Chương 1067: Điều động của Diêu Thúy xuống!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi sáng.
Bởi vì phản ứng dị thường của mấy người lãnh đạo, tuy rằng còn không rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng thái độ của tất cả mọi người khoa thư ký đối với Diêu Thúy đã thay đổi.
Làm việc? Diêu Thúy cái gì cũng không cần làm.
Dọn đồ đem văn kiện? Tất cả mọi người tự mình tới.
Rót nước? Đã có khoa viên khác phụ trách.
Diêu Thúy nhàn rỗi đến luống cuống, ngồi như thế đến trưa, chuyện gì cũng không có, cũng là tâm sự uống trà chơi trò chơi, trong lúc nhất thời Diêu Thúy thật sự có chút không thích ứng, cảm giác toàn thân đều khó chịu. Cô ấy là thật sự không nghĩ mình có thể thăng quan, cô ấy tình huống gì cô ấy còn không rõ ràng sao? Cho nên thật sợ là người khác lầm. Bất quá sau đó Diêu Thúy muốn mình làm chút nhi chuyện, nhưng mà, Trần phó khoa trưởng lập tức ngăn trở, lại bắt người khác đi làm, Diêu Thúy càng không khỏi quấn quýt.
Tiếu Hồng cười nói: Thúy nhi, bạn phát đạt rồi.
Diêu Thúy trừng cô ấy một chút, Đừng chế giễu tôi, chắc chắn là có lầm lẫn.
Tiếu Hồng nói: Phó huyện trưởng đều tự mình bắt chuyện, còn lầm cái gì?
Diêu Thúy khổ sở nói: Cho nên tôi mới buồn bực, cho dù tôi được lên phó khoa, Lữ phó huyện trưởng cũng không cần nhiệt tình như thế, quá không bình thường.
Tiếu Hồng cười nói: Không chừng người lãnh đạo nào coi trọng bạn, muốn đề bạn lên.
Diêu Thúy nói, Vậy cũng không có, lãnh đạo huyện ai tôi cũng không quen.
Ngay lúc sắp nghỉ trưa ăn, người của bộ tổ chức huyện tới khoa thư ký, bắt đầu đi phòng làm việc của Thái khoa trưởng, sau đó đi ra gọi Diêu Thúy đi vào nói chuyện. Người của bộ tổ chức huyện đối với Diêu Thúy cũng rất khách khí, cười nói chuyện, một chút kiêu ngạo cũng không có.
Điều động tới!
Mọi người quan tâm lên!
. . .
Mười phút sau.
Diêu Thúy đi ra, mặt mang ngạc nhiên.
Lãnh đạo của bộ tổ chức sau khi đi khảo sát cũng đều trở về.
Trong lúc nhất thời, chuyện Diêu Thúy được đề bạt làm phó chủ nhiệm của phòng làm việc chính phủ huyện lập tức đồn ra, nếu như là một phó chủ nhiệm bình thường cũng không có gì, còn không đến mức ồ lên thành như vậy tại phòng làm việc chính phủ huyện, nhưng Diêu Thúy bên ngoài là tạm giữ chức phó chủ nhiệm, trên thực tế cũng là thư ký cho thường vụ phó huyện trưởng mới tới điểm danh đề lên. Mọi người nghe nói rất nhanh, cho nên mới khiếp sợ không ngớt, trách không được! Hèn chi ngay cả phó huyện trưởng và Mã Bân đều đối với Diêu Thúy khách khí như vậy! Thư ký của thường vụ phó huyện trưởng! Vậy sau này đại biểu cho thường vụ phó huyện trưởng, cầm cờ hiệu của người ta ra bên ngoài làm việc! Cái kim lượng này có bao nhiêu, mọi người ai còn không rõ ràng? Hoặc là nói khác có thể nói như vậy, thường vụ phó huyện trưởng có bao nhiêu quyền lực, Diêu Thúy làm thư ký thì có bấy nhiêu thực quyền!
Thư ký của lãnh đạo.
Người thân của lãnh đạo.
Tài xế của lãnh đạo.
Đây đều là một quần thể rất đặc thù, có đôi khi, thư ký à lãnh đạo cũng không có gì khác nhau, ai nói chuyện với cô ấy mà không mang theo vài phần tôn kính? Thậm chí nếu như không phải vợ của lãnh đạo, cha mẹ và con cái, cháu trai các loại cũng không dùng được như thư ký lãnh đạo!
Cho nên, ai cũng không ngờ rằng tiểu khoa viên Diêu Thúy không có tiếng tăm gì của khoa thư ký, tự nhiên lại một bước lên trời, trực tiếp được lãnh đạo điểm danh làm thư ký!
Đây là vận cứt chó!
Mọi người không khỏi hoảng sợ trong lòng!
Diêu Thúy cũng không ngờ tới. Sau khin trở lại chỗ ngồi ánh mắt có chút ngốc, giống như là không rõ ràng bên trong.
Nếu như nói vừa rồi mọi người của khoa thư ký đối với Diêu Thúy chỉ là khách khí, vậy thái độ hiện tại đã không còn là khách khí, mà là nhiệt tình.
Tiểu Diêu, buổi tối đi ăn một bữa cơm nha?
Diêu chủ nhiệm, cô giấu thật đủ sâu.
Chị Diêu, văn kiện cho tôi đi, chị đừng làm, tôi tới là được.
Tiểu Diêu. . . Không. Hẳn là gọi thư ký Diêu, tôi trước đây có thể. . . Ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng chấp nhất tôi.
Nghỉ trưa.
Mọi người vây lấy Diêu Thúy ở chính giữa.
Diêu Thúy gật gật ứng phó, cuối cùng mới trốn thoát.
Ra khoa thư ký, Diêu Thúy vẫn giống như thưòng lui tới cùng Tiếu Hồng cùng nhau đi ra ngoài chuẩn bị ăn.
Trong hành lang, Tiếu Hồng giống như chưa thấy qua cô ấy, cười nói, Thúy nhi của chúng ta lần này thật là được, thư ký của thường vụ phó huyện trưởng. Thật là oai. Tại chính phủ huyện là thư ký của người đứng thứ hai, cũng là thư ký của thường ủy huyện ủy trong cuộc họp thường uỷ. Vị trí của bạn tăng lên rất cao, Thúy nhi, sau này bạn cũng không thể quên tôi, tôi còn phải ôm đùi bạn đó.
Diêu Thúy liếc cô ấy, Lại chà đạp tôi.
Hắc hắc, là Thúy nhi của chúng ta có bản lĩnh, vô thanh vô tức làm bọn họ bị chấn động, cái này gọi là cái gì? Cái này kêu là không lên tiếng bỗng nhiên nổi tiếng.
Bạn thôi đi, tôi còn mơ hồ lắm.
Bạn mơ hồ cái gì, bạn đang đắc ý muốn chết mới đúng.
Nhưng tôi không biết thường vụ phó huyện trưởng vì sao chọn tôi, tôi cũng không có bản lĩnh gì.
Người ta là lãnh đạo khẳng định có lo lắng của lãnh đạo, bạn trực tiếp đi tiền nhiệm là được, phỏng chừng ngày mai điều lệnh có thể xuống tới, à được rồi! Tiếu Hồng nhìn cô ấy, nói: Tôi nghĩ bạn hẳn là đi gặp thường vụ phó huyện trưởng một lần đi? Người ta vừa tới ngày thứ hai thì nói đến bạn, không gặp mặt thì đúng là không thể nào nói nổi, bắt chuyện làm quen trước một chút, dù sao bạn hiện tại đã là thư ký của người ta, bộ tổ chức khảo sát phó chủ nhiệm, vậy cuối cùng cũng là tạm giữ chức, cho nên cũng không cần chờ điều lệnh xuống tới nữa, nếu không sẽ chậm.
Diêu Thúy suy nghĩ một chút, Cũng đúng.
Tiếu Hồng còn sốt ruột so với cô ấy, Vậy mau đi đi mau đi đi, đừng khiến cho lãnh đạo có suy nghĩ đối với ạn, vậy không ổn.
Diêu Thúy ừm một cái, Vậy. . . Tôi đi.
Nhanh đi, tình huống gì đến lúc đó nói với tôi một tiếng nha.
Đã biết đã biết, ha ha, bạn đi ăn đi, một hồi rồi nói.
Lúc đầu đã đi tới dưới lầu căn tin, Diêu Thúy và Tiếu Hồng nói xong quay người lại, đi trở về ký túc xá, ngẫm lại, cô ấy đột nhiên bước chậm, cầm lấy điện thoại di động nhìn vài lần, sau khi trái lo phải nghĩ vẫn là thẳng thắn gọi điện thoại về nhà, báo tin vui.
Tít tít tít.
Điện thoại thông.
Bên kia truyền đến âm thanh của Diêu Phụ, A lô.
Diêu Thúy nhìn trái nhìn phải không người, liền nói: Ba, là con.
Diêu phụ khẩn trương nói: Sao lúc này gọi điện thoại? Có phải là lãnh đạo gây khó dễ cho con không? Hay là cho con đi sung quân? Không cho con làm?
Diêu Thúy bất đắc dĩ nói: Đâu có, con hiện tại không chỉ không bị sung quân, lãnh đạo ngược lại còn khách khí với con, tôi đều đang mơ đây.
Hả? Chuyện gì xảy ra?
Bộ tổ chức huyện ủy ngày hôm nay tìm con nói chuyện.
Bộ tổ chức? Vậy không phải phòng ban chuyên khảo sát cán bộ sao? Nói chuyện gì?
Khảo sát con, trên cơ bản đã định rồi, nói muốn đề bạt con làm phó chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện.
Cái gì? Con không phải không có quan hệ trong cơ quan nhà nước sao? Sao đột nhiên muốn đề bạt con? Không có khả năng?
Con cũng thấy được không có khả năng, nhưng người ta nói như vậy, hơn nữa văn kiện ngày mai hẳn là có thể xuống tới, được rồi, không phải phó chủ nhiệm bình thường, nói là muốn con làm thư ký cho thường vụ phó huyện trưởng mới tới.
. . .
Ba? Ba?
...
Ba, nói đi, ba đang nghe sao?
Im lặng hồi lâu, Diêu phụ mới kích động nói: Nha đầu con lúc này là đại vận, thư ký của thường vụ phó huyện trưởng, con cái này. . . Con còn nhớ rõ lão Lưu trong ngõ chúng ta trước đây không ? Cũng là cái nhà có người làm thư ký cho thường vụ phó huyện trưởng, đừng nói thư ký của lãnh đạo, nhà người bọn họ đều đi ngang tại huyện Trinh Thủy, toàn bộ thị trấn ai dám đắc tội nhà bọn họ hả?
Làm gì có khoa trương như vậy.
Ha ha, Thúy nhi nhà ta rốt cục có tiền đồ rồi!
Được rồi ba, sớm biết vậy thì không thèm nghe ba nói nữa, coi ba gào to kìa.
Ha ha ha ha, được được được, không nói không nói, ba cúp trước, ba phải nhanh chóng với mẹ và em trai con một tiếng, đây chính là việc vui, buổi tối ngày hôm nay con nhất định phải về nhà ăn, ba và mẹ chuẩn bị nhiều một chút, làm cơm chúng ta ăn một lần!
Không cần, ăn bình thường là được.
Chuyện lớn như vậy, sao có thể không cần? Được rồi, gọi thường vụ phó huyện trưởng của con đến nhà tới đi, chúng ta mời người ta ăn một bữa cơm!
Được, con còn chưa thấy qua người ta đây.
Con còn chưa thấy qua? Người ta vì sao đề bạt con?
Con làm sao biết, ngày hôm qua con bị bệnh ở nhà một ngày, ba mẹ cũng không phải không biết, người ta hôm qua mới tiền nhiệm, con thấy qua chổ nào? Ngay cả người ta tên gì con cũng không biết.
Cũng phải, nhưng. . . Vẫn không đúng, ba cảm thấy người ta khẳng định đã gặp qua con, cũng có thể xa xa xem qua con, dù sao con cũng nhanh chóng đi qua đi, mặt mặt giao lưu rồi nói, có thể mời thì buổi tối mời về nhà, chúng ta có thể khoản đãi nhiều! Hiểu không?
Đã biết, vậy con hỏi một chút, đến lúc đó rồi nói.
. . .
Bên kia.
Diêu gia tiểu viện.
Cúp điện thoại xong Diêu phụ quay vào trong phòng hô: Mau ra đây mau ra đây!
Diêu mẫu cửa đẩy đi tới, nhíu mày nói: Hô cái gì, làm sao vậy?
Diêu Lực cũng từ trong phòng đi ra, nghi hoặc nói: Ba, sao thế?
Diêu phụ cười to nói: Thúy nhi nhà chúng ta lúc này lên mây rồi! Nghe nói trong huyện nói muốn đưa nó lên làm phó chủ nhiệm! Còn được bổ nhiệm làm thư ký cho thường vụ phó huyện trưởng huyện chúng ta!
Diêu mẫu vẻ mặt kinh hỉ nói: Cái gì? Có việc này?
Diêu phụ nói: Thúy nhi vừa gọi điện thoại nói! Vậy còn có thể sai sao?
Diêu mẫu cũng hưng phấn lên, Vậy đương nhiên tốt! Vậy đương nhiên tốt!
Diêu Lực còn không rõ ràng tầm quan trọng của cái chức vụ này, không khỏi nói: Ba, chị của con làm thư ký? Cái này là chuyện tốt?
Diêu phụ cười mắng: Con biết cái rắm! Không phải thư ký bình thường! Thư ký trong cơ quan nhà nước và thư ký trong xí nghiệp có thể như nhau sao? Căn bản không phải một chuyện! Còn là thư ký của thường vụ phó huyện trưởng! Cho dù cục trưởng khác trong huyện thấy Thúy nhi, phỏng chừng đều phải cười theo mặt!
Diêu Lực kinh ngạc nói: Lợi hại như vậy?
Thúy nhi là vận chuyển! Gặp phải quý nhân! Ha ha! Diêu phụ kích động vô cùng, Nhanh! Nhanh chuẩn bị cơm! Buổi tối lãnh đạo huyện người ta không chừng còn đến chổ chúng ta! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bởi vì phản ứng dị thường của mấy người lãnh đạo, tuy rằng còn không rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng thái độ của tất cả mọi người khoa thư ký đối với Diêu Thúy đã thay đổi.
Làm việc? Diêu Thúy cái gì cũng không cần làm.
Dọn đồ đem văn kiện? Tất cả mọi người tự mình tới.
Rót nước? Đã có khoa viên khác phụ trách.
Diêu Thúy nhàn rỗi đến luống cuống, ngồi như thế đến trưa, chuyện gì cũng không có, cũng là tâm sự uống trà chơi trò chơi, trong lúc nhất thời Diêu Thúy thật sự có chút không thích ứng, cảm giác toàn thân đều khó chịu. Cô ấy là thật sự không nghĩ mình có thể thăng quan, cô ấy tình huống gì cô ấy còn không rõ ràng sao? Cho nên thật sợ là người khác lầm. Bất quá sau đó Diêu Thúy muốn mình làm chút nhi chuyện, nhưng mà, Trần phó khoa trưởng lập tức ngăn trở, lại bắt người khác đi làm, Diêu Thúy càng không khỏi quấn quýt.
Tiếu Hồng cười nói: Thúy nhi, bạn phát đạt rồi.
Diêu Thúy trừng cô ấy một chút, Đừng chế giễu tôi, chắc chắn là có lầm lẫn.
Tiếu Hồng nói: Phó huyện trưởng đều tự mình bắt chuyện, còn lầm cái gì?
Diêu Thúy khổ sở nói: Cho nên tôi mới buồn bực, cho dù tôi được lên phó khoa, Lữ phó huyện trưởng cũng không cần nhiệt tình như thế, quá không bình thường.
Tiếu Hồng cười nói: Không chừng người lãnh đạo nào coi trọng bạn, muốn đề bạn lên.
Diêu Thúy nói, Vậy cũng không có, lãnh đạo huyện ai tôi cũng không quen.
Ngay lúc sắp nghỉ trưa ăn, người của bộ tổ chức huyện tới khoa thư ký, bắt đầu đi phòng làm việc của Thái khoa trưởng, sau đó đi ra gọi Diêu Thúy đi vào nói chuyện. Người của bộ tổ chức huyện đối với Diêu Thúy cũng rất khách khí, cười nói chuyện, một chút kiêu ngạo cũng không có.
Điều động tới!
Mọi người quan tâm lên!
. . .
Mười phút sau.
Diêu Thúy đi ra, mặt mang ngạc nhiên.
Lãnh đạo của bộ tổ chức sau khi đi khảo sát cũng đều trở về.
Trong lúc nhất thời, chuyện Diêu Thúy được đề bạt làm phó chủ nhiệm của phòng làm việc chính phủ huyện lập tức đồn ra, nếu như là một phó chủ nhiệm bình thường cũng không có gì, còn không đến mức ồ lên thành như vậy tại phòng làm việc chính phủ huyện, nhưng Diêu Thúy bên ngoài là tạm giữ chức phó chủ nhiệm, trên thực tế cũng là thư ký cho thường vụ phó huyện trưởng mới tới điểm danh đề lên. Mọi người nghe nói rất nhanh, cho nên mới khiếp sợ không ngớt, trách không được! Hèn chi ngay cả phó huyện trưởng và Mã Bân đều đối với Diêu Thúy khách khí như vậy! Thư ký của thường vụ phó huyện trưởng! Vậy sau này đại biểu cho thường vụ phó huyện trưởng, cầm cờ hiệu của người ta ra bên ngoài làm việc! Cái kim lượng này có bao nhiêu, mọi người ai còn không rõ ràng? Hoặc là nói khác có thể nói như vậy, thường vụ phó huyện trưởng có bao nhiêu quyền lực, Diêu Thúy làm thư ký thì có bấy nhiêu thực quyền!
Thư ký của lãnh đạo.
Người thân của lãnh đạo.
Tài xế của lãnh đạo.
Đây đều là một quần thể rất đặc thù, có đôi khi, thư ký à lãnh đạo cũng không có gì khác nhau, ai nói chuyện với cô ấy mà không mang theo vài phần tôn kính? Thậm chí nếu như không phải vợ của lãnh đạo, cha mẹ và con cái, cháu trai các loại cũng không dùng được như thư ký lãnh đạo!
Cho nên, ai cũng không ngờ rằng tiểu khoa viên Diêu Thúy không có tiếng tăm gì của khoa thư ký, tự nhiên lại một bước lên trời, trực tiếp được lãnh đạo điểm danh làm thư ký!
Đây là vận cứt chó!
Mọi người không khỏi hoảng sợ trong lòng!
Diêu Thúy cũng không ngờ tới. Sau khin trở lại chỗ ngồi ánh mắt có chút ngốc, giống như là không rõ ràng bên trong.
Nếu như nói vừa rồi mọi người của khoa thư ký đối với Diêu Thúy chỉ là khách khí, vậy thái độ hiện tại đã không còn là khách khí, mà là nhiệt tình.
Tiểu Diêu, buổi tối đi ăn một bữa cơm nha?
Diêu chủ nhiệm, cô giấu thật đủ sâu.
Chị Diêu, văn kiện cho tôi đi, chị đừng làm, tôi tới là được.
Tiểu Diêu. . . Không. Hẳn là gọi thư ký Diêu, tôi trước đây có thể. . . Ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng chấp nhất tôi.
Nghỉ trưa.
Mọi người vây lấy Diêu Thúy ở chính giữa.
Diêu Thúy gật gật ứng phó, cuối cùng mới trốn thoát.
Ra khoa thư ký, Diêu Thúy vẫn giống như thưòng lui tới cùng Tiếu Hồng cùng nhau đi ra ngoài chuẩn bị ăn.
Trong hành lang, Tiếu Hồng giống như chưa thấy qua cô ấy, cười nói, Thúy nhi của chúng ta lần này thật là được, thư ký của thường vụ phó huyện trưởng. Thật là oai. Tại chính phủ huyện là thư ký của người đứng thứ hai, cũng là thư ký của thường ủy huyện ủy trong cuộc họp thường uỷ. Vị trí của bạn tăng lên rất cao, Thúy nhi, sau này bạn cũng không thể quên tôi, tôi còn phải ôm đùi bạn đó.
Diêu Thúy liếc cô ấy, Lại chà đạp tôi.
Hắc hắc, là Thúy nhi của chúng ta có bản lĩnh, vô thanh vô tức làm bọn họ bị chấn động, cái này gọi là cái gì? Cái này kêu là không lên tiếng bỗng nhiên nổi tiếng.
Bạn thôi đi, tôi còn mơ hồ lắm.
Bạn mơ hồ cái gì, bạn đang đắc ý muốn chết mới đúng.
Nhưng tôi không biết thường vụ phó huyện trưởng vì sao chọn tôi, tôi cũng không có bản lĩnh gì.
Người ta là lãnh đạo khẳng định có lo lắng của lãnh đạo, bạn trực tiếp đi tiền nhiệm là được, phỏng chừng ngày mai điều lệnh có thể xuống tới, à được rồi! Tiếu Hồng nhìn cô ấy, nói: Tôi nghĩ bạn hẳn là đi gặp thường vụ phó huyện trưởng một lần đi? Người ta vừa tới ngày thứ hai thì nói đến bạn, không gặp mặt thì đúng là không thể nào nói nổi, bắt chuyện làm quen trước một chút, dù sao bạn hiện tại đã là thư ký của người ta, bộ tổ chức khảo sát phó chủ nhiệm, vậy cuối cùng cũng là tạm giữ chức, cho nên cũng không cần chờ điều lệnh xuống tới nữa, nếu không sẽ chậm.
Diêu Thúy suy nghĩ một chút, Cũng đúng.
Tiếu Hồng còn sốt ruột so với cô ấy, Vậy mau đi đi mau đi đi, đừng khiến cho lãnh đạo có suy nghĩ đối với ạn, vậy không ổn.
Diêu Thúy ừm một cái, Vậy. . . Tôi đi.
Nhanh đi, tình huống gì đến lúc đó nói với tôi một tiếng nha.
Đã biết đã biết, ha ha, bạn đi ăn đi, một hồi rồi nói.
Lúc đầu đã đi tới dưới lầu căn tin, Diêu Thúy và Tiếu Hồng nói xong quay người lại, đi trở về ký túc xá, ngẫm lại, cô ấy đột nhiên bước chậm, cầm lấy điện thoại di động nhìn vài lần, sau khi trái lo phải nghĩ vẫn là thẳng thắn gọi điện thoại về nhà, báo tin vui.
Tít tít tít.
Điện thoại thông.
Bên kia truyền đến âm thanh của Diêu Phụ, A lô.
Diêu Thúy nhìn trái nhìn phải không người, liền nói: Ba, là con.
Diêu phụ khẩn trương nói: Sao lúc này gọi điện thoại? Có phải là lãnh đạo gây khó dễ cho con không? Hay là cho con đi sung quân? Không cho con làm?
Diêu Thúy bất đắc dĩ nói: Đâu có, con hiện tại không chỉ không bị sung quân, lãnh đạo ngược lại còn khách khí với con, tôi đều đang mơ đây.
Hả? Chuyện gì xảy ra?
Bộ tổ chức huyện ủy ngày hôm nay tìm con nói chuyện.
Bộ tổ chức? Vậy không phải phòng ban chuyên khảo sát cán bộ sao? Nói chuyện gì?
Khảo sát con, trên cơ bản đã định rồi, nói muốn đề bạt con làm phó chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện.
Cái gì? Con không phải không có quan hệ trong cơ quan nhà nước sao? Sao đột nhiên muốn đề bạt con? Không có khả năng?
Con cũng thấy được không có khả năng, nhưng người ta nói như vậy, hơn nữa văn kiện ngày mai hẳn là có thể xuống tới, được rồi, không phải phó chủ nhiệm bình thường, nói là muốn con làm thư ký cho thường vụ phó huyện trưởng mới tới.
. . .
Ba? Ba?
...
Ba, nói đi, ba đang nghe sao?
Im lặng hồi lâu, Diêu phụ mới kích động nói: Nha đầu con lúc này là đại vận, thư ký của thường vụ phó huyện trưởng, con cái này. . . Con còn nhớ rõ lão Lưu trong ngõ chúng ta trước đây không ? Cũng là cái nhà có người làm thư ký cho thường vụ phó huyện trưởng, đừng nói thư ký của lãnh đạo, nhà người bọn họ đều đi ngang tại huyện Trinh Thủy, toàn bộ thị trấn ai dám đắc tội nhà bọn họ hả?
Làm gì có khoa trương như vậy.
Ha ha, Thúy nhi nhà ta rốt cục có tiền đồ rồi!
Được rồi ba, sớm biết vậy thì không thèm nghe ba nói nữa, coi ba gào to kìa.
Ha ha ha ha, được được được, không nói không nói, ba cúp trước, ba phải nhanh chóng với mẹ và em trai con một tiếng, đây chính là việc vui, buổi tối ngày hôm nay con nhất định phải về nhà ăn, ba và mẹ chuẩn bị nhiều một chút, làm cơm chúng ta ăn một lần!
Không cần, ăn bình thường là được.
Chuyện lớn như vậy, sao có thể không cần? Được rồi, gọi thường vụ phó huyện trưởng của con đến nhà tới đi, chúng ta mời người ta ăn một bữa cơm!
Được, con còn chưa thấy qua người ta đây.
Con còn chưa thấy qua? Người ta vì sao đề bạt con?
Con làm sao biết, ngày hôm qua con bị bệnh ở nhà một ngày, ba mẹ cũng không phải không biết, người ta hôm qua mới tiền nhiệm, con thấy qua chổ nào? Ngay cả người ta tên gì con cũng không biết.
Cũng phải, nhưng. . . Vẫn không đúng, ba cảm thấy người ta khẳng định đã gặp qua con, cũng có thể xa xa xem qua con, dù sao con cũng nhanh chóng đi qua đi, mặt mặt giao lưu rồi nói, có thể mời thì buổi tối mời về nhà, chúng ta có thể khoản đãi nhiều! Hiểu không?
Đã biết, vậy con hỏi một chút, đến lúc đó rồi nói.
. . .
Bên kia.
Diêu gia tiểu viện.
Cúp điện thoại xong Diêu phụ quay vào trong phòng hô: Mau ra đây mau ra đây!
Diêu mẫu cửa đẩy đi tới, nhíu mày nói: Hô cái gì, làm sao vậy?
Diêu Lực cũng từ trong phòng đi ra, nghi hoặc nói: Ba, sao thế?
Diêu phụ cười to nói: Thúy nhi nhà chúng ta lúc này lên mây rồi! Nghe nói trong huyện nói muốn đưa nó lên làm phó chủ nhiệm! Còn được bổ nhiệm làm thư ký cho thường vụ phó huyện trưởng huyện chúng ta!
Diêu mẫu vẻ mặt kinh hỉ nói: Cái gì? Có việc này?
Diêu phụ nói: Thúy nhi vừa gọi điện thoại nói! Vậy còn có thể sai sao?
Diêu mẫu cũng hưng phấn lên, Vậy đương nhiên tốt! Vậy đương nhiên tốt!
Diêu Lực còn không rõ ràng tầm quan trọng của cái chức vụ này, không khỏi nói: Ba, chị của con làm thư ký? Cái này là chuyện tốt?
Diêu phụ cười mắng: Con biết cái rắm! Không phải thư ký bình thường! Thư ký trong cơ quan nhà nước và thư ký trong xí nghiệp có thể như nhau sao? Căn bản không phải một chuyện! Còn là thư ký của thường vụ phó huyện trưởng! Cho dù cục trưởng khác trong huyện thấy Thúy nhi, phỏng chừng đều phải cười theo mặt!
Diêu Lực kinh ngạc nói: Lợi hại như vậy?
Thúy nhi là vận chuyển! Gặp phải quý nhân! Ha ha! Diêu phụ kích động vô cùng, Nhanh! Nhanh chuẩn bị cơm! Buổi tối lãnh đạo huyện người ta không chừng còn đến chổ chúng ta! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.