Chương 787: Đều thăng quan!
Thường Dụ
06/11/2015
Vài ngày sau.
Biệt thự Tây Giao.
Trù bị hôn lễ cũng đã tới hồi kết.
“Tiểu Bân, đưa chữ Hỉ cho mẹ, mẹ treo lên nào”.
“Mẹ, mẹ nghỉ một chút đi, con tới con tới”.
“Vậy con treo đi, thẳng một chút, không được, lệch rồi, dịch qua trái một chút”.
“Na , mẹ xem như vậy được chưa?”
“Tạm rồi, con xuống cho mẹ xem, được, vậy được rồi”.
Trong sân biệt thự, ngoài Loan Hiểu Bình, Dương Triệu Đức thì Tô Giai cũng tới, với tư cách là người nhà Đổng Học Bân, đang bố trí phòng cho bọn họ, dán chữ Hỉ bên ngoài cửa sổ phòng cũng đã bận rộn hồi lâu.
Đổng Học Bân cầm chai nước khoáng từ trong phòng đi ra, “Chị Tô, nghỉ ngơi chút đi, nhìn cái chuyện ồn ào này, vừa mới tới đã để chị bận rộn”.
Tô Giai ha ha cười, “Chị đến không phải để giúp đỡ sao?”
Học Bân đưa cho cô, “Uống nước trước đi, chú Dương, chú cũng nghỉ ngơi một chút đi”.
Dương Triệu Đức cười nói: “Được”.
Mọi người đều đi ra hậu viện, ngồi ở trước bể bơi nghỉ ngơi, uống trà uống nước.
Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng nói: “Mẹ, chú Dương, biệt thự này vốn dĩ mua cho tặng hai người kết hôn, sao bây giờ lại trả cho con làm phòng cưới? Con nói rồi, đến khi đó mua một gian là được, dùng phòng của hai người nó làm sao ấy, quả là không thích hợp”.
Loan Hiểu Bình nhìn hắn: “Con mua phòng mới thì không phải trang hoàng sao? Hai ngày nữa là hôn lễ của con và Huệ Lan, thời gian không đủ, nơi đâu là hợp lý nhất rồi”.
“Vậy cũng...”
“Đều đã bố trí, không nói chuyện này nữa ”.
“Vậy được rồi, dù sao con và Huệ Lan cũng sống một thời gian, sau này vẫn phải trở về Phần Châu sống”.
Dương Triệu Đức nói: “Thật ra chú và mẹ cháu cũng không tính đến sống ở đây, về sau phòng này cháu và Tuệ Lan dùng đi, không cần phải phân như vậy rõ ràng, ha ha”.
Đổng Học Bân khoát tay, “Vậy cũng không được, nói tặng hai người thì là của hai người”.
Loan Hiểu Bình điềm đạm cười nói: “Chú Dương của con nói đúng, hai người chúng ta không tới đây đâu, con còn không biết sao? Chú Dương của con phải đi thành phố Lữ an, là thành phố mà lần trước con đi làm án, rời Phần Châu cũng không xa nữa đâu”.
Đổng Học Bân sửng sốt, “Sắp chuyển sao? Chú Dương được thăng chức sao?”.
Dương Triệu Đức cười ừ một tiếng, “Lệnh điều động vừa tới, đi Lữ An làm thị trưởng”.
Làm Thị trưởng? Dây quả là chức vụ béo bở.
Mẹ cũng trở thành phu nhân thị trưởng.
Đổng Học Bân vui vẻ, “Mẹ, những gì con nói trước đây đã tới. Chú Dương không nghỉ hưu được, chú đương tuổi sung sức, mẹ nhìn xem, có phải đến lúc phát tài rồi không? Hai năm nay lại thăng một cấp, phó bộ trưởng cũng không phải không có khả năng” Dối với sự thăng chức của Dương Triệu Đức thì Đổng Học Bân không bất ngờ. Trước động đất là Dương Triệu Đức ra lệnh cho nhật báo Phần Châu phát tin, dường như trong cuộc họp thường ủy còn đưa ra biện pháp phòng chống, bởi thế giờ được thưởng.
“Cái gì mà thị trưởng với không thị trưởng” Loan Hiểu Bình nói: “Cũng chỉ vậy thôi”.
Đổng Học Bân cười nói: “Thôi đi, con xem trong lòng mẹ đang rất cao hứng phải không thị trưởng phu nhân”.
“Bậy nào” Loan Hiểu Bình cười đánh vào cánh tay con trai.
Tô Giai bỗng nhiên nói: “Học Bân, chị cũng phải điều động”.
Đổng Học Bân ồ một tiếng, “Chị Tô cũng thăng chức sao, tốt chứ? Đi đâu thế?”
“Nhắm chừng vẫn là ở tòa soạn báo” Tô Giai cười nói: “Lại thăng một cấp, có lẽ là trưởng phòng tin tức của nhật báo Phần Châu".
“Ô, vậy thì chúc mừng, hôm nay chúng ta đúng là song hỷ lâm môn!”
“Không phải nhờ cậu?” Tô Giai cười nói: “Nếu cậu không cho tôi bản báo cáo của cậu, tôi vẫn chỉ là lình quèn ở phòng tin tức”.
Đổng Học Bân cười nói: “Hài, em cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi”.
“Chà, khiêm tốn quá đi” Dương Triệu Đức chỉ vào Đổng Học Bân cười cười, “Lần này quả thật là công lao của Tiểu Bân, Hiểu Bình, lần này con chúng ta mở mắt chúng ta”.
Đổng Học Bân ai da nói: “Chú Dương, chú đừng khen cháu nữa”.
Bọn họ thăng chức, Đổng Học Bân cũng rất vui vẻ
Cảnh Nguyệt Hoa làm bí thư khu ủy...
Dương Triệu Đức đi Lâm An làm thị trưởng...
Tô Giai cũng thăng trưởng phòng tin tức...
Bạn bè của mình cấp bậc ngày càng cao, đối với sự phát triển công việc của Học Bân sau này cũng có nhiều trợ giúp.
Hiện tại dường như khoảng cách chức vụ giữa mình và Tuệ Lan không nhiều, nghĩ tới đây Đổng Học Bân không kìm được hỏi: “Chú Dương, cháu và Tuệ Lan phải đi đâu, chú có nghe ngóng được gì không?”
Dương Triệu Đức hơi trầm ngâm, “Cháu còn không rõ, vợ cháu đã chắc rồi, trước khi tới đây chú có đi thành phố một chuyến, nghe nói Tuệ Lan sẽ được đề bạt làm Phó thị trưởng Phần Châu".
Đổng Học Bân ngạc nhiên, “Phó thị trưởng? Không phải trợ lý thị trưởng?”
“Có lẽ được đặc cách đề bạt phó thị trưởng” Dương Triệu Đức đáp.
Tô Giai cười nói: “Gia thế nhà em gái tôi thế nào, có được đề bạt lên chính ban cũng không lấy làm lạ”.
Dương Triệu Đức bật cười nói: “Chính ban thì phải chờ, không nhanh vậy đâu, Tuệ Lan mới 31 tuổi thôi? Dù là cháu gái Tạ Tổng cũng phải theo quy định của chế độ, lần này Tuệ Lan khống chế được con số thương vong của huyện Duyên Đài vô cùng thấp, nên mới có cơ hội đặc cách, không thì Tuệ Lan muốn lên phó thị trưởng, chí ít cũng phải chờ vài năm nữa”.
Đổng Học Bân âm thầm tặc lưỡi, trước đây hắn đâu quá để ý chuyện này đâu, lẽ ra Tạ Tuệ Lan bây giờ là chủ tịch huyện Duyên đài, hơn nữa cũng là huyện viên, phải cần thời gian mới là phó thị trưởng. Đổng Học Bân vốn nghĩ chẳng thể vượt quá ba cấp, trước tiên nên làm trợ lý thị trưởng, nên làm ở vị trí đó một thời gian, khi đủ lông đủ cánh mới nghĩ tới phó thị trưởng, ai ngờ Tạ Tuệ Lan một bước lên trời. Đây đương nhiên là chuyện vui, sau này Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan kết hôn, hai người chính là một, cấp bậc của cô càng cao, vị trí của Đổng Học Bân càng vững chắc.
Đổng Học Bân lập tức nói: “Trong thành phố còn có gì thay đổi không?”
Dương Triệu Đức nghĩ ngợi nói: “Bên văn phòng của phố Quang Minh, Cảnh Tân Khoa em trai của Cảnh Nguyệt Hoa được thăng lên làm chủ nhiệm”.
Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, “Mọi người đều có tin, cháu ở đây lại chẳng có động tĩnh gì?”
“Cháu đi học ở trường Dảng Trung ương, phó sở khẳng định là không có vấn đề gì” Dương Triệu Đức cười ha hả nói: “Đừng nóng vội, chú đoán cháu vẫn về Phần Châu, nhưng chức vụ cụ thể thì chưa được thảo luân, có lẽ vị trí trống không nhiều, cấp trên còn đang nghĩ cho cháu một chức vụ quan trọng, cho nên tới bây giờ vẫn chưa quyết định, là chuyện tốt, đợi qua vài ngày cháu kết hôn, có lẽ cũng sẽ có tin thôi, cháu cứ đợi đi”.
Loan Hiểu Bình nhắc nhở nói: “Đừng nghĩ tới thăng quan, nhiệm vụ của con hiện tại là tổ chức hôn lễ cho tốt, kết hôn mới là đại sự của đời người”.
“Ha ha con biết rồi”.
Biệt thự Tây Giao.
Trù bị hôn lễ cũng đã tới hồi kết.
“Tiểu Bân, đưa chữ Hỉ cho mẹ, mẹ treo lên nào”.
“Mẹ, mẹ nghỉ một chút đi, con tới con tới”.
“Vậy con treo đi, thẳng một chút, không được, lệch rồi, dịch qua trái một chút”.
“Na , mẹ xem như vậy được chưa?”
“Tạm rồi, con xuống cho mẹ xem, được, vậy được rồi”.
Trong sân biệt thự, ngoài Loan Hiểu Bình, Dương Triệu Đức thì Tô Giai cũng tới, với tư cách là người nhà Đổng Học Bân, đang bố trí phòng cho bọn họ, dán chữ Hỉ bên ngoài cửa sổ phòng cũng đã bận rộn hồi lâu.
Đổng Học Bân cầm chai nước khoáng từ trong phòng đi ra, “Chị Tô, nghỉ ngơi chút đi, nhìn cái chuyện ồn ào này, vừa mới tới đã để chị bận rộn”.
Tô Giai ha ha cười, “Chị đến không phải để giúp đỡ sao?”
Học Bân đưa cho cô, “Uống nước trước đi, chú Dương, chú cũng nghỉ ngơi một chút đi”.
Dương Triệu Đức cười nói: “Được”.
Mọi người đều đi ra hậu viện, ngồi ở trước bể bơi nghỉ ngơi, uống trà uống nước.
Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng nói: “Mẹ, chú Dương, biệt thự này vốn dĩ mua cho tặng hai người kết hôn, sao bây giờ lại trả cho con làm phòng cưới? Con nói rồi, đến khi đó mua một gian là được, dùng phòng của hai người nó làm sao ấy, quả là không thích hợp”.
Loan Hiểu Bình nhìn hắn: “Con mua phòng mới thì không phải trang hoàng sao? Hai ngày nữa là hôn lễ của con và Huệ Lan, thời gian không đủ, nơi đâu là hợp lý nhất rồi”.
“Vậy cũng...”
“Đều đã bố trí, không nói chuyện này nữa ”.
“Vậy được rồi, dù sao con và Huệ Lan cũng sống một thời gian, sau này vẫn phải trở về Phần Châu sống”.
Dương Triệu Đức nói: “Thật ra chú và mẹ cháu cũng không tính đến sống ở đây, về sau phòng này cháu và Tuệ Lan dùng đi, không cần phải phân như vậy rõ ràng, ha ha”.
Đổng Học Bân khoát tay, “Vậy cũng không được, nói tặng hai người thì là của hai người”.
Loan Hiểu Bình điềm đạm cười nói: “Chú Dương của con nói đúng, hai người chúng ta không tới đây đâu, con còn không biết sao? Chú Dương của con phải đi thành phố Lữ an, là thành phố mà lần trước con đi làm án, rời Phần Châu cũng không xa nữa đâu”.
Đổng Học Bân sửng sốt, “Sắp chuyển sao? Chú Dương được thăng chức sao?”.
Dương Triệu Đức cười ừ một tiếng, “Lệnh điều động vừa tới, đi Lữ An làm thị trưởng”.
Làm Thị trưởng? Dây quả là chức vụ béo bở.
Mẹ cũng trở thành phu nhân thị trưởng.
Đổng Học Bân vui vẻ, “Mẹ, những gì con nói trước đây đã tới. Chú Dương không nghỉ hưu được, chú đương tuổi sung sức, mẹ nhìn xem, có phải đến lúc phát tài rồi không? Hai năm nay lại thăng một cấp, phó bộ trưởng cũng không phải không có khả năng” Dối với sự thăng chức của Dương Triệu Đức thì Đổng Học Bân không bất ngờ. Trước động đất là Dương Triệu Đức ra lệnh cho nhật báo Phần Châu phát tin, dường như trong cuộc họp thường ủy còn đưa ra biện pháp phòng chống, bởi thế giờ được thưởng.
“Cái gì mà thị trưởng với không thị trưởng” Loan Hiểu Bình nói: “Cũng chỉ vậy thôi”.
Đổng Học Bân cười nói: “Thôi đi, con xem trong lòng mẹ đang rất cao hứng phải không thị trưởng phu nhân”.
“Bậy nào” Loan Hiểu Bình cười đánh vào cánh tay con trai.
Tô Giai bỗng nhiên nói: “Học Bân, chị cũng phải điều động”.
Đổng Học Bân ồ một tiếng, “Chị Tô cũng thăng chức sao, tốt chứ? Đi đâu thế?”
“Nhắm chừng vẫn là ở tòa soạn báo” Tô Giai cười nói: “Lại thăng một cấp, có lẽ là trưởng phòng tin tức của nhật báo Phần Châu".
“Ô, vậy thì chúc mừng, hôm nay chúng ta đúng là song hỷ lâm môn!”
“Không phải nhờ cậu?” Tô Giai cười nói: “Nếu cậu không cho tôi bản báo cáo của cậu, tôi vẫn chỉ là lình quèn ở phòng tin tức”.
Đổng Học Bân cười nói: “Hài, em cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi”.
“Chà, khiêm tốn quá đi” Dương Triệu Đức chỉ vào Đổng Học Bân cười cười, “Lần này quả thật là công lao của Tiểu Bân, Hiểu Bình, lần này con chúng ta mở mắt chúng ta”.
Đổng Học Bân ai da nói: “Chú Dương, chú đừng khen cháu nữa”.
Bọn họ thăng chức, Đổng Học Bân cũng rất vui vẻ
Cảnh Nguyệt Hoa làm bí thư khu ủy...
Dương Triệu Đức đi Lâm An làm thị trưởng...
Tô Giai cũng thăng trưởng phòng tin tức...
Bạn bè của mình cấp bậc ngày càng cao, đối với sự phát triển công việc của Học Bân sau này cũng có nhiều trợ giúp.
Hiện tại dường như khoảng cách chức vụ giữa mình và Tuệ Lan không nhiều, nghĩ tới đây Đổng Học Bân không kìm được hỏi: “Chú Dương, cháu và Tuệ Lan phải đi đâu, chú có nghe ngóng được gì không?”
Dương Triệu Đức hơi trầm ngâm, “Cháu còn không rõ, vợ cháu đã chắc rồi, trước khi tới đây chú có đi thành phố một chuyến, nghe nói Tuệ Lan sẽ được đề bạt làm Phó thị trưởng Phần Châu".
Đổng Học Bân ngạc nhiên, “Phó thị trưởng? Không phải trợ lý thị trưởng?”
“Có lẽ được đặc cách đề bạt phó thị trưởng” Dương Triệu Đức đáp.
Tô Giai cười nói: “Gia thế nhà em gái tôi thế nào, có được đề bạt lên chính ban cũng không lấy làm lạ”.
Dương Triệu Đức bật cười nói: “Chính ban thì phải chờ, không nhanh vậy đâu, Tuệ Lan mới 31 tuổi thôi? Dù là cháu gái Tạ Tổng cũng phải theo quy định của chế độ, lần này Tuệ Lan khống chế được con số thương vong của huyện Duyên Đài vô cùng thấp, nên mới có cơ hội đặc cách, không thì Tuệ Lan muốn lên phó thị trưởng, chí ít cũng phải chờ vài năm nữa”.
Đổng Học Bân âm thầm tặc lưỡi, trước đây hắn đâu quá để ý chuyện này đâu, lẽ ra Tạ Tuệ Lan bây giờ là chủ tịch huyện Duyên đài, hơn nữa cũng là huyện viên, phải cần thời gian mới là phó thị trưởng. Đổng Học Bân vốn nghĩ chẳng thể vượt quá ba cấp, trước tiên nên làm trợ lý thị trưởng, nên làm ở vị trí đó một thời gian, khi đủ lông đủ cánh mới nghĩ tới phó thị trưởng, ai ngờ Tạ Tuệ Lan một bước lên trời. Đây đương nhiên là chuyện vui, sau này Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan kết hôn, hai người chính là một, cấp bậc của cô càng cao, vị trí của Đổng Học Bân càng vững chắc.
Đổng Học Bân lập tức nói: “Trong thành phố còn có gì thay đổi không?”
Dương Triệu Đức nghĩ ngợi nói: “Bên văn phòng của phố Quang Minh, Cảnh Tân Khoa em trai của Cảnh Nguyệt Hoa được thăng lên làm chủ nhiệm”.
Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, “Mọi người đều có tin, cháu ở đây lại chẳng có động tĩnh gì?”
“Cháu đi học ở trường Dảng Trung ương, phó sở khẳng định là không có vấn đề gì” Dương Triệu Đức cười ha hả nói: “Đừng nóng vội, chú đoán cháu vẫn về Phần Châu, nhưng chức vụ cụ thể thì chưa được thảo luân, có lẽ vị trí trống không nhiều, cấp trên còn đang nghĩ cho cháu một chức vụ quan trọng, cho nên tới bây giờ vẫn chưa quyết định, là chuyện tốt, đợi qua vài ngày cháu kết hôn, có lẽ cũng sẽ có tin thôi, cháu cứ đợi đi”.
Loan Hiểu Bình nhắc nhở nói: “Đừng nghĩ tới thăng quan, nhiệm vụ của con hiện tại là tổ chức hôn lễ cho tốt, kết hôn mới là đại sự của đời người”.
“Ha ha con biết rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.