Chương 1692: Cơm chia tay!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi chiều.
Tan tầm.
Do đã lấy được bổ nhiệm nên Đổng Học Bân mang tâm tư vui vẻ thu dọn đồ đạc, tâm tình vô cùng tốt đẩy cửa đi ra ngoài.
Đổng sở trưởng.
Ngài ra về?
Chúc mừng ngài.
Ngài có phải là nên mời khách không?
Mọi người vừa thấy hắn đi ra, đều chúc mừng.
Hiển nhiên, mọi người cũng đều nghe nói chuyện Đổng Học Bân muốn thăng chức.
Đổng Học Bân cười nói : Cảm ơn, mời khách à, được, mọi người muốn ăn cái gì, hôm nay tôi mời
Bên kia, Doãn Thành An và Trần Đại Hữu đã từ trong phòng làm việc đi ra, hai người tám phần cũng là không có bất cứ dự liệu nàoi với việc Đổng Học Bân lên chức cả, dù sao Đổng Học Bân mới đến sở hai vài ngày, ba tháng mà, kết quả cái mông còn ngồi chưa nóng đã muốn đi, bọn họ thật sự là không ngờ.
Bất quá Doãn Thành An vẫn cười ha ha nói: Dù thế nào? Đi ăn chuyện tốt như vậy không gọi tôi cùng lão Trần?
Đổng Học Bân cười nói: Sao có thể, cái này không phải mới nói muốn ăn sao, đang muốn đi phòng làm việc của hai ngài mời hai ngài đây, cần phải cho mặt mũi nha.
Doãn Thành An nói: Đó là khẳng định.
Đổng Học Bân nhìn nhìn Trần Đại Hữu, hắn tới nhiều ngày thế này, còn chưa có cùng nhau ăn cơm với lão Trần, đó là một cán bộ rất nghiêm túc, Trần sở trưởng?
Trần Đại Hữu suy nghĩ một chút, . . . Được.
Đổng Học Bân nói: Vậy chúng ta đi ăn chổ nào?
Cậu mời khách, cậu quyết định đi. Doãn Thành An nói: Tôi ăn cái gì đều được, không kiêng ăn, ha ha.
Hàn Phỉ hì hì cười nói: Tôi cũng ăn cái gì đều được, bất quá, đương nhiên càng đắt càng tốt, tôi biết Đổng sở trưởng không thiếu chút tiền ấy.
Hạ Chu bật cười nói: Không có hỏi cô.
Tất cả mọi người vui vẻ, ngay cả Trần Đại Hữu cũng mỉm cười một chút.
Đây là bữa cơm cuối cùng tất cả đồng sự của một phòng ban bọn họ cùng nhau ăn, bởi vì Đổng Học Bân nhận được điều lệnh. Cũng là vài ngày sau đi phòng ban mới tiền nhiệm, mấy ngày tại phòng thứ tám sở hai, ấn tượng của Đổng Học Bân đối với mọi người đều tốt, giữa đồng sự cũng vô cùng hòa hợp, nói thật, Đổng Học Bân cũng có chút luyến tiếc ở đây, dù sao loại bầu không khí phòng làm việc này là hắn vẫn đều rất thích, cho nên lúc này phải đi, Đổng Học Bân cũng muốn cùng mọi người ăn một lần. Hắn cũng không có nói đi chỗ nào, trên thực tế trong lòng đã có chủ ý.
. . .
Sáu giờ hơn.
Ngoài nhà hàng Vương Phủ.
Hai chiếc xe đi vào bãi đỗ xe, lúc này mọi người mới kịp phản ứng chổ Đổng Học Bân muốn mời khách là ở đây, không khỏi nói vài câu.
Đổng sở trưởng, cậu xác định đi Vương Phủ? Doãn Thành An nói.
Đổng Học Bân ừ một tiếng.Vừa rồi tôi gọi điện thoại đặt phòng rồi.
Trần Đại Hữu cảm thấy không thích hợp, Nơi này có chút đắt, tôi thấy vừa rồi trên đường có mấy tiệm cơm cũng không sai.
Đổng Học Bân vui đùa nói: Không có việc gì, mọi người đừng kêu đồ ăn đắt tiền quá là được, thật sự không được tôi ở lại rửa chén cho bọn họ trả nợ, ha ha.
Hàn Phỉ vui cười nói: Trần sở trưởng, Đổng sở trưởng ngày hôm nay thăng chức. Chúng ta cũng đừng khách khí với Đổng sở trưởng. Nói xong chỉ chỉ Land Rover, Chỉ cái xe này của Đổng sở trưởng, tùy tiện lấy ra một cái bánh xe đều đủ chúng ta ăn vài bữa ở nhà hàng Vương Phủ, chúng ta cứ việc ăn thôi. Hắc hắc.
Tôn Triệu Bang cười nói: Cô thật ra không khách khí.
Khách khí cái gì. Hàn Phỉ nói: Các người quá khách khí cũng là khinh thường Đổng sở trưởng chúng ta, phải gọi đắt tiền chút, vậy mới là cho Đổng sở trưởng mặt mũi!
Đổng Học Bân chỉ chỉ cô ấy, Bán cái qua cho tôi có phải không? Không có việc gì. Cứ gọi đi, ngày hôm nay tôi cũng mặc kệ. Dù sao tháng này tôi nếu như không có tiền, tôi đi nhà tiểu Hàn ăn cơm chùa!
Mọi người vừa vui đùa vừa đi vào trong.
Hôm nay rất nhiều người, không ít người đều lục đục đi vào.
Đổng Học Bân bọn họ cũng vào cửa chính đi tới trong đại sảnh, đi vào, đám người Đổng Học Bân thấy được mấy người người phục vụ và một người mặc tây trang đứng ở chỗ cửa, tựa như đang đợi người, ngay từ đầu mọi người cũng không lưu ý, trực tiếp đi vào trong, nhưng sau một khắc thấy những người đó lại có thể đi tới hướng bọn họ.
Người trung niên mặc tây trang dẫn đầu khách khí đi tới trước mặt Đổng Học Bân, Xin hỏi là Đổng tiên sinh sao?
Là tôi. Đổng Học Bân cũng không ngoài ý muốn, hắn tựa như mỗi lần tới sẽ có người của nhà hàng Vương Phủ đến đây nghênh tiếp một chút, huống chi lần này mình sớm gọi điện thoại đặt phòng.
Người trung niên kia vội vươn hai tay cầm tay hắn, Chào ngài chào ngài, phòng đã thu dọn xong, đã đợi ngài đến, mời ngài bên này.
Đổng Học Bân nói: Khách khí.
Người trung niên lại giải thích nói: Quản lí ngày hôm nay không ở đây, để tôi đến đây nghênh tiếp quý khách, chiêu đãi không chu toàn xin ngài hãy tha lỗi.
Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, nói: Đừng quá khách khí được không? Mỗi lần tới các người đều như vậy, khiến cho tôi cũng không dám tới chổ này của các người.
Người trung niên mỉm cười nói: Quản lí vừa rồi gọi điện thoại, nói ngài đã lâu chưa tới chổ chúng tôi, còn tưởng rằng có cái chiêu đãi gì không chu toàn hoặc là có chổ không tốt, nếu như có đồ ăn không tốt, ngài thông báo chúng tôi một tiếng là được, chúng tôi lập tức cho sửa ngay.
Đổng Học Bân nói: Đều rất tốt, chổ các người đồ ăn nếu như còn không thể ăn, vậy toàn bộ kinh thành cũng không có chổ nào ăn ngon, ha ha, đi thôi.
Được, chư vị mời bên này. Người trung niên ở phía trước dẫn đường.
Phía sau Trần Đại Hữu Hàn Phỉ Hạ Chu bọn họ nhìn mà sửng sốt.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, mọi người sớm biết rằng Đổng Học Bân có bối cảnh, nhưng không ngờ rằng Đổng Học Bân ở kinh thành “xài được” như thế, ngay cả loại địa phương như nhà hàng Vương Phủ đều có người đến đây nghênh tiếp, cái này khiến cho mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, tất cả đều thấy được kinh ngạc trong mắt nhau, toàn bộ đều buồn bực vị cán bộ kiểm tra kỷ luật giống như từ trong cái lổ nào đó chui ra rốt cuộc là người như thế nào, sao bọn họ cũng không biết? Lẽ nào trình tự của bọn họ thật sự kém nhiều như vậy? Nếu không sao có thể ngay cả Đổng sở trưởng là bối cảnh gì một chút tin tức cũng chưa từng nghe qua?
. . .
Bên trong.
Trong phòng.
Mọi người ngồi xuống, thực đơn cũng tới.
Lúc đầu nói là muốn Đổng Học Bân gọi món ăn, bất quá Đổng Học Bân không gọi trước, mà là chết sống đưa cho Doãn Thành An, sau đó là Trần Đại Hữu, khiến cho mọi người mỗi người đều gọi một món ăn, tất cả mọi người gọi không phải đồ ăn rất đắt tiền, đương nhiên, cái này không phải rất đắt cũng là nói tương đối ở đây mà thôi, mỗi món ăn ở đây cũng không rẻ, sau đó đến phiên Hàn Phỉ, nha đầu kia lúc trước hô hăng hái nhất, nhưng lúc gọi món ăn vẫn là gọi một món chay, tương đối rẻ tiền, Đổng Học Bân rất bất đắc dĩ, cũng không sửa đồ ăn được, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mình gọi thêm ba bốn món ăn, đều là tương đối đắt tiền, cũng là đồ ăn đặc sắc của nhà hàng Vương Phủ, cuối cùng còn gọi một chai Mao Đài vài chục năm, lúc này mới thôi.
Doãn Thành An chậc lưỡi nói: Quá xa xỉ.
Đổng Học Bân nói: Không có việc gì, hôm nay hẳn là bữa cơm cuối cùng của tôi và đồng sự trong phòng ban, cho tới nay đều cảm ơn mọi người giúp đỡ và chiếu cố, gọi vài món ăn cũng không phải bình thường sao? Mọi người cũng đừng khách khí với tôi, đó là khinh thường tôi!
Hàn Phỉ cười hì hì nói, Đổng sở trưởng tốt nhất.
Đổng Học Bân cười nói: Được, vậy một hồi cô ăn nhiều một chút.
Yên tâm, tuyệt đối không thừa lại đâu, thừa lại tôi sẽ đóng gói mang về! Hàn Phỉ hoạt bát nói.
Đồ ăn đưa lên rất nhanh, hầu như ngay cả năm phút đồng hồ cũng chưa đến, rượu cũng tới, được người phục vụ mở, rót đầy ly cho tất cả mọi người.
Đổng Học Bân nói với người phục vụ: Không có việc gì.
Vậy các ngài chậm rãi dùng. Người phục vụ liền đi ra ngoài.
Lúc đầu loại phòng này đều cũng có người phục vụ ở lại toàn bộ, chỉ phụ trách cái phòng này, bất quá Đổng Học Bân không có thói quen có người ngoài ở đây nhìn, thân phận của bọn họ đều tương đối đặc thù, tất cả đều là cán bộ, vì vậy cũng đem người mời đi, vẫn là mọi người tự mình ăn thoải mái hơn.
Hàn Phỉ có chút ngạc nhiên nói: Trước đây tôi cũng theo ba tôi tới nơi này ăn một lần, nhưng đồ ăn lên rất chậm, đều là trong phạm vi nửa giờ, lúc này mới năm phút đồng hồ? Cũng lên quá nhanh?
Doãn Thành An cười nói: Là Đổng sở trưởng chúng ta có mặt mũi.
Đổng Học Bân vội nói: Đừng, cũng không có, hôm nay có thể ít người. Nói xong thì giơ cái ly lên, Doãn sở trưởng, tôi trước kính ngài một ly.
Doãn Thành An cũng đứng lên, Đừng ngài nữa, cậu được bổ nhiệm làm sở trưởng sở hai phòng ba mới, chúng ta hiện tại cũng cùng cấp, chữ ngài này tôi nhận không nổi, cũng đừng kính rượu, mọi người cùng nhau cạn một ly nhé.
Đổng Học Bân nói: Vậy không được, một ngày tôi không đi, một ngày ngài vẫn là lãnh đạo của tôi, ly đầu tiên này tôi khẳng định phải kính ngài.
Doãn Thành An cuối cùng cũng không có cách, vẫn là chạm một ly, một ngụm toàn bộ cạn.
Sau đó mọi người có cùng nhau chạm ly.
Các người uống đi, tôi ăn trước. Hàn Phỉ gấp khó dằn nổi cầm đũa ăn một ngụm, sau đó sắc mặt chợt ngây ngô, Ngon quá!
Đổng Học Bân cũng hô: Tất cả mọi người ăn đi.
Đồ ăn ở đây quả thật tốt, tiền nào của đó mà.
Đổng sở trưởng, tôi gắp một miếng thịt cho ngài, hì hì. Hàn Phỉ đột nhiên không tự mình ăn, mà là rất ân cần gắp thịt cho Đổng Học Bân, một đũa rồi một đũa, hầu như gắp cho chén của Đổng Học Bân đầy, cuối cùng thấy ly rượu của Đổng Học Bân đã cạn, liền rót đầy rượu cho hắn, Cảm ơn ngài mời chúng tôi ăn, tôi cũng kính ngài một ly, chúc mừng ngài thăng chức. Nói xong bưng ly lên.
Đổng Học Bân cười chạm ly với cô ấy một cái, Cảm ơn, cạn.
Hàn Phỉ uống rượu có thể không được, nhưng vẫn nhe răng nhếch miệng nuốt xuống, sau đó liên tiếp uống nước trái cây, hộc đầu lưỡi không ngừng hà hơi, rất khả ái.
Đổng Học Bân nói: Không thể uống thì thôi.
Hàn Phỉ hơi thở nói: Vậy không được, Mặt mũi của Đổng sở trưởng khẳng định phải cho, ngài đều cạn, tôi sao có thể uống một ngụm.
Hạ Chu và Tôn Triệu Bang vừa thấy Hàn Phỉ đối với Đổng sở trưởng là cái thái độ này, hai người liếc nhau, đều nở nụ cười, bọn họ biết Hàn Phỉ là dự định gì, đây là thấy Đổng sở trưởng tiền nhiệm sở trưởng sở hai phòng thứ chín, cho nên cũng muốn theo Đổng sở trưởng cùng đi, trước đây không biết Đổng Học Bân sẽ có thay đổi trong lần điều động này, hiện tại đã biết, tự nhiên muốn biểu hiện một phen, Hàn Phỉ đã nhớ thương chức vụ cấp phó xử rất lâu.
Đổng Học Bân vừa nhìn, trong lòng cũng sáng như gương, hắn thật ra trước khi có điều động cũng đã có quyết định của chính mình, sớm suy nghĩ xong rồi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Tan tầm.
Do đã lấy được bổ nhiệm nên Đổng Học Bân mang tâm tư vui vẻ thu dọn đồ đạc, tâm tình vô cùng tốt đẩy cửa đi ra ngoài.
Đổng sở trưởng.
Ngài ra về?
Chúc mừng ngài.
Ngài có phải là nên mời khách không?
Mọi người vừa thấy hắn đi ra, đều chúc mừng.
Hiển nhiên, mọi người cũng đều nghe nói chuyện Đổng Học Bân muốn thăng chức.
Đổng Học Bân cười nói : Cảm ơn, mời khách à, được, mọi người muốn ăn cái gì, hôm nay tôi mời
Bên kia, Doãn Thành An và Trần Đại Hữu đã từ trong phòng làm việc đi ra, hai người tám phần cũng là không có bất cứ dự liệu nàoi với việc Đổng Học Bân lên chức cả, dù sao Đổng Học Bân mới đến sở hai vài ngày, ba tháng mà, kết quả cái mông còn ngồi chưa nóng đã muốn đi, bọn họ thật sự là không ngờ.
Bất quá Doãn Thành An vẫn cười ha ha nói: Dù thế nào? Đi ăn chuyện tốt như vậy không gọi tôi cùng lão Trần?
Đổng Học Bân cười nói: Sao có thể, cái này không phải mới nói muốn ăn sao, đang muốn đi phòng làm việc của hai ngài mời hai ngài đây, cần phải cho mặt mũi nha.
Doãn Thành An nói: Đó là khẳng định.
Đổng Học Bân nhìn nhìn Trần Đại Hữu, hắn tới nhiều ngày thế này, còn chưa có cùng nhau ăn cơm với lão Trần, đó là một cán bộ rất nghiêm túc, Trần sở trưởng?
Trần Đại Hữu suy nghĩ một chút, . . . Được.
Đổng Học Bân nói: Vậy chúng ta đi ăn chổ nào?
Cậu mời khách, cậu quyết định đi. Doãn Thành An nói: Tôi ăn cái gì đều được, không kiêng ăn, ha ha.
Hàn Phỉ hì hì cười nói: Tôi cũng ăn cái gì đều được, bất quá, đương nhiên càng đắt càng tốt, tôi biết Đổng sở trưởng không thiếu chút tiền ấy.
Hạ Chu bật cười nói: Không có hỏi cô.
Tất cả mọi người vui vẻ, ngay cả Trần Đại Hữu cũng mỉm cười một chút.
Đây là bữa cơm cuối cùng tất cả đồng sự của một phòng ban bọn họ cùng nhau ăn, bởi vì Đổng Học Bân nhận được điều lệnh. Cũng là vài ngày sau đi phòng ban mới tiền nhiệm, mấy ngày tại phòng thứ tám sở hai, ấn tượng của Đổng Học Bân đối với mọi người đều tốt, giữa đồng sự cũng vô cùng hòa hợp, nói thật, Đổng Học Bân cũng có chút luyến tiếc ở đây, dù sao loại bầu không khí phòng làm việc này là hắn vẫn đều rất thích, cho nên lúc này phải đi, Đổng Học Bân cũng muốn cùng mọi người ăn một lần. Hắn cũng không có nói đi chỗ nào, trên thực tế trong lòng đã có chủ ý.
. . .
Sáu giờ hơn.
Ngoài nhà hàng Vương Phủ.
Hai chiếc xe đi vào bãi đỗ xe, lúc này mọi người mới kịp phản ứng chổ Đổng Học Bân muốn mời khách là ở đây, không khỏi nói vài câu.
Đổng sở trưởng, cậu xác định đi Vương Phủ? Doãn Thành An nói.
Đổng Học Bân ừ một tiếng.Vừa rồi tôi gọi điện thoại đặt phòng rồi.
Trần Đại Hữu cảm thấy không thích hợp, Nơi này có chút đắt, tôi thấy vừa rồi trên đường có mấy tiệm cơm cũng không sai.
Đổng Học Bân vui đùa nói: Không có việc gì, mọi người đừng kêu đồ ăn đắt tiền quá là được, thật sự không được tôi ở lại rửa chén cho bọn họ trả nợ, ha ha.
Hàn Phỉ vui cười nói: Trần sở trưởng, Đổng sở trưởng ngày hôm nay thăng chức. Chúng ta cũng đừng khách khí với Đổng sở trưởng. Nói xong chỉ chỉ Land Rover, Chỉ cái xe này của Đổng sở trưởng, tùy tiện lấy ra một cái bánh xe đều đủ chúng ta ăn vài bữa ở nhà hàng Vương Phủ, chúng ta cứ việc ăn thôi. Hắc hắc.
Tôn Triệu Bang cười nói: Cô thật ra không khách khí.
Khách khí cái gì. Hàn Phỉ nói: Các người quá khách khí cũng là khinh thường Đổng sở trưởng chúng ta, phải gọi đắt tiền chút, vậy mới là cho Đổng sở trưởng mặt mũi!
Đổng Học Bân chỉ chỉ cô ấy, Bán cái qua cho tôi có phải không? Không có việc gì. Cứ gọi đi, ngày hôm nay tôi cũng mặc kệ. Dù sao tháng này tôi nếu như không có tiền, tôi đi nhà tiểu Hàn ăn cơm chùa!
Mọi người vừa vui đùa vừa đi vào trong.
Hôm nay rất nhiều người, không ít người đều lục đục đi vào.
Đổng Học Bân bọn họ cũng vào cửa chính đi tới trong đại sảnh, đi vào, đám người Đổng Học Bân thấy được mấy người người phục vụ và một người mặc tây trang đứng ở chỗ cửa, tựa như đang đợi người, ngay từ đầu mọi người cũng không lưu ý, trực tiếp đi vào trong, nhưng sau một khắc thấy những người đó lại có thể đi tới hướng bọn họ.
Người trung niên mặc tây trang dẫn đầu khách khí đi tới trước mặt Đổng Học Bân, Xin hỏi là Đổng tiên sinh sao?
Là tôi. Đổng Học Bân cũng không ngoài ý muốn, hắn tựa như mỗi lần tới sẽ có người của nhà hàng Vương Phủ đến đây nghênh tiếp một chút, huống chi lần này mình sớm gọi điện thoại đặt phòng.
Người trung niên kia vội vươn hai tay cầm tay hắn, Chào ngài chào ngài, phòng đã thu dọn xong, đã đợi ngài đến, mời ngài bên này.
Đổng Học Bân nói: Khách khí.
Người trung niên lại giải thích nói: Quản lí ngày hôm nay không ở đây, để tôi đến đây nghênh tiếp quý khách, chiêu đãi không chu toàn xin ngài hãy tha lỗi.
Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, nói: Đừng quá khách khí được không? Mỗi lần tới các người đều như vậy, khiến cho tôi cũng không dám tới chổ này của các người.
Người trung niên mỉm cười nói: Quản lí vừa rồi gọi điện thoại, nói ngài đã lâu chưa tới chổ chúng tôi, còn tưởng rằng có cái chiêu đãi gì không chu toàn hoặc là có chổ không tốt, nếu như có đồ ăn không tốt, ngài thông báo chúng tôi một tiếng là được, chúng tôi lập tức cho sửa ngay.
Đổng Học Bân nói: Đều rất tốt, chổ các người đồ ăn nếu như còn không thể ăn, vậy toàn bộ kinh thành cũng không có chổ nào ăn ngon, ha ha, đi thôi.
Được, chư vị mời bên này. Người trung niên ở phía trước dẫn đường.
Phía sau Trần Đại Hữu Hàn Phỉ Hạ Chu bọn họ nhìn mà sửng sốt.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, mọi người sớm biết rằng Đổng Học Bân có bối cảnh, nhưng không ngờ rằng Đổng Học Bân ở kinh thành “xài được” như thế, ngay cả loại địa phương như nhà hàng Vương Phủ đều có người đến đây nghênh tiếp, cái này khiến cho mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, tất cả đều thấy được kinh ngạc trong mắt nhau, toàn bộ đều buồn bực vị cán bộ kiểm tra kỷ luật giống như từ trong cái lổ nào đó chui ra rốt cuộc là người như thế nào, sao bọn họ cũng không biết? Lẽ nào trình tự của bọn họ thật sự kém nhiều như vậy? Nếu không sao có thể ngay cả Đổng sở trưởng là bối cảnh gì một chút tin tức cũng chưa từng nghe qua?
. . .
Bên trong.
Trong phòng.
Mọi người ngồi xuống, thực đơn cũng tới.
Lúc đầu nói là muốn Đổng Học Bân gọi món ăn, bất quá Đổng Học Bân không gọi trước, mà là chết sống đưa cho Doãn Thành An, sau đó là Trần Đại Hữu, khiến cho mọi người mỗi người đều gọi một món ăn, tất cả mọi người gọi không phải đồ ăn rất đắt tiền, đương nhiên, cái này không phải rất đắt cũng là nói tương đối ở đây mà thôi, mỗi món ăn ở đây cũng không rẻ, sau đó đến phiên Hàn Phỉ, nha đầu kia lúc trước hô hăng hái nhất, nhưng lúc gọi món ăn vẫn là gọi một món chay, tương đối rẻ tiền, Đổng Học Bân rất bất đắc dĩ, cũng không sửa đồ ăn được, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mình gọi thêm ba bốn món ăn, đều là tương đối đắt tiền, cũng là đồ ăn đặc sắc của nhà hàng Vương Phủ, cuối cùng còn gọi một chai Mao Đài vài chục năm, lúc này mới thôi.
Doãn Thành An chậc lưỡi nói: Quá xa xỉ.
Đổng Học Bân nói: Không có việc gì, hôm nay hẳn là bữa cơm cuối cùng của tôi và đồng sự trong phòng ban, cho tới nay đều cảm ơn mọi người giúp đỡ và chiếu cố, gọi vài món ăn cũng không phải bình thường sao? Mọi người cũng đừng khách khí với tôi, đó là khinh thường tôi!
Hàn Phỉ cười hì hì nói, Đổng sở trưởng tốt nhất.
Đổng Học Bân cười nói: Được, vậy một hồi cô ăn nhiều một chút.
Yên tâm, tuyệt đối không thừa lại đâu, thừa lại tôi sẽ đóng gói mang về! Hàn Phỉ hoạt bát nói.
Đồ ăn đưa lên rất nhanh, hầu như ngay cả năm phút đồng hồ cũng chưa đến, rượu cũng tới, được người phục vụ mở, rót đầy ly cho tất cả mọi người.
Đổng Học Bân nói với người phục vụ: Không có việc gì.
Vậy các ngài chậm rãi dùng. Người phục vụ liền đi ra ngoài.
Lúc đầu loại phòng này đều cũng có người phục vụ ở lại toàn bộ, chỉ phụ trách cái phòng này, bất quá Đổng Học Bân không có thói quen có người ngoài ở đây nhìn, thân phận của bọn họ đều tương đối đặc thù, tất cả đều là cán bộ, vì vậy cũng đem người mời đi, vẫn là mọi người tự mình ăn thoải mái hơn.
Hàn Phỉ có chút ngạc nhiên nói: Trước đây tôi cũng theo ba tôi tới nơi này ăn một lần, nhưng đồ ăn lên rất chậm, đều là trong phạm vi nửa giờ, lúc này mới năm phút đồng hồ? Cũng lên quá nhanh?
Doãn Thành An cười nói: Là Đổng sở trưởng chúng ta có mặt mũi.
Đổng Học Bân vội nói: Đừng, cũng không có, hôm nay có thể ít người. Nói xong thì giơ cái ly lên, Doãn sở trưởng, tôi trước kính ngài một ly.
Doãn Thành An cũng đứng lên, Đừng ngài nữa, cậu được bổ nhiệm làm sở trưởng sở hai phòng ba mới, chúng ta hiện tại cũng cùng cấp, chữ ngài này tôi nhận không nổi, cũng đừng kính rượu, mọi người cùng nhau cạn một ly nhé.
Đổng Học Bân nói: Vậy không được, một ngày tôi không đi, một ngày ngài vẫn là lãnh đạo của tôi, ly đầu tiên này tôi khẳng định phải kính ngài.
Doãn Thành An cuối cùng cũng không có cách, vẫn là chạm một ly, một ngụm toàn bộ cạn.
Sau đó mọi người có cùng nhau chạm ly.
Các người uống đi, tôi ăn trước. Hàn Phỉ gấp khó dằn nổi cầm đũa ăn một ngụm, sau đó sắc mặt chợt ngây ngô, Ngon quá!
Đổng Học Bân cũng hô: Tất cả mọi người ăn đi.
Đồ ăn ở đây quả thật tốt, tiền nào của đó mà.
Đổng sở trưởng, tôi gắp một miếng thịt cho ngài, hì hì. Hàn Phỉ đột nhiên không tự mình ăn, mà là rất ân cần gắp thịt cho Đổng Học Bân, một đũa rồi một đũa, hầu như gắp cho chén của Đổng Học Bân đầy, cuối cùng thấy ly rượu của Đổng Học Bân đã cạn, liền rót đầy rượu cho hắn, Cảm ơn ngài mời chúng tôi ăn, tôi cũng kính ngài một ly, chúc mừng ngài thăng chức. Nói xong bưng ly lên.
Đổng Học Bân cười chạm ly với cô ấy một cái, Cảm ơn, cạn.
Hàn Phỉ uống rượu có thể không được, nhưng vẫn nhe răng nhếch miệng nuốt xuống, sau đó liên tiếp uống nước trái cây, hộc đầu lưỡi không ngừng hà hơi, rất khả ái.
Đổng Học Bân nói: Không thể uống thì thôi.
Hàn Phỉ hơi thở nói: Vậy không được, Mặt mũi của Đổng sở trưởng khẳng định phải cho, ngài đều cạn, tôi sao có thể uống một ngụm.
Hạ Chu và Tôn Triệu Bang vừa thấy Hàn Phỉ đối với Đổng sở trưởng là cái thái độ này, hai người liếc nhau, đều nở nụ cười, bọn họ biết Hàn Phỉ là dự định gì, đây là thấy Đổng sở trưởng tiền nhiệm sở trưởng sở hai phòng thứ chín, cho nên cũng muốn theo Đổng sở trưởng cùng đi, trước đây không biết Đổng Học Bân sẽ có thay đổi trong lần điều động này, hiện tại đã biết, tự nhiên muốn biểu hiện một phen, Hàn Phỉ đã nhớ thương chức vụ cấp phó xử rất lâu.
Đổng Học Bân vừa nhìn, trong lòng cũng sáng như gương, hắn thật ra trước khi có điều động cũng đã có quyết định của chính mình, sớm suy nghĩ xong rồi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.