Chương 1007: Còn là người sao?
Thường Dụ
10/05/2017
Tửu lượng của Đổng Học Bân là bao nhiêu?
Lịch Phong không biết, mấy người cán bộ của huyện Đại Phong không biết, Lưu Hải Tân và người nhà vãn bối của những quan quân này không biết, bởi vì Đổng Học Bân từ sau khi tới thành phố tiền nhiệm không có cùng người khác uống rượu cái gì, cho dù uống cũng là một mà thôi, cũng không chơi bạc mạng, Đổng Học Bân nghĩ không cần, tính ra đã có nửa năm chưa từng uống qua như thế? Đổng Học Bân vừa thấy Lưu Hải Tân bọn họ hạ quyết tâm muốn quá chén mình, trong lòng cũng hăng hái, uống thì uống, tôi muốn nhìn các người làm sao quá chén tôi
Đổng Học Bân kêu người phục vụ, Tới, rót rượu
Dưới biểu tình cười tủm tỉm của Lưu Hải Tân và Vương Dược bọn họ, người phục vụ rót đầy cho hắn
Học Bân Lịch Phong nháy mắt ra dấu cho hắn, Cậu vừa uống không ít, không khác biệt lắm là được
Nhưng mà người ta đều kính rượu tôi, cái mặt mũi này không thể không cho Đổng Học Bân cười nói
Lưu Hải Tân vui vẻ nói: Vẫn là Đổng chủ nhiệm thống khoái
Thấy Lịch Phong còn muốn nói gì nữa, Đổng Học Bân ở dưới bàn nhẹ nhàng đem giày đá nhẹ vào chân của Lịch Phong.
Lịch Phong hơi sửng sốt, chợt nhìn Đổng Học Bân, cái gì cũng không khuyên nữa, bởi vì ông biết Đổng Học Bân là ai, tuy rằng kích động, nhưng người ta hiển nhiên không ngốc, lời vô ích, hai mươi lăm tuổi liền làm tới vị trí lãnh đạo cấp phó xử của ủy ban kỷ luật thành phố, Đổng Học Bân nếu như ngốc, vậy Lịch Phong nghĩ thành phố Phần Châu ít nhất có 90% cán bộ đều là nhược trí, sao có thể ...
Cạch.
Một ly vừa cạn, bằng hai ba ly rượu thường.
Lưu Hải Tân nói: Hảo tửu lượng, rót đầy cho Đổng chủ nhiệm nữa
Vương Dược cũng mỉm cười đều: Đổng chủ nhiệm ngày hôm nay quá nể tình, tiểu Tiếu cậu cũng kính Đổng chủ nhiệm một ly đi
Tới nào Đổng chủ nhiệm, tôi cũng kính ngài một ly tiểu Tiếu cầm lấy ly rượu rót đầy giơ lên, cười nhìn Đổng Học Bân, chờ nhìn chê cười
Nhưng Đổng Học Bân vẫn là không chút suy nghĩ nâng ly uống cạn, một ngụm này xuống phía dưới có chút quá, hơi rượu nhất thời lên ót, nhưng Đổng Học Bân không chút hoang mang nhếch lên chân bắt chéo, trên tay chậm rãi vỗ trên người mình một chút, REVERSE một giây đồng hồ, đón, Đổng Học Bân lại một lần nữa tinh thần chấn hưng, bất quá thằng nhãi này rất thiếu đạo đức, hắn lại lập tức giả dạng làm ra vẻ không được, khiến cho thân thể choáng váng vài cái.
Lưu Hải Tân Vương Dược mấy người vừa nhìn, đều là hai mắt sáng lên.
Đổng chủ nhiệm tới, lúc này tôi kính ngài Lưu Hải Tân tự mình lên.
Đổng Học Bân xua tay nói: Đã bao nhiêu ly rồi? Không khác biệt lắm? Tửu lượng của tôi có thể không được
Lưu Hải Tân giả vờ hờn giận nói: Cùng người khác uống xong rồi ngài không uống với tôi? Vậy mặt mũi của tôi để ở chổ nào, Đổng chủ nhiệm, làm một ly
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, miễn miễn cường cường nâng ly nói: Vậy được
Cái ly rượu này cộng với mấy ly trước đó tính ra thì ngày hôm nay Đổng Học Bân đã uống hơn một cân rượu. ( 1 cân = 0,5 ký, 1 cân rượu tính ra khoảng chừng nửa lít, vì 1 lít nước = 1 kg, nhưng không nhớ cách tính của rượu mà cũng không biết là rượu gì, cho nên chổ này mình để nguyên là một cân rượu)
Thấy Đổng Học Bân lắc lư, Lưu Hải Tân và Vương Dược mấy người liếc nhau, lại lập tức rót rượu, thay đổi một thanh niên cụng ly cùng hắn.
Đổng Học Bân từ chối nhưng bất quá vẫn uống.
Bên này mời rượu động tĩnh lớn như vậy, liền hấp dẫn ánh mắt toàn trường
Ngay cả tầm mắt của Hùng phó tư lệnh cũng quét bọn họ cười nói: Hiện tại người trẻ tuổi tửu lượng cũng không nhỏ, đã uống bao nhiêu rồi?
Một tiểu bối Hùng gia nói: Hình như là xa luân chiến sáu bảy người chuốc một người, người nọ con thấy là uống một cân rưỡi rồi? Những người đó cũng không uống nhiều, mỗi người hai ba ly thôi
Hùng phó tư lệnh cười nói: Một cân rưỡi? Tửu lượng còn nhiều hơn cả ta
Lại một tiểu bối khác nói: Đó là con trai của Vương chính ủy và Trần tư lệnh? Chuyện gì xảy ra? Sao đi chuốc rượu người ta?
Mọi người nghị luận đồng thời, Đổng Học Bân bên này uống rượu cũng không dừng lại.
Lưu Hải Tân và Vương Dược bọn họ xa luân chiến từng bước từng bước theo sát uống cùng Đổng Học Bân.
Một ly. . .
Ba ly. . .
Năm ly. . .
Tới cuối cùng, nhiều người vừa rồi còn cười ha ha xem náo nhiệt sắc mặt đều thay đổi, toàn bộ phòng khách thọ yến nhất thời yên tĩnh xuống, tất cả mọi người nhìn về phía Đổng Học Bân bọn họ, màu sắc kinh ngạc trong mắt càng ngày càng đậm, người phục vụ rót rượu khuôn mặt cũng đều tái lại, ánh mắt nhìn về phía của Đổng Học Bân hình như thấy quái vật, Lịch Phong và mấy người cán bộ của huyện Đại Phong toàn bộ hít một ngụm khí, có chút kinh hồn khiếp đảm.
Năm cân rượu
Đổng Học Bân một mình uống năm cân rượu.
Ngay cả Hùng phó tư lệnh cũng có chút ngây người, gặp qua người có thể uống, nhưng chưa thấy qua ai có thể uống như thế.
Nhưng đương sự hình như càng uống càng tỉnh, hình thành tiên minh đối lập cùng bộ dạng trước đó say khướt tùy thời muốn ngã xuống, lúc này Đổng Học Bân ưu nhã bắt chéo chân, cầm ly nói với người phục vụ, Đừng nhìn nữa, rót đầy
Người phục vụ lau lau mồ hôi, tay đều có chút run run, lại rót đầ cho hắn.
Lịch Phong hít vào nói: Học Bân, đã năm cân hơn, tôi thấy được rồi?
Một người cán bộ huyện Đại Phong cũng vội nói: Đúng vậy Đổng chủ nhiệm, thật đừng uống
Đổng Học Bân khoát khoát tay, Lúc này sao có thể ngừng, người ta nhiệt tình kính rượu như thế, chúng ta không thể không nể tình, ơ? Sao không người kính rượu? Vậy được, đến tôi kính các người Đổng Học Bân giơ ly lên với Lưu Hải Tân và Vương Dược mấy người đã uống mơ hồ nói: Tới, từng người
Không ai để ý đến hắn.
Lưu Hải Tân Vương Dược bọn họ đều ở trong lòng chửi má nó, bọn họ hiện tại mới biết được bị Đổng Học Bân chơi xỏ, con mẹ nó đây là tửu lượng gì, năm cân rượu uống như uống nước? Còn giả dạng làm ra vẻ tùy thời muốn say để phá vỡ phòng bị của mọi người? Khiến cho bọn tao nghĩ rằng mày uống một chút nữa sẽ không được? Kết quả ngược lại làm bọn tao chịu không nổi?
Mẹ nó!
Tên họ Đổng mày quá ác!
Thấy Lưu Hải Tân bọn họ trên mặt lúc đỏ lúc trắng, Lịch Phong cũng vui vẻ ở trong lòng, trong lòng nói Đổng chủ nhiệm quả thật đủ thiếu đạo đức.
Đổng Học Bân chớp mắt nói: Tới đi, các người vừa rồi kính tôi nhiều ly như vậy tôi đều uống, sao? Tôi kính các người một ly các người không cho tôi mặt mũi? Bằng không như vậy, một ly một ly uống cũng quá phiền phức, tôi kính trước, sau đó các người mỗi người một ly Không chờ bọn họ nói, Đổng Học Bân nói với người phục vụ: Rót bảy ly, đều đầy
Bảy ly?
Tất cả mọi người nghe choáng váng.
Đổng Học Bân nhìn về phía bọn họ, Được chưa hả?
Lưu Hải Tân tính tình cũng nổi lên, Uống thì uống
Thống khoái Đổng Học Bân cầm một ly rót vào bụng, sau đó là ly thứ hai, ly thứ ba, ly thứ tư, ngay cả thở cũng không cần thở, trong hai phút ngắn Đổng Học Bân dưới con mắt mở to của mọi người uống xong bảy ly rượu, hai cân rượu cộng với trước đó nữa là đã đủ bảy tám cân.
Lưu Hải Tân và Vương Dược bọn người trợn tròn mắt, không ngờ rằng Đổng Học Bân còn có thể uống được.
Bảy tám cân rượu?
Mẹ kiếp, mày còn là người sao? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Lịch Phong không biết, mấy người cán bộ của huyện Đại Phong không biết, Lưu Hải Tân và người nhà vãn bối của những quan quân này không biết, bởi vì Đổng Học Bân từ sau khi tới thành phố tiền nhiệm không có cùng người khác uống rượu cái gì, cho dù uống cũng là một mà thôi, cũng không chơi bạc mạng, Đổng Học Bân nghĩ không cần, tính ra đã có nửa năm chưa từng uống qua như thế? Đổng Học Bân vừa thấy Lưu Hải Tân bọn họ hạ quyết tâm muốn quá chén mình, trong lòng cũng hăng hái, uống thì uống, tôi muốn nhìn các người làm sao quá chén tôi
Đổng Học Bân kêu người phục vụ, Tới, rót rượu
Dưới biểu tình cười tủm tỉm của Lưu Hải Tân và Vương Dược bọn họ, người phục vụ rót đầy cho hắn
Học Bân Lịch Phong nháy mắt ra dấu cho hắn, Cậu vừa uống không ít, không khác biệt lắm là được
Nhưng mà người ta đều kính rượu tôi, cái mặt mũi này không thể không cho Đổng Học Bân cười nói
Lưu Hải Tân vui vẻ nói: Vẫn là Đổng chủ nhiệm thống khoái
Thấy Lịch Phong còn muốn nói gì nữa, Đổng Học Bân ở dưới bàn nhẹ nhàng đem giày đá nhẹ vào chân của Lịch Phong.
Lịch Phong hơi sửng sốt, chợt nhìn Đổng Học Bân, cái gì cũng không khuyên nữa, bởi vì ông biết Đổng Học Bân là ai, tuy rằng kích động, nhưng người ta hiển nhiên không ngốc, lời vô ích, hai mươi lăm tuổi liền làm tới vị trí lãnh đạo cấp phó xử của ủy ban kỷ luật thành phố, Đổng Học Bân nếu như ngốc, vậy Lịch Phong nghĩ thành phố Phần Châu ít nhất có 90% cán bộ đều là nhược trí, sao có thể ...
Cạch.
Một ly vừa cạn, bằng hai ba ly rượu thường.
Lưu Hải Tân nói: Hảo tửu lượng, rót đầy cho Đổng chủ nhiệm nữa
Vương Dược cũng mỉm cười đều: Đổng chủ nhiệm ngày hôm nay quá nể tình, tiểu Tiếu cậu cũng kính Đổng chủ nhiệm một ly đi
Tới nào Đổng chủ nhiệm, tôi cũng kính ngài một ly tiểu Tiếu cầm lấy ly rượu rót đầy giơ lên, cười nhìn Đổng Học Bân, chờ nhìn chê cười
Nhưng Đổng Học Bân vẫn là không chút suy nghĩ nâng ly uống cạn, một ngụm này xuống phía dưới có chút quá, hơi rượu nhất thời lên ót, nhưng Đổng Học Bân không chút hoang mang nhếch lên chân bắt chéo, trên tay chậm rãi vỗ trên người mình một chút, REVERSE một giây đồng hồ, đón, Đổng Học Bân lại một lần nữa tinh thần chấn hưng, bất quá thằng nhãi này rất thiếu đạo đức, hắn lại lập tức giả dạng làm ra vẻ không được, khiến cho thân thể choáng váng vài cái.
Lưu Hải Tân Vương Dược mấy người vừa nhìn, đều là hai mắt sáng lên.
Đổng chủ nhiệm tới, lúc này tôi kính ngài Lưu Hải Tân tự mình lên.
Đổng Học Bân xua tay nói: Đã bao nhiêu ly rồi? Không khác biệt lắm? Tửu lượng của tôi có thể không được
Lưu Hải Tân giả vờ hờn giận nói: Cùng người khác uống xong rồi ngài không uống với tôi? Vậy mặt mũi của tôi để ở chổ nào, Đổng chủ nhiệm, làm một ly
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, miễn miễn cường cường nâng ly nói: Vậy được
Cái ly rượu này cộng với mấy ly trước đó tính ra thì ngày hôm nay Đổng Học Bân đã uống hơn một cân rượu. ( 1 cân = 0,5 ký, 1 cân rượu tính ra khoảng chừng nửa lít, vì 1 lít nước = 1 kg, nhưng không nhớ cách tính của rượu mà cũng không biết là rượu gì, cho nên chổ này mình để nguyên là một cân rượu)
Thấy Đổng Học Bân lắc lư, Lưu Hải Tân và Vương Dược mấy người liếc nhau, lại lập tức rót rượu, thay đổi một thanh niên cụng ly cùng hắn.
Đổng Học Bân từ chối nhưng bất quá vẫn uống.
Bên này mời rượu động tĩnh lớn như vậy, liền hấp dẫn ánh mắt toàn trường
Ngay cả tầm mắt của Hùng phó tư lệnh cũng quét bọn họ cười nói: Hiện tại người trẻ tuổi tửu lượng cũng không nhỏ, đã uống bao nhiêu rồi?
Một tiểu bối Hùng gia nói: Hình như là xa luân chiến sáu bảy người chuốc một người, người nọ con thấy là uống một cân rưỡi rồi? Những người đó cũng không uống nhiều, mỗi người hai ba ly thôi
Hùng phó tư lệnh cười nói: Một cân rưỡi? Tửu lượng còn nhiều hơn cả ta
Lại một tiểu bối khác nói: Đó là con trai của Vương chính ủy và Trần tư lệnh? Chuyện gì xảy ra? Sao đi chuốc rượu người ta?
Mọi người nghị luận đồng thời, Đổng Học Bân bên này uống rượu cũng không dừng lại.
Lưu Hải Tân và Vương Dược bọn họ xa luân chiến từng bước từng bước theo sát uống cùng Đổng Học Bân.
Một ly. . .
Ba ly. . .
Năm ly. . .
Tới cuối cùng, nhiều người vừa rồi còn cười ha ha xem náo nhiệt sắc mặt đều thay đổi, toàn bộ phòng khách thọ yến nhất thời yên tĩnh xuống, tất cả mọi người nhìn về phía Đổng Học Bân bọn họ, màu sắc kinh ngạc trong mắt càng ngày càng đậm, người phục vụ rót rượu khuôn mặt cũng đều tái lại, ánh mắt nhìn về phía của Đổng Học Bân hình như thấy quái vật, Lịch Phong và mấy người cán bộ của huyện Đại Phong toàn bộ hít một ngụm khí, có chút kinh hồn khiếp đảm.
Năm cân rượu
Đổng Học Bân một mình uống năm cân rượu.
Ngay cả Hùng phó tư lệnh cũng có chút ngây người, gặp qua người có thể uống, nhưng chưa thấy qua ai có thể uống như thế.
Nhưng đương sự hình như càng uống càng tỉnh, hình thành tiên minh đối lập cùng bộ dạng trước đó say khướt tùy thời muốn ngã xuống, lúc này Đổng Học Bân ưu nhã bắt chéo chân, cầm ly nói với người phục vụ, Đừng nhìn nữa, rót đầy
Người phục vụ lau lau mồ hôi, tay đều có chút run run, lại rót đầ cho hắn.
Lịch Phong hít vào nói: Học Bân, đã năm cân hơn, tôi thấy được rồi?
Một người cán bộ huyện Đại Phong cũng vội nói: Đúng vậy Đổng chủ nhiệm, thật đừng uống
Đổng Học Bân khoát khoát tay, Lúc này sao có thể ngừng, người ta nhiệt tình kính rượu như thế, chúng ta không thể không nể tình, ơ? Sao không người kính rượu? Vậy được, đến tôi kính các người Đổng Học Bân giơ ly lên với Lưu Hải Tân và Vương Dược mấy người đã uống mơ hồ nói: Tới, từng người
Không ai để ý đến hắn.
Lưu Hải Tân Vương Dược bọn họ đều ở trong lòng chửi má nó, bọn họ hiện tại mới biết được bị Đổng Học Bân chơi xỏ, con mẹ nó đây là tửu lượng gì, năm cân rượu uống như uống nước? Còn giả dạng làm ra vẻ tùy thời muốn say để phá vỡ phòng bị của mọi người? Khiến cho bọn tao nghĩ rằng mày uống một chút nữa sẽ không được? Kết quả ngược lại làm bọn tao chịu không nổi?
Mẹ nó!
Tên họ Đổng mày quá ác!
Thấy Lưu Hải Tân bọn họ trên mặt lúc đỏ lúc trắng, Lịch Phong cũng vui vẻ ở trong lòng, trong lòng nói Đổng chủ nhiệm quả thật đủ thiếu đạo đức.
Đổng Học Bân chớp mắt nói: Tới đi, các người vừa rồi kính tôi nhiều ly như vậy tôi đều uống, sao? Tôi kính các người một ly các người không cho tôi mặt mũi? Bằng không như vậy, một ly một ly uống cũng quá phiền phức, tôi kính trước, sau đó các người mỗi người một ly Không chờ bọn họ nói, Đổng Học Bân nói với người phục vụ: Rót bảy ly, đều đầy
Bảy ly?
Tất cả mọi người nghe choáng váng.
Đổng Học Bân nhìn về phía bọn họ, Được chưa hả?
Lưu Hải Tân tính tình cũng nổi lên, Uống thì uống
Thống khoái Đổng Học Bân cầm một ly rót vào bụng, sau đó là ly thứ hai, ly thứ ba, ly thứ tư, ngay cả thở cũng không cần thở, trong hai phút ngắn Đổng Học Bân dưới con mắt mở to của mọi người uống xong bảy ly rượu, hai cân rượu cộng với trước đó nữa là đã đủ bảy tám cân.
Lưu Hải Tân và Vương Dược bọn người trợn tròn mắt, không ngờ rằng Đổng Học Bân còn có thể uống được.
Bảy tám cân rượu?
Mẹ kiếp, mày còn là người sao? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.