Chương 1197
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi sáng.
Huyện Trinh Thủy.
Đại viện huyện uỷ.
Hôm nay là một ngày xuân ý dạt dào, nhiệt độ không khí rất ôn hòa, liễu thụ ven đường lười biếng lắc lư cành cây trong xuân phong sảng khoái.
Ngoài cửa.
Diêu Thúy đẩy Đổng Học Bân trên xe đẩy đi bộ tới.
Học Bân, cậu thật ra hẳn là nên ở nhà nghỉ ngơi.
Không có việc gì, tiền vừa xuống tới, chuyện gần đây cũng nhiều.
Tôi nghe nói lãnh đạo cho cậu nghỉ, cụ thể bao nhiêu ngày thì tôi cũng không biết.
Vậy cũng càng phải đến đây, trước ngày hôm nay đem chuyện có thể xử lý xử lý cho hết.
Đổng Học Bân thật ra không phải quan tâm vấn đề công tác, hắn cũng không phải bí thư, cũng không phải huyện trưởng, thiếu hắn trong huyện cũng không lộn xộn được, cái gì đều có thể có người làm, công tác gì cũng sẽ có người giải quyết, hắn ngày hôm nay sở dĩ mang theo thương thế tới cơ quan, chủ yếu vẫn là không yên tâm được thái độ của Khương Phương Phương bên kia, vẫn nghĩ phải nói một câu, đem chuyện này giải quyết, nếu không sẽ khó chịu cho cả hai.
Trong đại viện, rất nhiều người cũng đều tới đi làm.
Đổng huyện trưởng.
Ặc, Đổng huyện trưởng.
Ngài buổi sáng tốt lành.
Thân thể ngài thế nào?
Không ít người đều chào hỏi hắn, rất nhiệt tình.
Tiền nhiệm một tháng, biểu hiện của Đổng Học Bân mấy ngày này đã hầu như làm chấn động tất cả cán bộ của huyện Trinh Thủy, huyện bọn họ nhiều năm như vậy cũng không chỉ một lần phái người đi trung ương, nhưng một lần cũng không có thu hoạch, nhưng Đổng huyện trưởng đâu? Vừa tiền nhiệm liền lấy được năm mươi triệu từ trung ương, sau đó bị thành phố chặn, Đổng huyện trưởng lại đi. Ngày thứ hai không chỉ từ thành phố lấy lại năm mươi triệu vốn là của bọn họ, còn ăn bớt thêm được một triệu, sau đó có người quấy rối ngáng chân, Đổng huyện trưởng lại mang theo toàn thân gãy xương một mình đánh ngã hai mươi người!
Đây là cái gì?
Đây là bản lĩnh!
Cho dù rất nhiều cán bộ của Mông hệ có ý kiến đối với hắn, nhưng bọn họ không phục cũng không được, không thấy Mông bí thư gần đây đối với Đổng huyện trưởng đều là vẻ mặt ôn hoà sao? ?
Cấp trên đã định rồi.
Người phía dưới tự nhiên cũng sẽ chậm rãi tiêu hóa, sau đó kết quả tiêu hóa cũng là vậy. Hiện tại đã không ai còn dám xem thường Đổng huyện trưởng, thật ra chủ yếu vẫn là chuyện ngày đó Đổng Học Bân mang theo gãy xương còn đại sát bốn phương đánh ngã mười tám người nổi lên tác dụng, cái hiệu quả thị giác này rất mạnh mẽ. Sau lần này, Đổng Học Bân cũng coi như giết gà dọa khỉ hoàn toàn đứng vững vàng gót chân tại huyện Trinh Thủy,. Rốt cuộc coi như là một lần lập uy, hơn nữa số tiền này có thể lấy được, sau này khẳng định còn có thể khai triển không ít hạng mục, vài chiến tích của Đổng Học Bân sau khi tiền nhiệm cũng vững vàng.
. . .
Trên lầu.
Phòng làm việc thường vụ phó huyện trưởng.
Đổng Học Bân không yên lòng xử lý một ít công vụ trong phòng, ký tên một ít văn kiện, có chút ngồi không yên, nhìn thời gian, chín giờ rưỡi, hắn phỏng chừng Khương Phương Phương hẳn là cũng tới đi làm, liền gọi điện thoại khiến cho chủ nhiệm Mã Bân phòng làm việc chính phủ tìm tới một khoa viên, đẩy Đổng Học Bân lên lầu.
Cửa phòng làm việc huyện trưởng.
Nam khoa viên gõ cửa thay Đổng Học Bân, rồi lui ra một bên chờ.
Không bao lâu, cửa mở, thư ký của Khương Phương Phương Lý Hiểu Na từ bên trong đi tới, sửng sốt, Đổng huyện trưởng? Ặc. sao ngài tới đi làm? Ngài bị thương. . .
Đổng Học Bân miễn cưỡng cười cười, Không sao.
Lý Hiểu Na cười khổ, trong lòng nói ngài cái này rốt cuộc là thân thể gì, không sao? Toàn thân gãy xương còn không sao, vậy cái gì gọi là có sao hả? ?
Đổng Học Bân lập tức nói: Khương huyện trưởng có mặt không?
Có. Lý Hiểu Na đỡ xe đẩy, Tôi đẩy ngài vào.
Đổng Học Bân ừ một tiếng.Cảm ơn Lý thư ký.
Lý Hiểu Na nói: Ngài không cần khách khí.
Vào phòng làm việc, Lý Hiểu Na xoay người lại đóng cửa phòng, lúc này mới đẩy Đổng Học Bân đi tới cửa phòng trong, Khương huyện trưởng trước đây phân phó qua, ngài tới thì trực tiếp đi vào.
Được. Đổng Học Bân nói.
Lý Hiểu Na giúp hắn mở cửa, thế nhưng sau khi chạm vào cửa, cô ấy ngạc nhiên phát hiện cánh cửa dĩ nhiên bị người từ bên trong khóa lại, lại mở thử, Lý Hiểu Na mới xác định cánh cửa khóa thật, cô ấy cũng không rõ ràng là chuyện gì xảy ra, cái tình trạng này trước đây chưa bao giờ xfảy ra, Khương huyện trưởng cho tới bây giờ cũng không khóa cửa.
Ặc. . .
Lý thư ký?
Ngài chờ tôi hỏi một chút.
Lý Hiểu Na thanh tiếng nói, liền gõ gõ cửa, nói: Huyện trưởng, Đổng huyện trưởng tới, ngài xem. . .
Một lát sau, bên trong truyền đến tiếng nói của Khương Phương Phương, Chổ của tôi có chút chuyện, cho Đổng huyện trưởng trở về đi, chờ tôi xử lý xong rồi nói.
Vậy. . . Vậy được.
Ừm, cứ như vậy.
Bên trong không còn tiếng động.
Lý Hiểu Na ngượng ngùng nhìn về phía Đổng Học Bân, Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng nói, nói: Không có việc gì, vậy tôi đi về trước.
Ừm, vậy tôi đẩy ngài quay về phòng làm việc.
Không cần, tiểu Trương ở bên ngoài chờ tôi, cảm ơn.
. . .
Mười giờ.
Đổng Học Bân trở về phòng làm việc, bất đắc dĩ xoa xoa trán, biết Khương Phương Phương khẳng định là căm tức, nếu không ngay cả mặt của mình cũng không gặp.
Ài.
Không có cách.
Reng reng reng, trên bàn điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn dãy số, hình như là điện thoại phòng làm việc Mông bí thư, lập tức tiếp, A lô?
Đổng huyện trưởng. Âm thanh quả nhiên là của bí thư huyện uỷ Mông Duệ, sao ngày hôm nay cậu tới đi làm?
Đổng Học Bân nói: Cơ quan còn rất nhiều việc, tôi muốn mau chóng xử lý một chút.
Mông Duệ hờn giận nói: Đều nói cậu nghỉ ngơi, cậu như vậy làm sao công tác? Lập tức trở về nghỉ ngơi, đừng ảnh hưởng hồi phục!
Đổng Học Bân nói: Mông bí thư, tôi thật sự không có chuyện gì.
Mông Duệ nói: Cậu đừng coi gãy xương không là gì, nếu như trong lúc hồi phục không khép lại được, sau này cậu đều là phiền phức, lỡ như ảnh hưởng bước đi và hành động của cậu thì làm sao bây giờ? Sáng sớm tôi cùng Khương huyện trưởng gặp mặt, hai chúng tôi thương lượng một chút, trước cho cậu hai tháng ngày nghỉ, ở nhà dưỡng bệnh, phòng ban mà cậu phân công quản lý nếu như có việc, để cho lãnh đạo gọi điện thoại cho cậu, không cần cậu tự mình đến đây, ừm, bị thương đến gân cốt cần trăm ngàn nghỉ, cậu lại bị thương nặng như vậy, hai tháng nếu không đủ đến lúc đó rồi nghỉ tiếp, một hồi tôi cho người đưa cậu trở về.
Đổng Học Bân không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nói: Vậy được, cảm ơn Mông bí thư quan tâm.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân tiếp tục bắt tay xử lý công tác, tận lực làm xong.
Hai tháng ngày nghỉ? Đây chính là nghỉ dài hạn, hắn từ sau khi vào thể chế còn chưa có nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, thế nhưng lại không được, dù sao thương thế của mình vẫn còn. Ài, nghỉ thì nghỉ, vừa lúc có thể tránh mặt Khương huyện trưởng một thời gian, đem chuyện tối hôm qua dần dần làm tiêu tan, chỉ là sau hai tháng quan hệ của hai người còn có thể khôi phục như trước hay không, Đổng Học Bân cũng không biết, chỉ mong vậy.
Nghỉ ngơi đi chỗ nào?
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, quyết định về nhà.
Kinh thành. . .
Thành phố Phần Châu. . .
Chỗ nào đều được, đã lâu không thấy Tuệ Lan và Vân Huyên các nàng, Đổng Học Bân trong lòng cũng rất nhớ, vừa lúc nương cơ hội thăm người nhà.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Huyện Trinh Thủy.
Đại viện huyện uỷ.
Hôm nay là một ngày xuân ý dạt dào, nhiệt độ không khí rất ôn hòa, liễu thụ ven đường lười biếng lắc lư cành cây trong xuân phong sảng khoái.
Ngoài cửa.
Diêu Thúy đẩy Đổng Học Bân trên xe đẩy đi bộ tới.
Học Bân, cậu thật ra hẳn là nên ở nhà nghỉ ngơi.
Không có việc gì, tiền vừa xuống tới, chuyện gần đây cũng nhiều.
Tôi nghe nói lãnh đạo cho cậu nghỉ, cụ thể bao nhiêu ngày thì tôi cũng không biết.
Vậy cũng càng phải đến đây, trước ngày hôm nay đem chuyện có thể xử lý xử lý cho hết.
Đổng Học Bân thật ra không phải quan tâm vấn đề công tác, hắn cũng không phải bí thư, cũng không phải huyện trưởng, thiếu hắn trong huyện cũng không lộn xộn được, cái gì đều có thể có người làm, công tác gì cũng sẽ có người giải quyết, hắn ngày hôm nay sở dĩ mang theo thương thế tới cơ quan, chủ yếu vẫn là không yên tâm được thái độ của Khương Phương Phương bên kia, vẫn nghĩ phải nói một câu, đem chuyện này giải quyết, nếu không sẽ khó chịu cho cả hai.
Trong đại viện, rất nhiều người cũng đều tới đi làm.
Đổng huyện trưởng.
Ặc, Đổng huyện trưởng.
Ngài buổi sáng tốt lành.
Thân thể ngài thế nào?
Không ít người đều chào hỏi hắn, rất nhiệt tình.
Tiền nhiệm một tháng, biểu hiện của Đổng Học Bân mấy ngày này đã hầu như làm chấn động tất cả cán bộ của huyện Trinh Thủy, huyện bọn họ nhiều năm như vậy cũng không chỉ một lần phái người đi trung ương, nhưng một lần cũng không có thu hoạch, nhưng Đổng huyện trưởng đâu? Vừa tiền nhiệm liền lấy được năm mươi triệu từ trung ương, sau đó bị thành phố chặn, Đổng huyện trưởng lại đi. Ngày thứ hai không chỉ từ thành phố lấy lại năm mươi triệu vốn là của bọn họ, còn ăn bớt thêm được một triệu, sau đó có người quấy rối ngáng chân, Đổng huyện trưởng lại mang theo toàn thân gãy xương một mình đánh ngã hai mươi người!
Đây là cái gì?
Đây là bản lĩnh!
Cho dù rất nhiều cán bộ của Mông hệ có ý kiến đối với hắn, nhưng bọn họ không phục cũng không được, không thấy Mông bí thư gần đây đối với Đổng huyện trưởng đều là vẻ mặt ôn hoà sao? ?
Cấp trên đã định rồi.
Người phía dưới tự nhiên cũng sẽ chậm rãi tiêu hóa, sau đó kết quả tiêu hóa cũng là vậy. Hiện tại đã không ai còn dám xem thường Đổng huyện trưởng, thật ra chủ yếu vẫn là chuyện ngày đó Đổng Học Bân mang theo gãy xương còn đại sát bốn phương đánh ngã mười tám người nổi lên tác dụng, cái hiệu quả thị giác này rất mạnh mẽ. Sau lần này, Đổng Học Bân cũng coi như giết gà dọa khỉ hoàn toàn đứng vững vàng gót chân tại huyện Trinh Thủy,. Rốt cuộc coi như là một lần lập uy, hơn nữa số tiền này có thể lấy được, sau này khẳng định còn có thể khai triển không ít hạng mục, vài chiến tích của Đổng Học Bân sau khi tiền nhiệm cũng vững vàng.
. . .
Trên lầu.
Phòng làm việc thường vụ phó huyện trưởng.
Đổng Học Bân không yên lòng xử lý một ít công vụ trong phòng, ký tên một ít văn kiện, có chút ngồi không yên, nhìn thời gian, chín giờ rưỡi, hắn phỏng chừng Khương Phương Phương hẳn là cũng tới đi làm, liền gọi điện thoại khiến cho chủ nhiệm Mã Bân phòng làm việc chính phủ tìm tới một khoa viên, đẩy Đổng Học Bân lên lầu.
Cửa phòng làm việc huyện trưởng.
Nam khoa viên gõ cửa thay Đổng Học Bân, rồi lui ra một bên chờ.
Không bao lâu, cửa mở, thư ký của Khương Phương Phương Lý Hiểu Na từ bên trong đi tới, sửng sốt, Đổng huyện trưởng? Ặc. sao ngài tới đi làm? Ngài bị thương. . .
Đổng Học Bân miễn cưỡng cười cười, Không sao.
Lý Hiểu Na cười khổ, trong lòng nói ngài cái này rốt cuộc là thân thể gì, không sao? Toàn thân gãy xương còn không sao, vậy cái gì gọi là có sao hả? ?
Đổng Học Bân lập tức nói: Khương huyện trưởng có mặt không?
Có. Lý Hiểu Na đỡ xe đẩy, Tôi đẩy ngài vào.
Đổng Học Bân ừ một tiếng.Cảm ơn Lý thư ký.
Lý Hiểu Na nói: Ngài không cần khách khí.
Vào phòng làm việc, Lý Hiểu Na xoay người lại đóng cửa phòng, lúc này mới đẩy Đổng Học Bân đi tới cửa phòng trong, Khương huyện trưởng trước đây phân phó qua, ngài tới thì trực tiếp đi vào.
Được. Đổng Học Bân nói.
Lý Hiểu Na giúp hắn mở cửa, thế nhưng sau khi chạm vào cửa, cô ấy ngạc nhiên phát hiện cánh cửa dĩ nhiên bị người từ bên trong khóa lại, lại mở thử, Lý Hiểu Na mới xác định cánh cửa khóa thật, cô ấy cũng không rõ ràng là chuyện gì xảy ra, cái tình trạng này trước đây chưa bao giờ xfảy ra, Khương huyện trưởng cho tới bây giờ cũng không khóa cửa.
Ặc. . .
Lý thư ký?
Ngài chờ tôi hỏi một chút.
Lý Hiểu Na thanh tiếng nói, liền gõ gõ cửa, nói: Huyện trưởng, Đổng huyện trưởng tới, ngài xem. . .
Một lát sau, bên trong truyền đến tiếng nói của Khương Phương Phương, Chổ của tôi có chút chuyện, cho Đổng huyện trưởng trở về đi, chờ tôi xử lý xong rồi nói.
Vậy. . . Vậy được.
Ừm, cứ như vậy.
Bên trong không còn tiếng động.
Lý Hiểu Na ngượng ngùng nhìn về phía Đổng Học Bân, Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng nói, nói: Không có việc gì, vậy tôi đi về trước.
Ừm, vậy tôi đẩy ngài quay về phòng làm việc.
Không cần, tiểu Trương ở bên ngoài chờ tôi, cảm ơn.
. . .
Mười giờ.
Đổng Học Bân trở về phòng làm việc, bất đắc dĩ xoa xoa trán, biết Khương Phương Phương khẳng định là căm tức, nếu không ngay cả mặt của mình cũng không gặp.
Ài.
Không có cách.
Reng reng reng, trên bàn điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn dãy số, hình như là điện thoại phòng làm việc Mông bí thư, lập tức tiếp, A lô?
Đổng huyện trưởng. Âm thanh quả nhiên là của bí thư huyện uỷ Mông Duệ, sao ngày hôm nay cậu tới đi làm?
Đổng Học Bân nói: Cơ quan còn rất nhiều việc, tôi muốn mau chóng xử lý một chút.
Mông Duệ hờn giận nói: Đều nói cậu nghỉ ngơi, cậu như vậy làm sao công tác? Lập tức trở về nghỉ ngơi, đừng ảnh hưởng hồi phục!
Đổng Học Bân nói: Mông bí thư, tôi thật sự không có chuyện gì.
Mông Duệ nói: Cậu đừng coi gãy xương không là gì, nếu như trong lúc hồi phục không khép lại được, sau này cậu đều là phiền phức, lỡ như ảnh hưởng bước đi và hành động của cậu thì làm sao bây giờ? Sáng sớm tôi cùng Khương huyện trưởng gặp mặt, hai chúng tôi thương lượng một chút, trước cho cậu hai tháng ngày nghỉ, ở nhà dưỡng bệnh, phòng ban mà cậu phân công quản lý nếu như có việc, để cho lãnh đạo gọi điện thoại cho cậu, không cần cậu tự mình đến đây, ừm, bị thương đến gân cốt cần trăm ngàn nghỉ, cậu lại bị thương nặng như vậy, hai tháng nếu không đủ đến lúc đó rồi nghỉ tiếp, một hồi tôi cho người đưa cậu trở về.
Đổng Học Bân không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nói: Vậy được, cảm ơn Mông bí thư quan tâm.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân tiếp tục bắt tay xử lý công tác, tận lực làm xong.
Hai tháng ngày nghỉ? Đây chính là nghỉ dài hạn, hắn từ sau khi vào thể chế còn chưa có nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, thế nhưng lại không được, dù sao thương thế của mình vẫn còn. Ài, nghỉ thì nghỉ, vừa lúc có thể tránh mặt Khương huyện trưởng một thời gian, đem chuyện tối hôm qua dần dần làm tiêu tan, chỉ là sau hai tháng quan hệ của hai người còn có thể khôi phục như trước hay không, Đổng Học Bân cũng không biết, chỉ mong vậy.
Nghỉ ngơi đi chỗ nào?
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, quyết định về nhà.
Kinh thành. . .
Thành phố Phần Châu. . .
Chỗ nào đều được, đã lâu không thấy Tuệ Lan và Vân Huyên các nàng, Đổng Học Bân trong lòng cũng rất nhớ, vừa lúc nương cơ hội thăm người nhà.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.