng cả đấy!
Từ Lệ Phân nói: Lão gia tử lúc này bệnh không nhẹ, xuống giường đều không được.
Con đi nhìn cho lão gia tử. Đổng Học Bân xung phong nhận việc nói.
Hàn Tinh nói: Nhiều bác sĩ như vậy đều vô dụng, không cần đâu, lão gia tử hiện tại cần nghỉ ngơi, bác sĩ nói tốt nhất không cho người quấy rối.
Đổng Học Bân sốt ruột nói: Tôi thật có thể chữa bệnh.
Tạ Tĩnh chớp mắt nói: Đúng vậy, lần trước Tôn Khải bị thương nặng như vậy bác sĩ đều không có biện pháp, vẫn là anh rể của con khâu vết thương lại mà.
Hàn Tinh cười khổ nói: Lúc này không giống, là bệnh người già và bệnh mãn tính, nhiều bác sĩ của bệnh viện tổng hợp giải phóng quân đều không được, Học Bân thì càng không được, bác sĩ nói, bệnh mãn tính đều phải dựa vào tu dưỡng và điều trị, không thuộc về Tây y, không phải một chút hai chút là có thể hồi phục.
Đổng Học Bân liền nói ngay: Mẹ, lão gia tử ở trên lầu sao?
Đang nghỉ ngơi. Hàn Tinh nói: Trước khi mọi người tới, vừa ngủ, còn đang truyền dịch.
Tạ Quốc Nguyệt và cha có tình cảm rất sâu, dù sao cũng là con gái út. Bình thường đều là cha hiểu rõ nhất, Em đi xem!
Quốc Nguyệt em đừng. Hạ Diễm Trân ngăn cản một chút, nói: Lão gia tử đều nghỉ ngơi rồi, bằng không buổi chiều chờ ba tỉnh dậy rồi nói sau, hiện tại đừng đi.
Tạ Quốc Nguyệt nói: Chị hai, không nhìn em lo lắng!
Hạ Diễm Trân nói: Bác sĩ đang ở bên giường, không có gì lo lắng đâu.
Vậy em cũng phải nhìn. Tạ Quốc Nguyệt không đáp ứng, chết sống muốn lên lầu.
Vẫn là chồng của bà ấy Hầu Hưng An tương đối ổn trọng, khuyên can mãi mới cản lại được.
Bọn họ bên này an tĩnh, nhưng Đổng Học Bân không có. Thằng nhãi này vừa nhìn. Liền cất bước lên lầu!
Học Bân!
Tiểu Bân, con làm gì vậy?
Lão gia tử đều nghỉ ngơi rồi!
Đứa nhỏ này, không có biện pháp nói nó!
Tất cả mọi người ở phía sau hô một tiếng, nhưng Đổng Học Bân cũng không nghe. Tự mình lên lầu. Tìm được phòng ngủ của lão gia tử. Cửa đẩy tiến vào.
Bên trong bác sĩ kinh ngạc, Học Bân?
Đổng Học Bân không nói hai lời đi lên nhìn lão gia tử nằm trên giường một chút, Tạ gia gia đang nhắm mắt ngủ. Trên cánh tay khô gầy cắm một kim tiêm, đang nhiễu giọt xuống, sắc mặt cả người cũng không tốt lắm, tựa như có chút tái nhợt, nhìn huyết áp và điện tâm đồ các loại bên cạnh, trị số cũng không phải rất ổn định, Đổng Học Bân trái tim cũng hạ xuống, lo lắng không ngớt.
Tạ lão gia tử.
Lại nói tiếp tình cảm của Đổng Học Bân đối với lão gia tử thật đúng là rất phức tạp, nhớ kỹ lần đầu tiên cùng Tạ Tuệ Lan về nhà gặp ông ấy, Đổng Học Bân thế nhưng còn cùng Tạ lão gia tử cãi một trận rất lớn, thế nhưng sau đó, Tạ gia gia lại là người hiểu rõ Đổng Học Bân nhất, còn tự mình viết chữ cho hắn, cái đãi ngộ này ngay cả bất luận người nào của Tạ gia cũng không có, Đổng Học Bân sau một lần uống say còn kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ với Tạ gia gia, Tạ gia gia cũng không có tức giận, cho nên Đổng Học Bân đối với vị lão nhân này thật đúng là tôn trọng từ trong lòng, cũng là có tình cảm rất sâu, tự nhiên không muốn nhìn ông chịu tội, cũng không muốn ông xảy ra chuyện gì, nhưng người tuổi lớn, cũng sẽ có chút mao bệnh như vậy, cũng may Đổng Học Bân có biện pháp của hắn, hắn hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề của phương diện này.
Ông nội!
. . .
Ông nội, ngài tỉnh dậy đi!
Đổng Học Bân kêu hai tiếng Tạ lão gia tử.
Bác sĩ cuống quít nói: Lão gia tử vừa ngủ, Học Bân, cậu. . .
Lúc này, Tạ lão gia tử bị Đổng Học Bân đánh thức, suy yếu nhìn hắn, nở nụ cười dưới, Tên nhóc con tới?
Đêm 30 mà, con có thể không tới sao, mang theo lễ vật cho ngài. Đổng Học Bân nói.
Tạ lão gia tử nói: Các người ăn tết đi, ta không được, có chút mệt, ngày hôm nay muốn ngủ thêm một lát.
Đổng Học Bân mỉm cười, Ngài thật ra không có việc gì, cũng là chút bệnh người già mà thôi, ông nội, ngài nếu như yên tâm Đổng Học Bân con, để con làm cho ngài xoa bóp trung y, giúp ngài chữa bệnh, bảo đảm ngài lập tức có thể mừng năm mới.
Tạ lão gia tử nhìn hắn, Nhiều bác sĩ như vậy đều không được, tên nhóc con?
Bọn họ không được, con được! Đổng Học Bân lòng tin mười phần nói: Chỉ nhìn ngài có tin con hay không.
Bác sĩ hoảng sợ, vội nói: Học Bân, cậu đừng. . . Vẫn là khiến cho lão gia tử tĩnh dưỡng đi, ngài ấy hiện tại. . .
Đổng Học Bân cũng không nghe, lẳng lặng nhìn Tạ lão gia tử, Ngài tin con, con cam đoan ngài mười phút sau có thể xuống đất bước đi.
Tạ lão gia tử tuy rằng sắc mặt không tốt, biểu tình vẫn là rất thản nhiên, hình như cái gì cũng đều nhìn thấu, cười ha ha, Tên nhóc con là cháu rể của ta, ta không tin con?
Đổng Học Bân nói: Vậy ngài giao cho con đi.
Tạ lão gia tử hơi ngừng lai, . . . Được.
Bác sĩ đều hết chỗ nói, Lão gia tử, không thể làm được! Cái này. . .
Tạ lão gia tử khoát tay áo, Cậu đi ra ngoài đi, khiến cho cháu rể của ta thử xem, ha ha, Tiểu Bân tên nhóc này bản lĩnh vẫn đều rất lớn, nghe nói còn hiểu trung y, khiến cho nó thử xem cũng không sao.
Bác sĩ còn nói vài câu, hiển nhiên là không tin y thuật của Đổng Học Bân, trung y? Tuổi tác của Đổng Học Bân hiện ra trước mặt, làm gì có một chút hình dạng của trung y, trung y chú ý kinh nghiệm nhất. Thế nhưng cuối cùng thấy lão gia tử ý đã quyết, bác sĩ cũng khó mà nói cái gì, một bước quay đầu, đóng cửa đi ra ngoài.
Con bắt đầu nha?
Đến đây đi, ha ha.
Đổng Học Bân đè vai của lão gia tử, REVERSE!
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Thời gian thân thể của lão gia tử rút lui từng ngày từng ngày.
Tính ra, Đổng Học Bân đều đã rất lâu không đùng thời gian còn thừa, tích góp từng chút cũng đủ mấy tháng, mỗi ngày một phút đồng hồ, hắn dùng đều dùng không xong, vì vậy lúc này cũng dùng nhiều một ít, cũng là muốn giúp Tạ lão gia tử Điều dưỡng thân xác.
Một phút đồng hồ. . .
Ba phút. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Lão gia tử sắc mặt càng ngày càng tốt.
Rốt cục, Đổng Học Bân ngừng xoa bóp huyệt vị trên tay của lão gia tử, rút trở về, sau đó nói với Tạ gia gia: Ngài thử cử động xem, thấy thế nào?
Tạ lão gia tử mở mắt, nghi hoặc nâng tay, Ừm? Phát ra một tiếng cổ quái, lập tức cũng rất tinh thần chấn hưng từ trên giường ngồi dậy, rất nhẹ nhàng.
Đổng Học Bân nói: Ngài cảm thấy ra sao?
Tạ lão gia tử cười ha ha, kinh ngạc không ngớt nói: Chưa từng cảm giác tốt như vậy! Tiểu tử này! Còn rất thần? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.