Quyền Tài

Chương 276: Đại náo lớn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Thường Dụ

22/12/2014

Buổi trưa, huyện Duyên Đài.

Cục công an huyện, phòng làm việc cục trưởng.

Âm thanh của Hồ Tư Liên vang lên bên đầu dây điện thoại : "Lương cục trưởng, tìm được Đổng cục trưởng rồi sao?"

"Vẫn chưa" Vùng lông mày của Lương Thành Bằng càng nhíu càng chặt : "Đã tăng số người đi tìm, nhưng vẫn không có tin tức"

"Nghe nói Đổng cục trưởng đi du ngoạn trên núi phải không? Địa điểm cụ thể ngài có biết không?"

Lương Thành Bằng khẽ thở dài : "Đã tra rồi, không rõ ràng lắm, mẹ của Đổng cục trưởng cũng không biết chuyện này"

Hồ Tư Liên gấp gáp nói : "Tại sao có thể như vậy, một mình đang yên đang lành, sao nói biến mất là có thể biến mất?" Dừng lại một hơi, Hồ Tư Liên trịnh trọng nói :" Tạ huyện trưởng rất quan tâm chuyện này, ngày hôm nay đã lần thứ ba hỏi Đổng cục trưởng, huyện trưởng kêu tôi truyền đạt lại cho ngài, tiếp tục tăng cảnh lực, khi tất yếu có thể liên lạc với cảnh sát khu khác hỗ trợ, nhất định phải nhanh chóng tìm được người, ài, hy vọng không xảy ra vụ án bắt cóc nào"

Đổng Học Bân mất tích.

Mất tích đủ một tuần.

Ngay từ đầu ai cũng không coi là gì, bởi vì trong cục ngại thương thế của Đổng cục trưởng, cho nên đã cho hắn một tuần nghỉ phép, Đổng cục trưởng cũng đã báo cáo với cấp trên, nói muốn cùng bạn bè đi du lịch bên ngoài, lên núi dạo chơi, còn nói có thể là điện thoại di động không gọi được, nhưng ngày hôm qua, cũng là ngày nghỉ của hắn kết thúc và đến lúc hắn phải đi làm, nhưng mà Đổng cục trưởng vẫn chưa có tới, điện thoại thì gọi không được, gọi về nhà thì không ai nghe máy, ngay cả mẹ của Đổng cục trưởng Loan Hiểu Bình cùng bạn tốt của hắn cũng không biết hắn đã đi đâu, lần này, không ít người bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, Loan Hiểu Bình cầm chìa khóa gấp gáp đi đến gia thuộc viện cục công an, mang theo cảnh sát của cục công an huyện vào nhà của Đổng Học Bân.

Nhưng mà cảnh tượng nhìn thấy trong nhà, lại khiến cho trong lòng mọi người căng thẳng!

Điện thoại di động của Đổng Học Bân, chìa khóa xe, chứng minh thân phận, chứng minh công tác đều ở trong nhà!

Điện thoại di động không nói, nhưng nếu như là du ngoạn, thì không có khả năng ngay cả chứng minh thân phận và chứng minh công tác cũng không mang theo, mua vé máy bay, làm thủ tục, đều cần chứng minh thân phận, không có nó thì nửa bước khó đi, sao ngay cả cái này cũng ở nhà? Cái này căn bản là không hợp lý!

Điều tra tìm kiếm lập tức bắt đầu!

Nhưng tìm cả ngày trời, cũng không có chút tin tức của Đổng Học Bân, hình như là bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy!

Mọi người đều biết, Tiểu Đổng cục trưởng đắc tội rất nhiều người, truy tầm vụ án cũng rất nhiều, ai cũng không thể cam đoan cái này không phải là vụ án bắt cóc, cho nên tất cả mọi người đều nghĩ về tình huống xấu nhất, xuất động không ít cảnh lực tìm kiếm hành tung của Đổng Học Bân, cho tới bây giờ, Đổng Học Bân đã mất tích hơn một tuần, nhưng đừng nói vị trí cụ thể, ngay cả Đổng cục trưởng có ở nhà hay không tất cả mọi người trong huyện Duyên Đài không rõ ràng lắm!

Tìm không được!

Sao cũng tìm không được!

" Tiểu Đổng này! Rốt cuộc đi đâu!" Trong phòng làm việc, Lương Thành Bằng buông điện thoại, trên người áp lực rất lớn, Tạ huyện trưởng hầu như là cứ mấy tiếng thì gọi điện thoại tới hỏi tình huống, ai nấy đều thấy được Tạ huyện trưởng rất coi trọng đối với chuyện này, Lương Thành Bằng tự nhiên cũng như vậy, Tiểu Đổng cục trưởng là người đắc lực của ông, người có khả năng làm việc nhất, hiện tại sinh tử không biết hành tung không rõ, ai không nóng nảy? Một người đang yên đang lành đột nhiên đùng một cái bốc hơi khỏi nhân gian! Cái này thật sự. . .

Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại trên bàn vang lên.

Lương Thành Bằng mau nhanh tiếp " "A lô."

"Lương cục trưởng, có người điện thoại tìm ngài." Cái dãy số này là điện thoại của trung tâm chỉ huy, "Nói là người của cục công an thành phố Lữ An."

"Hiện tại ngoại trừ chuyện của Đổng cục trưởng trực tiếp báo cáo với tôi, chuyện khác tìm lãnh đạo phía dưới xử lý!", phó chủ nhiệm phòng làm việc nói: "Lương cục trưởng, cú điện thoại này có thể có quan hệ với Đổng cục trưởng, chúng tôi vừa nhận được tin tức, người gọi điện thoại chính là một phụ nữ, nói có chuyện quan trọng muốn nói cùng ngài, trong điện thoại còn nhắc tới Đổng cục trưởng và chuyện nhà bảo tàng tỉnh bị trộm, nhưng cô ấy nói chỉ muốn báo cáo với ngài, những người khác không được.", dừng một chút, hắn nói thêm: "Bên kia điện thoại còn chưa có cắt, ngài xem tôi có phải là đem chuyển cho ngài?"

Lương uy bằng lập tức nói: "Lập tức chuyển đến đây!", "Vâng, ngài chờ chút." Điện thoại vang lên tiếng tích tích.

Điện thoại thông, Lương Thành Bằng uy nghiêm nói: "Tôi là Lương Thành Bằng của cục công an huyện Duyên Đài, cô là?"

"Lương cục trưởng xin chào." Bên kia vang lên tiếng nói của một phụ nữ, "Tôi là người của đội hình cảnh cục công an thành phố Lữ An, tôi là Hầu Thiến, tôi xin nói ngắn gọn, nghe nói cảnh sát huyện Duyên Đài đang tìm Đổng cục trưởng? Đổng cục trưởng hiện tại có thể không có cách nào liên hệ các người, bên kia có chút. . . Có một chút phiền phức."

Lương Thành Bằng nhíu mày "Chuyện gì xảy ra?"

"Đổng cục trưởng cuối tuần đi đến một trung tâm tắm rửa của thành phố Lữ An làm nằm vùng, muốn tra địa điểm của văn vật bị trộm."

"Nằm vùng?" Lương Thành Bằng sửng sốt, "Sao tôi không biết?"

"Có thể tin tức không chuẩn xác, Đổng cục trưởng cũng không xác định, có thể là dự định thử thời vận." Hầu Thiến nói: "Tôi cũng nhận được mệnh lệnh trong cục, cấp trên tung lưới điều tra mấy người khả nghi, tôi cũng đi đến trung tâm tắm rửa Hải Tân, kết quả là đã chọn đúng, đồ ngay trên tay bọn họ. . ." Hầu Thiến đem chuyện của mấy ngày này từ đầu chí cuối địa nói lại một lần.

Lương Thành Bằng lúc này đã biết vì sao không liên hệ được Đổng Học Bân!

Huyện ủy huyện Duyên Đài.

Trong phòng hội nghị đang mời họp thường ủy.



Hướng Đạo Phát, Tạ Tuệ Lan, Tào Húc Bằng, Hoàng Lập bọn người đang ngồi trên ghế, thảo luận một dự án đường quy hoạch. Hướng Đạo Phát thao thao bất tuyệt diễn thuyết, lúc này, thư ký của bí thư huyện ủy Hướng Đạo Phát đột nhiên đẩy cửa, gấp gáp đi vào, Hướng Đạo Phát chau mày, có chút hờn giận, nhưng thư ký Chu vẫn kiên trì đi tới trước mặt Hướng bí thư, ghé vào lỗ tai nói đủ hai phút.

Hơn mười một thường ủy huyện ủy đều ngừng câu chuyện, nhìn về bên kia.

Không bao lâu, Hướng Đạo Phát vỗ bàn, giận tím mặt, "Còn có loại sự tình này sao?", Thư ký Chu chuyển lời của Lương Thành Bằng xong, thì lui ra một bên.

Mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía Hướng bí thư.

Hướng Đạo Phát nghiêm mặt nói: " Đổng cục trưởng của cục công an phá được vụ án văn vật bị trộm!", Tạ Tuệ Lan và Tào Húc Bằng cùng các thường ủy đều ngẩn ra, Đổng cục trưởng tìm được? Vụ án nhà bảo tàng bị trộm? Phá? Đổng Học Bân phá án? Đây là chuyện tốt mà? Sao mặt của Hướng bí thư lại khó coi như vậy?

Hướng Đạo Phát kế tiếp liền nói: "Nhưng địa điểm phá án là ở thành phố Chương Tắc, cảnh sát địa phương thấy Đổng cục trưởng phá án, mạnh mẽ tiếp nhận, còn đem Đổng cục trưởng bắt lại!" Dứt lời, Hướng Đạo Phát nhìn về phía thư ký Chu, thư ký Chu hiểu ý, liền giải thích.

Mọi người sắc mặt đều biến đổi!

Tào Húc Bằng phẫn nộ nói: "Thành phố Chương Tắc tại làm cái gì! Nào có như thế làm việc của!"

"Không mang chứng minh công tác liền bắt người? Gọi điện thoại cho chúng ta không phải có thể xác định thân phận của Đổng cục trưởng sao?" Hoàng Lập cũng nói: "Loại mượn cớ này bọn họ cũng nghĩ ra được! Đây là giành công!" Ai cũng đều nhìn ra ý đồ của thành phố Chương Tắc, mạnh mẽ tiếp nhận vụ án, đến lúc tuyên bố tin tức ra bên ngoài, thì nói toạc phá án chính là cảnh sát thành phố Chương Tắc, không có liên quan với huyện Duyên Đài!

Tạ Tuệ Lan con mắt hơi hí lại, " Hay cho vừa ăn cắp vừa la làng.", Hoàng Lập nhìn cô ấy, biết Tạ huyện trưởng tức giận.

Hướng Đạo Phát nhìn nhìn Tạ Tuệ Lan, "Tạ huyện trưởng, tôi đi liên hệ thành phố, sở công an tỉnh. . ."

"Sở công an tỉnh tôi đi liên hệ!" Tạ Tuệ Lan nói.

Hướng Đạo Phát gật đầu, "Được, tan họp!" Ngay cả họp thường ủy cũng không cần nữa.

Cái vụ án này liên lụy đến thần kinh của nhiều người lắm, chiến tích, vinh dự, danh tiếng, ai phá án sẽ rơi xuống trên đầu người đó, cái này đã không là chuyện của một người Đổng Học Bân, mà là chuyện của toàn bộ huyện Duyên Đài, mặt của toàn bộ huyện Duyên Đài, giờ phút này, cái gì mà Hướng phái Tạ phái nội đấu đều tạm thời để qua một bên, bọn họ cần phải làm là nhất trí đối ngoại, không thể để cho thành phố Chương Tắc không công chiếm cái tiện nghi này!

Trở lại phòng làm việc, Hướng Đạo Phát lập tức gọi điện thoại cho thành phố : "Bí thư Từ, vụ án nhà bảo tàng tỉnh bị trộm đã phá. . . Ngài đã biết? Vâng. . . Thế nhưng vụ án từ đầu tới đuôi đều là cảnh sát của huyện Duyên Đài phụ trách. . . đúng vậy, là Đổng Học Bân đồng chí. . . Nhưng hiện tại công thần phá án của chúng tôi, lại bị cảnh sát thành phố Chương Tắc đá ra ngoài, ngược lại nói là bọn họ lập công, không thế khi dễ người như vậy được chứ?"

Ở bên kia , Tạ Tuệ Lan đã hành động.

Nhưng cô ấy không có gọi điện thoại cho sở công an tỉnh, bởi vì đối với trong tỉnh mà nói, ai phá vụ án không quan trọng, quan trọng là ... Có thể đem văn vật tìm trở về, hơn nữa địa điểm phát án quả thật là ở thành phố Chương Tắc, nếu như làm rối lên, mấy tháng thời gian cũng không đủ xả xuống, cho nên, Tạ Tuệ Lan tròng mắt hơi hí lại, trực tiếp từ trong danh bạ điện thoại bấm số của một người bạn cũ trước đây.

"A lô, tiểu Lý sao?"

"Là tôi, Tạ trưởng phòng, không phải, hẳn gọi là Tạ huyện trưởng mới đúng."

"Tìm cậu giúp một chuyện, hiện tại nói chuyện tiện không?", "Tiện, có việc gì ngài cứ nói.", "Được, cậu còn đang làm ở Nhật Báo Xã không? Ở thành phố Chương Tắc, có ngươi quen hay không. . . Ừm, vậy là tốt rồi, tìm mấy người ký giả, lập tức đi thành phố Chương Tắc. . . đúng vậy, cậu cứ làm theo lời tôi nói, đến lúc đó. . ." Cú điện thoại gọi gần bảy tám phút đồng hồ.

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Tuệ Lan suy nghĩ một chút, lại gọi cho một dãy số, "Tiểu Bân tìm được rồi, yên tâm đi.", Bên kia điện thoại, Cù Vân Huyên thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết hai người trao đổi số điện thoại di động lúc nào.

Hai tiếng sau.

Thành phố Chương Tắc, cục công an.

Trong phòng tối đen, Đổng Học Bân đói đến nổi có chút choáng váng, mấy ngày nay tất cả đều bận rộn nằm vùng, tinh thần vẫn ở vào một trạng thái căng thẳng, ăn ngủ đều không tốt, sáng sớm ngày hôm nay, hắn càng không ăn cái gì, hiện tại đã là buổi chiều, ngoại trừ hình cảnh mặt gầy vừa rồi đem đến một chai nước khoáng ra, một chút đồ ăn cũng không cho hắn, điều này làm cho lửa giận của Đổng Học Bân càng cao lên đến một trình độ mới! Phần tử phạm tội các người bắt không được, hiện tại tôi hạ gục tất cả tội phạm, văn vật tìm được, các người chạy tới bắt tôi? Cái này con mẹ nó gọi là chuyện gì!

Bên ngoài mơ hồ nghe được có chút âm thanh ầm ĩ, hình như là lãnh đạo của sở công an tỉnh muốn tới.

Cũng đúng, lúc đó Đổng Học Bân muốn đem văn vật tự mình đưa đến cho chuyên gia giám định trong tỉnh, đến lúc đó thuận tiện trả văn vật, như vậy công lao có thể ghi trên đầu huyện Duyên Đài, nếu như khiến cho người trong tỉnh đến đây, án phát tại thành phố Chương Tắc, khẳng định sẽ có chút cãi cọ, ai ngờ thành phố Chương Tắc làm tuyệt như thế, Đổng Học Bân đem cơ hội phá án phía sau cho bọn họ, bọn họ còn thấy chưa đủ, ngay cả công lao truy tầm văn vật cũng muốn độc chiếm, cái này không phải là chuyện người làm!

Cạch, cửa mở, một tia sáng chói mắt chiếu vào phòng.

Hình cảnh mặt gầy và một người lão hình cảnh đi đến, Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, lạnh lùng cười.

"Được rồi, chúng tôi xác nhận thân phận của cậu với cục công an huyện Duyên Đài, là người của hệ thống công an không sai.", Gã hình cảnh mặt gầy nhìn hắn bĩu môi nói: "Cậu có thể đi.”

Cái mệnh lệnh này là cục trưởng cục công an Tôn Hải nói ra, hắn vốn dĩ dự định chơi xỏ Đổng Học Bân một chút, chứ không muốn bắt giam hắn, hiện tại lãnh đạo tỉnh muốn tới, chuyên gia cũng muốn tới, sau đó sẽ hỏi đến phần phá án, Đổng Học Bân ở trong đó ra lực rất lớn, ai cũng không che giấu được sự thật, Tôn Hải cũng không có biện pháp đem đen nói thành trắng, dù sao hiện tại vụ án đã về tay của thành phố Chương Tắc, có giam Đổng Học Bân cũng không có tác dụng gì, huống hồ lãnh đạo của sở công an tỉnh tám phần sẽ muốn tự mình gặp nhân viên phá án một lần, để cho lãnh đạo thấy công thần bị giam ở chỗ này, quả thật cũng không được ổn cho lắm.

Đổng Học Bân không nhúc nhích.

Hình cảnh mặt gầy cau mày, "Nghe không? Đi!", Đổng Học Bân bật cười nói: "Mày kêu tao đi thì tao phải đi? Mày là ai thế?"

"Không biết tốt xấu! Mày còn lại ở chỗ này làm gì?", hình cảnh mặt gầy trên mặt giận dữ, đi tới!



Lão hình cảnh một bên nhanh chóng kéo hắn, quay đầu cười cười ôn hòa với Đổng Học Bân, "Đổng cục trưởng, trước đó đều là hiểu lầm, chúng tôi cũng là làm việc theo quy định, hiện tại xác nhận cậu cũng là người của hệ thống công an, đương nhiên không có việc gì, hơn nữa đoàn xe trong tỉnh đã sắp đến bên này, đến lúc đó còn có thể có khen ngợi, nếu như cậu không đi ra, trong tỉnh cũng không biết cậu trong quá trình phá án đã làm ra cống hiến lớn, huy hiệu và mấy thứ khác cũng không có biện pháp trao."

Đổng Học Bân cười cười, "Huy hiệu? Tôi con mẹ nó từ bỏ!"

Lão hình cảnh hơi ngẩn ra.

"Các người không phải nói là thành phố Chương Tắc phá án sao? Được đấy, vậy các người cứ như thế mà báo cáo với cấp trên đi! Tôi cũng không có liên quan gì đến vụ án này, đều là công lao của thành phố Chương Tắc các người!" Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ nói: "Cũng không hỏi thăm tôi là ai à, bắt tôi nào có dễ dàng như vậy? Tôi nói thật cho các người biết! Muốn tôi đi? Con mẹ nó không có cửa đâu! Nếu như không ai cho tôi một lời giải thích! Tôi ở chổ này cả đời!"

Thấy hắn như thế, hình cảnh mặt gầy liền mở miệng mắng chửi.

Lão hình cảnh trừng mắt nhìn hắn nói: " Câm miệng!"

Hình cảnh mặt gầy mặt trắng lại, rốt cục vẫn không nói cái gì.

Lão hình cảnh nhìn về phía Đổng Học Bân, biểu tình ôn hòa cầm chìa khóa đi tới, "Đổng cục trưởng, cậu đợi như thế cũng khó chịu, tôi trước mở còng tay cho cậu nha."

Đổng Học Bân tránh cổ tay, cười nói: "Đừng khách khí, cái còng này tôi mang theo rất thoải mái, rất thoả mãn, cứ như vậy đi.", lão hình cảnh trong lòng căng thẳng, một loại dự cảm không ổn nổi lên trong lòng.

Đổng Học Bân phất phất tay, lạnh lùng nói : "Tôi muốn nhìn xem ở đây có còn nói lý lẽ hay không, bắt tôi? Chúng ta cùng nhau để cho nhân dân toàn quốc nhìn, nhìn thành phố Chương Tắc của các người có sắc mặt gì!" Nở nụ cười một chút, Đổng Học Bân nói : "Thật ra không có tôi cũng không sao, các người báo cáo nói là tên họ Từ ki phá án đi, là hắn tra được địa điểm ẩn thân, phần tử phạm tội cũng là do hắn hạ gục, sau đó các người thông đồng bịa đặt một chút, không phải rất dễ dàng sao? Nếu làm tốt thành phố Chương Tắc của các người khẳng định sẽ được biểu dương, nhiều công lao lắm, còn muốn tôi ra ngoài làm gì?"

Lão hình cảnh và hình cảnh mặt gầy vừa nghe liền biết không được, nhanh chóng đi ra ngoài báo cáo.

Tôn Hải vừa nghe, mặt liền trầm xuống : "Không đi? Hắn muốn làm gì?" Hình cảnh mặt gầy nói : "Tôn cục trưởng, để cho tôi và lão Trần đem người ra ngoài là được"

Tôn Hải lắc đầu, ông ta cũng không muốn chuyện tình ầm ĩ lớn, lúc đầu cho rằng chỉ là một cán bộ nhỏ trong huyện, trừng trị chút còn không dễ dàng? Không ngờ rằng chuyện tình đang phát triển theo chiều hướng mà ông ta không muốn thấy, người ta còn ở chổ này giở trò vô lại, Đổng Học Bân nếu như không đi, chuyện này sẽ có rắc rối, suy nghĩ một chút, Tôn Hải đã có chủ ý, tìm số điện thoại của cục trưởng cục công an huyện Duyên Đài Lương Thành Bằng, gọi điện qua.

Huyện Duyên Đài.

Phòng làm việc huyện trưởng.

Lương Thành Bằng đang ở chổ của Tạ Tuệ Lan báo cáo tình huống, đột nhiên, điện thoại di động vang lên, là một dãy số không nhậ ra, Tạ Tuệ Lan xua tay ý bảo ông ta có thể nghe, Lương Thành Bằng nhấn nút nghe máy, sau hai ba phút, ông buông điện thoại xuống, sắc mặt không dễ coi lắm : "Tạ huyện trưởng, là điện thoại của cục trưởng Tôn Hải của cục công an thành phố Chương Tắ"

Tạ Tuệ Lan cười cười ngẩng đầu lên : "Ồ? Ông ta nói cái gì?"

Lương Thành Bằng nói : "Ông ta đã điều tra rõ thân phận của Tiểu Đổng, chuẩn bị thả người, nhưng Tiểu Đổng thì lại không chịu đi"

Tạ Tuệ Lan cười một chút : "Tiểu Đổng này! Tôi đã nói hắn không chịu lỗ mà!"

Lương Thành Bằng cười khổ một tính, tính tình thối của Đổng Học Bân ông cũng rõ ràng, căn bản không phải là một người chịu thiệt, lăn qua lăn lại cực khổ như thế, không làm ra chút động tĩnh ầm ĩ thì hắn khẳng định là không cam lòng rồi, thật ra ngay từ đầu khi nghe nói Đổng cục trưởng bị thành phố Chương Tắc bắt, Lương Thành Bằng liền cảm thấy thành phố Chương Tắc có thể là không may rồi, nhìn thử đi, cái này còn không phải tới rồi sao, đụng phải loại người cứng mềm đều không ăn như Đổng Học Bân, các người ai cũng phải đau đầu thôi!

Tạ Tuệ Lan nói : "Tôn cục trưởng có ý gì?"

"Ông ta kêu chúng ta nói chuyện với Tiểu Đổng, muốn lấy đại cục làm trọng, nếu như ở bên kia làm loạn, sẽ phạm vào tội cản trở công vụ" Quan lớn đè chết cấp dưới, cấp bậc của Tôn Hải thậm chí còn cao hơn Tạ Tuệ Lan và Hướng Đạo Phát, đó là thường ủy thị ủy cấp phó sở, " Tạ huyện trưởng, ngài xem chuyện này?"

Tạ Tuệ Lan cười cười : "Mặt mũi của Tôn cục trưởng chúng ta phải cho, kêu bọn họ đem điện thoại cho Tiểu Đổng, tôi tự mình khuyên nhủ hắn"

Lương Thành Bằng nghi hoặc chớp mắt mấy cái, lập tức gọi điện thoại.

Thành phố Chương Tắc.

Trong phòng tối, Đổng Học Bân ngồi tựa lưng vào tường dưới đất, nhắm mắt không nói, cửa lớn của phòng từ sau khi tên hình cảnh mặt gầy đi ra cũng không có khóa, nhưng mà Đổng Học Bân nhìn cũng không nhìn, hắn căn bản không có ý định đi, mấy người đến muốn mở còng tay cho hắn đều bị Đổng Học Bân đuổi đi, đây là chứng cứ, sao có thể để cho mấy người lấy lại?

Cạch cạch cạch, tiếng bước chân vào tới.

Hình cảnh mặt gầy và lão hình cảnh đã trở về, trong tay còn cầm theo một cái điện thoại.

Đổng Học Bân lười biếng nhìn bọn họ một cái, lại nhắm con mắt lại.

Lão hình cảnh đưa điện thoại di động qua, thấp giọng nói : "Là điện thoại của huyện trưởng các người, kêu cậu nghe một chút"

Đổng Học Bân sửng sốt, Tạ tỷ? Vừa suy nghĩ lập tức rõ ràng, đây là do thành phố Chương Tắc thấy không có biện pháp đuổi mình đi, cho nên tìm đến lãnh đạo trực tiếp của mình, Đổng Học Bân trong lòng thở dài, hắn biết Tạ tỷ phỏng chừng sẽ lấy đại cục làm trọng, kêu mình không nên hồ đồ, vì thế thái độ nghe điện thoại cũng không tốt, a lô một tiếng rất lười biếng.

Nhưng mà âm thanh của đầu bên kia điện thoại khiến cho Đổng Học Bân ngây ngẩn cả người, Tạ Tuệ Lan chỉ nói một câu, "Thành thật ở trong phòng đợi! Tất cả có tôi!" Đổng Học Bân rất là kích động!

Mẹ nó! Tạ tỷ đây là muốn mình đại náo lớn đây mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook