Quyền Tài

Chương 1752: Công viên đóng cửa.

Thường Dụ

10/05/2017

Trời tối đen.

Lúc này cũng đã rất khuya.

Bất quá bởi vì là đầu năm mới, cho nên bên ngoài vẫn còn tiếng pháo nổ bên tai, từ sáng đến tối, không khí của năm mới chưa hề dừng qua, nhìn cái tình huống này, đến một hai giờ đêm cũng không ngừng, đầu năm mà, tất cả mọi người thích đốt pháo trúc, bất quá không biết bởi vì khủng hoảng kinh tế hay là vì nhân tố khác, mà tiếng pháo trúc năm nay nghe không giòn như những năm trước.

Kịch kịch kịch.

Phương Văn Bình bước nhanh xuống lầu.

Thấy cô ấy đi nhanh như vậy, tâm của Đổng Học Bân cũng có chút hoảng, rất sợ cô ấy té ngã, đừng xem Đổng Học Bân bình thường cùng Phương Văn Bình hai người ai cũng không vừa mắt ai, thật ra tới loại thời điểm này, Đổng Học Bân vẫn lo cho cô ấy, hắn cũng không phải cái loại tiểu nhân nhìn người ta bị xấu hổ, nếu không một lần trước khi Phương Văn Bình uống say, Đổng Học Bân sao có thể đem cô ấy đưa về nhà mình, thay quần áo giặt quần áo cho cô ấy, Đổng Học Bân cũng là cái loại người nói năng chua ngoa đậu hũ tâm, điểm này có thể cũng rất giống Phương Văn Bình, tuy rằng biểu hiện ra luôn là ai nhìn ai cũng không vừa mắt, nhưng trên thực tế thật gặp phải chuyện, Đổng Học Bân khẳng định là không lui bước, ví dụ như lần kia giúp Phương Văn Bình đánh nhau cũng vậy.

Phương chủ nhiệm!

. . . Nhanh lên một chút!

Ai da bà chậm một chút chứ!

Xe. . . Ở đâu đâu?

Ở dưới, bằng không trở về đi, nửa đêm rồi.

Đi ra ngoài! Nhanh chóng mở cửa coi! Nói nhiều như vậy còn là đàn ông sao?

Tôi cái này không phải thấy bà uống say sao, cái gì mà không phải là đàn ông?

Tôi không uống nhiều! Nhanh nhẹn lên! Sao cậu cứ nói nhiều lời vô ích như vậy! Nhanh lên một chút được không?

Bà chờ tôi một chút, a, tới tới, trên mặt đất trơn, coi chừng đó nha!

Đổng Học Bân vừa mở cửa Land Rover, Phương Văn Bình liền kéo cửa đi lên, đặt mông ngồi xuống vị trí bên cạnh người lái. Đổng Học Bân vừa nhìn, vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng chỉ đành lên vị trí lái xe, kịch một tiếng đem cửa xe đóng lại, thấy trong đại viện còn có một vài đồng sự và khuôn mặt quen thuộc, Đổng Học Bân không dám ở lại bên này, gần nửa đêm rồi, làm cho người ta thấy không tốt, vì vậy trực tiếp lái xe mở đi ra ngoài nói.

Bên ngoài.

Trên đường.

Phương Văn Bình mở chai rượu cô ấy lấy từ trong nhà, hình như là rượu whisky. Không phải hàng trong nước, số độ cũng không nhỏ, không nói hai lời mở ra đổ ừng ực vào trong miệng mình một ngụm lớn. Cuối cùng còn ợ một hơi rượu ra.

Đổng Học Bân hoảng sợ, nhanh chóng đoạt lấy, Bà để làm gì, sao còn uống, được rồi được rồi. Không khác biệt lắm là được rồi.

Phương Văn Bình giành lại, Cho tôi!

Không cho! Bà đừng uống! Đổng Học Bân cau mày nói.

Tôi bảo cậu đưa cho tôi! Phương Văn Bình nghiêm mặt nói: Đến lượt tên nhóc cậu quản tôi?

Đổng Học Bân nói: Tôi không phải quản bà, tôi là tốt cho bà, đầu năm mới một mình bà uống rượu cái gì, có ý gì hả?

Là không có ý gì. Phương Văn Bình nhìn nhìn hắn, Vậy cậu uống với tôi!

Đổng Học Bân nói: . . .

Không uống hả? Vậy đưa cho tôi! Phương Văn Bình lại duỗi tay ra giành.

Được được được. Tôi uống tôi uống, bà đừng uống. Đổng Học Bân cũng không quản có phải là đang lái xe không, cầm lấy đổ vào họng một phần ba rượu. Hắn hiện tại tăng tửu lượng rồi, uống những cái này cũng không có chuyện gì, cũng là có chút đau đầu mà thôi, còn chưa đến mức gây ra tai nạn xe cộ.



Xe còn đang chạy.

Phương Văn Bình thấy hắn một ngụm uống nhiều như vậy, cũng là rất thoả mãn. Híp mắt dựa vào chỗ ngồi, thở ra một hơi.Thấy tên nhóc cậu gầy teo ốm yếu như vậy, bất quá vào thời khắc mấu chốt vẫn là rất có khí khái nam nhân.

Đổng Học Bân không thích nghe nói: Cái gì gọi là thời khắc mấu chốt, tôi bình thường cũng như vậy mà?

Sao lái chậm như vậy hả? Phương Văn Bình chỉ chỉ phía trước, Chạy nhanh lên một chút.

Đổng Học Bân không biết nói gì, Lúc này đang có tuyết, tuyết lớn như vậy trên đường trơn, chạy chậm một chút an toàn.

Phương Văn Bình nói: Tôi kêu cậu chạy nhanh lên thì cậu chạy nhanh lên co tôi, làm gì nói nhảm nhiều như vậy hả, đi phía trước.

Đi chỗ nào bà nói đi? Đổng Học Bân nói: Bà phải cho tôi một địa điểm để tôi đi chứ?

Phương Văn Bình nói: Đi chỗ nào đều được, tìm một công viên đi, đúng rồi, đường phía trước có phải là công viên Đào Nhiên Đình không? Đi chổ đó!

Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói: Lúc này mấy giờ rồi, chổ đó đóng cửa rồi.

Đóng cửa cũng đi! Phương Văn Bình không nói lý.

Đổng Học Bân thật sự là không có biện pháp nói, đàn bà lúc đầu đã không nói lý, đàn bà uống say thì càng không nói lý, hoàn toàn không có biện pháp.

Được được.

Lái nhanh lên một chút.

Rất nhanh, lập tức đến.

. . .

Đại khái chín giờ bốn mươi.

Land Rover đậu ở gần cửa đông công viên Đào Nhiên Đình.

Ở đây ban ngày người rất nhiều, bởi vì chùa Ngọc Lưu Ly từ hai năm trước đã dời vào trong công viên Đào Nhiên Đình, ban ngày lưu lượng khách đương nhiên là tương đối nhiều, đều là tới viếng chùa, nhưng buổi tối, nhất là lúc này, căn bản ngay cả một người cũng không có, ngay cả nhân viên công tác đều về rồi, đầu năm mới ai ở bên này làm gì, bên trong mặc dù có đèn lượng, cũng không có một bóng người.

Phương Văn Bình thật ra rất tiêu sái, xuống xe vung tay lên, Đi vào!

Đổng Học Bân cười khổ nói: Người ta đều đóng cửa rồi, sao vào?

Bên kia không phải có hàng rào sao? Phương Văn Bình thật đúng là rành bên này, chỉ chỉ cái hướng kia, Từ bên kia hàng rào leo qua!

Đổng Học Bân nói: Bà xác định bà leo qua được?

Phương Văn Bình không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đi qua bên kia.

Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là cùng đi qua, Tất cả đều là tuyết bà nhìn đi, rất trơn.

Phương Văn Bình ngày hôm nay trên thân tuy rằng là áo khoác da chồng và quần dài màu trắng, nhưng dưới đôi chân mang vớ chân đen vẫn đi một đôi giày cao gót màu đen rất khêu gợi, đi trên mặt đất đầy tuyết đọng, sẽ hơi trượt một chút, đứng cũng không phải ổn. Đổng Học Bân bước nhanh đi qua đỡ lấy cánh tay trái của cô ấy, trợ giúp cô ấy giữ cân đối một chút, trong lòng cũng là kêu khổ không thôi, trong lòng nói cái này gọi là chuyện gì chứ, sao mỗi lần con mẹ già này uống say đều làm cho mình gặp phải, anh em trêu ai chọc ai? ?

Tới hàng rào.

Nhưng rất cao, cao hơn đầu người.

Phương Văn Bình rất hung hãn, nắm hàng rào bắt đầu leo qua.



Đổng Học Bân bị dọa giật mình một cái, Đừng đừng đừng, bà xuống đây xuống đây, tôi đi trước, tôi đi qua đón bà sau, ai da, bà xuống trước đi.

Phương Văn Bình nhíu nhíu mày, mới không nhúc nhích.

Đổng Học Bân có chút buồn cười, hiện tại của Phương Văn Bình thật giống như một đứa nhỏ, rất khả ái, vì vậy giương mắt vừa nhìn, đưa tay nắm hàng rào leo qua, nhảy vào bãi cỏ trong công viên, sau đó mới nói với Phương Văn Bình: Được rồi, bà đến đây đi, tôi đỡ bà.

Phương Văn Bình đưa tay bắt đầu leo

Quả nhiên không khác dự liệu của Đổng Học Bân, bà già này làm gì mà biết leo qua loại hàng rào này, Phương Văn Bình không giống với mình, Đổng Học Bân từ nhỏ xuất thân trong gia đình cùng khổ, chuyện gì cơ bản đều trải qua, người tương đối chắc khỏe, nhưng Phương Văn Bình đâu? Một người được nuông chiều từ bé của Phương gia, còn là một nữ đồng chí, loại hàng rào này cô ấy cho dù bò lên thì cả đời cũng không có khả năng bò lên tới trên, động tác quá ngốc.

Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đưa tay cách hàng rào giúp cô ấy, Ai da, chậm một chút chậm một chút, bà bước lên tay tôi, đúng vậy, bước lên, leo lên leo lên!

Hắn mạnh mẽ đưa Phương Văn Bình leo lên cao.

Nhưng tới trên cao, vấn đề lại xuất hiện, Phương Văn Bình xuống không được.

Đổng Học Bân vỗ trán, không thể làm gì khác hơn là thở hổn hển một hơi, phủi tuyết trên đầu đưa tay ôm lấy cô ấy ở trên.

Tôi xuống. Phương Văn Bình nói.

Chậm một chút! Đổng Học Bân vội vàng bảo vệ.

Kết quả Phương Văn Bình cũng không xuống chậm, trực tiếp ngửa nửa người xuống dưới, Đổng Học Bân sợ cô ấy ngã, vội vàng vung tay giữ cô ấy lại, tay trái còn dễ nói, bắt được vai của Phương Văn Bình, nhưng tay phải rõ ràng đụng phải một chổ mềm mềm, rất đầy, cũng rất dầy, chính là ngực của Phương Văn Bình, ngay cả là có mang một cái áo khoác rồi, nhưng trong áo khoác cô ấy hình như không có mặc thêm áo lông, cho nên ngay lập tức đụng vào bên trong!

Quá mềm mại!

Còn có chút. . . Nóng hổi!

Khuôn mặt của Đổng Học Bân lập tức đỏ lên, Ặc.

Nhưng Phương Văn Bình hình như không có phản ứng gì, treo ở trên hàng rào, không cẩn thận trợt xuống, cả người hình như muốn ngã xuống!

Đổng Học Bân cả kinh, cũng không hơn suy nghĩ nhiều, lập tức đi tới ôm lấy, còn lôi chân của cô ấy một chút không khiến cho quần dài bị hàng rào xé rách, sau đó thoáng cái đem thân thể nặng trịch của Phương Văn Bình đang rơi xuống ôm lấy, mặc dù là tố chất thân thể như Đổng Học Bân, cũng phải ngồi chồm hổm một chút, đau đến nổi hắn nhe răng trợn mắt lên, không có biện pháp, Phương Văn Bình là cái loại chị gái bốn mươi tuổi thân hình đầy ắp, trọng lượng khẳng định không tầm thường, hắn có thể tiếp được đã là không sai rồi, đó chính là hàng rào cao chừng hai mét. Qua một hồi, Đổng Học Bân mới thở lấy hơi lại, nhất thời phát hiện cái tư thế hiện tại này có chút mờ ám, trong lòng bàn tay của mình, trong khuỷu tay, trên người, đều là da thịt mềm mại phía dưới quần áo của Phương Văn Bình, cảm giác đặc biệt thoải mái trong khí trời đầy tuyết lạnh lẽo này, rất ấm áp.

Thơm thật là thơm.

Mềm thật là mềm.

Ừm, các loại cảm giác không tồi.

Ặc, duy nhất không tốt cũng là. . . Mụ trẻ này hơi bị nặng.

Đổng Học Bân ho khan một tiếng, thấy Phương Văn Bình liếc mắt nhìn mình, hắn liền thả Phương Văn Bình xuống mặt đất, cũng là mình thật sự ôm không nổi nữa.

Phương Văn Bình vỗ vỗ tuyết trên người, cúi đầu, thật ra chưa quên chai rượu whisky, khom lưng nhặt lên cầm ở trong tay, Đi, vào bên trong ngồi!

Đổng Học Bân trong lòng nói bà thật không khách khí, Để bị bắt thì phiền phức lắm, công viên người ta đều đóng cửa rồi.

Ít người thì yên tịnh, nhìn đi, hoàn cảnh rất tốt, đèn còn mở. Phương Văn Bình đi một chút nhìn, không coi là gì cả.

Phía sau hàng rào cũng là núi.

Còn là cái loại núi không có đường.

Bọn họ chỉ có thể leo lên, đều là tuyết, Đổng Học Bân chỉ có thể tiếp tục đi qua đỡ cô ấy, tuyết lớn như vậy, hai người leo lên núi nhỏ không cao, Đổng Học Bân đều không biết mình tạo cái nghiệt gì, sao ngày hôm nay lại gặp phải chuyện như thế, hắn ở nhà ngủ một giấc có tốt hơn không hả? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook