Chương 1714: Cũng không phải chuyện lớn!
Thường Dụ
10/05/2017
Công ty.
Trong đại sảnh.
Cửa xoay tròn mở ra, ba bốn người cảnh sát nhân dân vào, đi đầu chính là Thường phó đồn trưởng đồn công an, mọi người xem ra cũng là có quan hệ, rất nhiều người đều nhận thức gã.
Thường đồn trưởng.
Các người đã tới!
Đồng chí cảnh sát! Nhanh bắt người đi!
Cũng là tên hỗn đản trên sô pha! Là hắn đá người!
Không chỉ đánh người còn đập đồ, quả thật không có biện pháp nói, quá kiêu ngạo!
Mấy người nhân viên của công ty đều ríu ra ríu rít kể tội, đem chuyện tình đại khái kể lại, về phần chuyện Võ tổng mạnh mẽ đòi thử diễn hôn với người phụ nữ kia bọn họ một câu cũng không nhắc đến, cái này không cần thiết, không nói loại sự tình này cũng là bình thường, hơn nữa cũng có không chứng cứ, ai có thể chứng minh tổng giám đốc của bọn họ mạnh mẽ đưa ra yêu cầu diễn hôn? Lúc đó phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, Võ tổng sẽ không nói, chỉ dựa vào lời khai của người phụ nữ kia cũng vô ích, cao tầng và nhân viên trong công ty đương nhiên là hướng về quản lí của công ty mình, cũng đều không có sợ hãi, không có chứng cứ cái gì đều không tốt, thật ra cho dù là có chứng cứ cũng vô dụng, công ty bọn họ là bên đầu tư, phỏng vấn một diễn viên thì thế nào? Mà thân phận của diễn viên là đặc thù, nhìn diễn hôn một cái thì thế nào? Cái này chỉ là một phần của công tác mà thôi.
Thường phó đồn trưởng lẳng lặng nghe.
Các cảnh sát nhân dân khác đi tới nhìn một chút thương thế của Võ tổng và hai người bảo an, bảo an cũng còn dễ nói, không có bị thương nặng gì, nhưng Võ tổng thì bị tổn thương rất nặng, sóng mũi hiển nhiên bị gãy, răng cũng rớt vài cái, hàm răng cửa ở trên cũng không còn, miệng đầy máu, nhìn cũng rất tởm.
Thường đồn trưởng. Một cảnh sát nhân dân đi trở về.
Thế nào? Thường phó đồn trưởng hỏi.
Người cảnh sát nhân dân hơi lắc đầu, thấp giọng nói: Có người bị rất nặng.
Thường phó đồn trưởng biểu tình không thay đổi. Hình như giống như không nghe thấy, cũng là nhìn bên kia, quan sát thương thế của Võ tổng một chút, cái gì cũng chưa nói.
Thường đồn trưởng. Chu tổng đi qua.
Thường phó đồn trưởng gật đầu, Chu tổng.
Chu tổng nói: Chuyện này các người xử lý đi, phiền phức.
Thường phó đồn trưởng nói: Người nào là đương sự?
Là hắn. Chu tổng chỉ Đổng Học Bân trên sô pha.
Thường phó đồn trưởng chăm chú nhìn người thanh niên này, nói nói: Vị đồng chí này, chuyện gì xảy ra? Dĩ nhiên hỏi một tiếng, không có trực tiếp bắt người.
Mọi người cũng đều rất kỳ quái, mọi người bị đánh. Sự thật ở chỗ này. Còn hỏi cái gì, trực tiếp bắt trở về rồi nói, làm điều thừa à.
Đổng Học Bân thấy thế, cũng kéo Ngu Mỹ Hà đứng dậy đi qua.Tên nằm trên mặt đất kia muốn nhân cơ hội phỏng vấn điện ảnh cưỡng hôn bạn tôi. Bạn tôi bỏ chạy. Hắn còn kêu người truy tìm cô ấy, nếu không phải tôi tới kịp, hậu quả không thể lường được. Chuyện gì xảy ra? Cũng là có chuyện như vậy đấy! Đối mặt cảnh sát nhân dân, Đổng Học Bân nói cũng không khách khí như vậy, với cấp bậc của hắn, sớm không phải cái giai đạon ăn nói làm việc đều phải khép nép cẩn thận.
Thường phó đồn trưởng cũng không lưu ý ngữ khí của hắn, Như vậy à.
Một trung tầng công ty nhất thời nói: Đây là vu oan, căn bản là không có chứng cứ, Võ tổng là tổng giám đốc chúng tôi, sao có thể cưỡng hôn bạn hắn?
Một người khác nói: Hắn cũng là tới gây sự!
Nhanh chóng bắt hắn đi, nếu không hắn lại đánh người! Một người cao tầng nói: Quả thật cũng là một tên bại hoại! Chổ nào có người như thế!
Hiện trường đều là nhân viên của công ty, áp lực trên ngôn ngữ tự nhiên cũng đều là cho Đổng Học Bân.
Nói tôi vu oan à. Đổng Học Bân à một tiếng, Không ngờ công ty các người ai tiến hành thương tổn thân thể của người khác, người ta nếu không có chứng cứ, người ta làm cái gì với với công ty của các người, cũng là đại nghịch bất đạo? Cái gì đều là công ty của các người chiếm lý? Cái gì đều là các người đúng? Các người thật rất khiến cho tôi kinh tởm, tôi biết tất cả mọi người là người của công ty này, nhưng các người trước khi làm một người nhân viên hoặc là lãnh đạo, tối thiểu còn là một con người chứ? Lãnh đạo công ty của các người là cái đức hạnh gì tôi không tin các người không biết, còn ngược lại ra vẻ các người tất cả đều là chiếm đạo lý người khác tất cả đều là sai? Các người là cái thể loại gì thế hả? Nở nụ cười một chút, Đổng Học Bân nói: Hơn nữa tôi sớm nói, tôi không cần chứng cứ!
Chu tổng chậm rãi nói: Người tuổi trẻ, đừng quá kiêu ngạo.
Đổng Học Bân nhún vai, Tôi cho tới bây giờ không kiêu ngạo, tôi là có lý nói rõ lí lẽ, nhưng có người giở trò với tôi, cũng đừng hy vọng tôi giảng đạo lý!
Hai bên nói qua nói lại.
Hai bên là bên nào cũng cho rằng mình phải.
Thường phó đồn trưởng vừa nhìn, nhất thời khiến cho một người cảnh sát nhân dân đi gặp Ngu Mỹ Hà lý giải tình huống, còn khiến cho một người cảnh sát nhân dân lần thứ hai đi thăm dò tình huống của mấy người bị thương.
Khoảng chừng năm phút đồng hồ trôi qua.
Chu tổng có chút không nhịn được, ông ta cảm thấy ngày hôm nay cảnh sát nhân dân thật sự có chút cổ quái, làm án đặc biệt chậm chạp, rõ ràng là chuyện không thể rõ hơn, sao lao lực như thế? Nửa ngày rồi còn chưa bắt người? Chỉ ở chỗ này hỏi? Cái này làm cái gì đây? Công ty của Chu tổng thật ra mấy năm nay phát sinh qua không ít những tranh cãi này, luôn có người tới gây sự, cho nên ông ta cũng đồn công an địa phương nhiều lần giao tiếp, đều nhận thức lẫn nhau, còn cùng nhau ăn cơm hai lần, mỗi lần phá án đều rất thuận lợi, sao lần này không giống với lúc trước?
Thường đồn trưởng? Chu tổng thúc dục gã một tiếng.
Ừm? Làm sao vậy? Thường phó đồn trưởng giả ngu hỏi.
Có phải là nên bắt người? Chu tổng nói: Chúng tôi cũng đã bị không ít ảnh hưởng, tất cả mọi người rất sợ, người có tính nguy hiểm như thế vẫn là mang đi đi?
Mang đi?
Mang ai đi!
Thường phó đồn trưởng cũng là trong lòng sớm đều có tính toán, gã còn nhớ rõ khoảng chừng một giờ trước lãnh đạo gọi điện thoại tới, dặn dò gã đủ mười phút, hơn nữa hầu như đều là cùng một câu nói, đó chính là nhất định phải chiếu cố cho một người trẻ tuổi họ Đổng với trình độ nhất định, có thể đến muộn thì đến muộn, Thường phó đồn trưởng và lãnh đạo kia có quan hệ không tồi, cũng từ trong ngôn ngữ mà nghe được một ít tin tức, biết đây là thư ký của bí thư thị ủy kinh thành tự mình dặn dò xuống, lúc này cho dù là qua rất nhiều thời gian, Thường phó đồn trưởng cũng tự nhiên nhớ kỹ lãnh đạo nói, căn bản sẽ không dự định bắt người, bắt ai hả? Bắt người tuổi trẻ kia? Bớt đùa đi mấy chú! Trầm thư ký tự mình dặn dò xuống, gã tuy rằng cũng không biết Đổng Học Bân này là ai, có thể khiến cho Trầm thư ký tự mình gọi điện thoại xuống dặn dò, có thể là người bình thường sao? Khẳng định không phải! Cho nên cho Thường phó đồn trưởng gã mười lá gan gã cũng không dám bắt người trở về!
Đại khái cũng là tình huống như thế.
Thường phó đồn trưởng cũng biết không dễ xử lý lắm, vì vậy thừa hành một chữ ... kéo, có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu, kéo trước rồi nói sau, dù sao khiến cho gã bắt Đổng Học Bân là khẳng định không có khả năng, Thường phó đồn trưởng cho dù là dám bắt, đồn công an và phân cục bên kia khẳng định cũng là không dám nhận người!
Lại mười phút đồng hồ trôi qua.
Thật sự kéo không được, Thường phó đồn trưởng ổn định tinh thần, thẳng thắn nói: Tôi thấy các người vẫn là giải quyết riêng đi, lúc đầu cũng không phải chuyện lớn gì.
Không phải chuyện lớn?
Rất nhiều người đều suýt nữa té xỉu! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong đại sảnh.
Cửa xoay tròn mở ra, ba bốn người cảnh sát nhân dân vào, đi đầu chính là Thường phó đồn trưởng đồn công an, mọi người xem ra cũng là có quan hệ, rất nhiều người đều nhận thức gã.
Thường đồn trưởng.
Các người đã tới!
Đồng chí cảnh sát! Nhanh bắt người đi!
Cũng là tên hỗn đản trên sô pha! Là hắn đá người!
Không chỉ đánh người còn đập đồ, quả thật không có biện pháp nói, quá kiêu ngạo!
Mấy người nhân viên của công ty đều ríu ra ríu rít kể tội, đem chuyện tình đại khái kể lại, về phần chuyện Võ tổng mạnh mẽ đòi thử diễn hôn với người phụ nữ kia bọn họ một câu cũng không nhắc đến, cái này không cần thiết, không nói loại sự tình này cũng là bình thường, hơn nữa cũng có không chứng cứ, ai có thể chứng minh tổng giám đốc của bọn họ mạnh mẽ đưa ra yêu cầu diễn hôn? Lúc đó phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, Võ tổng sẽ không nói, chỉ dựa vào lời khai của người phụ nữ kia cũng vô ích, cao tầng và nhân viên trong công ty đương nhiên là hướng về quản lí của công ty mình, cũng đều không có sợ hãi, không có chứng cứ cái gì đều không tốt, thật ra cho dù là có chứng cứ cũng vô dụng, công ty bọn họ là bên đầu tư, phỏng vấn một diễn viên thì thế nào? Mà thân phận của diễn viên là đặc thù, nhìn diễn hôn một cái thì thế nào? Cái này chỉ là một phần của công tác mà thôi.
Thường phó đồn trưởng lẳng lặng nghe.
Các cảnh sát nhân dân khác đi tới nhìn một chút thương thế của Võ tổng và hai người bảo an, bảo an cũng còn dễ nói, không có bị thương nặng gì, nhưng Võ tổng thì bị tổn thương rất nặng, sóng mũi hiển nhiên bị gãy, răng cũng rớt vài cái, hàm răng cửa ở trên cũng không còn, miệng đầy máu, nhìn cũng rất tởm.
Thường đồn trưởng. Một cảnh sát nhân dân đi trở về.
Thế nào? Thường phó đồn trưởng hỏi.
Người cảnh sát nhân dân hơi lắc đầu, thấp giọng nói: Có người bị rất nặng.
Thường phó đồn trưởng biểu tình không thay đổi. Hình như giống như không nghe thấy, cũng là nhìn bên kia, quan sát thương thế của Võ tổng một chút, cái gì cũng chưa nói.
Thường đồn trưởng. Chu tổng đi qua.
Thường phó đồn trưởng gật đầu, Chu tổng.
Chu tổng nói: Chuyện này các người xử lý đi, phiền phức.
Thường phó đồn trưởng nói: Người nào là đương sự?
Là hắn. Chu tổng chỉ Đổng Học Bân trên sô pha.
Thường phó đồn trưởng chăm chú nhìn người thanh niên này, nói nói: Vị đồng chí này, chuyện gì xảy ra? Dĩ nhiên hỏi một tiếng, không có trực tiếp bắt người.
Mọi người cũng đều rất kỳ quái, mọi người bị đánh. Sự thật ở chỗ này. Còn hỏi cái gì, trực tiếp bắt trở về rồi nói, làm điều thừa à.
Đổng Học Bân thấy thế, cũng kéo Ngu Mỹ Hà đứng dậy đi qua.Tên nằm trên mặt đất kia muốn nhân cơ hội phỏng vấn điện ảnh cưỡng hôn bạn tôi. Bạn tôi bỏ chạy. Hắn còn kêu người truy tìm cô ấy, nếu không phải tôi tới kịp, hậu quả không thể lường được. Chuyện gì xảy ra? Cũng là có chuyện như vậy đấy! Đối mặt cảnh sát nhân dân, Đổng Học Bân nói cũng không khách khí như vậy, với cấp bậc của hắn, sớm không phải cái giai đạon ăn nói làm việc đều phải khép nép cẩn thận.
Thường phó đồn trưởng cũng không lưu ý ngữ khí của hắn, Như vậy à.
Một trung tầng công ty nhất thời nói: Đây là vu oan, căn bản là không có chứng cứ, Võ tổng là tổng giám đốc chúng tôi, sao có thể cưỡng hôn bạn hắn?
Một người khác nói: Hắn cũng là tới gây sự!
Nhanh chóng bắt hắn đi, nếu không hắn lại đánh người! Một người cao tầng nói: Quả thật cũng là một tên bại hoại! Chổ nào có người như thế!
Hiện trường đều là nhân viên của công ty, áp lực trên ngôn ngữ tự nhiên cũng đều là cho Đổng Học Bân.
Nói tôi vu oan à. Đổng Học Bân à một tiếng, Không ngờ công ty các người ai tiến hành thương tổn thân thể của người khác, người ta nếu không có chứng cứ, người ta làm cái gì với với công ty của các người, cũng là đại nghịch bất đạo? Cái gì đều là công ty của các người chiếm lý? Cái gì đều là các người đúng? Các người thật rất khiến cho tôi kinh tởm, tôi biết tất cả mọi người là người của công ty này, nhưng các người trước khi làm một người nhân viên hoặc là lãnh đạo, tối thiểu còn là một con người chứ? Lãnh đạo công ty của các người là cái đức hạnh gì tôi không tin các người không biết, còn ngược lại ra vẻ các người tất cả đều là chiếm đạo lý người khác tất cả đều là sai? Các người là cái thể loại gì thế hả? Nở nụ cười một chút, Đổng Học Bân nói: Hơn nữa tôi sớm nói, tôi không cần chứng cứ!
Chu tổng chậm rãi nói: Người tuổi trẻ, đừng quá kiêu ngạo.
Đổng Học Bân nhún vai, Tôi cho tới bây giờ không kiêu ngạo, tôi là có lý nói rõ lí lẽ, nhưng có người giở trò với tôi, cũng đừng hy vọng tôi giảng đạo lý!
Hai bên nói qua nói lại.
Hai bên là bên nào cũng cho rằng mình phải.
Thường phó đồn trưởng vừa nhìn, nhất thời khiến cho một người cảnh sát nhân dân đi gặp Ngu Mỹ Hà lý giải tình huống, còn khiến cho một người cảnh sát nhân dân lần thứ hai đi thăm dò tình huống của mấy người bị thương.
Khoảng chừng năm phút đồng hồ trôi qua.
Chu tổng có chút không nhịn được, ông ta cảm thấy ngày hôm nay cảnh sát nhân dân thật sự có chút cổ quái, làm án đặc biệt chậm chạp, rõ ràng là chuyện không thể rõ hơn, sao lao lực như thế? Nửa ngày rồi còn chưa bắt người? Chỉ ở chỗ này hỏi? Cái này làm cái gì đây? Công ty của Chu tổng thật ra mấy năm nay phát sinh qua không ít những tranh cãi này, luôn có người tới gây sự, cho nên ông ta cũng đồn công an địa phương nhiều lần giao tiếp, đều nhận thức lẫn nhau, còn cùng nhau ăn cơm hai lần, mỗi lần phá án đều rất thuận lợi, sao lần này không giống với lúc trước?
Thường đồn trưởng? Chu tổng thúc dục gã một tiếng.
Ừm? Làm sao vậy? Thường phó đồn trưởng giả ngu hỏi.
Có phải là nên bắt người? Chu tổng nói: Chúng tôi cũng đã bị không ít ảnh hưởng, tất cả mọi người rất sợ, người có tính nguy hiểm như thế vẫn là mang đi đi?
Mang đi?
Mang ai đi!
Thường phó đồn trưởng cũng là trong lòng sớm đều có tính toán, gã còn nhớ rõ khoảng chừng một giờ trước lãnh đạo gọi điện thoại tới, dặn dò gã đủ mười phút, hơn nữa hầu như đều là cùng một câu nói, đó chính là nhất định phải chiếu cố cho một người trẻ tuổi họ Đổng với trình độ nhất định, có thể đến muộn thì đến muộn, Thường phó đồn trưởng và lãnh đạo kia có quan hệ không tồi, cũng từ trong ngôn ngữ mà nghe được một ít tin tức, biết đây là thư ký của bí thư thị ủy kinh thành tự mình dặn dò xuống, lúc này cho dù là qua rất nhiều thời gian, Thường phó đồn trưởng cũng tự nhiên nhớ kỹ lãnh đạo nói, căn bản sẽ không dự định bắt người, bắt ai hả? Bắt người tuổi trẻ kia? Bớt đùa đi mấy chú! Trầm thư ký tự mình dặn dò xuống, gã tuy rằng cũng không biết Đổng Học Bân này là ai, có thể khiến cho Trầm thư ký tự mình gọi điện thoại xuống dặn dò, có thể là người bình thường sao? Khẳng định không phải! Cho nên cho Thường phó đồn trưởng gã mười lá gan gã cũng không dám bắt người trở về!
Đại khái cũng là tình huống như thế.
Thường phó đồn trưởng cũng biết không dễ xử lý lắm, vì vậy thừa hành một chữ ... kéo, có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu, kéo trước rồi nói sau, dù sao khiến cho gã bắt Đổng Học Bân là khẳng định không có khả năng, Thường phó đồn trưởng cho dù là dám bắt, đồn công an và phân cục bên kia khẳng định cũng là không dám nhận người!
Lại mười phút đồng hồ trôi qua.
Thật sự kéo không được, Thường phó đồn trưởng ổn định tinh thần, thẳng thắn nói: Tôi thấy các người vẫn là giải quyết riêng đi, lúc đầu cũng không phải chuyện lớn gì.
Không phải chuyện lớn?
Rất nhiều người đều suýt nữa té xỉu! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.